trợ lý Tiểu Diệp!
Từ chương 1231-1234
Ở nhà một lúc, Yến Thanh Ti gọi điện cho Quý Miên Miên.
Cô không thể trì hoãn nữa, vì cô đã nói với Tống Thanh Ngạn là ngày mai sẽ tới đoàn làm phim.
Điện thoại reo một hồi rồi có người bắt máy, bên kia còn chưa nói, Yến Thanh Ti đã há miệng nói: “Miên Miên, em đang ở đâu, ngày mai chúng ta…”
“Đang ngủ, chờ cô ấy tỉnh tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô.”
Yến Thanh Ti im bặt, giọng của Quý Miên Miên sao lại biến thành đàn ông thế này?
Cô chần chừ một chút rồi hỏi: “Diệp Thiều Quang?”
Diệp Thiều Quang lãnh đạm đáp: “Là tôi.”
Yến Thanh Ti nheo mắt: “Giờ này mà còn đang ngủ, không bình thường chút nào, anh làm gì con bé thế hả?”
Cánh môi đỏ của Diệp Thiều Quang cong lên, vẻ tươi cười mang theo vài phần yêu nghiệt như khoe mẽ, nói: “Không phải tôi làm gì cô ấy, cô nên hỏi là cô ấy đã làm gì tôi?”
“Ha ha… Đùa giỡn lưu manh à?” Yến Thanh Ti không biết tay sờ tới cái gì, dùng sức véo một cái, Nhạc Thính Phong đau tới nhe răng.
Diệp Thiều Quang liếc mắt nhìn Quý Miên Miên đang ngủ say sưa, cúi đầu hôn cô một cái: “Không, tôi mới là người bị giờ trò đấy nhé!”
Rõ ràng là Quý Miên Miên đòi ngủ với anh, sao có thể nói là anh đùa giỡn lưu manh được?
Diệp Thiều Quang không ngờ lại đánh thức Quý Miên Miên. Cô dụi mắt ngồi dậy, thấy Diệp Thiều Quang đang cầm di động của mình: “Anh lấy di động của tôi làm gì hả? Điện thoại của tôi, trả đây.”
Diệp Thiều Quang cắn răng, đúng là không đắc ý được lâu.
Yến Thanh Ti nghe thấy tiếng của Quý Miên Miên thì cười một tiếng: “Làm phiền rồi"
Quý Miên Miên đầu tóc vẫn còn bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, vẻ mặt vừa ngốc vừa gấu, đáp: “Chả sao… Tôi tìm người khác.”
Diệp Thiều Quang tức nổ phổi, nữ nhân khốn kiếp này, ngủ với hắn chán chê rồi nói đi là đi, thế mà còn muốn tìm người khác nữa. “Quý Miên Miên, em nói thêm câu nữa xem?”
Vừa dứt lời, nhà bên có người mở cửa, Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên tay xách hành lý đi ra thì hỏi: “Miên Miên định ra ngoài à?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, chị Thanh Ti về rồi, ngày mai sẽ tới trường quay, giờ tôi đi tìm chị ấy.”
Lãnh Nhiên vừa nhìn thấy Diệp Thiều Quang mặt mũi đen sì sì đi ra thì hiểu Quý Miên Miên lại vừa cho anh ta ăn thuốc nổ, bèn cố ý nói: “Vậy… có muốn tôi đưa cô đi cùng một đoạn không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Được, được…”
Diệp Thiều Quang bước ra, túm lấy Quý Miên Miên kéo về: “Người của tôi không cần Lãnh tiên sinh quan tâm.”
Lãnh Nhiên nhún vai: “Dù thế nào thì tôi với Miên Miên cũng là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau cũng không tính là quá phận mà?”
Diệp Thiều Quang châm chọc: “Hừ… Loại đàn ông hoang dã như cậu muốn gì tôi còn không nhận ra sao, đừng đứng trước cửa nhà tôi làm phiền nữa.”
Nói xong, Diệp Thiều Quang đóng rầm cửa lại.
Lãnh Nhiên thực vô tội, thực oan uổng lắm, trông cậu giống loại nam nhân ăn chơi vô độ lắm sao?
Có phải quá nhanh hay không? Ít nhất cũng phải nói cho rõ chứ?
Lãnh Nhiên lắc đầu, cuộc đời ơi…
Không muốn tham gia náo nhiệt nữa, Lãnh Nhiên chuẩn bị rời đi, vừa mới quay người thì thấy trong thang máy có một người đi ra. Vừa thấy ông ta, sắc mặt Lãnh Nhiên liền biến đổi.
Người đàn ông trung niên này có vóc dáng trung bình, thân hình hơi béo, đi tới trước mặt Lãnh Nhiên còn chưa mở miệng đã cười toe toét, sau đó lên tiếng chào: “Lãnh tiên sinh.”
Sắc mặt Lãnh Nhiên không tốt lắm: “Lại là ông à?”
“Lãnh tiên sinh, tôi mạo muội bái phỏng thế này thật có lỗi.”
Ánh mắt Quý Miên Miên tròn xoe, nghi hoặc nói: “Tôi cảm thấy người kia rất quen thuộc.”
Động tác của Diệp Thiều Quang dừng lại, môi dán lên bả vai của Quý Miên Miên, không hề nhúc nhích.
Vừa rồi anh thực sự giận, vừa đóng cửa đã ấn Quý Miên Miên vào cửa, sau đó muốn lột quần áo cô ra, hôn lên cổ nàng, anh muốn làm cho cô không còn khí lực đi tìm người đàn ông khác.
Thế mà… cô… cô… vẫn còn có tâm trí để ý tới chuyện khác nữa?
Tốt xấu gì để ý tới hắn một chút có được không?
Diệp Thiều Quang cả giận nói: “Quý Miên Miên, cho dù em không tôn trọng anh thì cũng phải… cũng phải tôn trọng “nó” một chút có được không?”
Quý Miên Miên không nghe rõ người bên ngoài nói gì, chỉ cảm thấy người mập mạp ngoài kia rất quen mắt, cô liếc nhìn Diệp Thiều Quang một chút rồi lại cúi đầu nhìn “nó” của hắn.
Quý Miên Miên lắc đầu: “Ôi, đã lên tinh thần nhanh thế?”
“Nếu không thì sao?”
“Tôi đang vội lắm, anh tự giải quyết trước đi.” Quý Miên Miên quay đầu, ngoái nhìn ra cửa.
Nội tâm Diệp Thiều Quang như bị tra tấn gấp đôi: “Quý Miên Miên, em đừng có quá đáng…”
Quý Miên Miên lẩm bẩm: “Haizz, tôi vẫn chưa nghĩ ra người tìm Lãnh Nhiên kia là ai, tìm anh ta làm gì nhỉ?”
“Hắn không phải người đàn ông của em, em quan tâm làm gì?”
Quý Miên Miên quay đầu nói: “Hiện tại không phải nhưng ai chắc sau này không phải chứ? Tôi thấy anh ta rất được, rất đẹp trai, dáng người hoàn hảo, còn… a…”
Diệp Thiều Quang gắt gao chặn lại miệng toàn nói mấy chuyện ngu xuẩn của Quý Miên Miên, lưỡi lùa vào quấn lấy lưỡi nàng, chỉ hận không thể nuốt nàng vào trong bụng, đem một bụng lửa giận trút vào cái hôn này để Quý Miên Miên biết được anh đang giận dữ tới mức nào.
Diệp Thiều Quang cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị Quý Miên Miên làm cho chết yểu, cô nàng này căn bản chính là một con sói mắt trắng, vĩnh viễn không biết sợ là gì.
Mỗi lần anh cảm thấy mình và cô có chút tiến triển, cuối cùng cũng thấy bình minh thì cô lại tạt cho anh một gáo nước lạnh, làm cho mọi hy vọng của anh tan thành bọt biển.
Rõ ràng ngủ cũng đã ngủ rồi, rõ ràng anh đã thẳng thắn và thành khẩn thế rồi, rõ ràng đã thân mật thế rồi mà cô còn dám nói sẽ đi tìm người đàn ông khác.
Thật tức muốn bóp chết cô cho rồi.
Diệp Thiều Quang trong lòng phát hỏa, càng hôn dữ dội, hai tay thô bạo lột quần áo trên người Quý Miên Miên ra.
Quý Miên Miên bị ép dính chặt vào cửa, hai tay cô đánh Diệp Thiều Quang nhưng anh không hề thả lỏng chút nào.
“Ưm… ưm…”
Quý Miên Miên lắc đầu, định đá Diệp Thiều Quang, nhưng anh quá hung hăng, có đá cũng chẳng ăn thua.
Cô chợt thấy cả người lạnh toát, quần áo đã bị cởi ra hết, Diệp Thiều Quang còn đang nâng chân trái của mình lên.
Đã làm nhiều như thế, tất nhiên Quý Miên Miên biết Diệp Thiều Quang định làm gì, cô giãy dụa mạnh.
Mọi lần đều là cô tấn công anh, hôm nay anh ta định phản công sao, sao có thể thế được?
Quý Miên Miên lấy toàn bộ khí lực đẩy Diệp Thiều Quang về đằng sau, nhưng anh lại kéo lấy tay cô, hai người cũng ngã xuống.
Quý Miên Miên cưỡi lên hông Diệp Thiều Quang, tư thế cực kỳ ái muội, kịch liệt và hung mãnh.
Cô giữ chặt lấy cổ Diệp Thiều Quang: “Đã nói là tôi phải ở trên, anh còn muốn đổi ý sao hả?”
Diệp Thiều Quang bất động: “Được thôi, em tới đi?”
Dù thế nào thì anh cũng rất vui mừng hoan nghênh.
Quý Miên Miên hừ lạnh một tiếng, nhanh tay lột hết quần áo trên người Diệp Thiều Quang: “Tôi tới, tôi sẽ tới, tôi sẽ không để anh thực hiện được dã tâm của mình.”
Diệp Thiều Quang cực kỳ phối hợp, anh nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang tươi của Quý Miên Miên, thở dài một tiếng trong lòng: Miên Miên của tôi à, gặp được em rồi, tôi còn có dã tâm gì khác nữa đâu?
Dã tâm duy nhất của tôi chỉ là muốn được nghe tận miệng em nói rằng: “Diệp Thiều Quang, em thích anh.”
…
Xong việc, Quý Miên Miên được Diệp Thiều Quang ôm vào phòng tắm.
Thân thể Quý Miên Miên mệt tới mức không muốn động đậy gì.
Hai người ngồi trong bồn tắm ấm áp, Diệp Thiều Quang nhẹ hôn lên lỗ tai Quý Miên Miên: “Miên Miên, thực ra… trong lòng em có anh đúng không?”
Quý Miên Miên nhắm mắt dựa hẳn vào người Diệp Thiều Quang, kiêu ngạo nói: “Ai có anh? Trong lòng tôi chỉ có thân thể của anh.”
Diệp Thiều Quang cười nhẹ: “Thân thể cũng được, dù sao cũng vẫn là anh.”
Nếu là trước kia, nếu anh không giữ chặt lấy hai tay của cô thì cô đã đánh cho anh một quyền rồi, hoặc quật ngã ngay tại chỗ. Nhưng bây giờ, cô chỉ tức giận đánh anh vài cái, dù có hơi đau nhưng so với mấy cú quật ngã trước kia thì còn kém xa rất nhiều.
Cho nên Diệp Thiều Quang kết luận rằng trong lòng Quý Miên Miên chắc chắn có anh.
Quý Miên Miên hừ một tiếng, giờ thân thể Diệp Thiều Quang là tài sản riêng của cô, làm hỏng rồi thì sau này cô ngủ với ai chứ?
Quý Miên Miên dùng cánh tay huých nhẹ Diệp Thiều Quang: “Đều tại anh đấy, làm tôi trễ rồi. Chị Thanh Ti đã quay về, ngày mai phải tới trường quay, tôi phải tới chỗ chị ấy.”
Diệp Thiều Quang dán mặt lên hõm cổ Quý Miên Miên cọ cọ, nói: “Ngày mai anh đưa em đi. Nếu đi thì đêm nay bồi anh thêm một đêm đi, được không?”
“Tôi… tôi… không được. Tôi phải đi tìm nữ thần.”
“Em biết là vụ án của anh còn chưa chấm dứt, chưa chấm dứt thì anh không ra ngoài được.”
Thanh âm Diệp Thiều Quang rất cô đơn, Quý Miên Miên nhớ tới chuyện trước đây Diệp Thiều Quang phải ở trong trại tạm giam mất mười mấy ngày, sau đó lại được đưa tới bệnh viện, ở đó một thời gian mới được đi ra, cô khẽ cắn môi, nói: “Chuyện đó… được rồi, nhưng ngày mai anh phải để tôi đi đấy.”
Diệp Thiều Quang nói: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ không làm em chậm trễ công việc.”
Lúc Quý Miên Miên không để ý, Diệp Thiều Quang bèn nở một nụ cười ranh ma.
Nếu Quý Miên Miên có thể thấy nụ cười này, nhất định sẽ cho anh một cú đấm thật đau.
...
Từ chương 1253-1261
“Miên Miên, chị vẫn chưa hỏi em, em và Diệp Thiều Quang thế nào rồi, anh ta có đùa giỡn lưu manh với em không?” Hiện tại đang rảnh rỗi, Yến Thanh Ti không nhịn được hỏi ra điều trong lòng vẫn tò mò bấy lâu nay.
Quý Miên Miên cả giận nói: “Anh ta dám cáo trạng với chị ạ? Hắn lại dám cáo trạng trước, là hắn đòi ngủ với em trước, sao em có thể chịu thiệt thòi được.”
“Thế rồi sao?”
Quý Miên Miên nói rất hùng hồn: “Nên em ngủ lại đó luôn. Chị cứ yên tâm đi, sau đó em không bao giờ cho hắn ngủ với em nữa, toàn làm em ngủ với hắn.”
Yến Thanh Ti đỡ lấy trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nên nói thế nào với Quý Miên Miên đây? Mặc kệ hai người ai ngủ với ai nhưng vẫn giống nhau cả thôi, trong lòng Diệp Thiều Quang đều là được ăn lợi lộc rồi.
Tên yêu nghiệt Diệp Thiều Quang kia rốt cuộc là đang đào hố Quý Miên Miên hay là để Quý Miên Miên đào hố chôn hắn đây?
Vấn đề này làm cho Yến Thanh Ti nhức đầu cả một ngày, đến tối liền quay về nghỉ ngơi.
Quý Miên Miên mở cửa ra, chạy tới chạy lui cả ngày, cô đã mệt muốn chết rồi, đèn cũng không thèm bật đã đá giầy ra, nằm phịch xuống giường.
Khách sạn bọn họ ở trung tâm thị trấn, phòng không lớn, ở nhiều ngày như thế nên chỉ cần nhắm mắt cũng có thể ngã xuống giường một cách chính xác.
Quý Miên Miên lười cởi cả áo, trực tiếp nằm xuống, nhưng vừa nằm xuống đã thấy không đúng. Trên giường cô có người, mẹ nó, cô nghèo thế này mà còn được kẻ trộm viếng thăm cơ đấy?
Quý Miên Miên lập tức bật dậy, đứng trên giường, đạp lên bụng tên trộm kia.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng đàn ông: “Quý Miên Miên, em định mưu sát chồng đấy à?”
Quý Miên Miên khựng lại, mẹ nó, sao giọng tên trộm này nghe quen vậy?
Kẻ trộm dưới chân cô gầm lên một tiếng: “Quý Miên Miên, em lấy chân ra ngay, em đạp anh tàn phế rồi xem sau này em ngủ với ai hả?”
Tròng mắt của Quý Miên Miên như muốn rớt ra ngoài, lập tức chạy đi bật đèn.
Phòng sáng lên, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ tên trộm kia. Diệp Thiều Quang nằm trên mặt đất, quần áo xộc xệch, bộ dáng như cầm thú vừa bị chà đạp, Quý Miên Miên chột dạ hỏi: “Anh… anh… Sao lại là anh hả?”
Quý Miên Miên sợ tới mức mệt mỏi trên người cũng chạy sạch, lại nhìn xuống chân thấy mình đang đạp lên Tiểu Diệp Diệp thì sợ tới mức vội vàng thu chân lại. Cô nuốt vội vài ngụm nước miếng, trời ạ, không phải cô đạp hỏng nó rồi đấy chứ?
Ai mà ngờ Diệp Thiều Quang lại xuất hiện ở đây được cơ chứ?
Diệp Thiều Quang đầu muốn bốc khói: “Anh ngàn dặm xa xôi tới thăm em mà em lại tiếp đón anh thế này à?”
Quý Miên Miên vội vàng đỡ anh ta dậy: “Tôi cũng không biết là anh mà.”
Cô rất khỏe, nhanh chóng đã kéo được Diệp Thiều Quang đứng dậy, dìu anh ta lên giường. Diệp Thiều Quang đau tới mức rên thành tiếng: “Quý Miên Miên, em thật sự muốn đạp hỏng nó đúng không?”
Quý Miên Miên chân tay luống cuống, không biết phải làm sao: “Không phải… Tôi không cố ý mà, tôi… Tôi không có ý đó, tôi tưởng anh là kẻ trộm, anh… Anh có sao không vậy?”
Gáy của Diệp Thiều Quang đã toát đầy mồ hôi lạnh. Quý Miên Miên vừa rồi lúc đạp ngã anh ta còn đá thêm một cước, còn dầm… còn dẫm… Nghĩ tới vị trí kia, cô lập tức thấy chột dạ.
Đừng có hỏng thật đấy nhé!
Diệp Thiều Quang cắn răng nói: “Em xem bộ dáng anh lúc này giống như khỏe lắm sao?”
Sau khi Nhạc Thính Phong về Lạc Thành đã nói với anh ta rằng Diệp Kiến Công đã nhận hết mọi tội danh, sau khi bên tòa án xác nhận đã phán vô tội cho Diệp Thiều Quang. Anh ta lập tức chạy vội tới đây, định báo tin vui cho Quý Miên Miên, không ngờ còn suýt bị cô dẫm nát hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Quý Miên Miên sốt ruột dậm chân: “Vậy… tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nói: “Em cảm thấy anh yếu đuối đến thế à?”
Quý Miên Miên lo lắng: “Nhưng… nhỡ như xảy ra chuyện thật thì sao?”
Nếu thực sự xảy ra chuyện, Quý Miên Miên không dám nghĩ cô phải bồi thường anh ta thế nào?
“Em tới đây…”
Quý Miên Miên tiến lại gần, Diệp Thiều Quang giữ chặt tay cô, sờ soạng một chút.
Quý Miên Miên trừng mắt: “Anh muốn làm gì?”
“Không cần đi bệnh viện, có bị hỏng hay không thì em cứ sờ một chút là biết mà.”
“Vô sỉ, giờ này mà anh còn nghĩ tới chuyện đó được à, Diệp Thiều Quang, có phải anh bị ngã tới hỏng đầu rồi không hả?”
Diệp Thiều Quang tỏ ra cực kỳ đứng đắn: “Cho nên anh mới bảo em sờ thử. Nếu có việc gì thì nó sẽ không phản ứng lại, nếu có phản ứng thì hết thảy lại bình thường thôi.”
“Tôi…” Quý Miên Miên cắn môi, chuyện này… hình như rất có lý, nhưng… sao cô lại cảm thấy không đúng nhỉ?
“Quý Miên Miên, anh nói cho em biết, nếu lỡ như bị hỏng thật thì em phải chịu trách nhiệm đấy. Đến lúc đó, em cứ nghĩ xem phải bồi thường cho anh thế nào đi. Hạnh phúc nửa đời sau của anh em có thể bù đắp được không?”
"Không… biết… Em… thử lại đi.”
“Giờ thì sao? Rốt cuộc là có ổn hay không vậy… Anh đừng có đùa giỡn tôi.”
“Có…”
Quý Miên Miên ngẩng đầu: “Cái gì?”
Thấy ánh mắt của Diệp Thiều Quang Quý Miên Miên cảm giác cả người nóng lên như bị lửa thiêu.
Môi Diệp Thiều Quang hồng lên đầy hấp dẫn, anh nói: “Có việc… việc rất lớn… phải giải quyết…”
Ngay sau đó, Quý Miên Miên bị kéo một cái, cả người mất trọng tâm ngã sấp lên người Diệp Thiều Quang.
Anh ôm lấy cổ Quý Miên Miên, xoay người đè cô xuống giường.
Ánh mắt Quý Miên Miên nhanh chóng trợn trừng, hai người dán chặt vào nhau, cô nhanh chóng cảm nhận được biến hóa của thân thể mình, cả giận mắng: “Diệp Thiều Quang, anh làm sao vậy, rõ ràng đã ổn rồi mà, mau cút xuống, đừng ép tôi phải ra tay.”
Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên gương mặt trắng nõn của Quý Miên Miên một cái, nói: “Sờ một cái không tính, thử một chút mới biết được.”
Quý Miên Miên cả giận nói: “Anh… còn biết xấu hổ là gì không hả?”
“Anh muốn em, anh không biết xấu hổ.”
Nhạc Thính Phong nói với anh ta, muốn theo đuổi một nữ nhân thì da mặt, lòng tự trọng phải coi như phù vân, những thứ đó chỉ nên dùng ở trước mặt người khác.
Về nữ nhân lúc nào mình cũng tưởng tượng mỗi tối được ôm vào lòng mà ngủ thì… cần gì mặt mũi chứ?
Quý Miên Miên giận dữ: “Có phải anh nghĩ là tôi không dám đánh anh không?”
Diệp Thiều Quang nhún nhún vai, vẻ mặt tùy ý: “Có chứ. Nhưng em phải cẩn thận, anh rất yếu, nếu em mà… đánh nó tàn phế thì sao? Trước khi động thủ em phải nghĩ xem em có chịu trách nhiệm nổi không nhé?”
Quý Miên Miên…
Thèm vào, lão nương khí thế hồng hoang nhưng cũng không đền nổi nhà anh.
Cô liếc mắt nhìn Tiểu Diệp đã lên tinh thần, oán hận cắn răng một cái, thật muốn điên mất.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Thiều Quang đã cởi bỏ hết quần áo của hai người, anh nói với Quý Miên Miên: “Này, em kêu nhỏ một tí nhá, nữ thần của em ở ngay bên cạnh, anh nghĩ là em không muốn cô ấy nghe thấy đâu.”
Quý Miên Miên cắn răng: “Tôi… Tên chết dẫm này, tôi cắn chết anh.”
Nửa đêm, trấn nhỏ tĩnh lặng, đêm tĩnh mịch, ngoài cửa sổ khí lạnh thấu xương, trong phòng lại xuân ý dạt dào.
Chiếc giường đơn cũ kỹ lung lay, tiếng kêu kẽo kẹt vang lên từng hồi rất có tiết tấu.
Cách vách, Yến Thanh Ti cầm lấy di động nhìn thời gian, hừ lạnh một tiếng.
Mẹ nó, ngày mai sẽ thu thập các người.
Yến Thanh Ti kéo chăn trùm đầu, thanh âm rên rỉ từ phòng bên cạnh không ngừng đập vào tai cô.
Cô thở dài một tiếng, con ma ốm Diệp Thiều Quang thế mà cũng dai sức ra phết.
Sau khi về phòng cô đã nhận được điện thoại của Nhạc Thính Phong nên đã biết Diệp Thiều Quang tới đây. Hai người còn chưa nói chuyện điện thoại xong thì đã nghe ở phòng bên cạnh có tiếng hét vang thảm thiết.
Loại khách sạn nhỏ này có một cái rất không tốt, đó là cách âm cực kỳ kém.
Qua nửa giờ sau, phòng bên kia vẫn chưa dừng lại, Yến Thanh Ti không nhịn được ngáp một cái, aizz, đôi oan gia này không định phá hỏng luôn cái giường của người ta đấy chứ? Cô rất mệt nên nghe âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh thêm một hồi thì cũng ngủ quên luôn.
Sau khi Yến Thanh Ti ngủ không bao lâu, phía bên kia rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Sau trận mây mưa, hai má của Quý Miên Miên ửng đỏ, tóc ướt đẫm mồ hôi dán trên trán, môi sưng đỏ, ánh mắt mơ màng đầy hơi nước, quyến rũ động lòng người. Cô thở gấp, nói: “Diệp Thiều Quang, đã nói về sau là tôi làm anh, sao anh dám phản công hả? Ai cho anh lá gan đó?”
Diệp Thiều Quang ôm chặt cô, mặt dán vào mặt cô, cọ xát hai má, nói: “Anh ngủ với em một lần, đổi lại cho em ngủ với anh cả đời, em không biết như thế là em quá có lời rồi à?”
Qúy Miên Miên nghe xong không khỏi nhíu mày: “Nghe qua thì thấy là tôi được lợi rất lớn, nhưng sao tôi lại chẳng vui vẻ gì nhỉ?”
Đối với vấn đề mình bị phản công, Quý Miên Miên vẫn rất để ý.
Nhưng chuyện mà cô càng để ý thì lại càng dễ dàng thỏa hiệp, để Diệp Thiều Quang thực hiện thành công.
Kỳ thực, cô có rất nhiều cơ hội để đá anh ta xuống, nhưng… Cô không động đậy, Quý Miên Miên âm thầm nghĩ, kỳ thực… chuyện đó… rất thoải mái.
Nhưng lời của Diệp Thiều Quang làm Quý Miên Miên cảm thấy có điểm không thích hợp cho lắm.
Diệp Thiều Quang mở mắt, lại khởi động thân thể nói: “Chủ yếu là vì em còn nhỏ, có một số chuyện chưa thể hiểu hết được. Chờ em lớn một chút thì sẽ hiểu em được lợi lớn thế nào. Đến lúc đó sợ em cao hứng muốn chết. Giờ ngủ đi, ngày mai em còn phải đi hầu hạ nữ thần của em đấy.”
Diều Thiều Quang ra vẻ tận tình khuyên bảo, vẻ mặt như muốn nói tất cả vì anh muốn tốt cho em.
Quý Miên Miên nhíu mày, sao cô vẫn có cảm giác sau này mình sẽ vui mừng muốn chết nhỉ?
Cô hỏi: “Vậy ngày mai anh làm gì?”
Diệp Thiều Quang trả lời rất đứng đắn: “Anh hầu hạ em!”
Quý Miên Miên gật đầu: “Cái này đúng là… rất tốt.”
“Ngủ đi.”
Quý Miên Miên thật sự rất mệt nên không bao lâu sau liền ngủ luôn.
Ngược lại, tinh thần của Diệp Thiều Quang rất tốt. Dọc đường đi anh ta cũng chẳng làm gì, chỉ toàn ngủ là ngủ nên hiện tại tinh thần rất tỉnh táo.
Ôm Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang bắt đầu suy nghĩ…
Ngày mai… nên làm gì trước đây?
Không bằng trước tiên giải quyết luôn tình địch đi.
…
Rạng sáng, vừa 7 giờ là Tiểu Từ đã đi mua bữa sáng cho Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên.
Cậu mang theo bánh bao Quý Miên Miên thích ăn tới, đầu tiên là gõ cửa phòng Yến Thanh Ti.
“Chị, có bữa sáng rồi, chị ăn trước đi.”
Yến Thanh Ti vừa mới ngủ dậy, vì hôm qua hai yêu tinh ở phòng bên đánh nhau nên cô ngủ không được ngon, đôi mắt hơi thâm quầng. Cô nhìn Tiểu Từ, trong lòng lộp bộp một chút, xong rồi, Tiểu Từ, Diệp Thiều Quang… Chẳng lẽ vừa sáng ra đã thấy máu sao?”
Yến Thanh Ti hắng giọng: “À… Em… gọi Miên Miên chưa?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Chưa… giờ em qua phòng cô ấy đây.”
Yến Thanh Ti ngoắc gọi: “Chuyện là… Tiểu Từ… vào đây, ngồi một chút.”
Tiểu Từ có chút không hiểu, ngòi xuống: “Sao thế chị?”
“Không có việc gì. Định gọi em… cùng ăn sáng thôi.” Yến Thanh Ti nghĩ, chị không thể nói với em rằng đừng đến phòng bên nữa, em sẽ bị thương đấy.
Tiểu Từ cười: “Vâng, thế chị chờ em chút, em đi gọi Miên Miên dậy ăn cùng.”
Nói xong, cậu bèn đứng lên định ra ngoài.
Yến Thanh Ti vội vàng nói: “Đừng đi…”
Đáng tiếc Tiểu Từ đi quá nhanh, Yến Thanh Ti than thở: “Đừng đi tìm ngược thế chứ…”
Cô thở dài, không biết có nên đứng lên đi xem một chút không?
Hay cứ đi một chút… dù sao đây cũng là thời khắc lịch sử mà.
Yến Thanh Ti bi ai cho Tiểu Từ một giây, sau đó bèn đứng lên, cầm lấy một cái bánh bao vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Tiểu Từ gõ cửa, gõ bốn, năm lần, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
“Miên Miên, chúng ta mau đi…” Tiểu Từ vừa nhìn thấy người sau cánh cửa thì im luôn, vẻ tươi cười cũng treo cứng trên mặt.
Yến Thanh Ti lắc đầu, thực thảm quá, thằng bé này thật đáng thương.
Diệp Thiều Quang đầu tóc hỗn độn, trên người mặc tùy tiện một cái áo phông, lại còn mặc ngược, vừa nhìn đã biết là mặc vội. Phía dưới mặc một cái quần đùi màu khói, chân đi dép lê rẻ tiển, vừa nhìn còn thấy không giống anh ta mọi bữa tí nào.
Nhưng cái này không phải vấn đề chính.
Diệp Thiều Quang hiển nhiên vẫn chưa ngủ đủ giấc, trên người vẫn còn mang theo mùi vị của giường ngủ, ngữ khí không vui hỏi: “Mới sáng ra đã có chuyện gì thế?”
Tiểu Từ máy móc trả lời: “Tôi… tôi… gọi… Miên Miên tới… ăn sáng… với… chị Thanh Ti.”
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Cảm ơn, chút nữa sẽ sang.”
Anh nói như thể đương nhiên, như một ông chồng nhận lời giúp bà xã mình vậy, rất tự nhiên.
Tiểu Từ lẩm bẩm nói: “Đừng… khách sáo.”
Một khắc này, đầu óc của Tiểu Từ hoàn toàn trống rỗng, cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Cửa phòng mở rộng ra, Tiểu Từ nghe được thanh âm của Quý Miên Miên.
“Ai gọi cửa thế?”
Thanh âm Quý Miên Miên có chút khàn khàn, có chút mềm mại, mang theo âm sắc nũng nịu đáng yêu của cô gái nhỏ, thanh âm này Tiểu Từ chưa từng nghe bao giờ.
Diệp Thiều Quang: “Gọi em đi ăn sáng.”
“Ăn sáng, tôi đi liền đây. Đều tại anh đấy, làm tôi hôm nay dậy muộn.”
Diệp Thiều Quang sủng nịnh nói: “Sao có thể trách anh được? Tối hôm qua nếu không phải vì em lỗ mãng làm anh bị thương, anh sẽ không nửa đêm cho em kiểm tra đâu…”
“Diệp Thiều Quang, anh đúng là không biết xấu hổ, tôi đã kiểm tra cho anh, anh không bị thương, nhưng anh thì sao? Anh… anh… vậy mà anh…”
“Đúng thế, anh không nhịn được, cái này cũng không thể trách anh được. Nếu không phải em quyến rũ anh thì anh cũng sẽ không tới với em đâu. Hơn nữa anh cũng nói rồi, sau này anh là của em, em thích làm lúc nào thì làm lúc ấy.”
“Hừ, tôi không thèm…”
“Không quan trọng, anh thèm là được rồi.”
Cuộc nói chuyên của hai người không khác gì trận đấu võ mồm của mấy đôi yêu nhau.
Tiểu Từ cảm thấy mình nên rời đi, nhưng… hai chân cậu lại không thể dịch chuyển.
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, đi tới vỗ vai Tiểu Từ: “Về ăn sáng thôi.”
Tiểu Từ nhìn Yến Thanh Ti, thanh âm run rẩy: “Chị… em… em không động đậy được.”
Hai chân giống như đã chôn chặt xuống đất vậy.
Yến Thanh Ti kéo tay Tiểu Từ trở về phòng, để cho cậu ngồi xuống, âm thanh nói chuyện của phòng bên cạnh vẫn còn vẳng sang, Yến Thanh Ti hiểu được mỗi lời của Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên đều là gai nhọn đâm vào lòng của Tiểu Từ… Nhưng, sớm muộn gì cũng phải đau một lần.
Cậu ấy không thể nào mãi mãi không biết chuyện Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên ở bên nhau được.
Yến Thanh Ti đưa cho Tiểu Từ một cốc nước ấm, đặt vào tay cậu.
Tiểu Từ định uống mà tay cứ run rẩy mãi, làm thế nào cũng không uống được.
Yến Thanh Ti hỏi cậu: “Tiểu Từ, em còn nhớ rõ lần trước chị nói với em cái gì không?”
Tiểu Từ dần dần nhớ lại, gật đầu: “Em nhớ…”
Yến Thanh Ti lắc đầu, nói: “Chị đã nói rồi, người em thích sẽ không chờ em nói thích, cũng sẽ không chờ một ngày nào đó em đủ dũng cảm nói thích cô ấy. Thích một người là phải nói ra ngay, có thể sẽ không được đáp lại, cũng có thể cô ấy không thích em, nhưng nếu em không làm gì thì chỉ có thể đứng đó nhìn cô ấy đi xa dần mà thôi.”
Quý Miên Miên là người rất đơn giản, sống như một cô gái nhỏ tự do, ngây thơ. Tiểu Từ đã từng có rất nhiều cơ hội nhưng cậu lại tự ti, cái tự ti đó làm cậu dần dần lùi bước. Cậu cứ tưởng chờ mình khá hơn rồi thì có thể tỏ tình với Miên Miên.
Nhưng… cho dù Quý Miên Miên có chờ thì người khác cũng sẽ không chờ.
Cô gái tốt sẽ có người phát hiện ra, mà cũng sẽ có người dũng cảm hơn cậu…
“Em… em… Chị ơi, em…”
“Kiểu gì cũng có ngày này, thất tình thì có là gì đâu.”
Sắc mặt Tiểu Từ tái nhợt, cậu không thất tình, cậu với Quý Miên Miên cũng chưa bắt đầu thì sao thất tình được? Nhưng cậu vẫn thấy rất khó chịu trong lòng.
Trong lòng trống rỗng, người mình thích lâu như thế, người mà mình quý trọng như châu báu, không dám tỏ tình, không dám để người ta biết tình cảm của mình, tự lúc nào người ấy đã bị cướp đi rồi.
Tiểu Từ cảm thấy đầu óc mơ hồ, như thể cả thế giới đã bị người ta cướp mất vậy.
Tiểu Từ run run nói: “Miên Miên cùng anh ta… từ bao giờ…?
“Chị nghĩ em nên đi hỏi Miên Miên thì tốt hơn. Chuyện đời tư của người khác, chị không thể nói loạn được.”
Tiểu Từ cắn răng: “Chị, Diệp Thiều Quang không phải người tốt…”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế, anh ta không phải người tốt, nhưng chị cũng không phải người tốt, chúng ta kỳ thực cũng không ai tốt hoàn toàn, nhưng… trong chuyện tình cảm nam nữ, sao có thể vì tốt xấu mà phân chia được?”
Yến Thanh Ti nhìn Tiểu Từ một cách đồng tình, nhưng nếu bình tĩnh nhìn nhận lại thì Diệp Thiều Quang có sai không?
Không, ngược lại, anh ta còn vì Quý Miên Miên mà làm rất nhiều việc, anh ta dùng khả năng lớn nhất của mình để đánh đổi, dũng cảm theo đuổi người con gái mình thích.
“Miên Miên rất đơn thuần, vạn nhất… vạn nhất sau này Diệp Thiều Quang… anh ta…”
Yến Thanh Ti cầm lấy chiếc đũa từ từ ăn sáng.
“Tiểu Từ, em phải hiểu được, người khác sẽ không vì việc em thích Miên Miên mà không theo đuổi nó, đúng không? Thích là phải theo đuổi, đây là chuyện bình thường tất cả mọi người đều làm, nếu Miên Miên đã tiếp nhận nghĩa là bọn họ lưỡng tình tương duyệt. Nếu Miên Miên không thích… chị nghĩ, không ai có thể ép buộc nó.”
Cô cười khẽ: “Kỳ thực… Lúc đầu chị cũng định ngăn cản Diệp Thiều Quang, vì chị biết anh ta không hợp với Miên Miên… Nhưng, sau chị lại nghĩ, chị có tư cách gì chứ? Lúc trước chị với Nhạc Thính Phong, người khác nhìn vào cũng thấy không hợp, nhưng chuyện tình yêu của hai người sao người khác có tư cách nói xen vào được?”
Ánh mắt Tiểu Từ dần ảm đạm: “Chị nói đúng, em không… có tư cách nói chuyện này.
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng: “Chị biết hiện tại em không chấp nhận được chuyện này. Nhưng mọi người đều có lúc phải trải qua những cơn sóng nhỏ, thời gian… sẽ xóa nhòa mọi vết thương trong lòng em.”
Cô nói xong, vừa đúng lúc Quý Miên Miên đi vào: “Chị, thật ngại quá, em tới muộn.”
Tiểu Từ nghe thấy giọng của Quý Miên Miên thì đứng dậy, định đi ra ngoài.
Quý Miên Miên ngăn cậu lại: “A, Tiểu Từ, cậu đi đâu thế, ăn sáng cái đã.”
“Mình… Ăn rồi, hai người ăn đi…” Tiểu Từ cúi đầu, cậu không muốn nhìn thấy Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang ở chung một chỗ. Cậu muốn chạy trốn thật nhanh.
Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: “Nếu không khỏe thì hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, chị cho em nghỉ phép.”
“Cảm ơn, chị Thanh Ti.”
Tiểu Từ vội vàng nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Thiều Quang dựa vào cửa, nhìn theo bóng dáng Tiểu Từ, khóe môi cong lên rồi mới ôm Quý Miên Miên tiến vào.
Quý Miên Miên hỏi: “Chị, Tiểu Từ sao thế? Cậu ấy không khỏe ạ?”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu, nhìn cô hồi lâu mới đáp: “Bị thương.”
Quý Miên Miên sốt ruột: “A, bị thương ở đâu? Để em đi xem.”
Yến Thanh Ti giữ cô lại: “Đau lòng.”
“Đau lòng?”
“Đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi, ăn rồi còn phải tới phim trường.”
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Diệp Thiều Quang một cái nói: “Tối hôm qua hai người rất kịch liệt, tôi không ngờ lại có thể dậy sớm vậy đấy?”
Phì…
Sữa đậu nành trong miệng bị Quý Miên Miên phun ra, mặt cô đỏ như gấc chín.
Chỉ có Diệp Thiều Quang mặt không đổi sắc, rút khăn ra lau miệng cho Quý Miên Miên: “Cái này không phải vì Miên Miên quá chuyên nghiệp sao?”
Nếu không phải Miên Miên chuyên nghiệp, sao anh ta có thể bỏ qua thời gian ôm cô nằm ngủ như thế chứ?
Yến Thanh Ti cắn răng, Diệp Thiều Quang này da mặt càng lúc càng dày. Cô ăn xong, buông đũa xuống, nói: “Vừa vặn, hôm nay Tiểu Từ nghỉ phép, anh tới làm trợ lý tạm thời cho tôi đi.”
“Cô muốn bắt tôi làm cu li cho cô chứ gì?”
“Cho anh làm thì anh cứ làm đi.” Quý Miên Miên vỗ lên đầu Diệp Thiều Quang một cái, sau đó chạy sang phòng bên lấy điện thoại vào túi xách của mình.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Thiều Quang và Yến Thanh Ti, hai người cô nhìn anh, anh nhìn cô, ánh mắt vừa giao là lửa văng khắp nơi.
Yến Thanh Ti liếc mắt một cái: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đã làm việc thừa thãi à? Tôi thấy anh có thể làm lâu như thế, không đến mức… hôm nay không còn sức lực chứ?”
Khóe miệng Diệp Thiều Quang co rút một cái, nói: “Đương nhiên thể lực của tôi rất tốt rồi.”
Yến Thanh Ti lại nói: “Tôi có hai trợ lý, một người bị anh làm thương thân, một người bị anh làm thương tâm, anh không làm thay họ thì ai làm?”
Diệp Thiều Quang sờ mũi: “Được, được, được, tôi tới, tôi tới…”
Diệp Thiều Quang làm trợ lý mới, chở Quý Miên Miên cùng đồ hóa trang tới phim trường.
Tống Thanh Ngạn thấy anh thì hoảng sợ: “Diệp công tử, sao anh…”
Diệp Thiều Quang nghiêm trang nói: “Nơi này không có Diệp công tử, chỉ có trợ lý của Yến tiểu thư.”
Yến Thanh Ti chêm vào: “Đây là trợ lý mới của tôi, gọi anh ta là Tiểu Diệp được rồi, có việc gì cần làm thì cứ giao cho anh ta, đừng có để ý.
Khóe miệng Diệp Thiều Quang co rút lại.
Tống Thanh Ngạn có cảm giác quái dị, nói: “Hôm nay cảnh quay cần chuẩn bị một chút, cô cứ nghỉ ngơi đi, học thuộc kịch bản, nửa giờ sau bắt đầu diễn.”
Yến Thanh Ti gật đầu, liếc mắt một cái nhìn Diệp Thiều Quang, anh ta không biết phải làm gì.
Quý Miên Miên giục: “Đồ ngốc, đem ghế dựa lại đây cho chị Thanh Ti.”
Diệp Thiều Quang nhận lệnh, chạy đi lấy ghế, lấy nước, lấy quần áo, thành một trợ lý đúng nghĩa.
Yến Thanh Ti ngồi nhìn kịch bản thì đột nhiên trước mắt tối sầm, trên đầu vang lên thanh âm của Tằng Niệm Nhân: “Yến tiểu thư, tôi thấy trấn nhỏ này nghèo nàn quá, sợ cô ăn uống không quen. Tôi đã mời một đầu bếp tới, chút nữa sẽ mang bữa sáng đến cho cô. Hy vọng cô không chê.”
Yến Thanh Ti đầu cũng không buồn ngẩng lên: “Cảm ơn anh Tằng, tôi đã ăn rồi.”
“Ăn rồi… Vậy, thưởng thức một chút thì sao?”
Yến Thanh Ti lật trang: “Cảm ơn, không cần, tôi sợ bị độc chết.”
“Yến tiểu thư… nói thật hay nói đùa vậy?”
“Tôi nói thật, không phải nói giỡn, tôi lo… anh sẽ đầu độc tôi chết.”
Diệp Thiều Quang nheo mắt nhìn Tằng Niệm Nhân bị Yến Thanh Ti đuổi đi, ánh mắt phức tạp.
Yến Thanh Ti đi quay phim, Quý Miên Miên giúp cô hóa trang, Diệp Thiều Quang ở một bên nhàm chán bèn ra ngoài đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp Tiểu Từ.
Tiểu Từ vẫn mang vẻ mặt không tốt, cậu ta cố lấy dũng khí đi tới trước mặt Diệp Thiều Quang: “Tôi… tôi… tôi có vài lời muốn nói với anh.”
Diệp Thiều Quang nhíu mày: “Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn nói chuyện với cậu.”
Hai người tới một nơi vắng vẻ không người lui tới, Tiểu Từ nói: “Anh không thể ở bên Miên Miên được.”
Diệp Thiều Quang nở nụ cười, dựa vào một thân cây hỏi: “Vì sao không thể?”
Tiểu Từ nắm chặt hai tay: “Anh… Anh không phải người tốt.”
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Tôi thừa nhận, con người của tôi không tốt, tôi cũng làm nhiều chuyện xấu, làm tổn thương tới rất nhiều người… Nhưng tôi chưa từng làm Quý Miên Miên tổn thương.”
“Tôi và cậu không giống nhau, cậu có thể đối với mọi người đều tốt, cô ấy cũng là một trong số đó. Còn tôi thì không tốt với bất kỳ ai, ngoại trừ cô ấy.”
Tiểu Từ run rẩy một chút, lời này của Diệp Thiều Quang làm cho cậu càng thêm tự ti.
Ngay lập tức, cậu cảm thấy mình thật bé nhỏ so với người đối diện.
Bởi vì đúng là cậu không thể làm được như Diệp Thiều Quang, chỉ tốt với một mình Quý Miên Miên.
Nhưng người đàn ông này tâm tư thâm trầm, giỏi âm mưu, Miên Miên căn bản không thể nhìn thấu anh ta được.
“Có thể là thế, nhưng sau này nếu anh làm tổn thương cô ấy thì sao? Tôi đã quen Miên Miên từ rất lâu, cô ấy rất đơn thuần, lương thiện, không biết âm mưu quỷ kế là gì. Nếu có một ngày anh không thích cô ấy nữa, anh tổn thương cô ấy, làm cuộc đời cô ấy bị hủy hoại.”
Khóe môi Diệp Thiều Quang nhếch lên, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của anh càng làm nước da trắng sáng hơn: “Hãy tin tôi, tôi còn hiểu Quý Miên Miên hơn cậu nhiều. Tôi cũng không dám hứa trước cái gì, nhưng tôi có thể chắc chắn với cậu một điều, những chuyện cậu nói sẽ không bao giờ xảy ra.”
Đối với người như Diệp Thiều Quang mà nói, một ngày nào đó có thể yêu thương ai thì quả thật là chuyện không thể tưởng tượng được.
Anh làm gì còn có thời gian, làm gì còn có sức mà đi yêu thêm một người nào khác chứ.
Huống chi, Quý Miên Miên bạo lực như thế, chắc chắn sẽ giết chết anh.
Tiểu Từ cắn răng: “Tại sao tôi phải tin tưởng anh chứ?”
Diệp Thiều Quang buông tay: “Tôi cũng không cần cậu phải tin. Tôi yêu cô ấy cũng không cần cậu đồng ý.”
“Tôi luôn thích Miên Miên, tôi luôn nói rằng mình phải khá hơn thì mới có thể xứng với cô ấy, nhưng…”
Diệp Thiều Quang ngắt lời cậu: “Cậu cảm thấy cô ấy có thể chờ cậu, nhưng cuối cùng lại không giữ lời phải không?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Tôi không có ý đó, nhưng anh thực sự không hợp với cô ấy.”
Diệp Thiều Quang nói đầy châm chọc: “Suy nghĩ của cậu thì liên quan gì tới tôi. Chúng tôi có hợp hay không cũng chẳng phải cậu nói là được. Con người của tôi, khi đã thích ai thì chết cũng không nhả ra đâu.”
Rồi anh nâng cằm, kiêu căng nói: “Quý Miên Miên là của tôi, cậu vĩnh viễn không có cơ hội đâu.”
Đến khi Diệp Thiều Quang đi rồi, Tiểu Từ mới phản ứng lại.
Sắc mặt cậu xám trắng, cậu tự trách mình vì sao không lấy dũng khí nói sớm một chút, vì sao trước kia không nghe lời khuyên của chị Thanh Ti?
Cậu ở bên cạnh Miên Miên lâu như thế, hóa ra cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn, thân thể của cô ấy giờ cũng thuộc về người khác.
Không còn chỗ nào cho cậu nữa.
…
Diệp Thiều Quang trở lại phòng hóa trang, Yến Thanh Ti đã trang điểm sắp xong rồi.
Quý Miên Miên mắng mỏ anh một hồi, bảo anh không được chạy lung tung, làm trợ lý mà còn dám chạy lung tung nữa.
Diệp Thiều Quang mỉm cười nghe Quý Miên Miên dạy dỗ.
Lúc Yến Thanh Ti quay, anh ở bên cạnh Quý Miên Miên xem cô đóng, lúc nghỉ ngơi thì lấy quần áo cho cô, chỉ trong một ngày đã quen thuộc tất cả mọi việc.
Nhưng hôm nay lại có người làm cho Diệp Thiều Quang chú ý, đó là Tằng Niệm Nhân.
Trong một ngày này, mọi người không ngừng thấy Tằng Niệm Nhân tặng đồ, trái cây, trà nước, khăn lông, canh gà cho Yến Thanh Ti, không phải cái gì quý giá nhưng thật sự là rất tỉ mỉ.
Hành động này nghĩa là gì, người sáng suốt có thể nhìn ra.
Kết thúc công việc, Tằng Niệm Nhân lại tới: “Yến tiểu thư, không biết có thể mời cô ăn cơm chiều hay không? Em gái tôi muốn gặp mặt cô để xin lỗi.”
Yến Thanh Ti không kiên nhẫn, đáp: “Không cần, tôi bận rồi.”
Tằng Niệm Nhân vẻ mặt rất chân thành: “Yến tiểu thư, xin cô cho tôi cơ hội này, tôi không có ý gì khác.”
Yến Thanh Ti nhíu mày: “Tôi cũng không có ý gì khác, nhưng không ăn cơm anh mời thì không được à?”
Diệp Thiều Quang hỏi Quý Miên Miên: “Này, con hàng này là thế nào đấy?”
Qúy Miên Miên hừ một tiếng: “Đây chính là gã anh trai âm dương quái khí của Tằng Khả Nhân. Hai ngày nay hắn ta tiếp cận chị Thanh Ti suốt, tôi cảm thấy bọn họ có ý đồ xấu.”
Diệp Thiều Quang vỗ vỗ đỉnh đầu Quý Miên Miên, nói rất yêu chiều: “Đúng rồi, rất thông minh, em gái bị cạo trọc cả đầu, hắt sơn đầy người mà anh ta lại đi săn đón, theo đuổi, thế thì bị coi thường chết đi ấy.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, đúng là rất đáng khinh. Anh xem vẻ mặt bỉ ổi của hắn, vừa nhìn đã thấy không có gì tốt đẹp rồi.”
Diệp Thiều Quang nhìn Tằng Niệm Nhân, cười khẩy: “Miên Miên, hôm nay anh trai dạy em một câu, mặt sau của những kẻ dễ bị coi thường là lòng dạ cực kỳ đen tối.”
Quý Miên Miên ngẩng đầu: “Anh cũng thế à?”
Diệp Thiều Quang thẳng thắn đáp: “Đương nhiên rồi, anh không mưu đồ bất chính với em thì có thể được như này sao? Nhưng mưu đồ của anh với của hắn… không giống nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro