Đừng náo

Chống cự không có tác dụng, Thuỳ Trang chỉ có thể bật khóc, nước mắt mang theo tuyệt vọng lăn dài qua thái dương, nhanh chóng thấm ướt mặt ghế.

Thực tế, những điều nàng muốn chối bỏ đã thật sự xảy ra.

Năm phút sau, làn da bắt đầu nóng ran, ý thức mơ hồ, hoảng loạn và mê muội đan xen nhau thành một cơn sóng lớn nuốt chửng lý trí. Thuỳ Trang ra sức điều chỉnh hơi thở nhưng ngực vẫn phập phồng dữ dội, nhịp thở trở nên hỗn loạn. Cả người như bị thiêu đốt, ngay cả tầm nhìn cũng dần trở nên mờ ảo.

Nàng lắc đầu liên tục, cổ họng phát ra tiếng nấc khàn đặc như bị thứ gì đó hút cạn. Nóng bức dâng lên tận lồng ngực, kích thích tất cả mọi cảm giác nguyên thủy nhất. Ham muốn bị ép trồi dậy, quấy nhiễu tâm trí nàng, dụ dỗ nàng đầu hàng người đàn ông trước mặt.

Thuỳ Trang cắn chặt môi dưới, tìm lại chút lý trí cuối cùng. Nhưng sự tỉnh táo đang bị bóp nghẹt, từng chút một, chỉ chờ vỡ tung. Lúc này đây, đối với nàng, mọi điều sắp đến có lẽ là cực hình...

Cánh cửa phòng đột ngột bị đá văng ra.

Dương Khắc Linh giật mình ngẩng đầu. Đôi mắt vừa chứa đựng dục vọng bất ngờ đông cứng lại.

"Giỏi lắm Dương Khắc Linh. Trước kia là Kỷ thị, giờ là Triệu thị... Xem ra anh chán sống thật rồi."

Diệp Lâm Anh bước vào, giọng lạnh đến bức người. Mắt phượng sắc bén phủ xuống khí thế lạnh lẽo khiến đối phương nghẹt thở. Cô nhấc chân, giày cao gót đạp thẳng vào hông Dương Khắc Linh, sau đó rút súng, không chần chừ bóp cò.

Đoàng!
Viên đạn cắm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Khắc Linh rú lên đau đớn, lăn lộn dưới đất như chó bị đánh, miệng không ngừng rên rỉ thảm hại.

"Món quà gặp mặt nhỏ thôi. Chờ tôi chăm sóc xong người phụ nữ của mình, người tiếp theo chính là anh."

Thuỳ Trang nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể vốn đang bị dục dược thiêu đốt bỗng dưng nhẹ đi đôi chút. Nàng lật người trên ghế, đôi mắt cuối cùng bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng mà đẹp đến ngạt thở của Diệp Lâm Anh.

Cô đến rồi... cuối cùng cũng đến rồi.

Nàng không chống cự nữa, buông mình vào vòng tay ôm chặt. Tay run rẩy không kiểm soát được, không ngừng cọ vào ngực người kia.

Diệp Lâm Anh nhìn nàng như cục bột nhão trong lòng mình, trong mắt ánh lên tia giận dữ: Tên khốn đó dám bỏ thuốc người của cô?

Dưới lòng bàn tay, Thuỳ Trang mơ màng thều thào, không ngừng lặp đi lặp lại:

"Nóng... nóng quá..."

Giọng nói yếu ớt đến đáng thương. Cô ôm chặt lấy nàng, trầm giọng:

"Đừng sợ, tôi đưa em về nhà."

Trên đường ra khỏi sảnh tiệc, một cái bóng chắn ngang trước mặt họ. Bảo Châu đứng đó, ánh mắt dán chặt vào Thuỳ Trang, vẻ mặt căng thẳng:

"Thả Trang xuống! Cô muốn đưa em ấy đi đâu?"

Diệp Lâm Anh chẳng buồn liếc nhìn, đáp gọn lỏn:

"Về nhà."

Bảo Châu nghiến răng, tiến tới:

"Để tôi đưa em ấy về. Không cần cô."

Diệp Lâm Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh đến rợn người. Tay siết chặt Thuỳ Trang, tay còn lại thản nhiên rút súng, dí thẳng vào thái dương đối phương:

"Muốn xen vào? Để lại mạng."

Giọng nói nhẹ nhàng đến lạnh xương. Minh Thịnh lập tức sững người, không dám bước thêm nửa bước.

"Người của tôi, anh động không nổi."

Khung cảnh hỗn loạn nhanh chóng bị đẩy lùi lại phía sau. Diệp Lâm Anh ôm Thuỳ Trang rời khỏi, phía sau là Kha Vũ lo lắng bám sát.

"Sếp Diệp, giờ đi đâu?"

"Về nhà tôi."

Lên xe, không gian phía sau trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ. Thuỳ Trang mơ màng áp sát, bàn tay lần mò trên vai và đùi Diệp Lâm Anh, hơi thở nóng bức phả lên cổ. Diệp Lâm Anh rít nhẹ qua kẽ răng, khóa chặt cổ tay nàng:

"Ngoan, đợi về nhà được không?"

Thuỳ Trang ấm ức mím môi, cắn nhẹ lên vai đối phương. Hơi thở Diệp Lâm Anh bắt đầu hỗn loạn, nhưng vẫn cố kiềm chế, tay siết chặt lấy nàng, kéo nàng vào lòng.

"Em cứ như vậy... tôi không nhịn nổi."

Kha Vũ phía trước lái xe, mồ hôi lạnh túa ra, không dám liếc nhìn gương chiếu hậu, chỉ biết im lặng... và tăng ga.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro