Chương 70

Hoa Thì nhìn Thang Kha như mèo con nhìn thấy cuộn len.

Từ góc độ của nhân loại... Mèo con khi thấy cuộn len rất đáng yêu.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ của cuộn len...

Ừm.. Thì lại là một câu chuyện khác.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mèo nhỏ Hoa Thì, Thang Kha chưa kịp phản ứng gì Hoa Thì đã tự ý mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

"Hoa thiếu." Thang Kha lộ ra vẻ mặt từ chối, "Tôi thấy..."

"Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn đường đi!" Hoa Thì dùng ngón tay đâm đâm khuôn mặt trịnh trọng của Thang Kha, "Mau lái xe! Tôi muốn đi hóng gió một chút."

Thang Kha trước sau như một giữ vẻ mặt từ chối: "Tôi rất vinh hạnh, thế nhưng..."

"Nhưng? Nhưng cái gì?" Hoa Thì tùy hứng nói, "Tôi trả anh 2000 tệ một giờ, anh dẫn tôi đi hóng gió..."

"Ai... Được thôi!" Thang Kha đành phải đạp ga, đưa Hoa Thì đi hóng gió.

Cao Bá Hoa đứng tại chỗ bối rối nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi: Không nghe nhầm chứ? Hoa Thì tìm một tên beta bình thường đi hóng gió, còn cho tiền?

Đây là thảm bại như thế nào!

Cao Bá Hoa từ khi sinh ra đã luôn được omega vây quanh, có thể coi là một việc vô cùng nhục nhã!

Người như Cao Bá Hoa trong tình trường chịu yếu thế, nhất định muốn tổn thương kẻ khác mới cân bằng lại chính mình. Bởi vậy, một bên bị Hoa Thì nhục nhã Cao Bá Hoa liền tới bắt nạt Hạ Lăng một phen, giải mối hận trong lòng.

Hạ Lăng ngược lại tình nguyện bồi hắn. Dù sao cũng là nhận tiền làm việc, trong lòng còn ước ao được như Thang Kha việc nhàn lương cao. Một giờ hóng gió 2000 tệ? Nếu cái đề nghị này rơi vào trên người Hạ Lăng, y có thể đưa Hoa Thì tới tận Siberia.

Đáng tiếc, Thang Kha là một tên chính trực, gã chỉ đưa Hoa Thì tới bờ sông hóng gió một chút.

Hoa Thì bước xuống xe, đứng ở bờ sông đón từng làn gió mang theo hơi nước thổi tới, hít sâu một hơi, nói: "Ở đây không khí thật trong lành, trong xe của anh ngạt muốn chết. Sao anh không mua chiếc xe tốt hơn một chút?"

"Lời này là trào phúng tôi sao?" Thang Kha nói, "Sao tôi lại không muốn mua một chiếc xe tốt chứ?"

Hoa Thì nỗ lực nhớ lại tình trạng kinh tế của Thang Kha. Thang Kha làm công ăn lương, mặc dù kiếm được không ít, nhưng không thể như Hoa Thì siêu xe cũng có thể tùy tiện mua.

"À! Vậy à..." Hoa Thì chộp tay, nói, "Không thì anh theo tôi đi? Gia* bảo đảm anh mỗi ngày đều lái xe xịn."

(*) Gia trong lão gia

Thang Kha trả lời: "Thật không tiện, tôi đã có cương vị công tác của mình."

Hoa Thì xoa đầu ảo não nói: "Anh thật sự không cân nhắc ở bên tôi sao? Như anh nhìn thấy đó, tôi rất được hoan nghênh."

"Tôi không thấy." Thang Kha nghiêm trang nói.

"Anh mù sao?" Hoa Thì không vui, "Cái tên cao phú soái kia theo đuổi tôi ghê như vậy mà anh không thấy?"

"Cao phú soái quấy rối cũng là quấy rối." Thang Kha suy nghĩ rất bình đẳng, "Một beta như tôi bị omega quấy rối cũng là quấy rối. Mà mọi người có lẽ đều cảm thấy khó hiểu đi."

Hoa Thì bị chọc giận: "Cái rắm! Sao tôi lại quấy rối anh?"

"Ngôn ngữ hạ lưu khiêu khích đối phương, bàn luận về vấn đề tình dục, đem ra làm trò cười,.. đều là quấy rối. Tỷ như cậu nói tôi muốn phá thân có thể tới tìm cậu, nếu như cậu không phải là omega, nói ra câu này còn không phải là lưu manh à." Thang Kha dùng giọng điệu giáo dục trẻ nhỏ nói.

Hoa Thì phủi miệng: "Được, tôi chính là omega. Anh cũng không mất mát gì. Tôi lớn lên xinh đẹp, khỏe mạnh, lại hiểu tình thú, anh ngủ với tôi, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm, anh sợ cái gì?"

"Đây cũng là một loại sai lầm." Thang Kha vẫn là bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng, "Lẽ nào bởi vì cậu là omega, không cần người ta chịu trách nhiệm thì chính mình sẽ trở thành người rộng lượng khiêm tốn sao? Làm tình, không phải vì cậu cũng muốn sao? Tại sao lại nói giống như đang ban ơn cho tôi?"

Hoa Thì ế trụ, nửa ngày mới bĩu môi: "Đó là bởi vì anh là beta, không chịu khống chế của tin tức tố mới có thể giả vờ lý trí nói ra đống đạo lý này. Lúc anh bị tin tức tố khống chế, liền biết làm tình có phải là ban ân hay không."

"Nếu như đúng như cậu nói, đều bị tin tức tố khống chế, vậy thế giới này liền hỗn loạn." Thang Kha vỗ vỗ vai Hoa Thì, "Tôi biết cậu bị rối loạn tin tức tố. Nhưng cậu có phối hợp điều trị không?"

Hoa Thì cảm nhận được từ trên bả vai truyền tới sức nặng của Thang Kha, thuận thế nắm lấy tay gã: "Vậy anh giám sát tôi chữa bệnh đi!"

Thang Kha ngẩn ra.

Hoa Thì giống như sợ Thang Kha từ chối, vội vàng bỏ thêm một câu: "Tôi cho anh tiền." Thoạt nhìn rất đáng thương, giống như con mèo nhỏ cố rướn chân trước với lấy thành hộp.

Thang Kha không biết nên nói cái gì, vô thức thở dài, gật đầu.

Ngoại trừ giám sát việc chữa bệnh của Hoa Thì, Thang Kha còn nhớ tới chủ nhật phải đưa sếp cùng vợ hắn đi làm kiểm tra. Thang Kha nhớ, mà hai ngày này Du Chiêu càng không quên.

Thứ sáu, Du Chiêu suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được thương lượng cùng Khuất Kinh: "Em nghĩ việc này cũng không cần phải giấu Thang Kha. Dù sao sau này chúng ta cũng phải nhờ cậu ấy đi lấy thuốc khám bệnh, cũng không thể không nói được."

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Thật ra anh cũng cân nhắc tới cái này, chỉ là sợ em không vui."

"Em không có không vui." Du Chiêu đáp, "Em cảm thấy Thang Kha rất đáng tin, em tin tưởng cậu ấy."

Nghe được lời này Khuất Kinh lại biến sắc, quay đầu nói: "Em tin tưởng cậu ta, mà sao lại không tin tưởng anh?"

"A?" Du Chiêu nhất thời không hiểu.

Khuất Kinh lại nói: "Mới đầu em còn muốn gạt anh mà, bây giờ lại chủ động muốn nói với Thang Kha!"

Khuất Kinh vẫn rất không vui.

Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh sẽ nghĩ như vậy, ngây ngẩn cả người: "Chuyện này..."

Khuất Kinh ngã đầu lên đệm mềm, lấy chăn che kín đầu, đưa lưng về phía Du Chiêu, chỉ kém viết bốn chữ lớn "mau tới dỗ anh".

Du Chiêu bất đắc dĩ tiến lên, một bên vỗ về sống lưng Khuất Kinh, một bên dùng ngữ khí xin tha thứ nói: "Ừm, đều là em không tốt. Mong anh tha thứ cho em. Sau này em nhất định sẽ chú ý, sẽ không lặp lại sai lầm tương tự, kiên quyết thay đổi, từ nay..."

Khuất Kinh nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Nghe như đang nói chuyện với khách hàng vậy?"

"A?" Du Chiêu lúng túng hồi lâu, hỏi "Vậy anh muốn em nói như thế nào?"

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, liền chỉ đạo: "Em có thể nói chút lời ngon tiếng ngọt."

"Lời ngon tiếng ngọt à...?" Du Chiêu có chút nghi hoặc.

Khuất Kinh lại quay lưng đi, không nhìn Du Chiêu, nhắm mắt lại nói: "Nói lời ngọt ngào với chồng khó khăn thế ư?"

Du Chiêu rơi vào trầm mặc.

Khuất Kinh nằm đấy hơn nửa ngày cũng không nghe được "lời ngon tiếng ngọt" của Du Chiêu, đang muốn mở mắt ra quay đầu lại xem, lại nghe thấy Du Chiêu mở miệng nói: "Một bài hát viết mãi không xong, yêu anh tới rộn ràng... Từ ngày gặp anh, mỗi việc em làm đều vì muốn gần anh thêm một chút... Đối với thế giới anh có thể chỉ là một người, nhưng đối với em anh là cả thế giới..."

Khuất Kinh càng nghe càng cảm thấy không đúng. Mở mắt ra liền phát hiện Du Chiêu mặt không đổi sắc đang cầm điện thoại mà đọc.

"Em đang đọc diễn cảm thư tình trên baidu sao?" Khuất Kinh lên án.

Du Chiêu ngẩn ra: "Ừm."

Khuất Kinh bất giác tức giận: "Cái này không có thành ý! Em... Em nhất định không được bắt chước, phải tự mình nói!"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng. Lập phương án cho khách hàng sao có thể sao chép trên baidu được? Vẫn phải tự thân vận động mới được.

Khuất Kinh nhìn đồng hồ, nói: "Đêm nay, trước 8 giờ em phải nghĩ xong, biết chưa?"

Du Chiêu nghe ông chủ giao deadline, tự nhiên gật đầu, tới thư phòng cân nhắc tỉ mỉ. Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ hận chính mình là một cái đầu gỗ, lời ngon tiếng ngọt gì cũng không nghĩ ra được, đành phải gọi điện cầu viện Hoa Thì.

Hoa Thì nghe tới bật cười: "Lời ngon tiếng ngọt gì chứ? Cởi quần một cái là xong việc."

Du Chiêu không nghĩ tới còn có loại phương án này, sau khi kinh ngạc liền nhanh chóng cự tuyệt: "Nhưng hiện giờ điều kiện thân thể không cho phép."

"Cũng đúng. Thật là phiền." Hoa Thì nổi hứng hóng hớt, nghĩ nghĩ nửa ngày, nói "Vậy... Vậy cậu nói em yêu anh, rất yêu anh. Lại thêm hai câu ẩn dụ tu từ thủ pháp gì gì đó viết thêm một lượt. Này không phải giống như thi đại học viết văn sao? Cậu viết theo cái kia là được."

Du Chiêu nghe Hoa Thì kiến nghị, còn thật sự tiếp thu. Trước tiên viết xuống một đoạn "Em yêu anh, rất rất yêu anh", sau đó bắt đầu nhớ lại kiến thức thi đại học, cái gì ẩn dụ, so sánh, khoa trương, đối ngẫu đều viết một lần. Dù sao năm đó Du Chiêu cũng là học bá, viết rất là vui vẻ sung sướng, nói có sách mách có chứng, tám trăm từ tuôn dào dạt.

Chờ cậu ào ào viết xong, liền lập tức học thuộc lòng.

Dù sao cũng là học bá, trí nhớ cực tốt, lại do chính mình viết, rất nhanh liền thuộc.

Cho nên Du Chiêu rất nhanh liền hoàn thành deadline trước thời hạn, từ thư phòng đi ra liền trở về phòng ngủ. Cậu thấy Khuất Kinh vẫn đang nằm, liền ngồi ở bên giường. Nghe thấy Du Chiêu trở lại, Khuất Kinh cũng khoác chăn nhỏ ngồi dậy. Du Chiêu nghiêm chỉnh ngồi nhìn Khuất Kinh, giống như học sinh tốt chuẩn bị hướng thầy dạy văn.

Khuất Kinh thấy Du Chiêu nghiêm túc như vậy cũng không nhịn được thẳng người, nghiêm túc nhìn Du Chiêu, ra thủ thế: "Em có thể bắt đầu rồi, xin mời!"

"Được..." Du Chiêu hít sâu một hơi, "Em..."

Em yêu anh, rất yêu anh...

Rõ ràng là câu đầu tiên, cũng rất đơn giản, so với những thứ như tu từ kia còn đơn giản hơn nhiều lắm, cố tình lại cứ nghẹn lại ở cổ họng cậu.

Rõ ràng đơn giản như vậy...

Du Chiêu chợt nhớ tới khi còn bé nhìn thấy Anh Nông.

Anh Nông ôm cậu, vừa nói vừa khóc: "Ba yêu con..."

Em yêu anh, là một câu rất nặng nề.

Lồng ngực Du Chiêu bỗng nhiên nóng bỏng, như thiêu như đốt. Đá nặng chặn đầy lồng ngực đều bị ngọn lửa hun nóng. Mỗi lần cậu hít thở là một lần dằn vặt.

"Em..." Du Chiêu nhìn Khuất Kinh.

Thần sắc Khuất Kinh không có gì thay đổi, dường như vẫn luôn ôn nhu lại nghiêm túc mà nhìn cậu.

Giống như Khuất Kinh căn bản chưa từng tức giận, Du Chiêu tùy tiện nói cái gì hắn cũng tán thưởng.

Du Chiêu hít một hơi, lại thở ra, nói: "Em yêu anh..." Lửa nóng dồn nén trong lồng ngực đột nhiên tiêu tán, thiêu tới khóe mắt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, "Rất yêu anh..."

Khuất Kinh nhìn Du Chiêu khóc, kinh hãi biến sắc, gỡ chăn nhỏ đắp lên người Du Chiêu, vừa ôm vừa dỗ: "Anh cũng vậy."

Du Chiêu dựa đầu vào vai Khuất Kinh, thân thể như bị rút hết khí lực, đầu óc trống rỗng, lời văn gì đó đều không nhớ được.

Khuất Kinh lại không để ý, ôn nhu vỗ lưng cậu, nói: "Anh không tức giận, đều là gạt em thôi... Em đừng gấp... Sao anh lại nỡ tức giận với em chứ?"

Du Chiêu nhắm mắt lại, nghe Khuất Kinh ôn thanh nhuyễn ngữ, nghĩ thầm: Hóa ra lời ngon tiếng ngọt là như vậy sao? Chẳng trách Khuất Kinh muốn nghe.

Bọn họ cứ như vậy nhẹ nhàng ôm ấp, giống như sưởi ấm cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro