CHƯƠNG 52: MÔN HỌC KHÔNG CÒN LÀM BÀI


Một tuần trôi qua, và bầu không khí trong trường lại thay đổi.

Hạ Mẫn không thể không nhận ra—sự căng thẳng giữa ba người không hề giảm đi.

Mỗi ngày cô đều gặp Hàn Thời và Lăng Hạo, dù là ở lớp học, sân trường, hay thư viện.

Cả hai không ngừng gây sức ép với cô, nhưng lại chưa bao giờ lên tiếng thừa nhận điều đó.

Chỉ là những câu nói bất ngờ, những ánh mắt thoáng qua, và cả những trò chơi thả thính không lời.

Buổi sáng, lớp Lịch sử.

Hạ Mẫn đang ngồi trên bàn, cắm cúi ghi chép về cuộc khởi nghĩa của Mai Thúc Loan, thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Em biết không, Mai Thúc Loan có một chiến thuật rất thú vị.”

Cô không cần phải quay lại cũng biết người vừa nói là ai.

Lăng Hạo.

Cậu ta ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng mở cuốn sách.

Hạ Mẫn chỉ thở dài, không đáp. Cô biết cậu ta sẽ không chỉ dừng lại ở việc kể về một cuộc khởi nghĩa.

“Vị tướng ấy biết dùng lòng dân như thế nào không?” Lăng Hạo hỏi, ánh mắt chăm chú vào cô. “Ông ấy dựa vào sự đoàn kết của dân chúng để đánh vào yếu điểm của kẻ thù.”

Cô liếc nhìn cậu ta. “Cậu nói sao thì cũng chẳng thay đổi được gì.”

Lăng Hạo khẽ cười, mắt vẫn không rời khỏi cô. “Tớ chỉ muốn em thử nghĩ xem… nếu tớ là kẻ thù, còn em là người chỉ huy, liệu em sẽ làm gì?”

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta. “Nếu tôi là người chỉ huy, tôi sẽ dùng chính sách mềm mỏng, để khiến đối phương tự nguyện đầu hàng.”

Lăng Hạo nhướng mày, nhìn cô đầy ẩn ý. “Em rất thích cách tấn công này.”

Hạ Mẫn chỉ cười khẽ, rồi quay lại bài học.

Nhưng sự thả thính này… dù không nói ra, vẫn đọng lại trong không khí.

Buổi trưa, tại căn tin.

Hạ Mẫn đang đứng chọn đồ ăn thì bỗng nhiên, Hàn Thời xuất hiện ngay bên cạnh.

Cậu ta im lặng một lúc, rồi bất ngờ lên tiếng.

“Em có bao giờ nghĩ đến Lý Thường Kiệt chưa?”

Hạ Mẫn nhìn sang, không giấu được sự ngạc nhiên. “Cậu định thả thính bằng Lịch sử tiếp sao?”

Hàn Thời cười nhẹ, nhấn mạnh thêm. “Không, tôi chỉ muốn em biết rằng… ông ấy là người đi trước thời đại.” Cậu ta tiếp tục, không vội vã: “Lý Thường Kiệt đã dùng cách đánh mạnh mẽ, phá vỡ hết mọi kỳ vọng của kẻ thù. Tấn công không phải chỉ để chiến thắng mà còn để khẳng định quyền lực.”

Hạ Mẫn nhướng mày, ngẫm nghĩ. “Vậy thì, cậu nghĩ tôi là kẻ thù của cậu?”

Hàn Thời không vội trả lời, mà chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên một vẻ kiên định.

“Không hẳn. Nhưng em là điều duy nhất tôi chưa nắm bắt được.”

Cô im lặng, không nói gì.

Đôi khi, không phải chiến thuật hay sức mạnh, mà chính là sự kiên nhẫn mới là thứ khiến đối thủ phải khuất phục.

Một buổi chiều, tại thư viện.

Lăng Hạo lại tiếp cận Hạ Mẫn, nhưng lần này không phải là thả thính bằng chiến lược, mà là một câu hỏi rất khác.

“Em biết Tự Do và Độc Lập là hai yếu tố quan trọng của một đất nước không?”

Hạ Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta với vẻ nghi hoặc. “Có gì không ổn sao?”

Lăng Hạo không đáp ngay, chỉ nhìn vào đôi mắt cô, rồi nhẹ nhàng nói:

“Vậy nếu tôi nói rằng tự do cũng cần một sự ràng buộc nhất định, em có đồng ý không?”

Cô nhìn cậu ta chằm chằm, rồi lặng lẽ gật đầu.

“Đúng. Đôi khi, để có được sự tự do thực sự, người ta phải biết chấp nhận một số quy tắc, để có thể đứng vững.”

Lăng Hạo nhếch môi, ánh mắt bỗng chốc thay đổi. “Em cũng biết thế, vậy tại sao lại cố gắng chạy trốn?”

Hạ Mẫn không trả lời ngay, chỉ quay lại với quyển sách của mình.

Cô biết—cuối cùng, dù cô có né tránh thế nào, trận chiến này vẫn sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro