Chương 14

Mẹ Khuất vừa nói câu này, tất cả mọi người không chỉ không ngại ngùng ngậm miệng, ngược lại còn tức giận, nhìn về phía chủ nhân tiệc rượu Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi thoáng nở nụ cười, làm hòa nói: "Đều là đùa giỡn thôi, ha ha. Phu nhân Khuất, trước tiên ngồi xuống đã!"

"Phụ nữ độc lập, không gọi bằng họ chồng." Mẹ Khuất toát ra tia trào phúng, "Tôi là Khương Tuệ Tức."

"A, thật không tiện. Phu nhân Khương ." Đoạn Khách Nghi cười nói, "Mời tới ngồi một chút đi."

Mọi người dồn dập ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Khương Tuệ Tức uống hai ngụm trà. Đoạn Khách Nghi hỏi bà cảm giác như thế nào, Khương Tuệ Tức liền đáp: "Cũng được, đây là bích loa xuân?"

Một phu nhân liền nói: "Nữ sĩ Khương vị giác tốt như vậy, làm sao nếm được là bích loa xuân?"

"Ừm, vẫn được đi." Khương Tuệ Tức nói, "Không phải đều là lá trà à?"

"Không giống nhau, lá trà cũng phân biệt lẫn nhau. Hơn nữa, trà quý nếu ngâm trong nước bẩn, mùi vị cũng trở nên rẻ tiền."

"Đúng là như vậy." Khương Tuệ Tức gật đầu, "Giống như bên ngoài nhìn thì đẹp đẽ, bên trong linh hồn bẩn thỉu cũng sẽ trở nên xấu xí giống nhau."

Gương mặt vị phu nhân kia vặn vẹo.

Qua chốc lát, một phu nhân mặc sườn xám hồng, mang giày cao gót đi tới.

Nhìn ra được phu nhân này đã có tuổi, nhưng vóc người cùng da dẻ lại được bảo dưỡng rất tốt. Nàng nhoẻn miệng cười, nói: "Tôi có phải là đã tới muộn rồi không?"

Đoạn Khách Nghi cười nói: "Phải. Chúng tôi đều đã vào tiệc rồi."

Nói xong, Đoạn Khách Nghi liền lôi kéo Khương Tuệ Tức đến giới thiệu: "Vị này chính là phu nhân Khương, Khương Tuệ Tức. Vị này là giám đốc Tần, cũng là một nữ sĩ độc lập."

Sau khi giám đốc Tần ngồi xuống liền liên tục nói hôm nay đi làm đã gặp phải việc phiền lòng, cho nên tới chậm. Tất cả mọi người không nhắc lại "Đi làm là cái gì" mà cười ha hả tán gẫu cùng nàng.

Khương Tuệ Tức muốn nói vào cũng không lọt, chỉ cảm thấy tẻ nhạt, muốn sớm về nhà.

Không nghĩ tới, giám đốc Tần lại lôi kéo Khương Tuệ Tức tán gẫu, hỏi: "Bọn họ không gọi chị là phu nhân mà gọi là nữ sĩ? Chị độc thân sao?"

"Không." Khương Tuệ Tức lắc đầu, "Tôi họ Khương, đã kết hôn."

Trên thực tế, bình thường Khương Tuệ Tức cũng không ngại người khác gọi bà là phu nhân Khuất, mà đến chỗ này bà lại không vui, muốn phân rõ giới hạn với cái đám phu nhân này.

Giám đốc Tần lại nói: "Vậy à. Cho nên chị cũng có sự nghiệp của chính mình?"

Khương Tuệ Tức khá ngượng ngùng nói: "Cũng không thể nói là như vậy, tôi dạy học."

"Vậy rất tốt nha, là phần tử trí thức cấp cao." Giám đốc Tần biểu hiện ra rất hứng thú, "Chị dạy trường nào? Nói không chừng con trai tôi cũng theo học ở đó?"

"Tôi dạy cấp ba XX." Khương Tuệ Tức nói xong, dừng một chút hỏi, "Con trai chị lên trung học rồi?"

"Chà, con trai tôi đều đã tốt nghiệp đại học được vài năm rồi!" Giám đốc Tần cười ha ha, "Chị thì sao?"

Khương Tuệ Tức nói: "Tôi cũng có con trai, đã tốt nghiệp rất nhiều năm rồi, hiện tại đang làm ăn kinh doanh."

Có qua có lại, hai người tán gẫu về con trai mình. Giám đốc Tần nghe nói con trai Khương Tuệ Tức chính là Khuất Kinh liền nói: "Người này tôi biết, thanh niên kiệt xuất! Con trai chị thật rất có tiền đồ!"

Khương Tuệ Tức bày ra bộ dáng khiêm tốn, chỉ nói bình thường thôi. Giám đốc Tần lại nói con trai mình không có tiền đồ, ngày thường chỉ thích đọc sách vẽ vời, việc làm ăn một chút cũng không trông cậy vào được. Cuối cùng giám đốc Tần chuyển đề tài, nói: "Nó là một omega, tôi rất bận tâm đến chuyện kết hôn của nó."

"Omega sao?" Khương Tuệ Tức suy nghĩ một chút, cười nói, "Omega rất tốt, chớ nói đến gia cảnh chị lại tốt, không lo không tìm được đối tượng."

Giám đốc Tần lại nói: "Vậy cũng chưa chắc. Con mắt của nó sinh ra là đặt ở trên trán."

Nói nói giám đốc Tần lại bàn tới tin tức tố của con mình. Lúc nói việc này không quan trọng, lúc lại nói không chừng tin tức tố của con trai và Khuất Kinh phù hợp. Giám đốc Tần lập tức khí thế ngất trời nói muốn kết thân. Khương Tức Tuệ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không lập tức đáp ứng, nhưng vẫn bị giám đốc Tần nhiệt tình lôi kéo để lại phương thức liên lạc.

Bữa cơm tối này kết thúc, Đoạn Khách Nghi đưa Khương Tuệ Tức xuống lầu, vẻ mặt đầy áy náy nói: "Tôi biết vài bạn bè của tôi nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, phu nhân Khương chớ để ý."

Khương Tuệ Tức cười nói: "Không... Tôi không để ý."

Ngoài miệng nói là không để ý, nhưng trong lòng thập phần mất hứng.

Khương Tuệ Tức chỉ cảm thấy Đoạn Khách Nghi này rất quái gở, cực kì ngạo mạn, không phải cùng một loại người với mình. Mà trong vòng tròn xã giao kia đại đa số đều kì thị gia đình "không hào môn" như bọn họ, giọng điệu luôn lộ ra cảm giác tự đại khiến Khương Tuệ Tức buồn nôn không thôi.

Nếu bà cùng người như vậy kết thông gia, sau đó còn thường xuyên tham gia bữa tiệc như này, chính là mười ngày ăn không ngon.

Lại nghĩ đến giám đốc Tần sảng khoái muốn cùng mình kết thông gia, trong lòng cân nhắc: Muốn kết thông gia, giám đốc Tần so với Đoạn Khách Nghi tốt hơn?

Càng nghĩ bà càng cảm thấy không dễ chịu, một bên trầm tư đi tới sảnh ngoài, đã thấy một người trẻ tuổi đang đứng trong sảnh lớn.

"Đây là..." Khương Tuệ Tức ngơ ngác, "Là Du Chiêu à?"

Du Chiêu nhìn thấy Khương Tuệ Tức cũng mỉm cười gật đầu: "Chào bác gái. Sao lại khéo như vậy?"

Khương Tuệ Tức nói: "Ta tới chỗ này ăn cơm."

Du Chiêu cười cười, nói: "Cháu cũng vậy. Cháu chuẩn bị về, bác thì sao?"

"Ta cũng chuẩn bị về."

"Đúng lúc như vậy, không bằng cháu lái xe đưa bác về?"

Này dĩ nhiên là không phải đúng dịp, là Du Chiêu sớm đã chờ ở đây. Cậu biết Khương Tuệ Tức bị mời tới dùng cơm, tâm lý liền không dễ chịu. Nhưng đó là bữa tiệc của nhóm phu nhân, cậu không thể can thiệp, chỉ có thể ở dưới lầu ôm cây đợi thỏ, yên lặng xem biến đổi.

Du Chiêu đối với Khương Tuệ Tức lấy lòng, lại muốn từ chỗ bà thăm dò ý tứ, phòng ngừa phát sinh ra biến cố gì.

Trên xe, Du Chiêu cùng Khương Tuệ Tức hỏi thăm bà ăn cơm cùng ai.

Khương Tuệ Tức cũng không che giấu, nói sự thật: "Ba omega của cháu hẹn ta."

"Thật ư?" Mặt Du Chiêu trắng bệch, "Nhưng... Ba omega của cháu đã... Đã... Đã qua đời rồi?"

Sắc mặt Khương Tuệ Tức cũng trắng: "Thật sao???!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro