CHƯƠNG 11 - Tiền Nhà

CHƯƠNG 11 - TIỀN NHÀ

Marin nhìn xuống giỏ đựng đồ ăn dã ngoại với vẻ mặt tự hào. Cô có một chiếc bánh phô mai tròn, bánh mì và thịt bò.

Cô càng nghĩ về lệnh tăng cân của Công tước thì càng thấy điều đó có lợi cho mình. Nhờ lệnh đó mà cô có thể nuôi mẹ cô ăn uống đầy đủ.

Bệnh của Roanna là bệnh về tinh thần.

Bà mất chồng và con trai cả vào cùng một ngày, bà cũng mất cả nhà cửa và toàn bộ tài sản. Đó là một cú sốc không thể diễn tả được đối với bà - người vốn đã yếu - rồi mẹ cô ngày một yếu đi.

Đó là lý do tại sao cô cần thuốc tăng cường thể lực và thực phẩm bổ dưỡng. Đó là cách duy nhất để giữ cho thể trạng của mẹ cô không trở nên tồi tệ hơn và cũng là lý do duy nhất khiến cô phải kiếm thật nhiều tiền.

Khi Marin đến trước nhà, cô thấy cửa cabin mở toang. Cô ngạc nhiên chạy vào trong và thấy vật dụng trong nhà đã đổ nát.

Một chiếc ghế lăn xung quanh. Rác do ai đó vứt bừa bãi. Có những chiếc đĩa bị vỡ ở khắp nơi.

"Ôi, mẹ ơi."

Marin - người buông thõng hai tay và đánh rơi giỏ đựng đồ ăn dã ngoại - chạy thẳng đến phòng Roanna và mở cửa. Mẹ cô không có trong phòng.

"Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?!"

"Marin..."

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phòng cô.

"Mẹ!"

Marin vội vàng mở cửa phòng.

"Mẹ....."

Marin bật khóc khi nhìn thấy Roanna - người mà cô không dám tưởng tượng nếu mình không thể gặp lại được nữa..

Mẹ cô đang dựa vào tủ quần áo bằng cơ thể yếu ớt của mình. Tóc bà ấy rối bù và xõa tung, như thể đã bị ai đó túm tóc.

"Mẹ ơi! Tại sao? Tại sao..."

Nước mắt không ngừng chảy dài trên má cô.

"Con là điều quý giá nhất với mẹ. Đây là tất cả những gì mẹ có thể làm. Mẹ xin lỗi."

"Mẹ xin lỗi về điều gì? Gì chứ?"

Marin đứng đó, sững sờ và nức nở.

"Ta là một người mẹ và con gái ta đang gặp khó khăn, nhưng mẹ lại bị bệnh và không thể giúp gì được cho con."

"..."

'Không phải vậy.'

Cô đáng lẽ phải nói rằng chỉ cần có mẹ bên cạnh là cô đã có sức mạnh để chịu đựng, nhưng giọng nói của cô bị chặn lại bởi một cục nghẹn ở cổ họng.

Vậy nên cô chỉ có thể lắc đầu mạnh đến nỗi tạo ra tiếng vo ve.

Mẹ cô luôn tự trách mình, nhưng thực ra, chính cô mới là người cảm thấy có lỗi với bà.

Ngày xảy ra tai nạn xe ngựa, thể trạng của mẹ cô không được tốt.

Cả gia đình hoàn toàn có thể đợi thêm vài ngày để sức khỏe của mẹ cô tốt hơn, rồi sau đó cùng nhau khởi hành. Vẫn còn vài ngày nữa mới đến ngày ra mắt.

Tuy nhiên, chính cô là người thúc giục cha mình rời đi sớm, vì cô muốn nhanh chóng đến thủ đô và ngắm cảnh.

Tai nạn xe ngựa có thể đã tránh được nếu cô không nhất thiết yêu cầu rời đi ngày hôm đó.

Nhưng mẹ cô chưa bao giờ trách cô vì điều đó.

Vì thế cô càng cảm thấy tội lỗi hơn và muốn đối xử với bà ấy tốt hơn. Như để cố gắng xoa dịu một phần cảm giác tội lỗi của mình.

Marin chạy đến bên Roanna và ôm bà ấy.

Cơ thể bà mỏng đến mức có thể nằm gọn trong vòng tay cô. Nước mắt cô trào ra khi nghĩ đến việc một người mẹ yếu đuối như vậy đã phải đấu tranh như thế nào để bảo vệ kỷ vật trong phòng của cô.

"Mẹ..."

"Không sao đâu. Không sao đâu."

Marin khóc lớn như một đứa trẻ khi được bàn tay trìu mến của mẹ chạm vào.

Sau khi khóc một lúc, Marin hỏi Roanna chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt sưng húp của cô.

"Bà chủ nhà đến. Bà ấy nói nếu ngày mai không trả tiền thuê nhà, chúng ta phải dọn khỏi nhà ngay lập tức."

"Cái gì thế? Bốn ngày nữa mới đến hạn đóng tiền nhà mà."

Roanna đập ngực với vẻ mặt đầy xấu hổ.

"Mẹ..."

Marin nắm tay mẹ và ngăn bà lại.

"Người phụ nữ đó tưởng con là tình nhân của chồng cô ta. Cô ta nên nói điều gì đó hợp lý chứ. Cô ta tức giận rồi ném rác vào nhà và đập phá mọi thứ."

"Con xin lỗi mẹ. Con nên xử lý chuyện này..."

"Con xin lỗi cái gì? Ta là mẹ con. Ta yếu đuối, nên ngay cả người phụ nữ kia mà ta cũng không thể ngăn cản được. Ta chỉ có thể bảo vệ được chiếc bàn trang điểm này. Ta cứ sống và gây rắc rối cho con như thế này."

"Mẹ ơi, đừng nói thế. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Marin cố kìm những giọt nước mắt sắp trào ra lần nữa và nhẹ nhàng vuốt ve lưng mẹ.

***

"Mẹ ơi, con sẽ đến lâu đài của ngài Công tước."

Khi cô ra ngoài sau khi vừa ăn xong bữa tối với Roanna - người chẳng có chút cảm giác thèm ăn - thì trời đã tối.

Ngôi nhà gỗ nằm dưới chân núi. Cô không ra ngoài nhiều vào ban đêm vì động vật nguy hiểm có thể ở bên ngoài.

Nhưng có vẻ như ngày mai cô sẽ bị đuổi khỏi nhà. Cô phải tìm cách giải quyết bằng cách nào đó.

Mỗi khi ánh trăng ẩn sau những đám mây chiếu sáng mặt đất, cô lại bước nhanh hơn.

Một lúc sau, lâu đài của Công tước hiện ra trước mắt, những ngọn tháp cao của lâu đài chiếu sáng rực rỡ những bức tường bên ngoài bằng những ngọn đuốc.

Marin gõ cửa khẩn cấp vào cổng lâu đài của Công tước.

Sau đó, các hiệp sĩ đi ra qua một cửa phụ thay vì qua cổng lớn.

"Cô là ai?"

Người hiệp sĩ trung niên nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén - người đã đến đây vào đêm đó.

"Tôi là Marin, làm việc dưới quyền phụ tá Olive. Tôi cần gặp anh ấy gấp. Tôi có thể vào trong không?"

"Cô làm việc dưới quyền ngài phụ tá à?"

Người hiệp sĩ trung niên hỏi cô với vẻ mặt nghi ngờ.

"Vâng."

Marin nhìn ông ta với ánh mắt khao khát.

"Tôi chưa nghe thấy gì cả. Này, Yubis. Cậu có biết cô nàng này không?"

Người hiệp sĩ trung niên gọi người hiệp sĩ trẻ hơn đang đứng sau mình.

"Không. Tôi không biết."

Chàng hiệp sĩ trẻ tóc đỏ nhìn lướt qua khuôn mặt cô rồi lắc đầu.

"Cô ấy có phải là trợ lý của Olive không?"

"Tôi không biết."

"Cậu có biết thêm gì không?"

"Không gì cả."

"Cái gì? Này! Lại đây."

"Tôi không thích."

Chàng hiệp sĩ trẻ nhanh chóng chạy vào lâu đài.

Người hiệp sĩ trung niên và Marin nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt bối rối và nhìn nhau một cách ngượng ngùng.

"Cậu ấy vẫn còn trẻ và đường đột."

"Vâng. Tôi xin lỗi. Nếu được thì anh có thể gọi quản gia Sebas giúp tôi không?"

Khi cô nhắc đến người quản gia, thái độ của vị hiệp sĩ trung niên trở nên lịch sự hơn một chút.

"Cô biết quản gia sao?"

"Vâng."

"Được rồi."

Cô nghe thấy hiệp sĩ trung niên đi vào trong và nói chuyện với một hiệp sĩ khác.

Marin đợi bên ngoài lâu đài với tâm trạng lo lắng.

Một lúc sau, quản gia Sebas bước ra với nụ cười chào đón.

"Cô Marin."

"Quản gia!"

Marin gọi ông ta thật to, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng có thể vào trong.

"Sao cô không vào trong mà ở lại đây?"

Người hiệp sĩ trung niên - đang rất lo lắng vì sự xuất hiện của quản gia Sebas - trả lời bằng giọng điệu sắc bén.

"Tôi không cho cô ấy vào vì danh tính của cô ấy chưa rõ ràng."

"Tôi đi vắng vài ngày nên mới xảy ra chuyện này. Tôi xin lỗi cô Marin."

Quản gia Sebas xin lỗi bằng giọng chân thành. Cô thấy hiệp sĩ trung niên đứng phía sau giật mình.

"Không sao đâu. Mà là tôi có chuyện muốn hỏi Olive gấp. Tôi có thể gặp anh ấy ngay bây giờ không?"

"Được thôi, vào đi."

Marin theo quản gia Sebas vào phòng chờ của người hầu, nơi cô từng đến trước đó.

"Cô đợi ở đây, phụ ta sẽ tới ngay."

"Vâng, cảm ơn ông rất nhiều."

"Từ giờ trở đi, cô chắc chắn có thể vào bất cứ lúc nào cô muốn. Tôi sẽ ra lệnh nghiêm ngặt cho các hiệp sĩ và binh lính đang canh gác."

Cơ bắp cánh tay ông ấy giật giật khi đang nói nhẹ nhàng.

'Có phải chỉ mình tôi thấy từ "chắc chắn" có sự nhấn mạnh không?'

Marin nhanh chóng cúi đầu và bày tỏ lòng biết ơn.

"Cảm ơn sự quan tâm của ông."

Quản gia Sebas đáp lại bằng một nụ cười rồi đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, Olive chạy vội vào. Anh ấy ăn mặc thoải mái hơn so với lúc cô gặp anh ấy vào ban ngày.

"Cô Marin. Cô đang làm gì vào giờ muộn thế này?"

Marin đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt kiên quyết.

"Olive, giúp tôi với."

Marin cúi xuống đến mức trán chạm sàn và cầu xin anh.

"Cô Marin, ngẩng đầu lên."

Olive giật mình và vội vàng nói. Đó là cái nhìn ngạc nhiên trước hành vi bất ngờ của cô.

"Tôi..."

"Đầu tiên, chúng ta ngồi trên ghế sofa và nói chuyện."

Olive nhẹ nhàng ngắt lời Marin và dẫn cô đến ghế sofa.

"Tôi biết mình không đủ điều kiện nhận lương hàng tuần vì tôi mới chỉ làm việc có một ngày, nhưng tôi có thể tạm ứng tiền được chứ?"

"Cô ứng tiền sao?"

Olive mở to mắt vì ngạc nhiên.

"Vâng. Chủ nhà nói với tôi rằng nếu tôi không trả tiền thuê nhà vào ngày mai, tôi sẽ phải dọn khỏi nhà ngay lập tức. Tôi có thể sống trong một nhà kho bỏ hoang, nhưng mẹ tôi không khỏe. Vì vậy, tôi mạn phép đề nghị điều này với anh, dù tôi biết thật là thô lỗ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro