thứ này tốt như vậy thì bà dùng trước đi
Từ chương 1877-1887
Vì tối ngủ muộn nên sáng hôm sau, Quý Miên Miên dậy rất trễ.
Lúc cùng Mộ Dung Miên xuống lầu ăn cơm, cô không gặp Mộ Dung phu nhân.
Hai người không để ý, bọn họ không quan tâm Mộ Dung phu nhân đi đâu làm gì.
Nhưng đến tận chiều vẫn không thấy Mộ Dung phu nhân về, Quý Miên Miên bèn hỏi một nữ giúp việc: “Cô có biết phu nhân đi đâu không?”
Nữ giúp việc lắc đầu: “Không biết, sáng sớm phu nhân đã ra ngoài, cũng không nói đi đâu nên chúng tôi đều không biết.”
Quý Miên Miên buồn bực: “Cho dù là tới công ty thì giờ cũng phải về rồi chứ nhỉ?”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Bà ấy không tới công ty.”
Buổi sáng anh có nói chuyện qua điện thoại với một người quản lý ở công ty, có một văn kiện cần anh ký tên, anh bảo bọn họ đi tìm Mộ Dung phu nhân nhưng họ nói hôm nay Mộ Dung phu nhân cũng không đi làm.
Lúc đó Mộ Dung Miên không để ý lắm, dù sao Mộ Dung phu nhân cũng là người lớn rồi mà
Bà ấy muốn đi đâu cũng không cần xin phép họ.
Có lẽ, bà ấy có chuyện cần tự mình làm.
Nhưng giờ Mộ Dung Miên lại cứ có cảm giác không ổn cho lắm.
Quý Miên Miên vừa nghe đã kinh hô: “A, không tới công ty thì có thể đi đâu chứ?”
Những ngày này, Mộ Dung phu nhân đối xử với họ rất tốt, chỉ cần bà ấy ở nhà, chỉ cần có thời gian, bà ấy sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm, cho dù bà ấy không nấu thì cũng nhất định sẽ cùng ăn cơm với họ. Bà rất sợ hai người sẽ rời đi, trong lòng lúc nào cũng lo lắng.
Nếu không có chuyện gì thì Mộ Dung phu nhân sẽ không ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng sẽ nói cho họ biết là mình đi đâu.
Quý Miên Miên cảm thấy rất không ổn, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi điện cho Mộ Dung phu nhân, kết quả là không có ai nghe máy.
Cô gọi thêm hai lần, vẫn không có ai bắt máy.
Quý Miên Miên bỏ di động xuống, nhìn Mộ Dung Miên: “Không ai nghe máy, anh nói… liệu có chuyện gì xảy ra không?”
Trong lòng Mộ Dung Miên cũng đang lo lắng cho Mộ Dung phu nhân, nhưng trên mặt anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, anh xoa xoa đầu Quý Miên Miên, nói: “Đừng lo, có thể là đang bận nên không nghe thôi. Anh sẽ cho người đi tìm, đừng tự dọa mình.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng…”
“Em gọi thêm vài lần nữa xem, anh đi sắp xếp một chút.”
“Được.”
Quý Miên Miên lại lấy di động ra gọi, Mộ Dung Miên nhìn cô một chút rồi đứng dậy, ra ngoài tìm quản gia.
“Lúc phu nhân ra ngoài không có gì khác thường chứ?”
Quản gia nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Cũng không thấy có gì khác thường cả, từ sau khi lão gia qua đời, cảm xúc của phu nhân vẫn luôn không tốt, buổi sáng lúc nào tâm trạng cũng buồn bã.”
“Ông cẩn thận nghĩ lại xem, bà có nói gì hay có biểu tình gì khác không, nói hết cho tôi nghe.”
Quản gia nghĩ nghĩ rất lâu, sáng nay khi ông ta nhìn thấy Mộ Dung phu nhân, những lời bà nói, những chuyện bà làm, tất cả đều nói cho Mộ Dung Miên, “Hôm nay hình như phu nhân có vẻ nghiêm trọng hơn ngày thường, nhìn rất áp lực… Đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, lúc bà chủ ra ngoài thì nhìn trời một chút, hình như còn nói là… Nên kết thúc rồi.”
Mộ Dung Miên vừa nghe lời này liền biết hỏng rồi.
Vừa rồi anh đoán Mộ Dung phu nhân một mình đi tìm phu nhân Jones nhưng cũng không dám chắc, giờ nghe thấy quản gia nói vậy, anh lập tức có thể kết luận những điều mình vừa suy đoán.
Hôm qua, trên đường từ công ty về, Quý Miên Miên kể chuyện phu nhân Jones gọi điện cho cô, nói đã biết anh không phải Mộ Dung Miên thật, lúc đó sắc mặt của Mộ Dung phu nhân cực kỳ không tốt.
Là do anh sơ ý đã không để ý tới bà, anh cũng không nghĩ Mộ Dung phu nhân lại lặng lẽ một mình đi tìm phu nhân Jones như thế.
Quản gia thấy biểu tình của Mộ Dung Miên nhanh chóng biến thành âm lãnh, ông ta làm việc ở nhà Mộ Dung đã rất nhiều năm, mắt nhìn thiếu gia nhà mình lớn lên, ông chưa từng thấy thiếu gia có ánh mắt đáng sợ như thế bao giờ.
Quản gia run run trong lòng, sau đó nghe thấy Mộ Dung Miên nói với giọng lạnh lùng: “Lập tức huy động mọi lực lượng của Mộ Dung gia tại thành phố này đi tìm phu nhân, trọng điểm là ở nhà phu nhân Jones…”
Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, chắc hẳn là Mộ Dung phu nhân đã bị phu nhân Jones khống chế rồi.
“Vâng, vâng…” Quản gia liên tục gật đầu, xoay người vội vàng làm theo.
Lửa giận trong mắt Mộ Dung Miên như núi lửa sắp phun trào, đột nhiên anh vung tay đấm một cú thật mạnh vào cây cột bên cạnh.
Đáng chết, tự nhiên chạy đi gây loạn cái gì chứ?
Này là kế hoạch của anh đã bị bà làm hỏng mất rồi.
Miên Miên đã nói, phu nhân Jones đang cố tình thả câu, cố ý tung tin để chờ bọn họ mắc bẫy, Miên Miên còn bình tĩnh được, sao Mộ Dung phu nhân đã từng trải như thế lại không giữ nổi kiên nhẫn chứ?
Đầu Mộ Dung Miên tự nhiên loạn hết cả lên, trái tim trong ngực cũng đập rất nặng nề, có chút không thoải mái.
Anh bám vào cây cột, cúi đầu, mắt nhắm chặt, cố gắng buộc bình tỉnh táo lại.
Giờ anh không thể loạn, càng không thể để Miên Miên lo lắng.
Anh muốn đứng che chắn cho cô, giải quyết mọi chuyện một cách hoàn mỹ nhất.
Mộ Dung Miên xoay người định đi vào thì lại thấy Quý Miên Miên cầm di động đi ra, theo bản năng anh vội vàng giấu tay phải ra sau lưng.
Quý Miên Miên chậm rãi đi tới, điều đầu tiên thu vào mắt cô là mu bàn tay bị thương của anh. Cô vội vàng chạy tới, cầm lấy tay anh, nhìn tới phần da trầy xước đang có máu chảy ra, cô hỏi: “Sao tay anh lại bị thương?”
Miệng vết thương kia càng nhìn càng thấy đau.
Mộ Dung Miên hối hận vì vừa rồi đã không khống chế được: “Không sao… Không cẩn thận nên bị xước một chút.”
Quý Miên Miên ngẩng phắt đầu lườm anh một cái: “Nếu không phải vì tay anh đang bị thương thì em thật muốn đá cho anh một cái. Làm ơn đi, tìm lý do thì cũng phải hợp lý tí chứ, có phải phu nhân… đã xảy ra chuyện rồi không?”
Quý Miên Miên túm Mộ Dung Miên vào phòng, nói với nữ giúp việc: “Mang hòm thuốc tới đây.”
Cô phụng phịu đè anh ngồi xuống sô pha: “Anh nói xem, rốt cuộc là làm sao?”
Nữ giúp việc đem hòm thuốc tới, muốn hỗ trợ nhưng thấy vẻ mặt khó đăm đăm của Quý Miên Miên nên cô ta lại lặng lẽ lui ra.
Mộ Dung Miên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì tức giận của Quý Miên Miên, tâm tình cũng dần bình phục, nói: “Anh đoán… có lẽ bà ấy đi tìm phu nhân Jones.”
Quý Miên Miên đang sát trùng cho Mộ Dung Miên, thấy anh nói vậy thì tay hơi rung, động mạnh vào vết thương làm Mộ Dung Miên cũng run lên vì đau. Cô hỏi: “Cái gì? Bà ấy đi tìm… Sao bà ấy có thể đi thế chứ? Bà ấy đi một mình à?”
Khóe miệng Mộ Dung Miên giật giật, nhịn đau, gật đầu: “Ừ… Bà ấy đi một mình.”
“Trời ạ, bác gái này sao lại tùy hứng như thế chứ? Phu nhân Jones kia là con mụ hồ ly, sao một mình bà ấy có thể đối phó được? Bà ta còn đang chờ chúng ta mắc câu, thế mà phu nhân còn dâng mình lên tận miệng cho người ta bắt được nữa.”
Quý Miên Miên tức điên người, không cẩn thận lại động mạnh một phát nữa, Mộ Dung Miên đau tới run cả người, vội nói: “Hiện giờ anh mới chỉ đang nghi ngờ thôi, em đừng vội, có lẽ… bà ấy đi dạo phố thì sao? Anh đã cho người đi tìm rồi.”
Quý Miên Miên tức giận nói: “Chắc chắn là đã đi rồi, em gọi hơn mười cuộc, lúc đầu là không có ai nghe, giờ thành tắt máy luôn, chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Phu nhân Jones thật đáng ghét, đáng ra trước đây em nên bóp chết bà ta mới đúng.”
Quý Miên Miên rất tức giận, tay lại không khống chế được, Mộ Dung Miên hắng hắng giọng, cắn môi không để mình phát ra tiếng rên. Nhịn.
Quý Miên Miên sốt ruột: “Giờ phải làm sao?”
“Tìm, chờ.” Mộ Dung Miên chỉ nhả ra hai chữ.
“Cứ cho người đi tìm trước, tốt nhất là tìm được bà ấy trước khi phu nhân Jones dùng bà ấy để uy hiếp chúng ta.”
Quý Miên Miên nhớ tới vẻ mặt giảo hoạt của phu nhân Jones thì càng lo lắng: “Nhưng nhỡ không tìm thấy thì sao?”
“Vậy thì chỉ có thể đợi, đợi phu nhân Jones tự dẫn xác tới thôi.”
Phu nhân Jones muốn tiền của anh. Nếu bà ta bắt được Mộ Dung phu nhân, vậy thì chắc chắn bà ta sẽ tới tìm bọn họ.
Có điều khi ấy quyền chủ động nằm trong tay đối phương, sẽ có vài chuyện khó giải quyết hơn.
Quý Miên Miên thở dài một tiếng, vẻ mặt u sầu.
Mộ Dung Miên dùng bàn tay còn lại xoa xoa tóc cô: “Đừng vội, cái gì cũng có thể giải quyết được, anh nghĩ anh còn chưa vô dụng tới mức không đối phó nổi một bà già.”
Quý Miên Miên cắn môi, căm giận nói: “Nhất định phải cho bà ta một trận, để cho bà ta không thể tác oai tác quái được nữa.”
“Tất nhiên rồi.”
Mộ Dung Miên phát động toàn bộ thế lực của nhà Mộ Dung ở trong khu vực tiến hành tìm kiếm, nhưng cũng chỉ tìm ra địa chỉ cuối cùng mà Mộ Dung phu nhân thường lui tới. Sau khi bà vào một quán café thì không thấy trở ra, cũng không có bằng chứng cho thấy phu nhân Jones ở đây, cả ngày hôm nay bà ta đều đi theo chồng mình tổ chức hoạt động bầu cử, dường như việc Mộ Dung phu nhân mất tích không liên quan gì tới bà ta hết.
Mãi đến tối cũng không có tin tức gì, bọn họ cũng không hề nhận được cuộc điện thoại đe dọa nào.
Đêm đến, Mộ Dung phu nhân đã mất tích nguyên một ngày, thời gian càng lâu thì Quý Miên Miên lại càng lo lắng và bất an.
Nhưng Mộ Dung Miên lại chẳng có biểu hiện gì nhiều, vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường, trên mặt cũng không hề lộ ra chút cảm xúc lo âu nào, từa hồ như thể Mộ Dung phu nhân chưa hề mất tích, khác hẳn với vẻ mặt bồn chồn của Quý Miên Miên.
“Sao anh chẳng sốt ruột chút nào thế? Nhỡ đâu bà ấy gặp chuyện không may thì phải làm sao?”
Mộ Dung Miên trấn an cô: “Sẽ không gặp chuyện gì đâu, yên tâm đi, bọn họ còn muốn dùng Mộ Dung phu nhân để đổi lấy một số tiền lớn, sẽ không lấy tính mạng của bà ấy, cứ chờ là được.”
Anh nói thế Quý Miên Miên càng không tin, cô quá hiểu anh rồi.
Cô nghi ngờ nói: “Em cảm thấy anh đang nói dối em, anh không phải… cố ý giả bộ như không có gì trước mặt em, để cho em khỏi lo lắng, sau đó anh sẽ thừa dịp em không chú ý mà trốn đi cứu người đúng không? Em nói cho anh biết, anh đừng có mà vụng trộm trốn đi, có đi thì em cũng phải đi.”
Mộ Dung Miên nghiêng người hôn cô, cười nói: “Ngốc, anh đương nhiên phải dẫn em đi rồi, em không đi thì ai bảo vệ anh chứ, em nói đúng không? Anh còn nghĩ lúc đánh nhau, em phải xông lên trước anh ấy.”
Quý Miên Miên bĩu môi: “Nói thế còn nghe được.”
Mộ Dung Miên ôm lấy cô, khi cô không còn nhìn thấy mặt anh nữa, nụ cười trên môi anh mới tắt đi.
Cô nói rất đúng, lần nào cũng đúng, cô gái ngốc nghếch này quả thực rất hiểu anh.
Anh sợ cô lo lắng nên mới tỏ ra bình tĩnh như thế.
Anh muốn thừa dịp cô không chú ý sẽ đi tìm phu nhân Jones, anh không muốn cô đi mạo hiểm với mình.
Tất cả những gì anh muốn làm cô đều nói trúng hết.
Qua bữa tối vẫn không có tin tức gì, đến lúc đi ngủ, cả hai người đều không muốn ngủ.
Quý Miên Miên nói: “Hy vọng có thể mau chóng nghe thấy tin tức, nếu không thì sốt ruột chết mất.”
“Ừ.”
“Anh nói xem, rốt cuộc có phải phu nhân Jones không?”
“Ngoài bà ấy ra thì còn có thể là ai nữa?”
Quý Miên Miên oán hận mắng: “Mụ già này thực đáng chết.”
Hai người nằm trên giường, nhìn trần nhà chằm chằm, đến gần sáng mới ngủ.
Tảng sáng, sắc trời dần chuyển từ đen sang trắng, Mộ Dung Miên mở mắt ra, di động đặt ở đầu giường một đêm không có động tĩnh gì giờ lại nhận được tin nhắn: “Cho cậu một tiếng đồng hồ, muốn nhà Mộ Dung hay muốn thi thể của mẹ cậu thì tự chọn đi.”
Mộ Dung Miên chậm rãi ngồi dậy, yên lặng mặc quần áo.
Trên giường, Quý Miên Miên vẫn đang say ngủ, vì đêm qua ngủ muộn nên cô ngủ rất say.
Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên mặt cô thật nhẹ nhàng: “Đến khi em thức dậy thì anh đã trở lại rồi.”
Sheffield sáng sớm, ở giữa bao phủ một mảnh sương sớm nồng đậm.
Thong dong bước ra phòng khách, Mộ Dung Miên liền cảm giác được hơi ẩm tại mặt tiền ngôi nhà.
Lúc này bầu trời cũng chưa sáng, sương mù tứ phía, có một loại cảm giác như mây mù quanh quẩn trên núi, tầm nhìn không cao, đại khái là khoảng cách vào khoảng 10 thước.
Người giúp việc trong nhà không có một ai, chưa có một người nào thức dậy, Mộ Dung Miên lẻ loi đứng ở đó, phảng phất một giây sau là có thể bị sương mù nồng đậm cắn nuốt.
Điện thoại di động lại vang lên: “Tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu được tình huống này, tự đi một mình tới đây sẽ tốt hơn.”
Mộ Dung Miên cười lạnh, rốt cuộc là con cáo già ấy cũng tìm tới rồi.
Người khiến anh phải dốc hết sức lực để tìm kiếm, lấy hết sự kiên nhẫn của anh, 4 giờ sáng, lúc mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ lại tìm anh.
Bà ta cho rằng như vậy thật sự có ích sao? Anh đã muốn giết người, chuyện anh muốn làm, ai cũng không ngăn được.
Mộ Dung Miên xoay người tới nhà để xe, bình tĩnh khởi động xe, lái xe vào trong sương mù, rất nhanh liền không nhìn thấy.
Trên lầu, Quý Miên Miên vẫn còn ngủ say, vẻ mặt an yên, vô ưu vô lo khi có Mộ Dung Miên ở bên tự nhiên lại trở thành cau có, liên tục trở mình trên giường, tựa hồ như đang tìm kiếm dáng dấp thường ngày quen thuộc kia.
Mộ Dung Miên lái xe đơn độc một mình, thong thả chạy trên đường.
Thời gian còn sớm, sương mù chưa tan, ngược lại còn giống như có chiều hướng tăng thêm.
Xe của Mộ Dung Miên chuyển động rất chậm, hiện tại anh vô cùng quý trọng mạng sống của mình, tuyệt đối sẽ không vì thời gian gấp rút mà lái xe nhanh hơn.
Đại khái, qua hơn nửa giờ sau, điện thoại cầm tay của anh vang lên, lại là phu nhân Jones gửi tin nhắn tới, bà ta viết: “Một tiếng giờ, đã qua 40 phút đồng hồ rồi, cậu còn chưa tới, xem ra là muốn nhặt xác cô ta rồi.”
Mộ Dung Miên liếc một cái, lạnh lùng cười.
Xem ra, anh còn chưa nóng lòng mà đối phương thì ngược lại.
Anh cầm lấy điện thoại di động, chầm chậm đánh ra một hàng chữ: “Vậy bà cứ lấy thi thể ra, chờ tôi đến sẽ đem đi.”
Mộ Dung Miên có thể tưởng tượng phu nhân Jones thấy những lời này, đoán chừng sẽ tức giận muốn xé anh ra.
Hiện tại anh muốn làm cho đối phương tin rằng, anh không quan tâm tới Mộ Dung phu nhân như vậy, anh muốn phá vỡ kế hoạch của phu nhân Jones.
Mộ Dung Miên nhìn sương mù dày đặc ngoài xe, bĩu môi, mụ già này cũng không nhìn phía ngoài trời một chút gì, tưởng anh muốn lái nhanh là có thể nhanh sao? Với sương mù như thế này, anh muốn đi từ nhà đến đó nhanh là có thể lái nhanh được sao?
Trong lòng Mộ Dung Miên vô cùng tỉnh táo, anh sẽ đem hết toàn lực bảo đảm không để cho Mộ Dung phu nhân chết.
Nhưng...
Anh sẽ không vì cứu người mà thỏa hiệp nhiều hơn.
Mọi người đều ích kỷ, anh cũng giống như vậy.
Tỷ như, anh cũng sẽ không đem mạng của mình đi đổi lại mạng cho Mộ Dung phu nhân.
Anh còn sống là vì Quý Miên Miên, không phải là vì bà ấy, cho dù là đối phương đã cứu anh.
Bất kể là ai cũng không thể vượt qua địa vị của Quý Miên Miên ở trong lòng anh.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Miên lại nhận được một tin ngắn: “Thiếu chút nữa đã bị cậu lừa, tôi tin tưởng người đàn bà này đối với cậu mà nói rất là đặc biệt, cậu sẽ không trơ mắt nhìn cô ta chết, cho cậu thêm nửa giờ...”
Đồng thời còn gửi tới cho anh một tấm hình.
Trong hình, Mộ Dung phu nhân bị treo lên, chân trần, có máu theo chân nhỏ xuống.
Cách màn ảnh, Mộ Dung Miên dường như cũng ngửi thấy được chút mùi vị của máu tanh, ánh mắt anh trở nên âm u lạnh lẽo một chút xíu.
Anh để điện thoại di động xuống không nhìn nữa, tầm nhìn phía trước không được xa, sương mù lạnh lẽo kia tựa hồ muốn ngưng kết thành hơi nước.
Trong lòng Mộ Dung Miên nghĩ rất đơn giản, hoặc là anh giết bà ta, bà ta giết anh! Hoặc là, dù một chút cũng không được động đến bà ấy, nếu không... anh sẽ khiến bà ta chết không kịp hối.
Đến nơi hẹn, anh thực hiện vài cuộc gọi liên tiếp.
Mười phút sau, xe dừng ở sát đường trước cửa nhà một người dân thường, anh mở cửa ra đi vào.
Phu nhân Jones nhốt Mộ Dung phu nhân ở chỗ này, xung quanh ở rất nhiều cư dân, nếu theo như suy nghĩ bình thường thì nơi này căn bản không phải là nơi tốt để giấu người. Nhưng... bà ta lại làm như vậy, còn người anh phái đi tìm kiếm lại không đi tới hướng bên này.
Trong phòng còn có tầng hầm, Mộ Dung Miên ở trong phòng quanh quẩn một vòng, cuối cùng tìm được cánh cửa dẫn xuống căn phòng dưới đất.
Chiếc thang dài dẫn xuống phòng tối tăm chật hẹp, âm u ẩm ướt, đây thật giống như một con đường hắc ám đi thông xuống tận đáy của lòng người, anh càng đi xuống càng thấy được trong lòng kẻ kia có bao nhiêu hèn hạ.
Mộ Dung Miên không nghĩ tới thang lầu này lại dài như vậy, trên vách tường, bóng đèn mờ mờ chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông dưới chân, mỗi lần đi một bước cũng có thể nghe được tiếng bước chân của mình quanh quẩn ở bên tai, thanh âm đó có chút quỷ dị, đáng sợ.
Rốt cục cũng đi tới cuối, thấy được ánh sáng, vẫn không thấy người nhưng Mộ Dung Miên lại ngửi thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Mộ Dung Miên nghe được tiếng cười của phu nhân Jones: "Văn San, cô xem, tôi đã gọi hắn tới rồi, cô... con trai ngoan của cô tới cứu cô kìa."
Mộ Dung Miên cuối cùng cũng nhìn thấy người, trang phục của phu nhân Jones vẫn ưu nhã cao quý như cũ, ngồi ở một góc trên chiếc ghế salon kiểu cách Châu Âu xa xỉ. Mộ Dung phu nhân đã không còn bị treo lên, bà nằm bên trong một cái hòm kính rất lớn chuyên để đựng đồ, nhưng mà thứ làm người ta hoảng sợ nhất chính là còn có mấy con rắn cùng sâu bọ không biết tên uốn lượn bò qua thân thể bà.
Mộ Dung phu nhân không biết còn sống hay đã chết, Mộ Dung Miên tay đút trong túi áo, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra nửa điểm rung động, cho dù là nhìn thấy một màn kia, trên mặt của anh cũng không có bất kỳ dao động nào.
Anh thản nhiên nói: "Muốn thả thì thả, muốn giết thì cũng giết nhanh đi, tôi không có thời gian nói chuyện cùng bà đâu."
Phu nhân Jones ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, Văn San, cô nghe con trai cô nói một chút đi, đứa con hoang mà cô trăm phương ngàn kế để cho nó được trở thành người thừa kế của nhà Mộ Dung, kết quả thế nào, bây giờ cô gặp nạn, ngay cả nhìn cô một cái nó cũng lười không muốn nhìn."
Ánh mắt Mộ Dung Miên lạnh lùng lướt qua mặt Mộ Dung phu nhân, trên mặt của bà không có nhiều vết thương, máu đã ngừng chảy, mắt của bà nhắm nghiền lại, nhìn kỹ có thể phát hiện thân thể của bà vẫn đang run rẩy, hai con bọ bò qua qua mặt của bà.
Tay Mộ Dung Miên ở trong túi áo từ từ siết chặt.
Đột nhiên, Mộ Dung phu nhân nằm ở bên trong hòm mở mắt ra, kêu lên yếu ớt: "Đi, Randy, con đi mau... Không cần phải để ý đến mẹ, không cần để ý tới con khốn này..."
Ánh mắt của bà đỏ ngầu, khóe mắt có vết máu, nhìn về phía Mộ Dung Miên, trong đôi mắt ấy tất cả đều là nhất quyết đoạn tuyệt.
Nét mặt Mộ Dung Miên vẫn bình thường như cũ, giống như là đã đóng băng, không có nửa phần cảm xúc.
Phu nhân Jones khinh thường nói: "Ơ, vẫn còn có khí lực, vẫn còn chưa chết sao, chậc chậc, thật là một người mẹ tốt a, đáng tiếc... con trai lại không phải là con trai tốt."
"Các ngươi giấu diếm thật tốt, Mộ Dung Chí Hoành đến chết cũng không biết rằng con của mình vốn dĩ đã sớm chết rồi. Mộ Dung Miên, mẹ cậu đối xử với cậu thật tốt quá, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn cô ta chết sao?"
Mộ Dung Miên đứng ở đó, khóe môi nhếch lên một chút, "Nếu không thế, chẳng lẽ lại phải vì bà ấy mà đồng ý với điều kiện của bà sao?"
Phu nhân Jones châm biếm: "Vẫn còn làm bộ làm tịch, nếu cậu thật sự không thèm để ý tới cô ta, vậy cậu tới đây làm cái gì?"
Mộ Dung Miên: "Nhặt xác, thuận tiện... giết bà."
Thanh âm của anh trong trẻo, lạnh lùng, thân ảnh gầy gò cao lớn đứng ở đó, vững vàng như là tùng, bách, lạnh lùng cao ngạo không thể tiếp cận.
Mộ Dung Miên hề tùy tiện diễn trò, những lời anh nói là thật.
Thật ra thì anh cũng chưa bao giờ quan tâm đến Mộ Dung phu nhân sống hay chết, ban đầu bà ấy hy vọng anh tới đây giúp bà ấy giữ lấy Mộ Dung gia, anh đã làm được như lời mình đã hứa.
Trừ chuyện này, anh chưa từng đồng ý với bà ấy chuyện gì khác.
Hôm nay bà ấy bị bắt cóc, đối với Mộ Dung Miên mà nói, cứu bà ấy hay không cũng không thuộc phạm vi chuyện bọn họ đã giao ước ban đầu.
Anh tới coi như đã rất nể tình.
Phu nhân Jones châm biếm: "Tốt, vậy cậu hãy đợi một canh giờ sau cô ta sẽ bị độc phát tác mà chết. Quên nói với cậu, tôi đã cho cô ta uống thuốc độc, hôm nay hẳn là sẽ phát tác, nếu như không kịp thời nhận được thuốc giải, một giờ sau cô ta chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ."
Mộ Dung Miên thần sắc ung dung: "Tốt, vậy thì cùng nhau đợi một giờ nữa."
Anh đứng ở đó không nhúc nhích, trừ vừa rồi liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân một chút ra cũng không nhìn lần hai, ánh mắt của anh trong trẻo lạnh lùng, không có tia ấm áp, cho dù là nhìn phu nhân Jones cũng không hề tức giận, tựa hồ như anh chỉ là một người đang đứng xem, hết thảy những gì xảy ra ở nơi này đều không liên quan tới anh.
Phu nhân Jones tức giận, cái tên con hoang này làm sao lại giống Quý Miên Miên như vậy, hoàn toàn không đi theo con đường mà bà ta đã định.
Bà ta đoán được Mộ Dung Miên thật sự là người tâm tư độc ác đến tột cùng, vẫn còn làm bộ làm tịch.
Mắt phu nhân Jones nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Miên, cố gắng từ trên mặt của anh tìm được một chút sơ hở, đáng tiếc, bà ta chẳng thể nhìn ra cái gì.
"Mộ Dung Miên, cậu thật đúng là máu lạnh, đây cũng là mẹ ruột của cậu đấy, mẹ ruột đấy, vậy mà cậu nửa điểm thân tình cũng không quan tâm đến?"
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Như thế nào là không quan tâm? Không phải là tôi tới đây, đợi bà ấy chết rồi tôi sẽ giúp bà ấy báo thù, cái này cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Mộ Dung Miên nói chuyện với phu nhân Jones như là tán gẫu bình thường, thanh âm bình tĩnh không có nửa điểm phập phồng.
Điều này làm cho phu nhân Jones không thể nghe ra điều gì, trong lòng tức giận, bà ta quay ngược lại phía Mộ Dung phu nhân nói: "Văn San, cô nghe xem, cô trăm phương ngàn kế hoán đổi một con báo hoang nhỏ thành người thừa kế, té ra... cho tới bây giờ nó vẫn không hề để cô ở trong lòng. Chậc chậc, nó đã như vậy, cô còn che chở cho nó làm gì, giao nhà Mộ Dung lớn như thế cho một người như nó, cô cũng cam tâm?"
Thân thể của Mộ Dung phu nhân đã vô cùng suy yếu, bị ném vào giữa một đống rắn và côn trùng, ban đầu bà hoảng sợ thét chói tai, đến bây giờ cơ hồ chết lặng, rắn bò qua thân thể lạnh như băng, cắn vào trên đùi cũng đều không có cảm giác gì nữa, bà vốn tưởng rằng mình sẽ bị hù chết, thế nhưng... không phải.
Bà vẫn kiên cường chống đỡ, bà biết phu nhân Jones bắt mình là muốn làm gì. Lúc trước, trong lòng bà vẫn luôn cầu nguyện, van xin Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần không được để Mộ Dung Miên tới đây.
Bà vốn tưởng rằng trong lòng Mộ Dung Miên hận mình, e rằng còn mong đợi bà chết nhanh hơn, nói không chừng sẽ không bao giờ tới đây.
Thế nhưng, nó vẫn tới.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Mộ Dung Miên, tâm tình Mộ Dung phu nhân phức tạp không nói thành lời. Mặc dù bà không hy vọng anh tới, thế nhưng, nhìn thấy anh, bà cũng vẫn là không nhịn được hiện lên một tia vui sướng.
Nó... Dù sao vẫn không nỡ để bà chết, rốt cuộc trong lòng nó vẫn còn có bà.
Mặc dù sau đó nghe thấy lời của Mộ Dung Miên nói rằng tới đây là để nhặt xác cho bà, nhưng như vậy cũng không quan trọng, nó có thể tới đây là đã nói lên hết thảy.
Trong lòng Mộ Dung phu nhân biết phu nhân Jones cực kỳ độc ác, bà rất sợ Mộ Dung Miên sẽ xảy ra chuyện, lúc này, bà chỉ có thể vực tinh thần lên...
Mộ Dung phu nhân mắng: "Cô... Cô nói bậy, con gái của cô mới là con hoang, nó là con tôi, anh chính là Mộ Dung Miên..."
Phu nhân Jones liếc một cái nhìn Mộ Dung Miên vẫn đang dửng dưng, cười lạnh: "A... Thật cho rằng tôi là con ngốc sao? Nếu nó là Mộ Dung Miên, vậy một năm trước, cô lén lút vùi vào phần mộ tổ tiên Mộ Dung gia thứ gì, là một con chó hoang sao?"
Vừa nói, bà ta vừa đứng lên, từ một cái thùng giấy con lấy ra một hũ đồ vật, đặt cạch một cái xuống bàn: "Nhìn xem đây là cái gì, tôi đã cho người ta đào lên, cô tới đây nói cho tôi một chút, đồ vật trong bình nhỏ này là cái gì?"
Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy lập tức liền ngơ ngác.
Đó là một hũ tro cốt, hũ tro cốt bằng gốm sứ màu trắng kia do bà đích thân mua, tro cốt trong đó là đích thân bà đổ vào, đó là nhi tử của bà, là Randy của bà.
Mộ Dung phu nhân giãy dụa trong hòm kính, chân bà đạp vào vách tường kính cứng rắn, con mắt đỏ ngầu, gương mặt tràn đầy lửa giận, cổ họng muốn phát ra sự phẫn nộ đang bị đè nén nhưng cuối cùng bà lại cắn răng không lên tiếng.
Phu nhân Jones mở nắp hũ tro cốt ra, bốc một nắm tro cốt bên trong lên, quả nhiên, động tác này của bà ta là đã khiến Mộ Dung phu nhân càng thêm tức giận. Thật ra Mộ Dung phu nhân đã không còn sức nữa rồi, nhưng bà vẫn ra sức đạp vào khung tròn của hòm kính, ra sức thoát khỏi sợi dây buộc ở tay, sợi dây cọ rách da thịt cũng không có cảm giác.
Phu nhân Jones cười lớn, bà ta nhìn thấy mặt mũi méo mó vì tức giận của Mộ Dung phu nhân thì cười khoái ý một cách bệnh hoạn, bà ta nói: "Ơ, làm sao lại nổi giận? Không phải nói con của cô không chết sao? Vậy cô tức giận như vậy làm cái gì, hay là... cô biết thứ trong này là gì?"
Răng Mộ Dung phu nhân đã cắn rách cả môi, ánh mắt của bà đỏ tựa hồ muốn nhỏ ra máu, bà gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình kia, thanh âm nghẹn trong cổ họng giống như là con mồi vùng vẫy giãy chết, cuối cùng phát ra tiếng rên rỉ.
Mộ Dung Miên nghe, nhìn hết thảy, tay để ở trong túi áo chậm rãi siết chặt, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc.
Vẻ lạnh lùng của anh, tại nơi âm u ẩm ướt dưới tầng hầm này càng lộ ra sự đáng sợ.
Ánh sáng mờ nhạt rơi trên người anh, cả người anh tựa như một thân cây đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, tựa như dù đối phương có làm cái gì cũng đều không thể quấy nhiễu rung chuyển anh.
Phu nhân Jones cười ha hả, bà ta đột nhiên nắm một chút tro cốt bên trong lên, dùng sức vung ra.
Tro cốt tựa như phấn vụn tản ra, hóa thành hạt bụi phiêu tán trên không trung một hồi, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Mộ Dung phu nhân cũng không nhịn được nữa phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế: "Tiện nhân, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày..."
Phu nhân Jones càng cười điên cuồng: "Có phải cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại gặp phải cảnh sa sút đến mức này? Cô tức giận ư, cô cứ mặc sức thét chói tai đi, nhưng dù thế nào thì cô vẫn cứ phải nằm trong đống rắn rết đó. Cô muốn cứu tro cốt con của trai mình ư, cô muốn giết tôi ư, vậy thì trước tiên cô phải sống sót đã, cái này thì cô phải cầu cứu đứa con hoang kia đi, van xin nó giúp đỡ cô đi."
Phu nhân Jones biết lúc này sẽ rất khó để Mộ Dung Miên ra tay, người đàn ông này, lòng dạ ác độc quả thực không tầm thường.
Hơn nữa, bà ta căn bản không thể biết được trong lòng anh đang suy nghĩ gì, cho nên chỉ có thể ra tay từ phía Mộ Dung phu nhân.
Hiển nhiên, hiệu quả không tệ, bà sai người ta đào hũ tro cốt không được dựng bia từ chỗ phần mộ tổ tiên của Mộ Dung gia mà Mộ Dung phu nhân đã len lén vùi vào, chứa đựng trong này chính là tro cốt của Mộ Dung Miên chân chính.
Bà ta không tin, lấy ra thứ này mà Mộ Dung phu nhân còn có thể thờ ơ, quả nhiên, bà ta đã thành công.
Thật ra, hiện tại bà ta cũng không chắc thứ này có phải con trai của Mộ Dung phu nhân thật hay không, nhưng bà ta căn cứ vào thông tin điều tra được, phỏng đoán nhất định không khác là mấy.
Hơn nữa, lại có quan hệ tới mức này, bà ta không tin, Mộ Dung phu nhân tự mình cầu cứu Mộ Dung Miên mà anh lại có thể tâm địa sắt đá đến như vậy.
Lúc trước bà ta chỉ là muốn Mộ Dung gia có thể ủng hộ chồng mình, có thể giúp nhà bà ta vượt qua tình thế nguy hiểm lần này. Bởi vì chuyện tình của con gái bà ta mà thực lực và chữ tín của chồng bà ta ở trong lòng dân chúng và quốc hội càng ngày càng thấp. Nếu không thể trở mình, đừng nói tham gia tổng tuyển cử, ngay cả quốc hội cũng có thể sẽ bị trục xuất.
Cho nên, bà ta chỉ có thể mạo hiểm.
Bà ta cũng không nghĩ tới ngày hôm qua Mộ Dung phu nhân lại tìm đến bà ta, như thế lại chẳng khác gì tặng cho bà một lá bài. Quý Miên Miên không mắc câu, nhưng Mộ Dung phu nhân lại mắc câu thì cũng tốt thế thôi.
Hôm nay, bà ta không chỉ muốn Mộ Dung gia ủng hộ chồng mình, bà ta còn muốn toàn bộ tài sản Mộ Dung gia đều trở thành của mình nữa.
Mộ Dung phu nhân cắn chặt răng, máu trào dâng trong cổ họng, bà gắt gao nhìn chằm chằm hũ tro cốt của con trai, không hề mở miệng.
Bà biết phu nhân Jones muốn bà van xin Mộ Dung Miên làm cái gì.
Bà không thể làm như vậy, không thể!
Trong lòng phu nhân Jones vội vàng nôn nóng, bà ta tiếp tục nói: "Còn không chịu mở miệng cầu cứu, xem ra cô muốn trơ mắt nhìn ngươi đứa con trai này đến một chút tro cốt cuối cùng cũng không còn đúng không? Thật là một người đáng thương, thân phận, địa vị đều bị người ta chiếm, hôm nay đến một chút tro cốt cuối cùng cũng không còn, thật đáng thương a! Tôi nghĩ nó nhất định sẽ rất oán hận người làm mẹ như cô, tại sao có thể thiên vị như vậy nhỉ, tại sao có thể đem hết toàn bộ cho một đứa con trai khác đây?"
Từng lời bà ta nói đều như muốn xát thêm muối vào vết thương ở trong lòng của Mộ Dung phu nhân.
Đau đớn kia làm cho bà cảm thấy cơ hồ hít thở không thông, bà không thể trơ mắt nhìn tro cốt của con trai mình đến cuối cùng một chút cũng không còn.
"Mày sẽ không được chết tử tế..."
Phu nhân Jones không để tâm, nói: "Không sao, tôi đi cùng cô, hai chúng ta cho dù xuống Địa ngục cũng sẽ đi cùng nhau."
Bà ta liếc về phía Mộ Dung Miên một cái, cười nói: "Mộ Dung Miên, không bằng cậu tới nói cho tôi biết trong này là cái gì? Đây là... tro cốt của ai? Cậu có muốn biết hay không?"
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Không biết, cũng không muốn biết. Nhưng nếu như bà cũng muốn sau này có được một hũ tro cốt như vậy, có lẽ bây giờ bà nên van xin tôi, tôi sẽ để cho bà sau khi chết được toại nguyện."
Phu nhân Jones cười ha ha một tiếng: "Tốt, thuận tiện cũng chuẩn bị cho mẹ cậu một cái, cùng em trai của cậu... Đúng rồi, đây là em trai của cậu, để cùng hũ tro cốt của nó, để cho mẹ con bọn họ sau khi chết được đoàn tụ với nhau."
"Ừ, ý nghĩ này không tệ."
Phu nhân Jones cắn răng, tên tiểu tử này quả thực đúng là xát muối cũng không đau.
Trong lòng bà ta rất căm tức, liếc mắt nhìn hũ tro cốt, dứt khoát cầm lên, nói: "Nếu như tôi buông lỏng tay, hũ tro này sẽ vỡ tan, nhỉ?"
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Vậy xin mời..."
Anh vẫn lạnh lùng không hề quan tâm, không có chút vị nhân tình nào, phu nhân Jones cắn răng một cái, "Đã thế thì cũng đừng trách tôi, Văn San, cô cũng tự nghe thấy đấy, đứa con hoang này của cô không để ý gì đến tình cảm. Tôi nghĩ cũng không sao, sau khi cô chết có thể gặp đứa con trai bé nhỏ của mình, nhớ nói với nó rằng nếu có biến thành quỷ cũng nhớ phải tìm đến anh trai mình."
Mộ Dung phu nhân cắn môi, bà nhìn Jones phu nhân giơ tay lên cao, nước mắt trong hốc mắt sắp không thể khống chế được.
Môi bà run run, miệng bà mở ra muốn hô thật to "Không", nhưng cuối cùng cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Ngay khi phu nhân Jones chuẩn bị mở miệng, Mộ Dung Miên nói: "Điều mà bà muốn cũng chỉ là tiền thôi."
Trong lòng phu nhân Jones mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể mở ra trên người anh một lỗ hổng rồi, quả nhiên vẫn còn chút tác dụng.
Bà ta lại giơ hũ tro cốt trong tay lên, không để xuống, hỏi Mộ Dung Miên: "Sao lại nguyện ý nói chuyện thế này, xem ra vẫn muốn làm một người anh tốt nhỉ?"
"Đừng có nói nhảm nữa. Đúng là đàn bà càng nhiều tuổi thì càng thích lảm nhảm." Mộ Dung Miên khinh thường nói một câu khiến cho phu nhân Jones tức tới sắc mặt đỏ lên.
Bà ta cắn răng nói: "Cậu... Tốt, tôi không nói nhảm với cậu nữa. Thứ nhất, cậu phải đem cổ phần của Mộ Dung gia chuyển nhượng cho tôi, tôi muốn toàn quyền khống chế tập đoàn."
Bà ta không ngờ nói vậy mà sắc mặt Mộ Dung Miên cũng không đổi, thậm chí cũng không phải suy nghĩ nhiều, liền nói: "Tốt, còn gì nữa không?."
Phu nhân Jones sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dung Miên lại dễ dàng đáp ứng như thế: "Cậu nghe rõ chưa, tôi nói rằng muốn sở hữu toàn bộ cổ phần tập đoàn."
Mộ Dung Miên chán ghét nói: "Tôi trẻ tuổi, lỗ tai không nghễnh ngãng, bà có muốn tôi nhắc lại một lần nữa hay không?"
Khóe miệng phu nhân Jones giật giật, trong lòng mắng Mộ Dung Miên một trận.
Mộ Dung phu nhân không nghĩ tới Mộ Dung Miên lại đáp ứng: "Randy, con không thể..."
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Bà im miệng."
Phu nhân Jones châm biếm, bà ta có thể đoạt được mọi thứ dễ dàng biết bao, rất nhanh Mộ Dung gia chính là của bà ta rồi, bà ta tiếp tục nói: "Thứ hai, đồng thời công bố ra ngoài, cậu muốn kết hôn với con gái của tôi. Thứ ba, mở cuộc họp báo làm sáng tỏ chuyện chồng của tôi nhận hối lộ, cậu phải nói với nhân dân cả nước là Mộ Dung gia luôn luôn ở sau lưng ủng hộ chồng của tôi, cũng phải vì anh ấy mà kéo phiếu bầu, giúp anh ấy củng cố địa vị trong quốc hội..."
Trong mắt Mộ Dung Miên nhanh chóng hiện lên vẻ giễu cợt, anh nói: "Ừ, cũng không coi là nhiều, còn gì nữa không?"
Phu nhân Jones kinh ngạc, những chuyện này mà cũng cũng đồng ý ư?
Không đúng, nói không chừng là Mộ Dung Miên đang dối gạt bà ta, làm sao anh có thể gặp đồng ý được chứ, nhất định là có âm mưu.
Bà ta phòng bị nói: "Cậu đồng ý tất cả những gì tôi yêu cầu ư? Mộ Dung Miên, rốt cuộc cậu đang tính âm mưu gì?"
"Không đồng ý thì bà buộc tôi đồng ý, giờ tôi đồng ý thì bà lại nói tôi có âm mưu. Rốt cuộc bà muốn như nào, tốt, nếu bà đã nói tôi có âm mưu, vậy những lời nói mới vừa rồi toàn bộ không còn giá trị." Mộ Dung Miên sắp nhàm chán đến chết, trong lòng anh nghĩ chính là, mẹ nó, thật muốn nhanh chóng giết chết con mẹ này.
Nhìn thấy bà ta liền có một loại cảm giác ánh mắt bị làm bẩn.
Phu nhân Jones vội nói: "Chờ một chút... Tôi còn có điều thứ tư, nếu như cậu đáp ứng điều này, tôi sẽ bỏ qua cho mẹ cậu."
"Nói."
Trên mặt phu nhân Jones hiện lên nụ cười quỷ dị: "Thứ tư, giết Quý Miên Miên..."
Mộ Dung Miên không nói gì, bình tĩnh nhìn bà ta.
"Giết Quý Miên Miên, tôi sẽ tin tưởng tất cả những điều cậu nói là thật."
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng hỏi: "Bà khẳng định muốn tôi làm điều thứ tư?"
"Khẳng định."
Anh cười ha hả một tiếng, trên người nổi lên sát khí, khiến cho căn phòng dưới đất đột nhiên lạnh lên: "Tốt lắm, hôm nay, chúng ta bất cứ người nào cũng không cần đi ra ngoài, đồng quy vu tận luôn đi thôi."
Phu nhân Jones vốn chỉ thử dò xét, nghe anh nói như vậy lại lo lắng anh bị dồn vào đường cùng sẽ phản kháng, lập tức sửa lại: "Được, tôi không ép cậu nữa, nhưng cậu phải khiến cô ta lập tức rời đi, ở đây còn có giấy chuyển nhượng cổ phần, bây giờ cậu liền ký đi."
"Lấy ra."
Jones phu nhân lấy giấy chuyển nhượng cổ phần ra, ném cho Mộ Dung Miên.
Anh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cầm lấy bút ở dưới ký, không có nửa điểm do dự.
Tựa hồ đối với anh mà nói, ký xuống tờ giấy chuyển nhượng kia cũng không làm tổn thất phần nào của cải mà chỉ là một tờ giấy vụn.
Mộ Dung Miên ký tên xuống, cầm lấy cho Jones phu nhân nhìn.
Tên kia đích xác là Mộ Dung Miên, anh ký nhanh như thế, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khiến cho phu nhân Jones càng cảm thấy nghi ngờ trong lòng, bà ta hoàn toàn không hiểu nổi nước cờ của Mộ Dung Miên.
Theo logic bình thường mà nói, Mộ Dung Miên nhất định không thể thoải mái ký tên của mình dễ dàng như thế được, nhất là lúc trước thái độ của anh cứng rắn lạnh lùng như vậy, chỉ sợ bà ta dùng mạng của Mộ Dung phu nhân để uy hiếp thì anh cũng thờ ơ.
Nhưng hôm nay, anh lại vì một hũ tro cốt mà thoải mái như vậy càng làm cho phu nhân Jones sinh lòng hoài nghi.
Bà ta vốn là người hay đa nghi, hiện tại trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Nhưng bà ta lại tìm không ra khuyết điểm.
Giấy chuyển nhượng kia là chính bà ta chuẩn bị, không thể nào có lỗi gì, chẳng lẽ Mộ Dung Miên thật sự không cần tiền sao?
Hay là, anh có ý định khác?
Trong lúc nhất thời, bà ta cũng không dám đi lấy tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đó, bà ta nhìn phía sau lưng Mộ Dung Miên, trống không, không có bất kỳ ai.
Cầu thang dài hẹp đi thông lên lầu trên mặt đất vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm, nếu như lúc này có người tiến vào, bà ta ở dưới này có thể nghe được ngay lập tức.
Mộ Dung Miên khiêu mi, khóe môi giật giật: "Sao, chẳng lẽ bà không muốn?."
"Mộ Dung Miên, cậu tốt nhất không nên dùng trò bịp bợm để đùa bỡn." Phu nhân Jones tay ôm thật chặt hũ tro cốt kia, tim đập thình thịch vô cùng kịch liệt, cảm giác thật giống như sắp có chuyện gì vô cùng xấu sắp xảy ra.
Bà ta biết người trước mắt không phải là Mộ Dung Miên thật sự, cũng chưa nếm qua lợi hại của anh, cho nên bà ta càng thêm bất an.
Mộ Dung Miên lạnh lùng cười một tiếng: "Bà đã không muốn, vậy coi như xong."
Nói xong, anh lấy lại tờ giấy chuyển nhượng cổ phần vừa ký tên chuẩn bị xé, phu nhân Jones nhìn thấy vội vàng hô: "Chờ một chút..."
"Bà thật sự không cần à?"
Phu nhân Jones vẫn luôn cố gắng đọc được chút tin tức hữu dụng từ trên nét mặt của Mộ Dung Miên, nhưng mỗi lần như vậy bà ta đều thất bại.
Mộ Dung Miên cười chế nhạo: "Giấy chuyển nhượng cổ phần này là bà đưa cho tôi, bà nói tôi có thể động tay động chân cái gì đây?"
Mộ Dung phu nhân tràn đầy nghi ngờ: "Cậu thật sự tự nguyện?"
"Dĩ nhiên tôi không muốn, đây không phải là do bà uy hiếp tôi sao? Còn nữa, bà có muốn hay không, có thể đừng nói nhảm nhiều như vậy hay không?" Mộ Dung Miên cảm giác thời gian cũng không sai biệt lắm, anh phải trở về nhà trước khi Quý Miên Miên tỉnh giấc, anh không muốn làm cho cô lo lắng.
Phu nhân Jones: "Tốt, cậu ném tới đây."
Mộ Dung Miên không nhúc nhích: "Trước tiên bà đưa hũ tro cốt cho tôi."
Anh dùng khuôn mặt của người ta, tên của người ta, còn dùng trái tim của người ta. Hôm nay, ít nhất phải giữ tro cốt của anh ta cho bằng được, làm như vậy cũng không phải bởi vì Mộ Dung phu nhân, mà bởi vì chỉ là anh phải trả tình nghĩa này.
Mộ Dung Miên nói: "Bà có thể chọn không?"
Phu nhân Jones không dám tùy tiện để xuống, bà ta nói: "Được, tôi thả hũ tro cốt vào hòm kính, cậu đem giấy chuyển nhượng cổ phần để vào ghế salon."
Mộ Dung Miên gật đầu: "Được."
Hai người cùng nhau di chuyển, một người đi tới bên chiếc hòm kính kia, một người hướng ghế salon đi tới, sau khi để xuống hai người lại quay trở về.
Mộ Dung Miên lấy được hũ tro cốt, trong lòng thở hắt ra, đã cầm chắc trong tay vật này, anh cũng không cần kiêng dè bất cứ cái gì nữa.
Anh nhìn Mộ Dung phu nhân nằm ở trong hòm kính, ánh mắt lạnh lùng điềm tĩnh. Hai người ở khoảng cách rất gần, Mộ Dung phu nhân khóe mắt rưng rưng nhìn anh, bà hi vọng anh có thể cầm lấy hũ tro cốt đi thật nhanh.
Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn loài bò sát ghê tởm trong hòm, sau đó lại liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân rồi xoay người đi trở về.
Phu nhân Jones cầm lấy giấy chuyển nhượng cổ phần, nhìn chữ kỹ phía trên, cười lớn lên: "Ha ha ha... Cuối cùng đã lấy được, cuối cùng đã lấy được."
Mộ Dung Miên nhìn phu nhân Jones trong cơn điên cuồng, bình tĩnh nói: "Thuốc giải."
Phu nhân Jones đột nhiên xoay người, giờ phút này ngũ quan bà ta vặn vẹo, trong đôi mắt lóe ra điên cuồng: "Muốn thuốc giải? Chậc, tôi đúng là không nhìn lầm người, cậu quả nhiên là... người con tốt, mẹ cậu vì cậu vắt óc tìm mưu kế giúp cậu có được Mộ Dung gia, tình cảm của cô ta đối với cậu rốt cuộc cũng không có phí công, phí sức."
"Được a, trước tiên cậu đem cái này tiêm vào trong cơ thể của mình, tôi nhất định sẽ cho cô ta thuốc giải."
Nói xong, Jones phu nhân từ trong túi tiền móc ra một cái ống tiêm, bên trong đã có bốn năm milimet chất lỏng trong suốt, bà ta vung lên tay vứt xuống cạnh chân Mộ Dung Miên.
Lạch cạch một tiếng, ống tiêm lăn vài vòng, cuối cùng dừng ở chỗ cách Mộ Dung Miên chưa đầy một thước.
Mộ Dung Miên thản nhiên nhìn, cũng không cúi xuống nhặt, Mộ Dung phu nhân ở bên kia hô: "Con mau đi đi, đừng có quan tâm cái gì, đi mau đi..."
Mộ Dung Miên vẫn không nhúc nhích, phu nhân Jones cười hì hì nói: "Cậu yên tâm, đây không phải là thứ gì chết người, tôi còn trông chờ cậu và con gái tôi kết hôn nữa mà, làm sao lại muốn mạng cậu đây? Chỉ cần cậu đem chất lỏng này tiêm vào bên trong cơ thể, đừng nói tới chuyện mẹ cậu, tôi còn có thể cho cậu rất nhiều thứ mà cậu không thể tưởng tượng tới."
Phu nhân Jones mê hoặc Mộ Dung Miên, ánh mắt của bà ta có chút điên cuồng làm cho người ta nghĩ đến loài rắn độc trong sa mạc.
Mộ Dung Miên khiêu mi, thản nhiên nói: "Ma túy."
Anh không cần lãng phí thời gian suy nghĩ nhiều, anh nhìn một cái là có thể thấu âm mưu của phu nhân Jones.
Jones phu nhân than thở một tiếng: "Chậc, cậu cũng thật thông minh, cậu thật sự là người thanh niên mà tôi thấy thông minh nhất, nếu như cậu không phải là con trai của Văn San, tôi nghĩ sắp tới chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng không sao, hiện tại cũng có thể bắt đầu làm bạn bè, đợi đến khi chồng tôi ngồi được lên vị trí kia, tôi có thể cho cậu rất nhiều tiện nghi, tỷ như cậu có thể làm thị trưởng thành phố Sheffield."
Người nghiện ma túy là dễ dàng khống chế nhất, phu nhân Jones căn bản không có cách nào khiến cho Mộ Dung Miên nghe theo mình, cho nên bà ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này. Ma túy kiểu mới này do bà trả giá cao mới lấy được, một lần nghiện, cai cả đời cũng không xong, chỉ cần Mộ Dung Miên dùng, vậy sau này anh nhất định sẽ bị khống chế.
Phu nhân Jones cố gắng dùng một chút lợi ích không thể tưởng được để hấp dẫn Mộ Dung Miên, thế nhưng những thủ đoạn này của bà đối Mộ Dung Miên lại không có tác dụng.
Mộ Dung Miên xoay người lại nhặt cái ống tiêm kia, Mộ Dung phu nhân kinh hãi hô lên: "Randy, không được nhặt, không được, con đi mau..."
Anh làm ngơ như không nghe thấy, nhặt lên cái ống tiêm kia, thản nhiên nói: "Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp."
"Cái gì?"
Mộ Dung Miên hướng về phía phu nhân Jones cười một tiếng. Nụ cười kia khiến cho phu nhân Jones cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo.
"Cậu... Cậu muốn làm cái gì?"
"Chẳng qua là làm chuyện bà muốn làm mà thôi."
Phu nhân Jones nhìn thấy Mộ Dung Miên để hũ tro cốt xuống, xắn tay áo lên để lộ ra một đoạn cánh tay, bà ta cho rằng Mộ Dung Miên thật sự muốn tiêm vào người mình, lại không nghĩ, Mộ Dung Miên đột nhiên xông lại khiến cho bà ta không phản ứng kịp, một tay đè bà ta xuống đất.
"Cậu muốn làm gì, cậu không nên làm loạn, thuốc giải của mẹ cậu vẫn ở trong tay tôi, a..."
Phu nhân Jones phát ra một tiếng thét hoảng loạn đến chói tai, một chút đau nhói trên cổ, bà ta cảm giác được chất lỏng lạnh như băng chạy vào trong cơ thể mình.
Trong chớp mắt đó, trong đầu phu nhân Jones chỉ có duy nhất một thanh âm: Xong!
Xong, bà ta thật sự xong rồi.
Thứ kia lợi hại như thế nào bà ta hiểu rất rõ, nếu không bà ta cũng sẽ không dùng để đối phó Mộ Dung Miên.
Thế nhưng bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vật này cuối cùng lại chảy vào trong cơ thể mình, đây là ma túy mà bà ta chuẩn bị cho Mộ Dung Miên a.
Phu nhân Jones muốn giết Mộ Dung Miên nhiều đến thế nào có lẽ chỉ có mình bà ta rõ nhất, kể từ sau khi Mộ Dung Miên trở về, bà ta cảm giác mình luôn gặp đen đủi, mọi chuyện quan trọng đều không thuận lợi, toàn bộ kế hoạch đều bị nhỡ dở, cho nên bà ta đặc biệt muốn giết Mộ Dung Miên.
Thế nhưng, trong kế hoạch của bà ta lại cần dùng đến Mộ Dung Miên, bà ta cần anh tổ chức họp báo, cần anh cưới con gái của mình, cần anh ở ngoài mặt tiếp tục làm người đứng đầu Mộ Dung gia, cần dùng anh để lừa gạt ánh mắt mọi người.
Nhưng, phu nhân Jones lại không muốn Mộ Dung Miên sống dễ chịu, bà ta lo lắng sợ mình không thể khống chế được anh.
Cho nên, bà ta liền suy nghĩ ra biện pháp này, bà ta cho là trên tay mình có hai lá bài, nhất định có thể khống chế được Mộ Dung Miên.
Thật sự không ngờ, bất kể như thế nào anh vẫn có thể bỏ rơi Mộ Dung phu nhân. Càng không có nghĩ tới, anh lại đem chính biện pháp mà bà ta muốn đối phó với anh để dùng trên cơ thể mình.
Chất lỏng từng chút một tiến vào thân thể, phu nhân Jones chỉ cảm thấy đây là ngày cuối cùng của mình, có lẽ như vậy.
Mộ Dung Miên đem giọt chất lòng cuối cùng đẩy vào trong cơ thể của phu nhân Jones, sau đó rút ống tiêm ra, một cước đá văng bà ta ra xa.
Thân thể phu nhân Jones lăn hai vòng trên mặt đất ướt át, lạnh như băng mới dừng lại.
Mộ Dung Miên tiện tay đem ống tiêm đã hết ném đi, anh cười nói: "Thứ này nếu tốt như vậy, xin mời phu nhân thưởng thức trước một chút, rốt cuộc cảm thấy thế nào?"
Thân thể phu nhân Jones run rẩy, bà ta đã cảm giác được biến hóa ở trong cơ thể của mình. Cái loại ma túy tinh khiết cao độ kiểu mới này rất nhanh sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, bà ta run run nói: "Mộ Dung Miên, mày... Đối với tao như vậy, mày sẽ phải hối hận, mày nhất định… mày sẽ phải hối hận..."
Chất lỏng gây nghiện ở trong cơ thể phu nhân Jones phát tác rất nhanh, bà ta căn bản nghe không rõ Mộ Dung Miên đang nói cái gì, thân thể bắt đầu co quắp, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét cùng rên rỉ.
Không bao lâu, bà ta bắt đầu gãi không ngừng ở trên người của mình, tựa hồ như muốn xé rách đi một lớp da trên cơ thể, trong miệng bắt đầu sùi bọt mép.
Ánh mắt Mộ Dung Miên lãnh đạm nhìn bà ta, trên mặt biểu hiện sự kinh bỉ, thậm chí không có một chút để tâm nào.
Mộ Dung Miên xoay người đi tới trước cái hòm kính, nhìn Mộ Dung phu nhân, khom lưng đem bà từ trong rương kéo ra.
Lúc Mộ Dung phu nhân được kéo đứng lên, trên người vẫn dính theo mấy con rắn rết, Mộ Dung Miên nhíu mày thấy cực chán ghét, anh không có động vào mà chỉ cởi bỏ sợi dây trên tay Mộ Dung phu nhân.
"Tự mình phủi đi."
Mộ Dung Miên ghét nhất là rắn, anh cảm thấy rắn và chuột là hai loại động vật buồn nôn nhất trên đời này.
Sắt mặt Mộ Dung phu nhân đã vô cùng kém, khó thở, bà không còn chút sức lực nào để phủi đi xà trùng trên người mình, bà nói với Mộ Dung Miên: "Randy, con... Con rời đi, bà ta còn có người ở đằng sau, bà a sẽ không để cho con trở về dễ dàng như vậy đâu."
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Tôi đã không muốn dùng từ ngu ngốc để miêu tả bà nữa, còn thời gian bao lâu thì độc phát tác?"
"Đúng... Thật xin lỗi, lại thêm phiền toái cho con, mẹ..." bà vốn là không muốn như vậy, bà quá lo lắng bí mật kia bị đưa ra ánh sáng, hiện tại bà không muốn lại mất đi Mộ Dung Miên này...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro