Chương 4.

Trí Mẫn dùng phòng dành cho khách, phòng ngủ của Mẫn Đình nằm sát bên cạnh. Phòng của cô có ban công, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cảnh đêm trên đảo Đồng Sa. Căn phòng được trang trí đơn giản, đầy đủ tiện nghi, gọn gàng sạch sẽ.

Trí Mẫn không mang theo quá nhiều đồ đạc, làm lính nhiều năm, cô đã quen với việc sống đơn giản. Đồ dùng vệ sinh, quần áo sạch, ngoài ra còn có vài quyển sách tâm lý học.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trí Mẫn cầm một quyển sách lên định đọc, lại chợt nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Lâm Dữ Bách.

Lấy điện thoại ra, khung tin nhắn với Lâm Dữ Bách vẫn còn dừng ở tin nhắn kia.

Trí Mẫn không hẳn là yêu thích Mẫn Đình, cô chỉ biết đến nàng mà thôi. Ấn tượng về nàng chỉ dừng lại ở mức một nữ minh tinh xinh đẹp. Cho đến khi thực sự tiếp xúc, cô mới phát hiện ra Mẫn Đình ngoài đời sinh động và chân thật hơn nhiều so với trong phim, nhất là sự việc tại quán bar hôm nay.

Nghĩ tới đây, Trí Mẫn lại nhớ đến ánh mắt kiên định của nàng khi nói chuyện. Nàng không phải người dịu dàng, nhưng nếu ở bên cạnh nàng sẽ phát hiện, nàng có một trái tim rất mềm mại, chỉ là có gì đó đang đè nặng lên tâm trí nàng, khiến Mẫn Đình trở nên nhạy cảm hơn mà thôi.

Bất tri bất giác suy nghĩ quá nhiều, Trí Mẫn trả lời tin nhắn.

Trí Mẫn: Không phải, chỉ là tìm bừa việc gì đó để làm thôi.

Sau khi Lâm Dữ Bách rời khỏi đại viện quân đội, Trí Mẫn rất thường xuyên nói chuyện với ông nội của Lâm Dữ Bách. Khác với những con nhà giàu như Lâm Dữ Bách, Trí Mẫn có xuất thân tốt, sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì lập tức được tuyển vào đại đội lính đặc công. Cô là lính đặc công xuất sắc nhất trong đội, từng tham gia vô số nhiệm vụ giữ gìn hòa bình và phòng chống ma túy, lập vô số chiến công, hiện tại mang quân hàm Trung tá, tương lai rộng mở. Trí Mẫn khác hẳn bọn con nhà giàu như Lâm Dữ Bách, bọn họ nhờ hào quang của trưởng bối nên mới sáng chói, còn Trí Mẫn, tự bản thân cô đã sáng chói.

Lúc trước Lâm Dữ Bách nghe ông mình nói, nửa năm trước Trí Mẫn rời quân đội về Nam Thành. Vốn dĩ anh ta muốn đi gặp Trí Mẫn, nhưng lại bị ông nội ngăn cản. Nửa năm trước Trí Mẫn xảy ra chuyện trong lúc làm nhiệm vụ, lần này cô về Nam Thành để nghỉ ngơi, ông nội bảo anh ta đừng đi quấy rầy Trí Mẫn.

Lâm Dữ Bách: A a a, chuyện hôm nay em đã nghe kể rồi, thằng nhóc Bạch Tông Quân ghen tuông nên mới gây sự với chị. Sau này nó mà dám làm phiền chị nữa, nếu chị ngại xử lý thì để em giải quyết nó.

Trí Mẫn: Cậu ta và Mẫn Đình là người yêu à?

Lâm Dữ Bách: Không phải, Bạch Tông Quân một tháng đổi bạn giường ba lần, Mẫn Đình cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Đừng nhìn bộ dạng thanh cao của cô ta, scandal quy tắc ngầm của cô ta đầy rẫy. Cô ta vào nghề năm mười tám tuổi, không qua đào tạo chuyên nghiệp, có thể leo lên vị trí hiện tại, chắc chắn đã làm không ít việc. Chắc chị cũng không thể nào thích cô ta đâu, thân phận không xứng, ông nội cũng sẽ không chấp nhận.

Tin nhắn của Lâm Dữ Bách rõ ràng là có ý ngầm khuyên can. Mẫn Đình là ai? Là người tình trong mộng của cánh đàn ông, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, tính tình vừa lạnh lùng vừa có phần dụ hoặc. Không những thế còn dám mập mờ với loại đàn ông trăng hoa như Bạch Tông Quân, huống chi là một người quanh năm ở trong quân đội, không hiểu mấy chuyện quy tắc ngầm như Trí Mẫn.

Bên nhau sớm chiều, nói không chừng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, xem như lần này anh ta tiêm một liều dự phòng cho Trí Mẫn.

Đương nhiên Trí Mẫn hiểu ý Lâm Dữ Bách, cô sẽ không làm vệ sĩ cho Mẫn Đình quá lâu, xác suất xảy ra chuyện này không cao. Nhưng cô cũng không giải thích, chỉ nói cảm ơn.

Sau khi quyết định làm vệ sĩ cho Mẫn Đình, Trí Mẫn đọc vài bài viết liên quan đến fan cuồng. Tên fan cuồng này biết rõ lịch trình của Mẫn Đình. Hắn ta sẽ đợi đến lúc Mẫn Đình không có nhà rồi đột nhập vào nhà nàng.

Trước mắt, hắn ta chỉ xuất hiện vào những lúc Mẫn Đình không có nhà. Nhưng không thể lơ là cảnh giác, nói không chừng sau này hắn ta sẽ càng bạo dạn hơn, dám xuất hiện lúc Mẫn Đình có nhà, gây tổn thương cho nàng.

Hệ thống an ninh mới của căn hộ này chưa chắc đã an toàn, Trí Mẫn vẫn không thể thả lỏng được. Nhưng cô đã quen với trạng thái cảnh giác cao độ, những đợt huấn luyện quanh năm giúp cô có thể thả lỏng cơ thể trong những tình huống căng thẳng như thế này.

Năm giờ rưỡi sáng, Trí Mẫn tỉnh dậy, sau khi tập thể dục, cô tắm rửa sạch sẽ. Trong lúc đang lau tóc, Tiểu Bàng gọi điện thoại tới.

Trong lúc nghe điện thoại, trên tay cô vẫn đang cầm khăn lau tóc. Hơi nước lượn lờ, mỗi động tác của cô đều toát lên hơi thở quyến rũ.

Sáng sớm hôm nay Mẫn Đình có một cảnh quay lúc bình minh, vì thế nên bọn họ phải đến trường quay trước khi mặt trời mọc. Lý Nam và Tiểu Bàng đang trên đường đến. Sợ Mẫn Đình dậy muộn, Tiểu Bàng gọi điện thoại trước cho Trí Mẫn, nhờ cô đánh thức nàng để tiết kiệm thời gian.

Thu xếp chuyện này xong, Tiểu Bàng nhắc nhở: "Chị Mẫn, lúc chị gọi Mẫn Gia dậy thì gõ cửa nhẹ thôi nhé, gần đây mỗi khi thức dậy cô ấy thường rất gắt gỏng."

Trí Mẫn nghe vậy thì hỏi: "Trước đây có như thế không?"

"Từ trước đến giờ luôn như thế ạ, nhưng không quá nghiêm trọng." Tiểu Bàng nói: "Nhưng dạo này Mẫn Gia rất nhạy cảm, lúc thức dậy cũng gắt gỏng hơn."

Trí Mẫn: "Bắt đầu từ khi nào thế?"

Tiểu Bàng trả lời: "Khoảng nửa năm qua, sau khi có fan cuồng đột nhập vào nhà. Nhưng có vẻ như Mẫn Gia không sợ hắn ta, vẫn không chịu thuê vệ sĩ. Bọn em lo lắm, sau khi chị đến, bọn em mới yên tâm hơn."

Phòng của Mẫn Đình nằm ngay bên cạnh, sau khi ra ngoài, Trí Mẫn gõ nhẹ hai tiếng lên cửa phòng Mẫn Đình. Chỉ một lát sau, bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của nàng.

"Ai?"

Trí Mẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của nàng, cô hạ tay xuống, cất giọng dịu dàng: "Là tôi Trí Mẫn, đến giờ dậy rồi."

Phòng ngủ lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ chốc lát sau, Mẫn Đình lên tiếng đáp lại. Tựa như đã trút bỏ hết lớp gai trên mình, giọng nói nàng trở nên nhẹ nhàng mà mềm mại như lông vũ, có chút ngoan ngoãn.

"Biết rồi."

Trí Mẫn rũ mắt, cúi đầu bật cười.

Trong phòng ngủ, Mẫn Đình nằm thẫn thờ trên giường. Giọng nói cuồng loạn của người đàn ông kia vẫn văng vẳng trong đầu nàng, nhưng bỗng chốc lại bị một giọng nói khác đập tan, giống như vào khoảnh khắc rơi xuống vực thẳm, nàng lại được người khác kéo lên, cảm giác lơ lửng không trọng lượng kích thích từng dây thần kinh của nàng.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt Mẫn Đình nắm chiếc răng báo trong tay, nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường.

Gần đây phim chuyển thể đang được ưa chuộng, bộ phim "Túc" mà Mẫn Đình đang đóng cũng được chuyển thể từ tiểu thuyết. Bối cảnh là thời kỳ dân quốc, nữ chính là gián điệp giả trang thành đặc vụ để thi hành nhiệm vụ. Trong phim có khá nhiều cảnh đánh nhau. Nhưng tổng thể kịch bản vẫn tập trung vào tình cảm của nam nữ chính, cảnh quay bình minh sáng nay chính là phân đoạn nam nữ chính ngắm mặt trời mọc và xác định yêu đương.

Mẫn Đình đóng vai nữ chính, vai nam chính là do Lam Đại – tiểu sinh tuyến một trong giới giải trí – thủ vai. Lam Đại đến muộn hơn Mẫn Đình, nàng trang điểm xong thì vào phòng nghỉ chờ đến cảnh quay.

Lý Nam đi tìm đạo diễn xác nhận cảnh quay hôm nay của Mẫn Đình, Tiểu Bàng trở lại xe lấy nước cho nàng, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Trí Mẫn đang cùng Mẫn Đình ăn sáng.

Bữa sáng của Mẫn Đình rất đơn giản, một phần salad, lòng trắng hai quả trứng gà luộc, ngoài ra còn có ly sữa đậu nành mát lạnh nhưng nhạt nhẽo mà nàng đang cầm trên tay.

Mẫn Đình hơi tựa người lên ghế dựa, cơ thể chìm trong chiếc áo lông rộng thùng thình. Giữa lớp viền lông mềm mại trên cổ áo, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn mà trắng nõn. Trên vầng trán nàng vẫn còn hiện rõ vẻ gắt gỏng, khi uống sữa đậu nành, hai má nàng phồng lên, trông như chú cún con đang tức giận. Đôi mắt long lanh hơi rũ xuống, đôi môi mềm mại hờ hững ngậm ống hút.

Nàng đặt kịch bản trên đùi, trên kịch bản chi chít những dòng ghi chú, nhưng nàng lại không xem kịch bản. Đôi mắt nàng khép hờ, hàng mi rũ xuống, giống như đang muốn ngủ.

Cuối cùng, Mẫn Đình nhắm mắt lại, cúi đầu xuống một chút. Nàng vừa cúi đầu, một bàn tay lập tức đỡ lấy cằm nàng.

Cái chạm tay bất ngờ ấy khiến cả người Mẫn Đình căng cứng, giữa hai lông mày thoáng chốc chau lại. Mẫn Đình mở mắt nhìn chầm vào người trước mặt.

Thấy nàng tỉnh dậy, Trí Mẫn thu tay về, trong lòng bàn tay còn lưu lại xúc cảm mềm mịn mà ấm áp từ cằm nàng, cô áy náy mỉm cười, nói: "Xin lỗi, tôi chỉ sợ ống hút chọc vào cằm cô."

Biết người đó là Trí Mẫn, cơn tức giận trong lòng Mẫn Đình tan đi. Trong lúc Trí Mẫn giải thích, nàng ngẩn ngơ nhìn cô.

Nghĩ rằng Mẫn Đình vẫn chưa tỉnh hẳn, Trí Mẫn chỉ ly sữa đậu nành nói: "Còn uống nữa không?"

Nhiệt độ và vết chai trên tay cô khiến đáy lòng Mẫn Đình khẽ rục rịch, nàng hoàn hồn lại, chớp mắt nói: "Không uống nữa."

Trí Mẫn cầm ly đặt sang một bên.

Bên ngoài phòng nghỉ, tiếng người và tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn, Mẫn Đình hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt đang khép hờ lại mở ra.

Trí Mẫn nhìn vào đôi mắt nâu của nàng, hỏi: "Ngủ không ngon sao?"

Bên cạnh có máy sưởi, trên người còn mặc áo lông, cả người Mẫn Đình chìm trong ấm áp, nàng lên tiếng, giọng nói có phần biếng nhác.

"Ừm."

Trí Mẫn: "Là vì fan cuồng à?"

Ánh mắt Mẫn Đình hướng ra ngoài cửa sổ, nàng liếc mắt nhìn Trí Mẫn, cô đang ngồi cạnh nàng, vì nàng thấp hơn nên cô hơi nghiêng người về phía trước, nhưng lại lịch sự giữ một khoảng cách, Mẫn Đình có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người cô.

Mẫn Đình khẽ gật đầu, nói: "Phải."

Trí Mẫn không tiếp xúc nhiều với nữ giới, nhưng cô cũng biết Mẫn Đình khác với những cô gái khác. Nàng không yếu đuối, không sợ sệt, nàng có lớp vỏ ngoài cứng rắn gai góc. Nhưng dù như thế, khi đối mặt với một người khác phái có thể lực mạnh hơn nàng như tên fan cuồng đó, huống hồ hắn ta còn có thể gây tổn thương cho nàng, chắc chắn nàng cũng sẽ sợ hãi.

Dù vậy, nàng có sợ hay không là một chuyện, có thể hiện ra ngoài hay không lại là một chuyện khác. Là vệ sĩ của nàng, cô có nhiệm vụ làm nàng yên tâm. Nghĩ đến đây, Trí Mẫn nói: "Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn."

Quả thực Trí Mẫn có thể bảo vệ nàng an toàn. Cô đem lại cho nàng cảm giác an toàn, mà nàng cũng hoàn toàn tin tưởng vào cô, vì thế nên mặc dù gặp ác mộng, nhưng tối qua nàng đã có được giấc ngủ yên bình nhất trong vòng một năm nay.

Bên ngoài, phó đạo diễn đến thông báo: "Lam Đại đã chuẩn bị xong, mời Mẫn Đình tiểu thư chuẩn bị quay."

Mẫn Đình không trả lời, Trí Mẫn đứng dậy, cô là vệ sĩ của Mẫn Đình, trong lúc Mẫn Đình quay phim, cô cũng phải ở bên cạnh nàng. Tiểu Bàng không có ở đây, Trí Mẫn cầm áo lông giúp Mẫn Đình, lúc cô duỗi tay sang, nàng ngước mắt nhìn cô. Dưới ánh đèn, đôi mắt của nàng trong veo mà sáng ngời.

Nàng hỏi: "A Mẫn, chị có thể bảo vệ tôi bao lâu?"

Trí Mẫn sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro