Chương 1.2: Tôi nguyện ý
Hiện trường trong nháy mắt liền lâm vào hỗn loạn, các du khách thét chói tai, tiếng đánh đập vang lên, dường như muốn phá tan màng tai.
Sau ba mươi phút, tất cả mọi người liên quan đều bị kéo đến đồn cảnh sát
Tiểu phân cục ở thành phố H cho tới bây giờ không có giữ nhiều người như vậy, toàn bộ cục cảnh như chợ, ngay cả phía ngoài sân nhỏ cũng đầy ấp người.
“Chú cảnh sát, chuyện này thực sự không có liên quan đến chúng tôi, chúng tôi cũng là người bị hại. Chú xem ầm ĩ như vậy, tập thể chúng tôi liền đi xuống máy bay!” Thẩm Tâm lúc này đã đem đầu đuôi sự việc làm ra rõ rang, kẻ cầm đầu là người gây chuyện, là trước kia cùng những công ty khác , từ du lịch đoàn tới du lịch du khách, cũng bị Vương tổng cho sáo lộ, mua hết mấy vạn châu báu trở về. Sau khi phản ứng, nuốt không trôi việc này, liền bay trở về tìm Vương tổng tính sổ, còn chỗ tổ chức một nhóm người rảnh rỗi, cùng đi gây rối.
Mà Thẩm Tâm, vừa vặn đuổi kịp! Cô đã nói ngày hôm nay làm sao mí mắt cô lại nháy!
“Tôi có lỗi gì, anh chính là một tên gian thương! Tôi muốn tố cáo anh lừa gạt, anh phải bồi thường tổn thất của tôi!” Đại ca gây chuyện đến cục cảnh sát, như trước không tha thứ. Cùng nhau bị mang tới, trong đoàn Thẩm Tâm, các dì nghe anh nói chân tướng, cũng náo loạn lên: “Đúng, Triệu đại ca nói rất đúng! Làm cho Vương tổng kia trả tiền, bồi thường! Còn phải bắt anh lại!”
Thẩm Tâm đối diện cảnh sát gõ bàn một cái, nói để cho bọn họ an tĩnh một chút, vừa nhìn về phía Thẩm Tâm: “Cô xem, cô là một cô nương xinh đẹp, làm sao lại đem du khách đến đó?”
“. . .” Thẩm Tâm trong lòng đau khổ, "Chú cảnh sát, cái này là kế hoạch công ty quyết định tôi không có quyền thay đổi”
“Vậy cô nói xem, hiện tại đã xảy ra chuyện, công ty vui vẻ sao?” Cảnh sát cúi đầu liếc nhìn tư liệu Thẩm Tâm,”Cơ quan du lịch Cát Duyệt là công ty lớn mà, làm sao cũng làm loại chuyện này?”
“Thật ra đây là lần đầu tiên công ty chúng tôi cùng họ hợp tác" Thẩm Tâm giải thích một câu.
“Vậy vận khí của cô thật không tốt nha.” Cảnh sát nói, lại quan sát Thẩm Tâm vài lần,”Cô xem cô nhìn rất quen mắt, có phải đã lên TV hay không? À, tôi nhớ ra rồi, chính là cái "Hàng vạn hàng nghìn phong cảnh, Cát Duyệt đi cùng ngài ~' .”
Cảnh sát lúc nói lời này, không chỉ có bắt chước ngữ điệu của Thẩm Tâm, còn học dáng vẻ của cô ở trên TV.
Thẩm Tâm: “. . .”
Thật ra cô cảm thấy công ty nghĩ ra động tác này rất đáng yêu, bị chú cảnh sát so sánh liền cảm thấy ý vị.
“Cô vẫn là người phát ngôn cho công ty đúng không?” Cảnh sát bắt chước hết, sau lại trở về dáng vẻ nghiêm trang, hỏi Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm mím khóe miệng, đối với anh lộ ra một cái cười: “Không, chỉ là đại sứ của chi nhánh công ty chúng tôi.”
“Vậy thì cô không làm nữa à.”
Thẩm Tâm khóe miệng cười càng thêm gian nan: “Không có khả năng để làm đại sứ quảng bá, chỉ vì ... dáng dấp tôi đẹp.”
Cảnh sát: “. . .”
OK, là rất đẹp.
“Người phụ trách cơ quan du lịch Cát Duyệt tới.” có cảnh viên đi tới nói một câu, bị dì thính tai nghe thấy được. Người phụ trách vừa đi vào tới, đã bị du khách đoàn du lịch bao bọc vây quanh, yêu cầu bọn họ một câu trả lời hợp lý.
Người phụ trách không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trấn an mọi người trước, nhưng anh vẫn bớt thời giờ quay đầu lại, hướng đến chỗ Thẩm Tâm mà thông báo một câu: “Cô bên kia không sao nhanh lên trở về công ty đi, tổng công ty phái người đến điều tra chuyện này, nói muốn gặp cô.”
“. . . Được.” Thẩm Tâm ngăn chặn bi thương trong lòng, hỏi cảnh sát đối diện, ”Tôi có thể đi được chưa?”
Cảnh dò xét ghi chép, nói với cô: “Được rồi, chuyện kế tiếp cho người phụ trách xử lý, cô ký tên ở đây.”
“Được, cảm ơn" Thẩm Tâm ký xong, cầm lấy túi xách đi ra ngoài thật nhanh. Trước mặt ông nội Ngô bà nội Ngô, cô có vài phần tự trách mà ngừng lại: “Ông nội Ngô bà nội Ngô, ngày hôm nay thực sự là xin lỗi, khiến hai người bị dọa phát sợ rồi.”
Tới người gây chuyện rồi đập không ít thứ, may mắn bọn họ chỉ đả thương một người Vương tổng.
Bà nội Ngô nhìn Thẩm Tâm, hướng đến cô cười cười: “Chuyện này không thể trách con, ta biết con cũng là đi làm cho người khác, muốn trách là phải trách công ty.”
“Thẩm Tâm, không phải kêu cô mau nhanh trở về công ty sao? Tổng công ty đang ở kia chờ cô đó!” Thanh âm người phụ trách từ phía sau lưng truyền đến, Thẩm Tâm giật mình một cái, thật nhanh đi ra ngoài.
Thời điểm đi qua cửa, cô bỗng nhiên nghe một người chen tới cửa cảnh sát lớn tiếng hỏi một câu: ”Anh xem anh lớn như vậy, còn bỏ nhà ra đi?”
Thẩm Tâm vô ý thức nhìn thoáng qua, cảnh sát ngồi đối diện một người đàn ông, mặc trên người tây trang tinh tế, cho dù ngồi ở khu vực chật hẹp, bốn phía tranh cãi ầm ĩ, anh cũng không lộ vẻ chật vật chút nào.
Dáng người của anh cao ngất, tựa như đang dự họp hội nghị tổng tài.
“Đồng chí cảnh sát, hy vọng anh có thể hiểu biết rằng bỏ nhà ra đi và độc lập là khác biệt”
Âm thanh của người đàn ông ở nơi huyên náo này rơi vào tai Thẩm Tâm.
Là một loại âm thanh dễ nghe làm động lòng người.
Nếu như không phải tổng công ty còn đang chờ cô, Thẩm Tâm nhất định sẽ tò mò nghe một chút, người đàn ông này rốt cuộc là vì cái gì mà vào đây.
Cô không có ở lại nữa, vội vã đi ra khỏi cục cảnh sát, mà ở cửa cảnh sát bọn họ vẫn còn nói chuyện tiếp tục: ”Tôi thấy anh chính là bị bệnh rồi.”
Người đàn ông mím môi một cái, đến trước mặt cảnh sát hỏi: “Nếu như nhà chú không quan tâm đến nguyện vọng của chú, nhất định phải để cho chú trở về kế thừa công ty, chú nguyện ý không?”
Cảnh sát nói: “Tôi nguyện ý chứ.”
Người đàn ông: “. . .”
Anh trầm mặc một chút, lại nói: “Xem như sau khi trở về, chú không thể tiếp tục làm cảnh sát, chú cũng nguyện ý?”
Cảnh sát thở dài một tiếng: “Anh nghĩ rằng tôi muốn làm cảnh sát sao? Còn không phải là vì sinh hoạt.”
Người đàn ông: “. . .”
Một lát sau, thanh âm của người đàn ông yếu ớt bay ra: “Chú không hiểu.”
Cảnh sát nói: “Nhà tôi không có cả trăm triệu để cho tôi kế thừa, tôi quả thực không hiểu.”
Người đàn ông khóe môi khẽ mím, chân thành mà kiến nghị: “Nếu không chú đi nói tướng thanh* đi, nói không chừng có thể phát tài.”
*tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Thẩm Tâm ra khỏi cục cảnh sát, ở trên APP đặt xe, thế nhưng không có cảnh sát nào tiếp đơn. Lại đợi trong chốc lát, Thẩm Tâm nhìn thấy một chiếc trống không, tưởng xe taxi xa xa lái tới, cô lập tức hủy bỏ đơn đặt hàng, đem xe taxi ngăn lại.
“Phiền phức quá đi…” mới vừa ngồi trên xe, bỗng nhiên một bên kia cửa xe chợt bị người khác kéo mở.
“Tài xế, lái xe!” Anh dung thanh âm cấp bách, tài xế bị tâm tình của anh ảnh hưởng, đạp chân ga vèo đem chạy đi.
Thẩm Tâm: “? ? ?”
Không phải, vị tiên sinh này, anh là ai vậy? ? ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro