nếu ai rơi vào trường hợp này cũng sẽ không sống tốt được
Từ chương 1483-1484
...
Nếu cô gặp chuyện không may, sẽ không ai tha cho Tiểu Từ cả.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, những lời này thật đúng.
Lúc ban đầu, Yến Thanh Ti cảm thấy, Tiểu Từ là một người thành thật, phúc hậu, lúc đầu khi Diệp Thiều Quang muốn theo đuổi Quý Miên Miên, cô còn muốn ngăn cản. Cô hy vọng Tiểu Từ có thể theo đuổi được Quý Miên Miên.
Nhưng giờ cô không thể không nói, nhiều năm như vậy, Quý Miên Miên không thích cậu đúng thực là có lý do của nó.
Không có một cô gái nào thích một chàng trai yếu đuối, nhát gan, không có đảm đương, không trưởng thành.
Quý Miên Miên cùng Tiểu Từ làm bạn nhiều năm, Quý Miên Miên lại là người đảm đương vai trò bảo vệ, Tiểu Từ luôn được con bé bảo vệ.
Nhưng khi Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên ở chung, bên ngoài nhìn thì lúc nào Diệp Thiều Quang cũng bảo Quý Miên Miên bảo vệ anh, nhưng thực tế Diệp Thiều Quang vẫn luôn dùng bờ vai không quá rộng lớn của mình để bảo vệ Quý Miên Miên.
Con gái, dù mạnh mẽ cỡ nào cũng cần có một người có thể đứng cạnh cô ấy, vào lúc cô ấy mệt mỏi có thể che nắng, che mưa cho cô ấy nghỉ ngơi.
Cho nên Quý Miên Miên thích Diệp Thiều Quang là đúng rồi.
Cái này cũng chẳng có gì kì quái cả.
Nhạc phu nhân lắc lắc đầu nhìn Tiểu Từ, cậu thật đáng thương nhưng không đáng đồng tình.
"Thực xin lỗi, chị Thanh Ti, em không dám xin chị tha thứ, em sai rồi... Thực xin lỗi chị..."
Yến Thanh Ti cảm thấy bất lực, tuy rằng cuối cùng Tiểu Từ đã ra tay ngăn lại, nhưng... đối với cô mà nói, chuyện hôm nay vẫn là một đả kích vô cùng lớn.
Địch nhân không bao giờ đâm sau lưng bạn, chỉ có người thân cận bên cạnh bạn mới làm được điều đó.
Cô coi Tiểu Từ như em trai, như bạn bè, nhưng... kết quả là...
Yến Thanh Ti vẫy vẫy tay, cô không muốn nói gì nữa, sự tình tới bây giờ cô không thể nói gì được.
Trầm mặc một lúc, cô nói: "Chuyện của ba mẹ em chị sẽ quản, nói ra thì cũng là chị làm liên lụy tới em. Người Yến Minh Tu muốn đối phó là chị, ba mẹ em gặp chuyện không may thì chị phải quản, nhưng sau này... Chị không có cách nào giữ em ở bên người được nữa. Người với người có duyên phận, nhưng duyên phận rồi cũng sẽ có lúc đứt."
Tiểu Từ sai ư?
Sai, đúng là có sai.
Cứu ba mẹ là đúng, nhưng cậu lại dùng biện pháp sai.
Đến bây giờ, Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy Tiểu Từ là một người tốt.
Nhưng cô không dám giữ người tốt như vậy ở bên cạnh nữa.
Lần này ba mẹ cậu bị bắt cóc, cậu dám bỏ thuốc cho cô, còn lần sau thì sao?
Người tốt dễ mềm lòng, mà một người hay mềm lòng thì luôn làm sai rất nhiều chuyện.
Lần này cậu đã ra tay ngăn lại ở thời khắc cuối cùng, nhưng lần sau thì chưa chắc...
Hai chữ phản bội không đơn giản chỉ có thể dùng từ "không sao" là có thể xí xóa. Một lần phản bội, chỉ cần khóc rống lên cầu xin tha thứ, bình yên vô sự, như thế rồi sẽ có lần sau, lần sau nữa...
Nhưng cô sợ lần sau mình sẽ không có may mắn thế này.
Yến Thanh Ti sớm biết rằng Tiểu Từ không phải người có ý chí kiên định, cô vẫn hy vọng cậu có thể trưởng thành, có thể mạnh mẽ hơn, cô thậm chí còn nghĩ chờ qua hai năm nữa sẽ giao cậu cho chị Mạch để làm người đại diện, làm người đại diện thì sẽ có tiền đồ hơn nhiều.
Nhưng... cậu ta vẫn cứ tự ti, yếu đuối. Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang ở chung một chỗ cũng không kích thích cậu ta mạnh mẽ hơn được.
Diệp Thiều Quang chết cũng không làm cậu ta học được cách sống có trách nhiệm hơn.
Lần này... thậm chí cậu ta còn...
Yến Thanh Ti không trách cậu lựa chọn cứu ba mẹ mình, chuyện này quá bình thường, nhưng mà cậu... lại rất ngu ngốc.
Cậu ta luôn chờ người khác lựa chọn giúp mình, cũng không chịu ngẩng cao đầu, thẳng lưng quyết định.
. ..
Từ chương 1500-1506
Tô Trảm lái xe xuyên qua mấy ngã tư, cuối cùng dừng lại trên một ngã tư, nhìn về một con đường nhỏ dẫn vào một tiểu khu.
Anh không vào tiểu khu đó mà đứng ở bên ngoài, tay xiết chặt vô lăng, trong lòng đang đấu tranh.
Ở trong xe chờ mấy giờ, cuối cùng Tô Trảm thấy Quý Miên Miên từ trong tiểu khu đi ra, trên người cô mặt một cái áo lông màu xám trắng, xách theo hai cái túi, thoạt nhìn rất giống sinh viên đại học.
Cô rất gầy, áo lông dài tới tận đầu gối, gương mặt nhỏ nhắn có chút gầy, ước chừng còn không lớn bằng bàn tay của anh.
Cô không đi xe mà đi bộ.
Tô Trảm nhìn theo cô, do dự một hồi rồi lái xe đi theo.
Anh lái rất chậm, giữ khoảng cách 20m với Quý Miên Miên.
Tô Trảm nghĩ đây là lần theo dõi không hề có chút kỹ thuật nào của mình nhất.
Một lát sau, Quý Miên Miên dừng lại quay đầu nhìn, Tô Trảm cũng dừng lại.
Quý Miên Miên đau đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tô Trảm tiếp tục lái xe tiến lên, đi được một lúc, Quý Miên Miên đột nhiên dừng lại, lại quay đầu, Tô Trảm cũng phanh lại.
Lặp lại vài lần, Quý Miên Miên đột nhiên tăng tốc chạy vọt đi.
Tô Trảm biết chắc cô phát hiện ra mình bị theo dõi, nhưng anh vẫn cứ đi theo
Tô Trảm vẫn bám theo ở đằng sau, không xa không gần, luôn giữ đúng cự ly 20m.
Quý Miên Miên hoảng hốt, cô biết gần đây có nhiều chuyện xảy ra, ngay cả Tiểu Từ còn phản bội chị Thanh Ti, chẳng lẽ... chẳng lẽ... bọn chúng bắt đầu nhắm tới cô rồi sao?
Quý Miên Miên không khỏi sợ hãi, cô sờ vào túi xách, tay chạm được vào con dao nhỏ phòng thân.
Bây giờ, lúc nào ra ngoài cô cũng cầm theo dao, tuy rằng dao rất nhỏ nhưng lại rất sắc. Cô cũng có chút võ phòng thân, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng vì an toàn là trên hết, cô cứ tìm chỗ nào đông người thì chạy theo, tốt nhất là tìm được cảnh sát đang tuần tra.
Quý Miên Miên vừa chạy vừa chú ý tình huống ở phía sau.
Cô phát hiện chiếc xe phía sau vẫn đi theo, giữ khoảng cách rất đều đặn, không tăng tốc cũng không giảm tốc.
Quý Miên Miên cắn răng, mẹ nó, đúng là bị người ta theo dõi rồi.
Phía trước là một ngã tư, Quý Miên Miên còn đang định nhân lúc đè đỏ thì kéo dài ra chút khoảng cách. Lúc ra ngoài, cô không muốn gọi xe taxi, giờ muốn gọi thì lại chẳng có cái nào.
Quý Miên Miên chạy nhanh qua vạch kẻ dành cho người đi bộ, không ngờ lại đâm luôn phải một người đi ngược chiều.
Quý Miên Miên vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Cô nói xong, đang định chạy đi tiếp thì cánh tay đã bị người kia giữ chặt lấy: "Này, sao lại là cô, cô ngốc... khụ khụ... Sao cô lại ở đây?"
Thanh âm này hơi quen thuộc, Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn, sửng sốt một chút, không ngờ lại là tên Tằng Lí lần trước nằm chung phòng bệnh trong bệnh viện.
Quý Miên Miên nhíu mày gạt tay Tằng Lí ra: "Liên quan gì tới anh, mau cút đi."
Tằng Lí đi theo cô: "Này, tôi nói cô nhé, sao con gái gì mà cứ mở mồm là mắng chửi người khác thế?"
Quý Miên Miên cắn răng: "Anh đừng có đi theo tôi."
Cô không muốn liên lụy tới người khác.
Cô càng đuổi thì Tằng Lí lại càng không đi, đúng thật là một thanh niên thích làm những điều người ta không cho phép, cứ đi theo sau cô cằn nhằn mãi không ngừng.
Một lát sau, anh ta phát hiện ra điều không đúng, hỏi: "Cô đang trốn ai à? Trốn ai thế, nói đi, tôi giúp cô?"
Quý Miên Miên điên lên: "Ai cho anh giúp, cút ngay..."
Tằng Lí hừ một tiếng: "Cô bảo tôi cút thì tôi cứ không cút đấy, tôi không cút đấy, làm gì nào?"
Quý Miên Miên cảm thấy cô bị tên này chọc cho muốn điên rồi.
Cô nhìn chiếc xe ở đằng sau một cái, rồi lại nhìn Tằng Lí, cuối cùng là nhìn xung quanh. Người đi lại rất nhiều, Quý Miên Miên nghĩ nghĩ, thấy sát đường có một cửa hàng bán đồ thể thao liền nhấc chân đi vào, mua một chiếc gậy bóng chày.
Sau đó, Quý Miên Miên mang theo gậy bóng chày, xắn tay áo, xoay người, nổi giận đùng đùng đi về phía xe của Tô Trảm.
Tô Trảm xoa xoa cái trán.
Quý Miên Miên ngắn xe của Tô Trảm lại, dùng gậy bóng chày đập đập vào cửa xe: "Người trong xe ra đây cho tôi."
Tằng Lí cũng ở một bên kêu gào phụ họa: "Đúng, ra đây, để tao nhìn xem rốt cuộc là thằng biến thái nào, ra đây xem tao xử lý mày thế nào?"
Tô Trảm dừng xe lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tằng Lí đang đứng cạnh Quý Miên Miên, sau đó anh đẩy cửa xe, đi xuống.
"Sao lại là anh..." Quý Miên Miên thấy mặt Tô Trảm thì đang còn định muốn chửi mấy câu liền nuốt lại.
Tằng Lí hét lên: "Mày là thằng nào? Sao mày lại đi theo cô ấy? Tao nhìn mày đã không giống người tốt rồi, chắc chắn là một tên biến thái, nhìn cũng có chút sáng sủa, không ngờ lại là tên mặt người dạ thú. Người như mày tao gặp nhiều rồi, chính là một lũ..."
Quý Miên Miên giơ chân dậm một cái, gần như dẫm nát chân Tằng Lí ra: "Anh câm miệng lại..."
Tằng Lí kêu lên thảm thiết, ôm chân nhảy lò cò ở một bên.
Tằng Lí rú lên: "Này, con bé ngốc này sao lại đánh tôi, tôi đang giúp cô cơ mà..."
Quý Miên Miên buông gậy bóng chày ra, một tay đẩy anh ta, anh ta vốn đang đứng bằng một chân, bị cô đẩy một cái thì ngã ngồi xuống đất, mông tiếp xúc mạnh với vỉa hè: "Cô... Không biết phân biệt..."
Quý Miên Miên lại nói chuyện như tự hỏi: "Sao lại... là... là anh?"
Tằng Lí đang ồn ào ở một bên, nghe thấy lời này của cô thì lập tức... câm miệng. Mẹ nó, hai người này hóa ra quen nhau à?
Thế anh ta phải làm gì bây giờ? Phải đi đâu bây giờ?
Người đàn ông này có vẻ... không dễ trêu vào đâu nha!
Tô Trảm nói: "Xin lỗi vì đã dọa cô."
Quý Miên Miên: "Anh... có việc gì không?"
"Có..." Tô Trảm dừng một chút rồi lại nói: "À, không có gì..."
Anh chỉ muốn nhìn Quý Miên Miên từ xa, về cái khác... anh cũng không biết khi gặp Quý Miên Miên rồi sẽ phải nói cái gì, xin lỗi ư, những lời này anh biết cô không muốn nghe. Nhưng... ngoài nói mấy lời này, anh biết nói cái gì?
Ánh mắt Quý Miên Miên không dám nhìn thẳng vào Tô Trảm: "Vậy sao... anh cứ đi theo tôi thế?"
Tô Trảm là một người cực kỳ giỏi trong tùy cơ ứng biến, anh đã được huấn luyện dù đối mặt với tình huống nào cũng phải bình tĩnh đối mặt, bình tĩnh xử lý.
Nhưng lúc này Tô Trảm lại không biết nói gì. Anh nghĩ ngợi một hồi mới lắp bắp nói: "Thực xin lỗi... Tôi... vừa tới Lạc Thành, vừa mới... thấy cô, định... tới chào cô một câu."
Quý Miên Miên lườm anh: "Nếu tôi đoán không nhầm, anh theo tôi từ tiểu khu tới đây đúng không? Anh dừng xe chờ tôi ở trước cửa tiểu khu chứ gì?"
"Tôi... Thật xin lỗi..."
Quý Miên Miên thở dài một hơi, nói: "Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng không quan trọng, anh không cần đi theo tôi, tôi cũng không cần bảo vệ. Tôi có thể tự bảo vệ mình, anh đi đi.
Quý Miên Miên quăng gậy đánh bóng chày, xoay người rời đi.
Tằng Lí nói với Tô Trảm: "Này, chú à, theo đuổi con gái không phải theo đuổi như thế đâu."
Tô Trảm rốt cuộc cũng nhìn tới Tằng Lí: "Vậy cậu nói xem... phải theo đuổi thế nào?"
Ánh mắt của anh làm Tằng Lí rất khó chịu, anh ta ngạnh cổ lên, nói: "Muốn biết ư, tốt... mời tôi bữa cơm..."
Tô Trảm: "Lên xe."
Ánh mắt Tằng Lí chuyển động, mình đi, dễ nói chuyện như thế, xem ra cũng dễ lừa.
"Được... Nhưng tôi nói đi chỗ nào thì cậu phải theo tôi."
"Cũng được."
Tằng Lí ngồi lên xe: "Oa, chú à, xe của chú được đấy."
Tô Trảm không nói chuyện, khởi động xe.
Đi được khoảng 10 phút, Tằng Lí phát hiện đường đi không đúng: "Chú à, chú muốn đi đâu thế?"
Tô Trảm thản nhiên: "Đến rồi cậu sẽ biết."
Tằng Lí ý thức được vấn đề, vội la lên: "Anh cho tôi xuống xe, tôi không đi."
Tô Trảm nở nụ cười: "Sao lại đi được? Tôi đã đồng ý với ai chuyện gì thì sẽ không nuốt lời. Sẽ có tiệc lớn, sẽ không quỵt đâu."
"Sẽ không làm gì cả, chỉ muốn... đánh gãy một chân của cậu."
Tằng Lí cắn răng: "Anh muốn làm gì hả?"
"Mời cậu ăn đại tiệc mà."
Qua 10 phút nữa, xe dừng ở trên một con đường nhỏ hẻo lánh, trên đường không hề có người hay xe qua lại.
Tằng Lí sợ tới mức thân người dán chặt vào cửa xe, anh ta muốn đi xuống nhưng cửa xe đã bị khóa chặt: "Anh... Anh... Muốn làm gì?"
Tô Trảm vặn vặn cổ tay: "Cho cậu nếm thử đại tiệc tự tay tôi làm!"
Giây tiếp theo, chiếc xe rung lên, một lúc sau, cửa xe mở ra, Tằng Lí bị quăng ra như một bao rác.
Tô Trảm bỏ lại một câu: "Cách xa cô ấy ra, nếu không lần sau sẽ bẻ cổ cậu đấy."
Miệng Tằng Lí bị nhét một miếng vải, chỉ có thể phát ra những thanh âm ô ô, chân trái của anh ta đang ở trong một tư thế gấp khúc vô cùng quỷ dị.
Tằng Lí đau tới đầu tóc, quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Mẹ nó đau quá, tên kia không ngờ lại dám... bẻ gãy chân anh ta thật?
Tằng Lí nhớ tới lần đầu tiếp cận Quý Miên Miên, tối hôm đó liền bị một tên khốn nào không rõ mặt uy hiếp, đe dọa anh ta không được tiếp cận Quý Miên Miên.
Bây giờ lại thêm một tên nữa.
Tằng Lí không biết hai tên khốn này có phải là một người hay không, nhưng hành vi rất giống nhau:
Anh ta lại bị đánh gãy chân thật, mẹ nó...
Sớm biết kết quả này thì có chết cũng không đồng ý cái gì với tên khốn kia.
Tằng Lí nằm bẹp chịu đau một hồi, dù anh ta thực sự tình nguyện làm chuyện này thì cũng không nghĩ sẽ bị dày vò như vậy.
Tằng Lí run run lấy vải trong miệng ra, sau đó lấy điện thoại, dùng một chút sức lực cuối cùng, run rẩy bấm gọi một dãy số.
"Này... Đến... Mau cho người tới đón ông đây, mẹ nó... Lão tử bị anh hại chết đến..."
"Cậu sao thế?"
Tằng Lí mắng: "Còn thế nào nữa... Thế nào, chân ông đây lần này bị đánh gãy thật rồi, anh vừa lòng chưa?"
Quẳng điện thoại sang một bên, Tằng Lí đau đến mức phát ra tiếng rên rỉ, trong đầu không nghĩ được cái gì nữa, cũng không muốn báo thù nữa, chỉ ước giá như có người đánh cho anh ta ngất đi được ngay lúc này thì anh ta đã cám tạ tổ tông tám đời nhà người đó rồi.
Nhưng chỗ này hẻo lánh như thế, ngay cả chó cũng không nguyện í tới dạo chơi chứ đừng nói là con người.
Tằng Lí nằm trên mặt đất lạnh như băng, đau tới chết đi sống lại, đột nhiên một con chim sẻ hạ cánh xuống đúng giữa mặt anh ta.
Sau đó, anh ta cảm giác mặt mình lành lạnh, còn nghe được âm thanh lạch cạch.
Sau đó, không có sau đó nữa, con chim sẻ bay đi, để lại trên mặt anh ta một bãi phân.
...
Sau khi Tô Trảm thu thập xong Tằng Lí thì quay về tìm Quý Miên Miên.
Anh biết Quý Miên Miên định đi đâu, cô ra ngoài không gọi xe, có thể thấy là nơi cô muốn tới không xa. Theo phương hướng mà cô đi, anh đoán co tới siêu thị, có lẽ cô đang định đi mua một vài món đồ.
Quả nhiên anh đã đoán đúng, dừng xe ở đối diện siêu thị không bao lâu thì thấy Quý Miên Miên xách theo hai túi đồ nặng trịch đi ra. Cô bước đi rất nhẹ nhàng, dường như hai túi đồ nặng trịch kia không ảnh hưởng gì tới tốc độ của cô vậy.
Tô Trảm định đi theo, nhưng cuối cùng nhịn lại.
Anh biết Quý Miên Miên không muốn thấy anh, nhưng... anh cũng không thể không làm gì được.
Tô Trảm thở dài một tiếng, nợ nhân tình của người ta thật sự rất khó trả.
Anh ngẩng đầu nhìn theo Quý Miên Miên một hồi, cô đặt hai cái túi xuống đường, xoa xoa hai tay một lúc rồi lại xách túi lên đi tiếp.
Do dự một chút, Tô Trảm mở cửa xe bước xuống, anh đi theo cô.
Siêu thị cách tiểu khu của Quý Miên Miên 8 phút đi bộ. Quý Miên Miên không muốn vẫy xe, khoảng cách đó không hề xa, lần nào cô cũng chỉ đi bộ tới mà thôi.
Nhưng hôm nay cô mua khá nhiều, xách rất nặng, Quý Miên Miên cân nhắc một chút, cô không có bằng lái xe ô tô, có lẽ sau này nên mua một cái xe điện hoặc xe đạp để thay cho đi bộ cũng được.
Đang suy nghĩ thì chợt thấy hai tay nhẹ bẫng.
Quý Miên Miên sửng sốt, nhìn hai tay trống trơn của mình, sau đó ngẩng phắt đầu lên nhìn, chỉ thấy người vừa cướp hai túi đồ của mình đã đi xa được hai, ba bước.
Quý Miên Miên há mồm định hô lên nhưng nhìn bóng dáng của anh ta, cô bỗng nhớ tới Diệp Thiều Quang.
Mỗi lần hai người cùng đi siêu thị, anh sẽ nói, dù sao cô cũng khỏe hơn, nhưng cô chưa đi được bao xa thì anh đã giành lấy túi đồ trong tay cô, sau đó nhanh chóng vượt nhanh qua để cô phải đuổi theo mình.
Bóng dáng của Tô Trảm thoạt nhìn rất giống Diệp Thiều Quang.
Tô Trảm biết Quý Miên Miên chưa đuổi theo, anh cũng không ngừng lại, tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía nhà cô mà đi.
Anh biết sớm muộn gì Quý Miên Miên cũng đuổi kịp, vì thế anh không muốn chờ cô. Anh sợ Quý Miên Miên thấy mình thì sẽ không vui, mà chính anh cũng không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Anh chỉ muốn giúp cô xách nó lên nhà, sau đó anh sẽ rời đi.
Quý Miên Miên chậm rãi đi theo sau Tô Trảm, cô cũng không vượt lên, bước cách anh khoảng mười bước. Cô vốn đã định đuổi theo lấy lại đồ của mình rồi đuổi anh đi.
Nhưng... cô rất nhớ Diệp Thiều Quang, bóng dáng Tô Trảm rất giống anh ấy, đi sau anh, cô có cảm giác giống như ngày xưa, Diệp Thiều Quang và cô cùng nhau đi mua đồ, cùng nhau trở về nhà.
Quý Miên Miên biết đây không phải sự thật, người phía trước không phải Diệp Thiều Quang, nhưng cô chỉ muốn lừa gạt bản thân mình một chút.
Đường đi cũng không dài, từ siêu thị về tới tiểu khu chỉ chừng hơn chục phút.
Lúc tới tiểu khu, bảo an ngăn Tô Trảm lại không cho vào.
Tô Trảm chỉ Quý Miên Miên, nói với bảo an: 'Tôi đi cùng cô ấy."
Bảo anh nhìn ánh mắt Quý Miên Miên đang nhìn chằm chằm vào Tô Trảm thì thầm nghĩ hình như hai người này quen biết nhau thật, vì thế không ngăn cản nữa.
Tô Trảm đưa Quý Miên Miên đến trước cửa nhà, đợi cô tiến tới mới nói: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Quý Miên Miên như tỉnh mộng, sau khi tỉnh lại cô càng cảm thấy đau đớn, khó chịu. Cô cúi đầu, nhìn mũi chân của mình: "Sau này anh đừng có tới nữa. Người chết đã chết rồi, làm những chuyện này thì có tác dụng gì?"
Tôi mong có thể chăm sóc cho cô... Loại suy nghĩ này, Tô Trảm không nói ra được, bởi anh cảm thấy nếu mình nói ra thì lại muốn nói thêm nhiều nữa.
Anh nói: "Tôi sẽ cố gắng không xuất hiện."
Anh xoay người định đi thì thấy từ trong tháng máy vừa lên có một người đi ra.
Lãnh Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Trảm, hỏi Quý Miên Miên: "Miên Miên, vị này là..."
"Không liên quan tới anh." Quý Miên Miên lấy chìa khóa mở cửa, xách đồ đi vào, sau đó đóng cửa lại nghe "rầm" một tiếng.
Lãnh Nhiên có chút đề phòng Tô Trảm: "Anh..."
Tô Trảm nhìn cậu ta hơi vuốt cằm, sau đó rời đi.
Lãnh Nhiên quay đầu nhìn Tô Trảm, người này... ôi, khinh người thế? Quý Miên Miên sẽ không bị anh ta làm gì chứ?
Lãnh Nhiên vội vàng tới gõ cửa.
...
"Tằng Lí đã được đưa tới bệnh viện, cậu ta nhờ tôi chuyển lời tới cậu... cậu ta sẽ không làm gì giúp cậu nữa."
Sắc mặt Yến Minh Tu tái nhợt, sau khi gã cấp dưới báo cáo xong thì hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết kết quả này.
Hắn lạnh lùng nói: "Đúng là một phế vật, vô dụng!"
. ..
Từ chương 1644-1650
Tiểu Hạnh Nhân này được con là cháu trai duy nhất của cả ba nhà Nhạc, Hạ, Tô, thực sự là làm người ta phát thèm.
Không bao lâu sau, Quý Miên Miên mang theo đồ hấp tấp chạy tới. Cô vừa nhận được tin đã phi đến ngay.
Vừa vào cửa đã hỏi: “Chị Thanh Ti… Chị thế nào rồi?”
“Không sao, rất thuận lợi, a, Tiểu Hạnh Nhân ở bên kia, em sang bế nó một cái đi.”
Quý Miên Miên kích động, cuống quýt tới ôm tiểu tử kia. Cô nhìn đứa bé đang ngủ say, nhếch miệng cười ngây ngô: “Tiểu Hạnh Nhân, thật đáng yêu… Thật đáng yêu… Nhỏ quá!”
Yến Thanh Ti bảo cô ôm Hạnh Nhân tới cho mình: “Giúp chị chụp một tấm, chị muốn đưa lên mạng.”
Quý Miên Miên đặt Hạnh Nhân xuống, Yến Thanh Ti cầm lấy cái tay nhỏ bé của thằng nhóc.
Quý Miên Miên chụp ảnh tay Yến Thanh Ti đang nắm lấy tay con trai, sau đó vào tài khoản weibo của cô: “Chị, đăng thế nào? Em đang nghĩ weibo sẽ sắp bị nổ tung đấy.”
Yến Thanh Ti nói: “Viết là “Bánh bao ra đời!” đi!”
“Không nói là con trai hay con gái sao?”
“Không.”
Quý Miên Miên soạn rồi phát lên, quả nhiên không đến 10 phút, cái tên Yến Thanh Ti sinh con lập tức lên top 1 tìm kiếm.
Fan của Yến Thanh Ti sau mấy tháng yên lặng, rốt cuộc cũng bùng nổ, chia sẻ chúc mừng các kiểu, chỉ sợ không thể nói cho tất cả mọi người biết nữ thần đã trở lại, còn dẫn theo một cái bánh bao nhỏ quay về.
Tần Cảnh Chi, Tống Thanh Ngạn và những người trong đoàn làm phim Khuynh Thàn Luyến đều cảm thấy đó là một tin tức rất tốt, là một dấu hiệu tốt trong ngày đầu công chiếu, tất cả mọi người đều đăng tin chúc phúc cho Yến Thanh Ti trên weibo.
Sự thật chứng minh, sự biến mất của Yến Thanh Ti trong giới giải trí trong mấy tháng vừa qua không có bao nhiêu ảnh hướng, cũng không thay đổi được sự nổi tiếng của cô.
Quý Miên Miên ở lại với Yến Thanh Ti tới tận lúc trời tối mới lưu luyến ra về.
Cô bắt một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, sau đó dừng lại trước siêu thị gần tiểu khu, mua rất nhiều quần áo trẻ con, đồ chơi các kiểu, cái nào cũng muốn mang về nhà.
Lúc tính tiền, thu ngân cho đồ đạc vào túi, cũng không nói giá tiền mà đưa cả đống đồ cho cô.
Quý Miên Miên chủ động hỏi: “Bao nhiêu tiền.”
Nhân viên thu ngân đáp: “Của cô đã thanh toán rồi.”
“A?”
Quý Miên Miên sửng sốt một chút rồi vội vàng hỏi: “Làm phiền một chút, ai giúp tôi thanh toán vậy?”
Giờ này siêu thị rất đông, người xếp hàng đằng sau rất nhiều, thấy Quý Miên Miên bất động, người ở phía sau liền giục, nhân viên thu ngân nói: “Những người khác đang chờ thanh toán.”
Quý Miên Miên bất đắc dĩ đành phải ra ngoài, cô đứng bên ngoài còn thò đầu vào hỏi: “Có thể cho tôi biết là ai được không?”
Nhân viên thu ngân không để ý tới cô, Quý Miên Miên bất đắc dĩ phải ra ngoài.
Cô rất nghi hoặc, ai giúp cô thanh toán chứ?
Chẳng lẽ là… Tô Trảm?
Quý Miên Miên quay đầu nhìn bốn phía, chẳng phát hiện ra gì lạ, cô cắn môi mang theo mấy túi đồ nặng trịch rời khỏi siêu thị.
Mấy tháng này, Tô Trảm thường xuyên xuất hiện ở xung quanh cô, giúp cô rất nhiều lần, cũng dạy bảo không ít, còn bắt nạt cô, có lúc lại giải vây giúp cô.
Mặc kệ Quý Miên Miên nói lời khó nghe thế nào thì anh cũng chưa từng bỏ đi.
Sau Quý Miên Miên mệt quá nên chẳng thèm nói nữa.
Kệ đi…
Trước đây, người thần bí có thể là Diệp Thiều Quang kia xuất hiện quanh cô vài lần, nhưng sau đó anh ta không bao giờ xuất hiện nữa.
Tâm tình của Quý Miên Miên cũng vì thế chậm rãi lạnh xuống.
Có đôi khi, cô cảm thấy Diệp Thiều Quang vẫn ở đây, anh chỉ là đi chưa về mà thôi.
Mỗi tối, Quý Miên Miên đều cảm thấy như đã chết, chờ trời sáng, mặt trời lên rồi cô mới sống lại.
Cứ ngày qua ngày, cô đã sống như thế nửa năm.
Rời khỏi siêu thị, Quý Miên Miên thấy mình mua nhiều đồ nên vẫy một chiếc xe. Nhưng chiếc xe vừa dừng thì sau lưng lại có một đôi tình nhân xuất hiện, đẩy cô ra rồi cùng ngồi lên xe.
Taxi đi rồi, chỉ để lại một làn khói đen, Quý Miên Miên sắc mặt đạm mạc.
Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ lôi đôi cẩu nam nữ kia ra đánh cho một trận, dám tranh xe với chị à, muốn chết đúng không.
Nhưng hiện tại, Quý Miên Miên rất ít khi tức giận, hầu như cô chẳng để tâm chuyện gì cả.
Mọi cảm xúc của cô đã theo Diệp Thiều Quang rời đi rồi.
Quý Miên Miên thở dài một tiếng, mang theo những túi đồ nặng trịch đi bộ về.
Cô đi rất chậm, hai tay nặng trĩu làm cô không thể đứng thẳng mà đi. So với trước đây, cô gầy đi rất nhiều, bóng dáng nhỏ bé, đơn bạc, giống như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Không một hồi, một chiếc xe dừng ở trước mặt Quý Miên Miên, người trên xe đi xuống, đóng cửa lại, giằng lấy túi đồ trong tay cô, sau đó không đợi cô nói gì liền bước về phía trước.
Quý Miên Miên nhìn theo bóng dáng cao gầy đó, nhíu mày.
Xem ra, người vừa tính tiền cho cô đúng là Tô Trảm. Hy vọng mỏng manh trong lòng Quý Miên Miên lại tiêu tan.
Tô Trảm đi rất nhanh, anh đặt đồ xuống trước cửa nhà cô, đợi Quý Miên Miên rời khỏi thang máy thì anh chuẩn bị ra về.
Anh biết Quý Miên Miên ghét mình, cho nên sẽ không bao giờ nói những lời vô nghĩa trước mặt cô.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Quý Miên Miên nói: “Chờ một chút.”
Tô Trảm dừng lại.
Quý Miên Miên mở cửa, mang đồ vào phòng.
Sau đó cô đóng cửa lại, nói: “Tới quán café đối diện tiểu khu ngồi đi.”
Tô Trảm kinh ngạc: “Được.”
Đây là lần đầu tiên Quý Miên Miên mời anh.
Lúc đi xuống thì gặp Lãnh Nhiên trở về, thấy Quý Miên Miên đi cùng Tô Trảm thì vẻ mặt khiếp sợ: “Hai người…”
Quý Miên Miên mỉm cười với cậu: “Về rồi à?”
“Ừ… Cô muốn ra ngoài à?” Lãnh Nhiên nhìn Tô Trảm đầy phòng bị, ánh mắt mang theo chút địch ý.
Tô Trảm thản nhiên đi qua, chỉ nhìn một cái mà không nói gì.
“Có chút việc…”
“Có muốn tôi đi cùng không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Không cần, anh về nghỉ ngơi đi.”
Lãnh Nhiên nhìn theo bóng dáng Quý Miên Miên và Tô Trảm, lấy mũ lưỡi trai từ trên đầu xuống, hung hăng ném xuống đất.
Người đàn ông này cậu đã gặp rất nhiều lần, thường xuyên xuất hiện quanh Quý Miên Miên, vừa nhìn đã thấy có mưu đồ gây rối, không có tâm địa tốt.
Tối thế này mà Quý Miên Miên còn đi cùng anh ta ra ngoài, sẽ không có chuyện gì chứ?
Lãnh Nhiên đội mũ, đeo khẩu trang lên, xoay người lặng lẽ đi theo.
Chị Thanh Ti đã dặn cậu phải để mắt tới Quý Miên Miên, bọn họ là hàng xóm, cậu không thể ngồi yên không quan tâm được.
…
Đi vào quán café, ngồi xuống, Quý Miên Miên tùy tiện gọi một ly café, Tô Trảm chỉ cần một ly nước lọc.
Quý Miên Miên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.”
Tô Trảm: “Cô nói đi.”
Quý Miên Miên nhìn người đối diện: “Tô Trảm, tôi đã nói từ trước rồi, tôi biết vì sao anh lại đi theo tôi. Tôi không cần anh áy náy, tự trách, hay xin tha thứ gì, anh ấy không cứu anh, anh ấy là vì cứu tôi. Anh giống anh ấy như thế, lại cứ lởn vởn quanh tôi, có lợi ích gì không?”
“Giống như lúc nãy trả tiền cho tôi ấy, tôi không có tiền à? Tôi chẳng lẽ không thể tự nuôi mình à? Anh làm thế sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy… mệt chết đi được!”
Tô Trảm sửng sốt.
Quý Miên Miên nói: “Tôi không cần anh đồng tình hay thương hại, càng không cần tiền của anh… Xin lỗi, cuộc sống của tôi rất tốt, tôi cũng rất thích… Anh có công việc của anh, đừng cả ngày đi theo tôi nữa. Lúc ban đầu đúng là tôi rất hận anh, nhưng hiện tại đều đã qua rồi, tôi không còn giận anh nữa. Cuộc đời vốn nhiều bất trắc, nếu lần nào xảy ra chuyện cũng tìm người để hận, vậy… oán khí sẽ nhấn chìm tôi mất.”
Tô Trảm há mồm muốn nói nhưng Quý Miên Miên đã đứng dậy: “Hẹn gặp lại, sau này… Cứ thế đi, có lẽ, có một ngày, chúng ta còn có thể làm bạn.”
Nói xong, Quý Miên Miên cảm thấy thoải mái hơn không ít, hy vọng Tô Trảm có thể nghe lọt lỗ tai.
Tô Trảm không biết nên nói cái gì: “Cô…”
Quý Miên Miên đáp: “Tôi về đây…”
Cô xoay người đi tới quầy thanh toán rồi rời đi.
Toàn bộ quá trình, Tô Trảm chỉ nói được đúng một chữ. Anh nhíu mày, kỳ thực vừa rồi anh rất muốn nói, không phải anh trả tiền cho cô.
Tô Trảm mới tới đây, mỗi lần tới anh đều có thói quen tới thăm Quý Miên Miên, vừa vặn thấy cô xách đồ từ trong siêu thị đi ra. Sau đó anh bèn xuống xe, anh biết cô không bao giờ lên xe của mình, vậy nên dứt khoát xuống xách đồ giúp cô về nhà.
Tô Trảm là người có năng lực ứng biến rất tốt, tài ăn nói cũng đỉnh, nhưng ở trước mặt Quý Miên Miên, anh cứ như người vừa câm vừa điếc vậy
Biết cô chán ghét nên anh thường không nói lời nào khi xuất hiện.
Nhưng lần này… Tô Trảm nhíu mày.
Ngoài anh ra, còn có người khác đang ở bên cạnh Quý Miên Miên ư?
Người đó là tốt hay xấu?
Tô Trảm đứng dậy, anh cảm thấy cần phải điều tra một chút…
…
Ban đêm, giữa mùa hè, nhiệt độ vẫn rất cao, Quý Miên Miên vừa đi vừa nghĩ không biết trong tủ lạnh còn gì ăn không nữa?
Cô nghĩ rất chăm chú nên không biết Lãnh Nhiên đi theo sau mình.
Lãnh Nhiên vừa rồi lén lút đi theo, đứng ở cửa, thấy Quý Miên Miên nhanh chóng rời đi thì mới thở phào một hơi, vội vàng đuổi theo.
Cậu ta muốn đi ngăn Tô Trảm nói mấy câu nhưng… người ở quán café rất đông, cậu sợ mình sẽ bị nhận ra nên nhanh chóng rời đi
Quý Miên Miên đi vào thang máy, đang muốn đóng cửa lại thì lại nghe thấy giọng của Lãnh Nhiên: “Đợi chút…”
Lãnh Nhiên đi vào, Quý Miên Miên sửng sốt: “Anh cũng ra ngoài à?”
Lãnh Nhiên: “A… Đi mua chút đồ…”
“Vậy đồ đâu?”
Lãnh Nhiên xấu hổ: “Trên đường… ăn hết rồi…”
“A…”
Thang máy đi lên, Lãnh Nhiên hỏi: “Người lúc nãy tới đây tìm cô làm gì thế? Tôi thấy anh ta không giống người tốt, Miên Miên, tôi nói với cô, tôi cũng là đàn ông, ở trong làng giải trí lăn lộn cũng lâu rồi, liếc mắt một cái cũng nhận ra anh ta là người thế nào.”
Quý Miên Miên cười hỏi: “Vậy anh nói anh ta là người thế nào?”
Lãnh Nhiên: “Tâm cơ thâm trầm, lòng dạ khó lường.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Anh nói đúng, anh ta đúng là người đàn ông rất khó đoán.”
“Chả thế, loại đàn ông này rất giỏi tính kế người khác, cho nên… Miên Miên, cô đừng quá thân cận với anh ta.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Vậy vừa rồi cô và anh ta…” Lãnh Nhiên rốt cuộc cũng nói ra điều mình muốn hỏi.
“Nói rõ một chuyện thôi.” Cô không nghĩ sẽ nói ra chuyện của Tô Trảm, liền hỏi tiếp: “Gần đây hình như anh rất bận?”
Nói tới cái này, Lãnh Nhiên thở dài một tiếng: “Haizz.”
Trước khi sang năm mới, cậu nhận một kịch bản phim thanh xuân vườn trường, gần đây rất nổi tiếng, hiện tại đã là một trong những ngôi sao tiểu thịt tươi chạm tay vào là bỏng.
Ra sân bay cũng có vô số em gái xếp hàng tiễn và đón, Lãnh Nhiên có cảm giác cả tinh thần và thể xác sắp suy sụp tới nơi rồi.
Quý Miên Miên an ủi: “Nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng nổi tiếng thì cũng phải trả giá không nhỏ, quen là tốt thôi.”
Lãnh Nhiên: “Đúng rồi, hôm nay chị Thanh Ti sinh rồi, là con trai hay con gái thế? Tôi chuẩn bị quà tới thăm.”
“Con trai, nhưng chị ấy không muốn công bố với truyền thông.”
Lãnh Nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Quý Miên Miên: “Hiểu rồi, chị Thanh Ti còn ở cữ, sau đó là cho con bú. Miên Miên, dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì, cô tới làm trợ lý cho tôi đi. Trừ bỏ tiền lương công ty trả, tôi sẽ trả thêm cho cô một phần, cam đoan còn cao hơn so với công ty, thế nào?”
Quý Miên Miên sáng mắt, đây là nói nếu cô làm trợ lý cho Lãnh Nhiên thì tiền lương sẽ ít nhất là một vạn rưỡi sao? Thật là một miếng thịt béo bở nha…
Nhưng mà không được…
"Không được đâu, chị Thanh Ti đang ở cữ, mặc dù tôi không có việc gì nhưng vẫn phải thường xuyên tới đó. Nhà họ còn có Tiểu Hạnh Nhân, anh không biết Tiểu Hạnh Nhân đáng yêu thế nào đâu.” Nhớ tới Tiểu Hạnh Nhân, lòng Quý Miên Miên mềm như kẹo đường vậy.
“Hạnh Nhân? Cô nói… con chị Thanh Ti gọi là Hạnh Nhân á?”
“Đúng thế, cái tên quá đáng yêu, đúng không?”
Lãnh Nhiên không nhịn được cười, thang máy dừng lại: “Chị Thanh Ti nghĩ gì mà lại gọi con là Hạnh Nhân thế?”
Hai người ra ngoài, Quý Miên Miên nói: “Sao chứ, nghe hay mà, rất đáng yêu.”
“Ừ, quả thật đáng yêu… Nhưng, lúc chị ấy ở cữ, cô cũng có giúp được bao nhiêu đâu, vẫn nên đi làm trợ lý cho tôi thì hơn. Bình thường tôi vẫn cho cô nghỉ đi thăm họ mà.”
Quý Miên Miên dừng lại: “Với số tiền này, anh có thể mời được hẳn 3 trợ lý đấy.”
Lãnh Nhiên không nghĩ ngợi, nói thẳng: “Cô và người khác có thể giống nhau sao? Tôi thấy thích thế là được rồi.”
Nói xong, trái tim cậu đột nhiên rạo rực, cảm thấy lời nói này của mình có chỗ không đúng nhưng lại không biết sai ở đâu.
Cậu khẩn trương giải thích: “Khụ khụ… Tôi không có ý đó, ý tôi là… Chúng ta là bạn tốt, những người khác tôi không quen… tâm sự giống như tâm sự với cô.”
Quý Miên Miên cũng không nghĩ nhiều: “Ừ, tôi biết…”
Cô nói thế làm Lãnh Nhiên cảm thấy hơi mất mát trong lòng.
Cậu như nghe thấy bản thân mình đang tự nói trong lòng: thực ra là tôi có ý đó đó!
Lãnh Nhiên nói: “Chút nữa… cùng ăn tối đi, tôi gọi đồ biển về ăn.”
“Không…”
Quý Miên Miên vừa nói được một chữ thì đã bị cướp lời: “Đừng từ chối, chúng ta là bạn bè, lại là hàng xóm, tôi chưa ăn, cô cũng chưa ăn… Nhiều ngày không gặp rồi, cùng ăn một bữa cơm đi. Tôi nghĩ cô cũng đang đói bụng lắm.
Quý Miên Miên đúng là đang đói bụng, cô đành gật đầu: “Vậy… cũng được.”
Lãnh Nhiên tươi cười: “Đi, họ sẽ mang tới sớm thôi, chúng ta vào nhà đi.”
“Đợi chút, tôi phải về sắp lại chút đồ vừa mua đã, chút sẽ sang tìm anh.” Cô mua rất nhiều đồ, cần phải sắp xếp lại cho tốt. Mấy hôm nay Yến Thanh Ti sẽ phải ở bệnh viện nên chưa dùng được, chờ họ về nhà cô sẽ tới Nhạc gia thăm họ.
“Vậy tôi trở về xem trong tủ lạnh còn gì uống không đã.”
Quý Miên Miên nói: “Trong tủ lạnh nhà tôi còn coca, chút tôi sẽ đem sang.”
“Được…”
Đi đến trước cửa, Quý Miên Miên cho tay vào túi thì lại… không thấy chìa khóa.
Cô sửng sốt một chút, không phải chứ, chẳng lẽ rơi ở trên đường?
Cô lục lại túi xách một lần, vẫn không thấy.
Lãnh Nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Vừa rồi chúng ta đi về đây, anh có thấy tôi làm rơi chìa khóa không?”
“Không…”
Quý Miên Miên vỗ vỗ đầu, nhất định là khi cô mang đồ vào nhà đã quên rút chìa khóa rồi.
“Này… đây là cái gì?” Lãnh Nhiên thấy dưới thảm trước cửa lộ ra gì đó, bèn nhặt lên: “Chìa khóa? Không phải cô đặt ở đây từ trước đấy chứ?”
Quý Miên Miên lắc đầu, cô cầm lấy cái chìa khóa kia, cảm giác được trái tim đang đập rất nhanh, dường như nó đang sống lại.
Có chìa khóa cửa nhà, ngoài cô ra thì chỉ còn có Diệp Thiều Quang.
Cô chưa từng để chìa khóa dưới đệm, sao hôm nay lại có?
“Nhất định là anh ấy.” Ánh mắt Quý Miên Miên sáng lên, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Quý Miên Miên chạy như điên, đảo mắt đã lao vào thang máy.
Lãnh Nhiên giờ mới kịp phản ứng, há mồm kêu: “Miên Miên… Miên Miên… Cô đi đâu thế?”
Nhưng người đã sớm đi vào thang máy mất rồi.
Lãnh Nhiên lo lắng đuổi theo, nhưng thang máy kia đang được sử dụng.
Lãnh Nhiên chạy vào cầu thang bộ, cậu chạy rất nhanh, trong cầu thang bộ chỉ có bước chân của một mình cậu.
“Nha đầu đó đột nhiên chạy đi đâu chứ, người cô ấy nói là ai…” Lãnh Nhiên vừa chạy vừa lầm bầm, anh cảm thấy Quý Miên Miên giống như nổi điên, căn bản không thể khống chế.
Đại khái chạy xuống sáu, bảy tầng lầu thì gặp một người mặt đồ đen, đội mũ đang từ từ đi xuống, hai người vừa vặn gặp nhau ở chỗ chiếu nghỉ.
Lãnh Nhiên hét lên: “Nhường đường, nhường đường…”
Cậu lách qua người nọ, rất nhanh kéo dài khoảng cách.
Sau khi cậu chạy ra rồi, người nọ dừng lại.
…
Lãnh Nhiên chạy đến lầu một thì Quý Miên Miên cũng ở trong thang máy đi ra, đang điên cuồng tìm kiếm quanh tiểu khu.
Lãnh Nhiên mệt muốn chết, cậu giữ tay Quý Miên Miên lại: “Miên Miên… Cô làm sao thế, muốn tìm ai, nói với tôi, tôi sẽ tìm giúp cô.”
Hốc mắt Quý Miên Miên đỏ bừng, cô hoang mang lo sợ như một đứa nhỏ lạc đường, cô nhìn Lãnh Nhiên, nói: “Diệp Thiều Quang, anh tìm Diệp Thiều Quang giúp tôi… Anh ấy đã trở lại.”
Lãnh Nhiên kinh hãi, kêu lên: “Miên Miên…”
Quý Miên Miên giơ chìa khóa nhà lên: “Chìa khóa trong nhà chỉ tôi và anh ấy mới có, chìa khóa của tôi đã để quên trong nhà, còn chưa lấy ra… Nhất định là anh ấy đã tới đây và đặt chìa khóa ở đó, nhất định là anh ấy… Lãnh Nhiên, vừa rồi anh chạy ở cầu thang bộ, anh có thấy anh ấy không, có gặp người nào không?”
Lãnh Nhiên nghe Quý Miên Miên nói xong thì cảm thấy vô cùng đau lòng, cô nhớ người kia tới phát điên rồi.
Cậu nói: “Miên Miên, cô bình tĩnh lại một chút, nghe tôi nói được không?”
Vừa rồi cậu có đụng phải một người ở cầu thang, nhưng người đó chắc là người sống ở khu này, không phải Diệp Thiều Quang.
Quý Miên Miên lắc đầu: “Sao tôi có thể bình tĩnh được, rõ ràng anh ấy đã tới đây, sao lại không gặp tôi? Tôi muốn nhanh đi tìm anh ấy.”
“Miên Miên…” Lãnh Nhiên cao giọng. “Cái chìa khóa kia có lẽ trước đây đã có ở đó rồi, hôm nay mới lộ ra ngoài thôi... Người đã chết rồi sao có thể trở về, Miên Miên… Đừng lừa dối mình nữa…”
Lãnh Nhiên biết nói ra những lời này sẽ làm người ta thương tâm, hiện tại có lẽ Quý Miên Miên không muốn nghe những lời này nhất.
Nhưng… nếu không nói, cô sẽ mãi chấp mê bất ngộ, sẽ mãi nhốt mình trong thế giới hoang tưởng đó mà không chịu đi ra, vẫn không chịu tin vào sự thật.
Mà sự thật là Diệp Thiều Quang đã chết.
Cho dù không bị bom nổ chết thì rơi xuống dòng sông chảy xiết như thế, sao có thể sống nổi đây? Huống chi… huống chi… huống chi trước đó anh ta còn bị thương nữa.
Quý Miên Miên đẩy mạnh Lãnh Nhiên ra: “Anh nói bậy. Đúng thế, trước kia tôi cũng nghĩ là anh ấy đã chết, nhưng… Hiện tại tôi lại cảm thấy anh ấy còn sống, anh ấy chưa chết, tôi có thể cảm nhận được anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ tôi lại, anh ấy nhất định sẽ quay về tìm tôi, nhất định…”
Tinh thần của Quý Miên Miên lúc này thật không xong, nhưng… dù là ai đi chăng nữa, nếu rơi vào trường hợp này cũng sẽ không tốt được.
Cô tiếp tục đi tìm người, liên tục gọi tên Diệp Thiều Quang.
Lãnh Nhiên thở dài, một lần nữa lại đuổi theo.
"Được… được… Tôi tìm cùng cô được chứ? Miên Miên, cô có nghĩ tới một chuyện này… cho dù… nếu anh ấy còn sống, nhưng tại sao lâu như thế còn chưa tới tìm cô? Nếu anh ấy thích cô như thế, anh ấy sớm phải quay về tìm cô mới đúng chứ?”
Thanh âm của Quý Miên Miên khàn khàn: “Dù có là nguyên nhân gì thì tôi vẫn tin anh ấy, tôi nhất định sẽ tìm được anh ấy, tôi không thể mất anh ấy lần nữa.”
Lãnh Nhiên: “Cô…”
Cậu và Quý Miên Miên tìm khắp trong ngoài tiểu khu, chạy tới chạy lui vài lần nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng Diệp Thiều Quang.
Bọn họ rời khỏi cổng, từ trong cầu thang bộ, một thân ảnh màu đen bước ra, chậm rãi rời khỏi tiểu khu.
…
Không tìm được Diệp Thiều Quang, mấy ngày sau, cảm xúc suy sút của Quý Miên Miên lại một lần nữa đứng lên. Cô cố ý không mang theo chìa khóa, cố ý không ăn cơm, nhưng… chìa khóa không xuất hiện lần nữa, cũng không có ai treo đồ ăn cô thích ăn ngoài cửa nữa.
Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên trong vòng một tháng mà gầy đi không ít thì trong lòng có một tư vị không nói thành lời.
Cậu chỉ có thể lấy cớ mình thèm ăn này nọ, gọi đồ ăn ở ngoài về, sau đó lại bỏ qua một ít công việc bên ngoài, thường xuyên về nhà gọi Quý Miên Miên sang ăn chung.
Cậu cẩn thận cất dấu cảm xúc của mình, làm bạn với Quý Miên Miên, vắt óc tìm mưu kế để có lý do chăm sóc cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro