Chương 11: Công khai

Ngày công chiếu, rạp phim đông nghẹt khán giả. Những hàng ghế kín chỗ từ suất đầu tiên, khắp các diễn đàn mạng xã hội đều tràn ngập hashtag:
#ĐiềuChưaNói
#TiêuChiếnVươngNhấtBác
#CặpĐôiMànẢnh

Trong ánh sáng mờ ảo của rạp, tiếng nhạc vang lên, cảnh đầu tiên mở màn — ánh mắt sâu hút của Nhất Bác và nụ cười dịu dàng của Tiêu Chiến. Khán giả như bị kéo vào dòng chảy cảm xúc. Khi đến cảnh hoàng hôn bên bờ biển, giây phút nhân vật thổ lộ tình cảm, cả rạp im phăng phắc, rồi bùng nổ tiếng vỗ tay.
"Trời ơi, ánh mắt đó thật sự không giống đang diễn!"

"Cảm giác như họ đang yêu nhau ngoài đời vậy!"

"Đạo diễn Lưu đỉnh quá, ghép được hai linh hồn đồng điệu lên màn ảnh."

Bộ phim nhanh chóng phá kỷ lục phòng vé, trở thành hiện tượng toàn quốc. Nhưng đi kèm với thành công là những lời đồn thổi.

Ngay sau buổi công chiếu, một bức ảnh hậu trường bị rò rỉ: Nhất Bác che áo khoác cho Tiêu Chiến dưới mưa. Cư dân mạng lập tức "nổ tung".

"Không thể nào chỉ là đồng nghiệp được."

"Tôi ship cặp này từ hồi đại học, giờ thành thật rồi sao?"

"Nếu là thật, tôi ủng hộ hết mình!"

Truyền thông nhanh chóng vào cuộc. Hàng loạt bài báo giật tít:
"Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác – tình đồng nghiệp hay tình yêu ngoài đời?"

Các công ty quản lý bắt đầu lo lắng. Công ty Anh Huy, nơi Nhất Bác đầu quân, liên tục gọi điện nhắc nhở:
"Em cần giữ khoảng cách, đừng để scandal ảnh hưởng đến hình tượng."

Nhưng Nhất Bác chỉ lạnh nhạt đáp:
"Tôi biết mình đang làm gì."

Còn Tiêu Chiến, hoạt động solo, phải tự mình đối mặt với làn sóng dư luận. Anh im lặng, không phản bác cũng không thừa nhận. Chính sự im lặng ấy càng khiến tin đồn lan nhanh hơn.

Một đêm muộn, sau khi kết thúc lịch trình quảng bá phim, Tiêu Chiến ngồi trong căn hộ yên tĩnh. Ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt anh, mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ. Chuông điện thoại reo — là Nhất Bác.

"Anh chưa ngủ à?" – giọng cậu vang lên, khàn nhẹ.

"Ừ, còn anh?"

"Tôi muốn gặp anh. Ngay bây giờ."

Tiêu Chiến thoáng ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý.

Họ gặp nhau ở sân thượng một khách sạn cao tầng. Gió thổi mạnh, thành phố rực sáng phía dưới. Nhất Bác đưa tay chỉnh lại khăn choàng của anh, ánh mắt chăm chú.

"Anh có sợ không?" – cậu hỏi.

"Sợ gì?"

"Sợ dư luận, sợ ánh nhìn của hàng triệu người, sợ nếu chúng ta thật sự đến gần nhau thì sẽ mất tất cả."

Tiêu Chiến im lặng, mắt nhìn xa xăm. Anh hiểu rõ hơn ai hết, một khi công khai, con đường sự nghiệp sẽ đầy rẫy thử thách. Nhưng trước ánh mắt kiên định của Nhất Bác, lòng anh dậy sóng.

"Tôi... không biết nữa," anh thở dài.

Nhất Bác nắm lấy tay anh, siết chặt:
"Vậy để tôi quyết định. Tôi sẽ không bỏ lỡ lần này. Anh không cần trả lời ngay, chỉ cần để tôi ở cạnh."

Tim Tiêu Chiến run lên từng nhịp. Anh không gật, cũng không lắc. Nhưng tay anh không hề buông ra.

Trong những buổi phỏng vấn sau đó, đạo diễn Lưu thường "vô tình" đẩy thuyền:
"Cảm xúc của hai người họ rất thật, tôi không cần chỉnh sửa quá nhiều. Có lẽ vì họ đồng điệu cả trong đời sống lẫn nghệ thuật."

Khán giả nghe xong càng tin chắc. Các MC chương trình giải trí cũng liên tục gặng hỏi:
"Tiêu Chiến, anh nghĩ sao về tin đồn tình cảm với Nhất Bác?"

"Nhất Bác, ánh mắt anh nhìn Tiêu Chiến trên phim có giống ngoài đời không?"

Mỗi lần như thế, Tiêu Chiến chỉ cười trừ, còn Nhất Bác thì thẳng thắn:
"Trên phim thế nào, ngoài đời cũng vậy."

Câu trả lời ngắn gọn nhưng đủ làm bùng nổ mạng xã hội.

Một tối, Tiêu Chiến trở về căn hộ, bật laptop. Hàng loạt bài báo, bình luận hiện ra. Có fan ủng hộ, có fan phản đối gay gắt:
"Nếu họ yêu nhau thật, tôi rời fandom."

"Tình yêu không phân biệt, tôi chúc phúc."

"Hãy để họ sống thật với chính mình."

Anh nhắm mắt, lòng nặng trĩu. Anh đã quen với ánh hào quang nhưng cũng hiểu mặt tối của nó. Nếu bước thêm một bước, liệu có đánh đổi quá nhiều không?

Điện thoại rung. Tin nhắn từ Nhất Bác:
"Đừng lo, tôi ở đây. Cho dù cả thế giới quay lưng, tôi vẫn chọn anh."

Nước mắt anh bất giác rơi. Có lẽ, điều chưa nói... đã đến lúc phải nói.

Một tháng sau, đoàn phim tổ chức buổi họp báo tổng kết thành công. Truyền thông chen chúc, hàng trăm máy ảnh chĩa thẳng vào. Tiêu Chiến và Nhất Bác ngồi cạnh nhau, giữa muôn vàn ánh đèn flash.

Một phóng viên đứng dậy hỏi thẳng:
"Xin hỏi, tin đồn tình cảm giữa hai anh là thật hay chỉ là chiêu trò quảng bá?"

Không khí lặng đi. Mọi ánh mắt đổ dồn về họ. Tiêu Chiến khẽ run, nhưng trước khi anh kịp trả lời, Nhất Bác đã cầm micro:
"Không phải chiêu trò. Là thật."

Cả khán phòng nổ tung. Tiêu Chiến quay sang, mắt mở to. Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
"Tôi thích anh ấy. Đó là sự thật."

Phóng viên đồng loạt chụp ảnh, tiếng bàn tán vang lên. Tiêu Chiến hít một hơi sâu, rồi bất ngờ cầm lấy micro:
"Tôi... cũng vậy."

Giây phút ấy, tất cả như vỡ òa. Khán giả truyền hình trực tiếp chứng kiến, mạng xã hội nổ tung. #TiêuChiếnVươngNhấtBácCôngKhai leo top 1 trending chỉ sau vài phút.

Công ty quản lý hoảng hốt, fandom chia rẽ, truyền thông tranh cãi dữ dội. Nhưng bên cạnh những phản đối, làn sóng ủng hộ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Cảm ơn hai anh đã sống thật!"

"Tình yêu này xứng đáng được trân trọng."

"Họ là tuổi trẻ, là dũng khí mà chúng ta cần."

Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau vượt qua những ngày sóng gió. Họ không còn trốn tránh, không còn lặng lẽ dõi theo từ xa. Họ song hành, giữa ánh đèn rực rỡ và cả những gièm pha cay nghiệt.

Một buổi chiều, sau khi kết thúc lịch trình dày đặc, hai người ngồi bên nhau trên ban công căn hộ, nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.

"Anh hối hận không?" – Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến dựa vào vai cậu, khẽ cười:
"Không. Có em ở đây, anh chẳng sợ gì nữa."

Cậu siết chặt tay anh, trong lòng thầm hứa:
Dù phía trước còn bao sóng gió, tôi cũng sẽ nắm tay anh đi hết con đường.

Ánh hoàng hôn phản chiếu trên gương mặt họ, hai trái tim cuối cùng cũng thôi giấu giếm, thôi lặng im. Điều chưa nói... nay đã trở thành sự thật.

Hai thủ khoa năm xưa, qua bao cuộc gặp gỡ vô tình, qua bao chặng đường trưởng thành, cuối cùng đã tìm thấy nhau. Họ không còn chỉ là ánh mắt trong quá khứ, mà là tình yêu hiện tại, tình yêu đủ mạnh mẽ để công khai trước cả thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro