Chương 19

Khuất Kinh cùng Cao Bá Hoa gần như cùng lúc đứng lên thay Du Chiêu kéo ghế. Hai ghế đối diện đồng thời kéo ra, sắc mặt bốn người đều biến hóa vi diệu.

Du Chiêu thật sự là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này... Hạ Đào ngược lại rất quen thuộc, cười nhạt nói: "Hai vị giám đốc A thực sự quá thân sĩ, giúp hai O chúng tôi kéo hai ghế."

Lời này Hạ Đào nói đúng lúc, Du Chiêu lúc này mới nhàn nhạt gật đầu, nói với Hạ Đào: "Ngồi đi."

Du Chiêu và Hạ Đào liền ngồi xuống.

Mà Du Chiêu cũng rất phân biệt rõ ràng "nặng nhẹ", hiện tại khách hàng lớn nhất của cậu là Khuất Kinh, cho nên cậu chọn ngồi ghế của Khuất Kinh.

Hạ Đào liền ngồi xuống ghế của Cao Bá Hoa, hướng Cao Bá Hoa nhu thuận nở nụ cười: "Cảm ơn giám đốc Cao."

Cao Bá Hoa gật đầu, giống như giải thích: "Cảm ơn cái gì chứ? Chỉ cần là O, tôi đều sẽ kéo ghế giúp."

Lời này cũng không biết là nói cho Hạ Đào, hay cho Khuất Kinh nghe.

Hạ Đào thay mọi người châm trà.

Cao Bá Hoa cười nói: "Cũng phải cảm ơn giám đốc Chiêu, nếu không phải có anh, tôi vẫn không thể quen biết giám đốc Khuất đây!"

Khuất Kinh cười nói: "Giám đốc Cao quá khách khí! Quen biết cậu là vinh hạnh của tôi mới đúng."

Cao Bá Hoa cười ha ha nói: "Tôi cũng vậy!"

Mọi người nói chuyện đều rất hòa khí, hàn huyên tới nửa ngày. Hạ Đào chỉ là một phụ tá mà còn có thể tình cờ nói vài câu, cũng có thể giúp bầu không khí thêm sinh động. Mà Du Chiêu mặc dù nói không nhiều, nhưng cực đúng lý hợp tình. Cao Bá Hoa khen ngợi, nói: "Giám đốc Chiêu đúng là bạn tốt, giới thiệu cho tôi thêm một người bạn là giám đốc Khuất. Sau này chúng ta đều là bạn tốt."

Hạ Đào lại cười nói: "Giám đốc Cao nói một câu ba người bạn tốt, nhưng chúng ta ở đây có bốn người..."

Câu này có chút vượt giới hạn, giữa có lễ và vô lễ, ngữ khí rất quan trọng. Nói nặng chính là hèn kém, nói nhẹ chính là cử chỉ tùy tiện ranh mãnh. Thế nhưng ngữ khí Hạ Đào vừa vặn, nghe vào chỉ xem như là một câu chuyện cười bình thường.

Cao Bá Hoa nghe vậy liền nở nụ cười, nói: "Đương nhiên rồi, Tiểu Đào cũng là bạn của tôi."

Hạ Đào cười nói: "Tôi cũng không dám đâu. Tôi kính trà giám đốc Cao!" Nói rồi mời Cao Bá Hoa một ly trà.

Cao Bá Hoa uống vào, cười gật đầu: "Giám đốc Chiêu, trợ lý của anh thật lanh lợi!"

"Cậu ta không phải là trợ lý của tôi." Du Chiêu đáp, "Cậu ta là thực tập sinh, hôm nay đến học hỏi. Giám đốc Hải đối với cậu ấy rất kì vọng, nhiều lần căn dặn tôi phải bồi dưỡng Tiểu Đào thật tốt. Xem ra, giám đốc Hải dự định chờ Tiểu Đào học thành tài, ngày sau liền cho ủy thác trọng trách lớn."

Lời này của Du Chiêu, Cao Bá Hoa vừa nghe liền minh bạch: Hạ Đào cùng lắm chỉ là một người trẻ tuổi mới ra đời, một thực tập sinh bình thường, cũng không phải họ Du, làm sao sẽ khiến Du Hải coi trọng như vậy? Lại nhìn Hạ Đào tư thái ghẹo người, còn là omega, lại ngẫm tác phong của Du Hải...

Cao Bá Hoa nháy mắt liền hiểu được, cười ha hả nói với Hạ Đào: "Cậu vốn là bạn của giám đốc Hải nha? Vậy liền cao hơn tôi một bậc, tôi làm sao có thể làm bạn với cậu?" Nói rồi liền ha ha nở nụ cười.

Hạ Đào cũng là thành tinh, nơi nào không nghe ra ý tứ hàm xúc, lại bị Cao Bá Hoa chế nhạo một câu, nhưng chỉ có thể nhẫn nhục cười nói: "Nói gì vậy? Tôi chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ mà thôi."

Ăn xong bữa trưa, bốn người liền chuẩn bị trở về.

Khuất Kinh còn nói: "Giám đốc Chiêu về công ty sao? Tôi lái xe đưa em về?"

Du Chiêu cười đáp: "Cảm ơn giám đốc Khuất nhưng không cần đâu, tôi cũng lái xe tới."

Cao Bá Hoa ở một bên nhìn, vừa cởi cúc áo kim cương, vừa cười nói: "Giám đốc Khuất đã nói ra rồi, giám đốc Chiêu cũng không cần từ chối mà. Được giám đốc Khuất làm tài xế, có bao nhiêu mặt mũi. Tôi ước cũng không được!"

Du Chiêu lại nói: "Giám đốc Khuất làm tài xế, tôi làm sao nhận được?"

"Giám đốc Chiêu," Khuất Kinh ôm vai Du Chiêu, "Giữa chúng ta còn nói cái này sao?"

Tuy rằng Du Chiêu đã cùng Khuất Kinh nhiều lần thân mật, nhưng dưới ánh mắt người khác vai kề vai vẫn là lần đầu tiên, tai bất giác nóng lên, xấu hổ tới nỗi muốn thoát thân, lại bị Khuất Kinh ôm càng chặt. Cuối cùng O cũng không thể cưỡng lại A, Du Chiêu chỉ có thể tùy ý mặc cho Khuất Kinh ôm.

Du Chiêu giương mắt nhìn Khuất Kinh, nói: "Tôi ngồi xe của anh trở lại? Vậy xe của tôi làm sao bây giờ?

Hạ Đào nói: "Giám đốc Chiêu không ngại, tôi vừa vặn có thể dùng xe của ngài đưa giám đốc Cao."

Cao Bá Hoa gật đầu, nói: "Cái này cũng được nha!"

Hạ Đào nghe Cao Bá Hoa đáp ứng, trong lòng có chút kinh hỉ. Du Chiêu thấy Cao Bá Hoa cùng Khuất Kinh, hai vị khách hàng lớn nhất trí, liền không tiện từ chối, đành phải lên xe Khuất Kinh.

Hạ Đào cũng mời Cao Bá Hoa lên xe, mở cửa xe giúp Cao Bá Hoa ngồi bên ghế phó lái, nào ngờ Cao Bá Hoa lại tự mở cửa ngồi xuống ghế sau.

Hạ Đào có chút lúng túng, trên mặt vẫn mỉm cười, chính mình trở lại ghế lái, lại hỏi Cao Bá Hoa muốn đi đâu.

Cao Bá Hoa nói: "Tới bệnh viện Kì Hoa."

Hạ Đào là một "tam nhi nhị đại" chuyên nghiệp, tự nhiên biết bệnh viện Kì Hoa là một viện dưỡng lão cực đắt đỏ. Người có thể vào ở đều rất có tiền.

Cũng có một vài "đồng nghiệp" thường xuyên tới bệnh viện Kì Hoa này, làm tình nhân cho một ít lão già, dù thân thể kém nhưng nhiều tiền.

Trên đời này có sự tình nào tốt hơn việc gả cho một lão phú hào, sau đó không lâu sau lão liền chết?

Hạ Đào liền tiếp lời: "Giám đốc Cao đến thăm cha sao?"

Cao Bá Hoa cầm điện thoại lên bắt đầu chơi, không để ý tới Hạ Đào.

Hạ Đào thấy Cao Bá Hoa dùng điện thoại cũng không dám quấy rối. Nhưng cậu ta vẫn luôn dùng gương chiếu hậu quan sát Cao Bá Hoa, có vài lần thừa dịp Cao Bá Hoa không dùng điện thoại thử gợi chuyện nhưng gã đều không để ý. Ngoài trừ vấn đề "cần rẽ trái, phải", Cao Bá Hoa đối với Hạ Đào không nói dư một từ.

Hạ Đào tự biết mình không lọt mắt Cao Bá Hoa.

Mặc dù nói Hạ Đào leo lên Du Hải, nhưng cậu ta biết đây không phải lâu dài. Phu nhân của Du Hải có gia nghiệp lớn, Hạ Đào là một nhân vật nhỏ, chiếm không được tiện nghi gì, chỉ có thể xem Du Hải là phiếu cơm tạm thời cùng bàn đạp để cậu ta tiến vào giới thượng lưu. Những thứ khác, mơ cũng không có được.

Cậu ta trông Cao Bá Hoa rất hợp ý mới vừa nói vừa cười. Chỉ còn kém một bước là có thể lấy được phương thức liên lạc, không nghĩ tới chỉ một câu nói của Du Chiêu mà làm đảo lộn mọi việc.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Đào không khỏi oán giận Du Chiêu.

Tuy trong lòng oán giận nhưng Hạ Đào vẫn rất chuyên nghiệp, một đường mỉm cười, đưa Cao Bá Hoa tới bệnh viện Kì Hoa. Sau khi rời đi, Hạ Đào liền lái xe tới bãi đỗ xe của Du thị.

Cậu ta lái vào sâu trong hầm để xe, lại nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở đó. Chiếc xe kia cực kì đẹp, tương đối gây chú ý. Hạ Đào bất giác nhìn nhiều lần, lại phát hiện ra là xe của Khuất Kinh.

Từ trong xe phát ra động tĩnh bất thường.

Hạ Đào híp mắt, ló đầu nhìn kĩ nhưng lại không thấy rõ. Chỉ thấy cửa xe Khuất Kinh đóng rất chặt, thân xe lay động, này không phải là...

Hạ Đào càng nghĩ càng giận: Đệt, cái tên Du Chiêu này! Bình thường giả vờ chính nhân quân tử cái gì! Ở bãi đỗ xe cũng làm?

Tác giả: Mọi người đều biết, tác dụng của bãi đỗ xe chính là...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro