Em doạ tôi suýt ngất
Dạo gần đây, Diệp Lâm Anh cứ quấn lấy nàng không rời. Cảm giác đột ngột bị người yêu đeo bám khiến tinh thần nàng rối loạn cả lên, thật sự không biết nên có biểu cảm gì phù hợp.
Ngày hôm đó, trong lúc Thuỳ Trang đang nghỉ ngơi trong phòng, Như Phan liền hốt hoảng đẩy cửa xông vào, nói một cách lo lắng:
"Sếp Trang, không ổn rồi!"
Mắt thấy thư ký khẩn trương đến lo lắng, Thuỳ Trang cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức nhíu mày ngồi thẳng dậy.
"Sao vậy?"
Như Phan khó nhọc nuốt vào một ngụm nước bọt, sau đó nói như muốn khóc:
"Dưới sảnh có rất nhiều người đột ngột xông vào, có người còn nói sếp của bọn họ muốn gặp sếp Trang."
Lòng ngực Thuỳ Trang đập mạnh một cái, nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc của đối phương, nàng chỉ cảm thấy sự việc lần này khá nghiêm trọng, liền lập tức đứng dậy.
"Sếp của bọn họ là ai?"
Như Phan lắc đầu, tỏ ý không biết.
Thuỳ Trang nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, cắn môi toan tính, một lúc mới lên tiếng dặn dò người đang đi theo phía sau.
"Khi tôi xuống, nếu cảm thấy tình hình không ổn thì phải mau chóng báo cảnh sát. Sau đó sơ tán nhân viên, đừng để họ bị ảnh hưởng, rõ chưa."
Như Phan sợ hãi gật đầu mấy cái.
"Còn sếp Trang thì sao?"
"Tôi tự có cách bảo vệ bản thân."
Nếu một lát nữa tình hình thật sự không ổn, nàng sẽ lập tức đi ngay vào một căn phòng gần đó, khóa trái cửa gọi Diệp Lâm Anh đến.
Lúc xuống dưới sảnh, Như Phan mặc dù sợ hãi nhưng vẫn muốn đi trước che chắn cho nàng.
Nhưng Thuỳ Trang không để thư ký của mình mạo hiểm, lập tức nắm lấy cổ tay kéo đối phương về phía sau.
"Nhớ những gì tôi dặn."
Bên dưới, những người mặc đồ vest đen vừa nhìn thấy nàng liền tự động xếp thành hai hàng.
Bên ngoài cửa tòa nhà cũng tập trung rất nhiều xe, không rõ là sếp lớn nào đến.
Không biết Thanh Đô là địa bàn của Diệp Lâm Anh sao? Còn dám thể hiện uy quyền đến vậy?
Thuỳ Trang vừa xuất hiện, vừa giả vờ bình tĩnh hỏi:
"Tôi xuống rồi, sếp của các cậu là ai? Gọi người đó ra, chúng ta nói chuyện."
Lời vừa dứt, toàn bộ người mặc áo vest đen lập tức khom lưng một góc chín mươi độ, đồng thanh hô to:
"Xin chào Diệp phu nhân."
Nàng bị dọa sốc, biểu cảm trên mặt cũng trở nên ngây ngốc, đến Như Phan phía sau cũng đang không hiểu chuyện gì, căng thẳng nhìn nàng.
Nghe bọn họ gọi mình là Diệp phu nhân, Thuỳ Trang nghi ngờ những người này do Diệp Lâm Anh phái đến. Một dấu chấm hỏi lớn hiện lên trong đầu — người phụ nữ đó đưa nhiều người đến đây như vậy, là muốn làm gì?
Bên ngoài, Diệp Lâm Anh chậm rãi bước vào, vừa nhìn thấy nàng, một bên chân mày liền nhướng lên, mỉm cười câu dẫn.
Nhìn thấy đối phương là Diệp Lâm Anh, Thuỳ Trang mới buông bỏ căng thẳng trong lòng, thở phào một tiếng.
Nàng bước đến giữa trung tâm, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Diệp Lâm Anh, chị muốn làm gì vậy?"
Diệp Lâm Anh dịu dàng nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt xuống mu bàn tay trắng nõn xinh đẹp một nụ hôn.
"Muốn tạo cho em một bất ngờ."
Thuỳ Trang cười nhạt một cái, có chút hờn giận trách móc:
"Đúng vậy, em rất bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi suýt thì để thư ký gọi báo cảnh sát."
Nhân viên trong công ty đã bỏ làm từ lâu, người này đẩy người kia, chen chúc nhau hóng hớt tình hình. Cục diện sớm đã bị Diệp Lâm Anh làm cho loạn cả lên, tại giờ phút này, nàng biết tất cả nhân viên đều đang nhìn mình.
Kha Vũ bất ngờ xuất hiện, lập tức kéo Như Phan vào một góc, vị trí khá tốt. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô gái nhỏ, anh bất giác bật cười.
"Bị dọa sợ rồi sao?"
Như Phan thầm nuốt một ngụm nước bọt, dứt khoát gật đầu một cái.
Cô thật sự đã bị dọa sợ, còn tưởng Đình Viên đã đắc tội với nhân vật lớn nào, hóa ra là sếp Diệp nhà bên.
Sau đó, ở trước mặt đông đảo nhân viên, Diệp Lâm Anh chậm rãi khuyu một chân xuống, lập tức mở hộp nhẫn đã được chuẩn bị từ trước hướng về phía Thuỳ Trang.
"Thuỳ Trang, làm người một nhà với tôi, được không?
Chỉ cần em đồng ý, cả gia sản và tôi, toàn bộ đều trao hết cho em."
Lời cầu hôn của Diệp Lâm Anh khiến Thuỳ Trang nhất thời đứng hình. Không gian xung quanh bỗng dưng im lặng, chỉ qua vài giây, tiếng hò hét từ khắp nơi vọng về vô cùng náo động.
"Trời ơi, là cô Diệp, cô Diệp cầu hôn sếp Trang của chúng ta kìa, sốc quá đi mất!"
"Chuyện thần thánh gì vậy? Hai người phụ nữ nhất nhì Thanh Đô lại đến với nhau sao?"
"Sếp Trang à, mau phản hồi đi chứ, chúng tôi muốn đi ăn cưới của sếp!"
Thuỳ Trang hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, khẽ nói:
"Em không..."
Niềm tin trong mắt Diệp Lâm Anh có chút lung lay.
"Không thể nào từ chối."
Lòng ngực đang treo lơ lửng bỗng dưng được bảo toàn. Diệp Lâm Anh thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó trực tiếp đeo nhẫn vào trong tay nàng.
"Vợ à, em dọa tôi suýt ngất."
Ngày hôm đó, trên mạng phát tán đoạn clip cầu hôn giữa hai nhân vật nhất nhì thành phố, trở thành tin tức nóng để dân cư mạng bàn tán.
Dân cư mạng:
Phụ nữ xinh đẹp tài giỏi đều dành cho nhau hết rồi, người ngốc nghếch như tôi sao cạnh tranh nổi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro