Chương 036: Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.

Editor: Lily

Người trên giường đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ, Giang Mộc Tông nghe không rõ là gì, nhưng lại khiến cậu thoát khỏi những cảm xúc chua xót.

Cố chống đỡ cơ thể cạn kiệt vì tự cưỡng ép phóng thích pheromone, cậu đi vào nhà vệ sinh giặt một chiếc khăn mặt, rồi lại đi ra, ngồi bên giường anh, từng chút một lau trán và má cho anh.

Tư Ngộ Lan rất đẹp trai.

Giang Mộc Tông vẫn luôn biết điều này.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn Tư Ngộ Lan từ góc độ này, cậu cảm thấy trên má người đàn ông có chút ửng hồng, so với ngày thường thì có chút hiền lành, lại không có kính che chắn, đôi mắt sắc bén của anh cũng đang nhắm lại, Giang Mộc Tông mới chú ý thấy ở vị trí nếp mí của Tư Ngộ Lan có một nốt ruồi đen, nhỏ xíu, nhưng giờ phút này lại rất dễ thấy.

Rất thích hợp để người khác hôn lên.

Ngay cả màu môi cũng hồng hào hơn so với ngày thường.

Omega như bị mê hoặc, bàn tay cầm khăn dừng lại giữa không trung, bản thân cậu không tự chủ được mà sát lại gần đối phương hơn, không biết là muốn nhìn anh rõ hơn, hay là ôm ý đồ khác.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang tiếng chuông, đánh tỉnh ai đó đang càng lúc càng sát lại gần, Giang Mộc Tông lập tức thẳng người dậy, lấy khăn ướt mà cậu định lau cho Tư Ngộ Lan để úp lên mặt mình.

Hơi lạnh kích thích đầu óc đang nóng cháy của Giang Mộc Tông.

Tiếng chuông nhắc nhở cậu rằng canh giải rượu ở dưới lầu đã nấu xong.

Omega xuống lầu lấy.

Khi lên lại, người đàn ông không biết đã tỉnh lại từ khi nào, anh đang tựa lưng vào đầu giường, rất yên tĩnh.

Khi nghe thấy tiếng cửa mở thì anh cũng chỉ lười biếng liếc qua một cái.

Giang Mộc Tông suýt chút nữa thì làm chuyện xấu hổ, cậu không biết đối phương đã tỉnh từ khi nào, trong lòng cậu đập thình thịch, lại bị ánh mắt của đối phương làm cho đứng hình, đứng ở cửa một bước cũng không dám vào.

Tư Ngộ Lan mở miệng, "Đứng ở đó làm gì?"

Trong giọng nói mang theo một chút dinh dính của men rượu, nhưng lại lạnh lẽo hơn so với ngày thường.

Giống như đã cởi bỏ vẻ ngoài có chút ôn hòa thường ngày, lười biếng, bị hơi rượu bao trùm làm lộ ra bộ dạng vốn có của anh.

Trong khoảnh khắc đó, Giang Mộc Tông lại có chút rụt rè, "Anh ơi."

Tư Ngộ Lan say rượu không có đeo mắt kính, giống như một con sói đang lười biếng nằm đó, cảm nhận được có người xâm nhập lãnh thổ của mình, sau đó ném tới ánh mắt hờ hững, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được nguy hiểm và ánh mắt sắc bén.

Giang Mộc Tông không sợ, ngược lại, trong lòng cậu lại đánh trống reo hò, bị một ánh mắt của Tư Ngộ Lan làm cho tiếng trống rộn ràng trong lòng vang lên như sấm.

"Ừ," dường như bị một tiếng gọi "anh ơi" làm cho tỉnh hơn một chút, Tư Ngộ Lan xoa xoa lông mày, giọng nói hơi dịu lại, "Vào đi."

"Em nấu canh giải rượu," Omega được cho phép tiến vào "lãnh thổ", cậu cố gắng khống chế nỗi hưng phấn của mình, giống như một chú chó con, ngoan ngoãn để lộ cái bụng, bày ra sự vô hại của mình, "Anh uống một chút, sẽ dễ chịu hơn."

"Để ở đó đi," Tư Ngộ Lan tùy ý chỉ vào tủ đầu giường, sau đó từng cúc từng cúc cởi nút áo sơ mi của mình, không để ý đến ánh mắt của Omega, anh lại nói, "Đi xả nước tắm cho tôi."

Trong giọng nói không có ý nhờ giúp đỡ, mà giống như đang ra lệnh hơn, nhưng Giang Mộc Tông lại không cảm thấy khó chịu, móng tay đâm vào lớp thịt mềm trong lòng bàn tay, cậu phát hiện mình đối diện với Tư Ngộ Lan như thế này, hoàn toàn không thể sinh ra bất kỳ ý định chống đối nào, cậu chỉ cảm thấy lòng mình mê đắm mà thôi.

Tư Ngộ Lan dường như cũng ý thức được điều này, chậm rãi nói thêm một câu, "Cảm ơn."

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, Tư Ngộ Lan cởi áo sơ mi, trong lúc quần áo vung lên, mùi hương trên đó càng thêm rõ rệt, Tư Ngộ Lan nhíu mày, ngẩng mắt nhìn về phía nhà vệ sinh.

Giang Mộc Tông xác nhận Tư Ngộ Lan không nhìn thấy cậu, vặn vòi nước ra, rồi buông thả cho đôi chân mềm nhũn của mình mà quỳ xuống bên cạnh bồn tắm, vốn dĩ cậu đã cạn kiệt sức lực, nay lại đụng phải khí chất của người đàn ông làm cho tâm hồn khiếp sợ, nhất thời không thể khống chế được mình.

Có tiếng nước che đậy, chỉ có bản thân Omega mới nghe thấy tiếng thở có chút gấp gáp của mình.

Tư Ngộ Lan mặc áo choàng tắm, dây lưng ở eo thắt lỏng lẻo, cúc áo cũng không cài hết, ngoài xương quai xanh ra còn lộ một chút rãnh nông do cơ ngực tạo thành, động tác hơi mạnh một chút là có thể nhìn thấy nhiều cảnh đẹp hơn.

"Anh ơi," Giang Mộc Tông đi ra, trên trán còn dính nước, cười rất ngoan ngoãn, ánh mắt lại lén liếc về nơi chữ V trước ngực người đàn ông, "Nước tắm xong rồi ạ."

"Ừ," Tư Ngộ Lan tùy tay ném quần áo đã thay ra xuống đất, "Em ngủ sớm đi."

"Em ngồi ở đây đợi anh ạ," Giang Mộc Tông nói, "Anh say rồi, em ở đây cũng có thể chăm sóc anh."

Tư Ngộ Lan xoay người đi về phía nhà vệ sinh, giọng điệu rất nhạt, "Tùy em."

Nước trong bồn tắm vừa đúng nhiệt độ, đồ dùng tắm rửa được đặt ngay ngắn ở nơi dễ lấy, trong không khí mang theo hương táo xanh nhàn nhạt, Tư Ngộ Lan chớp mắt một cái, hình như lúc nãy anh đã ngửi thấy mùi này.

Giang Mộc Tông nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại, lại chờ thêm khoảng hai phút, xác định Tư Ngộ Lan sẽ không ra nữa, cậu lập tức đứng dậy, nhặt quần áo mà Tư Ngộ Lan ném trên mặt đất, xuống lầu bỏ vào giỏ đựng đồ bẩn, ngày mai cô giúp việc đến nấu cơm thì sẽ tiện tay giặt luôn.

Cậu không muốn mùi này tiếp tục ngang nhiên bay lượn trong phòng của Tư Ngộ Lan.

Khoảng mười phút sau, Tư Ngộ Lan từ trong nhà vệ sinh đi ra, hơi rượu đã giảm đi vài phần, trong phòng trống trơn, Omega nói là sẽ ở lại chăm sóc anh nay chẳng thấy bóng dáng.

Tư Ngộ Lan nhìn về phía cửa sổ, khi anh say rượu thì sẽ càng nhạy bén nhận ra một số việc khác, ví dụ như cửa sổ bị mở ra rồi đóng lại, vị trí của rèm cửa cũng khác so với trước khi anh vào nhà vệ sinh.

Không khí trong phòng thật sự tốt hơn rất nhiều.

Điện thoại đột nhiên sáng lên, "Anh ơi anh tắm xong chưa? Xuống lầu đi anh."

Tư Ngộ Lan mở cửa phòng, dựa vào lan can nhìn xuống dưới hai cái, không thấy Omega đâu, chỉ có đèn ở bếp đang sáng, là ánh sáng ấm áp.

Tư Ngộ Lan vịn vào lan can đi xuống, đến khúc quanh của tầng một, đang định gọi tên Giang Mộc Tông.

"Bùm--"

Dây ruy băng bắn ra, rồi tí tách rơi xuống, rơi lên người lên tóc Tư Ngộ Lan, anh theo phản xạ giơ tay lên đỡ, cậu thiếu niên từ bên cạnh nhảy ra, trên tay còn cầm một chiếc kẹp mũ sinh nhật nhỏ, đưa tay lên muốn đội cho Tư Ngộ Lan.

Giang Mộc Tông rũ mắt xuống, nhìn thấy lồng ngực đang ửng hồng của anh sau khi tắm xong, nơi đó bị áo choàng tắm che đậy, so với việc để hở hẳn ra càng khiến người ta mơ màng, Omega đột nhiên im bặt.

Cậu nghe thấy người đàn ông gọi mình, "Mộc Tông?"

Omega mới giật mình, sau đó phát hiện chiếc kẹp mũ mà mình đang cầm có chút trẻ con, chí ít thì -- thì cũng không phải là thứ để đeo cho người có dáng vẻ như vậy.

Tư Ngộ Lan nhìn qua đầu Giang Mộc Tông, thấy được bánh kem đã bày sẵn trên bàn và hộp quà bên cạnh, còn có một chiếc đồng hồ điện tử, số giây đang tích tắc trôi qua.

Tư Ngộ Lan nhớ đến những lời mà Tần Thiên Ninh đã nói sáng nay, Giang Mộc Tông đã chọn quà cho anh, anh nhìn vật trong tay cậu nhóc, rồi cúi người xuống.

Omega lùi về sau nửa bước, trái tim đập rất mạnh.

"Muốn đội lên đầu sao?" Tư Ngộ Lan chú ý thấy Giang Mộc Tông lùi bước, anh nghiêng đầu, hỏi.

Omega bị cặp mắt không có gì che chắn của anh nhìn đến mức mặt đỏ tai hồng, mắt cậu nhìn lung tung, "Đúng... đúng vậy."

Vừa nói vừa kẹp chiếc kẹp lên tóc người đàn ông, mũ sinh nhật nhỏ lắc lư, Giang Mộc Tông dẫn người đến bên bàn ăn.

Hình dạng bánh kem trên bàn rất đơn giản, tám chữ bên trên viết bằng kem có thể nhìn ra kỹ năng của người làm bánh còn rất non, bên cạnh còn bày sữa bò.

Tư Ngộ Lan nhìn bánh kem, trong giọng nói hiếm khi có vài phần ngẩn ngơ và kinh ngạc, "Là em làm sao?"

"Có hơi xấu ạ, lúc viết chữ tay em run quá," Giang Mộc Tông vừa rón rén vừa mong chờ nhìn vẻ mặt của anh, tốc độ nói chuyện của cậu rất nhanh, giọng nói hơi cao lên, "Anh đừng chê em."

"Rất đẹp," Tư Ngộ Lan nhìn những chữ méo mó trên đó, ngước mắt nhìn Giang Mộc Tông một cái, nhìn thấu sự bất an và mong chờ trong đáy mắt cậu, "Cảm ơn."

Tiếng cảm ơn này, không giống với những lời có lệ như ngày thường.

Anh biết Giang Mộc Tông đang đặt cả tâm của mình cho sinh nhật anh, nhưng anh chỉ nghĩ cậu đang để tâm chọn quà cho anh mà thôi, không hẳn là không tốt, chỉ là so với chiếc bánh kem đơn giản trước mắt này, thì Tư Ngộ Lan dù có chuẩn bị tâm lý rồi, vẫn sẽ có chút ngẩn ngơ.

"Anh thích là tốt rồi ạ," đôi mắt Giang Mộc Tông sáng long lanh, giống như cậu đã nhận được điểm cao nhất trong một cuộc thi vậy, Omega thở phào nhẹ nhõm, từ bên cạnh lấy nến cắm lên, "Chiều em làm hỏng mất hai cái rồi, cái này là đẹp nhất rồi đó."

Buổi chiều đã bắt đầu làm, cho nên tối nay vẫn luôn chờ anh về à.

Tư Ngộ Lan ý thức được điều này, "Em có thể nói tôi biết, buổi tối tôi sẽ về sớm một chút."

"Anh có việc của anh mà, em muốn chúc mừng sinh nhật anh là muốn anh vui vẻ," Giang Mộc Tông đưa bật lửa cho Tư Ngộ Lan, chớp mắt, "Không thể làm xáo trộn việc riêng của anh được!"

Tư Ngộ Lan nhận lấy bật lửa, đốt nến trên bánh kem, chiếc đồng hồ điện tử đặt bên cạnh từng giây từng giây trôi về số không.

Trong khoảnh khắc "tích tắc", Tư Ngộ Lan nhắm mắt lại, lần này, anh thật sự đã ước một điều ước.

Anh không tin những thứ này, chỉ là nguyện ý làm theo, điều ước có thể là giả, nhưng có người vì anh mà đón sinh nhật là thật.

Giang Mộc Tông thấy điện thoại của Tư Ngộ Lan đặt ở bên cạnh sáng màn hình, cậu không nhìn rõ nội dung, nhưng lúc này mà gửi tin nhắn chắc chắn không phải là đối tác làm ăn, Omega khựng lại một lát, đưa tay nhanh chóng úp điện thoại xuống mặt bàn.

Động tác này không ảnh hưởng đến Tư Ngộ Lan, anh mở mắt ra, thổi tắt nến.

Thiếu niên đang ngồi đối diện anh cầm ly sữa, ngồi đối diện với anh, cười tươi nói ra tám chữ viết trên bánh kem.

"Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro