Chương 7
Thái tử Tạ quốc và Thái tử Bắc quốc đồng thời rơi xuống vách đá, không rõ tung tích, chuyện này còn ly kỳ hơn cả thoại bản, khiến cuộc chiến giữa hai nước vốn sắp diễn ra phải tạm thời trì hoãn.
Hai bên đều bận rộn tìm người.
Tình hình ở Tạ quốc khá phức tạp, chỉ có Phạm Chu mang theo một vài mật thám của Phi Ưng Các bí mật tìm kiếm.
Bắc quốc trực tiếp huy động một đội quân, lục soát vùng núi.
Tuy nhiên, đã ba ngày liên tiếp, ngoại trừ Phàn Thất dẫn theo vài người tìm kiếm ở một đỉnh núi lở, phát hiện được chiến mã và thanh kiếm của Bắc Đường Mặc Nhiễm, số còn lại chẳng có thu hoạch gì.
Phàn Thất đi theo Bắc Đường Mặc Nhiễm nhiều năm, biết Bắc Đường Mặc Nhiễm yêu ngựa như mạng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì mà vứt bỏ cả chiến mã và thanh kiếm quý báu của mình!
"Điện hạ hẳn là bình an vô sự, có lẽ người bị mắc kẹt ở nơi nào đó, không thể trốn thoát, cũng không có cách nào liên lạc với chúng ta."
Trần Kỳ nhanh trí đưa ra phán đoán.
Nguyên nhân rất đơn giản, quân Bắc Đường ở trong núi tìm kiếm suốt ba ngày, tuy không tìm thấy người, nhưng cũng chẳng tìm thấy xác.
Mặc dù trận lở đất ba ngày trước rất nghiêm trọng, nhưng không đến mức có thể vây khốn được người võ nghệ cao cường như Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Có thể Bắc Đường Mặc Nhiễm đã bị một trận lũ quét cuốn đi, rơi xuống vực sâu nào đó. Địa hình Trần quốc núi cao hiểm trở, có nhiều vách đá ẩn sâu, quân lính không thể vào trong tìm kiếm.
Thân là một người có kinh nghiệm dày dạn, Từ Kiều cũng đồng ý với suy nghĩ này.
"Mấy năm nay, điện hạ nam chinh bắc chiến, dù gặp phải tình huống khó khăn gì cũng có thể hóa nguy thành an, vách núi Trần quốc tuy hiểm trở, nhưng vẫn không ác liệt bằng cái lạnh ở biên giới phương Bắc. Nếu điện hạ không thể liên lạc với chúng ta, chúng ta phải cố gắng phát tín hiệu, tìm cách liên lạc với điện hạ."
So với niềm tin của Bắc quốc, Tạ quốc lại có chút tuyệt vọng.
Bởi vì Thái tử của họ vốn ốm yếu nhiều bệnh, lại không biết võ công, càng không thể chịu đựng được sự càn quét của trận lũ, Phạm Chu tìm kiếm suốt ba ngày nhưng vẫn không chút tin tức gì.
Điện hạ sống chết không rõ, thậm chí rất có thể đã gặp nạn, ông biết giải thích thế nào với quốc chủ đây?
Không có điện hạ tọa trấn, sáu nước Tạ Nam lập tức trở nên hỗn loạn, việc quân Bắc Đường vượt sông Hoàng Hà, công chiếm Mộ Vân Quan chỉ là vấn đề thời gian.
Điều phiền phức nữa là, vì quân Bắc Đường bất ngờ tập kích ở tiệc Lưu Thương, năm nước còn lại đã có xu hướng quy hàng, Tạ quốc chẳng mấy chốc sẽ phải rơi vào tình cảnh thế cô sức yếu.
"Phạm tiên sinh, có thư từ Tạ đô."
Vân Hoài tướng quân mặc y phục mật thám theo Phạm Chu tìm người, cầm một ống tre có hình dạng đặc biệt đi tới.
Đó là ống tre chuyên dùng để truyền tin của Phi Ưng Các.
Phạm Chu vội cầm lấy, mở ra xem, sắc mặt khẽ thay đổi.
Vân Hoài hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Phạm Chu siết chặt lá thư: "Quốc chủ phái Sở vương đến tiếp quản doanh trại Tạ Bắc."
"Sở vương?!"
Vân Hoài cũng ngạc nhiên.
Sở vương là nhi tử của Thân phi, người được quốc chủ sủng ái, cả Tạ quốc ai cũng biết quốc chủ thương yêu Sở vương, nhưng xưa nay quốc chủ là người sáng suốt, công tư phân minh, đối với việc ăn uống sinh hoạt của Sở vương chỉ là ra tay hào phóng một chút mà thôi. Ấy vậy mà lần này lại để cho một kẻ không chút kinh nghiệm dẫn binh nào như gã tiếp quản Tạ Bắc, đúng thật kỳ lạ.
Khả năng duy nhất là...
Quốc chủ thừa nhận việc điện hạ đã chết, từ bỏ tìm kiếm.
Đứng từ góc độ quân chủ một nước, điều này có thể hiểu được.
Nhưng nhìn từ góc độ một người phụ thân, không khỏi có chút vô tâm.
Dù tiếp tục tìm kiếm cũng không mang lại kết quả gì.
Vân Hoài hỏi: "Phạm tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Phạm Chu đè chặt cánh tay bị thương của mình, thở dài: "Còn có thể làm gì nữa, chúng ta về trước. Hiện tại, việc cấp bách nhất là phòng thủ Mộ Vân Quan, ngăn chặn đợt tấn công kế tiếp của quân Bắc Đường."
Hầy, còn thêm tên Sở vương phiền phức kia nữa.
...
Hai ngày sau, phía quân Bắc Đường cũng chào đón một vị khách không mời mà đến.
"Nhan Tề công tử?"
Từ Kiều bất ngờ ra đón, đúng như dự đoán, ông nhìn thấy một thanh niên mặc áo choàng màu mực, cưỡi ngựa xuyên qua màn mưa, theo sau còn có một vài hộ vệ.
Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp như ngọc.
Nhan Tề gật đầu: "Ta phụng mệnh vận chuyển quân lương về doanh trại, nghe nói điện hạ gặp nạn nên cố tình thay đổi lộ trình sang đây."
Mà lần thay đổi lộ trình này, cần phải vượt sông Hoàng Hà, khó tránh khiến bản thân gặp nguy hiểm.
Từ Kiều cảm động, vội vàng mời người vào doanh trại, giải thích ngắn gọn những gì được biết, đồng thời gọi Trần Kỳ đến, giới thiệu hai người với nhau.
Hai người một nam một bắc, đều nổi tiếng nhờ có tài văn chương, còn được ca tụng là "Nam Kỳ Bắc Tề", cũng tạm xem như tri kỷ tâm giao.
Nhan Tề nói: "Ký Tài huynh có tài văn chương hơn người, lại là người hiểu biết sâu rộng, lần này chịu hạ mình đến hiến sức cho Bắc quốc, quả thật là may mắn của Bắc quốc."
Trần Kỳ khiêm tốn đáp "không dám".
Sau đó mọi người tiếp tục bàn bạc về việc tìm người. Từ Kiều hỏi: "Công tử và điện hạ quen nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Liệu có nghĩ ra cách gì đặc biệt liên lạc với điện hạ không?"
Nhan Tề suy nghĩ một lúc, đề xuất cách khắc chữ lên lưng Hoàng Tước, một loài chim sinh sống dưới đáy vực.
Từ Kiều vui mừng, cảm thấy cách này khả thi, lập tức cho người đi làm.
Thời tiết trên núi nắng mưa thất thường nên dưới đáy vực cũng không dễ chịu gì.
Xung quanh hang bị đọng nước, Tạ Doãn và Mặc Nhiễm chỉ có thể chen chúc vào không gian chật hẹp bên trong.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Cốt Hương lại tái phát, Tạ Doãn bất đắc dĩ phải nhờ đến sự giúp đỡ của Mặc Nhiễm để giảm dược tính trong cơ thể. Hai ngày này, trong lúc hai người chìm trong ý loạn tình mê, Mặc Nhiễm đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang bên tai.
Hắn cho là bản thân đánh mất lý trí, không kiềm được động tác, vội rút người ra, nương theo ánh lửa mờ ảo nhìn người bên dưới, phát hiện dường như Tạ Doãn đang gặp ác mộng đáng sợ nào đó, thân thể cuộn tròn, hai tay siết chặt thành quyền, cắn môi chảy máu.
"Này."
Mặc Nhiễm vỗ nhẹ mặt y, khẽ gọi.
Tạ Doãn không phản ứng, vẫn dùng sức nghiến răng, nắm chặt ngón tay, chống lại cơn ác mộng trong đau đớn.
Mặc Nhiễm lặn lội ở chiến trường nhiều năm, những việc như xử lý vết thương hắn còn có thể ứng phó được, nhưng tình huống trước mắt hắn lại không có chút kinh nghiệm gì, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tạ Doãn đã cắn rách môi mình.
Ngón tay y còn dính vài vết máu, nhuốm xuống mặt đất.
Cứ như vậy không phải là cách.
Mặc Nhiễm theo thói quen nâng cằm Tạ Doãn, ép y thả lỏng răng, hắn vốn định đổi một khúc gỗ cho y cắn, nhưng lại sợ gỗ quá thô, làm người nọ bị thương, nên trực tiếp đưa ngón tay vào.
Hai hàm răng trắng sắc bén lập tức cắn chặt tay hắn.
Mặc Nhiễm "shh" một tiếng.
Thầm nghĩ, lực cũng mạnh ghê.
Có lẽ vị máu lạ lẫm kích thích tinh thần của Tạ Doãn, lúc Mặc Nhiễm cảm thấy ngón tay mình sắp bị tiểu lang quân trước mắt cắn đứt tới nơi, cuối cùng Tạ Doãn cũng thả lỏng răng, từ từ mở mí mắt nặng trĩu, mơ màng nhìn hắn.
Mặc Nhiễm rút ngón tay sắp biến thành củ khoai sau khi bị sói con cắn, hỏi: "Thấy đỡ hơn chưa?"
Tạ Doãn nghiêng đầu, nhìn vết thương loang lổ trên tay hắn, ý thức được chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
"Không sao, ta da dày thịt chắc, có thể chịu được. Trái lại là ngươi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Gặp ác mộng?"
Tạ Doãn không đáp.
Chỉ nói: "Trên núi có thảo dược trị thương, ngày mai ta đi hái."
Mặc Nhiễm cau mày.
Đang định nói gì đó, chợt thấy Tạ Doãn chống tay muốn đứng dậy, hắn vội vàng đỡ y, nói: "Trời vẫn chưa sáng, ngươi dậy làm gì?"
Chợt thấy da thịt giữa lòng bàn tay nóng ran, Mặc Nhiễm đưa tay sờ trán y, quả nhiên, Tạ Doãn sốt rồi.
"Đừng cử động nữa, ta đi đun nước nóng cho ngươi."
Tạ Doãn nói không sao, y vẫn ngồi dậy, dựa vào vách đá, nói: "Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ muốn nghỉ ngơi, ngươi... cũng nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ta. "
Mặc Nhiễm vẫn kiên trì đun nước.
Lúc quay lại, thấy Tạ Doãn đã nhắm mắt dựa vào vách đá, trên môi xuất hiện vài lớp da khô.
Hắn vội dìu y nằm xuống lớp cỏ khô, xé một mảnh vải ở bên áo, cẩn thận ngâm vào nước nóng, sau đó vắt khô, xếp lại rồi đắp lên trán của Tạ Doãn.
Khi trời sáng, cơn sốt của Tạ Doãn cũng giảm bớt.
Lúc mở mắt, y thấy Mặc Nhiễm đang ngồi khoanh chân, miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhìn y.
"Tỉnh rồi?"
Tạ Doãn gật đầu, lấy lại chút sức lực, tháo vật trên trán xuống, nhìn thoáng qua thì nhận ra đó là vải áo, nói: "Đa tạ."
"Cứ nói mấy lời khách sáo này làm gì."
Mặc Nhiễm ném cọng cỏ bên miệng, nghiêng người hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì? Ta làm."
Tạ Doãn lắc đầu.
"Ta không có khẩu vị, ngươi ăn đi, đừng lo cho ta."
Vừa dứt lời, thân thể mềm nhũn, eo đã bị người ta ôm.
Tạ Doãn nhíu mày.
Vì tay chân không có sức lực, chỉ có thể nằm rũ rượi trên vai Mặc Nhiễm.
Y kinh ngạc nhìn người trước mắt.
Ban ngày ban mặt, tên này muốn làm gì?
Mặc Nhiễm nhướng mày nói: "Ta đã nói rồi, không ngoan ngoãn dùng bữa thì phải chịu phạt."
Ánh mắt hắn rơi vào phần hơi nhô lên trên y phục vải lụa của y, giơ tay ra vỗ nhẹ một cái.
Vành tai của Tạ Doãn lập tức đỏ như máu.
Y vừa thẹn vừa giận: "Ngươi..."
"Biết thẹn thì phải dùng bữa đàng hoàng, nếu không, không chỉ là một cái thôi đâu."
Mặc Nhiễm mỉm cười thả người xuống.
Trong động có sẵn đá phong hóa, có thể dùng làm đồ chứa, Mặc Nhiễm nấu một nồi cháo gà với rau rừng đơn giản, tự mình đút Tạ Doãn ăn, đút hết nửa nồi mới chịu dừng.
Dù bị ép ăn nhưng Tạ Doãn phải thừa nhận, có thể nấu được một nồi cháo trong điều kiện khó khăn như vậy đã là kỳ tích.
Tạ Doãn hơi ngạc nhiên, không ngờ một người nổi danh là sát thần như hắn còn biết nấu ăn.
Mặc Nhiễm dường như đọc được suy nghĩ của y, ngồi xổm xuống đất, ăn hết chỗ cháo còn thừa, nói: "Ta học được trong lúc hành quân chiến đấu, bộ tưởng ai cũng yếu ớt như ngươi hả?"
Nói xong, hắn duỗi ngón tay sờ mũi tiểu mỹ nhân trước mắt, để lại một vệt đen trên làn da trắng như ngọc của y, thành công biến Tạ Doãn thành con mèo mướp.
Tạ Doãn: "..."
Đến chiều, thời tiết chuyển nắng, hai người vẫn chia nhau làm việc, Tạ Doãn lên cao để ghi chép lại sức gió và hướng gió, bên kia Mặc Nhiễm tiếp tục chặt thân trúc làm diều gỗ.
Trúc mọc ở nơi đất trũng, mà muốn cảm nhận sức gió thì phải lên cao.
Hai người đi về hai hướng khác nhau.
Mặc Nhiễm không yên tâm để Tạ Doãn ra khỏi hang một mình.
Hai ngày này, hắn đã hoàn toàn xem tiểu lang quân nhặt được là vật sở hữu của riêng mình.
Tạ Doãn nhất quyết muốn đi, bảo đó là bệnh cũ thôi, không sao cả.
Mặc Nhiễm suy nghĩ chốc lát, lấy ra một chiếc còi ngắn từ trong ngực, nhét vào tay y: "Nếu không chống đỡ được nữa thì thổi nó, ta sẽ tới ngay."
Tạ Doãn nhìn qua, phát hiện nó được làm từ xương của một loài chim nào đó, bề mặt có màu vàng nhạt, bị mòn đôi chút, hiển nhiên là vật tùy thân của Mặc Nhiễm, y nắm chặt trong tay, gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mặc Nhiễm đi đến một thung lũng nơi có trúc mọc.
Lúc đi ngang qua rừng trúc, bên tai hắn vang lên tiếng chim hót líu lo.
Tai Mặc Nhiễm rất thính, lập tức phóng người qua, bắt lấy một chấm đen nhỏ đang lơ lửng giữa không trung. Sau khi buông lỏng tay, phát hiện đó là một con chim Hoàng Tước.
Hoàng Tước đập cánh, không ngừng kêu la.
Mặc Nhiễm không để ý đến nó, quan sát phần lông trên lưng Hoàng Tước, quả nhiên nhìn thấy một dòng chữ nhỏ.
Mặc Nhiễm không hề tỏ ra vui mừng, trái lại gương mặt dần trở nên u ám, hắn dùng sức, bóp chết con chim trong tay.
Chúc mọi người Valentine vui vẻ💓💓💓
14.02.25
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro