Chương 030: Hôm nay sao vậy kìa?
Editor: Lily
"Ngoài ra về chuyện ngài bảo tôi điều tra trước đây, chuyện cậu Giang bị gửi nuôi đã có kết quả rồi," Triệu Xuyên lại đưa qua một chiếc USB, "Tất cả đều ở trong này."
Nhà ông bà nội của Giang Mộc Tông ở nông thôn, rất khó tìm được tư liệu quay chụp, tiến độ công việc của Triệu Xuyên bị chậm lại một chút.
Tư Ngộ Lan nhận USB đặt sang một bên, xua tay, "Cậu nói ở đây đi."
Quả thật giống như Tư Ngộ Lan đã đoán trước về quan hệ giữa Giang Mộc Tông và ông bà nội.
Hai người già luôn thiên vị con trai út, xem nhẹ con trai lớn, nhưng lại muốn con trai lớn chăm sóc con trai út, và cho rằng đó là điều hiển nhiên, cho nên người anh không chịu nổi áp bức, trong một đêm đã thu dọn hành lý rời đi, đến thành phố lớn lập nghiệp, làm hai người già rất bất mãn.
Sau này Giang Nhất Tĩnh có chút thành tựu, lúc đó tập đoàn Giang Nhất vẫn còn là một công ty nhỏ, Giang Nhất Tĩnh còn tự mình tìm được một bạn gái có gia cảnh rất tốt, hai người yêu nhau được hai năm, quyết định đính hôn, trước khi đính hôn có đưa bạn gái về nhà ra mắt.
Nhìn con trai lớn dần dần thoát khỏi sự khống chế của mình, hơn nữa lại rất thành công, sự nghiệp gia đình đều viên mãn, trong lòng hai người già nhanh chóng tính toán, muốn con trai lớn đưa con trai út cùng đến thành phố, còn muốn giữ cô con dâu tương lai ở lại quê, để họ dạy dỗ con dâu thật tốt rồi để sau này có thể cùng nhau giúp đỡ Giang Nhất Tống.
Giang Nhất Tĩnh không đồng ý, cuối cùng trong lúc tranh cãi đã mang theo em trai và bạn gái cùng rời đi.
Sau này lại vì phát triển sự nghiệp, bất đắc dĩ đành gửi Giang Mộc Tông mới 5 tuổi ở nhà cha mẹ.
Giang Mộc Tông lớn lên rất giống mẹ của mình, mà hai người già lại không thích cô con dâu mà họ cho là đỏng đảnh yếu đuối này, liền đem sự ghét bỏ đối với vợ chồng Giang Nhất Tĩnh trút lên người bé Omega 5 tuổi.
Theo điều tra của thám tử mà Triệu Xuyên phái đến thôn nhỏ quê nhà họ Giang, Giang Mộc Tông ở nhà ông bà nội, nhẹ thì ăn mặc thiếu thốn, nặng thì bị nhốt vào phòng tối, với danh nghĩa là tự kiểm điểm bản thân.
"Không bị đánh sao?" Tư Ngộ Lan càng nghe, giữa mày càng nhíu chặt, thấy Triệu Xuyên dừng lại, anh liền nhớ đến những lời nói đứt quãng mà Omega đã nói khi mất tỉnh táo, hỏi, "Bị châm kim chẳng hạn."
"Cái này thì không có, nhưng trong ảnh chụp thời thơ ấu của cậu Giang, quả thật có mấy tấm lộ ra dấu vết bị châm."
Triệu Xuyên lấy ra mấy tấm ảnh từ điện thoại, trong đó có hai tấm có thể thấy rõ dấu vết sưng đỏ bị che khuất một nửa trên người.
Tư Ngộ Lan nhận điện thoại, phóng to xem xét, nhíu mày hỏi, "Vợ chồng Giang Nhất Tĩnh không biết vụ này sao?"
"Cậu Giang ở nhà ông bà nội hết tiểu học, đến cấp hai mới được đón về, vợ chồng Giang Nhất Tĩnh chắc là không biết."
"Ừm, biết rồi," Tư Ngộ Lan trả điện thoại lại, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, chuyển sang nhắc đến một chuyện khác, "Tổng công ty sẽ phái người đến thị sát vào nửa tháng sau, cậu nhớ phối hợp thời gian với bên đó cho tốt."
Triệu Xuyên lập tức đáp, xác nhận Tư Ngộ Lan không có chỉ thị gì khác, liền ra ngoài.
Mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, bây giờ trời tối cũng khá sớm, lúc này ngoài cửa sổ đã tối sầm, Tư Ngộ Lan làm xong công việc cần làm ngày hôm nay, chuẩn bị đến phòng nghỉ uống một ống dinh dưỡng rồi nghỉ ngơi, lúc đứng lên chú ý đến chiếc USB trên bàn, liền cầm theo vào phòng nghỉ.
Lúc này mới nhìn thấy điện thoại của mình trên bàn, buổi trưa anh để sạc ở đây, bận rộn cả buổi chiều nên anh cũng không chú ý đến việc không thấy điện thoại, vừa cầm lên thì điện thoại tự động sáng màn hình, yên tĩnh, không có một tin nhắn nào, chỉ có một dòng nhắc nhở lịch trình lẻ loi, ba ngày sau là sinh nhật của anh.
Tư Ngộ Lan động ngón tay, gạt bỏ tin báo kia đi, điện thoại còn chưa kịp đặt xuống đã nhận được một cuộc gọi video, sau khi bắt máy, đối diện là một cặp vợ chồng già hiền từ.
"Ông ngoại, bà ngoại." Tư Ngộ Lan gọi.
"Ừ, Lan Lan, bây giờ đang làm gì đó?" Người đàn ông tóc hoa râm hỏi.
Tư Ngộ Lan: "Con vừa làm xong việc đang nghỉ ngơi, có chuyện gì sao ạ?"
Ông ngoại đỡ mắt kính lão, vẻ mặt nghiêm túc, "Nghe mẹ con nói, con và họ cãi nhau à?"
"Không tính là cãi nhau," Tư Ngộ Lan đáp một tiếng, "Chỉ là nói ra một chút sự thật, cũng để bọn họ chơi vui vẻ hơn."
"Haizz, tùy con vậy, không muốn để ý thì thôi," hai người già đương nhiên biết con gái con rể mình là người thế nào, nghe thấy lời Tư Ngộ Lan cũng không nói thêm gì nữa, "Nghe ba con nói, giờ con đang chăm sóc nhóc Omega nhà họ Giang kia à?"
Tư Ngộ Lan thấy hai người già đã bỏ qua chuyện của ba mẹ mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, "Vâng, bây giờ đang ở chỗ con."
Bà ngoại cười hiền từ, "Ở chung có ổn không?"
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Không có mâu thuẫn gì."
"Có người bên cạnh bầu bạn với con, chúng ta cũng yên tâm," bà ngoại nói, "Trong lòng con chỉ có công việc, có một đứa trẻ như vậy để con phân tâm cũng là chuyện tốt."
Tư Ngộ Lan thuận theo chủ đề mà nhớ lại một số việc, "Quả thật cũng thoải mái hơn trước một chút."
"Đúng rồi," bà ngoại lại nói, "Hai ngày trước bà nói chuyện với bạn cũ, con nhà người ta nhỏ hơn con 2 tuổi đang làm nhiếp ảnh gia, bà xem ảnh rồi, trông cũng đẹp trai lắm, là Beta, gần đây đang ở thành phố của con đấy, con có thời gian thì gặp mặt nhé."
Anh cũng dự đoán trước chủ đề này, Tư Ngộ Lan nhướng mày, "Bà ngoại, bây giờ bà đừng lo lắng những chuyện này nữa, con cũng không có thời gian mà."
Bà ngoại cũng đã đoán trước được Tư Ngộ Lan sẽ từ chối, "Lan Lan, ông bà đều đã lớn tuổi, chỉ có mình con là người nhà, muốn nhìn thấy con hạnh phúc viên mãn, lúc chúng ta đi cũng yên lòng, bà ngoại cũng không phải ép con, con cứ gặp mặt trước đi, không thích thì thôi, được không?"
"Vâng," Tư Ngộ Lan nhìn hai người già chiếm gần như toàn bộ tình thân của mình, anh gật đầu đồng ý, "Vậy bà cho con thông tin liên lạc của cậu ấy đi."
"Được, được," bà đã đạt được nguyện vọng cười nói, "Như vậy mới đúng chứ, cho dù không yêu đương thì kết bạn cũng tốt mà."
Tư Ngộ Lan lại nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi bà ngoại, An Yến chắc cũng sắp về rồi, vẫn phải nhờ bà chăm sóc thêm."
Hai người già đã cưu mang An Yến trong một thời gian dài tất nhiên biết rõ những khúc mắc bên trong, thở dài, "Nhà họ An vẫn không chịu sao?"
Tư Ngộ Lan nói, "Chuyện này An Vũ tự lo liệu, con chỉ làm những gì có thể."
Sau khi cúp điện thoại, Tư Ngộ Lan không nhận được thông tin liên lạc mà bà ngoại gửi, ngược lại trực tiếp nhận được tin nhắn xác nhận kết bạn, ảnh đại diện là một buổi chiều tà, tin nhắn xác nhận chỉ viết hai chữ, "Xem mắt."
Quả là đơn giản rõ ràng, sau khi đồng ý kết bạn, hai người trao đổi tên cho nhau, đối phương hình như cũng là một người ít nói, chỉ trò chuyện vài câu thì việc ai mạnh người nấy làm, Tư Ngộ Lan cũng không để trong lòng, bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng máy tính nhận được email, Tư Ngộ Lan tiện tay để điện thoại xuống.
Đợi đến khi mở lại điện thoại, thời gian đã hiển thị 8 giờ 20 phút tối.
Tư Ngộ Lan mở Wechat, "chậc" một tiếng, đặt đồ đang cầm xuống rồi đi ra ngoài.
Hôm nay anh lại bận mà quên mất, sau khi Giang Mộc Tông chuyển sang học nội trú, anh luôn là người đưa đón, thời gian tan học của học sinh nội trú là tám giờ, đoạn đường kia nói xa không xa nói gần không gần, lại trên đường mà Tư Ngộ Lan từ công ty về nhà, hai người liền hẹn để Tư Ngộ Lan tiện đường đón cậu về.
Xe dừng ở cổng trường, trong trường vẫn còn sáng đèn, nhóc Omega đang ngồi trong phòng bảo vệ nói chuyện với ông lão, thấy chiếc xe quen thuộc tới, liền đeo ba lô lên và tạm biệt ông rồi vui vẻ chạy ra.
Tư Ngộ Lan đợi Giang Mộc Tông cài dây an toàn xong, mới nói, "Xin lỗi, hôm nay tôi lại quên mất."
"Không sao ạ, vốn dĩ anh cũng không cần nhớ chuyện này mà," Giang Mộc Tông ngoan ngoãn nở nụ cười, tay đang cầm hộp sữa mà ông lão đưa, "Hơn nữa em ở phòng bảo vệ, cũng không bị lạnh đâu."
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Lần sau sẽ hẹn báo thức."
"Lần nào anh cũng nói như vậy hết trơn á," Omega lè lưỡi, "Chỉ cần anh nhớ đón em, em ở đây đợi một chút cũng không sao ạ."
Nếu là trước đây, Tư Ngộ Lan sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay vừa nghe đến chuyện thời thơ ấu của Giang Mộc Tông, Tư Ngộ Lan liền muốn hỏi thêm vài câu.
"Trước đây có ai quên đón em không?"
"Không có ạ," Giang Mộc Tông theo bản năng phủ nhận, cậu không thích những trải nghiệm trước kia, thậm chí có thể nói là bài xích, "Là do họ bận thôi."
Tư Ngộ Lan có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong giọng điệu của Giang Mộc Tông.
Cậu không phải là cho có lệ như trước đây, mà là theo bản năng phản bác, rõ ràng người chịu ấm ức là cậu, tại sao lại phải quả quyết nói ra những lời biện bạch cho người khác như vậy?
"Anh ơi," Giang Mộc Tông rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, cười uống một ngụm sữa, "Nửa tháng sau trường em có hội thao mùa xuân, anh có đến xem không?"
"Nửa tháng sau?" Tư Ngộ Lan có thể nhìn ra Omega đánh trống lảng, cũng không vạch trần cậu, anh không hỏi tiếp, chỉ nhíu mày nói, "Chính xác là ngày nào?"
Giang Mộc Tông nói ra một ngày, vừa nói vừa chú ý đến vẻ mặt của người đàn ông, "Hôm đó anh có việc sao ạ?"
"Ừ," Tư Ngộ Lan cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, "Hôm đó có việc rất quan trọng."
Tâm trạng mà Omega vừa mới điều chỉnh được liền chùng xuống trong giây lát, lại cười, "Không sao ạ, trường cũng tổ chức cho vui thôi..."
"2 giờ chiều tôi có thể đến được," Có lẽ là vì trước đây, trong những thời khắc quan trọng của Tư Ngộ Lan luôn vắng mặt người thân, anh vốn hiếm khi có cảm xúc dư thừa nay lại thấy đồng cảm với cậu, "Hội thao tổ chức đến mấy giờ?"
"Anh đến được ạ?" Mắt Giang Mộc Tông lại sáng lên, "Em xem tổng hợp các hạng mục, phải đến tận 4 giờ chiều, nếu anh đến, em sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm ạ!"
Hội thao cho phép mời phụ huynh, học sinh cần phải báo số lượng phụ huynh tham dự cho giáo viên chủ nhiệm, để tiện sắp xếp chỗ ngồi.
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Ừ, có thể."
Hai người vừa trò chuyện, vừa về đến nhà, Giang Mộc Tông hôm nay không tìm được lý do hợp lý để rủ anh ăn tối, lúc thay giày có chút ủ rũ.
Mãi đến khi thấy Tư Ngộ Lan đã từ nhà vệ sinh đi ra, "Rửa tay, ăn cơm."
"Hôm nay cùng nhau ăn ạ?" Giang Mộc Tông lúng túng kêu lên một tiếng.
"Ừ." Tư Ngộ Lan vén tay áo sơ mi lên, sự chú ý đều đặt ở tay áo của mình, ánh mắt không nhìn Omega lấy một cái.
Giang Mộc Tông giống như bất ngờ bị chọi trúng đầu, cậu học nội trú mấy ngày này, lần nào muốn ăn cơm cùng Tư Ngộ Lan đều phải nghĩ đủ lý do, lại không thể quá thường xuyên rủ rê, nếu không sẽ bị lộ tẩy hết.
Cho dù như vậy, Tư Ngộ Lan vẫn sẽ vì lý do công việc mà từ chối lời mời của cậu
Hôm nay sao vậy kìa?
Omega trong nhà vệ sinh ngây ngốc rửa tay rất lâu, vẫn không thể hiểu được, chẳng lẽ anh thật sự đói bụng hả ta?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro