203 - Được Người Giải Cứu Vào Thời Khắc Mấu Chốt

  Hôm sau.

"Nhất Thuần, hôm nay cô rất đẹp..."

Bên trong phòng trang điểm cô dâu nổi tiếng nhất Los Angeles, Đàm Tâm mặc lễ phục dâu phụ nhìn Đan Nhất Thuần đang mặc bộ váy cưới nổi bật khí chất cao quý ưu nhã mà cất lên lời khen ngợi từ đáy lòng.

Đan Nhất Thuần nhìn Đàm Tâm trong kính mỉm cười, "Dịch Khiêm cũng khen đẹp đấy ạ!"

Đàm Tâm ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, "Đúng rồi, lẽ ra giờ này Dịch Khiêm cũng nên đến rồi chứ?"

Đan Nhất Thuần ngọt ngào nói, "Mười giờ mới cử hành hôn lễ, vẫn còn hai tiếng nữa, chắc anh ấy đang trên đường tới."

"Tổng giám đốc Đàm."

Tiếng nói của thợ trang điểm cắt ngang đối thoại của hai người phụ nữ.

Đàm Tâm cười nói, "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Dịch Khiêm, Nhất Thuần đã chờ em lâu rồi."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liếc ngang qua Đàm Tâm nhưng hỏi Đan Nhất Thuần, "Chuẩn bị xong chưa?"

Đan Nhất Thuần kéo làn váy đứng lên, gật nhẹ đầu.

Đàm Dịch Khiêm đi thẳng đến chỗ Đan Nhất Thuần, rồi nắm lấy tay cô, "Vậy thì đi thôi!"

Giây phút Đàm Dịch Khiêm nắm tay Đan Nhất Thuần, Đan Nhất Thuần sững sờ kinh ngạc mở to mắt.

Cô không bao giờ nghĩ đến anh sẽ nắm tay mình, dù cho cô còn rõ ràng hơn bất kỳ ai, hôn lễ của bọn họ chỉ là diễn trò...

Vậy mà, giờ khắc này cảm nhận được nhiện độ từ bàn tay anh, cho dù là lạnh như băng, cô lại vẫn thấy quyến luyến.

Đan Nhất Thuần ngước mắt, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm, sự dịu dàng của giây phút này thật giống cảm giác của một con ngựa quyến luyến chuồng của nó.

Đàm Tâm nói, "Sắp đến giờ rồi, Dịch Khiêm, chị đi đón mẹ tới!"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày nói, "Tôi có nói bà được tham dự sao?"

Đàm Tâm sững sờ, "Hả, Dịch Khiêm, chẳng lẽ em vẫn còn giận mẹ? Em cũng đã giam lỏng mẹ ở nhà lâu như thế, chẳng lẽ ngay cả hôn lễ của em và Nhất Thuần mẹ cũng không thể tham gia sao?"

Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Lời tôi đã nói thì sẽ không thay đổi."

Tính tình Đàm Tâm xưa nay hay bị kích động, ngay lúc đó liền thốt lên, "Dịch Khiêm, cho đến bây giờ em vẫn còn che chở cho Hạ Tử Du?"

Đan Nhất Thuần chợt liếc nhìn Đàm Tâm.

Đàm Tâm lập tức hiểu ra rằng mình vừa lỡ lời, cô vội vã chống chế, "À, Nhất Thuần, ý chị không phải nói là Dịch Khiêm vẫn còn tình ý tới Hạ Tử Du, chị chỉ là..."

Đan Nhất Thuần tin tưởng nói, "Chị Tâm, em hiểu chị không có ý đó, nhưng mà... Dịch Khiêm, anh thật sự không muốn mời bác gái sao?"

Đối mặt với Đan Nhất Thuần, giọng nói Đàm Dịch Khiêm trở nên gần gũi hơn, "Em hy vọng bà ta có mặt ư?"

Đan Nhất Thuần mong chờ nói, "Dạ, cách hành xử của bác gái tuy có đôi khi hơi theo cảm tính, nhưng tất cả những gì bác gái làm đều là vì chúng ta, anh có thể tha thứ cho bác ấy lần này không?"

Đàm Dịch Khiêm cực kỳ dịu dàng nói, "Em nên biết, bà tự mình gọi đám ký giả đến, suýt nữa đem ba người chúng ta đẩy lên đầu ngọn sóng dư luận."

Đan Nhất Thuần chớp đôi mắt trong veo nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Bác gái đối với Hạ Tử Du luôn có chút..."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lẽo nghiêm túc nói, "Anh muốn bà hiểu, cho dù Hạ Tử Du không còn là vợ của anh, nhưng cô ấy vẫn là mẹ của Liễu Nhiên, bà là bà nội của Liễu Nhiêu, tại sao bà lại có thể đi tổn thương người chăm sóc cho Liễu Nhiên?"

Đàm Tâm nói, "Dịch Khiêm, mẹ cũng chỉ là hơi kích động, lúc ấy mẹ cũng không có suy nghĩ nhiều như thế. Em đã lấy Nhât Thuần, sau này cơ hội mẹ gặp Hạ Tử Du cũng không có nhiều, nhất định sẽ không có thêm mâu thuẫn gì nữa đâu."

Đan Nhất Thuần làm nũng năn nỉ nói, "Đúng đó, Dịch Khiêm, để bác gái đến tham gia hôn lễ của chúng ta đi..."

Đàm Dịch Khiêm mặc dù không trả lời Đan Nhất Thuần, nhưng biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt vì Đan Nhất Thuần cầu xin mà đã không còn lạnh lẽo như lúc nãy.

Đan Nhất Thuần lập tức liếc nhìn Đàm Tâm.

Đàm Tâm cảm kích cười lại, lập tức nói, "Chị ngay lập tức đi đón mẹ tới!"

Đàm Tâm vui sướng cất bước đi, nhưng không ngờ lúc mở cửa phòng trang điểm lại đụng phải người khác.

Đàm Tâm bị đau ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực mình vừa đập phải, câu mắng vừa ra đến miệng nhưng khi nhìn thấy người đến cô sững người mất một lúc, "Á, Robert!"

Đối mặt với Đàm Tâm, Robert không có một chút nào sự thân thiện khi gặp mặt người quen, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua Đàm Tâm, sau đó nhìn thẳng vào Đàm Dịch Khiêm, "Ngày hôm qua ở bệnh viện tại sao cậu lại biến mất không chút tăm tích như làn khói thế? Cậu sợ cái gì?"

Trên người Đàm Dịch Khiêm ăn mặc âu phục lịch lãm bình tĩnh nói, "Nếu như cậu đến tham gia hôn lễ của tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nhưng nếu như cậu tới là để chất vấn tôi, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không cho phép cậu lấy cái giọng đó mà phá hỏng bầu không khí vui vẻ ở đây!"

Robert không vui nói, "Lúc này mà cậu lại có thể bỏ rơi Tử Du chỉ quan tâm đến hôn lễ của mình?"

Đàm Tâm khuyên nhủ, "Robert, anh đừng nóng nảy, có gì thì từ từ nói với Dịch Khiêm không được hay sao?"

Robert quay mặt nhìn sang Đàm Tâm, phẫn uất nói, "Hạ Tử Du mang thai, cô ấy có con với Dịch Khiêm, chẳng lẽ mấy người cũng ngồi yên làm ngơ sao?"

Đàm Tâm kinh ngạc lắp bắp, "Mang... Mang thai?"

Đan Nhất Thuần tròng mắt cũng khiếp sợ trợn trừng. Mặc dù là cô phối hợp diễn trò với Đàm Dịch Khiêm, nhưng Đàm Dịch Khiêm không hề nói gì với cô về chuyện đó.

Robert lại đưa ánh mắt chuyển sang Đàm Dịch Khiêm lần nữa, giận dữ nói, "Đàm Dịch Khiêm, nếu cậu còn là một thằng đàn ông, thì cậu phải chịu trách nhiệm, ngay bây giờ cậu đến bệnh viện với tôi, cô ấy muốn nói chuyện với cậu!!"

"Hạ Tử Du, cô ta... Cô ta ở bệnh viện? Không phải cô ta ở thành phố Y sao? Sao cô ta lại có thể mang thai? Hơn nữa chẳng phải bác sĩ Dư đã cho cô ta uống thuốc tránh thai rồi sao?" Đàm Tâm nói ra một tràng những nghi vấn.

Đan Nhất Thuần thì không có phản ứng luống cuống đứng im tại chỗ.

Robert không quan tâm đến mấy vấn đề của Đàm Tâm hỏi, nhìn thẳng Đàm Dịch Khiêm, "Nếu như cậu không muốn ép tôi trở mặt với cậu, tôi ở bên ngoài chờ cậu, hy vọng cậu quyết định chính xác."

Dứt lời, Robert xoay người bước đi.

Tại nhà họ Đàm.

Nhìn thấy Đàm Tâm, bà Đàm vui sướng đứng bật dậy khỏi ghế sofa, vội vàng đón con gái, "Tâm à, Dịch Khiêm tha thứ cho mẹ rồi đúng không?"

Đàm Tâm chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa, "Tha thứ thì sao chứ? Mẹ đừng có vui mừng quá sớm, hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần đã bị một tên ôn thần phá hỏng hết rồi."

Bà Đàm cũng ngồi xuống cạnh Đàm Tâm, ngạc nhiên nói, "Tại sao lại như thế?"

Đàm Tâm tức đến không mở to nổi mắt, "Không phải là vì con nhỏ Hạ Tử Du đó sao... Cô ta tới Los Angeles, hiện tại đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện phụ khoa, lý do là cô có thai với Dịch Khiêm."

Hai mắt bà Đàm trợn lớn, "Cô ta mang thai?"

Đàm Tâm gật đầu, "Hình như là do cái đêm mẹ tính toán để Nhất Thuần và Dịch Khiêm xảy ra quan hệ, cuối cùng lại để Hạ Tử Du hưởng lợi đó."

Bà Đàm nhíu mày, "Nhưng mà bác sĩ Dư nói với mẹ, Dịch khiêm đã bắt cô ta dùng thuốc tránh thai rồi mà!"

Đàm Tâm hừ lạnh, "Đây chính là chỗ đáng xấu hổ của Hạ Tử Du! Giả vờ thản nhiên buông tay không níu kéo, khiến tất cả mọi người đều cho là cô ta còn biết tự trọng mà rời đi, ai biết được căn bản cô ta đâu có uống thuốc, vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, đúng vào lúc này quấy rối hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần, chờ Dịch Khiêm chịu trách nhiệm với cô ta!"

Bà Đàm hỏi, "Bây giờ Dịch Khiêm đang ở đâu?"

Đàm Tâm trả lời, "Đi với Robert đến bệnh viện rồi!"

Bà Đàm nhẹ nhàng trách móc, "Tại sao Dịch Khiêm lại hồ đồ như thế? Nó chẳng lẽ đã quên rằng hôm nay là ngày nó kết hôn với Nhất Thuần à?"

Đàm Tâm châm chọc nói, "Hạ Tử Du này, thủ đoạn của cô ta thật là cao siêu, Robert vì cô ta mà trở mặt với Dịch Khiêm, cộng thêm hiện tại Nhất Thuần đã biết sự thật cô ta mang thai, cho nên Nhất Thuần cũng không muốn cứ mập mờ như vậy mà kết hôn với dịch Khiêm!"

Bà Đàm tức giận nói, "Cái con Hạ Tử Du Đáng chết này, mẹ biết ngay mà, cô ta và mẹ cô ta đều cùng một giuộc, cái đồ không biết xấu hổ!!"

Đàm Tâm an ủi, "Mẹ, mẹ đừng tức giận, Dịch Khiêm sẽ giải quyết vấn đề này... Dù sao hôn lễ cũng có thể tổ chức lại, Nhất Thuần nhất định sẽ hiểu."

Bà Đàm cầm tay Đàm Tâm, "Tâm à, đi, đi đến bệnh viện với mẹ, mẹ nhất định phải xem con nhỏ Hạ Tử Du kia ỷ vào việc mang thai mà có cái bộ dạng phách lối đến mức nào!"

Đàm Tâm cực kỳ mệt mỏi nói, "Mẹ, con không muốn đi đâu, con chỉ muốn ở nhà ngủ thôi!!"

"Con lại làm sao thế?"

Đàm Tâm bỏ tay của mẹ ra, tựa vào ghế sofa, nhỏ giọng nói, "Con không sao, chỉ muốn ở nhà ngủ thôi, dù sao con cũng không muốn nhìn thấy con nhỏ đó."

Bà Đàm lạnh lùng nói, "Con chỉ được thế thôi, Robert vừa xuất hiện con liền chẳng có một tí tinh thần nào, lại phí tâm phí sức dành cho nó rồi hả?"

Đàm Tâm chối biến nói, "Con không có..."

"Nếu không có, tại sao không chịu đi bệnh viện với mẹ?"

"Con sợ..." Ý thức được mình đang dao động, Đàm Tâm vội vàng lảng tránh, "Không có gì, chỉ là không muốn gặp anh ấy, khỏi để anh ấy nhìn thấy con lại phiền."

Bà Đàm lắc lắc đầu, lời nói đầy thấm thía, "Mẹ đã nói với con rồi, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, thiên hạ không phải chỉ có Robert là đàn ông, với điều kiện của con, con muốn đàn ông như thế nào mà chẳng có? Con nhìn đi, Robert vì Nhất Thuần, mà lại lựa chọn giúp Hạ Tử Du phá rối hôn lễ của Dịch Khiêm, cái này đủ để thấy rõ lòng của Robert bây giờ chỉ có Nhất Thuần mà thôi..."

Đàm Tâm chống tay thở dài, "Mẹ, mẹ chẳng hiểu gì cả!"

"Mẹ nói sai chỗ nào à?"

"Robert đối với Nhất Thuần căn bản là không có... Thôi, con không nói nữa, mẹ, tự mẹ đến bệnh viện mà gặp cô ta đi, con lên lầu ngủ đây!!" Đàm Tâm đứng dậy, vẻ mặt hốt hoảng đi về phía cầu thang tầng hai.

Bà Đàm lo lắng nói, "Con gái lớn rồi, tâm tình thật khó hiểu."

Tại bệnh viện phụ khoa.

"Bà Đàm, đây chính là phòng bệnh của con dâu bà..."

Y tá dẫn bà Đàm đi tới trước cửa phòng bệnh của Hạ Tử Du.

Biết Đàm Dịch Khiêm chưa tuyên bố chuyện đã ly hôn với Tử Du ra bên ngoài, e sợ cho Đàm Dịch Khiêm có suy tính khác, mặc dù ghét cực độ khi y tá dùng hai chữ "con dâu" nhắc tới Hạ Tử Du, nhưng bà Đàm vẫn cười nói, "Được, cám ơn cô, cô đi làm việc của cô đi!"

"Dạ."




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro