8•Em yêu chị
Mềm mại và ấm áp, đó là cảm giác của Xiaoting khi môi cô chạm vào môi cô gái có gương mặt xinh đẹp luôn ám ảnh cô những ngày qua.
Bộ não dường như đóng băng khi Yujin đưa khuôn mặt lại gần hơn, ngay cả khi môi họ chạm nhau, Xiaoting vẫn không cử động.
Khi Yujin bắt đầu mấp máy môi như thể yêu cầu phản ứng từ đối phương, thần kinh như nhận được tín hiệu để hoạt động. Xiaoting ngay lập tức đáp lại nụ hôn của Yujin. Hòa vào nhau, trút bầu tâm sự khát khao lẫn nhau.
Tay Yujin vòng qua cổ Xiaoting, hôn sâu hơn, không nhận ra rằng lưỡi của cả hai đang bắt đầu đùa giỡn .
Bằng cách nào đó, họ đã di chuyển đến ghế sofa. Yujin tiếp tục chìm đấm trong nụ hôn cuồng nhiệt của Xiaoting.
Không muốn mất công hoán đổi vị trí, bây giờ Xiaoting đang ở trên.
Không muốn lãng phí một giây nào, môi mình chạm lên môi Yujin lần nữa, cảm xúc dồn nén và khao khát mãnh liệt của bản thân đặt vào trong từng nụ hôn cháy bỏng.
Nụ hôn chuyển dần xuống, cô hôn lên cằm Yujin, sau đó di chuyển đến cổ của chị.
“Xiaoting tụi mình cần nói chuyện…” Yujin thở gấp. Nhưng lời nói đã bị bỏ qua bởi Xiaoting quá tập trung ở cổ Yujin.
Yujin đặt tay lên vai Xiaoting và đẩy em ấy ra. Điều này khiến Xiaoting đơ ra một lúc khi ngẩng mặt lên vẫn còn mơ màng, thấy Yujin nhìn mình xấu hổ.
“Tụi mình nói chuyện trước đã, Ting...” Yujin mỉm cười nói khi vuốt má Xiaoting. Xiaoting gật đầu ngoan ngoãn.
Chỉnh lại quần áo, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha. Không gian chìm vào im lặng, không biết ai là người nên bắt chuyện trước.
"Là gì vậy?" Xiaoting quyết định mở lời, cô không còn kiên nhẫn để chờ nghe lời giải thích của Yujin. Xiaoting đang mang trong mình một niềm hy vọng, cô không muốn phải thất vọng.
"Em nghĩ sao?" Yujin trêu chọc Xiaoting.
Xiaoting chỉ phụng phịu trước câu trả lời của Yujin. Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Xiaoting, Yujin nắm lấy tay em.
“Xiaoting, không biết em thì sao. Những ngày qua, chị không thể ngừng nghĩ về em. Mỗi đêm thật khó ngủ vì khuôn mặt của em cứ bám lấy chị. Dù đã cố gắng chống lại nó nhưng không thành, Ting. Càng chiến đấu trái tim lại càng đau. Chị xin lỗi, Ting, vì phải nói những điều này… ”Sau đó Yujin cúi đầu xuống, cô ấy sợ rằng lời thú nhận này sẽ là gánh nặng cho Xiaoting.
Xiaoting lấy tay nâng mặt Yujin lên, ánh mắt họ chạm nhau.
"Yujin, em yêu chị..."
"Cái gì?" Yujin mắt mở to, vẻ mặt cô lộ rõ vẻ không tin.
"Phản ứng đó là gì vậy?" Xiaoting cười nói "Eonnie, em cũng cảm thấy như vậy, tất cả những gì chị vừa nói cũng là những gì em cảm thấy, em gần như phát điên vì nghĩ rằng chị không có cảm giác giống em. Eonnie, chị có yêu em không?" Xiaoting hỏi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Đôi mắt Yujin đẫm lệ khi nghe lời thú nhận của Xiaoting.
“Có Xiaoting... Chị có... Rất nhiều… ”Yujin trả lời với đôi mắt ướt nhòe.
Xiaoting ngay lập tức ôm lấy Yujin. Họ ôm nhau thật lâu, tận hưởng hơi ấm dịu dàng của hai cơ thể rung động.
"Vậy, bạn gái?" Xiaoting hỏi khi chôn mặt vào vai Yujin.
Yujin vuốt ve lưng Xiaoting "Ừm, bạn gái..." Cả hai đều bật cười.
Hai người sau đó cùng nhau xem TV. Như thể lấy hết can đảm, Xiaoting dựa sát vào Yujin, để Yujin tựa đầu vào vai mình.
Trái tim Yujin trở nên ấm áp trước cách đối xử ngọt ngào của bạn gái. 'Là bạn gái' Yujin vui vẻ nghĩ, nhưng rồi cô nhớ ra điều gì đó.
"Xiaoting..."
"Hmm?"
“Chị biết điều này nghe có vẻ ích kỷ, nhưng…tụi mình có thể giữ bí mật mối quan hệ này một thời gian không? Em biết gia đình chị thế nào mà, cha mẹ chị, họ ghét những mối quan hệ như thế này, chị muốn giấu điều này với họ trước. Cha có người cung cấp thông tin ở mọi nơi, e rằng chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai ông ấy. Chị sợ ông ấy có thể làm bất cứ điều gì để chia cắt chúng ta…” Yujin cố gắng giải thích với Xiaoting.
Xiaoting nghe vậy có chút thất vọng, cô muốn nói với cả thế giới rằng bây giờ Yujin là của cô, nhưng nỗi sợ mất Yujin lớn hơn bất cứ thứ gì. Cô thở dài, nắm lấy tay Yujin và hôn nó.
"Nếu có thể giữ chị ở lại bên em, em sẽ làm bất cứ điều gì kể cả phải giữ bí mật chuyện này..." Xiaoting đáp.
Yujin có thể cảm nhận được nỗi buồn trong giọng điệu của Xiaoting.
"Chị xin lỗi, chị hứa một ngày nào đó chính chị sẽ nói với tất cả mọi người rằng Yujin là của Xiaoting và Xiaoting là của Yujin" Yujin hứa với Xiaoting cũng như với chính mình. 'một ngày nào đó, Ting... một ngày nào đó'
"Em yêu chị, Choi Yujin..." Xiaoting nói nhỏ.
"Chị cũng yêu em, Shen Xiaoting..."
***
Vừa mở mắt, có thể cảm thấy một bàn tay đang ôm lấy eo mình. Yujin quay người lại, ngay lập tức mỉm cười nhìn mỹ cảnh trước mắt. Bạn gái của cô vẫn còn ngủ.
Ngắm khuôn mặt của bạn gái, cô không biết kiếp trước đã làm gì để kiếp này có được một người phụ nữ xinh đẹp như Shen Xiaoting.
"Ngay cả khi ngủ vẫn rất xinh đẹp, Ting." Không thể chịu được, Yujin ngay lập tức đưa mặt lại gần và hôn lên má Xiaoting.
Yujin ngạc nhiên khi Xiaoting kéo cô lại, môi chạm môi, Xiaoting ngậm lấy cánh môi nhỏ đáng yêu của bạn gái, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Cuối cùng ý định đánh thức Xiaoting bằng một một cái hôn má đã biến thành một nụ hôn nóng bỏng giữa hai người.
Xiaoting tỉnh táo hẳn, cố gắng chiếm ưu thế để Yujin bên dưới mình, tay đặt sau gáy kéo Yujin vào nụ hôn sâu hơn. Đột nhiên bụng Yujin réo lên, cả hai lập tức dừng lại nhìn nhau.
"Ah...hình như chị đói" Yujin xấu hổ nói.
Nghe vậy Xiaoting lập tức phì cười. Cô đưa tay lên lau nước bên khóe môi Yujin "Vậy em sẽ chuẩn bị bữa sáng cho eonnie..."
Xiaoting đứng dậy và nắm lấy tay Yujin, cả hai cùng ra khỏi giường.
***
“Vẫn ngon như ngày nào, Xiaoting...” Yujin rất thích cách nấu của em ấy, món ăn hôm nay cũng không ngoại lệ. Xiaoting mỉm cười khi nghe điều đó.
"Eonnie, hãy chắc rằng chị sẽ không tự mình xuống bếp nhé!" Xiaoting trêu chọc
“Yaaaah, chị không tệ như vậy…” Yujin chu mỏ, giận dỗi.
"Eonnie, chị suýt đốt nhà bếp đấy..." Xiaoting vẫn trêu chọc Yujin.
"Tại chị không để ý tấm vải gần bếp, rốt cuộc là ai đã đặt tấm vải gần bếp?" Yujin bĩu môi nhíu mắt
Xiaoting nghĩ 'thật dễ thương'
"Vậy thì chị không giúp em nấu nữa" Yujin tiếp tục, mím môi nhiều hơn.
"Ai nói không thể giúp? Chỉ cần tránh xa bếp, eonnie có thể giúp em những việc khác" Xiaoting chòm tới chạm vào má bánh bao bị sưng buổi sáng của bạn gái "Giờ cười đi mà..."
Sau đó Yujin mỉm cười dù vẫn dỗi.
"Chị đẹp nhất là khi cười đó..." Xiaoting chóng tay ngấm nhìn cô gái trước mặt.
Nghe thấy vậy Yujin liền nở nụ cười đẹp nhất, nụ cười thân thuộc của cô ấy, một trong nhiều điều làm Xiaoting yêu.
"Chị phải trả xe cho Tiffany eonnie"
"Vậy em sẽ đưa chị đi, được không? Em sẽ lái xe máy theo phía sau, sau khi chị trả xe, chị có thể đi với em!" Xiaoting nói khi lau miệng dính sốt cho bạn gái.
"Ừm!" Yujin gật đầu
"Ahh, em cũng muốn đưa chị đi chơi một chuyến nữa bằng xe máy, lần này chị muốn đi đâu?" Xiaoting hỏi khi cô ấy xoa cằm suy nghĩ.
"Đâu đó quanh đây là được. Hôm nay chúng ta có lịch luyện tập mà nhỉ, chẳng phải cuộc thi đang đến gần rồi sao?"
"A đúng rồi, vui quá nên quên mất!" Xiaoting đáp. "Về cuộc thi, em muốn tăng cường độ luyện tập lên, em cũng sẽ huấn luyện riêng cho chị!"
“Em đã nói là chị có thể tự làm được...” Yujin ủ rũ đáp lại khi nhớ lại lời từ chối của Xiaoting lúc đó.
"Em xin lỗi eonnie, chị biết tại sao mà... hmm vậy chị có muốn trở lại như cũ không?" Hỏi Xiaoting
"Tất nhiên, chị luôn mong trời nhanh tối vì để có thể ở bên em. Thời gian luyện tập của hai ta luôn là động lực để chị vượt qua một ngày khó khăn của mình..."
"Em xin lỗi..." Xiaoting cảm thấy tội lỗi nắm lấy tay Yujin, chẳng biết nói gì khác ngoài lập lại từ mình đã nói.
"Chị chưa bao giờ trách em cả...vì chị luôn yêu em..." Yujin xoa đầu em. Xiaoting mỉm cười, hứa với bản thân sẽ không làm tổn thương Yujin lần nào nữa.
***
Sau khi dạo chơi khắp nơi với chiếc xe mới của Xiaoting, cặp đôi trẻ cùng nhau đến buổi tập.
"Hình như tụi mình đến muộn..." Yujin nói trong khi nhìn thời gian trên điện thoại di động.
"Ừ, có lẽ phải đi nhanh thôi!" Xiaoting đáp, nắm tay Yujin. Kéo bạn gái chạy theo mình để tăng tốc.
Đến trước phòng tập hai người liền buông tay.
Khi bước vào, các thành viên đã bắt đầu luyện tập. Yujin và Xiaoting ngay lập tức tham gia vào đội hình.
Sau khoảng một tiếng tập đi tập lại các động tác, cả nhóm quyết định nghỉ ngơi.
"Yujin, đây chị mua hai lon lận" Cai Bing vừa nói vừa đưa cho Yujin một lon tăng lực.
"Ah cảm ơn, làm phiền chị rồi!" Yujin vừa nói vừa uống nước với Cai Bing.
"Không phiền chút nào~" Cai Bing cười đáp.
Xiaoting đứng bên cạnh Yujin chỉ có thể im lặng, cô muốn ném lon nước trên tay chị đi. Nhưng cô phải đành nhịn, chợt nhớ ra người bạn này không hề biết mối quan hệ của cô với Yujin.
"Xiaoting..." Yurina tiến tới.
“Cùng tớ ra cửa hàng tiện lợi, được không? Tớ muốn mua đồ ăn vặt…” Yurina nói, Xiaoting chỉ có thể gật đầu rồi rời khỏi phòng tập.
Yujin nhìn người yêu bỏ đi. Biết người yêu mình đã là bạn với Yurina từ lâu, cô mong mối quan hệ của mình không phá hủy tình bạn của em ấy. Nhưng Yujin vẫn có cảm giác ghen tị, nhất là khi người yêu của cô đã từng có tình cảm với bạn thân trước đây.
***
Yujin đang đứng đợi, Xiaoting để quên đồ đạc của mình nên phải quay trở lại phòng tập.
"Yujin!"
Cô xoay lại "Ah Cai Bing!"
"Em lại không có xe?" Cai Bing hỏi, Yujin lắc đầu.
"Xe của em lại ở trong xưởng à?"
"À không, em chỉ lười mang xe theo" Yujin nói dối.
"Vậy thì chị đưa em về nhé?" Cai Bing nói với niềm hy vọng.
"Eonnie sẽ về nhà với em..." đột nhiên một giọng nói đầy mùi thuốc súng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Còn ai khác ngoài Xiaoting.
"Thật vậy sao?" Cai Bing hướng ánh mắt tới Yujin.
"À đúng rồi, em sẽ tiếp tục tập luyện ở nhà của Xiaoting." Yujin đáp.
"Vậy à, thôi vậy..." Cai Bing không giấu được sự thất vọng.
Yujin và Xiaoting rời đi để lại Cai Bing ngóng theo với nhiều câu hỏi.
***
"Có vẻ như ta sắp tiến hành việc mở công ty mới mà ta sẽ giao cho con " Ông Choi nói.
"Không phải cha vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết sao? Tại sao lại vội vàng thế ạ?" Yujin ngồi đối diện ông ở phòng khách.
"Yujin, kinh doanh cũng giống như một cuộc thi chạy, phải nhanh chóng di chuyển nếu không muốn thua đối thủ. Giới kinh doanh rất hoang dã, nếu không nhanh chân con sẽ bị đối thủ ăn thịt"
Câu nói của ông Choi thực sự đã để lại một dấu nặng trong lòng Yujin. Cô không thể tưởng tượng được sau này mình sẽ phải đối mặt với tương lai như thế nào.
"Yujin, khi nào con mới nói?"
Yujin bối rối trước câu hỏi của cha cô.
"Con nghĩ ta không biết con thường đi tập nhảy?" Ông Choi nhấp ngụm trà "Ta im lặng là để chờ con nói với ta"
'Quả nhiên' Yujin nghĩ, không đời nào người của ông sẽ không nói cho cha cô ấy biết chuyện này.
"Con xin lỗi, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến việc học đâu ạ, cha có thể thấy điểm số của con không hề giảm" Yujin cố gắng bào chữa.
"Nếu điểm giảm,ta đã kéo con ra khỏi phòng tập đó từ lâu, vì thế ta mới cho qua. Nhưng giờ ta muốn con dừng lại ngay lập tức!" Tất nhiên, điều đó khiến Yujin hoảng hốt.
“Cha có thể cho con một chút thời gian được không? Cuộc thi chỉ còn một tuần nữa là diễn ra, sau đó con hứa sẽ ngừng việc nhảy...” Yujin khẩn cầu, trong lòng cô cảm thấy buồn vì vừa tìm được thứ mình thực sự thích, khiêu vũ.
Cha cô im lặng như vẫn đang suy nghĩ.
“Con xin cha, hãy cho con thêm một chút thời gian, sau đó con sẽ tập trung hoàn toàn vào công việc kinh doanh của công ty. Đây là lần đầu tiên con làm điều con thích ngoài việc học nên xin cha…" Yujin quỳ xuống tiến đến trước mặt ông.
"Được rồi, sau khi kết thúc thi đấu, phải dừng lại! Phải tập trung một trăm phần trăm!"
Cuối cùng cha cô đã chấp nhận yêu cầu của Yujin. Ông thực sự yêu Yujin mặc dù cách ông yêu thương con cái của mình thường có dấu chấm hỏi.
"Cha, con muốn xin một điều nữa, Yeseo có thể không trở về London được không?" Yujin nghĩ đây là cơ hội để cô ấy nói về chuyện của em gái mình.
“Yaaaah... quá lắm rồi? Ta yêu cầu con thuyết phục Yeseo trở lại London, giờ lại đi thuyết phục ta!" Cha cô lớn tiếng tức giận.
“Con sợ cha à, không biết Yeseo sẽ dại dột làm gì nếu con bé bị bỏ lại một mình ở đó. Con xin cha... cha bắt con làm gì cũng được miễn là Yeseo không phải quay lại London..." Yujin biết những lời mình nói sẽ chỉ làm tổn thương chính cô, nhưng cô yêu em gái mình rất nhiều.
"Ngay cả việc chấp nhận Taejo là bạn trai!"
"Vâng???" Yujin không nghĩ đó là điều mà cha sẽ yêu cầu "Không phải cha đã nói không đồng ý việc con hẹn hò với Taejo Oppa sao?" Yujin nhớ lại những gì cha cô ấy từng nói.
"Đúng là lúc đó ta thực sự không đồng ý, nhưng bây giờ thì khác. Công ty của cha nó vừa nhận được một dự án lớn với chính phủ. Nếu chúng ta có thể tham gia cùng, con không thể tưởng tượng được công ty của chúng ta sẽ lớn như thế nào đâu" Cha cô hào hứng nói.
"Cho con suy nghĩ trước được không? con vẫn còn trẻ, chẳng phải cha muốn con tập trung hoàn thành việc học và lập tức vào công ty sao?" Yujin đáp.
"Cũng đúng, vậy thì cứ tập trung vào việc học trước đi, quan trọng là ta đã có ứng cử viên cho con rể tương lai rồi. Với lại ta đang lo về chuyện của Tiffany, chị gái con đột nhiên xin hoãn đám cưới." Cha cô vừa nói vừa ôm trán "Ta phải tìm cách để chị con từ bỏ kế hoạch của mình, tại sao các con cứ khiến ta đau đầu?"
Nghe vậy, Yujin cảm thấy buồn cho chị cả của mình. Mong rằng Tiffany sẽ tìm ra cách, cô nhớ tới hình ảnh chị gái mình khóc nức nở trước mặt cô.
"Còn Yeseo sẽ không đưa nó trở lại London. Ta sẽ tìm cho em con ngôi trường tốt nhất ở đây! Trời ơi, các người thật sự khiến tôi phát điên..."
Nghe vậy, Yujin lập tức đứng lên ôm lấy ông.
"Cảm ơn cha..." Cha cô đáp lại cái ôm của con gái với một nụ cười.
Đó là ông Choi, mặc dù thái độ bên ngoài của ông rất cứng rắn, nhưng ông ấy thực sự yêu con gái của mình.
_________
Mí chap sau toàn drama nhé mn 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro