tốc độ nhắm mắt cởi quần áo còn nhanh hơn người khác mở mắt

Từ chương 628-674

Lúc Quý Miên Miên trở lại khách sạn, Yến Thanh Ti đã nóng ruột lắm rồi, đang chuẩn bị đi báo cảnh sát.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Quý Miên Miên: "Em chạy đi đâu thế? Người thì không thấy, điện thoại thì không gọi được, làm chị lo muốn chết?"

Quý Miên Miên vội vàng nói: "Thật xin lỗi, chị Thanh Ti, em... tối qua đi uống rượu với Tiểu Từ, lỡ uống say quá nên tìm một khách sạn ngủ tạm ạ!"

Làm nữ thần phải lo lắng, Quý Miên Miên áy náy muốn chết, tự thề với lòng mình sẽ không để chuyện như này phát sinh thêm lần nữa.

Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, kinh hãi kêu lên: "Cái gì, em ngủ cùng với Tiểu Từ?"

Quý Miên Miên liên tục lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, làm sao em có thể ngủ với cậu ấy, em ngủ với..."

Quý Miên Miên phát hiện không đúng, liền ngậm miệng lại.

Yến Thanh Ti bắt được điểm mấu chốt, chất vấn: "Với ai?"

Quý Miên Miên lắc đầu quầy quậy: "Không... không có... em chỉ ngủ có một mình, không ngủ với ai cả, thật..."

Yến Thanh Ti nheo mắt lại: "Miên Miên, em không phải một người biết nói dối đâu."

"Chị Thanh Ti, thật sự không có, thật đấy... em làm sao mà lừa được chị chứ?"

Quý Miên Miên cảm thấy loại chuyện này không thể nói với Yến Thanh Ti được, mẹ nó, quá mất mặt!

Nhạc Thính Phong thấy Quý Miên Miên khó xử, biết cô nàng đại khái là không muốn nói, anh ôm Yến Thanh Ti: "Được rồi, người không sao là tốt rồi."

Cô nàng Quý Miên Miên này thật đúng là không để người ta bớt lo, Yến Thanh Ti hỏi dò: "Thế Tiểu Từ đâu?"

Quý Miên Miên không biết trả lời như thế nào: "Tiểu Từ... cậu... cậu ấy..."

Đang nói thì Tiểu Từ trở lại, cậu ta nhìn thấy Quý Miên Miên thì hai người đồng loạt thở phào, mẹ nó... may mà còn sống sót trở về.

Chẳng qua là trong lòng Quý Miên Miên có nỗi khổ riêng, giờ cô nên hỏi nữ thần như thế nào, cưỡng bức một người đàn ông còn bị người ta bắt được đằng chuôi thì phải làm gì?

...

Từ chương 648-

Cô thấy Diệp Thiều Quang gọi tới, hừ một tiếng, dập điện thoại.

Nhưng Diệp Thiều Quang gọi lại luôn, Quý Miên Miên nghĩ tới lời uy hiếp của hắn lúc trước, đành phải nghe máy: "Gì thế, tôi không rảnh..."

"Giờ các cô đang ở đâu?" Giọng Diệp Thiều Quang nghe rất lạnh lùng.

Quý Miên Miên bĩu môi: "Anh quản được chắc?"

Giọng anh ta bỗng trở nên nguy hiểm: "Tôi hỏi cô, các cô đang ở đâu?"

"Anh... Anh muốn làm gì?"

"Quý Miên Miên, cô với Yến Thanh Ti rốt cuộc đang ở đâu?"

Quý Miên Miên ý thức được việc Diệp Thiều Quang có vẻ gì đó khác lạ: "Tôi... Bọn tôi đang ở KTV Kim Duyệt, anh... sao thế?"

"Cô có ở cùng với Yến Thanh Ti không?"

"Cùng một chỗ mà!"

"Cô chắc chắn?"

"Tất nhiên rồi, chị Thanh Ti vừa vào nhà vệ sinh rồi, tôi đang đợi ở ngoài đây này."

"Vào bao lâu rồi?"

"Một lúc rồi. Haizz, đồ biến thái nhà anh, anh hỏi cái này làm gì, anh..." Quý Miên Miên nói rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Diệp Thiều Quang nóng nảy quát lên: "Quý Miên Miên, cô vào ngay đi, xem cô ta có còn trong đó nữa không?"

Cuối cùng, Quý Miên Miên cũng phản ứng lại kịp, tim đập thịch một cái, lập tức xông vào nhà vệ sinh, nhưng trong đó... không còn một bóng người.

Quý Miên Miên lúc ấy liền hoảng hốt, hai chân suýt thì quỳ xuống đất, tay cô vẫn đang run lên.

"Hỏng rồi... Không có người, làm sao bây giờ, trong nhà vệ sinh... không có ai cả... không thấy chị ấy đâu nữa rồi..."

Cô có to gan hơn nữa, thì cũng chỉ là một cô gái bình thường.

Yến Thanh Ti là vốn bầu trời của cô, giờ bỗng không thấy Yến Thanh Ti đâu, cô sẽ cảm thấy như mất hết sự chống đỡ, hoảng đến nỗi không biết gì nữa.

Bên kia đầu dây, Diệp Thiều Quang tức khắc sầm mặt xuống, cuối cùng thì Yến Thanh Ti vẫn xảy ra chuyện.

Điện thoại truyền đến tiếng khóc của Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang nói: "Cô đừng vội, tôi đang trên đường lái xe tới rồi."

Anh ta nhấn ga lái vọt xe đi, vượt hết tất cả đèn đỏ trên đường.

Phía sau cảnh sát đuổi theo nhưng Diệp Thiều Quang vẫn lái xe như một hỏa tiễn.

Thật ra, anh ta cũng đang tự hỏi trong lòng rằng: Yến Thanh Ti, ông đây cũng đếch biết tại sao phải nhanh chóng qua đó cứu cô nữa?

Anh thật sự thấy buồn bực, tại sao anh phải cứu Yến Thanh Ti?

Quý Miên Miên muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ tới những gì Diệp Thiều Quang nói, cảnh sát sẽ không thụ lí vụ này vì vẫn chưa có bằng chứng cáo buộc chứng minh là Yến Thanh Ti đã bị bắt cóc.

Quý Miên Miên toát hết mồ hôi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không biết có thể tìm ai được nữa.

Quý Miên Miên nghĩ có thể người đó vẫn chưa đưa Yến Thanh Ti ra khỏi KTV, nên cô tìm từng phòng một, cô không nghĩ ra cách nào thông minh hơn được nữa, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này.

Khi Diệp Thiều Quang tới KTV tìm thấy Quý Miên Miên, cô đã bị hắt rượu ướt hết người, lại bị người ta đuổi ra khỏi phòng.

Một tên béo núc đẩy Quý Miên Miên ra ngoài, còn chửi thề một câu.

Đúng lúc đó Diệp Thiều Quang đứng sau đón được Quý Miên Miên, vội ôm lấy eo cô, ép cô vào lòng...

Diệp Thiều Quang thấy vành mắt Quý Miên Miên đỏ lên, tóc tai ướt sũng, cả người toàn mùi rượu, vẻ mặt hoang mang, như một đứa trẻ bị lạc đường, chật vật không tả nổi.

Anh cau mày nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà cô cũng có thể biến mình thành ra cái bộ dạng này, vẻ hống hách của cô lúc đối diện với tôi đâu hết cả rồi?"

Quý Miên Miên cố gắng không khóc, cô không dám khóc, cô sợ nếu khóc thì cô sẽ hoàn toàn suy sụp mất.

Quý Miên Miên bắt lấy tay Diệp Thiều Quang, run rẩy nói: "Tôi không tìm được, làm sao bây giờ?"

Quý Miên Miên căn bản không nghe thấy Diệp Thiều Quang nói gì. Khi cô cần người giúp đỡ nhất, khi cô cảm thấy bất lực, không biết nên làm gì nhất thì Diệp Thiều Quang đã xuất hiện.

Quý Miên Miên thậm chí không nhớ được Diệp Thiều Quang đã từng làm gì, cũng không nghĩ ra người này tốt hay xấu, đây là người quen duy nhất của cô, là người duy nhất xuất hiện trong tầm mắt mà cô có thể nhìn thấy, là chỗ dựa duy nhất, là hi vọng duy nhất mà cô có thể thấy lúc này.

Nước mắt của Quý Miên Miên, sự bất lực của cô, sự yếu đuối của cô... đây đều là những bộ dạng mà Diệp Thiều Quang chưa từng thấy, nó không hề giống với Quý Miên Miên mà anh quen biết.

"Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti quan trọng với cô đến vậy sao?"

Diệp Thiều Quang cảm thấy thật vi diệu. Anh không biết nên nói đây là cảm giác gì, giống như... hồi còn nhỏ, trong nhà có một cây táo tàu, lũ trẻ đều tò mò thích thú chờ ngày cây táo ra quả, rõ ràng biết còn chưa chín, rõ ràng biết còn rất xanh, nhưng không nhịn được mỗi ngày vươn tay hái một quả để nếm thử.

Táo không chua, cũng không ngọt, không có mùi vị, chỉ chan chát, ăn vào miệng vị chát đó dính ở đầu lưỡi, dù uống bao nhiêu nước cũng không hết được.

Nhưng dù có như vậy, rõ ràng biết thế nhưng vẫn không nhịn được, mỗi ngày đều phải thử một chút, ngày nào cũng muốn, vì luôn nghĩ lỡ như... hôm nay hái xuống quả ngọt thì sao?

Diệp Thiều Quang như trở về thời còn nhỏ, rõ ràng biết đáp án là gì nhưng vẫn không nhịn được hỏi một lần. Nhưng lần nào cũng vậy, chẳng cần Quý Miên Miên phải trả lời, chỉ cần nhìn mặt cô là đã biết hết đáp án.

Quý Miên Miên nắm lấy tay Diệp Thiều Quang, cô nắm rất chặt, miết tay Diệp Thiều Quang đến phát đau, đồng thời anh cũng có thể cảm nhận được cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô.

Diệp Thiều Quang thở dài, bất kể có thế nào, chuyện này nếu anh ta đã lỡ hồ đồ can thiệp vào rồi, thế thì... cứ can thiệp tiếp đi vậy.

Con điên nào tự dưng chạy đến, cút đi, cút xa ra chỗ khác đi."

Tay còn lại của Diệp Thiều Quang vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quý Miên Miên, ngẩng đầu nhìn tên kia, cười một cái.

Dáng vẻ của Diệp Thiều Quang còn đẹp hơn cả phụ nữ, lúc anh cười lên đẹp tới nỗi dường như có thể mê hoặc được lòng người.

Diệp Thiều Quang nói: "Cảm phiền anh đưa chai rượu trên bàn đây cho tôi được không? Cảm ơn!"

Tên béo bị nụ cười của Diệp Thiều Quang mê hoặc đến thất điên bát đảo, gã nuốt nước bọt, theo bản năng lấy chai rượu đưa cho Diệp Thiều Quang.

Diệp Thiều Quang đưa tay ra đón lấy chai rượu, lại lịch sự nói thêm một tiếng: "Cảm ơn!"

Tên béo: "Không... không cần khách..."

Chữ cuối còn chưa kịp buột ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng bụp một phát.

Chai rượu kia đang vỡ trên đầu gã, rượu chảy ra, chai rượu vỡ vụn.

Diệp Thiều Quang vẫn đang cầm trong tay nửa chai rượu, từ từ thu tay về, vứt phần nửa chai còn lại xuống đất, động tác không nhanh không chậm, tao nhã và thong thả...

Quý Miên Miên mở to hai mắt, quên luôn cả khóc, kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang vừa dùng chai rượu đập lên đầu gã béo với vẻ mặt thản nhiên.

Sau đó, gã béo kia cũng không đánh trả mà nằm thẳng cẳng trên đất, máu trên trán từ từ chảy ra.

Những người khác trong phòng cũng tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi, nhao nhao đứng lên nhằm thẳng Diệp Thiều Quang mà nói.

Diệp Thiều Quang từ trong túi móc ra một chồng tiền thật dày, tiện tay quăng một cái: "Tiền thuốc thang."

Tiền giấy màu đỏ giống như những cánh hoa chậm rãi rơi lả tả xuống mặt đất.

Diệp Thiều Quang lôi Quý Miên Miên đi, để lại đằng sau một đám người đang mờ mịt không hiểu truyện gì vừa diễn ra.

Diệp Thiều Quang lôi Quý Miên Miên xuống lầu, “hừ” lạnh một tiếng: "Ở trước mặt tôi thì động một chút là quăng quật người, vừa nãy thế quái nào lại sợ thành một nhúm như vậy?"

Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, hốc mắt hồng hồng, giống như một đứa bé không nơi nương tựa, cô nắm chặt lấy tay Diệp Thiều Quang, hỏi: "Làm sao bây giờ, không tìm được chị Thanh Ti, tôi không bảo vệ được chị ấy, tôi đúng là đồ vô dụng..."

Khi một người rơi vào hoảng loạn sẽ quên hết tất cả, Quý Miên Miên cũng vậy, thậm chí cô còn mất năng lực của mình.

Quý Miên Miên bây giờ không nghe vào đầu bất cứ cái gì, trong đầu cô đều là “Yến Thanh Ti không thấy đâu, chị ấy bị người ta bắt cóc”.

Diệp Thiều Quang muốn ra sức chế giễu cô nàng một phen, nhưng nhìn thấy bộ dáng cô bị người ta bắt nạt, hồn bay phách lạc như hiện tại lại không nhịn được mà mềm lòng.

Diệp Thiều Quang đưa tay đè đỉnh đầu của Quý Miên Miên xuống, nói: "Tôi giúp cô cứu Yến Thanh Ti, cô phải đáp ứng tôi thêm một điều kiện."

Trong mắt Quý Miên Miên rốt cuộc cũng xuất hiện ánh sáng, cô nói: "Nếu anh có thể cứu chị Thanh Ti thì đừng nói một điều kiện, đến cả trăm điều kiện tôi cũng đồng ý với anh."

Quý Miên Miên biết bản thân cô không có đầu óc, nếu chỉ dựa vào cô thì không cần nghĩ cũng biết không thể cứu được Yến Thanh Ti. Nhưng Diệp Thiều Quang thì không như vậy, anh ta thông minh hơn cô nhiều, nếu là anh ta thì nhất định có thể được.

Diệp Thiều Quang nhếch môi cười, đưa ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại có chút lạnh của Quý Miên Miên. Rồi, anh nghiêng người hôn lên khóe mắt của Quý Miên Miên, đưa đầu lưỡi liếm một giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô.

Quý Miên Miên chỉ nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp: "Được thôi, chính cô đã nói đấy nhé! Quý Miên Miên... làm người thì phải thành thật, cô đã ngủ không trả tiền cho tôi mà tôi lại còn giúp cô như vậy, cô phải nhớ tri ân báo đáp đấy."

Diệp Thiều Quang cố gắng trêu chọc Quý Miên Miên nhưng hoàn toàn không có tác dụng, trong đầu cô lúc này chỉ có Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti.

Diệp Thiều Quang lái xe thật nhanh, đến nơi liền đẩy Quý Miên Miên vào phòng.

"Ở đây chờ tôi."

Quý Miên Miên muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Thiều Quang cúi đầu chặn miệng lại.

Anh nói: "Nhờ kĩ những lời hôm nay cô nói đấy, Quý Miên Miên. Tôi... không phải người dễ trêu chọc, cô chọc phải tôi thì cũng đừng nghĩ tới chuyện toàn thân trở ra."

Đã đồng ý với Quý Miên Miên thì anh ta nhất định sẽ làm được, cho dù có coi như tiến vào vũng nước đục, vậy thì đem nước khuấy cho đục thêm là được.

Dù sao, ngay từ lúc ban đầu, là Diệp gia có lỗi với mẹ của Yến Thanh Ti, vậy thì để anh thay Diệp gia bù đắp cho cô ta vậy.

Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng, không ngờ con người chưa bao giờ hiểu được lương thiện là cái gì như anh lại liên tiếp... đi làm việc thiện vì một người.

Diệp Thiều Quang cảm thấy hình như càng ngày anh ta càng không giống chính mình.

...

Lúc anh ta về đến khách sạn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Quý Miên Miên đang nằm co ro ngủ trước cửa phòng, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt khô cạn. Điều hoà trong phòng vẫn chạy vù vù, nhiệt độ hiển thị là 22 độ, cô lạnh đến mức run lên cầm cập.

Diệp Thiều Quang cau mày, cái cô ngốc này, thật là…

Anh không biết phải nói gì với cô nàng này nữa.

Diệp Thiều Quang cúi xuống bế Quý Miên Miên lên, đặt lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô.

Quý Miên Miên ngủ rất sâu, mi mắt khẽ động đậy, nhưng vẫn không mở mắt.

Diệp Thiều Quang ngồi bên giường nhìn đồng hồ, giờ đã là ba giờ sáng, sợ rằng đêm nay có muốn ngủ nữa cũng không được.

Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên đang say ngủ, thở dài một hơi, rốt cuộc là đêm nay anh uống nhầm thuốc gì thế không biết? Vội vàng bận rộn nửa đêm, lại chẳng được lợi lộc gì. Diệp Thiều Quang của trước đây, nếu như không có lợi ích gì thì tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ người khác.

Diệp Thiều Quang liếc nhìn Quý Miên Miên, đột nhiên tự cười một mình.

Có thể là anh thấy quá vô vị, vô vị đến mức, bắt đầu tự kiếm việc cho mình làm.

Ngồi một lúc, Diệp Thiều Quang đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm một cái, lúc đi ra ngoài không mặc quần áo, lên giường lột sạch quần áo trên người Quý Miên Miên xuống vứt xuống sàn. Anh chịu thiệt như thế thì cũng phải tìm cho mình chút an ủi mới được chứ.

Cơ thể của Quý Miên Miên rất mềm mại, giống như cái tên của cô vậy, mềm mại như bông, lúc cô không tỉnh táo rất đáng yêu, ít nhất anh không bị cô làm cho tâm hoảng ý loạn nữa.

Diệp Thiều Quang nằm xuống nhưng không ngủ được, mệt mỏi cả nửa đêm, ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, anh không thể không có phản ứng gì. Nhưng… anh lại không làm ra một động tác thừa thãi nào, cái loại phản ứng theo bản năng của cơ thể này, còn có cả sự khát vọng đều khiến Diệp Thiều Quang cảm thấy rất thoải mái.

Cảm giác thư thái kiểu này đại khái không có cách nào giải thích cho người khác hiểu, bởi vì anh cũng không biết nên nói thế nào, chắc anh cũng sẽ không nói với bất kì ai. Ít nhất, nó nói cho Diệp Thiều Quang biết rằng anh còn sống, còn có dục vọng, còn có nhiệt độ, còn cảm giác được ấm lạnh.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Diệp Thiều Quang đã có được thứ mình muốn, giết chết những người mà anh ta hận rồi sau đó anh lại rơi vào một khoảng tĩnh mịch dài dằng dặc, những ngày tháng không có kẻ thù, không có mục tiêu theo đuổi, không có dục vọng, quả thực giống như một cái ao tù.

Không có cái gì đó để làm có đôi lúc rất đáng sợ.

Diệp Thiều Quang nghĩ, có lẽ thế giới của anh đã quá yên tĩnh, quá cô độc rồi, cho nên… gặp được người hay gây chuyện ầm ĩ như Quý Miên Miên, anh đã nương tay, bởi vì Quý Miên Miên ném vào trong thế giới đã trầm lặng của anh vô số những viên đá nhỏ, sau đó quấy đảo nó lên khiến tim anh lại một lần nữa đập trở lại.

Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên trán Quý Miên Miên, môi anh lành lạnh mà trán của Quý Miên Miên ấm nóng, cái khoảnh khắc hai thái cực chạm vào, hơi ấm truyển đến anh, trong lòng Diệp Thiều Quang hình như cũng dần dần trở nên dễ chịu hơn một chút.

Quý Miên Miên vô thức dán sát vào lòng Diệp Thiều Quang.

Anh ngẩn ra, khoé môi cong lên. Anh đã quá cô độc, cho nên muốn tìm một người đến chơi cùng mình. Giống như hồi còn nhỏ, trong nhà trẻ không anh muốn chơi với anh, anh phải tự nghĩ cách để tìm được vài món đồ chơi.

Quý Miên Miên… chính là đồ chơi của anh. Anh chỉ vừa mới bắt đầu chơi, đang có hứng thú, vẫn chưa cảm thấy chán.

Diệp Thiều Quang nhắm mắt, dần dần rơi vào trong giấc ngủ ngắn ngủi.

...

Quý Miên Miên nóng quá nên tỉnh lại, cô cảm thấy bản thân mình như thể bị quăng vào trong lò nướng, nóng đến mức cổ họng bỏng rát, thật khó chịu.

Quý Miên Miên giãy giụa mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt, sau đó trên trán có một bàn tay đặt lên, thật nặng

Quý Miên Miên lắc đầu thật mạnh, mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt, vẫn là gương mặt xinh đẹp của Diệp Thiều Quang, đầu tóc rối bời, trên mặt có chút mệt mỏi, trong đôi mắt vằn tia máu, anh nhấc tay ra khỏi đầu cô.

Quý Miên Miên há miệng: “Anh… tôi đang ở đâu đây?”

Vừa mới mở miệng ra nói, Quý Miên Miên liền phát hiện ra giọng nói của mình khàn đến sắp mất cả tiếng, hô hấp khó khăn, mũi tắc nghẹt, thế này là ốm rồi.

Diệp Thiều Quang cười châm chọc: “Ô, lại định ăn quỵt đấy à? Cô mở mắt ra rồi thì tự nhìn cho rõ đi.”

Ánh mắt Quý Miên Miên dần dần lướt xuống dưới, sau đó nhìn thấy tay của Diệp Thiều Quang ở trên ngực mình, đùi mình gác lên hông anh ta, hơn nữa… lại không mặc quần áo.

Quý Miên Miên thật muốn khóc, sao lại có cảm giác quay về cái cảnh hôm nọ thế này?

Cô… chẳng lẽ, lại đè con nhà người ta ra làm à?

Không đúng, không đúng…

Lần trước là cô say rượu, say rượu làm loạn là chuyện bình thường, nhưng lần này thì sao? Lần này cô có uống rượu đâu, rõ ràng cô đang khóc mà, khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, làm sao mở mắt ra đã thấy mình ở trên giường rồi?

Chắc chắn là cái tên yêu quái khốn khiếp này sàm sỡ cô rồi.

Giọng nói lành lạnh của Diệp Thiều Quang vang lên trên đầu cô: “Nếu cô chắc là tôi sàm sỡ cô, vậy thì phiền cô bỏ cái đùi đè lên người tôi cả một đêm xuống được không? Nếu như cô không bỏ xuống, tôi véo cô đấy, cô có tin không?”

Cô cảm thấy đùi mình đau đau, cô run lên, ảo não nghiến răng, sao lại ngu thế cơ chứ, đi nói hết những cái không nên nói ra thế?

“Cái đó, tôi xin lỗi, xin lỗi… tôi dậy ngay đây.”

Quý Miên Miên sợ đến mức vội vã xuống giường. Vừa mới bật dậy liền thấy trời đất quay vòng vòng, ngay sau đó lại bị một bàn tay to lớn kéo về giường.

“Nằm xuống…”

Quý Miên Miên choáng váng đổ ập xuống giường, lầm bẩm: “Chóng… mặt… quá.”

Diệp Thiều Quang khinh bỉ nói: “Nói thừa, cô sốt cao như thế không chóng mặt sao được? Bảo cô ngu, cô đúng thật là ngu đến mức sợ người khác không biết mình ngu.”

“Tôi… sốt à?”

Diệp Thiều Quang để Quý Miên Miên ở đó, ngồi dậy cầm điện thoại gọi một cuộc, sau đó mở tủ lạnh lấy một túi đá ra, lấy khăn mặt bọc lại đặt lên trán Quý Miên Miên.

“Đứa đần như cô, nếu còn sốt nữa thì sẽ làm trí thông minh thấp lè tè của cô cháy sạch luôn đấy, đến lúc đó lại đi gây tai hoạ cho người khác.”

Cổ họng của Quý Miên Miên bỏng rát, cả người nặng nề, đầu óc còn choáng váng, tủi thân nói: “Tôi… tôi, không muốn gây tai hoạ cho người khác. Đúng rồi… chị Thanh Ti của tôi thế nào rồi?”

Quý Miên Miên nhớ tới Yến Thanh Ti liền giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị Diệp Thiều Quang ấn xuống giường: “Cô ta bây giờ tốt hơn cô nhiều, tối qua đã quay về khách sạn rồi.”

Quý Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, vội vã hỏi: “Cái tên khốn khiếp đó đâu rồi, tôi đi làm thịt anh ta.”

Diệp Thiều Quang giễu cợt cười một tiếng: “Cô à… ha, cô cứ đợi… bị làm thịt đi.”

Quý Miên Miên bĩu môi nói: “Tôi phải đi rồi, đưa quần áo cho tôi.”

Diệp Thiều Quang véo mặt Quý Miên Miên: “Đi? Cô lại ngủ với tôi một đêm rồi đấy, cô nói xem làm thế nào? Chuyện này phải nói rõ ràng đã rồi muốn đi đâu thì đi. Quý Miên Miên… cô đừng có cầm thú như vậy được không?”

Gương mặt vốn đỏ lên vì sốt của Quý Miên Miên giờ lại càng đỏ hơn, cô nói: “Tôi…”

“Tôi giúp nữ thần của cô, cô không biết ơn mà còn làm tổn thương tôi. Quý Miên Miên, sao cô có thể xấu xa đến thế cơ chứ, cô nói xem phải làm thế nào đây?”

“Tôi…”

“Lần đầu tiên là vô tình, lần thứ hai chắc chắn là cố ý rồi đúng không? Cô nói đi, cô muốn bồi thường thế nào đây?”

“Tôi…”

Ngón tay của Diệp Thiều Quang đặt lên đôi môi hơi nóng của Quý Miên Miên, cúi đầu để mũi anh kề sát chóp mũi cô, làm cho hơi thở của anh phả lên mặt Quý Miên Miên.

“Quý Miên Miên, em nói xem, trên đời này làm gì có bữa ăn nào cho không, cũng không có người đàn ông nào để em ngủ miễn phí cả. Một lần rồi hai lần, dù sao em cũng phải… cho tôi một câu trả lời đi chứ?”

Quý Miên Miên hoảng hốt: “Tôi… hôm qua tôi… tôi không nhớ gì hết cả. Tối hôm qua tôi ngủ rồi mà, tôi căn bản không biết, anh… không thể vu khống tôi được.”

“Vu khống? Tối hôm qua, là ai bảo mình nóng, sau đó tự cởi sạch quần áo của mình ra, còn thò sang quần áo của tôi nữa. Quý Miên Miên, em khá lắm, tốc độ nhắm mắt cởi quần áo còn nhanh hơn cả người khác mở mắt. Tôi thật chưa bao giờ thấy một con quỷ háo sắc nào như em.”

Quý Miên Miên chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên não, ôi mẹ ơi, bị người ta nói thành quỷ háo sắc thật đáng sợ.

Quý Miên Miên lắc đầu lia lịa: “Tôi không có, tôi không nhớ gì hết cả…”

“Không sao, tôi vẫn còn nhớ là được rồi.”

“Tôi… tôi…” Quý Miên Miên khóc không ra nước mắt.

Ánh mắt Diệp Thiều Quang nhìn chăm chăm vào môi Quý Miên Miên: “Em nói xem… em nên bồi thường tôi như thế nào đây?”

“Tôi… không biết, không có tiền mà…”

Mấy hôm trước cô xem phim, thấy nam chính và nữ chính say rượu rồi lăn lên giường với nhau, sáng dậy nữ chính oai hùng quẳng cho nam chính một chồng tiền lên mặt. Cô cũng muốn thế, nhưng cô nghèo lắm, không có tiền.

Tay của Diệp Thiều Quang hình như lên cơn nghiện, khe khẽ vuốt ve khuôn mặt cô: “Không sao, tôi chỉ cần thứ mà em có thôi…”

Quý Miên Miên ngửi thấy mùi nguy hiểm, muốn lùi về phía sau nhưng đã bị người ta chặn mất đường rồi. Mũi cô đã nghẹt thì chớ, sau khi bị Diệp Thiều Quang đè xuống lại càng cảm thấy khó thở.

Diệp Thiều Quang rất đẹp trai, ánh mắt của anh ta dường như đang dụ dỗ người ta sa đoạ.

Quý Miên Miên túm chặt lấy ga trải giường, lí nhí nói: “Anh muốn gì? Nếu được tôi đều cho anh hết? Anh… anh đừng… đừng có mà nhìn tôi như thế!’’

Tay của Diệp Thiều Quang lướt trên xương quai xanh của Quý Miên Miên. Anh thấy xương quai xanh của cô rất đẹp, không không phải là kiểu đẹp gầy gò như que củi, mà là mềm mại có thịt nhưng vẫn có xương quai xanh lộ ra, càng sờ càng nghiện.

Quý Miên Miên “A” lên một tiếng, cô như nghe thấy câu nói đó nhưng lại quên mất rốt cuộc mình vừa nghe thấy gì, khăn chườm đá đã sớm rơi ra từ lúc nào không biết.

Quý Miên Miên cảm thấy nhiệt độ hình như lại tăng lên thì phải, cảm giác này không thể miêu tả bẳng lời, cả người mềm mại như bông, lơ lửng như sắp bay lên, chân tay không có chút sức lực nào.

Quý Miên Miên há to mồm nhìn Diệp Thiều Quang, đôi mắt càng ngày càng mơ hồ.

“Quý Miên Miên…”

Quý Miên Miên nghe thấy có người gọi tên mình, cô lầm bẩm trả lời một tiếng.

“Tôi muốn có em, em có cho không?”

Quý Miên Miên chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Diệp Thiều Quang, cô vô ý thức thuận miệng nói: “Cho… a…”

“Ngoan lắm…”

Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên môi của Quý Miên Miên. Cô đang sốt, bờ môi cô nóng rực, nhiệt độ trong miệng càng nóng hơn, dường như có thể làm người ta tan chảy.

Độ ấm này khiến cho Diệp Thiều Quang mê muội, khiến anh cảm thấy trái tim và thân thể của mình đang dần dần ấm lên.

Diệp Thiều Quang ôm siết lấy eo của Quý Miên Miên, cả người đè lên người cô, anh muốn nuốt chửng cô. Nhưng mà, dường như mỗi lần anh muốn ăn cô đều có người đến quấy rầy, tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang dục vọng đang dâng cao của Diệp Thiều Quang.

Diệp Thiều Quang thở dốc, đắp chăn cẩn thận lại cho Quý Miên Miên: “Đừng ngọ nguậy lung tung.”

Anh cứ nghĩ rằng là vị bác sĩ lúc nãy anh gọi điện tới, nhưng không ngờ, lúc mở cửa ra nhìn lại thấy Yến Thanh Ti với khuôn mặt lạnh tanh đang đứng bên ngoài.

Diệp Thiều Quang sửng sốt, sao Yến Thanh Ti lại đến đây? Sao cô ta biết chỗ này?

Anh ta mở miệng hỏi: “Sao cô lại đến đây?”

Diệp Thiều Quang bỗng thấy chột dạ, cảm giác cứ như thể mình là học sinh cấp ba lén lút hẹn bạn gái đi chơi, đang nắm tay bạn gái kết quả lại gặp đúng “mẹ vợ” ở trên đường.

Cách nghĩ đó khiến cho Diệp Thiều Quang run lên, đầu óc anh ta bị Quý Miên Miên tiêm nhiễm mất rồi, thế mà lại… có cái cảm giác này, thật đáng sợ, thật kì dị.

Diệp Thiều Quang làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, chưa bao giờ lại chột dạ giống như bây giờ.

Đúng, Diệp Thiều Quang chột dạ, thế mà anh lại chột dạ cơ đấy.

Chính bản thân Diệp Thiều Quang cũng muốn cười ha ha, tại sao anh lại phải chột dạ, anh chẳng có lý nào để chột dạ cả.

Tối hôm qua người giúp Yến Thanh Ti là anh, giờ anh ta nên thẳng sống lưng, cây ngay không sợ chết đứng đứng trước mặt Yến Thanh Ti mới phải chứ?

Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Quang, cả người cô như thể vừa mới trở về từ nam cực lạnh âm mấy chục độ, toả ra khí thế lạnh lẽo kinh người. Hôm nay cô mặc một cái váy

liền thân màu đen ôm sát người, phần chân váy có gắn tua rua, nhẹ nhàng đung đưa, có thể mơ hồ nhìn thấy cặp đùi thon thả trắng trẻo, cô đi một đôi sandal đen, góp phần tôn lên đôi chân xinh đẹp.

Cả người Yến Thanh Ti toả ra thứ khí lạnh lẽo thấu xương, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiều Quang, dường như muốn đào một cái động trên người anh ta vậy.

Cô không trả lời Diệp Thiều Quang mà lại hỏi: “Quý Miên Miên đâu?”

Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đến đây để làm gì, anh đứng chặn ở cửa, cười thản nhiên: “Cô ta là trợ lý của cô, tôi làm sao mà biết được cô ta ở đâu, cô muốn tìm người thì hình như đã đi nhầm chỗ rồi thì phải?”

Bây giờ Diệp Thiều Quang chỉ muốn mau mau đuổi Yến Thanh Ti đi, cô ta không phải là người có thể dễ dàng qua mặt.

Mà quan trọng là… tại sao cô ta lại tìm được đến đây, cô ta nghe được tin tức ở đâu mà biết vậy?

Yến Thanh Ti châm chọc cười: “Đừng có mà giả vờ giả vịt cái mẹ gì với tôi. Từ đầu đến chân anh đều toả ra cái mùi vị vừa mới vụng trộm với con gái nhà người ta xong. Diệp Thiều Quang, là một thằng đàn ông… dám ngủ thì dám nhận.”

Diệp Thiều Quang…

Anh cũng muốn chử. Mẹ nhà cô chứ, cô ngửi thấy mùi vụng trộm ở chỗ quái nào trên người ông đây chứ? Hôm qua anh ta chỉ đắp chăn ngủ đến sáng, có làm được cái khỉ gì đâu.

“Cô đã nói đến chuyện chịu trách nhiệm…”

Diệp Thiều Quang còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đẩy mạnh Diệp Thiều Quang ra, nhanh chóng lách qua người anh ta vào phòng.

Diệp Thiều Quang lập tức đuổi theo, đứng chặn trước mặt Yến Thanh Ti.

May mà phòng anh ta ở theo căn hộ cao cấp, bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng ngủ, anh ta không thể

để Yến Thanh Ti vào trong phòng ngủ được.

Nếu Yến Thanh Ti mà nhìn thấy Quý Miên Miên thì còn trò vui gì nữa, sau này thể nào Yến Thanh Ti cũng sẽ đề phòng anh như phòng cướp cho mà xem.

Diệp Thiều Quang nói: “Yến Thanh Ti, cô cũng là phụ nữ, cứ thể mà xông vào phòng của đàn ông không được hay lắm đâu nhỉ? Cô không sợ bị cánh chó săn chụp được cảnh cô ban ngày ban mặt vào khách sạn thuê phòng với đàn ông à?”

Yến Thanh Ti cười lạnh, trên mặt đầy giễu cợt: “Anh nói đúng rồi đấy, tôi không sợ, mở cửa ra ngay cho tôi…”

Diệp Thiều Quang đương nhiên là sẽ không nghe lời Yến Thanh Ti, anh ta nói: “Quý Miên Miên mà cô muốn tìm không có ở chỗ của tôi, cô…”

“Chị Thanh Ti…”

Tiếng của Quý Miên Miên từ trong phòng ngủ vang lên, giọng nói khàn khàn, có chút yếu ớt, nhưng Diệp Thiều Quang và Yến Thanh Ti nghe thấy giọng nói này quả thật chẳng khác gì tiếng một quả bom vừa nổ.

Hai người cùng lúc quay đầu sang, Diệp Thiều Quang đỡ trán, anh không nghĩ ra mình còn có thể nói được cái gì, cũng không biết còn…

Ánh mắt Yến Thanh Ti như một con dao găm cắm xoáy vào anh: “Ha ha… không có ở đây? Vậy anh giải thích cho tôi, tại sao cô trợ lý của tôi lại ở trong phòng ngủ của anh, lại còn ở trên giường của anh?”

Diệp Thiều Quang có thông minh, có nhạy bén đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cảm giác như bị bắt gian tại trận thế này khiến anh không biết mình nên nói gì!

Chỉ là, bị Yến Thanh Ti nhìn với ánh mắt như vậy anh thấy rất quỷ dị, cô ta chỉ thiếu mỗi điều tát cho anh một cái rồi chửi: “Thằng khốn nạn!” thôi.

Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên, được lắm... còn biết quấn ga giường, có tiến bộ!

Quý Miên Miên sốt đỏ bừng hết cả mặt, lảo đảo đứng đó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống, miệng vẫn gọi: "Chị Thanh Ti."

Diệp Thiều Quang muốn chạy tới đỡ, nhưng ánh mắt Yến Thanh Ti lúc này quả thật rất đáng sợ, anh sợ lỡ mà chạy tới đỡ lấy Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti sẽ bẻ gãy tay anh ra thì sao.

Yến Thanh Ti trừng mắt hăm dọa: "Sao không nói gì, tôi đang nghe đây, nói đi?"

Diệp Thiều Quang cười gượng một tiếng: "Phải... Sao lại ở trên giường tôi thế nhỉ?"

Yến Thanh Ti đi tới cạnh Quý Miên Miên, sờ trán con bé thấy nóng hừng hực, cô đang rất tức giận, hận không thể xé xác Diệp Thiều Quang.

"Anh đang hỏi tôi đấy hả? Vậy được, tôi giải thích cho anh nghe vậy. Có một tên khốn tên Diệp Thiều Quang nham hiểm, thủ đoạn, mặt dày vô liêm sỉ, nhân lúc tôi không ở đây liền dụ dỗ cô trợ lí của tôi, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ vô tội lên giường. Quá trình... là vậy đấy. Thế nên, chúng ta nói chuyện với nhau xem, chuyện này... nên giải quyết thế nào? Tôi có nên làm thịt tên khốn nạn không biết xấu hổ đó ra không đây?"

Lúc Yến Thanh Ti nói hai từ "làm thịt" cảm giác như mọi sát khí của cô đều toát hết ra ngoài.

Diệp Thiều Quang thấy lạnh toát hết cả sống lưng, nhún nhún vai, đúng là oan uổng quá mà, có vẻ như giờ có giải thích thế nào thì Yến Thanh Ti cũng sẽ không chịu nghe.

Yến Thanh Ti đẩy Quý Miên Miên vào phòng cho cô nằm xuống nghỉ ngơi trước: "Ngoan, đừng nhúc nhích, mặc quần áo vào rồi chúng ta tới bệnh viện."

"Bác sĩ tôi gọi chắc sắp đến rồi..."

Còn chưa nói hết lời, bác sĩ đã đến, Yến Thanh Ti mặc đồ vào cho Quý Miên Miên rồi mới cho bác sĩ vào.

Chờ bác sĩ kê thuốc cho Quý Miên Miên xong rồi tiêm một mũi hạ sốt rồi về.

Yến Thanh Ti đóng cửa, quay lại nhìn Diệp Thiều Quang, cười: "Tới đây, nói xem anh đã dụ cô trợ lí của tôi thế nào, tiện thể cũng nghĩ luôn xem anh muốn chết thế nào luôn đi nhé?"

Diệp Thiều Quang đã bình tĩnh trở lại và cũng nghĩ ra cách nên đối mặt với Yến Thanh Ti thế nào, anh nhún vai, cười nói: "Chuyện này... Tôi nghĩ chắc cô sai rồi, chính là cô trợ lí ngây thơ vô số tội của cô là người đã cưỡng bức tôi, tôi mới là người bị hại. Không tin cô hỏi cô ấy xem."

Yến Thanh Ti nghe xong bật cười: "Cưỡng bức anh? Diệp Thiều Quang, con mẹ nó, anh coi tôi là đứa ngu hả? Miên Miên nhà chúng tôi đơn thuần như thế, vậy mà anh cũng có thể ra tay được? Diệp Thiều Quang, anh là đồ cầm thú, anh còn có còn là người nữa không?"

Diệp Thiều Quang sờ sờ mũi: "Cô ấy nói mà, không thuyết phục được vậy thì ngủ phục tôi... Thế là ngủ thôi!"

Yến Thanh Ti tức nghẹn họng, những lời muốn nói lại không thể nào thốt ra được. Đây chính là những gì cô đã nói với Quý Miên Miên, cô không ngờ con bé sẽ làm vậy thật.

"Ha ha... thế anh xem anh có tin được không? Miên Miên có thể đọ với anh sao, con bé muốn cưỡng ép anh? Nếu anh mà không đồng ý thì giờ nó đã sớm tàn rồi. Ngay từ lúc bắt đầu anh đã nhắm vào nó đúng không? Diệp Thiều Quang... anh thật quá nham hiểm."

Diệp Thiều Quang gật đầu: "Phải, tôi đã nói với cô rồi mà, tôi không có ý gì với cô."

Yến Thanh Ti nghiến răng: "Vậy chuyện tối qua cũng là vì..."

"Không sai, nếu không cô nghĩ sao tôi phải cứu cô?"

Diệp Thiều Quang nhấc tay chỉ vào phòng ngủ, con ngươi u ám nhìn chằm chằm Yến Thanh Ti: "Thù lao trả cho việc tôi cứu cô, chính là - cô ấy!"

Yến Thanh Ti ha ha cười lạnh một tiếng: "Anh muốn có là có chắc? Anh nghĩ anh là ai, cứu tôi thì đã sao, tôi là một đứa không bao giờ biết đến chuyện đền ơn đáp báo đấy. Trợ lí của tôi, người của tôi, anh có muốn cũng phải hỏi tôi trước xem tôi có đồng ý hay không?"

"Cô có đồng ý hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô ấy đồng ý là được."

"Ha ha ha..." Yến Thanh Ti cười ầm lên, dứt cười, mặt cô cũng tức khắc trầm xuống: "Vậy anh cứ chờ xem, nếu tôi không đồng ý, anh xem anh có thể có được Quý Miên Miên hay không nhé?"

Nhiệt độ điều hòa trong phòng lúc này là 26 độ, không nóng, không lạnh, vừa đủ. Nhưng bầu không khí bỗng trở nên lạnh xuống, oxy trong phòng như sắp bị rút ra hết.

Khóe môi Diệp Thiều Quang nhếch lên một nụ cười nhạt nhưng ánh mắt nhìn Yến Thanh Ti lúc này đã không còn lạnh lùng, khiêu khích như vừa nãy nữa mà thay vào đó là một ánh mắt không hề sợ sệt, chột dạ và quyết không nhượng bộ.

"Yến Thanh Ti, cô đừng có độc tài như vậy. Cô cũng không hỏi xem Quý Miên Miên nghĩ thế nào, cô cứ ích kỉ quyết định thay người khác như thế, không cảm thấy rằng mình đang không tôn trọng người khác à?"

"Tôn trọng? Diệp Thiều Quang, anh đang nói chuyện "tôn trọng" với tôi đấy à? Anh nói như thể anh là người tốt ấy, đừng khiến tôi thấy nực cười nữa. Nếu tôi không tôn trọng anh thì con mẹ nó giờ tôi đã đập chết anh luôn rồi. Đương nhiên tôi sẽ hỏi ý của Miên Miên, có điều... anh tự nói xem, con bé liệu có thích anh không? Trợ lí của tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết con bé thích thể loại gì?"

Yến Thanh Ti làm sao mà có thể không biết Quý Miên Miên chưa từng yêu lần nào, một đứa trẻ ngây ngô đơn thuần như vậy, Yến Thanh Ti luôn coi con bé là một đứa nhỏ

Còn trong lòng Quý Miên Miên, con bé thích nhất là nữ thần - cô, con bé có thế giới của riêng mình, không khiến người khác phải can thiệp vào.

Quý Miên Miên đáng ra chỉ nên có cảm giác... ghét Diệp Thiều Quang thôi mới đúng.

Tất nhiên, nhất định Yến Thanh Ti phải hỏi cho rõ ràng, nếu Quý Miên Miên thật sự yêu con quỷ máu lạnh Diệp Thiều Quang, cô chắc chắn sẽ phải khuyên giải, phải cố gắng hết sức để Quý Miên Miên nhìn rõ con người thật của Diệp Thiều Quang. Nhưng lỡ Quý Miên Miên lại yêu Diệp Thiều Quang đến chết đi sống lại, nhất định phải là hắn ta thì sao, Yến Thanh Ti cô cũng không thể ngăn cản được.

Trên thế gian này, không ai có quyền ngăn cản một người yêu ai đó, nhưng cô sẽ cố gắng để Quý Miên Miên chịu phải tổn thương ít nhất.

Nhưng những điều này, Yến Thanh Ti tất nhiên sẽ không nói với Diệp Thiều Quang, cô không những không nói, mà còn bày ra thái độ ngăn cản rất quyết liệt.

Dù sao thì Diệp Thiều Quang cũng chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì. Nếu hắn cảm thấy cô không để tâm tới chuyện giữa hai người, vậy sợ rằng hắn sẽ càng trắng trợn không kiêng dè hơn nữa mất.

Diệp Thiều Quang nghiến răng, Quý Miên Miên đúng là cái đồ fan não tàn. Chỉ là một cô gái thôi, có gì đáng theo đuổi chứ, con gái chẳng phải nên thích đàn ông đẹp trai sao?

"Tôi nghĩ chuyện này cũng chưa chắc đâu, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, không cần cô phải xen vào."

"Anh nói giống như một thằng đàn ông chuyên lừa con gái nhà người ta xong lại nói với cha mẹ vợ: yêu đương là chuyện của hai đứa tôi, không liên quan tới ông bà."

Diệp Thiều Quang bực mình, cha mẹ vợ, cha mẹ vợ... cha mẹ vợ!

Yến Thanh Ti đang tự xưng là cha mẹ vợ của anh kìa.

Diệp Thiều Quang hít sâu một hơi, tự nói với bản thân không được so đo với Yến Thanh Ti, phải bình tĩnh, phải cố gắng bình tĩnh.

Diệp Thiều Quang nhún vai, nói: "Được thôi, nếu cô cứ khăng khăng vơ chuyện này vào người thì cứ vơ đi. Nhưng tôi không phải là kẻ sẽ nói lí lẽ với cô đâu, cô cũng nói rồi đấy, tôi là một kẻ nham hiểm, giảo hoạt, vô liêm sỉ, nếu đã như vậy, tại sao tôi phải nghe lời cô chứ?"

Yến Thanh Ti cười ha hả: "Tất nhiên là tôi không thể bắt anh nghe lời tôi được rồi, tôi chỉ khiến Quý Miên Miên nghe tôi thôi là được."

"Cô..."

Điện thoại của Yến Thanh Ti vang lên, là Tiểu Từ gọi tới bảo cô về, sắp tới cảnh quay của cô rồi.

Yến Thanh Ti đứng dậy vào phòng ngủ xem Quý Miên Miên, con bé đang ngủ rất say. Cô sờ lên trán Miên Miên, hình như cũng không nóng như trước nữa, điều đó làm cô yên tâm hơn một chút, chỉ cần bắt đầu hạ sốt là được.

Cô liếc mắt nhìn Diệp Thiều Quang, nói: "Diệp Thiều Quang, anh chỉ đang muốn tìm một thứ đồ chơi thôi, nhưng Quý Miên Miên không phải búp bê, con bé là người, là trợ lí của tôi, là người của Yến Thanh Ti tôi, anh đừng nghĩ tới việc động vào con bé."

Diệp Thiều Quang có chút căng thẳng, ánh mắt Yến Thanh Ti quả là rất độc, không ngờ cô lại đoán ra suy nghĩ của anh.

Diệp Thiều Quang nói: "Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu cô một mạng, Yến Thanh Ti, cô không cần cứ phải đối chọi gay gắt với tôi như vậy."

"Hừ..."

Yến Thanh Ti vén chăn lên, muốn vác Quý Miên Miên ra ngoài.

Diệp Thiều Quang vội cản lại: "Yến Thanh Ti, tôi lại bán một ân tình cho cô, Diệp Linh Chi sắp tới đây, cô muốn hỏi gì đều có thể hỏi..."

Yến Thanh Ti hiểu ý của Diệp Thiều Quang, cô buông Quý Miên Miên ra trước, nói: "Tôi có thể đồng ý nếu anh làm cho Miên Miên thích anh và anh cũng phải thích con bé, lúc đó tôi sẽ không ngăn cản hai người. Nhưng anh buộc phải... giúp tôi một việc."

Diệp Thiều Quang nghĩ một hồi liền gật đầu: "Cô nói đi!"

"Lấy tin tức về sợi dây chuyền của Du Hí cho tôi."

Sợi dây chuyền này là một cái gai trong lòng Yến Thanh Ti, nó và sợi dây chuyền của mẹ cô rốt cuộc có quan hệ gì với nhau không?

Diệp Thiều Quang cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, gật đầu nói: "Được... Tôi cũng có một điều kiện, để Quý Miên Miên ở lại chỗ tôi, cô ấy ốm nặng như vậy, cô cũng không thể kéo cô ấy ra phim trường được."

Yến Thanh Ti dứt khoát từ chối: "Không được."

"Tại sao?"

"Anh còn hỏi tại sao à? Tối qua anh đè con bé đến phát sốt, phát bệnh như thế, anh là đồ cầm thú, anh đã làm gì con bé hả? Anh nghĩ tôi có thể để người lại chỗ anh chắc?" Yến Thanh Ti thấy Quý Miên Miên ốm như vậy, lại không thấy cô mặc quần áo, lập tức tưởng tượng ra mọi chuyện tối qua, liên tưởng tới việc Diệp Thiều Quang hành hạ Quý Miên Miên 108 cách, sao cô có thể để con bé lại chứ.

Sau khi trở về, cô nhất định phải hỏi cho rõ, nếu Quý Miên Miên bị ép buộc, cô sẽ khiến Diệp Thính Quang thân bại danh liệt, cô sẽ làm thịt hắn.

Yến Thanh Ti căm ghét nhất là loại đàn ông ép buộc phụ nữ.

Diệp Thiều Quang cạn lời: "Tôi chẳng làm gì cả."

Nếu biết mới sáng sớm ra Yến Thanh Ti đã chạy tới tận cửa bắt gian thế này thì tối qua anh thà thật sự lên giường với Quý Miên Miên còn hơn. Kết quả thì sao, lần nào cũng chưa động chạm gì mà cũng bị người khác hiểu lầm là thành rồi chứ.

Mặt Yến Thanh Ti chỉ hiện dòng chữ: Bà đây xem thường ngươi.

"Không làm gì, vậy quần áo trên người nó đâu hết cả rồi? Anh đừng có nói với tôi là con bé tự cởi? Diệp Thiều Quang, anh là một thằng đàn ông, làm thì nhận là làm, có gì mà phải lằng nhằng chứ."

"Tôi..."

Yến Thanh Ti đỡ Quý Miên Miên dậy, muốn dìu ra ngoài, nhưng nếu như vậy thì thật sự có hơi nặng. Bước được vài bước, Yến Thanh Ti đã không đi nổi nữa, "Mau lên, anh còn lề mề cái gì đấy? Mau tới giúp."

"Tôi..."

Diệp Thiều Quang cắn răng, kiếp trước anh đào mả hai người này lên đúng không?

Từ sau khi về nước tới giờ, lần nào đối mặt với Quý Miên Miên hay Yến Thanh Ti, anh cũng chẳng chiếm được ưu thế.

Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, hai người này, một kẻ thì quá thông minh, một đứa thì lại... quá ngốc.

Nếu đối diện với kẻ thông minh, Diệp Thiều Quang còn có thể tốn chút tâm tư để tính kế này nọ, nhưng khi đối mặt với một kẻ ngốc như Quý Miên Miên, anh... lại không nhẫn tâm ra tay.

Diệp Thiều Quang đẩy Yến Thanh Ti ra, cõng Quý Miên Miên đi ra ngoài.

"Mở cửa!" Đi tới trước cửa, Yến Thanh Ti còn chưa kịp tới, Diệp Thiều Quang đã quay lại lạnh lùng nói.

Yến Thanh Ti đi tới mở cửa, Diệp Thiều Quang hừ một tiếng: "Đeo kính, mũ với khẩu trang lên, đừng có đổ scandal lên người tôi."

Yến Thanh Ti trợn mắt trừng anh ta một cái: "Chuyện này không khiến anh phải bận lòng."

Diệp Thiều Quang nghiến răng đi ra ngoài.

"Cô lái xe hay bắt taxi tới đây."

"Tôi lái xe, xe đỗ trước cổng kìa."

Diệp Thiều Quang xốc Quý Miên Miên lên, mặt cô áp lên cổ anh, tuy không còn sốt nữa, nhưng vẫn rất nóng, khiến anh có một cảm giác khác lạ.

Mềm mại, ấm áp, xuyên qua da thịt mà tiến vào bên trong cơ thể.

Xuống lầu, Yến Thanh Ti đi đến trước xe mở cửa, để Diệp Thiều Quang cho Quý Miên Miên vào trong.

Diệp Thiều Quang đưa thuốc cảm mà bác sĩ đã kê cho Yến Thanh Ti: "Đây là thuốc của cô ấy, nhớ cho cô ấy uống, trên đó có hướng dẫn sử dụng, nhớ uống sau ăn 20 phút."

Yến Thanh Ti không nhìn thẳng Diệp Thiều Quang, cô nheo mắt lại, mặt đầy vẻ hoài nghi.

Diệp Thiều Quang hình như có hơi quan tâm quá tới Quý Miên Miên thì phải, nếu thật sự chỉ coi là đồ chơi để trêu đùa, vậy... có cần phải quan tâm nhiều tới vậy không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro