Chương 4: Bữa ăn đầu tiên

Khán phòng bùng nổ tiếng vỗ tay, reo hò đến nỗi mái vòm như rung chuyển. Giáo viên đứng dậy vỗ tay, sinh viên hò hét gọi tên. Ai nấy đều biết, họ vừa chứng kiến một khoảnh khắc khó quên trong lịch sử ngôi trường này.

Từ giây phút ấy, "Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác" không chỉ là hai cái tên riêng biệt. Họ được nhắc đến như một cặp đôi hoàn hảo trên sân khấu – sự kết hợp mà ai cũng mong chờ sẽ còn tiếp diễn.

Khoảnh khắc sân khấu bùng nổ ấy như một dấu mốc trong cuộc đời sinh viên của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Sau khi cả hai cùng rời khỏi sân khấu, tiếng reo hò vẫn còn vang dội phía sau. Nhiều sinh viên chạy theo xin chụp hình chung, có người còn mạnh dạn chìa giấy bút xin chữ ký. Hai thủ khoa vốn quen với việc được chú ý, nhưng lần này, cả họ cũng cảm thấy bầu không khí đặc biệt hơn hẳn.

Thầy cô ban giám khảo mỉm cười khen ngợi:
– Hai em phối hợp quá ăn ý. Sân khấu hôm nay, nhờ hai em mà thực sự trở thành đỉnh cao.

Tiêu Chiến lịch sự cúi đầu cảm ơn. Vương Nhất Bác chỉ khẽ gật đầu, nhưng khóe môi cậu cong nhẹ – nụ cười hiếm hoi ấy lọt ngay vào mắt Tiêu Chiến, khiến cậu bất giác ngẩn ngơ trong thoáng chốc.

Sau buổi chấm thi, sinh viên tản dần. Không khí trong hội trường vẫn còn rộn ràng, nhưng cả hai đã thoát ra được vòng vây của đám đông. Bước chân ra hành lang sáng rực ánh đèn, Tiêu Chiến quay sang nói nhỏ, giọng vừa nhẹ vừa pha chút ngại ngùng:
– Hôm nay... cậu có muốn đi ăn gì không?

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen thẳm quan sát cậu vài giây. Rồi cậu trả lời ngắn gọn:
– Căng tin.

Tiêu Chiến thoáng bật cười. Cậu nghĩ Nhất Bác sẽ từ chối, nào ngờ lại nhận lời. Thế là, hai người cùng đi bộ về phía khu căng tin

Tin tức lan nhanh hơn gió. Khi hai thủ khoa ngồi cùng bàn, cả căng tin như vỡ òa. Những tiếng xì xào vang lên tứ phía:
– Trời ơi, hai cực phẩm ngồi ăn chung kìa!

– Đúng là khung cảnh chỉ có trong mơ...

– Mau chụp hình lại đi, không thì phí mất!

Tiêu Chiến vốn quen với sự ồn ào, chỉ mỉm cười nhẹ, coi như không nghe thấy. Vương Nhất Bác thì im lặng, lạnh lùng xúc cơm, thái độ dửng dưng như chẳng quan tâm. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy đôi tai cậu hơi đỏ lên.

Trong khi ăn, Tiêu Chiến chủ động bắt chuyện:
– Hôm nay cậu nhảy thật sự rất tuyệt. Tớ nghĩ, nếu không có phần nhảy của cậu, bài hát kia chắc cũng không đặc biệt đến thế.

Nhất Bác ngẩng lên, ánh mắt lặng yên nhìn thẳng cậu, đáp đơn giản:
– Còn nếu không có giọng hát của cậu, vũ đạo của tớ cũng chẳng có hồn.

Tiêu Chiến ngẩn ra. Một câu nói ngắn ngủi, nhưng đủ khiến trái tim cậu lỡ mất một nhịp.

Sau bữa ăn, cả hai cùng rời căng tin. Đèn đường trong sân trường vàng dịu, gió đêm nhẹ thổi qua tán cây, tạo thành khoảng không gian lạ lẫm nhưng bình yên.
Tiêu Chiến ngập ngừng lấy điện thoại ra, giọng hơi nhỏ:
– À... chúng ta học khác khoa, lịch học cũng khác. Nếu có gì cần liên hệ... cậu cho tớ số nhé?

Vương Nhất Bác nhìn cậu, không nói gì. Một lát sau, cậu rút điện thoại, bấm nhanh vài số, rồi chìa màn hình ra trước mặt Tiêu Chiến.
– Đây.

Tim Tiêu Chiến khẽ rung lên. Cậu nhập số, lưu tên: "Vương Nhất Bác – Vũ đạo".

Vương Nhất Bác cũng làm tương tự, chỉ khác là cậu nhập đơn giản: "Tiêu Chiến". Không dấu chấm, không ghi chú, chỉ duy nhất hai chữ, như thể đã đủ để cậu ghi nhớ mãi.

Đêm ấy, Tiêu Chiến về phòng ký túc xá. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào bàn học, cậu chống cằm nhìn chiếc điện thoại trên tay.

Cuối cùng, cậu bấm gửi một tin nhắn:
Tiêu Chiến: Hôm nay... cảm ơn cậu đã đồng ý diễn cùng. Thật sự rất vui.
Màn hình sáng lên ngay sau đó.

Vương Nhất Bác: Ừ. Cũng vui.

Tiêu Chiến bật cười khẽ. Cậu gõ thêm một dòng:
Tiêu Chiến: Sau này, nếu có cơ hội, chúng ta lại đứng cùng sân khấu nhé?

Một lúc sau, trả lời hiện ra:
Vương Nhất Bác: Nhất định.

Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng khiến lòng Tiêu Chiến ấm áp lạ thường.

Đêm ấy, cả hai nằm trên giường, mỗi người một ký túc xá khác nhau, nhưng tâm trạng lại giống nhau đến kỳ lạ – trái tim đập nhanh hơn bình thường, chỉ vì vài câu nói ngắn ngủi.

Cứ thế, một mối liên kết mới đã bắt đầu, giản dị nhưng đầy hứa hẹn.

Tin tức về "hai thủ khoa cùng nhau đi ăn căng tin" lan nhanh khắp trường, gần như chỉ trong một buổi tối đã thành đề tài nóng hổi trên mọi diễn đàn sinh viên. Bức ảnh chụp lén mờ mờ nhưng đủ thấy rõ Tiêu Chiến đang cười còn Vương Nhất Bác cúi đầu ăn cơm, được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

"Đẹp trai thế này, thử hỏi ai mà chịu nổi!" – có người bình luận.

"Cặp đôi này đứng cạnh nhau mới thật sự hoàn hảo, một người ôn nhu, một người lạnh lùng." – một người khác thêm vào.

Ban đầu, Tiêu Chiến hơi ngại ngùng khi thấy chuyện nhỏ như thế cũng bị đem ra bàn tán. Nhưng cậu lại không thể phủ nhận cảm giác... có chút gì đó ấm áp. Lâu rồi cậu mới thấy mình được người khác "gắn chung tên" với một ai đó.

Vương Nhất Bác thì dửng dưng hơn nhiều. Khi bạn cùng phòng Lâm Hạo đưa điện thoại cho cậu xem diễn đàn, cậu chỉ liếc qua rồi trả lại:
– Ồ.

– Ồ cái gì mà ồ? – Lâm Hạo trợn mắt. – Cậu không thấy người ta gọi hai cậu là "CP quốc dân" rồi sao?

Nhất Bác không trả lời. Nhưng lúc quay mặt đi, cậu vô thức chạm vào chiếc điện thoại trong túi, nơi vừa lưu số của Tiêu Chiến vài tiếng trước.

Trường học trở lại nhịp sống bình thường. Tiêu Chiến mang theo giáo trình đến lớp học lý thuyết.

Vừa đặt cặp xuống, cậu đã nghe nhóm bạn cùng lớp ríu rít:
– Chiến, hôm qua cậu với Nhất Bác đúng là làm cả trường nổ tung rồi đấy.

– Lần đầu tiên thấy cậu đi ăn cùng ai luôn đó nha.

– Thật tình, hai người đứng chung nhìn đẹp đến mức không thở nổi.

Tiêu Chiến bật cười, vừa thở dài vừa lắc đầu:
– Các cậu nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là tình cờ thôi.
Bạn bè nhìn nhau, ánh mắt rõ ràng là không tin.
Nhưng vì Tiêu Chiến hiền lành, không ai trêu quá mức.

Ở phía khoa Vũ đạo, tình cảnh cũng tương tự. Mấy cậu bạn trong lớp xúm lại quanh Nhất Bác:
– Nhất Bác, thật không ngờ cậu chịu đi ăn với người khác đấy!

– Lại còn là Tiêu Chiến nữa chứ.

– Thế nào, có thấy hợp không?

Nhất Bác ngồi im, lật sách giáo trình. Một lúc lâu sau, cậu buông một câu:
– Cậu ấy hát rất hay.

Cả bọn lập tức ồ lên, cứ như vừa nghe được điều hiếm có.

Chiều hôm đó, Tiêu Chiến nhận được tin nhắn từ một số quen thuộc:
Vương Nhất Bác: Ngày mai cậu có tiết trống không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro