Chương 37

Khuất Kinh nghe ngữ khí của Du Chiêu trong điện thoại, lại nghĩ Du Chiêu lúc này gọi tới, đoán chừng là có chuyện gì đó. Vì vậy Khuất Kinh lại hỏi: "Hoa mân côi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể sự tình ngày hôm nay cho Khuất Kinh nghe.

Khuất Kinh vừa nghe liền nổi trận lôi đình: "Này là cái chó má gì... Cha vợ..."

Khuất Kinh ý thức được chính mình đang mắng cha của đối phương liền sửa lại miệng: "Cha vợ làm như vậy nhất định là có lý do của chính mình?"

Nguyên nhân đại khái là bản thân cha vợ là chó má sao?

Khuất Kinh còn nói: "Có phải có hiểu lầm gì không? Có muốn hỏi cho rõ ràng không?"

"Không cần hỏi, hỏi cũng không có ý nghĩa gì." Du Chiêu nói, "Trong lòng tôi biết rõ."

Khuất Kinh liền nói: "Vậy thì đi thôi. Ở lại nơi ấy cũng không có ý nghĩa gì."

"Nhưng tôi có thể đi chỗ nào?" Du Chiêu nói, "Tôi chưa từng làm công việc khác."

Khuất Kinh lại nói: "Em làm việc ở Du thị... Tôi đoán không sai thì chủ yếu là bộ phận kinh doanh?"

"Đúng thế." Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh nói: "Vậy em lo lắng cái gì? Năng lực kinh doanh tốt, đi tới đâu cũng đều là bảo bối."

Du Chiêu nở nụ cười: "Cảm ơn giám đốc Khuất khích lệ."

Khuất Kinh lại nói: "Giám đốc Chiêu quá khiêm tốn rồi. Chỉ cần em tùy tiện thả ra tiếng gió muốn rời Du thị, điện thoại của em có thể bị người ta săn lùng gọi tới phát nổ!" Giống như cha vợ đầu chó rất dễ bị người ta đánh nổ đầu!... Nhưng câu này chỉ có thể âm thầm nói trong lòng.

Du Chiêu suy nghĩ một chút lại nói: "Kì thực điều anh nói tôi đều hiểu, nhưng tôi không xác định được chính mình còn muốn tiếp tục làm nghề này hay không."

"A, đổi nghề?" Khuất Kinh nói, "Không thành vấn đề. Người trẻ tuổi chính là muốn trải nghiệm nhiều mà! Em muốn tới công ty tôi sao?"

"Công ty anh yêu cầu tính chuyên môn quá cao, tôi cũng không làm được." Du Chiêu đáp.

"Không có gì. Nghe thì cao siêu, thực ra cũng chỉ là việc buôn bán mà thôi." Ngữ khí Khuất Kinh rất tùy ý, "Tôi thấy nếu em nguyện ý học, nhất định có thể thành công."

Du Chiêu nghe Khuất Kinh lạc quan mù quáng, vừa muốn chê hắn quá mức lý tưởng hóa, một bên nhịn không được mà vui vẻ: "Có đúng không? Cảm ơn giám đốc Khuất khích lệ."

Khuất Kinh nói: "Không cần cảm ơn. Thật ra nếu em chưa nghĩ ra cũng được, trước tiên cứ dừng lại một chút. Tôi nghĩ, em cứ xem như là tự thưởng cho mình một kì nghỉ ngắn hạn đi. Thả lỏng tâm tình xong rồi lại nói."

Du Chiêu cảm thấy Khuất Kinh nói chuyện đơn giản tùy ý, thực ra lại rất có lý. Thế là trong lòng rõ ràng hơn, bất giác nở nụ cười: "Được, có thể."

Khuất Kinh nhân tiện nói: "Được, em dùng hết mấy ngày nghỉ phép có lương rồi hẵng từ chức, đừng tiện cho cái lão... cha vợ." Thiếu chút nữa mắng ra lão chó má. Thật nguy hiểm!

"Ừm."

"Thuận tiện cũng ngưng ngày nghỉ cưới." Khuất Kinh nói, "Hoa mân côi, chờ tôi trở về cùng em kết hôn."

Bỗng nhiên nói ra, không biết vì sao liền khiến hai má Du Chiêu phát nóng.

Khuất Kinh lại nói: "Có người nhấn chuông cửa..."

"Hả?"

"Là phục vụ nhấn chuông cửa phòng tôi." Khuất Kinh nói, "Tôi nói bọn họ mỗi sáng sớm mang cho tôi một ly cafe."

"Ừm."

"Em biết mỗi ngày tôi uống cafe gì không?"

Du Chiêu nghe thấy vậy liền ngẩn ra. Cậu phát hiện mình căn bản không biết mỗi sáng Khuất Kinh sẽ uống cafe gì. Trong lòng Du Chiêu có chút hổ thẹn: "Cái này..."

Khuất Kinh sang sảng cười: "Là cafe hoa mân côi."

"Ôi chao?"

"Bây giờ mỗi ngày tôi đều uống cafe hoa mân côi." Khuất Kinh nói, "Sáng sớm uống một tách cafe hoa mân côi, cũng giống như đang hôn em vậy."

"Ờ..." Du Chiêu cảm thấy lỗ tai cậu đặc biệt nóng, ngoài miệng cũng không tìm được lời nào ứng đối.

Sáng hôm sau, Du Chiêu nhắn tin cho Tiểu Thích: "Đổi cafe sáng nay thành cafe hoa mân côi."

Thực ra lúc ấy Tiểu Thích đã chuẩn bị xong Americano rồi. Tiểu Thích đứng ở giao lộ, khó khăn nghĩ: "Cafe hoa mân côi là cái gì?"

Gã đang nói thầm, chỉ thấy Hạ Đào từ cửa ga tàu điện ngầm đi ra. Cậu ta nhìn Tiểu Thích đang nghi hoặc liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Thích nhìn thấy Hạ Đào liền nói: "Vừa vặn! Tiểu Đào, cậu biết cafe hoa mân côi là gì không? Starbucks có bán không?"

"Starbucks không bán cái này." Hạ Đào nói, "Nhưng tôi biết một quán cafe có bán cái này."

"Vậy cậu cho tôi địa chỉ, tôi đi mua." Tiểu Thích nói.

Hạ Đào lại nói: "Cafe hoa mân côi... Đi lại như vậy thì không thể được. Đợi anh mang về văn phòng thì đều biến dạng hết rồi."

"Cái gì? Cafe còn có thể biến dạng?" Tiểu Thích kinh ngạc.

Hạ Đào nói: "Đúng vậy, chính là loại cafe được trang trí nhiều loại hình dạng khác nhau. Phải làm tận nơi."

Tiểu Thích thầm nghĩ: Trước kia giám đốc Chiêu đều uống một ly cafe đậm đặc châm nước là xong, bây giờ lại đổi thành mấy loại cafe hoa hoa lá lá kia? Quả nhiên, càng tới "ngày lành" Chiêu tổng càng gay.

Vì vậy, Hạ Đào gọi Hạ Lăng tới phòng nghỉ công ty, mang theo đồ nghề tới tận nơi làm một tách cafe hoa mân côi.

Hạ Lăng nghe thấy yêu cầu của Hạ Đào thì rất kinh ngạc: "Anh còn muốn mở cửa tiệm đây! Em vì lấy lòng lãnh đạo mà kéo anh tới?"

"Đúng vậy." Hạ Đào trả lời, "Anh không phải là anh của em sao?"

Hạ Lăng lại nói: "Em không phải là đã leo lên giường lão giám đốc rồi sao? Sao còn lao lực lấy lòng một giám đốc nhỏ làm gì?"

Hạ Đào liền nói: "Thêm bạn thêm một con đường mà. Em thấy, chưa biết chừng làm bạn với giám đốc nhỏ còn đáng tin hơn so với lão giám đốc."

"Anh nghĩ, giám đốc nhỏ của em sẽ không thích nhìn thấy anh?" Hạ Lăng nói.

"Thật không?"

"Đúng vậy. Anh và anh ta từng gặp mặt, không vui vẻ lắm."

"Vậy em không để cho các người gặp mặt không phải là được rồi sao."

"Được rồi, vậy giờ anh qua đó." Hạ Lăng nói, "Bên em có máy pha cafe không?"

"Tất nhiên là có." Hạ Đào nói, "Cũng không thể bắt ông chủ ngài vác máy cafe tới được."

Hạ Lăng để nhân viên trông coi tiệm cafe Lăng Ngữ, chính mình mang nguyên liệu qua, làm một tách cafe hoa mân côi. Lúc Hạ Đào đưa cafe cho Tiểu Thích liền dặn dò nói: "Đừng nói với giám đốc Chiêu đây là do anh của tôi làm."

Tiểu Thích kinh ngạc nói: "Vậy tôi nên nói là ai làm?"

"Nói tôi làm là được." Hạ Đào đáp.

Tiểu Thích bưng cafe tới phòng làm việc của Du Chiêu. Du Chiêu chăm chú nhìn tách cafe, chỉ thấy bên trên phủ một tầng bơ trắng như tuyết, điểm ở giữa là đóa mân côi hồng phấn, bên cạnh là nụ hoa e ấp.

Du Chiêu bưng cafe nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy trên đầu lưỡi đọng lại vị mật ngọt của hoa mân côi. Cậu thầm nghĩ: Vị ngọt này thật kì lạ, sau này vẫn là uống Americano thì hơn.

Tiểu Thích lại nói: "Đúng rồi, Tiểu Đào nói với tôi, bảo tôi đừng nói với ngài là cafe này do anh trai cậu ta làm."

"Phụt..." Suýt chút nữa Du Chiêu liền phun cafe ra ngoài.

Tiểu Thích nói: "Ai, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi nghĩ không thể lừa gạt ngài được."

Du Chiêu lấy giấy ăn lau khóe miệng, nói: "Không sai, cậu làm rất đúng."

Chốc lát sau, Hạ Đào liền tới văn phòng báo cáo công việc. Du Chiêu không khỏi nhắc tới chuyện này: "Tại sao cậu lại không cho tôi biết cafe này là do anh trai cậu làm?"

Hạ Đào ngơ ngác: Quả nhiên là Tiểu Thích sẽ không giúp mình bảo vệ bí mật.

"Đây là loại cafe mới, cần làm trực tiếp mới được. Tôi chỉ biết một người làm cái này là anh trai mình." Hạ Đào trả lời, "Lúc tôi nhờ anh trai, gã nói đã từng đắc tội với ngài, cho nên tôi liền..."

"Tôi hiểu." Du Chiêu nói, "Anh ta không đắc tội gì với tôi. Nghĩ nhiều rồi."

"Vậy thì tốt." Hạ Đào trả lời, "Vậy là do chúng tôi đa nghi rồi."

Du Chiêu lại nói: "Cũng không thể để anh cậu khổ cực một chuyến, hôm nay tôi muốn mời mọi người trà chiều, đặt ở cửa hàng bọn họ đi, tính thêm 20% phí phục vụ."

Hạ Đào vội vàng nói: "Ngài quá khách khí rồi."

"Không có gì." Du Chiêu đáp.

Sau khi Hạ Đào đi, Du Chiêu liền xoa xoa sống mũi.

Chính cậu cũng không nói rõ được Hạ Lăng có đắc tội mình hay không. Trên lý thuyết, lúc Hạ Lăng theo đuổi Khuất Kinh thì giữa Khuất Kinh và Du Chiêu vẫn chưa xác lập bất kì quan hệ gì, cũng không thể nói là y sai.

Hiện tại Khuất Kinh còn không nhớ rõ có người tên Hạ Lăng này, ngược lại chính Du Chiêu lại để bụng. Du Chiêu cảm thấy cậu không nên dễ giận như vậy, không chút phong độ, lại nhỏ nhen...

Nhưng Du Chiêu vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, đổ tách cafe hoa mân côi kia đi.

Buổi tối Khuất Kinh gọi điện cho Du Chiêu: "Tôi cảm thấy cafe hoa mân côi kia không giống với hương vị của em."

Du Chiêu lại rầu rĩ, còn nói: "Hôm nay tôi cũng uống thử cafe hoa mân côi, cảm thấy không ngon."

"Ồ?"

"Vẫn là Americano tương đối dễ uống."

"A?"

"Làm sao vậy?"

"Không, không..." Khuất Kinh không tìm được manh mối, tuy không biết vì sao vợ lại nói như vậy nhưng vẫn phụ họa theo... Khuất Kinh nói: "Đúng vậy, cafe hoa mân côi thật là khó uống, sau này tôi cũng uống Americano được không."

Sự khó chịu của Du Chiêu lập tức biến mất.

Khuất Kinh vừa mới cúp điện thoại với Du Chiêu, bên này đã có người gọi tới: "Khuất Kinh, vợ ông sắp "hot" rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro