3•Mạnh mẽ(*)

Đây là một khoảng khắc hiếm có, tất cả các thành viên trong gia đình họ Choi đều quay quần bên bàn ăn. Cô con út Yeseo vừa trở về đêm qua. Kỳ nghỉ hè đã đến, Yeseo theo lệnh bố mẹ trở về Hàn Quốc.

Không giống như những gia đình khác, nói chung không khí bữa tối ở đây luôn thật khó xử. Chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm của muỗng nĩa. Ông Choi không cho phép nói chuyện khi đang ăn chỉ đến khi dùng bữa xong. Những chuyện được nói chỉ xoay quanh vấn đề về công việc hoặc học tập.

"Ehm..." ông Choi đặt thìa và nĩa xuống ra hiệu ông đã ăn xong.

"Tiffany..." ông bắt đầu mở lời. Như thông lệ, ông sẽ gọi từng đứa con gái, bắt đầu từ đứa lớn nhất.

"Việc chuẩn bị khai trương các cửa hàng mới có ổn không?"

"Vâng cha, nếu không có vấn đề gì sẽ khai trương tất cả các cửa hàng mới vào tháng tới!" Tiffany trình bày rõ ràng.

"Ừm tốt! Ta biết có thể giao cho con...umm...Tiffany! Hôm qua ta có gặp cha của Siwon, ông ấy mời chúng ta dùng bữa tối vào cuối tuần này, nhớ xếp lịch và ăn mặc đẹp vào!" Ông Choi không bao giờ hỏi ý kiến của Tiffany mà tự mình quyết định mọi thứ.

Choi Yujin cố đọc biểu cảm của chị gái mình nhưng khuôn mặt luôn vô cảm như thế, Yujin khó có thể hiểu được suy nghĩ lúc này của chị.

"Vâng cha" Tiffany trả lời ngắn gọn.

"Sunmi..." đến người chị tiếp theo.

"Vâng cha" Sunmi đáp.

"Ta nghĩ con nên thay đội làm việc ở Milan đi! Họ có vẻ làm không tốt, sa thải đi!" 

"Cha, con sẽ đánh giá lại họ trong một tháng. Con hứa nếu không có tiến triển, con sẽ tự mình sa thải họ"

"Hai tuần! Nếu hai tuần không tiến triển gì thì sa thải ngay!" Ông Choi giọng đanh thép.

"Vâng cha" Sunmi đáp. Chị có vẻ khó chịu và cố gắng kiềm chế.

"À hôm nay ta gặp Junho, bạn trai con rất tuyệt, đừng có lộn xộn, không được để mất chàng trai như Junho!"

Yujin nhìn bàn tay Sunmi đang xiết chặt. Yujin hiểu tâm trạng của chị, cha dường như yêu bạn trai hơn cả con gái ruột của mình. May mắn chị Sunmi cũng rất yêu anh Junho, chỉ là thái độ của cha luôn thái quá chen vào mối quan hệ của riêng họ.

"Yujin..."

'Tới rồi' Yujin thì thầm

"Hiệu trưởng đã báo điểm cho ta, con giỏi lắm! Hãy duy trì, đừng có rớt điểm nào!" Ông Choi nhìn thẳng vào mắt Yujin.

"Vâng cha"

"Ta nghe con đã từ chối Taejo. Được, bố mẹ nó giàu nhưng vẫn cách xa nhà ta. Ta không chấp nhận con gái mình quen chàng trai kém như thế. Đợi đi, ta sẽ tìm người đàn ông xứng đáng với đứa con gái quý giá của ta" Ông choi nói một cách tự mãn.

Yujin cầu nguyện ngày đó sẽ không bao giờ đến. Yujin hy vọng có thể kết hôn với người cô thực sự yêu. Đột nhiên gương mặt Xiaoting lướt qua tâm trí cô 'Trời Yujin mày đang nghĩ gì vậy chứ'

"Cha!" Suy nghĩ bị cắt ngang bởi giọng nói của cô em út, Yeseo. Mọi người đều ngạc nhiên, họ thường không mở miệng trước khi cha gọi. Đặc biệt là Yeseo người con ngoan ngoãn nhất trong gia đình.

"Con sao vậy?" May mắn thay tâm trạng ông Choi đang rất tốt.

"Con không muốn quay lại London" Yeseo nói điều khiến cả bàn ăn phải giật mình.

"Ý con là sao Yeseo?" Mẹ bây giờ mới mở lời. "Tiền tiêu vặt không đủ sao? Hay căn hộ không đủ rộng rãi? Nói mẹ nghe!" Bà Choi có hơi phản ứng quá.

"Không phải mẹ à! Con không chịu được nữa, con không được chào đón ở đó! Mọi người đang bắt nạt con!" Yeseo không thể kìm được nước mắt.

Yujin bất ngờ trước lời thú nhận của em gái mình. Tại sao Yeseo không nói cô biết? Yujin là không đủ để ý em sao? Cô rất buồn và thất vọng với tư cách là người chị thân thiết nhất của Yeseo, cô thấy bản thân mình thật tệ. Vô thức nước mắt Yujin đã rơi.

"Vô lý!" Giọng ông Choi hét lớn đập tay xuống bàn.

"Đó là do con chưa cố hết sức! Phải tiếp tục hết sức để được chấp nhận! Ta không muốn nghe lời nhảm nhí đó lần nữa! Tiffany, Sunmi và Yujin dạy bảo em gái lại đi! Ta không cần biết sau kỳ nghỉ phải lập tức quay lại London!" Ông Choi đứng dậy khỏi ghế "Đi thôi! Bà và tôi còn phải ra sân bay sớm, còn nhiều thứ quan trọng hơn việc để ý một đứa chỉ biết khóc!"

Không khí yên tĩnh ngay khi bố mẹ họ rời đi. Chỉ còn lại tiếng nức nở của Yeseo.

"Yeseo..." Tiffany dịu dàng gọi em út "Tất cả đều thật chứ? Em bị bắt nạt ở trường?" Tiffany cẩn thận hỏi, Yeseo chỉ biết gật đầu và em khóc nhiều hơn.

"Ôi Yeseo sao em không nói cho chị biết sớm? Chị xin lỗi!" Sunmi bật khóc ôm Yeseo vào lòng, thổn thức "Nếu không ổn em phải nói ra chứ!"

"Em không muốn làm các chị lo. Em nghĩ mình có thể chịu đựng được như các chị! Nhưng hình như không được eonni! Em thấy mình thật thảm hại!" Yeseo giải thích với khuôn mặt đẫm nước mắt.

"Ôi em của chị~" Tiffany ôm chầm lấy Yeseo.

Người im lặng quan sát mọi thứ vừa xảy ra, Yujin không dám đối diện. Trong ba người chị của Yeseo, Yujin là người vô cùng nhạy cảm với tình trạng của em út. Hầu như đêm nào cả hai cũng gọi điện cho nhau, Yeseo đã giấu cô, cô có thể cảm giác được chuyện gì qua giọng nói của em ấy. Yujin đã tự dằn vặt lẽ ra nên ép em chia sẻ với mình, giờ Yeseo có lẽ sẽ không phải đau khổ như thế. Tiffany và Sunmi vốn đã rất bận rộn với việc ở công ty, Yujin nên là người phải quan tâm đến cô em út nhiều hơn. Yujin không thể ngừng tự trách mình.

Yujin đến bên Yeseo, ôm em, giọng thì thầm "Chị xin lỗi Yeseo..."







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro