Chương 59
Khuất Kinh dưới gối quỳ bàn phím, trên đầu đội dứa, một hơi nói hết sự tình phát sinh tối qua.
Chớp mắt khi nghe Khuất Kinh kể xong, Du Chiêu lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc.
Khuất Kinh thấy thế, cho rằng Du Chiêu không tin, thở dài nói: "Anh cũng biết chuyện này rất khó tin..."
Du Chiêu lại nói: "Em không có không tin."
Khuất Kinh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật chứ?"
"Ừ." Du Chiêu đáp, "Chuyện này đối với người khác có lẽ rất hoang đường, nhưng nhà em xác thực không kì lạ."
Khuất Kinh lần thứ hai không thể không xác nhận một sự thật: Vợ thật là khổ, nhà mẹ đẻ đều là một đám người kì quái.
Nghĩ tới đây, Khuất Kinh liền thở dài. Chỉ là lúc hắn thở dài, quả dứa trên đầu có chút bất ổn, Khuất Kinh dùng tay giữ, động tác rất giống cung phi đội trang sức trong kịch cổ trang.
Du Chiêu nhìn Khuất Kinh đầu đội quả dứa, cau mày nói: "Nhưng chuyện này cùng cái tạo hình này của anh có liên quan gì?"
Khuất Kinh vội vàng nói: "Đúng vậy, đây là cha mẹ anh tự thân dạy dỗ nha."
"Hả?" Du Chiêu không thể nào hiểu nổi, nhưng đối phương là ông chủ, chỉ có thể biểu thị khen ngợi, "Cái này thật sự rất tuyệt."
"Không sai." Khuất Kinh cười nói, "Nhà anh gia giáo rất tốt!" Nói rồi lại nghĩ tới cái gì, Khuất Kinh vội vã giải thích, "Ý anh không phải nói nhà em không tốt."
Du Chiêu cũng không có cảm giác bị xúc phạm, cười giúp Khuất Kinh lấy đi quả dứa trên đầu. Cậu phát hiện quả dứa rất nhẹ, dưới đáy lõm vào, thiết kế rất phù hợp để đội trên đầu, một chút cũng không có khó khăn. Khuất Kinh liền nói, đây là 'bảo vật' năm đó cha dùng, cực kỳ phù hợp với công học cơ thể, chất liệu tốt, nhẹ nhàng, ở nhà cũng có thể dùng.
Sau khi Khuất Kinh kết hôn cha liền truyền lại quả dứa đặc chế này cho hắn.
Du Chiêu yên lặng nghĩ: Mỗi gia đình đều có văn hóa riêng. Là một người ngoài, mặc dù không thể lí giải, vẫn nên tìm điểm chung, bỏ qua bất đồng đi.
Khuất Kinh lại nói: "Anh thấy Đoạn Khách Nghi kia có chút vấn đề... Nơi này có vấn đề." Khuất Kinh không chỉ gọi thẳng tên húy, còn dùng tay chỉ vào đầu, xem thường nói, "Trước kia nể tình ông ta là trưởng bối của em, anh đã rất khách khí với ông ta. Hiện tại xem ra càng khách khí lại càng cổ vũ oai phong của ông ta, càng thích làm loạn."
Du Chiêu nghe vậy chỉ sợ ông chủ Khuất không thoải mái, liền nói: "Đây đúng là do em không làm tốt. Em sẽ chú ý." Nghiễm nhiên bày ra tư thế áy náy, đảm bảo chính mình không phạm sai lầm với ông chủ.
Khuất Kinh thân là ông chủ, lời như vậy đã nghe qua rất nhiều, vốn không cảm thấy gì, nhưng nghe Du Chiêu tự trách như vậy cũng liền ôn nhu khuyên bảo: "Chuyện này sao có thể là lỗi của em? Anh thấy là Đoạn Khách Nghi có vấn đề. Anh phải cho ông ta chút giáo huấn."
"A?" Du Chiêu có chút bất ngờ.
Khuất Kinh lại nói: "Nhưng rốt cuộc ông ta vẫn là trưởng bối, anh nghĩ vẫn nên thương lượng với em một chút. Miễn cho em cảm thấy mất mặt."
Du Chiêu suy nghĩ nửa ngày, lại nói: "Thật ra, ông ta cũng là một người không đáng chú ý. Ngoại trừ dựa vào chồng, nhà mẹ đẻ để chiếm được địa vị, còn lại không có thứ gì. Anh là alpha, giám đốc lớn, lại là bề dưới, nếu thật muốn giáo huấn, nói ra cũng không êm tai."
Khuất Kinh có chút bất ngờ, đến như vậy rồi mà Du Chiêu còn có thể bình thản phân tích tình huống, thay Đoạn Khách Nghi suy nghĩ.
"Hoa mân côi của anh, có lẽ em quá thiện lương!" Khuất Kinh xuất khẩu thành thơ, bắt đầu đọc diễn cảm, "Em như vậy, có thể sẽ phải chịu đựng càng nhiều gió táp mưa sa!"
Du Chiêu lắc đầu, nói: "Không, em không phải có ý này."
"Vậy em có ý gì?" Khuất Kinh cũng mơ hồ.
Du Chiêu đáp: "Anh đối phó với ông ta không những khó nghe, mà còn khó nhìn. Việc này, vẫn là giao cho em đi."
Khuất Kinh hiểu ra, Du Chiêu không phải thay Đoạn Khách Nghi cân nhắc, mà là thay Khuất Kinh cân nhắc.
Khuất Kinh suy nghĩ một chút, nói: "Lúc trước khi chúng ta chưa kết hôn, Đoạn Khách Nghi tung lời đồn về em, bị anh cản lại. Mà anh cũng không thể dễ dàng buông tha, ngày kết hôn có nhắc với giám đốc Hải. Giám đốc Hải cũng đáp ứng sẽ điều tra, làm sao tới giờ vẫn không có?"
Du Chiêu thở dài, chỉ nói: "Ừm, em thấy khả năng là không để ý!"
Khuất Kinh lại nói: "Cũng không nhất định, nếu giám đốc Hải đáp ứng sẽ điều tra, sự tình qua đi, anh hỏi lại một chút cũng không tính là quá đáng nhỉ?"
Khuất Kinh liền cầm điện thoại lên, gọi cho Du Hải. Du Chiêu muốn nói lúc này Du Hải không nhất định sẽ nhận, không nghĩ tới lời còn chưa nói Du Hải đã tiếp điện thoại.
Du Chiêu có mấy phần hiểu rõ, cậu gọi cho Du Hải, Du Hải nghe hay không còn phải xem tâm trạng. Nhưng Khuất Kinh không giống.
Du Hải nhận điện thoại: "Alo, Kinh Nhi à!"
Du Chiêu nghe vào, càng có mấy phần chua: Lúc Du Hải gọi "Chiêu Nhi", còn chưa từng nhiệt tình như vậy.
Khuất Kinh: "Giám đốc Hải! Khi nào rảnh chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?"
Du Hải đáp: "Đây không phải là vấn đề bận rộn hay không! Nếu là dành thời gian cho con, vậy nhất định là có!"
"Nếu ngài bận vậy con cũng không tiện quấy rầy. Kì thực chỉ là muốn hỏi một chuyện..." Khuất Kinh hàm hồ nói, "Là ngày ấy cùng Chiêu Nhi kết hôn, không phải có nhờ ngài điều tra một chuyện sao? Con muốn hỏi xem tiến độ như thế nào rồi?"
Du Hải lập tức hiểu được. Việc kia, lúc đó Du Hải đã đoán được là do Đoạn Khách Nghi làm, mà chuyện này rất khó truy cứu. Ông ta cũng không thể nói với Khuất Kinh "Là vợ ta làm hại con trai ta", thật mất mặt! Du Hải sợ nhất là mất mặt.
"À... Cái này..." Du Hải trở nên hơi lúng túng.
Khuất Kinh nói: "Giám đốc Hải quá bận, sợ là đã quên việc này rồi?"
"Không có! Làm sao lại quên chứ? Ha ha!" Du Hải cười cười, nói, "Đã có manh mối, chờ có kết quả, ta nhất định sẽ báo cho con."
"A, không vội, không vội. Ngài trước tiên cứ bận công việc ạ!" Khuất Kinh cười nói.
Du Hải thầm nghĩ: Không vội ngươi còn nóng lòng gọi điện thoại đến? Bình thường cũng không thấy ngươi hỏi thăm người cha vợ này!
Khuất Kinh cúp điện thoại, nói với Du Chiêu: "Việc này cũng khiến Đoạn Khách Nghi nhức đầu."
"Đoạn Khách Nghi không nhức đầu, là giám đốc Hải." Du Chiêu giống như nhìn thấu tất cả, "Giám đốc Hải sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà hưng binh vấn tội Đoạn Khách Nghi. Anh là người ngoài, lại là tiểu bối, nếu ông ấy mang vợ mình tới nhận sai với anh, chính là cúi đầu với anh, rất mất mặt. Ông ấy sẽ không làm thế."
"Chuyện này..." Khuất Kinh càng không hiểu.
Du Chiêu lại nói: "Đương nhiên, mặt mũi của anh ông ấy vẫn sẽ cho. Đại khái rất nhanh ông ấy sẽ tìm người thế mạng giao cho anh."
Mặc dù trên phương diện làm ăn Khuất Kinh tương đối thông minh, thế nhưng đối với quan hệ gia đình phức tạp ngược lại không nhìn ra được mấu chốt. Cũng bởi vì Khuất Kinh chưa từng có kinh nghiệm... Có điều, Khuất Kinh cũng không cần có.
Ngược lại là Du Chiêu rất giàu kinh nghiệm, đồng thời nói tới vô cùng chuẩn xác. Không quá hai ngày, Du Hải liền hẹn Khuất Kinh ăn cơm, nói với hắn đã tra ra được kẻ bôi nhọ Du Chiêu là một người bên truyền thông. Đại khái là muốn cho Khuất Kinh một câu trả lời, Du Hải nói đã đuổi việc tên kia.
Khuất Kinh cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ nói: "Giám đốc Hải hao tâm tốn sức rồi. Lần tới gặp phải chuyện như vậy, vẫn là để chính con tự làm."
Du Hải cũng không phải là đồ ngu, tự nhiên nghe hiểu, trong lòng nghĩ: Từ gia đình nhỏ đi ra, thật không hiểu chuyện.
Lúc này, Hạ Đào bưng trà tới, giúp Du Hải và Khuất Kinh rót trà, dịu dàng cười nói ngồi bên người Du Hải, nói chút chuyện cười thả lỏng bầu không khí. Khuất Kinh nhìn như vậy liền hiểu quan hệ giữa Du Hải và Hạ Đào.
Vốn dĩ Hạ Đào là thực tập sinh dưới trướng Du Chiêu. Sau khi Du Chiêu nghỉ việc, Du Hải liền điều Hạ Đào tới làm thư kí của mình. Tuy rằng Du Ung chán ghét Hạ Đào, nhưng cũng không có cách nào. Đoạn Khách Nghi căn bản coi Hạ Đào như không tồn tại.
Mấy ngày nay, Khuất Kinh muốn truy cứu sự tình, trong lòng Du Hải cũng phiền, tuy Du Hải bao che Đoạn Khách Nghi, nhưng cũng là vì mặt mũi của chính mình. Chuyện này khiến Du Hải buồn bực Đoạn Khách Nghi bao nhiêu liền càng yêu thích thư kí nhỏ tri kỉ Hạ Đào bấy nhiêu.
Sau khi Khuất Kinh rời đi, Hạ Đào liền nói: "Xem ra giám đốc Khuất vẫn rất giận giám đốc Đoàn."
Du Hải nói: "Là ta ta cũng giận!" Lại nói, "Đoạn Khách Nghi làm thế, không phải là đạp lên mặt mũi Khuất Kinh sao?"
Trong lòng Du Hải, Khuất Kinh tới truy cứu cũng không phải là để bảo vệ Du Chiêu, mà là bảo vệ mặt mũi của chính mình. Dù sao vợ ngoại tình cùng người khác, loại tin tức này đăng lên, nhất định xấu mặt.
Du Hải lạnh nhạt Đoạn Khách Nghi bao nhiêu ngày, liền chung chạ với Hạ Đào bấy nhiêu ngày. Đoạn Khách Nghi càng ngày càng bực, không có chỗ phát tiết, muốn tìm Du Chiêu thị uy, lại được báo Du Chiêu đã cùng Khuất Kinh ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
Bọn họ tới một hòn đảo tư nhân, là nơi thích hợp để bơi lặn. Chỉ là, Du Chiêu cũng không thích bơi lặn... Nếu phải nói, thì Du Chiêu là một người không thích vận động. Khuất Kinh không nghĩ tới Du Chiêu này không thích, kia cũng không thích. Rõ ràng lúc lên phương án du lịch đều nói "Được được được" mà.
Trong lòng Du Chiêu không thích, nhưng lại nghĩ đây là lịch trình Khuất Kinh thích, chính mình cũng đáp ứng, liền kiên trì phối hợp. Du Chiêu cười, đeo mặt nạ xuống nước. Nhưng lúc ngâm mình dưới nước lại nhịn không được rùng mình; chớ nói gì ngụp đầu xuống.
Huấn luyện viên bơi lặn nhìn thấu Du Chiêu cứng ngắc, vẫn luôn hỏi: "Are you ok?"
Môi Du Chiêu trắng bệch, ra dấu OK, sau đó đứng ở bên bờ nôn khan. Khuất Kinh xanh mặt kéo Du Chiêu quay lại khách sạn. Cả một đường Du Chiêu đều nói: "Em thật sự có thể."
Khuất Kinh cầm lấy lòng bàn tay đã phát lạnh của Du Chiêu, nói: "Thế này mà còn có thể?" Nói rồi tức giận dùng hai cái khăn lông lớn, bao chặt chẽ thân thể lạnh lẽo của Du Chiêu, còn nói: "Cẩn thận bị gió thổi, cảm lạnh."
Du Chiêu lấy ra lí do không-muốn-làm-cũng-phải-làm: "Nhưng mà, đến cũng đã đến..."
Khuất Kinh không để ý, chỉ nói: "Nếu em không thích cái gì, nhất định phải nói cho anh biết."
Du Chiêu quấn khăn lông lớn, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Khuất Kinh. Dưới ánh mặt trời, trên người Khuất Kinh dính đầy nước biển, cả người tỏa sáng, giống như mỹ nhân ngư hóa thành, xinh đẹp kiện mỹ.
"Biết không?" Khuất Kinh hỏi, "Có phải em không thích lặn?"
Du Chiêu giống như bị mỹ nhân ngư mê hoặc, ngơ ngác mà gật đầu: "Ừm."
Khuất Kinh thở dài, hỏi: "Em thích bơi sao?"
Du Chiêu xấu hổ mà thành thực trả lời: "Không thích."
"Vậy..." Khuất Kinh nói, "Em thích vận động sao?"
"Ừm, không thích." Du Chiêu nói đơn giản, "Em cũng không thích mặt trời quá gắt, chúng ta về nằm điều hòa đi."
Khuất Kinh bất đắc dĩ mang theo Du Chiêu trở về khách sạn. Chỉ là sau khi phát hiện, Khuất Kinh lại cảm thấy lẫn lộn: "Em không thích lặn? Cũng không thích bơi? Thậm chí không thích nắng? Vậy tại sao quyết định tới Maldives?"
"Tuần trăng mật tới Maldives không phải là chuyện đương nhiên sao?" Du Chiêu trả lời.
Khuất Kinh xoa đầu Du Chiêu, nói: "Nào có cách nói như vậy?"
Du Chiêu nằm trên giường hưởng gió điều hòa, qua cửa sổ thủy tinh nhìn ánh mặt trời nóng bỏng bên ngoài, hoàn toàn không muốn ra khỏi cửa.
Khuất Kinh nhìn thấu tâm sự của cậu, liền nói: "Được rồi, vậy chúng ta chờ chạng vạng lại ra ngoài."
Du Chiêu ngồi xuống, nói: "Chạng vạng đi ra ngoài làm gì?"
"Có một hạng mục cho cá mập ăn." Khuất Kinh trả lời.
Du Chiêu lại lắc đầu: "Cho cá mập ăn? Nghe như phần mở đầu của phim kinh dị ba xu."
"Vậy à..." Khuất Kinh lại nói, "Phim kinh dị ba xu xác thực không tốt. Chúng ta làm chút chuyện 'ba xu' đi."
Vì vậy, mấy ngày tiếp theo bọn họ không rời khách sạn, không tắm nắng, cũng không tắm biển, ngược lại là tắm rửa thật nhiều.
Đối với việc này Du Chiêu vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng lại từ trong khoái cảm tội lỗi cảm nhận được vui sướng.
Dường như từ rất nhiều năm trước đây, đây là lần đầu tiên Du Chiêu có thể nói không thích cái gì liền không làm cái đó.
Không thích cái gì liền không làm cái đó... Du Chiêu cảm thấy chính mình ích kỉ, lại không tránh được cảm thấy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro