Chương 015: Trò Chơi

Editor: Lily

Khi Tần Thiên Ninh phẫn nộ chạy về, liền nhìn thấy "thi thể" ngay dưới chân anh Tông vẫn chưa biến mất bởi vì thời gian hồi sinh còn chưa đến, ngay dưới chân anh Tông của cậu ta.

"Anh Tông, nể tình mày đã báo thù cho tao," ý nghĩ xuất hiện trong cái đầu đơn giản của Tần Thiên Ninh, khiến cho cậu ta nước mắt lưng tròng, "Tao sẽ tha thứ cho mày--Giang Mộc Tông!"

Đột nhiên Giang Mộc Tông theo phản xạ có điều kiện không phân biệt địch ta vung tay một cái!

Lưỡi đao ánh sáng màu lam tím vung tới, Tần Thiên Ninh vừa né sang một bên, vừa tức giận, đại nghịch bất đạo gọi cả tên họ anh Tông.

Omega nghe thấy hai chữ "Mộc Tông", cuối cùng cũng hoàn hồn.

"Gì đó?" Phát hiện là Tần Thiên Ninh, Giang Mộc Tông đang theo bản năng đứng thẳng lưng lại thả lỏng, "Mắc gì ầm ĩ?"

Tần Thiên Ninh nước mắt lưng tròng, đứng dưới gốc cây, điều khiển nhân vật ngẩng đầu nhìn lên, "Anh Tông, hôm nay mày sao vậy? Tâm hồn treo ngược cành cây à."

Giang Mộc Tông vừa mở bảng điểm trò chơi, chú ý thấy mình vô thức "giết người", suy nghĩ lại quay về lúc nãy, Giang Mộc Tông có chút bực bội, đối với hành vi thất thần nghĩ đến Tư Ngộ Lan của mình rất không hiểu.

Chắc là di chứng của kỳ phát tình giả nhỉ?

Ngày đầu tiên cậu lén Tư Ngộ Lan ra ngoài đánh nhau, cũng đâu có......Omega như vậy.

Giang Mộc Tông nghĩ đến tính từ này.

"Anh Tông?" Tần Thiên Ninh nhìn thấy Giang Mộc Tông từ trên cành cây nhảy xuống, căng thẳng lùi về phía sau hai bước, "Nếu hôm nay mày không khỏe, mai tụi mình chơi tiếp đi."

Giang Mộc Tông buột miệng thốt ra, "Ngày mai tao có việc."

"Hả?"

"......"

Bởi vì Tư Ngộ Lan nói chiều mai phải đi gặp một người.

Giang Mộc Tông rất bất mãn với hành vi tự giác nghe theo sắp xếp của Tư Ngộ Lan của mình.

Nhất là sáng nay, một ánh mắt dư thừa Tư Ngộ Lan mà cũng không cho cậu.

Vậy mà mình còn ở đây tâm tâm niệm niệm.

Càng nghĩ càng bực bội, Giang Mộc Tông đi càng lúc càng nhanh, Tần Thiên Ninh đi theo phía sau, cậu ta chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Giang Mộc Tông?

Trong lòng hiếu kỳ, lại không dám hỏi.

Giang Mộc Tông lại đột nhiên dừng lại.

"Tần Thiên Ninh, Beta mấy người nhìn nhận Omega như thế nào?"

"Hả?" Tần Thiên Ninh bị hỏi đến ngây người, không chút do dự nói, "Có chút đỏng đảnh? Hơi làm người ta lo lắng, dễ vào bệnh viện, sẽ gây phiền phức gì đó."

"Tao đỏng đảnh sao?"

Tần Thiên Ninh mới phản ứng lại, Giang Mộc Tông cũng là Omega.

Lập tức lắc đầu, "Đương nhiên không!"

"Nói thật, mày là Omega đặc biệt nhất trong số những Omega mà tao quen biết!"

"Mày quen biết mấy người?" Giang Mộc Tông phản ứng lại.

Tần Thiên Ninh thật sự bắt đầu đếm, sau đó đưa ra một con số, "25 người."

Đây là số lượng bạn học Omega từ nhỏ đến lớn của Tần Thiên Ninh, cộng thêm mẹ của Tần Thiên Ninh, không tính Giang Mộc Tông.

Giang Mộc Tông không để ý chuyện này, lại hỏi, "Đều đỏng đảnh sao?"

"Dù sao sau này em kết hôn, sẽ không tìm Omega," Tần Thiên Ninh vừa hái thảo dược, chuẩn bị cứu vãn một chút sinh mệnh trị vừa mới bị giết chết của mình, cúi đầu, va vào một người khác, "Xin lỗi--lớp trưởng?!"

Chủ đề kết thúc bằng việc Tần Thiên Ninh đụng phải lớp trưởng Tề Gia.

"Nếu tôi nhớ không nhầm," nhân vật hư cấu đại diện cho Tề Gia cũng có một cặp kính gọng đen, Tề Gia đẩy một cái, "Tần Thiên Ninh, cậu xin nghỉ bệnh."

Tần Thiên Ninh cười khan nói, "Cái này thả lỏng thân tâm có lợi cho bệnh tình hồi phục."

Ánh mắt của Tề Gia chạm đến J đang đứng bên cạnh ruộng thuốc, cậu ta vừa mới đến trò chơi này, một lòng muốn bắt Tần Thiên Ninh về quy án, còn chưa hiểu rõ đại danh lừng lẫy của J, trong mắt thoáng qua một tia địch ý, "Đây là ai?"

"Đây là đại thần trong game!" Tần Thiên Ninh còn nhớ Giang Mộc Tông không muốn bại lộ, che giấu nói, "Bọn tôi quen biết nhau trong trò chơi, tôi bám đùi."

J đứng xa, Tề Gia chỉ cảm thấy bóng dáng quen thuộc, thấy Tần Thiên Ninh nói như vậy, cũng không nghi ngờ nhiều, "Tần Thiên Ninh, ngày mai cậu về trường làm thủ tục xin nghỉ, nếu không tôi sẽ giúp cậu làm."

"Đừng mà," Tần Thiên Ninh trong lòng khổ, anh Tông của cậu ta ngày kia mới có thể về trường, ngày mai cậu ta đi học, chắc chắn không có gì thú vị, còn phải bị Tề Gia bắt bổ túc, ánh mắt chạm đến thuộc tính sơ cấp trên người Tề Gia, "Lớp trưởng, cậu mới đến trò chơi này à? Tôi dẫn cậu đi dạo?"

Thấy động tác gật đầu của Tề Gia, Tần Thiên Ninh thở phào nhẹ nhõm, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Giang Mộc Tông, nói rõ tình hình.

Giang Mộc Tông lại cau mày, nhân vật game của cho Tề Gia ở phía xa đang nhìn về phía bên này, "Cậu ấy Alpha, đối với Beta mày quan tâm có chút hơi quá rồi đấy?"

Ngay cả việc học bổ túc, Giang Mộc Tông vẫn nhớ là Tề Gia chủ động đề xuất.

Bây giờ đều đuổi theo đến tận trong game rồi.

Tần Thiên Ninh còn thề son sắt rồi suy đoán, "Cậu ấy chính là muốn tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tao!"

Giang Mộc Tông muốn nói người ta là cánh tay phải của thầy cô, vì sao phải tìm cảm giác tồn tại ở chỗ mày.

Cuối cùng vẫn không nói gì, thả người đi.

Xoay người một con chim bồ câu bay đến trước mặt cậu, trên chân buộc một ống thư nhỏ.

Là thư hệ thống nhận được thư.

Giang Mộc Tông liếc mắt một cái, hai tay đã chuẩn bị xé thư khựng lại.

Một hàng chữ bắt mắt trên thư thu hút sự chú ý của cậu.

"Giám đốc, xưởng làm game này đã bị chúng ta thu mua thành công, về mảng lợi ích thua lỗ mấy năm gần đây, đây là tài liệu do nhân viên phụ trách của xưởng làm game giao nộp." Triệu Xuyên đưa tài liệu trong tay qua.

Thừa dịp Tư Ngộ Lan đang xem xét tài liệu, Triệu Xuyên lại đặt một phần khác lên bàn, "Đây là về phương án làm thế nào để xưởng làm game này có lợi nhuận, do bộ phận marketing đưa ra."

Tư Ngộ Lan ngẩng mắt nhìn Triệu Xuyên, "Làm tốt lắm."

Triệu Xuyên khiêm tốn cười cười, "Ý của bộ phận marketing là, lợi dụng sức ảnh hưởng của trò chơi này, tổ chức một cuộc thi đấu, đồng thời thiết lập các giải thưởng cá nhân, thu hút người chơi trò chơi đến tham gia thi đấu, đồng thời hợp tác với trang web phát sóng trực tiếp, tăng thêm lượt xem, đẩy mạnh tiêu dùng, mở rộng sức ảnh hưởng."

"Không phải là do bộ phận marketing đến báo cáo sao?" Tư Ngộ Lan tùy ý hỏi.

Triệu Xuyên trả lời, "Trưởng phòng Trương cảm thấy năng lực diễn đạt của mình chưa tốt, nhờ tôi chuyển đạt."

Tư Ngộ Lan gật đầu, không quá để ý, bản kế hoạch trong tay mạch lạc rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, hoàn toàn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về năng lực diễn đạt.

Tiềm năng phát triển của trò chơi này rất tốt, gần đây xuất hiện thua lỗ, là do những người hợp tác không muốn ra mặt, Tư Ngộ Lan liếc mắt một cái liền nhìn trúng tiềm năng phát triển của trò chơi này.

"Có thể, cứ làm như vậy đi," Tư Ngộ Lan lật đến trang cuối cùng của tài liệu, ngón tay gõ gõ vào chỗ giải thưởng đặc biệt, "Cái này chưa đủ nặng."

Triệu Xuyên liếc nhìn chữ in đậm màu đen tiêu chuẩn phía trên viết một triệu, hỏi, "Vậy ý của ngài là?"

Tư Ngộ Lan trầm ngâm một lát, nói, "Ngoài một triệu ra, quán quân có thể trở thành người đại diện của trò chơi này, ký hợp đồng chính thức, sở hữu 2% cổ phần của trò chơi này, thời hạn hợp đồng từ một năm trở lên, ngoài ra các giải thưởng khác, trên cơ sở ban đầu, tăng thêm 30%."

"Vâng," Triệu Xuyên lập tức đáp, "Nhưng kế hoạch của bộ phận marketing là, vị trí người đại diện này sau khi tổ chức cuộc thi thành công, sẽ mời minh tinh đang nổi."

"Không cần," Tư Ngộ Lan cong ngón tay lại, khớp ngón tay gõ hai cái lên bàn, "Cứ làm đi."

Triệu Xuyên không hỏi thêm nguyên nhân, xác nhận Tư Ngộ Lan không có việc gì khác, liền rời đi.

Tư Ngộ Lan mở trò chơi vừa mới nói đến ra.

Anh trước khi thu mua đã mua thiết bị thực tế ảo, tải trò chơi xuống, phân tích đại khái điểm thu hút và tiềm năng phát triển của trò chơi, mới bảo người đi tham gia thu mua.

Đây là hạng mục đầu tiên hoàn toàn thuộc về anh sau khi anh tiếp quản chi nhánh trong nước.

Do anh bắt đầu, anh cũng có thể vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ.

Tư Ngộ Lan sẽ không cho phép thất bại, anh cũng sẽ không thất bại.

Đây là lòng tin và kiêu hãnh của anh.

Trong trò chơi rất náo nhiệt, trên hành lang nối liền giữa các tòa nhà cao tầng người đến người đi tấp nập, Tư Ngộ Lan chỉ liếc mắt một cái, liền đi ra ngoài thành.

Tư Ngộ Lan không có sở thích chơi game, trực tiếp điều khiển nhân vật ảo đeo một chiếc mặt nạ lên, che kín mít, chỉ lộ ra một chút cằm trắng nõn.

Đang ngẩng đầu cảm thấy màu sắc của bầu trời ảo có thể tối ưu hóa thêm một chút, một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống.

Rất khó tưởng tượng trong bối cảnh khoa học kỹ thuật hiện đại như vậy, lại có một cái lưới.

Từ xa chạy tới hai người, nhìn thấy Tư Ngộ Lan thất vọng tràn trề.

"Cấp bậc thấp như vậy, trang trí đều là hệ thống tự làm, chắc chắn không có thứ gì tốt."

"Lãng phí một cái lưới," một người khác phẫn nộ bất bình, cau mày muốn vỗ Tư Ngộ Lan hai cái, lại bị né tránh, người này bị động tác của Tư Ngộ Lan chọc giận, gọi đồng bọn, "Theo tôi thấy, không bằng trực tiếp đánh một trận, vừa hay hôm nay vận may không tốt, tâm trạng cũng không tốt, cho tên lính mới này một bài học."

Tư Ngộ Lan không muốn dây dưa với hai người này, điều khiển nhân vật đi gỡ cái lưới trên người, chỉ gỡ hai cái, liền phát hiện như vậy sẽ bị quấn càng chặt, hai người kia cũng ngày càng đến gần.

Một viên đá vừa hay ném trúng vai của Tư Ngộ Lan.

Hai người kia đang đắc ý cười lớn, trong tay đều là đá không đáng tiền, đánh trúng người cũng sẽ không gây ra thương tổn gì lớn, nhưng rõ ràng đây là làm nhục người khác.

Tư Ngộ Lan ghi nhớ ID của hai người, tháo mũ giáp xuống, gửi ID cho Triệu Xuyên, bảo cậu ta xử lý.

Đợi đến khi quay lại trò chơi, lại phát hiện hai người kia đã nằm trên mặt đất, đang đợi hồi sinh.

Bản thân mình cũng được gỡ ra khỏi lưới.

"......Cậu không sao chứ? Bị ngắt kết nối à?" Một giọng nói thiếu niên trong trẻo truyền đến.

Tư Ngộ Lan quay đầu nhìn, nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên khựng lại, không nói gì nhiều, chỉ là không dấu vết liếc nhìn bảng tên nhân vật trước ngực thiếu niên, phía trên là ID của người chơi, "Cảm ơn."

J.

Cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng.

Tư Ngộ Lan tuy rằng mới chơi không lâu, nhưng đã nghe nói qua danh tiếng của người này.

Nhưng không ngờ tướng mạo lại giống Omega trong nhà đến vậy.

Thiếu niên không phát hiện ra sơ hở, đơn giản hai câu giới thiệu cho Tư Ngộ Lan về công dụng của cái lưới kia, "Cậu mới chơi trò chơi, có thể tìm một người dẫn đường dẫn cậu theo, sẽ dễ làm quen hơn."

Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Tư Ngộ Lan, trực tiếp rời đi.

Tư Ngộ Lan thì tháo mũ giáp xuống, chú ý thấy sắc trời bên ngoài có chút tối xuống, mở điện thoại ra, "Bây giờ đang ở đâu?"

Đối phương không trả lời, mãi đến hai mươi phút sau mới nhận được một tin nhắn thoại, "Anh, em đang ở thư viện, giờ về nhà đây."

Vậy chắc chỉ là hơi giống mà thôi.

Tư Ngộ Lan không cho rằng Giang Mộc Tông sẽ nói dối mình, hơn nữa trong đầu Tư Ngộ Lan thì việc chơi game không phải là chuyện gì đáng để nói dối.

Beta liếc nhìn thời gian, bốn giờ bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa là tan làm, "Tôi đến đón em."

Giang Mộc Tông căn bản không phải ở thư viện, cậu vội vàng từ chối, "Em tự về được mà."

"Không sao, tiện đường thôi."

Tần Thiên Ninh vất vả lắm mới lễ phép tiễn Tề Gia đi, chạy đến bên cạnh anh Tông của cậu ta, Omega vừa hay ngắt kết nối, cậu ta cũng vội vàng tháo mũ giáp xuống, "Anh Tông?"

"Tao về trước đây," Giang Mộc Tông vỗ vai Tần Thiên Ninh, "Ngày kia về trường rồi hẹn sau."

Tần Thiên Ninh ngây ngốc, "Sao lẹ vậy?"

"Tao nói với Tư Ngộ Lan là tao đang ở thư viện, anh ấy cứ nhất định phải qua đón tao về nhà," Giang Mộc Tông oán trách nói, "Phiền chết đi được, chuồn đây."

Tần Thiên Ninh: "......"

Sao cậu ta thấy Giang Mộc Tông đâu có vẻ gì là phiền đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro