26

- Đó là mẹ em...

Diệp Lâm Anh nhẹ nhàng nói, cô biết nàng đang còn ngượng vì chuyện đó.

- Mẹ... Mẹ.. Em?

Diệp Lâm Anh lắp bắp nói, trên mặt hiện lên sự hoảng hốt không nhẹ. Trời ạ, nàng làm sao có thể để cho mẹ của cô nhìn thấy mình trong tình cảnh như vậy? Rồi làm sao nàng có thể đối mặt với bà đây? Thật là xấu hổ mà.

_"Không có việc gì, bảo bối... không cần lo lắng"

Nhìn mặt Thùy Trang đỏ lên vì ngượng, Diệp Lâm Anh yêu thương hôn lên má nàng, bảo bối của cô da mặt thực rất mỏng nha.

_"Nhưng... Nhưng mẹ em đã.. Đã thấy... Chị.. "

Thùy Trang nhìn cô, trên mặt hiện lên sự lo lắng, nàng sợ bà sẽ cho nàng là một người phụ nữ dễ dãi, sợ bà sẽ ngăn cản nàng và em yêu nhau.

- Ngoan, đừng hoảng hốt, không có việc gì, mẹ em sẽ yêu quý chị thôi.

Như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Diệp Lâm Anh ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Nếu như lúc nãy, người bước vào là một người khác thì Diệp Lâm Anh không chắc họ có đánh giá Thùy Trang là người dùng sắc dụ hay không? Nhưng với mẹ mình, thì Diệp Lâm Anh chắc chắn, nhất định bây giờ trong lòng bà như đang có trăm hoa đua nở. Lần đầu tiên, thấy con gái mình gần gũi với một người con gái khác, bà không mừng quýnh lên mới lạ.

Thấy Thùy Trang dường như tâm đã an tĩnh lại, cô cúi xuống hôn thật nhẹ vào môi nàng, ôn nhu nói:

- Theo em ra chào mẹ, được chứ.

Thùy Trang tuy vẫn còn bối rối, nhưng vẫn gật đầu, nàng tin cô không gạt mình.

Bên ngoài, Dương Hạ Anh đang ngồi nói chuyện vui vẻ với thư ký Khương cùng Nam Tuấn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cánh cửa phòng chủ tịch. Lòng bà bây giờ đang vui vẻ không thôi, chỉ hận là không thể ngay lập tức mở tiệc ăn mừng thôi. Đùa à? Đó là con gái của bà đó nha, đứa con gái mà trong trí nhớ của bà, lúc nào nó cũng nhìn mọi chuyện với thái độ thờ ơ lạnh nhạt, khuôn mặt thì như bị liệt biểu cảm, chai cảm xúc vậy, lúc nào cũng như khối băng vạn năm hóa thạch ý. Nhiều lúc bà cảm thấy, lúc sinh, dường như bệnh viện đã trao nhầm con cho bà vậy, nếu không phải vì đứa con này có khuôn mặt giống hệt như chồng bà thì chắc chắn bà đã mang nó đi xét nghiệm ADN rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, con gái cùng với cô gái kia thân mật như thế? Dương Hạ Anh không nhịn được, mà lại ngoác miệng cười. Nhìn hai đứa thân mật như thế, chẳng phải ngày bồng cháu của bà không còn xa nữa, có phải không?

Diệp Bảo Phong nhìn vợ mình đang cười vui vẻ như thế, ánh mắt ông ôn nhu cực hạn, khoé môi cũng không nhịn được mà cong lên. Bây giờ ông mới cảm thấy, sinh đứa con gái này là điều đúng đắn. Lúc trước nhìn vợ vì lo cho con gái mà bỏ bê mình, ông thực sự muốn hung hăng đánh nó một trận, rồi ném nó ra xa. Vì cái gì mà vợ ông phải mang nặng đẻ đau, 10 tháng nó mới chịu chui ra, đã vậy thì thôi đi. Chui ra rồi, còn chiếm lấy hết tình yêu thương của vợ dành cho ông, hỏi xem có tức không cơ chứ? Bà xã là của ông nha, ông không cho phép ai tranh giành với mình cả, ngay cả con gái cũng thế.

Cánh cửa phòng chủ tịch mở ra, Diệp Lâm Anh nắm tay Thùy Trang bước ra, đi đến trước mặt Diệp Bảo Phong cùng Dương Hạ Anh, giọng không lạnh không nhạt nói :

- Ba, mẹ

- Bác... bác trai Diệp... Bác gái Diệp.. Hai người khỏe...

Thùy Trang cúi đầu lắp bắp lên tiếng chào hỏi

Nàng run đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Như cảm nhận được Thùy Trang không được tự nhiên, Diệp Lâm Anh xoa nhẹ lên lòng bàn tay nàng, như muốn trấn an, trái tim đang đập loạn của nàng.

- Bác trai Diệp?

- Bác gái Diệp?

Diệp Bảo Phong và Dương Hạ Anh không hẹn mà gặp cùng nhìn nhau, rồi lại đồng loạt đưa mắt nhìn Diệp Lâm Anh, ý muốn hỏi

"Cách xưng hô này là sao? Không phải hai đứa đã... Rồi à? Con chưa bảo cho con bé xưng hô sao?"

Diệp Lâm Anh bỏ qua ánh mắt như ăn tươi nuốt sống mình của ba mẹ. Cô xoa xoa mái tóc nàng, giọng ôn nhu :
- Ngoan, Gấu... gọi là bác trai, bác gái được rồi, không cần phải xưng hô xa lạ như vậy?

Thùy Trang còn chưa kịp đáp lại cô thì mẹ Diệp Lâm Anh đã bước lên hai bước, kéo tay Thùy Trang ra, rồi trừng mắt nhìn con gái mình :

- Cái gì mà bác trai, bác gái? Con nhỏ chết tiệt này? Mẹ dạy con những gì đều quên sạch hết rồi phải không? "

Rồi bà quay sang Thùy Trang, giọng kích động cùng vui vẻ, nghe con gái gọi Thùy Trang là Gấu, bà cũng bắt chước gọi theo:

- Gấu, ngoan gọi ta là mẹ ..

- Dạ?

Thùy Trang giật mình, có phải nàng nghe lầm hay không?

- Gọi ta là mẹ... gọi đi con...

Dương Hạ Anh kiên nhẫn lặp lại, bà cứ nghĩ nàng không nghe rõ lời mình.

- Con...

Thùy Trang cắn cắn môi dưới, đưa mắt nhìn Diệp Lâm Anh cầu cứu. Nhìn bảo bối của mình khó xử Diệp Lâm Anh thở dài nhìn mẹ mình :
- Mẹ...Trang còn ngượng, mẹ để từ từ đi

Vốn định mắng con gái nhiều lời, nhưng nhìn khuôn mặt không biết phải làm sao của Thùy Trang, bà cũng đành im lặng, chuyển qua đề tài khác :

- Thùy Trang con bao nhiêu tuổi? Song thân còn đủ cả chứ? Trong nhà còn có anh chị em nữa không?

Khuôn mặt bối rối của Thùy Trang, thoáng chốc trở nên trắng bệch, cả người chợt run lên. Ba mẹ... Nàng ước gì mình còn có thể gọi hai tiếng thiêng liêng đó một lần nữa, nhưng tất cả đã không thể nữa rồi.

Biểu cảm khuôn mặt của Thùy Trang khiến cho bà khó hiểu, bà đã nói sai gì rồi sao? Dường như không có, bà chỉ hỏi về gia đình con bé thôi mà. Ách... Sẽ không phải là ba mẹ con bé đã....

- Thùy Trang...

Diệp Lâm Anh thấy thân hình mảnh khảnh của nàng đang run rẩy, cô vội vàng bước lại ôm chặt nàng vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng, âm thanh trầm ấm ôn nhu:
- Không sao, có em ở đây, em sẽ không bỏ chị một mình...

Giọt nước mắt trong suốt rơi trên khuôn mặt diễm lệ của Thùy Trang, nàng vẫn im lặng, nàng ước... Bây giờ ba mẹ vẫn còn ở bên cạnh mình, nhưng... Đó chỉ là một điều ước mà thôi.

- Thùy Trang, thật xin lỗi, ta không cố ý...

Dương Hạ Anh khuôn mặt đầy vẻ hối hận, trong giới kinh doanh bà là một truyền kỳ, được người người sùng bái ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ nhìn bà lại chỉ có sự phúc hậu cùng yêu thương, ánh mắt nhìn Thùy Trang chan chứa đầy tình thương của một người mẹ

"đứa nhỏ Thùy Trang này, chắc là khi đó đã đau lòng lắm, phải không? "

Hít sâu một hơi, Thùy Trang nhìn Dương Hạ Anh khẽ nở nụ cười yếu ớt :

- Con không sao, người không cần phải áy náy... Ba mẹ con... Ba mẹ con đã mất cách đây vài tháng rồi... Bây giờ con... Con đang ở chung một chỗ với Diệp Lâm Anh...
- Ở chung là tốt, ngoan bây giờ chúng ta cùng nhau đi dùng cơm, được chứ?

Bà thân thiết nắm tay nàng, nụ cười trên môi chưa khi nào tắt.

- Vâng..

Hai người phụ nữ nắm tay nhau đi phía trước, nói cười vui vẻ trong rất hoà hợp. Phía sau lại là hai tảng băng di động, người khác nhìn vào chỉ muốn tránh xa, nhưng ánh mắt của họ khi nhìn về phía người phụ nữ của mình, lại ôn nhu đến cực hạn. Diệp  Bảo Phong ánh mắt nhìn Dương Hạ Anh, rồi cất giọng lạnh lùng :

- Con bé Thùy Trang rất đặc biệt.

- Đúng vậy.

Diệp Lâm Anh giọng cũng lạnh không kém ba mình. Lòng cô lại vẫn hướng về Thùy Trang đang ở phía trước. Lúc nãy có phải nàng đã rất đau lòng hay không? Đều là tại cô đã không nói với mẹ trước, về chuyện của Thùy Trang, nếu không thì mẹ cô sẽ không chạm vào nỗi đau của nàng, khiến nàng phải khóc?
- Chuyện gia đình con bé...

Ông còn chưa nói xong, Diệp Lâm Anh đã lên tiếng :

- Chuyện đó con tự có cách giải quyết.

Ông không nói gì thêm, ông tin con gái mình sẽ biết, nó muốn làm gì? Nhưng nếu như, ngoài ý muốn... Có chuyện gì xảy ra, thì chỉ cần với cái tên Diệp Bảo Phong, cũng đủ để giải quyết mọi chuyện rồi.

Ngọc Huyền lơ đãng bước trên con đường nhộn nhịp, tầm mắt nàng chợt nhìn vào một cửa hàng. Cách một lớp kính thuỷ tinh trong suốt, bên trong cửa hàng đó, một chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi, hoạ tiết đơn giản nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người, đang được treo bên trong.

Chiếc váy cưới này thoạt nhìn cũng giống như những chiếc váy cưới khác, nhưng khác ở chỗ chiếc váy này được đính đá ở phần rìa của chân váy, trước ngực... Những viên đá nhỏ màu trắng trong suốt được đính lại xếp thành hình một con phượng hoàng, thật sự đẹp đến mức khiến người khác nhìn vào là không muốn rời mắt. Phần vai và cổ váy được thiết kế theo kiểu cổ điển, trang nhã mà phá cách, làm cho mọi người, bất kể là ai cũng đều ngắm đến mê mẩn.
Ánh mắt Ngọc Huyền thoáng chùng xuống, váy cưới...? Nàng đã từng mặc, muốn cho người đó xem. Nói với người đó, nàng muốn cùng cô ta kết hôn, cùng nhau nắm tay đi đến bến bờ của hạnh phúc. Nhưng kết quả thì sao? Cô ta lại nói, nàng chỉ là một hứng thú nhất thời? Vậy rốt cuộc, cô ta có từng yêu nàng không? Cho dù có là một chút? ...

"Ngọc Huyền, mày còn muốn trông mong gì sao? Bị cô ta làm cho đau đến tê tâm liệt phế như vậy mà còn muốn cô ta nói yêu mày à?"

Môi Ngọc Huyền chợt nở nụ cười buồn, quên đi... bây giờ nàng không cho phép mình phải khóc vì cô ta nữa, dù sao bây giờ bọn họ với nhau chỉ là một người xa lạ, không quen, không biết và càng không nói chuyện với nhau. Như vậy cũng tốt, không cần phải nhìn vào khuôn mặt giả dối ấy?

Ngẩng khuôn mặt lên nhìn bầu trời đang trong vắt kia, nhắm mắt khẽ hít một hơi thật sâu, lại mở mắt. Bây giờ nàng đã trở lại là Ngọc Huyền trước kia, vô ưu vô lo, nếu như nhớ sẽ làm mình đau, thôi thì quên đi sẽ giúp mình vơi nhẹ đi phần nào nỗi đau kia đã mang lại.
- Ngọc Huyền...

Đang suy nghĩ miên man, bỗng một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, kéo Ngọc Huyền trở về thực tại.

Không cần xoay người nàng cũng biết giọng nói kia là của ai? Còn không phải người mà nàng vừa mới nghĩ đến lúc nãy sao? Người đã xem nàng là một hứng thú nhất thời? Người đã làm cho nàng khóc thật nhiều, người đã làm cho tim của nàng có một vết thương thật sâu? Quỳnh Nga ...?

Ngọc Huyền một đường đi thẳng, không quay đầu nhìn lại. Nhưng chân còn chưa bước đến bước thứ ba, thì tay đã bị kéo lại, giọng Quỳnh Nga đau đớn mang theo sự cầu khẩn :

- Huyền, chúng ta nói chuyện với nhau một chút, được không?

Cô đã theo Ngọc Huyền từ lúc nàng vừa bước ra khỏi Đặng gia. Ngọc Huyền có khi gặp là một người lao công bình thường nhưng nàng vẫn nói chuyện rôm rả, khi thì giúp một cụ già mua một bữa ăn. Nhìn nàng có lúc cười đùa nói chuyện với mọi người như vậy, nhưng với Quỳnh Nga thì lại bày ra sự bài xích, không cho phép đến gần, khiến cho Quỳnh Nga cô nhiều lúc, thật ghen tị với những người kia.
Đến khi trông thấy hình ảnh Ngọc Huyền vì nhìn một chiếc váy cưới mà thẩn thờ, thì mọi khó chịu lúc trước đó đều tan biến. Ánh mắt nàng khi nhìn chiếc váy cưới kia vừa đau đớn lại mang theo sự xót xa cùng mệt mỏi. Là cô, đã làm cho nàng trở nên như vậy, là cô đã lấy đi nụ cười của Ngọc Huyền, tất cả là tại cô. Ngọc Huyền vung tay, cố thoát ra khỏi bàn tay như gọng kìm của cô, nhưng không thể, Quỳnh Nga là con gái nhưng lại mạnh hơn nàng rất nhiều, còn nàng chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể đấu lại cô. Nhưng không vì vậy mà nàng chịu yếu thế, xoay người Ngọc Huyền nhìn thẳng vào Quỳnh Nga giọng nói không cảm xúc :

- Cô muốn làm gì?

Nhìn vào ánh mắt Ngọc Huyền, trong đó chỉ có lạnh lùng cùng chán ghét, khiến cho tâm Quỳnh Nga đau nhói. Tuy rằng lúc trước khi hai người chính thức yêu nhau, Ngọc Huyền cũng có một quãng thời gian rất ghét cô, nhưng cũng tuyệt đối chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt kia, ánh mắt như là đang nhìn một người xa lạ.
- Chị... Chị chỉ muốn chúng ta, có thể nói chuyện với nhau một chút thôi, được không?

Quỳnh Nga khó khăn mở miệng. Chính khuôn mặt này đã xuất hiện trong những giấc mơ của cô, lúc Ngọc Huyền cười, lúc nàng thẹn thùng đỏ mặt, tất cả đều như đã khắc sâu vào tim cô, không thể nào quên được.

- Chúng ta?... Ha... Xin lỗi, tôi và cô không thân thiết đến mức đó... Xin cô hãy tự trọng

Ngọc Huyền chán ghét nói, cô ta còn dám dùng đại từ nhân xưng là "chúng ta" với nàng sao? Chẳng lẽ cô ta đã quên, là ai đã làm cho bọn họ đi đến bước đường hôm nay rồi sao?

- Huyền, chị biết bây giờ em đang rất chán ghét chị, nhưng... Chị thật sự rất muốn nói chuyện với em...

Giọng Quỳnh Nga mang theo sự cầu khẩn, tự trọng hay là Ngạo Vương? Bây giờ cô đều vứt bỏ hết, cô muốn nói chuyện với Ngọc Huyền, cô rất nhớ nàng...
- Nhưng tôi thì ngược lại, không muốn tiếp xúc, hay có bất kỳ một chút quan hệ nào với cô, cô hiểu chứ? Bây giờ thì tránh ra....

Ngọc Huyền không lưu tình, hất mạnh tay cô ra, lúc trước cũng chỉ vì nàng đã tin tưởng cô ta quá nhiều. Tin tưởng vào sự chân thành trong ánh mắt đó, nên mới tự gây ra vết thương lòng cho mình, nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không giao trái tim của mình cho bất kỳ ai nữa. Một vết thương này thôi, cũng làm cho nàng đau đớn đủ rồi.

- Ngọc Huyền..

Quỳnh Nga vẫn cố gắng níu giữ cánh tay Ngọc Huyền, cô thật không buông tay được.

Lúc này điện thoại trong túi xách nàng lại vang lên tiếng chuông, mặc dù không muốn nhưng Quỳnh Nga vẫn phải thả tay để nàng nhận điện thoại. Chẳng biết người gọi là ai, chỉ thấy trên môi Ngọc Huyền đang lạnh lùng, lúc này lại nở ra một nụ cười nhẹ, Ngọc Huyền nhấn phím nghe :
- Học trưởng, là em... Vâng... Bây giờ sao? À được rồi... Vậy anh đến đây đi, em đang ở... À Vâng... Em biết rồi, em sẽ chờ anh. Được... Bye Bye...

Cúp máy, nàng bỏ điện thoại vào lại trong túi xách, xem Quỳnh Nga là người vô hình. Trực tiếp bước qua cô, đi về phía trước, nơi mà nàng đã nói với Đoàn Nghi Ân lúc nãy.

Quỳnh Nga vẫn kiên trì, không bỏ cuộc, cô không nhanh không chậm bước theo nàng, một đường đi đến nơi mà Ngọc Huyền đã nói lúc nãy. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc Ngọc Huyền nghe điện thoại lúc nãy, rất vui vẻ, rất nhiệt tình? Người đó là ai? Đàn ông sao? Có phải là người đàn ông mà cô đã thấy ở cùng nàng, lúc ở bar không? Cô thật cảm thấy một chuỗi tức giận dâng trào lên lòng ngực của mình, Ngọc Huyền sao có thể dành nụ cười ngọt ngào kia cho người đàn ông đó được chứ? Có biết cô rất ghen tị không?
Cafe Sunshine

Sau khi gọi cho mình một ly capuchino, Ngọc Huyền chuyên tâm vào bấm điện thoại, không quan tâm đối diện gần đó, có người đang đứng ngồi không yên và tất nhiên người đó còn ai ngoài Quỳnh Nga nữa chứ?

Mười phút sau, cánh cửa mở ra, một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai bước vào.

- Học trưởng, ở đây..

Ngọc Huyền nở nụ cười tươi, giơ tay ra hiệu cho người vừa bước vào. Người đàn ông vừa nhìn thấy nàng thì nở nụ cười bước lại, lịch thiệp kéo ghế ngồi xuống, hỏi nàng :

- Em chờ lâu không? Xin lỗi anh bị kẹt xe...

- Cũng không lâu lắm, anh muốn dùng gì?

Ngọc Huyền mỉm cười, ra hiệu cho phục vụ đến.

- Một Cafe không đường, cám ơn.

Đoàn Nghi Ân tao nhã gọi nước, lại nhìn Ngọc Huyền cùng trò chuyện vui vẻ.

Nhìn hai người trò chuyện vô cùng hoà hợp, Quỳnh Nga tức đến mức muốn gϊếŧ người. Hắn ta là ai? Có quyền gì mà phải làm cho Ngọc Huyền của cô nói chuyện với anh ta?
Tức giận lấn áp lí trí, Quỳnh Nga đứng bật dậy ba bước thành hai, đi đến trước mặt người đàn ông kia giọng lạnh lùng :

- Anh là ai? Có quan hệ gì với cô ấy?

Đoàn Nghi Ân bất ngờ ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, nhíu mày :

- Cô hỏi tôi?

- Không hỏi anh thì ai? Nói đi, anh có quan hệ như thế nào với Ngọc Huyền?

Quỳnh Nga bực dọc, định giả vờ vô tội với cô à? Không dễ đâu, hừ.

- À... Tôi là...

- Ân, anh không cần nói gì cả, cô ta không có quyền tra hỏi người khác như vậy, chúng ta đi thôi, trễ rồi.

Đoàn Nghi Ân còn chưa kịp nói được hết câu thì Ngọc Huyền đã lên tiếng ngăn cản, rồi kéo tay Đoàn Nghi Ân rời đi từ đầu đến cuối không nhìn Quỳnh Nga lấy một lần. Nghi Ân hầu như không nói được gì, không phải vì Ngọc Huyền không cho anh nói, mà là anh bị bất ngờ bởi cách gọi của Ngọc Huyền gọi mình "Ân", nàng chưa bao giờ gọi anh thân thiết như vậy. Từ trước đến nay Ngọc Huyền chỉ gọi anh là học trưởng hay là anh Đoàn, cho nên khi cô gọi thẳng tên anh, anh hơi giật mình.
- Huyền, chị muốn biết em và anh ta có quan hệ gì?

Quỳnh Nga vẫn nhất định không bỏ qua, cô phải làm rõ thân phận của người đàn ông kia, là ai mà Ngọc Huyền lại bảo vệ như vậy, không muốn cho cô biết?

- Cô nghĩ mình là ai mà hỏi tôi câu đó? Tôi với cô cũng không có quan hệ gì?

Ngọc Huyền chán ghét nhìn Quỳnh Nga, cô ta cho rằng mình là ai?

- Không có quan hệ? Ngọc Huyền, em dám nói chị và em không có quan hệ? Chị nói cho em biết, Chị là người yêu của em, là vị hôn phu của em, em nhớ chưa?

Quỳnh Nga tức giận gào lên, cô quên mất chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, cô chỉ biết Ngọc Huyền là của cô, một mình cô mà thôi.

Ánh mắt Ngọc Huyền thoáng giao động, nếu như không có thời gian trước, Quỳnh Nga bá đạo mà nói ra những câu như thế này, có lẽ cô đã nhảy cẫng lên vì hạnh phúc rồi. Nhưng bây giờ... Cười tự giễu, nhìn thẳng vào khuôn mặt đã làm mình đau lòng kia, nàng nhẹ nhàng hỏi?
- Cô nghĩ,... Mình có tư cách đó sao? Vị hôn phu? Người yêu? Xin lỗi tôi không dám nhận cái danh đó đâu.

Nói xong, một đường kéo tay Đoàn Nghi Ân đang ngu ngơ đứng bên cạnh mình, ra khỏi quán Cafe, không quay đầu lại.

Quỳnh Nga cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền. Cô hận, hận bản thân đã làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, để bây giờ Ngọc Huyền mới căm ghét, xa lánh cô như thế? Nếu như, thời gian có thể quay lại, cô nhất định sẽ không gây ra lỗi lầm kia, như vậy cũng chẳng có kết cục như thế này, phải không? Cũng có thể bây giờ Ngọc Huyền và cô đã kết hôn rồi, đúng chứ?

Bước ra khỏi cửa quán Cafe, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như đang lất phất vài hạt mưa rơi, giọng Quỳnh Nga da diết :

- Ngọc Huyền, em có thể hận chị, nhưng tuyệt đối đừng bỏ mặc chị được không?... Chị sẽ mang em về lại bên chị, bảo bối.
--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro