Chương 18. Diệp Uyên & Lâm Yêu Yêu ( Đừng để lỡ nhau )
Cô ngẩng lên.
"Em xa cách với anh là vì Diệp Uyên sao?" Đinh Tư Thừa khẽ hỏi một câu.
Lâm Yêu Yêu há hốc miệng, mãi về sau mới lắc đầu: "Không phải đâu!"
Cô như một đứa trẻ đi lạc đường, gấp gáp muốn biểu đạt nhưng lại chẳng nói nên lời. Ánh mắt cô bối rối và luống cuống. Dáng vẻ ấy càng làm cho Đinh Tư Thừa xót xa. Anh bất giác giơ tay, nhẹ nhàng kéo tay cô lại: "Yêu Yêu! Em như thế này còn khiến anh khó chịu hơn là em giết anh."
Như có một dòng điện truyền nhanh qua đầu ngón tay, Lâm Yêu Yêu chợt run lên một cái theo phản xạ. Cô định rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt. Ngọn sóng trong lòng khoảnh khắc này bỗng dâng trào cuồn cuộn. Đinh Tư Thừa trước mắt dường như đưa cô trở về khoảng thời gian mới bắt đầu yêu nhau. Anh cũng siết chặt tay cô như thế, nói với cô rằng, cả cuộc đời này anh cũng sẽ không buông tay.
Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định buông tay, chẳng phải sao?
Vô vàn nỗi đau đớn trong tim lại lan tỏa...
Cứ như vậy, cô cũng không nỡ buông tay anh ra.
"Yêu Yêu! Thật ra anh..."
"Anh đang làm cái đấy! Buông ra!" Đúng vào lúc Đinh Tư Thừa chuẩn bị nói gì đó, có một giọng nói phẫn nộ đột ngột chen ngang, ngay sau đó là một bóng hình cao lớn xuất hiện, kéo xốc cổ áo Đinh Tư Thừa dậy. Một giây sau, một cú đấm bay thẳng vào mặt anh!
Đinh Tư Thừa đứng không vững, cả người ngã nhào về phía sau.
Bàn ghế đổ lộn xộn hết cả.
Cafe, nước hoa quả vương vãi hết ra mặt đất.
Lác đác có vài người khách nhìn thấy cảnh này, vội vàng rời khỏi quán.
Lâm Yêu Yêu kinh hoàng đứng dậy, lúc này mới nhìn rõ người vừa đánh Đinh Tư Thừa là Diệp Uyên. Sao anh ấy lại tới đây?
Diệp Uyên như một con quái thú bị kích động, thấy Đinh Tư Thừa ngã xuống đất vẫn chưa chịu thôi mà tiếp tục bước tới một lần nữa tóm lấy anh, rồi vung tiếp một đấm nữa, quát lớn: "Anh lại tới làm phiền cô ấy làm gì?"
Quản lý của quán lo lắng đi vòng quanh, các phục vụ cũng bị dọa cho ngây ngốc.
Lâm Yêu Yêu không suy nghĩ gì, vội xông tới trước, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Uyên, sốt sắng nói: "Diệp Uyên, anh làm cái gì vậy? Sao anh lại đánh người giữa chốn đông người thế này? Mau buông anh ấy ra?"
"Em tránh ra cho anh!" Diệp Uyên vốn đang tức giận ngút trời, nghe cô nói vậy lại càng bừng bừng phẫn nộ, bèn hất tay một cái đẩy Lâm Yêu Yêu sang một bên.
Lâm Yêu Yêu đứng không vững, cũng bị ngã xuống đất.
Đinh Tư Thừa thấy vậy vội đẩy Diệp Uyên ra, xông tới đỡ lấy Lâm Yêu Yêu, hét về phía Diệp Uyên: "Diệp Uyên, anh điên rồi à!"
Diệp Uyên bỗng chốc đờ đẫn đứng đó, đáy mắt chỉ toàn sầu não.
Diệp Uyên nắm chặt tay, bước nhanh tới trước, đẩy Đinh Tư Thừa ra, ôm chặt Lâm Yêu Yêu rồi đỡ cô dậy: "Yêu Yêu! Anh không cố ý đâu. Anh chỉ là... chỉ là..." Chỉ là mãi nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh, Diệp Uyên thừa nhận mình giận đến lú lẫn rồi.
Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên, rồi nhìn bàn ghế đổ lanh tanh bành xung quanh, khẽ lắc đầu: "Diệp Uyên! Sao anh chưa phân biệt phải trái đã xông vào đánh người rồi? Anh đâu phải trẻ con nữa."
Diệp Uyên nén giận: "Yêu Yêu! Em còn gặp mặt cái loại người này làm gì?"
Lâm Yêu Yêu cắn chặt môi. Cô cũng không muốn gặp, nhưng trái tim lại thúc giục cô làm vậy.
Thấy dáng vẻ cô như vậy, Diệp Uyên càng nhíu chặt mày.
"Yêu Yêu! Chân em không sao chứ?" Đinh Tư Thừa nhìn cô đầy lo lắng.
Cô đang định lắc đầu, Diệp Uyên lại hét lên với Đinh Tư Thừa: "Anh cút đi ngay cho tôi! Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, không tới lượt anh lo lắng!"
"Diệp Uyên! Anh có thể đừng vô lý như vậy được không?" Đinh Tư Thừa bước tới, bực dọc nhìn Diệp Uyên.
Diệp Uyên vốn dĩ đã nhẫn nhịn anh ta đủ rồi, cộng thêm cả một tối không được ngủ tử tế, bản thân vốn đang dễ nổi nóng, vừa nghe anh ta nói vậy, tức giận lại dùng tới nắm đấm.
"Diệp Uyên, anh đủ rồi đấy!" Lâm Yêu Yêu xông tới, chắn trước mặt Đinh Tư Thừa, hét vào mặt Diệp Uyên: "Anh điên đủ chưa?"
Diệp Uyên nhìn cô không dám tin, chỉ tay về phía Đinh Tư Thừa: "Em nói đỡ cho hắn ta?"
"Em chỉ không muốn anh tiếp tục ở đây làm mọi người mất thể diện." Tâm trạng Lâm Yêu Yêu rối bời, đầu đau như búa bổ: "Anh không còn là trẻ con nữa. Anh không cảm thấy hành vi hôm nay của mình quá ấu trĩ rồi sao?"
Diệp Uyên tím tái mặt mày, thấy cô nói đỡ cho Đinh Tư Thừa lại càng giận dữ, bước tới nắm chặt lấy cánh tay cô: "Đi theo anh!"
Lực của Diệp Uyên quá mạnh, khiến Lâm Yêu Yêu đau đớn phải kêu lên.
Đinh Tư Thừa thấy vậy nhanh chóng đẩy Diệp Uyên ra: "Cho dù cô ấy là bạn gái anh, anh cũng không thể thô lỗ với cô ấy như vậy!"
"Cần anh lo à?" Một tay Diệp Uyên đẩy Đinh Tư Thừa, một tay vẫn nắm chặt lấy Lâm Yêu Yêu.
Cánh tay cô gần như đã bị anh nắm tới thâm tím, đau tới nỗi mồ hôi túa ra.
Đinh Tư Thừa lại định bước tới thì Diệp Uyên đã tung một đấm. Lần này Đinh Tư Thừa không nhường nữa, hai người bắt đầu ẩu đả.
"Ôi trời ơi! Hai vị đừng đánh nhau nữa, nếu không tôi báo cảnh sát đó!" Người quản lý nhìn thấy đồ đạc trong quán đổ nghiêng đổ ngả, đau xót kêu gào ầm ĩ.
Những hai người đàn ông chẳng ai chịu nhường ai.
Cuối cùng vẫn phải tới Lâm Yêu Yêu gào lên: "Đủ rồi! Dừng tay cả đi! Còn không dừng tay em ra ngoài kia cho xe đụng chết đấy!"
Câu nói này thực sự đã khiến cho Đinh Tư Thừa và Diệp Uyên đều phải dừng lại ngay lập tức.
Diệp Uyên giật nảy mình, nhìn Lâm Yêu Yêu, lập tức xua tay: "Được, được, được! Anh nghe em, Yêu Yêu..."
Đinh Tư Thừa cũng đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Lâm Yêu Yêu với vẻ mặt cảnh giác.
Một lúc lâu sau, Lâm Yêu Yêu mới yếu ớt nói một câu: "Diệp Uyên! Anh đi đi!"
Cả người Diệp Uyên run lên: "Yêu Yêu! Em nói gì?"
Lâm Yêu Yêu hít sâu một hơi, nhìn về phía Diệp Uyên: "Anh đi đi!"
"Anh mới là bạn trai em."
"Hai chúng ta... không hợp." Lâm Yêu Yêu siết chặt tay, bờ môi run run: "Khoảng thời gian này em luôn cố gắng thuyết phục bản thân làm quen với anh, chấp nhận sự thật này, dốc hết mọi khả năng để tiếp nhận anh. Nhưng thành thật xin lỗi, em vẫn không thể lừa dối chính bản thân mình. Em đã từng thử, thế nên mới hiểu anh và em thật sự không thích hợp."
Diệp Uyên giận tới nỗi nghiến răng kèn kẹt, hai mắt như sắp bốc hỏa: "Cũng tức là... tới tận bây giờ em vẫn còn yêu tên khốn Đinh Tư Thừa này?"
"Xin lỗi anh!" Cô không trả lời, chỉ còn biết xin lỗi.
"Lâm Yêu Yêu!" Diệp Uyên nghiến răng gọi rõ từng tiếng trong tên cô: "Em phải đê tiện đến mức nào mới quay đầu gặm lại cỏ cũ hả?"
Lâm Yêu Yêu bất chợt ngẩng lên nhìn Diệp Uyên, không tin rằng câu nói này có thể thốt ra từ miệng của anh.
Đinh Tư Thừa cũng nhíu mày: "Diệp Uyên! Anh ăn nói cho sạch sẽ một chút!"
"Tới lượt anh lên tiếng rồi đấy à?" Diệp Uyên đấm cho hắn ta một trận thành nhân bánh luôn.
"Đúng vậy! Em chính là một kẻ hèn hạ như vậy." Ngón tay Lâm Yêu Yêu đã đâm sâu vào tận lòng bàn tay: "Anh đi đi! Em vốn không xứng đáng nhận tình yêu của anh. Với thân phận và gia thế của mình, anh hoàn toàn có thể tìm được một cô gái tốt hơn em vạn lần."
Diệp Uyên nhìn cô chằm chằm, hồi lâu bỗng bật cười: "Được, được lắm!" Đôi mắt anh giá lạnh đến rợn người: "Lâm Yêu Yêu! Diệp Uyên này đúng là mù mắt rồi mới yêu cô! Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Dứt lời, anh rút ví tiền ra, móc toàn bộ tiền trong ví vứt xuống đất coi như trả phí làm hỏng đồ đạc rồi phẫn nộ quay người rời đi.
Cả người Lâm Yêu Yêu chao đảo, mắt cá chân bị đau khiến cô đứng không vững nữa. Eo cô được Đinh Tư Thừa giữ chặt. Anh quan tâm: "Anh đưa em tới bệnh viện."
"Không cần đâu, chỉ bị trẹo chân một chút thôi, một lát là ổn." Cô nói rồi nhìn Đinh Tư Thừa, thấy khóe miệng anh chảy máu, gò má cũng xước sát, vô cùng khó chịu.
"Xin lỗi anh."
Đinh Tư Thừa nhìn cô, một thứ tình cảm khó nói thành lời đang đập thẳng vào lồng ngực. Anh giơ tay ôm cô vào lòng, khẽ nói: "Là anh có lỗi với em..."
...
Cả thành phố lại chìm trong ánh đèn và bóng xe cộ tấp nập, vén màn bắt đầu cho cuộc sống về đêm.
Đinh Tư Thừa đưa Lâm Yêu Yêu tới nhà mình. Sau khi cô ngồi yên vị trên sofa, anh lấy hộp thuốc tới, ngồi xuống xử lý vết thương cho cô.
Lâm Yêu Yêu vội vàng ngăn cản.
Nhưng anh vẫn kiên quyết. Cô đành nhìn anh nhẹ nhàng tháo giày mình ra, sau đó bôi lên một lớp thuốc nước dành cho người trẹo chân.
"Sẽ hơi đau đấy, ráng nhịn." Đinh Tư Thừa xoa hơi mạnh tay một chút.
Cô gật đầu, cố gắng nhịn đau.
Một lúc sau khi đã bôi thuốc xong, cô cũng chủ động xử lý vết thương trên mặt cho anh, bôi lên một lớp oxy già. Cả quá trình, Đinh Tư Thừa vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Cô thấy vậy bèn cúi xuống, vặn chai oxy già lại cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Đinh Tư Thừa kéo tay cô lại.
Cô chợt run lên.
"Xin lỗi em, Yêu Yêu..." Anh thì thầm.
Lâm Yêu Yêu rút tay về, lắc đầu.
"Lời xin lỗi của anh là lời nói từ tận đáy lòng. Thật ra hôm nay tới tìm em, còn một việc quan trọng nữa." Đinh Tư Thừa nói rất khẽ.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Anh lại kéo tay cô lại, dịu dàng nói: "Cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"
Lâm Yêu Yêu bỗng tròn xoe hai mắt.
"Anh biết anh không có tư cách để yêu cầu em. Nhưng Yêu Yêu! Anh tưởng anh không còn cảm giác với em nữa. Anh tưởng chia tay với em là anh có thể thoải mái, nhưng anh không làm được..." Đáy mắt Đinh Tư Thừa ngập tràn đau khổ: "Khi anh nhìn thấy em cắt tay nhập viện, tim anh đau như dao cắt. Khi anh nhìn thấy em không vui, anh cũng đau lòng như em. Anh không thể nào quên những tháng ngày chúng ta đã cùng đi qua khi trước. Yêu Yêu! Hãy cho anh thêm một cơ hội để yêu thương, bảo vệ em. Xin em hãy tin anh!"
Hô hấp của Lâm Yêu Yêu rất gấp, một lúc sau cô lắc đầu: "Không... Anh chỉ muốn bù đắp thôi..."
"Không phải!" Đinh Tư Thừa khẳng định rất chắc chắn: "Bao nhiêu năm nay anh đã quen có em bên cạnh mình, từ đầu tới cuối đều cảm thấy em sẽ không bao giờ rời xa anh, thế nên anh mới không quan tâm tới em. Nhưng mấy ngày nay anh rất đau khổ. Yêu Yêu! Em không vui anh cũng rất buồn. Anh lo cho sức khỏe của em, lo cho tâm trạng của em, lo lắng cho mọi thứ của em."
Ngón tay Lâm Yêu Yêu run lên.
"Em không yêu anh nữa sao? Anh không tin em không còn chút cảm giác nào với anh." Khóe mắt anh ươn ướt.
Bờ môi cô cũng bắt đầu run, ánh mắt hỗn loạn.
"Đây chính là mục đích anh tới tìm em hôm nay." Nói rồi, Đinh Tư Thừa rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, rất đẹp, nhẹ nhàng mở ra, từ từ quỳ xuống trước mặt cô: "Yêu Yêu! Hãy làm vợ anh nhé!"
Lâm Yêu Yêu bàng hoàng há hốc miệng, rồi cô ôm chặt miệng lại.
Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, rực rỡ đến lóa mắt.
Anh vẫn giơ chiếc hộp lên, nhìn cô đầy chân thành: "Anh không thể không có em. Yêu Yêu, làm vợ anh nhé?"
Khóe mắt Lâm Yêu Yêu đã sắp đỏ ửng, nước mắt đọng lại dần, làm mơ hồ tầm nhìn.
Cuối cùng cô nghẹn ngào: "Em... Tư Thừa! Anh... tại sao chứ?" Cô chỉ sợ anh làm việc này chỉ xuất phát từ trách nhiệm và sự dằn vặt.
Đinh Tư Thừa kéo tay cô, đưa bên môi hôn nhẹ: "Anh tưởng anh không còn yêu em nữa. Nhưng thông qua lần này anh mới phát hiện là không phải. Nhất là khi em ở bên cạnh Diệp Uyên. Cuối cùng anh đã nhận ra, anh vẫn còn yêu em, yêu em sâu sắc."
Nước mắt trượt xuống gò má.
"Đồng ý với anh nhé? Chiếc nhẫn này đã phải thuộc về em từ lâu rồi." Đinh Tư Thừa siết chặt tay cô: "Chúng ta kết hôn, sau này sẽ không bao giờ chia lìa nữa."
Lâm Yêu Yêu vẫn khóc nãy giờ, cuối cùng bật ra thành tiếng. Phòng tuyến cuối cùng trong trái tim cô hoàn toàn sụp đổ. Đối mặt với người đàn ông mình yêu, cô không thể kháng cự được. Cô gật đầu thật mạnh.
Đinh Tư Thừa kích động đứng dậy, ôm chặt lấy cô, từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Cô dựa sát vào ngực anh. Một người như cái bóng hồn là cô cuối cùng đã lấy lại được sức mạnh.
Anh cúi đầu, thay thế đi từng giọt nước mắt bằng từng nụ hôn, nhẹ nhàng dỗ dành bằng những lời đầy dịu dàng: "Tất cả mọi thứ trong hôn lễ em cứ quyết định. Em muốn làm thế nào chúng ta sẽ tổ chức như thế."
Lâm Yêu Yêu bật cười trong nước mắt.
"Nhìn em vừa khóc vừa cười kìa." Đinh Tư Thừa cầm lấy khăn giấy, khẽ lau nước mắt cho cô.
Lau mãi, lau mãi, ánh mắt anh dần trở nên ôn hòa. Anh không kìm được lòng mình, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Nước mắt Lâm Yêu Yêu lại tuôn trào.
Nụ hôn của anh miên man không thôi, bàn tay lớn đỡ lấy gương mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đáp lại. Cảm giác ấm áp đã lâu không gặp khiến cô càng khóc dữ dội.
Anh hôn hết tất cả giọt nước mắt.
Nụ hôn men theo môi cô xuống chiếc cằm nhọn.
Cô nức nở: "Tư Thừa! Anh thật sự sẽ không rời xa em nữa chứ?"
"Không bao giờ, anh xin thề!" Anh nhìn vào mắt cô, lời hứa chắc chắn.
Lâm Yêu Yêu lại cười, hạnh phúc ngập tràn.
Khi nụ hôn của Đinh Tư Thừa một lần nữa áp xuống, cô khẽ nhắm mắt lại.
Nụ hôn của người đàn ông dần trở nên nóng bỏng, bàn tay phủ lên người cô, chầm chậm và thành thục cởi từng cúc áo của cô...
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, bờ vai trần của Lâm Yêu Yêu lộ ra.
Sau đó áo cô rơi xuống đất.
Đinh Tư Thừa nằm đè lên người cô.
Trong không gian vang lên tiếng cởi quần áo của hai người.
"Yêu Yêu..." Đinh Tư Thừa nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Yêu Yêu.
Cô cũng vòng tay qua cổ anh, ngắm nhìn gương mặt anh với ánh mắt chứa chan tình cảm. Hơi thở nồng nàn của hai con người quấn chặt lấy nhau.
Ánh mắt Đinh Tư Thừa nhuốm một khát khao rõ ràng. Anh hôn lên môi cô một lần nữa, bàn tay nâng cao eo cô lên. Cả cơ thể cường tráng tiến sâu vào trong.
Tiếng ngâm nga của Lâm Yêu Yêu bật ra khỏi môi, hòa hợp cũng tiếng thở dài thoải mái của anh.
Cảm giác lấp đầy quen thuộc và niềm hạnh phúc ùa về khiến cô siết chặt lấy bờ vai anh.
Hông Đinh Tư Thừa bắt đầu vận động.
Từ sự chậm rãi ban đầu, tốc độ của anh nhanh dần lên...
Trong căn phòng, tiếng thở trầm đục của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người con gái như dàn nhạc giao hưởng vọng khắp bốn góc tường...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro