Lấy thân báo đáp
Tối hôm đó, buổi tiệc diễn ra rất tốt. Giữa Như Phan và Kha Vũ cũng không còn ngượng ngùng, khó xử như lúc đầu. Ngược lại, trợ lý còn có mấy phần giống Diệp Lâm Anh, học cách khéo léo tấn công tâm lý nữ nhân.
Lúc ra về, Như Phan có hơi lảo đảo, trong vô thức liền ngả vào một vòng tay ấm áp của người đàn ông. Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt nam nhân đầy tinh tế của Kha Vũ đã hiện rõ trước mặt, khiến lòng ngực cô nhất thời rung động.
"Không sao chứ, Tiểu Phan?"
Như Phan khẽ lắc đầu, bởi vì ngượng ngùng, cô nhanh chóng đứng thẳng dậy, muốn trốn khỏi lòng ngực cứng cáp kia. Nhưng chỉ vừa đứng thăng, cô liền mất đà nghiêng người qua một bên.
Bàn tay dày rộng của Kha Vũ nhanh chóng nắm đặt trên eo nhỏ của nữ nhân, dịu dàng giữ cô lại.
Sau đó, Diệp Lâm Anh ném chìa khóa xe trong túi cho Kha Vũ, cười cười nói:
"Đưa thư ký Như về nhà đi, nếu không nỡ về sớm thì đi đâu đó giải khuây cũng được."
Kha Vũ có hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu một cái.
"Cảm ơn sếp Diệp..."
Nghe nói trợ lý Kha sẽ đưa cô về, Như Phan ngượng ngùng nhìn hai vị cấp trên, sau đó lảo đảo thoát khỏi vòng tay của đối phương, lắp bắp muốn từ chối:
"Không cần làm phiền anh Kha, tôi có thể đón taxi về được."
Nhận ra Như Phan không phải là đang chán ghét mà chỉ đang ngượng ngùng, Thuỳ Trang liền dịu dàng trấn an:
"Đừng lo lắng, để trợ lý Kha đưa cô về đi. Nếu là anh ấy, tôi sẽ an tâm hơn là khi cô đón taxi trở về một mình."
Như Phan khẽ liếm cánh môi, cơ thể nhỏ nhắn đón gió suýt thì bị quật ngã.
"Tôi... tôi thật sự... không muốn làm phiền anh ấy... Vẫn là thôi vậy."
Nghe đến đây, Kha Vũ liền nhanh chóng mở cửa chỗ ngồi ở ghế lái phụ, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đối phương.
"Tiểu Phan, tôi không phiền, để tôi đưa em về nhà đi..."
Nhìn ánh mắt chân thành của Kha Vũ, lại nhìn thấy cái gật đầu chấp thuận của Thuỳ Trang,
Như Phan hít sâu một hơi, sau đó khom lưng ngồi vào bên trong.
"Làm phiền rồi."
"Không phiền."
Bước vào trong xe, Kha Vũ nhanh chóng thắt dây an toàn, sau khi liếc nhìn Như Phan một cái mới lái xe rời khỏi
Không còn bất kỳ ai khác, bầu không khí liền trở nên ngượng ngùng.
"Có phải say rồi không?" Kha Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Như Phan hơi mím cánh môi, im lặng một chút mới hạ thấp giọng.
"Có một chút, nhưng vẫn còn tỉnh táo."
Kha Vũ cười cười, tiếp tục hỏi:
"Nhà em ở đâu?"
Thế nhưng, điều khiến anh không ngờ vẫn là bản thân không nhận được câu trả lời đồng điệu với câu hỏi, mà là một lời đề nghị khác của đối phương.
"Có thể hạ cửa kính được không? Tôi muốn... hóng gió một chút."
Kha Vũ không hỏi nữa, dễ dàng đồng ý với đối phương.
"Được."
Im lặng một chút, anh dùng hết tự tin của mình, mở lời:
"Hay là chưa về nhà vội, tôi đưa em đi hóng gió được không?"
Dáng vẻ ngượng ngùng của Như Phan không còn nữa, cũng không từ chối anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Kha Vũ bỗng dưng cảm thấy, trong lòng mình hình như đang nở hoa.
⸻
Kha Vũ đưa Như Phan đi rồi, Diệp Lâm Anh lúc này lại nghiêng người ôm lấy Thuỳ Trang, nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ nàng làm nũng.
"Kha Vũ lái xe của tôi đi rồi, đêm nay em cưu mang tôi đi."
Nàng giả vờ nghĩ ngợi, sau đó tuyệt tình từ chối:
"Không muốn."
Nghe đến đây, Diệp Lâm Anh liền đứng thẳng người dậy, bày ra dáng vẻ hoảng hốt trông rất đáng yêu.
"Hay là, em đưa tôi về, tôi lấy thân báo đáp được không?"
Thuỳ Trang che miệng cười vài tiếng, sau đó nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng kéo đi.
"Vậy thì miễn cưỡng chấp nhận."
Nàng không cho rằng, lời đề nghị "lấy thân báo đáp" là một câu nói đùa.
Thuỳ Trang đưa cô về, nhưng Diệp Lâm Anh nhất quyết không chịu về nhà của mình, chỉ muốn theo về nhà nàng.
Đêm đó, một câu "lấy thân báo đáp" thật sự đã được thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro