Chương 017: Nhà tôi
Editor: Lily
Omega trong lòng Kiều Cẩm Đình lại ngây ngẩn nhìn hai người Tư Ngộ Lan ở phía xa, khiến cho Kiều Cẩm Đình chú ý, "Sao vậy, em quen biết?"
Omega cúi đầu cười cười, nhỏ giọng nói, "Trông rất giống bạn học của em, nhưng cậu ấy hẳn là sẽ không xuất hiện ở đây."
Giang Mộc Tông cũng không biết mình đã bị nhận ra, đang dựa vào trong lòng Tư Ngộ Lan được anh dẫn đi, rõ ràng tay người đàn ông khoác trên vai mình, là nắm thành quyền, hờ hững đặt ở phía trên, hai người cũng không áp sát nhau chặt chẽ.
Nhưng Omega luôn lo lắng, liệu có bị đối phương phát hiện nhịp tim mất kiểm soát của mình hay không.
Ý thức được mình nảy sinh ý đồ với Tư Ngộ Lan, Giang Mộc Tông bên trong không hề rụt rè, hướng nội như trên mặt, dùng thời gian năm phút ngắn ngủi liền tiêu hóa sự thật này.
Thích một người cũng không phạm pháp, hơn nữa đối phương trở thành người giám hộ của mình, không chừng chính là duyên phận đã định sẵn?
Trong lòng cậu suy nghĩ lung tung, lúc vai trống không liền bị đứt mạch suy tư.
"Xe của cậu tôi đã cho người lái ra rồi," An Vũ nói, "Có muốn đua một trận không? Vừa rồi chỉ có Kiều Cẩm Đình nộp thẻ."
Hội viên đều có thẻ chuyên dụng của riêng mình, phía trên có ghi chép thông tin của chủ nhân, nếu muốn thi đấu, cần phải nộp thẻ lên trên, do hệ thống ghép cặp thi đấu ngẫu nhiên.
Nếu chỉ có một mình Kiều Cẩm Đình nộp thẻ, Tư Ngộ Lan lại nộp lên, chắc chắn sẽ là đối thủ của nhau.
"Không cần," Tư Ngộ Lan nhớ tới lúc vừa rồi đi ngang qua trước mặt Kiều Cẩm Đình, bị gió thổi qua mùi rượu, cau mày, nhàn nhạt nói, "Tôi tự mình lái là được."
Nói xong, đưa tay khẽ đẩy lưng Giang Mộc Tông, thúc giục người đi về phía trước, "Tôi giao người cho cậu, trông kỹ Mộc Tông."
"Anh--" Giang Mộc Tông vội vàng mở miệng, lại bị Tư Ngộ Lan cắt ngang.
"Ngoan một chút," giọng nói của Tư Ngộ Lan cách mũ bảo hiểm truyền ra, lại bị tiếng gió cuốn đi, từng lớp từng lớp hao tổn đi cảm xúc vốn đã không nhiều trong giọng nói của người đàn ông, "Đi theo An Vũ, tôi sẽ qua đón em."
Giang Mộc Tông mím môi, cuối cùng chỉ đáp một tiếng, nhìn người đàn ông cao ráo, đôi chân dài càng đi càng xa.
"Đi thôi, bé Omega," An Vũ huýt sáo một tiếng, Alpha cao lớn thô kệch hiển nhiên không chú ý đến cảm xúc của Giang Mộc Tông, "anh dẫn em đi sân trong nhà."
Giang Mộc Tông nghe tiếng quay đầu lại, "Sân trong nhà?"
"Ừm, dành cho người mới học, an toàn và thú vị hơn," An Vũ giới thiệu, "Tương đối thích hợp với Omega."
Tư Ngộ Lan trước khi đến đã nhờ An Vũ, bảo cậu ta dẫn Omega vào trong dạy.
Giang Mộc Tông vẫn có chút lưu luyến, "Vậy còn sân này thì sao?"
Điện thoại của An Vũ vang lên một tiếng, sau đó Giang Mộc Tông liền nhìn thấy Alpha cao to này lộ ra nụ cười không phù hợp với tính cách, bên tai truyền đến lời giải thích cũng qua loa, "Đây là cho người lớn chơi, trẻ con không được gây rối đâu nhen."
Tư Ngộ Lan rất thích đua xe.
Hai bên cảnh sắc bay nhanh lùi về phía sau, chỉ có anh một đường thẳng tiến, con đường bằng phẳng, càng đi càng xa, ngay cả ánh sáng cũng không chiếu tới được, Tư Ngộ Lan đạp chân ga, mang theo một tia tàn nhẫn, không chút do dự lao qua.
Bên tai ngoài tiếng động cơ và tiếng gió vù vù, không có một chút tạp âm nào, chỉ có mình anh rong ruổi trong màn đêm vô biên lại tĩnh mịch này.
Trong mắt không chứa bất kỳ cảm xúc gì, lạnh lùng lại kiên định, tay và chân thuần thục thao tác các loại thiết bị trên xe, một bộ động tác làm ra nước chảy mây trôi, rõ ràng tốc độ xe cực nhanh, cây cối lướt qua chỉ còn lại tàn ảnh, nhưng trong động tác của người này, lại mang theo một chút hương vị chậm rãi.
Tư Ngộ Lan hưởng thụ cảm giác này.
Môn thể thao kích thích như vậy, bị một đôi tay, một đôi chân của anh, dễ dàng nắm giữ giữa ý niệm của mình.
Anh chưa bao giờ là người tuân thủ quy tắc.
Khi một vòng kết thúc, Tư Ngộ Lan đem xe của mình uốn với góc độ gần như hoàn mỹ dừng lại, trong lòng nhất thời dâng lên sự thỏa mãn dễ chịu và đắc ý.
Tư Ngộ Lan một tay tháo mũ bảo hiểm, ôm vào trong khuỷu tay, tay kia hất tóc ra sau, giữa trán lấp lánh ánh mồ hôi, trong đôi mắt sáng lấp lánh.
Đi đến gần, Tư Ngộ Lan mới phát hiện ra không đúng, khu vực nghỉ ngơi không náo nhiệt như lúc anh rời đi, hình như đều tụ tập ở phía sân trong nhà.
Tư Ngộ Lan ánh mắt ngưng lại, nghĩ đến Omega mình đưa đến, đi về phía bên kia.
Mọi người đều ở vòng ngoài, ở trung tâm, hai nhóm người đang giằng co.
Trong đó một bên chính là An Vũ và Giang Mộc Tông.
Giang Mộc Tông được An Vũ che chở ở phía sau, Tư Ngộ Lan ngược lại còn không nhìn rõ thần sắc.
Phía đối diện là Kiều Cẩm Đình, và một Omega.
Bên tai Tư Ngộ Lan truyền đến tiếng bàn tán náo nhiệt, ríu rít, Tư Ngộ Lan từ trong đó rút ra thông tin chính, hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Sân trong nhà chuyên dành cho người mới học, mỗi đường đua đều rộng hơn hai lần so với chiều rộng của xe đua, An Vũ đơn giản giảng cho Giang Mộc Tông phương pháp thao tác xong, Giang Mộc Tông rất nhanh liền có thể khiến xe đua chạy ổn định trong đường đua.
Omega vừa mới có được đồ chơi mới, đối với việc mình nhanh chóng nắm giữ được yếu lĩnh rất là đắc ý, trong lòng còn đang nghĩ có thể sẽ nhận được lời khen ngợi của Tư Ngộ Lan hay không.
An Vũ thì bị những người quen khác trong câu lạc bộ gọi qua nói chuyện.
Bên ngoài sân có thi đấu, sân trong nhà đương nhiên cũng có, Giang Mộc Tông cởi bỏ lớp da ngoan ngoãn kia, bên trong đều là dã tính khó thuần, hiểu rõ quy tắc thi đấu xong, lập tức liền báo danh.
Kết cục đương nhiên là thắng.
An Vũ đi đến trước xe của Giang Mộc Tông, huýt sáo một tiếng, "Lợi hại đấy, nhóc con."
Giang Mộc Tông ngượng ngùng cười cười, trên mặt hồng ửng.
Omega thua cuộc lại trưng cái mặt khó coi trừng mắt nhìn Giang Mộc Tông một cái, giận dỗi đi ra ngoài.
"Thua là không chịu nổi," An Vũ không để ý châm chọc một câu, chủ đề lại chuyển qua, "Nếu thích lái, sau này bảo Lão Sư thường xuyên dẫn em tới."
"Anh ấy rất thích đua xe sao ạ?" Giang Mộc Tông hiếu kỳ nói, "Cảm giác anh ấy và đưa xe không liên quan đến nhau."
"Đó là em không hiểu cậu ấy," An Vũ gõ gõ mũ bảo hiểm của Giang Mộc Tông, đưa tay ý bảo, "Em nhìn tủ trưng bày đi, phía trên đều là vinh dự mà câu lạc bộ này giành được trong các cuộc thi lớn nhỏ, mấy cái ở trên cao nhất, một nửa trong đó đều là do một mình anh của em giành được."
Giang Mộc Tông có chút ngỡ ngàng, chạy qua xem, bên cạnh mỗi chiếc cúp đều đặt một tấm bảng, phía trên khắc tên người sở hữu, ba chữ Tư Ngộ Lan, ở trên đỉnh tủ, chiếm cứ một nửa giang sơn.
An Vũ vẫn còn đang thêm mắm thêm muối kể về câu chuyện truyền kỳ của Tư Ngộ Lan, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam.
"Chính là nó hả?" Trong giọng nói xen lẫn hơi rượu, Kiều Cẩm Đình khoác tay lên cằm người trong lòng, đôi mắt lơ đãng nhìn qua.
"Đúng vậy, anh Đình anh mau báo thù cho em." Omega vừa mới thua cuộc làm nũng.
Kiều Cẩm Đình ôm eo Omega, hiển nhiên bị sự yếu đuối làm nũng của Omega lấy lòng, tùy ý đáp, "Yên tâm, có anh Đình ở đây."
An Vũ nghe vậy quay người lại, chắn trước mặt Giang Mộc Tông, thân hình Alpha đem Giang Mộc Tông che kín mít, "Cậu Kiều, cậu sẽ không bắt nạt một Omega chứ?"
"Cậu An nói gì vậy," Kiều Cẩm Đình ngáp một cái, hơi rượu xâm chiếm thần trí của hắn, khoát tay áo, "Thi đấu mà thôi, không tính là bắt nạt."
An Vũ nói, "Cậu muốn so tài, nên đi ra sân ngoài."
"Sân ngoài không có người mà," Kiều Cẩm Đình bất đắc dĩ nói, "Nếu bạn nhỏ này lợi hại như vậy, chơi với tôi cũng đâu sao."
An Vũ hừ một tiếng, "Em ấy cũng không phải là người đang nằm lòng cậu, tùy tiện cậu đùa bỡn!"
"Cậu An bảo vệ chặt chẽ như vậy, chẳng lẽ đây chính là đối tượng xem mắt mà ông cụ An sắp xếp cho cậu?" Kiều Cẩm Đình nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một chút lưu manh, "Cũng không biết cậu An nhỏ ở nước ngoài sống có tốt không, có thể uống được rượu mừng của anh trai không nhỉ?"
Vòng tròn chỉ có ngần ấy, chuyện xấu trong nhà các gia tộc ai mà không biết, nhưng dám nói ra khiêu khích như vậy, sợ là không có mấy người, Kiều Cẩm Đình tiếp tục nói, "Dù sao cũng là đứa không coi tình cảm cha nuôi ra gì, ngay cả anh trai cũng dám quyến rũ, đồ máu lạnh."
Sắc mặt An Vũ thay đổi, cậu ta làm người luôn thẳng thắn, nghe thấy Kiều Cẩm Đình nhắc đến An Yến, nắm tay trong nháy mắt siết chặt định xông ra, bị người phía sau kéo lại.
Giang Mộc Tông đã bị Tư Ngộ Lan dẫn đến An gia, tuy rằng không nói mấy câu, nhưng An Vũ và ông cụ An tranh cãi, Giang Mộc Tông tâm tư nhạy cảm nên chỉ mấy câu đối thoại, cậu liền hiểu rõ mâu thuẫn trong đó.
Omega gấp giọng nói, "Anh An Vũ, nếu bị bố anh biết anh là vì cái gì mà đánh nhau, lần sau anh trai dẫn em tới, phỏng chừng sẽ không gặp được anh nữa rồi."
"Anh đây không phải lần đầu tiên bị cấm túc--" An Vũ lửa giận chưa tan, trong lòng thoáng qua một một suy nghĩ "mình vậy mà có thể bị một Omega ngăn lại", nhưng cậu ta không để tâm, chỉ muốn đánh cho thằng khốn dám sỉ nhục An Yến này một trận.
"Ba anh cũng sẽ càng thêm ghét Omega mà anh thích!" Giang Mộc Tông rốt cuộc không địch lại sức lực của Alpha trưởng thành, suýt chút nữa đã để vuột mất, cắn răng mới thấp giọng hét ra câu này, "Omega mà anh thích sẽ đau lòng lắm."
Trước mắt An Vũ hiện lên nước mắt của An Yến, nắm đấm siết chặt buông lỏng, bực bội nói, "Vậy cứ bỏ qua cho thằng này à?"
"Dạy dỗ người khác luôn có cách tốt hơn so với động thủ ngay tại chỗ." Giang Mộc Tông nháy mắt mấy cái, lời còn chưa nói xong, đã bị Kiều Cẩm Đình cướp lời.
Thì ra là Giang Mộc Tông từ sau lưng An Vũ đứng ra, lộ ra thân hình, vòng eo của thiếu niên thon nhỏ, khiến cho Kiều Cẩm Đình say khướt mắt sáng lên: "Cưng là Omega nhà ai?"
Lại không đợi Giang Mộc Tông trả lời.
Một giọng nam từ trong đám đông truyền ra.
"Nhà tôi."
Tư Ngộ Lan ôm mũ bảo hiểm, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Giang Mộc Tông, trên dưới đánh giá Omega, xác định người không có vấn đề gì, khó có được chủ động đưa tay vỗ vỗ vai An Vũ, giọng nói lạnh nhạt, "Nếu tôi động thủ, bố cậu hẳn là sẽ chẳng làm gì được tôi."
Không đợi An Vũ trả lời, xoay người lại, đứng trước mặt Giang Mộc Tông, "Cậu Kiều cảm thấy nhàm chán, muốn so tài, tôi có thể chơi cùng."
Giang Mộc Tông từ lúc nhìn thấy Tư Ngộ Lan trong nháy mắt đó, trong mắt liền lấp lánh ánh sáng.
"Nhà tôi".
Ba chữ ở trong đầu Omega tuần hoàn phát lại.
Cậu biết ý tứ của Tư Ngộ Lan không phải là cái mà cậu hiểu, nhưng vẫn không khống chế được nhịp tim của mình.
Thì ra lúc mình và người khác nảy sinh mâu thuẫn, là có người có thể đứng trước mặt bảo vệ mình, mà không phải đứng ở đối diện chỉ trích mình không hiểu chuyện.
"Lão Sư," An Vũ ở bên cạnh kéo áo sau lưng Tư Ngộ Lan, nhắc nhở, "Thằng đó uống rượu rồi, nó không cần mạng, cậu thì cần."
Tư Ngộ Lan nhướng mày, "Tôi từng gặp phải kẻ phê thuốc rồi, chút rượu mà thôi."
-
Lưu ý:
Thụ luỵ công 100%, công chăm sóc thụ 100%, công thư giãn - thụ bất an, công nghiêm nghị - thụ nghe lời, công vạn nhân mê - thụ ghen tuông, công chill chờ thụ lớn - thụ dí công lên tới giường.
1. Gặp lôi thì ngưng ngay lập tức, đừng tự ngược.
2. Sủng thụ/ Sủng công / Thiên thụ cao / Thiên công cao xin dừng, đọc rồi nổ như pháo hoa ngày Tết đó mấy bà.
3. Editor team công, ai chửi công thì t xoá truyện ngay.
4. Xạo đó, xoá cái gì mà xoá. T cự lại luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro