Cô ấy là của tôi
Thời điểm nhìn thấy Diệp Lâm Anh, thiện chí cuối cùng trong mắt Bảo Châu lập tức biến mất. Trong lòng dường như cũng đã biết rõ người bạn thần bí mà Thuỳ Trang luôn miệng nhắc đến chính là ai — bởi vì biết rõ, cho nên ba lần bảy lượt đều không muốn tin.
Cách nhau một mét, một nam một nữ bắt đầu có cuộc xung đột bằng mắt. Ngọn lửa chiếm hữu như được chăm thêm một bình dầu, lập tức bùng lên dữ dội.
Diệp Lâm Anh duỗi tay chỉnh lại áo khoác trên vai Thuỳ Trang, rồi mới đảo mắt, mỉm cười nhìn Bảo Châu.
"Ồ? Hàn huyên tâm sự sao?"
Thuỳ Trang chậm rãi lắc đầu, biểu cảm trên mặt không có gì khác thường, vẫn vô cùng an tĩnh.
"Không có, vô tình gặp gỡ thôi, cũng không có gì để nói."
Nàng hơi nâng tay, ngón tay thon thả vươn ra, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay trắng mịn đang đặt trên vai mình.
"Vào trong thôi, chúng ta tiếp tục."
Nhận ra bản thân trở nên dư thừa, Bảo Châu nảy sinh oán giận, âm thầm ném cho Diệp Lâm Anh ánh nhìn hung hăng.
Thời điểm người phụ nữ đó nâng tay chỉnh lại góc áo giúp Thuỳ Trang, vô tình để lộ chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà nàng vừa tặng cách đó không lâu.
Anh nhìn thái độ từ tốn của Diệp Lâm Anh, nhanh chóng bắt gặp ý cười không mấy thiện chí trong mắt người đó.
Bảo Châu không hiểu vì sao bản thân lại trở nên nổi điên — có lẽ vì thất vọng quá lớn, cũng có lẽ là hy vọng quá nhiều vào Thuỳ Trang.
Dẫu sao Diệp Lâm Anh cũng là phụ nữ, nhưng anh lại không giấu được ghen tị mà muốn cạnh tranh với cô.
Trước khi cửa phòng khép lại, Diệp Lâm Anh nhếch môi cười khẩy, ném cho đối phương cái nhìn khinh thường.
Hít sâu một hơi, cô hơi cử động cánh môi, để lại một câu không phát ra tiếng.
Bảo Châu đọc được khẩu hình, bàn tay lập tức siết chặt, gân xanh hiện rõ dưới da, kéo thành một đường chói mắt.
Diệp Lâm Anh nói: "Cô ấy là của tôi."
Sau khi quay về phòng, Diệp Lâm Anh xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục cùng Thuỳ Trang bàn về mấy chuyện nhân sinh.
Cô không giống như người kia, mỗi lần bất an đều tra hỏi nàng như bức cung. Thật lòng mà nói, cô chưa bao giờ bất an.
Ở vùng Thanh Đô này, người phụ nữ quyền lực nhất có thể hô mưa gọi gió, cũng chỉ có thể là cô mà thôi.
⸻
Dạo gần đây công việc không nhiều, lúc Thuỳ Anh buồn chán nằm ở trên giường, điện thoại bất chợt có người gọi đến.
Sau khi xác nhận thông tin người đang nghe máy là Thuỳ Anh, một giọng nữ mang theo phấn khích lập tức vang lên.
"Chúc mừng Thuỳ Anh, diễn xuất của em trong buổi thử vai vừa rồi rất tốt, sau khi xem xét, giám khảo quyết định cho em giữ vai diễn nữ phụ có tính trọng tâm trong bộ phim sắp tới."
Lần đầu thử sức, kết quả cũng không tệ. Nếu không có chị gái làm điểm tựa phía sau, sợ rằng giờ này Thuỳ Anh vẫn chỉ là một người mẫu không có tương lai.
Sau khi ngắt máy, Thuỳ Anh kích động rời khỏi phòng ngủ. Cửa phòng không thèm gõ, cô lập tức lao vào phòng riêng của Thuỳ Trang, vui vẻ ôm chầm lấy đối phương.
"Chị, em thành công rồi! Lần trước chị khuyên em nên ghi danh tham gia buổi thử vai đó, em thật sự đã được chọn rồi! Em... có vai diễn rồi!"
Thuỳ Trang cười nhẹ một tiếng, sau đó cưng chiều xoa đầu em gái.
"Chúc mừng em, chị biết Thuỳ Anh là giỏi nhất..."
Vì để chúc mừng, Thuỳ Anh nhanh chóng tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cô nằm trên đùi chị gái, vui vẻ đặt một phòng riêng trong nhà hàng cao cấp.
Thật ra mà nói, việc ủng hộ em gái là điều nên làm. Thuỳ Anh đã lớn, nàng đương nhiên không thể giam em gái mình trong cấm cung, không cho con bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Thế nhưng, Thuỳ Trang vẫn có điều lo sợ. Xã hội mặc dù rực rỡ, nhưng cuộc sống lại quá thực tế và phũ phàng.
Nàng không ngại để Thuỳ Anh vất vả, nhưng lại không muốn những điều tăm tối bên ngoài vấy bẩn em gái mình.
Chỉ cần còn sống một ngày, nàng vẫn sẽ luôn là ngọn núi lớn, vững vàng chống lưng cho Thuỳ Anh.
⸻
Buổi tối, phòng ăn vô cùng rôm rả. Thuỳ Trang ngồi kế bên em gái, vui vẻ hòa nhập với bầu không khí náo nhiệt trước mắt.
Thuỳ Anh không gọi nhiều người, có bạn bè, có chị gái, và... cả Bảo Châu — tổng cộng khoảng hơn năm người.
Bởi vì là tiệc chúc mừng, nên rượu được xếp dài trên bàn.
Biết tin Thuỳ Anh nhận được một vai diễn tốt, và biết rằng buổi tiệc tối nay có cả Thuỳ Trang, nên khi đến, Bảo Châu liền tặng em gái nhỏ một bức tượng thỏ trắng.
Nghe nói thỏ là linh vật tượng trưng cho sự may mắn. Trước mặt người mình thầm thương, Bảo Châu muốn nhân cơ hội này để lại chút ấn tượng tốt.
Lúc nhận được món quà, Thuỳ Anh vô cùng vui vẻ, trong lòng sớm đã xem con thỏ đó là bảo vật vô cùng trân quý. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Bảo Châu tặng quà cho cô.
Hôm nay không bị chị gái ngăn cản, Thuỳ Anh cùng với mọi người uống rượu hăng say.
Thuỳ Trang cũng có uống, nhưng không uống nhiều, chỉ dùng vài ly giao tiếp rồi dừng lại.
Sở dĩ không ngăn cản Thuỳ Anh là vì hôm nay người lái xe là nàng. Có nàng ở đây, em gái muốn uống bao nhiêu cũng được — dù có uống đến trời đất đảo lộn, cũng sẽ có người đưa em ấy về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro