18•Kết(**)
Trong suốt sự nghiệp, Xiaoting là lần đầu tiên thấy chị quản lý của mình tức giận như vậy. Cô phải cúi gằm đầu hối lỗi để mặc cho chị quản lý muốn trách mắng thế nào thì tùy. Cô hiểu bản thân mình đã làm mọi thứ rối tung lên.
"Em xin lỗi, em không biến mất như vậy đâu nữa..." Xiaoting cúi đầu.
"Lần sau hãy cho chị biết khi nào em rời đi, và đừng quên mang theo điện thoại di động!" Miran nhắc nhở lần cuối cùng.
Nghỉ một tí lấy hơi, Miran chợt nhớ tới cô gái trở về cùng Xiaoting mình đã gặp ngày hôm qua, tằng hắng "Yujin-ssi có phải là người bạn đã đi cùng em ở New York không?"
Xiaoting gật đầu "Vâng ạ..."
"Cô ấy cũng định ở lại đây?"
Xiaoting lại gật đầu.
"Vậy chị sẽ giúp đặt phòng cho cô ấy..." Miran chuẩn bị gọi cho lễ tân khách sạn thì Xiaoting chụp tay cô.
"Đừng, Yujin sẽ ngủ ở phòng em..." Xiaoting nói nhanh.
Miran sau đó nhướng mày, lúc này trong đầu cô đang chất chứa rất nhiều câu hỏi “Xiaoting…”
"Vâng, Eonnie?"
“Ahh không có gì… vậy chị sẽ ra ngoài trước, nghỉ ngơi đi, buổi chụp hình bị hoãn đến sáng mai nên hôm nay em chỉ cần nghỉ lấy lại sức...” Miran quyết định hỏi vào lúc khác.
"Được rồi, chị, em xin lỗi một lần nữa..."
Miran mỉm cười đáp lại, sau đó cô ấy để Xiaoting trở về phòng của mình.
***
Yujin không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp của khu du lịch này, bởi vì ngày hôm qua khi đi đến đây đã bị người yêu làm cho hoảng sợ.
Mỉm cười khi nhìn thấy một đứa trẻ liên tục rơi khỏi ván trượt, nhưng cô bé thay vì khóc thì chỉ cười, người lớn kia hình như là cha có vẻ mệt mỏi khi huấn luyện cô bé, nhưng cô gái nhỏ vẫn muốn tiếp tục cố gắng.
"Thật là một đứa trẻ tuyệt vời, người lớn như chúng ta có rất nhiều điều để học hỏi từ cô bé ấy..."
Có một giọng nói đằng sau. Yujin nhìn lại, nở nụ cười với cô gái đang đứng bên cạnh mình.
"Chị làm gì ở đây? Nào, tụi mình nên đi ngủ nếu không muốn sinh bệnh..." Xiaoting vẻ mặt mệt mỏi choàng tay ôm lấy và úp mặt lên vai chị.
"Chị không mang theo quần áo ngoài những thứ đang mặc trên người..." Yujin đáp.
"Đừng lo, em có mang nhiều quần áo lắm..." Xiaoting đáp.
Yujin gật đầu.
"Thực ra chị rất muốn ra đó chơi..."
"Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi và ngày mai khi em quay xong, chúng ta sẽ chơi ở đây, được chứ?"
"Ok" Yujin vui vẻ.
"Và có những trò thú vị hơn trượt tuyết..." Xiaoting nghiêng mặt vẻ kỳ lạ.
"Gì?" Yujin tò mò hỏi.
"Chị sẽ biết khi chúng ta ở trong phòng, đi nào!" Xiaoting hào hứng kéo tay bạn gái.
"Ôi trời, tên biến thái, Ting!" Yujin đánh vào vai em.
"hahah... em biết chị sẽ thích nó..."
***
Yujin vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê chợt có một cảm giác nhột nhột ở bụng, ngứa ran sau đó tiếp tục di chuyển lên phần trên của cô.
"Xiaoting, chị vẫn còn buồn ngủ..."
"Chị cứ ngủ đi..."
Yujin mở nửa mắt khi có vật gì đó ẩm ướt trên môi mình. Người yêu thực sự rất giỏi trong việc chơi đùa bằng lưỡi, Yujin không còn cách nào khác ngoài việc đáp lại nụ hôn của em.
Giờ ý thức đã trở lại một trăm phần trăm, cô có thể cảm nhận được tay người yêu đã bắt đầu khám phá các bộ phận trên cơ thể mình.
Xiaoting biết tất cả những điểm yếu của cô, như là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Yujin đã sẵn sàng trao bản thân cho Xiaoting thì đột nhiên di động đổ chuông.
“Xiaoting, chị phải nhấc máy…”
Xiaoting còn đang bận rộn bên dưới.
"Buông ra..."
Yujin gần như đã chiều theo Xiaoting nếu điện thoại không liên tục đổ chuông.
“Xiaoting…” cô đẩy mạnh cơ thể người yêu ra.
Xiaoting bực bội, liền nằm quay lưng lại với Yujin. Nhìn thấy hành vi đó, Yujin chỉ biết lắc đầu.
Lúc này hơi do dự nhấc máy khi nhìn thấy tên trên màn hình. Yujin thở ra và sau đó bắt máy.
"Eomma..." Cô mở lời
“Yujin... ” Giọng của mẹ cô ở bên kia không như mọi khi.
"Con khỏe không? Con về Hàn Quốc chưa?"
"Con ổn, con đã trở về Hàn Quốc..." Yujin đáp.
"Yujin, chúng ta có thể gặp nhau sau khi mẹ trở về Hàn Quốc không?"
"Vâng được ạ..."
"Và hãy mang Xiaoting theo, mẹ muốn gặp con bé..."
"Eomma..."
"Mẹ đã biết mọi chuyện rồi, đừng lo lắng, cứ đưa con bé đến đi..."
"Vâng Eomma..."
"Yujin?"
"Dạ..."
"Mẹ yêu con..." Nói xong bà Choi liền cúp điện thoại.
Yujin vẫn đang ngồi ôm điện thoại di động dù bên kia ngắt máy một lúc. Cô vẫn không thể tin được những gì mình nghe thấy.
"Chị yêu, sao vậy? Sao lại suy tư?" Xiaoting xoay lại đối mặt với bạn gái mình.
"Mẹ nói rằng mẹ yêu chị..."
Xiaoting sau đó nhướng mày bối rối "Đó không phải điều tự nhiên?"
"Mẹ chưa bao giờ nói điều đó khi chị còn nhỏ..."
"Oh..." Xiaoting sau đó vỗ nhẹ vào tay Yujin.
"Xiaoting, mẹ muốn gặp em..."
Điều đó khiến Xiaoting ngạc nhiên "Có thật không vậy?" Cô ấy vẫn còn trong sự hoài nghi
Yujin gật đầu.
"Hãy cùng đi gặp Eomma, chị muốn giới thiệu người yêu của mình với bà ấy..." Yujin nở một nụ cười hạnh phúc.
"Yujin..." Xiaoting gọi.
"Hmm..."
"Chị vẫn còn nợ em một thứ."
"Gì?" Yujin bối rối.
Xiaoting đưa người đến gần cơ thể chị, sau đó nắm lấy tay bạn gái, nháy mắt với Yujin.
"Trời ạ Xiaoting... đêm qua chúng ta đã làm bao nhiêu lần rồi, không thấy mệt sao?"
"Đó là để trả cho sáu năm qua, chị còn nợ rất nhiều..."
"Được rồi..." Yujin ngay lập tức nằm xuống trở lại " Chị đã hết năng lượng, em muốn làm gì thì làm..."
"Được!" Xiaoting đáp.
Sáng hôm đó họ đã bỏ cả bữa sáng và Xiaoting chỉ dừng lại khi Miran gọi để nhắc lịch trình đi quay.
***
Chân ai kia cứ nhịp mãi dưới sàn, Yujin thấy vậy nắm lấy tay Xiaoting để trấn an. Lần đầu tiên thấy vẻ lo lắng như thế trên mặt người yêu thật dễ thương.
Một lúc, người phụ nữ mà họ chờ đợi đã đến. Xiaoting lập tức đứng dậy và cúi đầu lễ phép.
Bà Choi lại gần và ôm con gái mình. Sau đó sự chú ý của cô chuyển sang cô gái bên cạnh Yujin.
Yujin buông vòng tay ra "Eomma đây là Xiaoting..."
Bà Choi sau đó đưa tay làm quen với Xiaoting.
"Cháu chào bác..." Xiaoting không giấu được vẻ lo lắng. Bà Choi chỉ gật đầu và nở một nụ cười nhẹ.
Họ cùng ngồi xuống gọi nước, không khí có chút gì đó khó xử vì không ai bắt chuyện.
"Yujin, giờ con sống ở đâu?" Bà Choi quyết định mở lời
"Trong căn hộ của Shiro ạ..."
"Sao con không về nhà?"
"Eomma, con chưa sẵn sàng để gặp Appa..." Yujin thành thật trả lời.
Bà Choi sau đó nắm tay con gái “Mẹ sẽ nói chuyện với cha con, sau đó con về nhà được chứ?” Bà Choi thuyết phục bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình.
“Vâng, Eomma...”
"Umm Xiaoting, vì tò mò, trên đường đến đây ta đã tìm kiếm màn trình diễn của cháu, thực sự rất tuyệt..." Bà Choi khen ngợi.
Điều này khiến Xiaoting bất ngờ "Thật ạ? Cám ơn bác gái..."
Bà Choi nở một nụ cười ấm áp với Xiaoting. Xiaoting muốn khóc khi nhìn thấy nó, cô chưa bao giờ mơ ngày này sẽ đến.
“Ta nên là người cảm ơn cháu, ta chưa bao giờ thấy con gái mình hạnh phúc như thế này, cảm ơn Xiaoting...” Bà Choi nói với giọng run rẩy như thể kìm nước mắt.
"Eomma, mẹ có sao không?" Không hiểu vì sao, Yujin đột nhiên cảm thấy lo lắng, bởi vì nếu nhìn kỹ, khuôn mặt Eomma trông rất nhợt nhạt.
“Mẹ không sao đâu Yujin...” Bà Choi đáp và nắm lấy tay con gái mình và tay Xiaoting.
Sau đó họ trò chuyện cho đến khi mặt trời khuất bóng.
***
"Cảm ơn chị..."
"Để làm gì?" Yujin hỏi.
"Vì ngày hôm nay, em rất hạnh phúc..."
"Cảm ơn em cũng đã ở bên chị và biến hôm nay trở thành một trong những ngày hạnh phúc nhất của chị..." Yujin nắm tay Xiaoting và hôn tay người yêu "Chị yêu em..."
"Em cũng yêu chị, tình yêu của em..."
Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí lãng mạn trong xe, Shen Xiaoting liền tìm điện thoại di động.
Sau khi nhắc máy, Xiaoting lập tức thay đổi sắc mặt. Ngắt cuộc gọi truy cập nhanh vào đường link được gửi tới hộp thư.
Đầu tiên cô nhìn thấy là bức ảnh mình chụp chung với một người phụ nữ trong khu trượt tuyết, cô được nhìn thấy đang chải tóc cho một người phụ nữ, tất nhiên điều mà phóng viên nhấn mạnh là cách cô nhìn người phụ nữ ấy, một cái nhìn đầy yêu thương.
Bức ảnh thứ hai là bức ảnh cô ôm eo người phụ nữ bằng một tay trong khi tay còn lại xách một chiếc túi mua sắm. Trong bức ảnh hiện rõ nét mặt Xiaoting hạnh phúc khi nhìn vào gương mặt người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ.
Khó có thể phủ nhận bức ảnh thứ ba, trong bức ảnh đó, Xiaoting đang hôn lên trán người phụ nữ của mình tại hầm đậu xe dưới khu chung cư nhà cô.
Đôi khi Xiaoting quên mất, mấy tay săn ảnh luôn rình rập các ngôi sao nổi tiếng ở những nơi như thế này, chờ thời cơ vồ vập và giờ đến lượt cô.
Sau đó cô ấy lướt xuống đọc cột nhận xét của bài báo.
Đáng ngạc nhiên là những bình luận từ cư dân mạng Hàn Quốc không quá tệ như cô tưởng tượng, mặc dù vẫn có nhiều người phỉ báng cô nhưng cũng không ít người ủng hộ cô.
"Xiaoting, chuyện gì đã xảy ra?" Yujin hỏi.
Xiaoting sau đó đã đưa điện thoại di động của mình cho bạn gái. Yujin tròn mắt khi thấy tin tức đang thịnh hành trên tất cả các cổng thông tin điện tử ở Hàn Quốc.
"Xiaoting mình nên làm gì đây?" Yujin hỏi với giọng lo lắng.
“Em không biết, nhưng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra. Cảm ơn trời đất họ đã làm mờ khuôn mặt của chị...” Xiaoting nói.
“Sao em còn lo cho chị? Xiaoting sự nghiệp của em nên được ưu tiên... " Yujin hoảng sợ.
Xiaoting sau đó nắm lấy tay Yujin và hôn nó "Đừng lo lắng, có lẽ đã đến lúc em nên thành thật với mọi người, chuyện sau này phó mặc cho số phận. Chỉ cần có chị ở bên cạnh em là được rồi..." Cô nói với giọng nhẹ nhàng.
Sau đó Yujin thở dài, vẫn không chắc chắn về quyết định của Xiaoting, nhưng cô biết mình không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào người yêu.
Xiaoting lấy điện thoại, gọi cho quản lý của mình “Eonnie, hãy chuẩn bị cho buổi họp báo ngày mai..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro