xem một màn chó cắn chó

Từ chương  1829-1843

Về đến nhà, quản gia bèn thông báo cho họ tin tức từ bệnh viện gửi về, Mộ Dung lão đầu quả nhiên đã qua khỏi, không hề chết.

Nhưng bác sĩ nói, không thể qua được mấy ngày.

Có thể là chuyện của ngày nào đó trong tháng này.

Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên chẳng cảm thấy gì về thông tin này.

Sau khi Mộ Dung phu nhân nghe xong, không nói gì mà im lặng lên lầu.

Quý Miên Miên do dự một lúc rồi ra dấu với Mộ Dung Miên, sau đó cô cũng theo lên lầu.

Cô cẩn thận đi sau lưng Mộ Dung phu nhân, nhìn thấy sau khi bà ấy lên lầu, đứng trước cửa một căn phòng ngủ, một lúc sau mới đẩy cửa bước vào.

Căn phòng đó là nơi mà bà và Mộ Dung Chí Hoành sống bao năm qua, nhưng bà ta đã dọn khỏi đó gần một năm, và cũng không hề quay lại đó nữa.

Quý Miên Miên bước vào theo, nhưng Mộ Dung phu nhân đã đóng chặt cửa.

Cô muốn gõ cửa, nhưng tay đã bị người khác nắm lấy, Quý Miên Miên ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Miên đã đứng sau lưng cô từ lúc nào không hay, anh nói: “Bà ấy sẽ không có chuyện gì đâu, bà ấy kiên cường hơn em nghĩ nhiều.”

Anh kéo tay Quý Miên Miên xuống lầu.

Quý Miên Miên lại thở dài: “Em cảm thấy Mộ Dung phu nhân thật sự rất thảm, nếu như em là bà ấy thì đã không chịu nổi sự đả kích đó lâu rồi.”

Người đến tuổi già, điều họ muốn nhất là sự hạnh phúc bình yên, nhưng mọi thứ như ngược lại với bà, dường như mọi sự hành hạ đều bùng nổ vào những năm cuối đời.

Mộ Dung Miên xoa đầu cô: “Em nghĩ quá nhiều rồi, cuộc đời mỗi người không giống nhau, điều mà chúng ta có thể làm đó là giúp bà ấy lấy lại gia sản nhà Mộ Dung, không để cho bà ấy chịu cảnh khổ không chốn dung thân.”

Quý Miên Miên dùng sức gật đầu: “Ừ, anh nói đúng, em thật sự cảm thấy rất bực, nhà Mộ Dung có một đống thân thích cực phẩm, sao lão già đó có thể chịu đựng nhiều năm như thế được? Theo lý mà nói, ông ta không phải là một kẻ ngu xuẩn, sao lão lại để tình trạng đó xảy ra?”

“Ai cũng có nhược điểm của mình, ông ta chắc muốn có được một tiếng tăm tốt, được nhiều người ngợi ca, tiếc là...”

Tiếc là, đó chỉ là một danh tiếng tốt khi ông ta còn sống, nhưng chính nó lại hại đến vợ và con trai mình.

Nguyên nhân cái chết của Mộ Dung Miên thật không phải là do ngã ngựa, ngày đó anh nói với Mộ Dung Chí Hoành là do Mộ Dung Thúy Đình động tay chân, thật ra đó chỉ là sự suy đoán của anh, còn có cả chứng cứ chính xác, nhưng anh cảm thấy cái chết của Mộ Dung Miên cũng có sự góp phần của đám thân thích kia.

Thật là tiếc thay cho một thanh niên tốt.

Hai người trò chuyện một lúc, Quý Miên Miên kéo tay anh và nói: “Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta về nhà, em vẫn muốn làm tiếp thợ trang điểm cho chị Thanh Ti, được chứ?”

“Được chứ, nhưng... em nỡ mỗi tháng rời xa anh lâu như vậy sao?”

Quý Miên Miên khó xử: “Ồ... không nỡ, nhưng vì chị Thanh Ti, hay là em sẽ cố gắng chịu đựng?”

Mộ Dung Miên...

Tiêu rồi, cứ nghĩ rằng địa vị bản thân trong tim cô ấy đã cao hơn Yến Thanh Ti một chút, kết quả vẫn không thể nào bằng được!

Hai người đi dạo trong vườn hoa gần nửa tiếng đồng hồ, lúc này một nữ hầu đi tới nói là phu nhân mời hai người trở về.

Hai người trở về phòng khách, nhìn thấy Mộ Dung phu nhân đã thay một bộ đồ khác, tóc cũng gỡ xuống, thần thái có chút tiều tụy.

Có lẽ trong tim bà vẫn còn yêu sâu đậm Mộ Dung Chí Hoành, nên khi biết ông ấy không sống qua nổi tháng này, tim vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Chuyện gì vậy?” Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên ngồi xuống.

“Sau khi chúng ta đi, phu nhân Jones đã gặp riêng ông ấy, hai người đó không biết đã nói gì nữa?”

Mộ Dung Miên châm chọc: “Còn gì nữa, chắc là về những thứ đó rồi!”

Mộ Dung phu nhân lắc đầu: “Không thể sơ ý, ả đàn bà kia rất biết cách trêu chọc người khác, nhiều năm qua vẫn có thể khiến Mộ Dung Chí Hoành xoay quanh ả. Ả không phải là một kẻ biết giữ quy tắc, điều đáng sợ nhất là nếu như ả cảm thấy kế hoạch gả Jessica cho cậu đã bị sụp đổ thì ả sẽ nghĩ ra biện pháp gian xảo khác.”

Chắc là do phụ nữ càng hiểu phụ nữ, Mộ Dung phu nhân đối với kẻ địch lớn của mình, càng thêm cảnh giác.

Quý Miên Miên gật đầu: “Loại đàn bà đó, tâm tư rất âm hiểm, nhìn vào mắt bà ta, em cứ cảm thấy bà ta luôn tính toàn người khác bất kỳ lúc nào.”

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vuốt nhẹ ngón tay Quý Miên Miên: “Con đã biết, con sẽ chuẩn bị kỹ càng, thời gian tới hai người hãy hạn chế ra ngoài, nếu không có việc gì gấp thì đừng nên ra cửa.”

“Được!”

Con át chủ bài của phu nhân Jones thật ra vẫn là Mộ Dung Chí Hoành, bà ta cảm thấy bản thân đã không chế được ông ta.

Nếu đã như thế, Mộ Dung Miên sẽ ra tay từ chỗ của Mộ Dung Chí Hoành.

Ngày thứ hai, anh đến bệnh viện một mình.

Lúc này, ảnh lõa thể của Jessica – con gái của phu nhân Jones đã được rải đầy trên mạng cũng như các con phố lớn nhỏ, đồng thời còn có một đoạn video quay lại cảnh cô đang đang lên giường với hai người đàn ông khác.

Jones phu nhân tức đến mức suýt hộc máu, lấy một xấp hình lõa thể ném vào mặt Jessica: “Chuyện tốt của con đây. Mẹ đã nói với con, muốn vui chơi đùa giỡn gì cũng được, nhưng nhớ thu dọn kỹ dấu vết, nhưng con hãy nhìn lại bản thân, mặt mũi nhà này để đã bị con làm mất sạch rồi! Nếu như việc ba con tham gia bầu cử bị chuyện của con làm liên lụy thì mẹ sẽ không tha cho con!”

Ả tiện nhân đó đã nói nếu có lần sau mới tung hình của Jessica lên, nhưng thật không không ngờ ả nói không giữ lời.

Jessica khóc lóc, bây giờ cô ta không dám ra ngoài, không dám lên mạng, tuy người nước ngoài rất cởi mở trong vấn đề này nhưng thân phận cô ta lại đặc biệt, mẹ là quý bà trong giới giao tiếp, cha cô ta càng nhân vật có sức ảnh hưởng trong đợt bầu cử sắp tới.Nên những video bất nhã đó một khi bị tung ra sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Có một cặp cha mẹ xuất sắc đến thế lại sinh ra một đứa con gái thế này.

Nhất thời, rất nhiều chuyện xấu của Jessica đều bị vạch trần ra, như bắt nạt các học sinh khác trong trường, quay bài trong giờ kiểm tra, nhờ quan hệ của cha mẹ mới lấy được bằng tốt nghiệp, thích tham gia các quán NightClub, thậm trí còn tìm tình nhân tại đó, v.v.v...

Tóm lại, chuyện tốt không thấy đâu, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Jessica khóc lóc nói: “Mẹ nghĩ con muốn thế sao? Con mới là người bị hại! Mẹ không những tìm giúp con người tung những thứ này ra mà lại đi trách con!”

Biểu tình trên mặt phu nhânJones trở lên giận dữ, bà ta độc ác nói: “Đợi đó! Các người đợi đó cho tôi! Tôi sẽ khiến mẹ con các người thân bại danh liệt nhanh thôi, tôi sẽ khiến các người không chốn dung thân trên nước Anh này!

Trong lúc phu nhân Jones đang vô cùng đau đầu, vội vàng giúp con gái xử lý video “mát mẻ” bị lan truyền khắp nơi, Mộ Dung Miên đã tới bệnh viện.

Anh đứng ở trước giường bệnh, nói: “Ba.”

Mộ Dung Chí Hoành từ từ nhắm mắt lại, không thèm nhìn anh: “Mày… Mày đến làm gì, đến để xem tao chết hay chưa à?”

Đại khái là do ngày hôm qua Mộ Dung Miên đã nói: “Vậy ba đi chết đi.”

Điều này khiến Mộ Dung Chí Hoành lạnh lẽo vạn phần, không muốn nhìn thấy anh.

Mộ Dung Miên kéo ghế ngồi xuống, thẳng thừng đáp: “Đúng vậy!”

Lồng ngực Mộ Dung Chí Hoành phập phồng, không ngừng thở dốc, ông ta rất tức giận nhưng cuối cùng vẫn không nói điều gì, chỉ là trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Mộ Dung Miên lấy một quả táo trên đầu giường, chậm rãi gọt.

Anh hỏi: “Lần này con đến đây vì một chuyện… Ba đã từng yêu mẹ con chưa?”

Mộ Dung Chí Hoành chậm rãi mở mắt.

Mộ Dung Miên ngây người trong phòng bệnh thật lâu, suốt từ buổi sáng đến lúc hoàng hôn mới rời đi.

Anh đứng dậy nói: “Con đi đây.”

Lặng lẽ đặt quả táo đã gọt xong trên bàn, xoay người bỏ đi.

Cạch – cửa phòng đóng lại.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn chằm chằm vào sáu quả táo đã gọt cẩn thận, tất cả đều đàng toả mùi hương ngọt ngào.

Đây là loại hoa quả mà ông ta thích ăn nhất!

Khi video “mát mẻ” của Jessica vẫn còn lan tràn cực HOT trên Internet, Mộ Dung phu nhân cũng không hề ngồi yên, bà ta đã dám làm ra chuyện này thì phu nhân Jones cũng không thể tự áp chế được.

Nước ngoài cũng lưu hành việc thuê thủy quân, bà sẽ khiến chuyện này tiếp tục náo nhiệt trên Internet.

Trên đời không hề thiếu người rảnh rỗi, vì thế, một số người có tiếng tăm trên Internet bắt đầu theo dõi, phân tích Jessica, từ đó phát hiện mỗi thứ trên người cô ta, từ quần áo đến trang sức, tuỳ tiện chọn ra một thứ đều có giá trị đến mức khiến người khác phải níu lưỡi.

Vì thế có người nghi ngờ, cha cô ta chỉ là một đàm phán viên hoà bình, hẳn là không có khả năng có nhiều tiền như vậy cho cô ta tiêu xài?

Không lẽ mẹ cô ta là người có tiền? Không đúng, có người phát hiện ra gia thế của mẹ cô ta cũng rất bình thường, xuất thân cũng không có nhiều lợi hại, vậy cũng không thể nào đủ tiền chi trả cho đống trang sức và quần áo của cô ta rồi.

Sau lưng cho gia đình bọn họ dường như cũng không có nhà tài phiệt nào duy trì, ủng hộ.

Càng nói, có người tìm ra cha cô ta có vẻ đã vờ vịt nhận hối lộ.

Thế này thì hay rồi, người đang dẫn đầu đợt tổng tuyển cử này lại vướng vào không ít dèm pha.

Đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, mà là đợt tổng tuyển cử còn chưa bắt đầu, ngài Jones có thể mất đi sự ủng hộ của người dân?

Đến nước này, cho dù Mộ Dung phu nhân không ra tay thì đối thủ cạnh tranh với ngài Jones cũng sẽ không bỏ qua.

Vợ chồng nghị sĩ Jones vì thế mà hận đến mức muốn đánh chết con gái của mình.

Nhưng bọn họ cũng biết, muốn xoay chuyển tình thế hiện tại, đầu tiên, phải tìm được nguồn gốc của những món đồ xa xỉ trên người Jessica.

Một khi tìm được, hết thảy mọi chuyện sẽ được ngăn chặn.

Vì vậy, vợ chồng ông lập tức hướng đến Mộ Dung gia.

Việc chính khách ở nước ngoài có các nhà tài phiệt duy trì, chống đỡ phía sau là chuyện hoàn toàn bình thường, chỉ cần thể hiện cho mọi người thấy, sau lưng bọn họ có gia tộc Mộ Dung giàu có chống đỡ thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, miệng lưỡi thiên hạ không phá cũng tự im, việc có thể còn khiến tên tuổi của ngài Jones được phổ biến rộng rãi hơn với người dân, từ đó tranh thủ thêm không ít phiếu ủng hộ.

Là nguy ngập hay cơ hội, vẫn là ở cách thức xử lý của bọn họ mà thôi.

Ồn ào huyên náo ngợp trời, Mộ Dung phu nhân ngồi trong nhà xem náo nhiệt, hình dung bộ dạng sứt đầu mẻ trán của phu nhân Jones, bà cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bà ta không phải cả ngày ầm ĩ nói bọn họ là quý tộc sao? Haha, quý tộc mà như bọn họ chắc?

Ngày thứ chín, sáng sớm, Mộ Dung phu nhân nhận được điện thoại từ công ty, sau khi nghe điện, sắc mặt bà trở nên khó coi.

Bà nói với Mộ Dung Miên: “Vừa rồi mẹ nhận được điện thoại từ công ty, công ty mở đại hội cổ đông lâm thời đột xuất, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng có mặt.”

Mộ Dung Miên nhíu mày: “Đại hội cổ đông lâm thời?”

“Ừ, hẳn con cũng thấy có điều không phù hợp phải không?”

“Không phải là không phù hợp mà là nhất định có vấn đề.”

Bọn họ hiện tại – một người là trợ lý chủ tịch, một người là phó tổng giám đốc – muốn mở đại hội cổ đông, tại sao bọn họ lại không biết, hơn nữa tổ chức họp rồi mới báo cho bọn họ, đây là ý gì? Muốn đoạt quyền?

Mộ Dung phu nhân: “Mẹ thấy trong lòng có điểm bất an.”

Sau khi nghe điện thoại, bà vẫn cảm thấy hoảng hốt, mặc dù đã bố trí người ở công ty dò hỏi nhưng đều không hề nghe được chút tiếng gió nào, có thể nói, đại hội cổ đông này, hoặc là bất ngờ nảy lòng tham muốn quyết định, hoặc là bản thân bọn họ đã bị khống chế.

Cho nên bà mới cảm thấy không yên.

Bà nói: “Là phu nhân Jones sao? Nhưng mấy ngày nay bà ta có vẻ đang rất lo lắng, mệt mỏi, hẳn là không có thời gian chứ?”

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Bà ta không có thời gian, nhưng có thể có người có, mà có khi, vị thân thích này của nhà chúng ta đã sớm cùng bà ta kết bè kéo cánh.”

Mộ Dung phu nhân buồn bực nói: “Những người đó thật giống một đám đánh mãi không chết, giữ lại bọn họ mãi mãi chỉ gây ra tai hoạ.”

“Mặc kệ chuyện thế nào, trước hết đi xem rồi nói tiếp.”

Mộ Dung phu nhân gật đầu.

Quý Miên Miên đuổi theo, nói: “Con cũng đi, con cũng đi, con đi để bảo vệ cho hai người.”

Mộ Dung Miên véo véo mũi cô, sủng nịnh nói: “Đương nhiên là không thể thiếu em rồi.”

Ba người mang theo vệ sĩ trong nhà tiến vào công ty, xe dừng lại, Mộ Dung phu nhân nói: “Sao mẹ vẫn luôn cảm thấy bất an, làm sao bây giờ?”

Mộ Dung Miên nói: “Không cần lo lắng, con đã có chuẩn bị.”

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của con trai, Mộ Dung phu nhân dần dần bình tĩnh lại.

Ba người một mạch đi vào công ty, từ tầng trệt tới tầng cao nhất, bình thường các quyết định trọng đại của đại hội cổ đông đều diễn ra tại nơi này.

Tới phòng họp, Mộ Dung Miên liền cảm thấy không khi không đúng, tất cả các cổ đông đều ở đây, bọn họ đang nhìn hai người với ánh mắt khác thường.

Mộ Dung phu nhân nhìn thoáng qua bọn họ, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi và Randy chưa từng nghe nói về đại hội cổ đông lâm thời này?”

Không ai nói chuyện, từ cửa truyền đến giọng nói của Mộ Dung Thuý Đình: “Bởi vì không nên để cho các người biết.”

Mọi người xoay người, Mộ Dung phu nhân nhíu mày nhìn Mộ Dung Thuý Đình, người đàn bà này quả thật không khác gì giống ruồi bọ: “Cô lại muốn làm gì?”

Mộ Dung Thuý Đình cười lạnh: “Không phải là tôi muốn làm gì, mà là em dâu thật lợi hại, cô lừa em trai tôi suốt bao nhiêu năm như vậy, nó thật đáng thương! Lại còn đem toàn bộ người nhà Mộ Dung đuổi khỏi công ty, khiến cho tôi - chị gái ruột của Mộ Dung Chí Hoành không thể bước vào nhà nửa bước, cô tính kế thật giỏi!”

Mộ Dung Miên lãnh đạm nói: “Như vậy thì sao? Cô, mục đích của bác hôm nay là gì?”

Mộ Dung Thuý Đình xì một tiếng đầy khinh miệt: “Câm mồm, mày không xứng gọi tao là bác.”

Bà ta xoay người nói: “Phu nhân Jones, phiền chị đưa người đó lại đây.”

Chỉ một lát, phu nhân Jones đưa tới một chàng trai còn chưa đầy 20 tuổi, gầy yếu tiến vào, Mộ Dung Thuý Đình giữ chặt tay cậu ta, nói: “Cháu à, không phải sợ hãi.”

Bà ngẩng cao đầu, cao giọng: “Hôm nay, tôi sẽ nói cho các vị biết, Mộ Dung Miên không phải con trai của em trai tôi, nó không có tư cách thừa kế Mộ Dung gia.”

Mộ Dung Thuý Đình ăn nói rõ ràng, khí phách khiến mọi người cảm thấy có chút khiếp đảm, chột dạ, giống như tất cả những lời bà ta nói đều hoàn toàn là sự thật.

Trong nhất thời mọi người đều trở nên ngây ngẩn, Mộ Dung Miên – người đang chuẩn bị nhận quyền thừa kế cũng cảm thấy hơi sửng sốt.

Anh không nghĩ rằng Mộ Dung Thuý Đình lại hợp tác với phu nhân Jones đưa tới một bất ngờ như vậy.

Anh nhìn sang chàng thanh niên kia, bộ dạng thanh tú, nhìn đã biết là con lai, mái tóc màu đen cho thấy đây là con lai của người châu Á với người da trắng.

Chàng trai cúi đầu, xem ra vô cùng khẩn trương, không dám nhìn ai, thân mình run lên nhè nhẹ.

Mộ Dung Miên lại liếc mắt sang phu nhân Jones đang đứng phía sau chàng trai kia, bà ta một mực biểu hiện điềm tĩnh, chỉ im lặng đứng ở một bên, dường như cảm thấy ánh mắt của Mộ Dung Miên, bà ta liền nhìn qua, còn hơi vuốt cằm, mỉm cười nhìn anh.

Nụ cười kia trông có vẻ rất hoà thận nhưng lại hàm chứa biết bao khiêu khích.

Theo ánh mắt ấy, Mộ Dung Miên có thể nhìn ra rất nhiều tin tức, anh không tin đầu óc đơn giản của Mộ Dung Thuý Đình có thể suy nghĩ ra chủ ý này, tất nhiên là phu nhân Jones mới là kẻ đứng sau lưng bày mưu tính kế, Mộ Dung Thuý Đình chỉ là kẻ thực hiện, bởi dù sao bà ta cũng là chị gái ruột của Mộ Dung Chí Hoành, một lời của bà ta nói ra càng khiến cho mọi người tin tưởng.

Mộ Dung Miên cười khinh thường, bên này, phu nhân Jones tất nhiên sẽ nghĩ anh không có cách nào không chế, khi thấy anh không có ý định cưới Jessica liền buông tha luôn, không sử dụng con gái mình làm mồi nhử mà trực tiếp hạ bệ anh, hừ, người phụ nữ này, đúng là tâm ngoan thủ lạt.

Quý Miên Miên ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thuý Đình, trong lòng cô suy nghĩ vô cùng đơn giản, không lẽ việc anh đóng giả Mộ Dung Miên đã bị phát hiện ư?

Vậy phải làm sao bây giờ? Chuyện này có gây phiền phức gì không, một lúc nữa nếu thực sự xảy ra náo loạn, cô sẽ nhanh chân dẫn Mộ Dung Miên chạy trốn.

Còn lại những cổ đông ở nơi này đều đang nhìn nhau... Là thật hay là giả, bọn họ cũng không có cách nào phán đoán.

Mà người chịu đả kích nhiều nhất chính là Mộ Dung phu nhân, mấy năm nay bà một lòng vì Mộ Dung gia, chưa từng làm điều gì có lỗi với gia đình này, Mộ Dung Thuý Đình hôm nay làm vậy là muốn hạ nhục bà, ngay khi bà thấy Mộ Dung Thuý Đình đưa chàng trai kia đến, trong lòng đã có cảm giác không ổn rồi.

Thấy Mộ Dung phu nhân run run, Quý Miên Miên liền vươn tay nắm chặt bàn tay bà, thấp giọng nói: “Mẹ, bình tĩnh.”

Trong phòng họp vô cùng im lặng, một cổ đông lên tiếng hỏi: “Bà dựa vào đâu mà nói Randy không phải con cháu Mộ Dung gia? Bà có chứng cớ không?”

Mộ Dung Thuý Đình hừ lạnh: “Tôi đương nhiên là có chứng cớ, ở đây có một bản xét nghiệm ADN của Mộ Dung Miên và em trai tôi, kết quả cho thấy hai người bọn họ không phải là cha con, nó chỉ là đứa con hoang của mẹ hắn. Mộ Dung gia chúng ta nuôi dưỡng hai mẹ con nó suốt bao năm qua, bọn họ không những không báo ân mà còn nhân lúc anh trai tôi lâm bệnh nặng mà muốn độc chiếm tập đoàn Mộ Dung, bọn họ quả thực quá độc ác, không có nhân tính.”

Mộ Dung Thuý Đình vừa nói xong, giọng nói sang sảng khiến cả đám người cảm thấy đau nhức màng nhĩ nhưng cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, ánh mắt các cổ đông nhìn về phía Mộ Dung Miên càng thêm phần nghi hoặc.

Mộ Dung phu nhân tức giận đến phát run, bà hận là không thể xông lên xé nát miệng Mộ Dung Thuý Đình, bà chưa từng nghĩ tới việc bọn họ sẽ vì tiền mà dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Cháu không nghĩ bác còn có thể nói đến thao thao bất tuyệt như vậy đó, lại còn không sai một chữ nào, bác đã học trong bao lâu vậy?”

Những lời này, tuyệt đối không phải do Mộ Dung Thuý Đình tự nói, nhất định là phu nhân Jones dạy bà ta.

Mộ Dung Miên liếc nhìn phu nhân Jones đầy châm chọc khiến bà ta cảm thấy vô cùng bất an.

Người diễn trò ngày hôm nay, phu nhân Jones đã tìm được từ vài ngày trước, cảm thấy tính toán không còn điều gì sơ hở mới báo Mộ Dung Thuý Đình gọi người tới đây.

Bà liếc mắt nhìn Mộ Dung Thuý Đình, bà ta lập tức quát lớn: “Mộ Dung Miên, mày không cần chống chế nữa, tao đã có chứng cớ vô cùng xác thực, mày chỉ là một đứa con hoang mà lại trở thành Mộ Dung đại thiếu gia suốt bao nhiêu năm qua. Đây chính là nỗi sỉ nhục cho gia đình chúng ta.”

So sánh với Mộ Dung Thuý Đình đang sục sôi căm phẫn, Mộ Dung Miên chỉ nhẹ nhàng, bâng quơ, giống như không hề coi đây là vấn đề to tát, anh chỉ châm chọc: “Xét nghiệm cha con? Thứ giấy tờ xét nghiệm này muốn giả mạo thì quá dễ dàng. Nếu bác muốn xem bác có bao nhiêu phần trăm là chị gái ruột của cha tôi thì bác muốn giấy xét nghiệm có tỷ lệ bao nhiêu, tôi đều có thể đưa tới.”

Mộ Dung Thuý Đình nổi cáu: “Mày nói nhăng nói cuội làm gì, sự thật đã rõ ràng, tao không cho phép mày lừa dối mọi người, càng không cho phép Mộ Dung gia chúng tao giao cho một đứa con hoang như mày.”

Mộ Dung Thuý Đình kéo chàng trai bên cạnh, nói: “Không phải sợ, ngẩng đầu lên, nói cho mọi người biết cháu là ai?”

Chàng trai này dường như có chút nhát gan, nhỏ giọng nói: “Cháu là… Oliver.”

Mộ Dung Thuý Đình cao giọng nói: “Đây là Oliver, nó mới là huyết mạch của em trai tôi, còn Mộ Dung Miên không phải do nó sinh ra, chàng trai này mới là thiếu gia chân chính của nhà Mộ Dung.”

Mộ Dung phu nhân tức đến run người, bà muốn nói nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh.

Quý Miên Miên đỡ lấy cánh tay bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, không cần lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”

“Nhiều năm trước, em trai tôi và thư ký từng có một đoạn tình cảm, sau này khi cô thư ký kia rời khỏi công ty thì đã mang, sau khi sinh hạ Oliver không bao lâu thì qua đời, đứa cháu đáng thương này của tôi lớn lên ở cô nhi viện, còn tên Mộ Dung Miên chiếm thân phận của nó lại sống an nhàn sung sướng, làm đại thiếu gia của Mộ Dung gia. Nhưng may mà Thượng đế phù hộ, cuối cùng tôi cũng đã tìm được đứa nhỏ, giờ phải để hai người bọn họ về đúng vị trí của mình.”

Mộ Dung Miên gật đầu, còn nói: “bác nói không sai, còn gì nữa thì cứ nói hết ra.”

Anh đúng thật không phải con trai của Mộ Dung Chí Hoành, anh cũng lười phản bác bà ta, dù sao, thắng lợi cuối cùng là ở việc điều động nhân sự nội bộ, bà ta đã muốn diễn trò thì anh sẽ cho bà ta sân khấu để diễn thoả thích

Cổ đông đều là những người có lý trí, nói: “Nếu chuyện này là thật, việc người thừa kế này cần phải xem xét lại. nhưng… tôi nghĩ không thể dễ dàng kết luận như vậy được.”

Mộ Dung Thuý Đình kêu gào: “Tôi là chị gái ruột của anh trai tôi, nếu Oliver không phải là con của nó, tôi sẽ để yên cho một đứa con hoang, không cùng huyết thống kế thừa gia nghiệp tổ tiên hay sao? Điều này có gì nữa mà không thể kết luận?”

Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Cháu có phải con cháu nhà Mộ Dung hay không, tạm thời không đề cập tới chuyện này, nhưng chỉ cần cha cháu đồng ý cho cháu thừa kế thì cháu hoàn toàn có thể ngồi trên vị trí chủ tịch.”

“Mày đừng hy vọng nữa, em trai tao đã biết mọi chuyện rồi.”

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Điều ấy nghĩa là, chuyện mà các người làm hôm nay – cha cháu đã biết từ lâu sao?”

“Đương nhiên biết.”

Phu nhân Jones chợt cảm thấy có điều không ổn.

Lại nghe thấy Mộ Dung Miên nói: “Nhưng mà… sao cháu thấy đáp án lại không phải như vậy?”

Nói rồi, anh liền hướng bộ máy tính nói: “Theo dõi lâu như vậy, ba cảm thấy hôm nay diễn thế nào?”

Mộ Dung Miên vừa dứt lời, hai, ba giây sau, khắp phòng họp đều im lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn về phía máy tính, trong lòng ai nấy đều cảm thấy cái máy tính kia chính xác là một quả bom.

Nhất là phu nhân Jones và Mộ Dung Thuý Đình, biểu tình của hai người phải nói là kinh điển.

Trở lại trước đó không lâu, Mộ Dung Miên nghi ngờ đại hội cổ đông lâm thời này có gian lận, có chuyện gì mà cần lừa dối chủ tịch và phó chủ tịch, các cổ đông khác tự thống nhất với nhau?

Không cần phải nghĩ nhiều nữa, chắc chắn chuyện này liên quan đến bọn họ - rõ ràng chính là vấn đề vị trí ở công ty.

Đương nhiên cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nếu là nhậm chức thì cần gì phải lén lén lút lút, vậy hẳn là bãi miễn nhân sự rồi.

Như vậy, có thể là đang tính kế người của anh, bởi trong số bọn họ, không có người ngoài.

Vì vậy, trước tiên, anh đã bố trí để toàn bộ máy tính trong phòng hội nghị được chuyển tần số tới chỗ Mộ Dung Chí Hoành.

Mặc cho đối phương muốn làm gì, chỉ cần anh ổn định được phía Mộ Dung Chí Hoành là sẽ có đường lui.

Bằng không, hôm đó anh đến bệnh viện gọt nhiều táo như vậy làm gì, làm không công à?

Tuy rằng Mộ Dung Chí Hoành rời công ty một thời gian, nhưng sức ảnh hưởng của ông tới cổ đông ở đây vẫn không hề giảm bớt, xem ra với bọn họ, Mộ Dung Chí Hoành mới thật sự là lão đại.

Ai là con trai ruột cũng không phải điều quan trọng, quan trọng là, vị lão đại này đứng bên cạnh ai.

Một vị cổ đông hỏi: “Randy, ý của cháu là, chủ tịch đang xem chúng ta sao?”

Mộ Dung Miên gật đầu.

Mộ Dung Thuý Đình nói chuyện bọn họ làm – Mộ Dung Chí Hoành đều biết, điều này, Mộ Dung Miên không tin.

Bởi Mộ Dung Chí Hoành tuyệt đối không hề nghi ngờ chuyện Mộ Dung Miên không phải con trai ông, ông đối với Mộ Dung Miên yêu thương thế nào, điều này tất cả mọi người đều biết, hơn nữa, khi còn nhỏ, khi Mộ Dung Miên bị tai nạn giao thông, chính Mộ Dung Chí Hoành là người hiến máu cho con trai.

Ông làm sao có thể nghi ngờ anh được, như vậy, lý do duy nhất là Mộ Dung Thuý Đình nói dối.

Phu nhân Jones cả kinh, đứng sau lưng đẩy nhẹ Mộ Dung Thuý Đình.

Vì thế, bà ta chạy đến, nói: “Mày…mày… Chúng tao không việc gì phải sợ, mọi chuyện tao làm đều đã nói với em trai tao rồi, dù nó có biết, tao cũng không sợ.”

Cách nói chuyện này, thanh âm cũng không nhỏ, khả năng đang lo lắng điều gì đó, ai nghe xong cũng phải đi ra.

Những cổ đông ở đây, ai cũng là lão hồ ly, tựa hồ đều nghe ra điều không đúng.

Khi thấy Mộ Dung Thuý Đình và phu nhân Jones thì trong lòng họ đều suy tính thêm một chút.

Lòng bàn tay phu nhân Jones đổ mồ hôi lạnh, bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính, hận không thể nhìn ra một lỗ thủng trên nó.

Trong lòng bà không ngừng cầu nguyện, xin thượng đế phù hộ, hy vọng đây chỉ là Mộ Dung Miên cố tình thể hiện ra để hù doạ bọn họ mà thôi.

Đáng tiếc… Thượng đế sẽ không phù hộ cho những kẻ tiểu nhân lòng dạ khó lường.

Mộ Dung Miên đến trước màn hình máy tính, mở khung đối thoại, “Cha, người nghe được mọi chuyện rồi chứ?”

Trên máy tính xuất hiện hình ảnh của Mộ Dung Chí Hoành, ông ta đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trên mũi vẫn cắm dây nối với máy dưỡng khí nhưng tinh thần trông có vẻ lại tốt hơn ngày trước.

Trên màn hình, vẻ mặt của ông đầy vẻ thương cảm không nói nên lời, trong ánh mắt lại hiện lên nỗi bi thương.

Mộ Dung Thuý Đình sợ tới mức mặt trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê, không nghĩ tới em trai mình… lại thật sự chính tay nghe được tất cả mọi chuyện, bà ta phải làm sao bây giờ?

Bà ta nhìn sang phu nhân Jones, chỉ thấy người ả run rẩy, môi mím chặt, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, không rõ trong lòng còn tính toán gì.

Mộ Dung Thúy Đình cắn răng, tiện nhân này phỏng chừng cảm thấy mình vẫn còn có chỗ trong lòng Mộ Dung Chí Hoành nên có khi sẽ trở mặt với bà ta.

Trong lòng Mộ Dung Thúy Đình đã sớm xác định, nếu kế này không thành thì bà ta nhất định sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu phu nhân Jones trước, nếu không người gặp xui xẻo sẽ là bà ta.

Nhóm cổ đông vừa thấy liền đứng lên, hô: “Chủ tịch.”

Mộ Dung Chí Hoành chậm rãi nói: “Lâu rồi không thấy mọi người.”

Thanh âm của ông ta hơi yếu ớt nhưng không còn nói chuyện đứt quãng như mọi khi nữa.

Một cổ đông nói: “Chúng tôi luôn chờ ngài khỏe lại và quay về công ty.”

“Tốt, tốt…” Trên mặt Mộ Dung Chí Hoành xuất hiện nụ cười nhẹ.

Nhóm cổ đông không nói gì nữa bởi vì bọn họ đều biết kế tiếp sẽ là xử lý chuyện “thái tử” thật giả. Đã tới đoạn cao trào rồi!

Màn kịch hôm nay cực kỳ phấn khích và lôi cuốn, làm cho người ta không kịp xem nữa.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung Miên, gọi một tiếng: “Randy.”

“Ba.”

Không ngờ, Mộ Dung Chí Hoành hỏi anh: “Con đúng là con của ba không?”

Câu hỏi này làm cho tất cả mọi người đều giật mình, ý của câu này là gì, chẳng lẽ thân phận của Mộ Dung Miên thật sự vẫn phải chờ thương thảo sao? Mộ Dung Thúy Đình và phu nhân Jones kích động tới run rẩy.

Mộ Dung Miên mỉm cười, thuận miệng đáp: “Vấn đề này phải hỏi ba mới đúng chứ.”

Rốt cuộc Mộ Dung phu nhân không chịu nổi nữa, đi tới đứng trước máy tính, hốc mắt đỏ lên, mắng: “Mộ Dung Chí Hoành, rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông muốn làm nhục Randy hay muốn làm nhục tôi? Nếu ông không cần nó thì tôi sẽ cho nó đổi họ, ông nghĩ rằng tôi lấy ông chỉ để cho con tôi một cái họ thôi sao?”

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung phu nhân, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc bà cũng chịu tới đây gặp tôi.”

Mộ Dung phu nhân…

Mọi người kinh ngạc, câu này là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn buộc Mộ Dung phu nhân tới đây? Thật sự làm người ta hồ đồ.

Mộ Dung phu nhân mắt ngập nước, nói: “Ông… ông…”

Mộ Dung Chí Hoành: “Tôi chỉ muốn nhìn bà một cái mà thôi, việc ngày hôm nay bà cứ yên tâm, có tôi ở đây…”

Mộ Dung phu nhân cắn răng: “Đúng là vì có ông nên mẹ con tôi mới rơi vào tình trạng này, cũng chỉ vì ông mà chúng tôi mới bị người ta nhục nhã như thế… ha ha…”

Trên mặt Mộ Dung Chí Hoành hiện lên vẻ cô đơn: “Hãy tin tưởng tôi thêm một lần nữa đi.”

Mộ Dung phu nhân quay đầu, không nhìn ông ta nữa.

Ông ấy dựa vào cái gì mà bắt bà phải tin một lần nữa? Bà ta đã tin tưởng cuồng dại vào chồng mình nhiều năm nhưng thế, nhưng kết quả thì sao, bị người ta phụ tới mức này.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung phu nhân, thở dài một tiếng rồi gọi: “Thúy Đình.”

Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe liền run rẩy đi về trước từng bước: “em…”

Từ nhỏ bà ta đã rất sợ người em này, nhưng bà ta biết em trai cũng rất yêu thương mình, cho nên trước kia bà ta mới không hề tỏ ra sợ hãi như thế.

Nhưng hôm nay bà ta làm ra chuyện này e là đã động tới điểm mấu chốt của Mộ Dung Chí Hoành rồi.

Mộ Dung Chí Hoành nói: “Từ nhỏ tới lớn tôi vẫn luôn dung túng cho chị, ba mẹ nói chị là chị gái duy nhất của tôi cho nên dù chị có làm gì thì anh phải giúp chị thu thập cục diện rối rắm đã gây ra. Nhưng giờ chị đâu còn là một cô gái như ngày xưa nữa.”

Mộ Dung Thúy Đình nói: “em, chị… chị…”

Mộ Dung Chí Hoành thất vọng, nói: “Trước kia tôi vẫn nghĩ chờ cho chị lớn lên và kết hôn, có con rồi thì tính tình sẽ thay đổi, sẽ không tùy hứng như trước kia nữa, nhưng đáng tiếc tuổi càng lớn thì chị lại càng trở nên vô liêm sỉ.”

Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên ho khan một chặp, lại nói: “Chị… Chẳng những bản thân vô liêm sỉ mà còn dạy dỗ ra một đứa con chẳng ra gì, một đứa nhỏ đang tốt đẹp lại trở thành một tên cặn bã, bỏ đi.”

Mộ Dung Thúy Đình muốn phản bác nhưng thấy mặt của Mộ Dung Chí Hoành trên màn hình thì chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, thân mình run rẩy tới lợi hại.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn về phía Mộ Dung Thúy Đình, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Hôm nay nếu không phải Randy đã chuẩn bị  cho tôi xem một màn này thì tôi thật không nghĩ chị lại ngu xuẩn tới mức này. Chị nói cho tôi nghe xem nó là ai?”

Mộ Dung Thúy Đình cảm thấy đầu lưỡi như bị thắt lại: “Nó, nó… nó là… là…”

Mộ Dung Thúy Đình định đem chuyện phu nhân Jones xúi giục bà ta, nhưng bị ánh mắt của Mộ Dung Chí Hoành làm cho không nói thành lời.

Phu nhân Jones ngẩng đầu đi tới, vẻ mặt áy náy nhìn Mộ Dung Chí Hoành qua màn hình: “Thật xin lỗi, Chí Hoành, là em không tốt, anh đừng mắng Thúy Đình nữa…”

Mộ Dung Thúy Đình căng thẳng, mẹ nó, tiện nhân này định làm gì, chắc là sẽ không giúp mình đâu…

Quả nhiên, ngay sau đó, Mộ Dung Thúy Đình nghe thấy bà ta nói: “Mấy hôm trước Thúy Đình nói cho em biết cô ấy nghi ngờ anh có một đứa con rơi bên ngoài, cũng nói Randy không phải con anh, còn cầm tới bản xét nghiệm ADN của anh và Randy quả thực kết quả không phải cha con. Cô ấy muốn em giúp cô ấy bởi vì cô ấy không muốn tài sản nhà Mộ Dung rơi vào tay một đứa con hoang. Em nghĩ anh luôn đối xử với em rất tốt, không đành lòng nhìn tâm huyết của anh rơi vào tay người ngoài nên mới có một màn ngày hôm nay. Thực xin lỗi đã quấy rầy tới anh, hy vọng anh đừng tức giận, dù sao Thúy Đình cũng là chị gái của anh, em nghĩ cô ấy cũng là bị người khác lợi dụng, mê hoặc…”

Phu nhân Jones vừa mở miệng đã phủi  sạch trách nhiệm của mình, nghe qua còn tưởng là bà ta giúp Mộ Dung Thúy Đình, nhưng trên thực tế là hắt hết nước bẩn lên người Mộ Dung Thúy Đình.

Lúc bà ta nói chuyện, biểu tình của Mộ Dung Chí Hoành rất bình thản, một câu cũng không nói, còn kiên trì nghe bà ta nói hết.

Phu nhân Jones liếc mắt lo lắng nhìn Mộ Dung Miên: “Huống hồ, Thúy Đình đúng thật sự là bị ép phải làm thế này, nếu không phải Randy và phu nhân của anh đuổi cô ấy ra khỏi nhà Mộ Dung, em nghĩ cô ấy cũng sẽ không làm ra chuyện hồ đồ này.”

Mộ Dung Miên ngồi một bên mỉm cười, chờ nhìn bọn họ chó cắn chó.

Jones phu nhân này thật sự làm người ta có cảm giác như một bông hoa tinh khiết, còn làm ra vẻ vô tội, oan uổng, đều là bị người khác liên lụy.

Còn muốn dẫn họa lên người bọn họ, đáng tiếc, Mộ Dung Chí Hoành không phải người ngốc.

Hiện tại anh chẳng cần phải làm gì, cứ ngồi quan sát là đủ rồi.

Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng, tiện nhân!

Mộ Dung Thúy Đình nghe phu nhân Jones nói xong thì choáng váng tại  chỗ, bà ta không ngờ lại có người có thể lật ngược phải trái tới trình độ như thế này? Bà ta không giả bộ sợ hãi nữa mà gào lên một tiếng rồi phi sang nắm tóc phu nhân Jones, mắng: “Đồ đê tiện, tao đánh chết mày, mày hãm hại tao. Em trai, toàn bộ chuyện này là nó bảo chị làm. Sau hôm nó đi ra từ phòng bệnh của em liền bảo chị làm thế. Là nó, là nó…”

Mộ Dung Thúy Đình vừa túm tóc phu nhân Jones vừa đạp lên đùi bà ta, ra sức mà đá, chỉ hận không thể phát tiết hết những oán hận lên người bà ta.

Phu nhân Jones đau tới mức phải kêu rên lên thành tiếng, tóc vàng óng ả bị kéo bung ra rũ rượi, bà ta nói: “Thúy Đình… Nói gì cũng phải có trách nhiệm, cô đừng ăn nói lung tung như thế.”

"Tôi chỉ muốn gả Jessica  cho Randy, Chí Hoành cũng đồng ý, nếu không phải cô cho tôi biết Randy không phải con ruột của Chí Hoành, tôi không bao giờ làm như vậy, không phải sao? Tôi biết cô sợ hãi, tôi cũng hiểu nỗi lo lắng hiện tại của cô, nhưng cô không thể nói xấu tôi như vậy được!”

“Nói xấu? Tôi nói xấu bà? Con mụ đê tiện, tôi phải đánh chết bà...” Mộ Dung Thuý Đình đã tức đến nỗi mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ - phải đánh chết người phụ nữ này, nếu không phải vì bà ta, sao ả có thể làm chuyện này, kết quả khi mọi sự vỡ lở, ả ta lại phủi mông, đem tất cả sai lầm đổ lên người bà ta, còn bản thân mình lại tiếp tục diễn vai Bạch Liên Hoa.

Không một ai tiến lên ngăn cản, cũng không có người nào hé răng, ngay cả Mộ Dung Chí Hoành cũng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thuý Đình ẩu đả với phu nhân Jones.

Mộ Dung Thuý Đình đánh không lại Quý Miên Miên, nhưng bà ta lại thừa sức đối phó với loại phu nhân quen sống an nhàn sung sướng như phu nhân Jones.

Phu nhân Jones bình thường tự cao tự đại là thế nhưng khi động vào loại nữ nhân như thế này, căn bản chỉ có thể im lặng chịu đòn.

Quý Miên Miên nắm tay thành quyền, cảm thấy tay chân ngứa ngáy, cũng muốn xông lên.

Mộ Dung Miên ôm bả vai nàng, gấp gáp gì chứ, loại sự tình hai con chó điên cắn loạn thế này, em xen vào làm gì?

Mộ Dung phu nhân cảm thấy trong lòng vô cùng vui thích.

Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của phu nhân Jones toàn bộ bị xoã tung, từng đợt, từng đợt rơi trên mặt đất, gương mặt không khác gì bị mấy chục con gà mổ lên, quần áo trên người cũng tán loạn, trên cánh tay còn có vết thương do bị cắn, còn đang chảy máu, bộ dạng vô cùng chật vật.

Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy không sai biệt lắm mới nói: “Tách hai người bọn họ ra đi.”

Mộ Dung Miên ngoắc tay gọi hai bảo vệ tiến vào, can ngăn hai người.

Phu nhân Jones vừa được tự do liền ngay lập tức khóc lóc, kể lể: “Chí Hoành, em biết em không nên can dự vào, nhưng chị gái anh lại cầu xin em, em không đành lòng thấy cảnh người bạn tốt nhất của mình bị lừa mà không hay biết gì nên mới làm vậy, em không biết đây chỉ là lời nói dối của Thuý Đình, em thật sự không biết chuyện gì cả...”

Bà khóc lóc thảm thiết, nếu là trước đây, dáng vẻ khóc lóc này có thể gọi là hoa lê đái vũ.

Nhưng hiện tại - đầu tóc bà ta bù xù không khác gì kẻ ăn mày, bộ dạng muốn xấu thế nào thì xấu đến mức ấy.

Mộ Dung Chí Hoành  chờ bà ta nói xong mới đáp: “Cám ơn bà vừa rồi đã trình diễn một màn phấn khích đến vậy  cho tôi xem!”

Tiếng khóc của phu nhân Jones im bặt, chỉ lắp bắp: “Chí... Chí Hoành!”

Mộ Dung Chí Hoành ho khan hai tiếng, nói: “Bà đừng gọi tôi như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm, thời tuổi trẻ, tôi đã từng ái mộ bà – đây là sự thật, nhưng vài chục năm đã trôi qua, tôi cũng đã có vợ con, cuộc sống của tôi thật sự vui vẻ, con ngoan vợ hiền, mỗi ngày đều như ý, chuyện đã qua này không đáng để nhắc tới nữa, tôi chỉ coi bà như một người bạn lâu năm, ai ngờ tôi lại bị chính người bạn này tính kế.”

Phu nhân Jones vô cùng căng thẳng: “Anh... Anh nói gì, em không hiểu, làm sao em có thể tính kế anh, em cũng coi anh là bạn tốt của mình, không lẽ anh không tin em sao?”

Ánh mắt Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên trở nên sắc bén: “Bạn tốt? Điều mà bà thật sự muốn hẳn phải là gia sản nhà Mộ Dung chúng tôi, nhưng bà ngàn vạn lần không nên vì bản thân mình hết hy vọng mà châm ngòi ly gián quán hệ vợ chồng chúng tôi.”

Mộ Dung Chí Hoành cười lạnh: “Cảm ơn bà hôm nay đã đến đây đóng kịch, giúp cho đôi mắt bị che mờ suốt bao lâu nay của tôi được sáng tỏ.”

Thật ra sau khi Mộ Dung Chí Hoành kết hôn với Mộ Dung phu nhân, tình cảm đối với phu nhân Jones cũng dần dần phai nhạt, sau này có con, liền một lòng một dạ đối xử với Mộ Dung phu nhân.

Nhưng dù  sao đây cũng là người mà ông từng mến mộ nhiều năm, không thể nào coi như người xa lạ được.

Vì thế, Mộ Dung Chí Hoành cũng chỉ có thể cùng bà ta nói chút ít chuyện phiếm, nếu bà ta không vui, tìm ông ta tố khổ thì ông cũng sẽ tư vấn một số chuyện phù hợp, ông cảm thấy cứ như thế, ai có cuộc sống của người nấy.

Mộ Dung Chí Hoành chưa từng phản bội Mộ Dung phu nhân, những lúc ông ở cạnh phu nhân Jones cũng chỉ giống bạn bè bình thường, cùng lắm là chỉ vượt qua một chút, ông luôn nhận thức rõ ràng rằng mình là người đã kết hôn, đã có gia đình.Gói kỳ nghỉ gia đình

Nhưng ông không nghĩ đến, mình vô tâm lại dẫn đến rước hoạ vào thân, có người mơ tưởng.

Đến bây giờ, ông mới hiểu vì sao Mộ Dung phu nhân lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình, vì sao ánh mắt bà nhìn ông lại ngập tràn chán ghét và oán hận.

Phu nhân Jones đã cố tình khiến bà ấy hiểu lầm, khiến bà nghĩ rằng nhiều năm trôi qua nhưng hai người bọn họ vẫn chưa dứt tình cũ, khiến bà nghĩ rằng tình cảm của ông dành cho Jones phu nhân vẫn đậm sâu, khiến bà nghĩ rằng bao nhiêu năm qua bà chỉ là một kẻ ngu ngốc, bị lừa gạt, bị phản bội.

Mộ Dung Chí Hoành suy ngẫm lại đoạn thời gian đã qua, càng nghĩ càng muốn cho mình vài cái tát, nếu ông dụng tâm một chút thì không cần đợi đến bây giờ mới nhìn rõ sắc mặt của người đàn bà đê tiện này.

Lại còn khiến cho người vợ của mình chịu bao nhiêu uỷ khuất như vậy.

Phu nhân Jones thật bối rối, nếu biết thế này, bà ta tuyệt đối không chịu thừa nhận, một khi đã thừa nhận thì tính toán bao lâu nay của bà sẽ đổ xuống sông xuống biển, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bà uỷ khuất khóc nói: “Chí Hoành, anh không thể oan uổng cho em như vậy được, em xúi giục, chia rẽ quan hệ vợ chồng hai người khi nào chứ, chính là lòng dạ Văn San quá hẹp hòi, em không hề nói gì nhưng bà ấy lại hiểu lầm, chẳng lẽ chuyện này cũng trách em được sao?”

Bà thật sự cố ý khiến Mộ Dung phu nhân hiểu lầm mình với Mộ Dung Chí Hoành tình cũ chưa dứt, khiến bà ta nghĩ bọn họ thường xuyên hẹn hò.

Hơn nữa, bà ta còn khiến Mộ Dung phu nhân hiểu lầm là suốt mấy năm nay, cả thân thể và tinh thần của Mộ Dung Chí Hoành đều phản bội mình.

Bà ta thường xuyên tìm cơ hội kích thích Mộ Dung phu nhân, nhưng bà ta luôn rất cẩn thận, không để Mộ Dung phu nhân lưu lại chứng cớ nào.

Nếu không có chứng cớ rõ ràng, mặc kệ bọn họ nói gì, bà ta đều không thừa nhận.

Hơi thở Mộ Dung phu nhân run run, Quý Miên Miên cười to: “A a a, như lời bà nói thì bà với nước khử trùng thật giống nhau, tôi đã gặp không ít người đàn bà đê tiện nhưng người có tuổi như bà, lại còn bị coi thường thì quả thật là khó tìm, bà nói xem bà ngứa ngáy chỗ nào, chỉ cần bà nói cho tôi biết, tôi cam đoan sẽ đem xương cốt toàn thân bà “chăm sóc cẩn thận” một lần.”

Phu nhân Jones nói: “Các người đương nhiên đều đứng về phía bà ta, bên này tôi chỉ có một thân một mình, ngay cả Chí Hoành cũng không tin tưởng tôi, tôi dù có nói thế nào cũng không thể làm rõ được...”

Quý Miên Miên thật sự muốn vả vào miệng phu nhân Jones, mụ già đê tiện này,  sao có thể ghê tởm đến vậy!

Đến chết không chừa, nhưng ít nhất, Mộ Dung lão nhân hình như đã thông suốt rồi.

Cô nhìn Mộ Dung phu nhân, bà ta gắt gao cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng còn vương nước mắt, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nghe được những lời như vậy, Quý Miên Miên không hình dung nổi rốt cuộc cảm giác trong lòng bà là thế nào, đại khái là... thật phức tạp chăng?

Mộ Dung Chí Hoành nhìn người vợ của mình, bà ấy vẫn không chịu quay đầy nhìn ông.

Trong lòng ông vô cùng hối hận, nhưng chuyện đến nước này, thời gian còn lại của ông cũng không cho phép ông làm được nhiều chuyện nữa.

Mộ Dung Chí Hoành nói: “Thật ra cũng không thể trách bà, là do tôi quá hồ đồ, đã có vợ con đàng hoàng mà, nghĩ rằng quen biết bà nhiều năm mà lại không đoán biết được bao lâu nay mình nuôi một con rắn độc bên người.”

Phu nhân Jones không chịu thừa nhận: “Chí Hoành, anh đừng oan uổng em, nếu anh không tìm em, làm sao em có thể gây ra chuyện này ở nhà anh...”

Bà ta còn chưa dứt lời, Mộ Dung Thuý Đình đột nhiên kêu lên: “em trai, chị, chị có chứng cớ, có chứng cớ... Chị có chứng cớ chứng minh mình bị oan, tất cả đều do ả đàn bà đê tiện này sai khiến cả, chị có chứng cớ...”

Phu nhân Jones quay đầu: “Mộ Dung Thuý Đình, tôi với cô không thù không oán, tôi giúp cô – cô giúp tôi, nay sao cô lại hại tôi?”

Mộ Dung Thuý Đình nhổ nước bọt phía phía bà ta: “Tao nhổ vào, đồ đê tiện, sao tao phải hại mày chứ? Mày còn mặt mũi nói sao, là tao ngu ngốc, nhưng trên đời này không ai nói người ngu ngốc không thể thông minh một lần.”

“em trai, cái này thật sự là chứng cớ, chị đưa cái này cho em.”

Mộ Dung Thuý Đình run run lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm, ghi lại đoạn phu nhân Jones dạy bà ta, bảo bà ta tìm một thanh niên là con lai sau đó nguỵ tạo giấy xét nghiệm quan hệ cha con, rồi lén lút liên hệ với các cổ đông lớn để mở đại hội cổ đông lâm thời, hơn nữa, những lời sai bảo này quả thật rất rõ ràng trong đoạn ghi âm.

Mô Dung Thuý Đình mặc dù không thông minh nhưng cũng không đến mức không có một chút đầu óc nào, từ lúc cùng hợp tác với phu nhân Jones, trong lòng bà ta có chút bồn chồn, bà ta không tin người phụ nữ này, vì thế liền trong một lần phu nhân Jones tìm đến sai xử mình, bà ta đã ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện.

Đoạn ghi âm vừa phát ra, cái gì cũng không cần nói nữa, mặt nạ của phu nhân Jones ngay lập tức bị vạch trần, những lời bà ta vừa nói lại trở thành cái bạt tai vang dội vào chính mặt bà ta.

Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Tâm tư phu nhân Jones quả thật là kín đáo, ngoan độc, thật khiến cháu bội phục.”

Mộ Dung Thuý Đình đắc ý nói: “Bà còn gì để nói nữa đây?”

Phu nhân Jones cúi đầu: “Cho dù... giọng nói kia giống giọng nói của tôi, cũng không thể chứng mình... người đó là tôi.”

“Mẹ nó, bà vẫn còn cãi được, tôi phải đánh chết bà...” Mộ Dung Thuý Đình gào thét, lại lần nữa xông vào đánh phu nhân Jones.

Mộ Dung Chí Hoành ho khan vài tiếng, nói: “Người đâu, tách bọn họ ra, tôi... còn có lời muốn nói.”

Giọng nói của ông so với trước lại yếu hơn một chút, có lẽ sức khoẻ không đảm bảo, bảo vệ tách hai người ra xong, ông mới nói: “Trải qua việc này, tôi mới thấy rõ ràng, bao nhiêu năm qua, mình làm sai không ít, tôi cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để bù đắp lại, chỉ có thể làm được chút nào hay chút ấy.”

Ông lại ho hai tiếng: “Randy, bọn họ... bọn họ đều giao cho con xử lý đi, ba không có... nhiều tinh lực để quản chuyện này, con để ý mà làm, không... Không cần giữ gìn tình cảm làm gì.”

Ông vẫn muốn tự mình xử lý, nhưng... thân thể của ông đã không chống đỡ được nữa.

Mộ Dung Thuý Đình và phu nhân Jones vừa nghe vậy liền kinh hãi.

“em trai...”

“Chí Hoành...”

Mộ Dung Miên nhếch miệng: “Được, ba yên tâm, con nhất định sẽ lưu tâm.”

Mộ Dung Chí Hoành nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nói: “Hôm nay, việc quan trọng nhất là tuyên bố di chúc của tôi, từ giờ trở đi, Mộ Dung Miên chính thức tiếp quản chức vụ của tôi, đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn, kế thừa... Kế thừa tập đoàn Mộ Dung... Nó, nó mới là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, là con trai duy nhất của tôi...”

Mộ Dung Chí Hoành nói xong lời cuối cùng thì đã thở hồng hộc, sắc mặt cực kỳ khó coi, trên màn ảnh xuất hiện hai bác sĩ đang ngăn cản ông ta, bảo ông ta nghỉ ngơi không cần nói nữa.

Mộ Dung Chí Hoành khẽ lắc đầu từ chối.

Bác sĩ bất đắc dĩ lại tiêm cho ông ta một mũi vào tĩnh mạch, nhưng mũi tiêm này cũng chẳng tạo ra được bao nhiêu ảnh hưởng, tình trạng của Mộ Dung Chí Hoành chẳng khá hơn chút nào.

Ở đây ai cũng đều hiểu, sợ là đại nạn của ông ta đã tới thật rồi.

Ông ta đem toàn bộ công ty giao lại cho Mộ Dung Miên là đã tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Huống chi, Mộ Dung Chí Hoành nói như vậy rồi thì không còn ai nghi ngờ quyền thừa kế của Mộ Dung Miên nữa, càng không ai có tư cách nói thân thế của anh có vấn đề.

Người ta là cha, để lại công ty cho con trai ruột của mình thì có gì đáng nói đâu cơ chứ?

Phu nhân Jones cắn chặt răng, gắt gao trừng mắt với Mộ Dung Chí Hoành, bà ta khổ tâm tính kế hết mọi chuyện, cuối cùng lại thất bại hoàn toàn.

Lúc trẻ, Mộ Dung Chí Hoành nói vĩnh viễn chỉ yêu mình bà ta, nhưng hiện tại lại chẳng cho bà ta một cái gì.

Kỳ thực, suy nghĩ của bà ta có chút vặn vẹo. Lúc trẻ người ta thích mình nhưng bà ta lại chê nghèo yêu giàu, thấy người ta không có tiền thì quay đi cưới người khác. Sau đó biết người ta giàu lên lại bày ra vẻ mặt nữ thần mà xuất hiện, người bỉ ổi như thế, dựa vào cái gì mà bắt người ta phải thích lại bà ta chứ?

Huống chi, cho dù có thích thật đi chăng nữa, người ta cũng có vợ, có con, sao phải đưa tài sản cho bà ta? Không phải suy nghĩ quá ngu ngốc rồi sao?

Mộ Dung Thúy Đình đặt mông ngồi phịch xuống đất, xong rồi, xong rồi, tất  cả đều xong rồi, em trai bà ta lại đem toàn bộ công ty giao cho Mộ Dung Miên, một chút cổ phần cũng không hề cho bà ta, bà ta cũng là người của nhà Mộ Dung cơ mà?

Mộ Dung Chí Hoành ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Randy… có năng lực, có quyết đoán hơn tôi. Tôi tin, có sự điều hành của nó, công ty sẽ… phát triển ngày càng tốt hơn, cũng hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ nó. Mọi người đều là chú, là bác của nó, nếu sau này nó có làm ra chuyện gì không đúng, xin các vị hãy… tha thứ cho nó.”

Nói xong lời cuối cùng này, thanh âm của Mộ Dung Chí Hoành đã trở nên vô cùng mỏng manh.

Nhóm cổ đông nghe lời ủy thác này rồi thì sao còn dám nói khác nữa, vội vàng nói: “Xin chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ tận tâm hết sức mình.”

Kỳ thật, trước đây Mộ Dung Miên quyết đoán rửa  sạch đám sâu mọt của công ty, bọn họ cảm thấy thằng nhóc này còn quyết đoán hơn cha mình nhiều, rất tốt.

Cho nên, trong lòng họ đã có chút tín phục Mộ Dung Miên rồi.

Mộ Dung Chí Hoành lại nhìn về phía Mộ Dung phu nhân: “Chuyện thứ hai, tiền trong tài khoản cá nhân của tôi, các bất động sản đứng tên tôi, toàn bộ trang viên của nhà Mộ Dung… đều… đều… để lại cho phu nhân của tôi… Mấy năm nay bà ấy đã phải chịu nhiều ủy khuất.”

Thân thể của Mộ Dung phu nhân cứng nhắc, hốc mắt hồng lên, bà ta cố nén không cho nước mắt chảy xuống, cũng không quay đầu lại.

Trong lòng bà ta vừa ủy khuất, vừa chua xót, nhưng giờ lại không biết nên phát tiết thế nào.

Mộ Dung Chí Hoành đã tỉnh rồi, nhưng nhiều năm bà ta phải chịu thiệt thòi như thế cứ thế mà xong sao? Bà ta không biết phải đối mặt và tha thứ cho chồng mình thế nào.

Đúng là vì lúc trước yêu quá sâu đậm nên giờ mới càng khó tiêu tan.

Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe thấy Mộ Dung Chí Hoành nói để lại toàn bộ tài sản cá nhân cho Mộ Dung phu nhân thì hiểu ra tài sản trong hay ngoài của nhà Mộ Dung đều được để lại cho hai mẹ con Mộ Dung Miên, còn bà ta, đừng nói một chút tài sản, dù là một phân tiền nhỏ bà ta cũng không nhận được.

Điều này làm bà ta không thể nào chịu nổi, lập tức nhảy dựng lên.

Mộ Dung Thúy Đình gào lên: “em trai, em, em không thể như thế, em không công bằng, chị là chị gái của em, là chị gái ruột của em, chị cũng là người nhà Mộ Dung, sao lại không cho chị cái gì? Em bảo sau này gia đình chị phải sống thế nào đây? Em không sợ sau khi chết đi, xuống dưới gặp ba mẹ sẽ không có cách nào đối mặt với họ à? Em đã quên họ đã dặn dò em những gì, dặn dò em phải chăm sóc cho chị sao? Giờ em chăm sóc thế này à?”

Mộ Dung Chí Hoành nghe bà ta khóc than, kể lể thì thản nhiên nói: “Tôi đã chiếu cố cho chị hơn bốn mươi năm nay, trong lòng tôi không cảm thấy thẹn với một nhà các người. Nhưng chị thì sao? Chị lại muốn giết con trai tôi.”

Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe thì mặt liền trắng bệch: “em trai… em… nói gì thế? Chị không hiểu em đang nói gì? Em có biết rằng chị… chị…”

Mộ Dung Chí Hoành nhìn bà ta với ánh mắt thất vọng: “Lần trước, tại sao Randy ngã ngựa, chị đừng nói chị không biết. Còn hôm nay, chỉ vì tiền mà có thể cấu kết với người ngoài hãm hại Randy, hủy danh dự của tôi, lúc chị làm những chuyện này có nghĩ rằng mình cũng là người nhà Mộ Dung hay không? Cho dù tôi có gặp cha mẹ dưới kia cũng sẽ không thấy thẹn với lương tâm, tôi đối với chị đã là chí tình chí nghĩa rồi.”

Mộ Dung Chí Hoành nói một hơi xong thì người đã gần như không còn chống đỡ được nữa, miệng há ra như tìm dưỡng khí, mặt vàng như đất.

Đối với họ hàng, với chị gái, ông không cần phải xin lỗi bọn họ, có thể giúp gì ông ta đều đã giúp, chẳng ngờ bọn họ lại tự biến mình thành ký sinh trùng, coi ông ta như vật chủ để hút máu.

Nhưng ông ta không thể để bọn họ xuống tay với vợ con mình sau khi ông ta chết đi được.

Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành đã đi tới cực hạn, nói: “Ba, chuyện còn lại ba để con làm, ba nghỉ ngơi đi.”

Mộ Dung Chí Hoành muốn lắc đầu, nhưng động tác đơn giản như thế mà ông ta cũng không làm được, những lời vừa nói ban nãy coi như đã được ông ta sử dụng hết chỗ sức lực cuối cùng trong thân thể rồi.

Mộ Dung Thúy Đình không thèm để ý xem Mộ Dung Chí Hoành sống chết ra sao, bà ta chỉ biết mình chẳng nhận được cái gì, đối với một người quen sống xa xỉ, hoang phí như bà ta mà nói, không có một máy ATM vô hạn cung cấp tiền tài thì chẳng khác nào lấy mạng của bà ta cả.

“Mộ Dung CHí Hoành, mày bất công, mày xứng đáng bị bệnh nguy kịch, mày chết cũng xứng đáng, đã sắp chết rồi còn có thể nhẫn tâm như thế với chị gái mình, mày không phải con người…”

Mộ Dung Thúy Đình chửi tới nước miếng tung bay, vô số lời tục tĩu bay ra từ miệng bà ta.

Bà ta yêu cầu Mộ Dung Chí Hoành phải làm một người em trai biết lo cho chị gái, nuôi sống cả nhà bà ta, cấp cho bà ta tiền tài vô hạn, cho một nhà bọn họ tiêu xài thỏa thích nhưng lại ích kỷ không muốn trả giá bất kỳ thứ gì.

Rốt cuộc, Quý Miên Miên không chịu nổi nữa, cô đi tới tát cho bà ta một cái: “Bà câm miệng lại cho tôi.”

Cái tát của Quý Miên Miên cực kỳ vang dội, lập tức đánh cho Mộ Dung Thúy Đình ngã sấp xuống đất, răng cũng gần như lung lay, khóe miệng rách toác, nửa mặt tê rần.

Mộ Dung Thúy Đình ngã ngồi trên đất, khóc ô ô, bà ta không được gì cả.

Mộ Dung Miên lại nói lần nữa: “Ba, ba nghỉ ngơi đi.”

Hôm nay Mộ Dung Chí Hoành có thể kiên trì lâu như thế, nói nhiều như thế đã là rất khó khăn rồi.

Sắc mặt của Mộ Dung Chí Hoành càng lúc càng kém, ánh mắt cũng càng lúc càng mê ly, càng ngày càng đục ngầu.

Ông ta vẫn nghe được lời của Mộ Dung Miên, mắt nhìn về phía Mộ Dung phu nhân, yếu ớt gọi tên bà ta: “Văn San, bà… tới đây với tôi, tôi thực… thực…” Ông ta nâng tay lên như muốn nắm lấy tay Mộ Dung phu nhân, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ, tay ông ta cuối cùng lại hạ xuống, câu nói kia cũng không thể nói nên lời.

Đám bác sĩ đứng ở hai bên liền lập tức ùa lên.

Mộ Dung Miên chợt nghe bác sĩ nói: “Mau, cơn sốc, mau đưa vào phòng cấp cứu…”

Anh kinh hãi, lập tức tắt máy tính đi.

Anh cao giọng nói: “Đây là chuyện xấu trong nhà, không cần để quá nhiều người biết. Chuyện hôm nay đã làm mọi người chê cười rồi. Mọi người cũng thấy đấy, ba tôi sức khỏe thực sự không tốt, giờ tôi phải nhanh chóng đi tới bệnh viện, những chuyện gần đây của công ty mong các vị sẽ quan tâm nhiều hơn.”

Nhóm cổ đông đều nói: “Chuyện này tất nhiên rồi, cậu là tổng tài của tập đoàn, chúng tôi sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu, giống như từng theo lão tổng tài vậy.”

Mộ Dung Miên cúi đầu với mọi người: “Tôi thay mặt ba tôi cảm ơn mọi người.”

Sau đó anh nhìn Mộ Dung Thúy Đình, nói: “Về sau, Mộ Dung Thúy Đình và nhà Mộ Dung không có quan hệ gì, dù là ở nhà hay ở công ty, bà ta đều không được phép đi vào nửa bước.”

Mộ Dung Thúy Đình như người điên, chửi ầm lên: “Mày dựa vào cái gì, thằng con hoang, mày không phải con của em trai tao, mày căn bản không phải Mộ Dung Miên, nó sớm đã chết rồi, nó không thể nào còn sống được… a…”

Mộ Dung Thúy Đình còn chưa nói xong thì đã thấy gáy tê rần, sau khi phát ra một tiếng kêu thảm thiết thì thân mình lay động một chút, sau đó ngã sấp xuống.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung phu nhân, chỉ thấy bà vẻ mặt giận dữ, trong tay còn cầm chiếc laptop vừa dùng để đập người.

Trên mặt laptop dính đầy máu, bà ta quăng máy tính sang một bên, nói: “Ném cô ta ra ngoài, sau này tiện nhân này dám tới gần đây dù là một trăm mét thì cứ đánh cật lực cho tôi.”

Trong mắt Mộ Dung phu nhân là vô tận sự hận thù.

Người khác chỉ nghĩ là bà ta vì hận Mộ Dung Thúy Đình nguyền rủa con mình, nhưng Mộ Dung Miên biết, vừa rồi lời của Mộ Dung Thúy Đình đã gần như chứng thực chuyện Mộ Dung Miên chết có liên quan tới bà ta.

Bởi vì chỉ có bà ta động tay động chân nên bà ta mới biết rõ ràng rằng Mộ Dung Miên thật sự đã chết rồi.

Nhưng đầu óc của Mộ Dung Thúy Đình lại rất ngu ngốc, không nghĩ ra được nguyên do trong đó, bà ta chỉ buồn bực là tại sao người chết lại sống lại, chẳng lẽ y thuật bây giờ đã tiên tiến tới mức độ này?

Có lẽ bà ta cũng đã nghi ngờ điều này ở trong lòng nhưng không dám nói với ai, bởi vì nếu nói ra thì có thể chuyện bà ta hãm hại Mộ Dung Miên cũng sẽ lộ tẩy, đến lúc đó bà ta sẽ xong đời.

Nếu không phải hôm nay bị ép tới điên thì có lẽ bà ta cũng sẽ không nói ra lời này.

Những lời lẽ này đã chọc vào nỗi đau của Mộ Dung phu nhân, đứa con trai duy nhất của bà ta lại bị người đàn bà ngu ngốc này hại chết.

Mộ Dung Miên vẫy tay, hai vệ sĩ tiến vào kéo Mộ Dung Thúy Đình ra ngoài. Đầu bà ta bị Mộ Dung phu nhân đập vỡ, máu chậm rãi chảy ra, người không ngất đi nhưng thần trí đã không còn rõ ràng, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nguyền rủa bọn họ.

Mộ Dung Miên cười châm biếm, thật sự là một người đàn bà ngu xuẩn, nếu không bởi bà ta tham lam thành tính, ngu không cứu chữa nổi, thì chỉ cần dựa lưng vào nhà Mộ Dung, lo gì không có tiền tiêu xài chứ?

Đáng tiếc, dã tâm và đầu óc ngu ngốc có quan hệ trực tiếp với nhau, nếu trái ngược với nhau thì không khác gì tự mình tìm chết.

Đã không có núi dựa là nhà Mộ Dung, sau này một nhà bọn họ miệng ăn núi lở, ham ăn biếng làm, cho dù Mộ Dung Miên không làm gì thì bọn họ cũng tự giết chết bản thân rồi, hơn nữa còn thê thảm tới mức không làm cho anh thất vọng.

Sau khi Mộ Dung Thúy Đình bị tha đi, Mộ Dung Miên nhìn về phía phu nhân Jones.

Bà ta rất im lặng, bởi vì bà ta biết kế hoạch của mình đã thất bại, cho dù không cam lòng nhưng cũng đâu thể làm gì, bởi vì hết thảy đã được ấn định rồi, bà ta không có cách nào thay đổi cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro