Chương 014: Lời xã giao
Editor: Lily
Giang Mộc Tông chưa từng nghe qua những lời như vậy.
Ngẩng mắt đối diện với ánh mắt của Tư Ngộ Lan, nhịp tim Giang Mộc Tông hơi tăng tốc, trong mắt lấp lánh ánh sáng, "Được hả anh?"
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Được."
Giang Mộc Tông tiến lên một bước, truy hỏi, "Là em nói gì, anh cũng sẽ trả lời là 'được' sao?"
"Đương nhiên không phải," Tư Ngộ Lan không chú ý đến động tác của Omega, cất điện thoại đi, nói, "Ví dụ như sáng nay em không uống thuốc ức chế, nhưng lại không nói thật."
Nhịp tim đang rộn ràng của cậu lỡ mất một nhịp, hiếm thấy có chút hoảng hốt, "Anh phát hiện rồi ạ?"
"Anh có chú ý số lượng thuốc ức chế trong tủ," Tư Ngộ Lan nhàn nhạt nói, "Nếu lúc đó em nói thật, chúng ta trực tiếp về nhà, sẽ không lãng phí một tiếng đồng hồ."
"Em xin lỗi--" Giang Mộc Tông theo bản năng muốn xin lỗi, đột nhiên nhớ ra những lời anh đã từng nói, khựng lại, cuối cùng vẫn nói, "Em xin lỗi, em đã lãng phí thời gian của anh."
"Đúng vậy," Tư Ngộ Lan gật đầu, anh vốn tưởng rằng là thuốc ức chế mất tác dụng, vậy thì một tiếng đồng hồ này không phải là "lãng phí", chỉ là ngoài ý muốn; nhưng mấy phút trước phát hiện số lượng thuốc ức chế không đúng cho thấy, là Omega không uống thuốc ức chế, "Một tiếng đồng hồ này vốn dĩ có thể tránh được."
Trong kho từ vựng của cậu lập tức xuất hiện câu trả lời tương ứng, "Lần sau em sẽ chú ý hơn."
Giang Mộc Tông chính mình cũng không phát hiện, đã từng vì tránh cãi vã, thường xuyên buột miệng nói ra lời ứng phó, trong câu nói này so với trước đây đã chân thành hơn rất nhiều, "Sẽ không lãng phí thời gian của anh nữa."
Trong lòng Tư Ngộ Lan lại lướt qua một tia không vui.
Anh nhớ anh đã nói không chỉ một lần, hy vọng cậu Omega này có gì nói thẳng.
Chứ không phải ở đây nói những lời khách sáo thoạt nhìn như mềm mỏng, nhưng thật ra là để kết thúc cuộc đối thoại.
"Không chỉ là lãng phí của tôi," Tư Ngộ Lan vẫn không quá hiểu rõ mức độ nhạy cảm của Omega, cau mày nói, "Vốn dĩ em cũng có thể tránh được tất cả những khó chịu và nước mắt của em trong khoảng thời gian này."
"Nếu em không nói dối," ngón tay của người đàn ông lướt qua mắt thiếu niên, ấn nhẹ hai cái ở khóe mắt, lướt qua, "Đuôi mắt của em bây giờ sẽ không đỏ, lúc đó rất khó chịu sao?"
Giang Mộc Tông cảm thấy nhịp tim của mình dường như đều đang đập ở nơi anh chạm qua.
Suy nghĩ đi theo âm cuối của anh.
Lúc đó......
Rất nhớ anh.
Xếp thành ba chữ, nhảy nhót xuất hiện trong đầu Giang Mộc Tông.
Rung động tâm hồn của Omega, nhất thời không thể nói nên lời.
Tư Ngộ Lan không có ý trách cứ cậu, nhưng rốt cuộc cũng mất đi mấy phần kiên nhẫn, chỉ cách vài giây, không đợi được câu trả lời của cậu, anh nghĩ đến công việc, "Tôi về thư phòng trước, có việc gì có thể trực tiếp đến gõ cửa."
Nếu Giang Mộc Tông vĩnh viễn không học được cách có gì nói thẳng, anh cũng không có tinh lực và thời gian để liên tục đoán mò ý cậu.
Giang Mộc Tông mơ hồ cảm thấy mình phải nói gì đó.
Nếu không có một số thứ trong ngày hôm nay sẽ chấm dứt.
Hành vi phải "giải thích" đã bị mình vứt bỏ từ lâu, theo phản xạ có điều kiện xuất hiện, vội vàng mở miệng hy vọng có thể ngăn bước chân của người đàn ông lại, "Lúc đó em không phải cố ý nói dối, vốn dĩ là không muốn lãng phí thời gian của anh."
Tư Ngộ Lan đã xoay người lại đứng yên, quay đầu lại, "Nhưng kết quả thì sao?"
"Đôi khi lời nói dối mà em cho là có ý tốt, cuối cùng có thể đi ngược lại với kết quả mà em mong đợi." Tư Ngộ Lan nói.
Anh đối diện với đôi mắt của Omega, anh nghĩ, có thể nói chuyện lại lần nữa, dù sao đứa trẻ này tạm thời vẫn chưa làm anh chán ghét.
Giang Mộc Tông mím môi, "Anh rất ghét nói dối sao ạ?"
"Cũng không phải," Tư Ngộ Lan nói, "Không có ai là chưa từng nói dối, nhưng nếu nói dối, bản thân phải có năng lực xử lý hậu quả, có thể nói dối, nhưng đừng để bị người khác vạch trần."
*
Ngày hôm sau khi Giang Mộc Tông tỉnh lại, đầu tiên là nhìn thời gian, tám giờ mười hai phút, mới thả lỏng trở mình, nằm thành hình chữ "大" đối diện với trần nhà.
Cậu cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Giống như kiểu sau khi phát sốt, uống thuốc, ngủ một giấc dậy hạ sốt, tinh thần sảng khoái.
Trong đầu như đèn kéo quân hiện lên những mảnh ký ức của mấy ngày nay.
Cuối cùng túm lấy một cái gối, che lên mặt mình.
Lúc này kiểm điểm lại bản thân, rõ ràng so với trong kỳ phát tình, sau khi uống thuốc ức chế, trạng thái kiểm điểm hoàn toàn khác nhau.
Xấu hổ gấp bội.
Từ đó dẫn đến sau khi ăn sáng xong, cậu hối hả nhanh chóng chào tạm biệt Tư Ngộ Lan, kéo Tần Thiên Ninh đến "thư viện thành phố"--Thành phố thực tế ảo.
"Anh Tông! Anh Tông cứu tao! A--" Trong phòng bao, Tần Thiên Ninh không kiêng nể gì la hét, nhân vật do mình điều khiển trong trò chơi tử vong, trực tiếp tháo mũ giáp trên đầu xuống.
"Anh Tông! Mày lại đứng bên cạnh xem hóng hớt!" Tần Thiên Ninh cũng không dám giật mũ giáp của anh Tông, chỉ dám ở bên ngoài mũ giáp của cậu trút giận, phẫn nộ chỉ trích, "Mày đang nghĩ gì vậy!"
Giang Mộc Tông đội mũ giáp, đương nhiên không nghe thấy Tần Thiên Ninh nói gì.
Nhân vật do Tần Thiên Ninh điều khiển sống lại, chấm dứt sự tức giận đơn phương của Tần Thiên Ninh, cậu ta nhỏ giọng, lầm bầm đội mũ giáp lên.
Nhìn thấy Giang Mộc Tông đang nhàn nhã ngồi trên cây, nhân vật mô phỏng toàn ảnh đại khái có bảy tám phần giống người thật, phần còn lại đều là cảm giác số liệu cứng nhắc hơn so với cơ thể người, đang ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng.
Lúc mình ra cửa, có nói chào buổi sáng với Tư Ngộ Lan không nhỉ?
Lúc đó Tư Ngộ Lan có biểu cảm gì nhỉ?
Hai người vừa mới giết chết Tần Thiên Ninh nhìn thấy Giang Mộc Tông vốn dĩ định bỏ chạy, dù sao trong toàn bộ hệ thống trò chơi, danh tiếng của J nổi tiếng lẫy lừng.
Sau đó bọn họ lại phản ứng lại, vừa rồi giết chết tay sai của J, cũng không thấy J ra tay.
Sẽ không phải là treo máy đấy chứ.
Hai người quyết định mạo hiểm một phen, muốn trở thành dũng sĩ đầu tiên trong toàn server giết chết J để lưu danh thiên cổ.
Kết quả còn chưa đến gần, trước mắt mình đã một mảnh màu xám.
Giang Mộc Tông giải quyết xong hai con "ruồi nhặng", lại bắt đầu thất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro