Chương 78

"Anh thật sự không có bạn trai cũ." Khuất Kinh thắm thiết nhìn Du Chiêu, "Em phải tin anh!"

Du Chiêu thản nhiên nói: "Tất nhiên rồi. Chuyện này đâu có gì mà phải nghi ngờ."

"A? Sao lại không nghi ngờ?" Khuất Kinh không vui, "Lẽ nào nhìn anh giống bộ dáng không có người yêu cũ sao?"

Du Chiêu lúc này mới lĩnh ngộ sâu sắc được cái gọi là "nói vậy mà không phải vậy"!

Du Chiêu quyết đoán dù "Phải" hay "Không phải", một câu cậu cũng không nói, miễn cho đạp phải mìn.

"Ừm, thật ra em tới tìm anh..." Du Chiêu muốn nói lại thôi, "Có chuyện này..."

"Có chuyện gì?" Khuất Kinh quan tâm hỏi, "Nếu em đã vội vã tới tìm anh thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, đúng không?"

"Có liên quan tới Cao Bá Hoa." Du Chiêu nhàn nhạt đáp.

Khuất Kinh bất giác ngưng mi: "Gã đến tìm em? Gã nói cái gì?"

Nhưng Du Chiêu hỏi lại: "Em thấy quan hệ giữa anh và gã có chút không rõ ràng..."

"Em nói gì đấy?" Khuất Kinh nghi ngờ hỏi, "Không phải em cho rằng gã là bạn trai cũ của anh đấy chứ?"

"Vậy... cũng không phải." Du Chiêu hơi nghiêng người về phía trước, lại hỏi, "Vậy gã có quan hệ thế nào với anh? Vì sao gã đối xử với hai người chúng ta đều kì kì quái quái như thế?"

Khuất Kinh kiên quyết nói: "Anh và gã không có chút xíu quan hệ nào hết." Dừng một chút lại nói, "Lẽ nào gã đến tìm em gây phiền toái?"

Du Chiêu do dự một chút, nói: "Cũng không thể nói như vậy. Chỉ là... Em... Em định dừng hợp tác với gã."

"Vậy thì dừng thôi!" Khuất Kinh nói, "Anh đã sớm thấy gã không vừa mắt. Nhưng gã muốn đưa tiền, anh cũng không tiện cự tuyệt. Dù sao anh chỉ ghét hắn, không có chê tiền."

Du Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, tạm biệt Khuất Kinh. Một bên chờ thang máy xuống lầu, trong lòng cảm thấy kì quái. Vừa xuống lầu đã nhìn thấy lễ tân hào phóng tươi cười với chính mình. Du Chiêu nghĩ tới bộ dạng "bạn trai cũ" khả nghi tìm tới cửa, chậm rãi bước tới quầy lễ tân, lật lật vài tờ ghi chép khách đến thăm. Nhìn tới thời gian gần nhất, phía trên viết ba chữ "Đường Tuấn Vân", bên cạnh còn ghi lại số điện thoại.

"Người này tới tìm Thang Kha sao?" Du Chiêu hỏi.

Nữ lễ tân liếc mắt nhìn, nói: "Người này muốn tới văn phòng tổng giám đốc, còn gặp ngài Thang không thì tôi không biết."

"Được, cảm ơn." Du Chiêu liếc nhìn danh tự này một lần, luôn cảm thấy có chút quen tai nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Du Chiêu ngồi trên xe bấm gọi cho Hoa Thì: "Cậu có biết Đường Tuấn Vân không?"

Hoa Thì chậm rãi nói: "Đường Tuấn Vân nào? Thái tử scandal hả?"

Du Chiêu ngẩn ra: "Đúng, chính là thái tử scandal.. Đường Tuấn Vân!" Khó trách cảm thấy quen tai.

"A, là gã à. Bây giờ cậu mà nhìn thấy gã thì nhớ đi đường vòng nha." Hoa Thì nói, "Nhà bọn họ xảy ra vấn đề, hiện tại giống như phát điên rồi, gặp ai cũng vay tiền."

"Ồ... Phải vậy không?" Du Chiêu nhíu mày, "Gã... Cậu nói gã và Khuất Kinh có từng yêu đương không?"

Hoa Thì ngạc nhiên: "Làm sao tôi biết được? Nhưng tốt nhất là không có, nếu không gã nhất định sẽ đi tìm chồng cậu vay tiền."

"Đây là vấn đề tiền bạc sao?"

"Không phải sao?" Hoa Thì nghi hoặc, "Không phải cậu nói tất cả vấn đề lớn trong hôn nhân đều là tiền sao?"

"Tôi đã nói thế à..." Bản thân Du Chiêu cũng không nhớ rõ.

Du Chiêu quả thực đã từng nói qua. Cậu còn nói, chồng có thể nuôi tiểu tam, chỉ cần không ảnh hưởng tới tài sản là được.

Nhưng đó đều là chuyện của trước khi kết hôn với Khuất Kinh.

Du Chiêu mang theo một bụng nghi vấn không thể giải đáp lái thẳng xe tới dưới nhà trọ của Hạ Lăng.

Du Chiêu nhấn chuông cửa, Hạ Lăng sống chết không ra, Du Chiêu gọi điện thoại cho y, chỉ nói: "Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, làm phiền cậu ra mở cửa."

Hạ Lăng ngữ khí ôn nhu nói: "A? Sao anh không nói tiếng nào đã tới? Tôi lại không có nhà. Anh có chuyện gì không? Bằng không ngày khác lại tới?"

Du Chiêu nói: "Tôi biết cậu có ở nhà."

Qua chốc lát, Hạ Lăng mở cửa, sắc mặt mệt mỏi nhìn Du Chiêu. Du Chiêu tự nhiên đi vào trong nhà, nhìn quanh bốn phía. Không gian tối tăm không chút sinh khí, trên bàn ăn còn nửa gói mì ăn liền.

Hạ Lăng vặn vẹo tay, nói: "Sao anh biết tôi ở nhà?"

Du Chiêu nói: "Hạ Đào nhờ tôi tìm người trông chừng cậu, cho nên tôi biết."

"Nó?" Hạ Lăng ngẩn ra, "Sao nó lại..."

"Gần đây cậu rất bất thường." Du Chiêu ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng, ánh mắt lãnh đạm lại sắc bén, "Có liên quan tới Cao Bá Hoa phải không?"

Hạ Lăng bĩu môi: "Tôi và gã đã chia tay, không còn quan hệ gì nữa."

"Vậy sao gã lại tới tìm cậu?" Du Chiêu hỏi, "Còn thuê người tìm đánh cậu."

Hạ Lăng ngẩn người: "Sao anh biết?"

Du Chiêu bất giác dẫn lời Mandy: "Nếu muốn người khác không biết thì hành động thông minh một chút."

Hạ Lăng đặt mông ngồi trên sofa, đầu đau mãnh liệt: "Tôi chỉ muốn dùng điểm yếu của gã đòi ít phí chia tay thôi. Ai biết gã không chịu cho, còn muốn bức ép tôi."

"Cao Bá Hoa cũng không phải là người hẹp hòi với tình nhân?" Du Chiêu nhìn biểu tình của Hạ Lăng, "Chỉ sợ cậu công phu sư tử ngoạm, còn dùng điểm yếu của gã uy hiếp gã?"

Hạ Lăng sắc mặt hoảng hốt: "Anh... Nói bậy gì đó?"

Du Chiêu biết cậu đã đoán đúng.

Cao Bá Hoa rất trăng hoa, tình nhân thay một người rồi lại một người. Nhưng từ trước đến nay gã luôn gặp gỡ vui vẻ, chia tay hoà bình, chưa từng có chuyện đánh nhân tình. Lần này cùng Hạ Lăng huyên náo thành như vậy, chỉ sợ Hạ Lăng chạm tới vảy ngược của Cao Bá Hoa.

Hạ Lăng ngậm chặt miệng không nói.

Du Chiêu ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, dương dương tự đắc mà nói: "Nếu cậu muốn lấy đó làm điều kiện trao đổi, vậy cậu lầm rồi. Cao Bá Hoa đã tìm người gây phiền phức cho cậu, sau này nếu cậu không tìm được "bến đỗ" tốt hơn, chỉ sợ chỗ nào cũng không đi được."

Hạ Lăng sắc mặt thay đổi: "Anh... Anh dọa tôi?"

"Xem như là vậy đi." Du Chiêu đứng lên, một chút cũng không lưu luyến đi tới cửa, bộ dáng "con buôn ép giá" thể hiện rất thuần thục.

Hạ Lăng vội vàng đứng lên, hốt hoảng kéo Du Chiêu lại: "Gã không thể tàn nhẫn như thế đúng không?"

"Gã tìm người đánh cậu, còn khiến cậu phải vào cục cảnh sát thì có gì là không làm được?" Du Chiêu nhìn Hạ Lăng, sắc mặt lạnh lùng, "Nói thật, nếu không phải vì gã động tới tôi, tôi cũng không muốn dính líu tới chuyện này."

"Cao Bá Hoa đắc tội với anh?" Tim Hạ Lăng đập loạn.

Thoạt nhìn Cao Bá Hoa rất tốt với Du Chiêu. Cao Bá Hoa không chỉ tạo mối làm ăn, còn sắp đặt giúp Du Chiêu chơi Du Ung một vố, dù là ai cũng sẽ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không tồi.

Chính Cao Bá Hoa cũng cảm thấy như vậy, cho nên lúc Du Chiêu hẹn gã ăn cơm liền cao hứng đáp ứng.

Điểm hẹn là phòng riêng cao cấp, Cao Bá Hoa ngồi bên bàn tròn, nhìn thấy Du Chiêu tới còn đứng lên châm trà: "Uống chút trà đi."

Du Chiêu lạnh lùng nhìn Cao Bá Hoa, chỉ nói: "Không biết tôi đắc tội với giám đốc Cao chỗ nào?"

Cao Bá Hoa ngẩn ra: "Lời này là có ý gì?"

Du Chiêu đặt USB lên bàn: "Vậy chuyện ngài tìm người trộm tài liệu mật của Tiểu Thiện Công Một là như thế nào?"

Cao Bá Hoa ngơ ngác, nửa ngày mới nở nụ cười: "Hiểu lầm chăng?"

Du Chiêu thả một USB khác lên mặt bàn: "Đây là thông tin cá nhân mà Hạ Lăng dùng để uy hiếp anh."

Sắc mặt Cao Bá Hoa biến xanh: "Chuyện này..."

Du Chiêu yên lặng nhìn Cao Bá Hoa: "Có muốn tôi công bố video bên trong ra ngoài không? Tuy rằng tôi không thích xem thứ này, nhưng tôi tin rất nhiều người sẽ thích."

Cao Bá Hoa nuốt một cái, thẳng người nói: " Lấy thông tin của Tiểu Thiện Công Một... Thực tế cũng làm không đến nơi đến chốn, căn bản không ảnh hưởng tới anh. Lại nói, chứng cứ võng lạc xóa thiếp đã nằm trong tay tôi mấy tháng rồi nhưng không có dùng, chứng minh tôi không hề có ác ý gì với anh."

"Nếu không có ác ý gì thì tại sao phải trộm đi?" Du Chiêu hỏi ngược lại.

"Tôi... Tôi chỉ muốn chúng ta hiểu thêm lẫn nhau mà thôi." Cao Bá Hoa tươi cười nói, "Anh biết đấy, tôi đối với kẻ thù như thế nào, đối với bạn bè cũng như vậy. Đó là lí do tại sao tôi bắt thóp được Đoạn Khách Nghi... Thậm chí biết được việc anh bị bệnh..."

Nghe được câu này, sắc mặt Du Chiêu trắng bệch.

Nhìn sắc mặt Du Chiêu, Cao Bá Hoa liền vội vàng cười giải thích: "Tôi chỉ tò mò một chút mà thôi, không muốn uy hiếp ai hết."

"Để làm gì?"

"Biết nhiều dù sao cũng có lợi." Cao Bá Hoa trả lời, "Nói không chừng lúc nào đó có thể dùng tới. Tỉ như nếu anh không lấy được thông tin từ chỗ Hạ Lăng, vậy cũng không có khả năng đặt điều kiện với tôi đi?"

Dĩ nhiên Du Chiêu sẽ không thừa nhận Cao Bá Hoa nói có lý.

"Đại khái cũng giống như vũ khí sát thương mà thôi. Tuy nói không phải là thứ tốt nhất, nhưng lúc cần, trong tay vẫn phải có thứ gì đó." Cao Bá Hoa buông tay, "Như vậy mà thôi."

"Cho nên anh vẫn luôn điều tra thông tin về tôi?"

"Không phải, chủ yếu là hỏi thăm chuyện của Khuất Kinh." Cao Bá Hoa trả lời, "Mà bây giờ anh đã là người của Khuất Kinh, vậy chuyện của anh cũng chính là chuyện của tôi."

Du Chiêu cười lạnh: "Anh nói không uy hiếp tôi, chỉ là vì tôi cũng nắm được điểm yếu của anh mà thôi. Nếu như hôm nay tôi không lấy được tư liệu ở chỗ Hạ Lăng, anh ngược lại có thể áp chế tôi, để tôi giúp anh lôi kéo Khuất Kinh trở về nhà họ Cao, phải vậy không?"

Cao Bá Hoa nghe vậy cười ha ha: "Chị dâu thật thông minh!"

Du Chiêu lạnh nhạt nói: "Tôi không hiểu, anh làm con trai độc nhất của nhà họ Cao không phải rất tốt sao? Sao phải bắt Khuất Kinh trở về? Này không phải là có thêm một người thừa kế sao? Đối với anh thì có lợi ích gì chứ?"

"Sao vậy?" Cao Bá Hoa nhíu mày, "Khuất Kinh chưa nói với anh?"

Sắc mặt Du Chiêu nhất thời cứng đờ.

"Ai... Thực sự, vợ chồng thân mật cũng chỉ đến vậy!" Cao Bá Hoa xoa xoa tay than vãn, "Nhưng như vậy cũng tốt, vợ chồng cũng nên có bí mật, vậy mới càng hòa thuận."

Du Chiêu bị trào phúng như vậy trong lòng tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt: "Đúng vậy."

Cao Bá Hoa không nghĩ tới Du Chiêu có thể bình tĩnh như vậy, bèn cố ý kích cậu: "Hiện giờ Đường Tuấn Vân mỗi ngày đều đến tìm Khuất Kinh, anh không quản chặt một chút sao? Còn đi tìm tôi?"

Du Chiêu nghe ba chữ "Đường Tuấn Vân", trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, vẻ mặt lại vô cảm: "Đường Tuấn Vân là ai? Thái tử scandal?"

"Anh biết gã là thái tử scandal, lại không biết trước đó gã và Khuất Kinh đã từng qua lại?" Cao Bá Hoa trào phúng nói, "Hơn nữa thể chất Đường Tuấn Vân rất dễ mang thai. Bây giờ anh không thể sinh, sức cạnh tranh không bằng người ta nha."

Du Chiêu vẫn chịu đựng: "Tôi là nam nhân, không phải là gà đẻ trứng, so đo cái này làm gì?"

"Huống hồ... Nếu chuyện này mọi người đều biết," Du Chiêu quơ quơ USB trong tay, "Chỉ sợ vấn đề anh phải quan tâm càng nhiều hơn đi?"

Cao Bá Hoa khẽ mỉm cười: "Bí mật nằm ở chỗ anh, tôi rất yên tâm. Bí mật của anh ở chỗ tôi, cũng không cần bận tâm."

Nói xong, Cao Bá Hoa còn nắm tay Du Chiêu: "Anh là chị dâu của tôi mà!"

Thái độ của Cao Bá Hoa quả thật khiến Du Chiêu không tìm được chút manh mối nào.

"Thật ra kết hợp vì lợi ích mới là bền vững nhất." Cao Bá Hoa nhìn Du Chiêu, nói, "Tôi có thể giúp anh giải quyết Đường Tuấn Vân... Có lẽ bây giờ anh và Khuất Kinh tình cảm khăng khít, sẽ không thèm để ý đến một Đường Tuấn Vân, nhưng Đoạn Khách Nghi thì sao? Tôi cũng có thể giúp anh xử lý ông ta."

Du Chiêu cau mày: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Trước giờ tôi chỉ muốn một chuyện." Cao Bá Hoa nhìn Du Chiêu, nghiêm túc và chăm chú, "Tôi chỉ muốn Khuất Kinh tận hiếu."

Tận hiếu. Hai chữ này nghe vào quả thật rất có trọng lượng.

Du Chiêu nhìn Cao Bá Hoa, thờ ơ nói: "Rất tiếc, tôi không có cách nào thay Khuất Kinh đáp ứng bất cứ chuyện gì với anh."

Cao Bá Hoa nở nụ cười: "Vậy anh chính là kẻ ngốc."

"Anh nói gì?" Du Chiêu cũng không bối rối.

Cao Bá Hoa đáp: "Nếu anh là người thông minh, vậy hẳn là nên rõ ràng hôn nhân chẳng qua chỉ là lợi ích kết hợp. E rằng hiện tại tình cảm của các người không tệ, nhưng ái tình đều rất ngắn ngủi, đặc biệt là đối với alpha có sự nghiệp thành công mà nói. Alpha như chúng tôi luôn tìm được rất nhiều mới mẻ kích thích, người cũ liền trở thành quá khứ. Anh xem, Đoạn Khách Nghi hiện tại có phải rất đáng thương không? Nhưng ông ta và Du Hải trước kia, trình độ ân ái sợ là vượt qua cả anh và Khuất Kinh."

Du Chiêu nghe vậy thì giật mình.

Cậu không hề biết quá khứ giữa Đoạn Khách Nghi và Du Hải, nhưng mơ hồ nghe nói, lúc trước Du Hải chính là 'người chồng trong mộng', tri kỉ tốt mà ai cũng mong ước.

Cao Bá Hoa tiếp tục nói: "Đoạn Khách Nghi cũng giống anh, rất tin tưởng Du Hải, cho rằng tình yêu sẽ kéo dài mãi mãi. Mà kết quả thì sao? Tôi nghĩ anh đã thấy nhiều, phải tỉnh táo hơn chứ."

"Tôi không hồ đồ." Du Chiêu cứng rắn trả lời.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Cao Bá Hoa nhún vai, "Anh suy nghĩ đi, nếu năm đó Đoạn Khách Nghi kiên định giữa hôn nhân và lợi ích, có sự nghiệp riêng, bây giờ sẽ không hỏng bét như vậy. Anh cũng nên cân nhắc vì chính mình mới phải."

"Việc của trưởng bối, không nên đàm luận lung tung."

"Phải không? Vậy nói chuyện của anh đi! Dù sao anh xác thực không bằng Đoạn Khách Nghi. Gia thế không tốt, còn có khả năng không sinh được con." Cao Bá Hoa không tha, đâm Du Chiêu tới cả người đau nhức, "Nếu tình cảm của Khuất Kinh với anh phai nhạt, sợ là ngày tháng anh trải qua còn không bằng một phần mười Đoạn Khách Nghi."

"Anh..."

"Tôi thật sự muốn tốt cho anh. Lựa chọn tốt nhất của anh bây giờ là hợp tác với tôi, như vậy nhà họ Cao liền nợ anh một ân tình." Cao Bá Hoa tiếp tục khuyên nhủ, "Huống hồ tôi còn có thể giúp anh tranh đoạt tài sản của nhà họ Du. Chờ tới lúc anh có hai thứ này, ngày sau cũng không cần phải lo lắng nữa."

Du Chiêu bình tĩnh nhìn Cao Bá Hoa, không nói một lời.

Cao Bá Hoa hùng hồn nói tiếp: "Thế giới này vẫn luôn bất công với omega. Cha tôi là omega, có thể thành công như vậy là vì vẫn luôn tin tưởng vào một chân lý... Omega phải ích kỷ hơn bất cứ ai."

Du Chiêu không biết nên nói gì.

Bởi vì cậu không phản bác được.

Du Chiêu tỉ mỉ hồi tưởng, làm omega nhất định so với người khác càng phải quan tâm tới lợi ích của chính mình hơn, lúc đó không phải bản thân vẫn luôn nắm chặt quan niệm này sao?

Hôn nhân là lợi ích. Alpha có thể quá trớn, mà omega phải nắm chặt tài sản mới là quan trọng nhất, không phải trước kia bản thân vẫn luôn duy trì thái độ này sao?

Du Chiêu lòng đầy do dự rời khỏi phòng ăn. Lần đàm phán này ít nhất cũng có thể xác nhận được một chuyện tốt, trước mắt Cao Bá Hoa sẽ không lợi dụng chuyện võng lạc xóa thiếp mà gây bất lợi với Tiểu Thiện Công Một. Còn cái khác...

Du Chiêu lảo đảo bước đi, trước mắt một trận mê man, cậu đỡ tường mới có thể đứng vững, thở hổn hển hồi sức.

Dường như dấu hiệu tin tức tố hỗn loạn lại tái phát... Rõ ràng lúc trước đã ổn định, bác sĩ cũng nói bệnh tình cải thiện rõ rệt, chỉ là phải nghỉ ngơi cẩn thận, thả lỏng tâm tình liền không có vấn đề gì...

Nhưng tâm tình của cậu không thể thả lỏng được.

Du Chiêu đỡ tường, hít sâu một hơi.

Lúc này bên cạnh có thanh âm vang lên: "Anh vẫn ổn chứ?"

Du Chiêu nghiêng đầu nhìn. Omega dung mạo xinh đẹp tuyệt trần đang đứng cau mày nhìn cậu.

"Anh là...?" Du Chiêu nhíu mày, "Anh là... Đường..."

"Tôi là Đường Tuấn Vân." Đường Tuấn Vân đáp, "Anh là Du Chiêu đúng không?"

"Ừm." Du Chiêu có chút đề phòng, không thể không đứng thẳng. Cậu cảm thấy ở trước mặt Đường Tuấn Vân, mình không thể yếu thế.

Đường Tuấn Vân cũng đứng lên, gật đầu với Du Chiêu: "Thật ra tôi có chuyện muốn tìm anh nói vài câu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro