CẢ HAI ĐỀU TỆ NHƯ NHAU MÀ THÔI

"lại nữa hả, hajime?"

"còn mày thì nên học cách lịch sự với tiền bối đi"

rít thêm một hơi rồi đưa những làn khói trắng xoá theo chiều gió nhẹ, hajime chán nản nói chuyện với em. iwaizumi hajime là một trong những người rất giỏi trong câu lạc bộ bóng chuyền nam của trường aoba johsai. nhìn gã ta trông có vẻ cáu kỉnh pha lẫn chút tử tế, ấy thực ra cũng chỉ là tên ngày đêm chơi bóng chuyền nhễ nhại mồ hôi, thi thoảng lại lên sân thượng suy ngẫm lặt vặt với điếu thuốc lá dưng dửng trên tay. em đã ngăn hajime nhiều lần về việc hút thuốc, rõ là chỉ muốn tốt cho người khác thế mà cũng không yên, không những bị chửi lại còn bị giảng đạo lí cuộc đời.

trước giờ em vẫn gọi gã là hajime-san hay iwa-chan nhưng sau khi biết gã hay hút thuốc, em như tự động bỏ đi sự tôn trọng tối thiểu giữa hậu bối và tiền bối với gã năm ba nọ, chắc là do em chúa ghét những tên ngày đêm phì phà khói bốc, toàn là những tên chẳng ra gì.

"hôm nay không tập hả ông già?" em bỏ qua những suy nghĩ cỏn con rồi chán nản hỏi hajime.

"thằng khùng oikawa bảo nghỉ sớm để nó tập một mình, mấy ngày nay đều vậy", rít thêm một hơi, anh lại nói tiếp:

"còn mày, hôm nay không đi tìm nó sao?"

"hôm nay nổi hứng tìm ông thôi, có vấn đề sao?" nói ra thì ngại quá, nhưng mà cũng phải trả lời thôi

thật vậy, không biết vì lí do nào, em thật sự mê mẩn bạn thân của hajime - oikawa tooru - số 1 của đội bóng chuyền nam, là một người tài giỏi, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến đối thủ run sợ. em luôn ngưỡng mộ đội trưởng oikawa, là một người đứng đầu quan tâm, tận tình với mọi người trong đội, không chỉ giỏi mà còn khiến cho mọi người vui vẻ nữa. hay là em luôn thích oikawa-senpai, là một vị tiền bối dịu dàng với em, là một người quan tâm em như cách anh trai nuông chiều em gái, và hàng tỉ thứ tốt đẹp so sánh không xuể...

"một điếu chứ?"

im lặng hồi lâu, khi hajime chuẩn bị làm thêm một điếu, gã đưa ra hỏi em trước. bvieecj này khiến em nhứ lại một lần khi đi ăn cùng hajime và oikawa-kun, anh rót cho em một li rượu nhỏ, mặc kệ em chưa đủ tuổi, hỏi thẳng thắn liệu em có muốn uống hay không. chẳng hiểu vì sao mà em lại nhớ khoảnh khắc ấy đến vậy, có chết chắc cũng chả quên được mất...

"xin khiếu"

em khua tay, từ chối thẳng thừng. bên cạnh đó, hajime chỉ nở một nụ cười xuề. gã thừa biết em ghét mùi thuốc lá. cái mùi nó hôi hôi đắng đắng, như len vào cổ họng, chà xát đến rỉ máu, kinh khủng. vậy mà hajime không biết bao lần mời em những món như vậy. nhưng khác mọi lần, khi em từ chối, gã đều bảo em nên trải đời vài lần, có gì về sau đỡ hấp hối, nhưng hôm nay lại khác:

"thế sao hôm oikawa mời mày rượu, mày lại uống?"

em dường như đứng hình, một phần là vì câu hỏi trùng hợp với suy nghĩ của em đến đáng sợ, một phần là vì hajime vẫn nhớ khoảnh khắc ấy.

những câu hỏi tại sao hiện lên trong đầu khiến em không thể nghĩ được điều gì khác, chúng dồn ép bản thân em như thể một cuộc chiến tranh không hồi kết, như thể em đang ở giữa mê cung lạc lối chẳng biết đường ra. vốn biết lí do là em là người dễ bị những cám dỗ thu hút, là do em luôn thích những điều mới mẻ vượt giới hạn, là do ham muốn nhất thời của tuổi học sinh cao trung. nhưng không phải rằng những lí do ấy cũng có thể đưa em tới điếu thuốc lá của hajime hay sao?

dẫu chỉ là một lời mời rượu vô ý ngây ngô của tiền bối cao trung nhưng nó lại khiến em lâng lâng rồi hóa điên dại, thậm chí anh còn không dùng tới những lời nói có cánh nhưng em cứ có cảm giác đầu óc mình chẳng thể làm chủ mà bay đi tìm bến bờ tình yêu. nhưng em vẫn vui vẻ đón nhận chén rượu đầy ắp nọ, uống một hơi mà khiến trái tim khó có thể làm chủ. có lẽ là vì em đã thật sự thích oikawa, chứ nào phải hajime.

nhưng nhiều khi em thấy thuốc lá lại ảo diệu đến lạ thường, nó tạo ra những làn khói trắng che bớt đi những muộn phiền trước mắt em, như thể một làn mây nhẹ đưa em đến những nơi em mong ước, mặc kệ cái mùi nồng rát của thuốc lá len quay rãnh phổi nhưng nó thi thoảng vẫn khiến em thoái mái khó tả. thế mà em vẫn từ chối điếu thuốc mà hajime đưa em, nó khiến cho em như muốn xóa đi sự mời gọi thân mật của oikawa trong trái tim em, làm cho em cảm giác bản thân sẽ chìm trong hư ảo không lối thoát. thẳng thắn là vì em không có ccảm xúc gì với hajime, mà là oikawa-kun

"a-anh hỏi cái gì vậy chứ?"

thoát ra khỏi những rối ren trong đầu, em trả lời bâng quơ. kunimi-kun, một người em quen trong câu lạc bộ bóng chuyền đã bảo em rằng bản thân em rất dễ ngại ngùng nếu ai đó chạm đúng tim đen của mình; thực ra là ai cũng thế, chỉ là em hiện rõ hơn chút, không những thế nếu bất cẩn, em có thể vô tình tiết lộ hết những điều mà nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình chứa đựng.

vừa trả lời hajime, em vừa đưa tay lên gãi đầu, đôi mắt hơi liếc sang hướng khác để tránh mặt gã. có lẽ em đã lộ rồi, nhỉ?

"mày mà cũng thấy ngại sao?" hajime vừa nói vừa nở một nụ cười hụt hẫng kì lạ rồi nói tiếp

"thế mà mày lại trông vô cùng thích thú mỗi khi oikawa xoa đầu mày đấy"

hajime nói một tràng mượt sướt với chút giọng điệu trầm ngâm rồi rít một hơi thuốc thật dài. oikawa-kun mỗi lần gặp em đều sẽ nói chuyện gì đó về câu lạc bộ, và nếu mình cũng kể lể một chút về ngày hôm nay của bản thân thì anh sẽ lại cười tươi thay cho câu trả lời, đưa đôi bàn tay có chút chai sạn lên làm rối tung mái tóc vốn đã bù xù của em. mỗi lúc vậy, trái tim em như muốn nổ tung, em như thể một con thiêu thân bay thẳng đến ánh đèn sáng chói chẳng màng sự sống. bàn tay anh chỉ chạm đến mái đầu, tuy nhiên một cách nào đó, nó như xuyên qua từng lớp da thịt, thóp lấy trái tim khô khan này. có lẽ 17 năm trên đời, chẳng có ai cho em được cảm giác ấm áo đến như vậy, chẳng có ai cho em nhưng cái xoa đầu dịu dàng ấm áp cùng nụ cười tươi rói đi kèm với những câu bông đùa ngọt ngào. cảm giác như bàn tay chai sạn ấy, tiếng cười ấy, lời bông đùa ấy đã lay động từng ngóc ngách trong em vậy

ngược lại với sự dịu dàng khó cưỡng nọ thì hajime lại hay cốc đầu em, nói em là đồ ngốc nghếch, thi thoảng lại là đần độn, những ngôn từ chẳng thể ăn nổi vào tâm trí em. gã là người thực tế, nhiều lúc cọc cằn khó ưa, nhưng em vẫn luôn thấy thoái mải với con người này giống như là một người chiến hữu thì hơn, thi thoảng gã đem lại cảm giác cho em cảm giác giống một người anh trai kĩ tính hơn là sự trêu đùa của hai người bạn đang trong tuổi trưởng thành. nó mang một cảm xúc khác xa khi em ở bên cạnh oikawa, đơn giản là...

...nếu hajime đem đến sự vui vẻ, thì oikawa-kun mang lại sự ấm áp.

"thôi đi ông già"

trong khi khuôn mặt em bắt đầu nóng rực, hai má đỏ ửng lên lộ ra vẻ ngại ngùng thì hajime vẫn vậy: vẫn là một khuôn mặt cau có, giọng điều trầm tư, đôi tay gân guốc thong thả cầm điếu thuốc lá đã tàn được bao phần

"tại sao lúc nào mày cũng đến phòng gọi tên nó chứ không phải là tao?"

tông giọng của hajime càng ngày càng cao, như thể một cấp độ bực tức nào đó tăng lên không ngừng. em cũng bị giọng điệu đó lôi về khỏi những suy nghĩ dồn dập, tuy nhiên chưa kịp trả lời, hajime như một cỗ máy, gã hỏi em liên hoàng. mọi thứ như thể một dòng thác nước đổ mạnh , y như là một chiếc hố không đáy mà có bao lời cũng lấp đầy không nổi:

"tại sao mày lại thích món bánh mì sữa đến thế?"

"lí do gì mà mày lại nghe lời nó đến vậy?"

"làm sao mà từ những thằng nhóc nhỏ tuổi mày lại thích những thằng già khú tầm tuổi tao chứ?"

"tại sao mày lại thay đổi từ khi gặp thành điên đ-"

"tại vì em thích oikawa-kun, anh đã hài lòng chưa?"

em cắt đứt dòng tức giận bấy lâu của hajime đang phun trào bằng cách nói hết ra sự thật, một phát trúng đích. và đúng như kunimi-kun nói, khi mà càng đâm sâu vào tim đen, em sẽ càng bị kích động...

"tại vì em...hình như rất thích oikawa-kun..."

em ngập ngừng đôi chút rồi thừa nhận lòng mình, đối mặt với bản sắc cáu có khó ưa cùng điếu thuốc đã cạn khói. em ngầm thở dài một hơi, từ gương mặt xém đỏ ngại ngùng của một thiếu nữ tuổi mới lớn em trở nên bình thản, đồng tử giãn ra tỏ vẻ thoải mái, như thể em vừa trút được lòng mình vào trời vào đất, vào từng khe trong tâm trí của hajime bấy giờ

"anh có biết, oikawa tuyệt vời ra sao không? là vì anh ấy cho em những điều mà chẳng ai đem lại được"

em cười với hajime, nụ cười thả lỏng, giọng nói còn nhấn nhá từng lời như xuyên một cái gì đó sắc nhọn vào sâu trong tim gã. khuôn mặt nóng nảy như giãn ra, gợi ý rằng em hãy nói gã nghe những điều mà oikawa cho em mà chẳng cần nhận lại. em cười xuề, thiết tha trong từng lời nói:

"oikawa cho em thấy thế nào mới là yêu thương thực sự"

đã từ lâu, từ khi chia tay cậu bạn hinata shouyou ở trường sơ trung, em quyết liệt huỷ bỏ ước muốn vào karasuno thời nào, vào đại một trường nào đó cho xong chuyện. lúc chia tay, hinata nói rằng sẽ không ai chơi thể thao mê mệt lại bỏ chúng để đi theo một điều chẳng thể chắc chắn sẽ gắn bó với bản thân cả đời, và cũng từ đó, em chẳng tin vào những người có sở thích lâu bền. nhưng mà oikawa đã phủ nhận điều ấy. dù là bận bịu, mồ hôi nhễ nhãi sau những trận tập bóng mệt mỏi, anh vẫn đến bên em, gọi tên em với giọng điệu khiến em nở nụ cười vô thức, kể lể cho em những chuyện trên trời dưới đất, khiến em thấy mình như một phần quan trọng trong anh. còn hajime thì khác. khi mới vào trường, em chỉ quen mình gã, đường đi xa xôi cũng chỉ biết nhờ gã đón đưa. rất khó để em xiêu lòng với những người dường như khẳng định nỗi sợ trong bản thân mình, vậy nên em biết rằng nếu gã bận bịu thì em sẽ chẳng thể so với một hạt cát trong tim gã, dần dần cũng quen mà em chẳng cả bận tâm suy tư. và cũng vì những lần bận bịu mà mỗi lúc em sầu bi nhất, gã cũng không để ý nhiều; những lúc em cần ai đó ôm em mà an ủi, gã lại chẳng hê dang rộng vòng tay; những lúc em cần một bờ vai để tựa, gã chẳng thể đến bên em mà an ủi, chỉ qua loa bằng những tin nhắn như 'anh đang bận mày tự xử lí đi', dần khiến em trở nên thu mình lại, dằn vặt bản thân trong nhiều suy tư vướng bận.

em thở dài một hơi như trút được phần nào gánh nặng, đưa mắt lên nhìn vào khung trời vô định. trời mua thu gió se se lạnh như gợi dậy phần nào trong trái tim con người, ánh nắng ấm áp dịu dàng như cố dâm xuyên qua để hạ xuống đôi tay hào gầy của em và điếu thuốc phảng phất khói của gã. sân thượng mùa thu bỗng trở nên lạnh lẽo với ánh nhìn ngơ ngác của hajime và nụ cười nhạt nhẽo của em. nhìn thì giống mộ cặp đôi non dại nhưng lại trái ngược hoàn toàn: chỉ là hai trái tim lệch nhịp vì chẳng thể khớp lòng nhau mà thôi.

tiếp lời bản thân, em lại nói:

"oikawa cho em thấy thế nào là mới mẻ"

có lẽ là do em nhạt nhẽo, hoặc là do bản thân em bị gò bó quá lâu. thực ra hinata - cậu tình cũ của em đã gieo rắc khá nhiều khung hình chật hẹp vào bộ não này. nhưng khi em gặp oikawa-kun, em như thể tìm thấy cánh cửa khác trong căn phòng tối mịt gò bó em bấy lâu nay. nếu như ngày trước em luôn nghĩ rằng tình yêu chả đáp ứng được điều gì trong cuộc sống thì anh lại cho em thấy thứ trái tim mong muốn lại đẹp đẽ khác lạ - là cả một ánh sáng lấp lánh, như những ngôi sao chổi lướt qua trái tim rồi để lại những mong ước, vực dậy hi vọng gì đó trong trái tim. oikawa-kun đã mời em một chén rượu nhỏ, nhưng nó lại giống như một lời động viên khiến trái tim em vực dậy, như thể chén rượu ấy anh đã tưới lên trái tim khô cằn này.

em ngừng kể lể và suy nghĩ, trong đầu em giờ chỉ là một thế giới đường mật ngọt ngào với oikawa mà thôi, tuy nhiên thì hajime lại tỏ thái độ khác. anh không nhăn mặt cáu kỉnh nhưng lại toát ra vẻ khó khăn, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt trọn mọi thứ một cách tham lam nhưng trong lòng lại vô cùng trống trải. gã dùng gương mặt ấy nhìn thẳng vào em, cầm trên tay điếu thuốc mới gã vừa châm mà thản nhiên nói:

"nhưng mày và oikawa, không phải một đôi, đúng chứ?"

em cũng biết, chẳng cần đợi hajime nhắc lại, từ chữ trong câu nói của gã là một nhát dao sắc nhọn đâm vào nơi sâu nhất tim em, đến mức em còn chẳng cảm nhận được đau là thế nào nữa. người ta nói đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về là vậy, câu nói ấy của oikawa khiến em càng ngày nhỏ bé đi, như một câu nói khiến mọi chuyện đi đến hồi kết. và đúng vậy, dù oikawa-kun có nuông chiều em, dịu dàng với em nhưng, chúng em chưa bao giờ đi qua giới hạn của hai chữ "bạn bè". mang trong mình tình cảm khó nói, em cũng không biết phải giải bày ra sao với anh...

"mày biết không, oikawa luôn như vậy với những đứa con gái khác"

hajime đã hút đến điếu thuốc thứ ba, gã vừa phì phà làn khói nồng nặc, vừa nói như thể gã cố làm nhẹ tính sát thương của chúng. em cũng thừa biết, tất cả mọi người đều nói oikawa là một tên sát gái, bản thân cũng phải ngu ngơ lắm mới rơi vào lưới tình của anh. em cũng thừa biết đôi tay ấy đã nắm lấy nhiều đôi tay khác nhưng em vẫn chấp nhận cầm lấy với nụ cười tươi rói, ngây ngô với sự hi vọng chẳng tới đâu. em cũng thừa biết ánh mắt đăm chiêu ấy trước khi đưa em tới trái tim gã thì đã từng có rất nhiều người con gái khác lọt vào, ấy thế mà em vẫn chấp nhận đi vào bên trong đôi mắt đó, tự cảm giác hạnh phúc mà tự mình hưởng thụ. và em cũng thừa biết những lời nói đường mật đó đã ướp ngọt bao nhiêu ý chí tinh thần của bao nhiêu cô nàng khác, dù bản thân em cũng nhận ra mình chỉ là một phần của món ăn nhưng em vẫn chấp nhận điều đó.

em biết mọi thứ nhưng vẫn chấp nhận thiệt thòi, một lẽ là vì em đã đem lòng mình cho oikawa-kun, hay là em thật sự chẳng thể thoát ra khỏi tù ngục tình yêu chết tiệt này; địa ngục tình yêu ấy cháy bỏng như làm tan đi chuỗi thời gian đông cứng trong suy nghĩ ngột ngạt và giã đông trái tim băng đá này.

điếu thuốc nào rồi cũng phải tàn, chén rượu nào rồi cũng phải cạn, giống như những chuyện tình thoáng qua này rồi cũng sẽ hết. em ngập ngừng nhìn thẳng vào mắt hajime, tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng đây lại là lần đầu em cảm thấy sự khác biệt trong ánh mắt của gã. nó đăm chiêu mỗi nỗi hụt hẫng nhưng lại cuốn hút mảnh nỗi buồn trong tâm hồn em. ánh mắt và khuôn mặt lúc này của gã khiến em có chút dạo động, như là sự thương cảm, như là mong muốn xoa dịu trái tim của đôi bên. nhưng kết cục thì em cũng chỉ là một con nhóc ích kỉ lãng mạn mà hại đời người khác.

"thuốc hay rượu, cái nào cũng tệ như nhau" em giữ nguyên ánh mắt mà nói với gã.

em thấy cái mùi thuốc lá rất tệ mà lại làm người khác nhớ mãi chẳng quên, để lại rất nhiều tác hại sức khỏe, thế mà lại cuốn hút lạ thường, gây nghiện khó tả, bám lâu chẳng rời. vì vậy khi mà mỗi lần ngửi thấy khói thuốc lá của hajime, em lại thấy quen thuộc mà khó chịu, chẳng thể hít được nhưng lại đem cho em cảm giác thích thú khác thường. ngỡ như ám ảnh không rời mà lại gây cảm giác quyến luyến không thôi.
còn về những giọt rượu phảng phất hơi cồn đến quyến rũ, nó như thể đường đi đưa con người ta đến một nơi lạ lẫm với nhiều sai lầm, hay là một thế giới chỉ có sự mong ước, mờ ảo mà đẹp đẽ. nó luôn khiến cho con người mất kiểm soát, khó lòng ngừng lại, dù biết rằng nó dẫn ta tới nơi mà ta chẳng muốn nhưng con người vẫn tiếp tục tìm đến, tìm đến ngõ cụt của cuộc sống mệt mỏi. những ly rượu sóng sánh với hương vị đê mê, đắng rát có, ngọt ngào có, nhẹ nhàng có, mạnh bạo có; như thể tạ sắt vô hình đè xuống tim, dập nát những cái đau khổ mà đè luôn cả những niềm vui.

khác nhau có mà giống nhau có. khi thì như những chất gây nghiện chết người nhưng ai cũng đâm đầu không thể dừng lại khi đã tìm đến, khi thì lại là một vết dao ở hai thể diện khác nhau, đối nghịch nhau. khi mà thuốc lại ám ảnh một sự độc hại thì rượu lại đem cho cảm giác thoải mái bằng cách đốt cháy linh hồn ta qua chất cồn.

khi mà hajime mang lại cho em cảm giác chán nản nhưng an toàn thì oikawa lại cho em cảm giác cuốn hút nhưng sâu bên trong lại dồn em vào chân tường của phố nỗi buồn.

dù cả hai đều có một sự nguy hiểm nhất định nhưng em lại lựa chọn điều thoáng qua nhẹ nhàng.

vì có lẽ khi điếu thuốc trên tay hajime tàn lụi là khi gã bỏ đi mối tình tương tư nhưng vẫn luôpn day dứt trong mình. vì có lẽ khi mà chén rượu cuối cùng mà oikawa mời em đã cạn, cũng là lúc hứng thú của anh dập tắt, để lại em chơi vơi, tìm về những quá khứ mà em muốn quên đi nhất

cả hai đều mang một sự nhàm chán xa xỉ mang tên tình yêu, một hương vị thiêu đốt con tim ngọt ngào mang tên chất gây nghiện, nhưng liệu ai đã nghĩ đến hồi kết của những sự nhàm chán hay hương vị đó chưa?

và trong chơi vơi của chiều thu, em lập tức nghĩ đến những giọt rượu cuối cùng trong chiếc chén nhỏ, mang lại tiếc nuối mà để lại tâm hồn trong mê cung; đăm chiêu nhìn những làn khói cuối cùng của điếu thuốc lá đã tàn hết, mang lại sự hụt hẫng mà để lại những điều chẳng mấy tốt đẹp.

dẫu gì cũng chẳng tốt đẹp, thế mà em vẫn luôn quyến luyến

dẫu gì cũng chẳng đáng bận tâm, nhưng em vẫn chọn lựa một trong hai cái chết tâm hồn

dẫu gì chỉ là một phía, khói đã bay mà tàn thuốc chẳng phai...

dẫu gì chỉ là một phương, chén rượu cạn mà trong lòng vẫn luôn đẩy đưa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro