Chương 039: Đường dài thăm thẳm
Editor: Lily
Tim Giang Mộc Tông run lên bần bật, nhưng bước chân lại không hề dừng lại, thậm chí còn đi nhanh thêm vài bước.
Tư Ngộ Lan đợi Omega đi đến bên cạnh mình, mới nhấc chân đi vào trong nhà hàng.
"Anh ơi, người đó là ai vậy ạ?" Giang Mộc Tông đến sát gần Tư Ngộ Lan, chỉ có mùi thuốc lá khiến người ta an tâm, không hề pha tạp một chút pheromone nào, nhưng Omega lại không dám thả lỏng.
Thật kỳ lạ, hình như cậu không có cách nào chống đỡ được Tư Ngộ Lan.
Trên người đối phương dính pheromone, cậu sẽ không nhịn được mà dùng pheromone của mình để che lấp pheromone của người khác, nhưng đối phương không dính pheromone, cậu sẽ biết người tiếp xúc với anh là một Beta.
Tư Ngộ Lan luôn thích Beta hơn.
"Đối tượng xem mắt," Tư Ngộ Lan tùy tiện ném một tảng đá lớn vào mặt hồ trong lòng Omega, bản thân anh thì chẳng hề để ý, chỉ quan tâm đến vết thương trên mặt đứa nhỏ hơn, "Giờ thể dục sao lại bị thương cỡ này?"
Như một phản xạ có điều kiện,Giang Mộc Tông giống như chương trình đã được cài đặt sẵn, cố khống chế để miệng nói lý do qua loa, "Bị bóng rổ đập trúng, quệt qua thôi ạ, không nặng đâu."
Nhưng bản thân cậu vẫn đang bị cơn sóng trong lòng từng vòng từng vòng làm cho mất nhận thức.
Đối tượng xem mắt.
Omega bỗng cảm thấy nỗi bất lực.
Sự xuất hiện của người này, đã nhắc nhở Giang Mộc Tông một số chuyện.
Có lẽ là vì cậu còn nhỏ, nên trở ngại trong tình cảm mà cậu thấy chẳng qua chỉ là "Tư Ngộ Lan không thích mình."
Nhưng cậu đã quên, Tư Ngộ Lan đã đến tuổi thành gia lập thất, có một người như vậy ngồi ở đây, người đó đứng bên cạnh Tư Ngộ Lan, hình như còn phù hợp với anh hơn cả cậu.
Omega rũ mắt xuống, đầu ngón tay vô thức để lại những dấu đỏ hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay.
Người đàn ông trả lời rất dứt khoát, cảm xúc bình thản, nghe có vẻ như không hề phiền chán đối tượng xem mắt này.
Cũng đúng, nếu anh ấy thấy phiền, thì anh đã không ăn cơm cùng người đó rồi.
Mắt của Giang Mộc Tông không khống chế được mà nhìn về phía đối tượng xem mắt của Tư Ngộ Lan đang ngồi ở đó.
Đôi mắt đẹp, mái tóc dài ngang vai, khí chất ôn hòa lịch sự, mang theo chút kiêu ngạo đúng mực của nghệ sĩ, vừa rồi khi anh ta cùng Tư Ngộ Lan đi qua đây, trông họ có vẻ rất xứng đôi.
Tư Ngộ Lan nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy được cái đỉnh đầu của Omega.
Nhạc Ngu đã lấy thuốc và tăm bông ra, còn có cả băng gạc mới từ trong ba lô mà mình mang theo, vẫy tay bảo Giang Mộc Tông ngồi qua.
Giang Mộc Tông ngẩng đầu nhìn Tư Ngộ Lan, đối phương chỉ hơi nhấc cằm, "Đi đi."
"Anh ơi, em tự mình làm được ạ," Omega đứng lùi về sau Tư Ngộ Lan, nhỏ giọng nói, "Không cần làm phiền người khác đâu anh."
"Đây là Nhạc Ngu," Tư Ngộ Lan giới thiệu đơn giản xong, lại nói với Nhạc Ngu, "Cứ để cậu ấy tự làm đi."
Nhạc Ngu đáp một tiếng, đưa đồ qua, anh ta chỉ coi Giang Mộc Tông là một đứa trẻ có chút sợ người lạ, cũng không hề nhận ra đối phương không thích mình.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Giang Mộc Tông ngồi phía bên trong của Tư Ngộ Lan, đang soi gương bôi thuốc, Nhạc Ngu thì lại tiếp tục chủ đề lúc trước.
"Vậy thì anh Ngộ Lan, chúng ta đã nói rồi nhé, tháng sau anh nhớ dành thời gian ra đấy." Nhạc Ngu đối diện với ánh mắt của Tư Ngộ Lan, trong mắt lộ rõ ý thiện cảm cùng tự tin, không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Tôi sẽ."
Giang Mộc Tông phân tâm nghe cuộc trò chuyện của hai người, động tác trên tay vô thức trệch hướng, cho đến khi một bàn tay phủ lên mu bàn tay của cậu.
Omega giật mình một cái, tay buông lỏng, tăm bông dính thuốc rơi xuống bàn.
Nhiệt độ trên mu bàn tay vẫn tiếp tục tăng cao, nóng đến mức Giang Mộc Tông cảm thấy hơi lúng túng, cậu quay đầu hỏi, "Sao... sao vậy?"
Tư Ngộ Lan không nói gì, nhìn trên mặt Omega có vài chỗ bị bôi thuốc lệch, "Ngẩng đầu, im nào."
Giọng nói không lớn, cũng không có vẻ gì tức giận, nhưng lại khiến Omega ngoan ngoãn ngậm miệng, ngẩng mặt lên, chỉ dùng mắt để dõi theo động tác của Tư Ngộ Lan, bàn tay bị đối phương nắm lấy cũng không hề giãy ra, ngược lại cậu còn móc lấy ngón tay đối phương.
Tư Ngộ Lan rút một tờ giấy ăn, phủ lên má bị trầu xước của cậu, cẩn thận lau đi vết thuốc bị bôi lệch.
Giấy ăn so với má thì có vẻ hơi thô ráp, khi lau qua sẽ mang đến cảm giác đau nhức âm ỉ, Omega cứ như vậy mà ngẩng mặt lên, không né tránh, chỉ là đôi mắt vẫn bán đứng cảm xúc căng thẳng và rung động của cậu.
Không khống chế được cảm xúc trong mắt, Giang Mộc Tông chỉ một mực rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên mũi của Tư Ngộ Lan, trên cằm, trên cổ áo sơ mi ngay ngắn chỉnh tề, rồi xuống dưới nữa, cuối cùng rơi trên bàn tay vẫn đang nắm lấy tay mình.
Tư Ngộ Lan lau sạch vết thuốc mà Omega bôi lệch, tay còn lại chuẩn bị cầm tăm bông chấm thuốc, mới phát hiện ngón tay mình bị móc lại.
Anh ngước mắt nhìn Omega, đối phương rõ ràng đang thất thần, nhưng ngón tay móc lấy rất chặt.
Tư Ngộ Lan hơi cảm thấy kỳ lạ, một suy đoán mơ hồ trong chốc lát xuất hiện trong đầu, rồi lại vụt mất.
Cuối cùng anh chỉ coi như là cậu đang hơi khó chịu khi đối mặt với người lạ, Tư Ngộ Lan dùng một chút lực nhẹ nhàng gỡ tay của Omega ra.
Vết thương trên má Omega nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vết trầy xước chỉ có một vài chỗ nhỏ, Tư Ngộ Lan làm việc nhanh gọn dứt khoát, ba năm phút sau, đã bôi thuốc xong cho cậu, rồi dán một miếng băng gạc mới.
Giang Mộc Tông ở đây, Tư Ngộ Lan và Nhạc Ngu cũng không có ý định tiếp tục trò chuyện, tùy ý nói vài câu, rồi tạm biệt.
Tư Ngộ Lan đưa Omega về nhà.
Trên đường lại yên tĩnh lạ thường, Giang Mộc Tông vốn thích nói chuyện phiếm nay lại im lặng ngồi ở đó.
Cho đến khi nhìn thấy toà nhà, Omega mới không thể nhịn nổi âm tư của mình nữa, "Anh ơi, anh sẽ kết hôn với Beta vừa rồi ạ?"
"Nếu như thích hợp," Tư Ngộ Lan không ngờ Omega lại hỏi vấn đề này, gật đầu, đáp lời, "Sẽ cân nhắc xem."
Mắt của Giang Mộc Tông nhìn thẳng về phía trước, giọng cậu rất đỗi bình thường, chỉ là bàn tay đang siết chặt dây an toàn đã tố cáo sự bất lực trong lòng cậu, "Gấp vậy, là gia đình thúc giục sao?"
Hay là anh thật sự thích người đó?
"Không," Tư Ngộ Lan phủ nhận, "Chỉ là đến tuổi rồi, phải làm những việc nên làm thôi."
"Làm những việc nên làm," Omega nhắc lại lời của người đàn ông, hỏi lại, "Ai cũng được ạ?"
"Môn đăng hộ đối, tính cách phù hợp, tuổi tác tương đồng," Tư Ngộ Lan nói, "Sao lại hỏi thế?"
"Thật ra cũng không cần phải vội như vậy ạ," Giang Mộc Tông cởi mở nói, quay đầu nhìn qua, đề nghị, "Có thể chờ người mình thích mà."
"Tình cảm không phải là thứ bắt buộc đối với tôi," Tư Ngộ Lan có thể hiểu được suy nghĩ của Omega, anh cũng không nói gì nhiều, cuối cùng chỉ đồng ý, "Nếu em muốn đợi thì có thể đợi."
Có lẽ Omega nào cũng ôm mộng về tình yêu, Tư Ngộ Lan nghĩ đến dáng vẻ mẹ mình đắm chìm trong tình yêu, dù anh không hiểu, nhưng anh tôn trọng.
Chiều nay còn phải họp bàn về việc người từ trụ sở chính đến thị sát. Danh sách người đến lần này đã được xác định, và cái tên đứng đầu có mối quan hệ không tốt với Tư Ngộ Lan. Trước đây, mình bị cử về chi nhánh trong nước cũng là do tên này nhúng tay.
Lần này tên này đến thị sát, cứ cảm thấy chẳng phải chuyện gì dễ dàng.
Tư Ngộ Lan suy nghĩ miên man, không nhận ra cảm xúc của Omega bên cạnh.
Cho đến khi xe dừng lại, Omega không nói thêm một lời nào, im lặng đi theo sau lưng Tư Ngộ Lan, xuống xe, vào nhà, cởi áo khoác treo lên giá áo ở cửa.
Có thứ gì đó từ trong túi áo rơi ra, rơi xuống đất.
Giang Mộc Tông nhanh tay lẹ mắt cúi người xuống, tóm lấy tờ giấy đã bị vo thành một cục trong tay.
Trong lòng thở phào một hơi.
Khi cậu đứng thẳng người dậy, phía sau đầu lại va vào một chỗ, nhưng lại không đau, Giang Mộc Tông nghiêng đầu nhìn qua, bàn tay anh đang vịn ở mép bàn.
Điện thoại trên tay Tư Ngộ Lan vẫn đang để ở bên môi, anh đang đưa ra chỉ thị cho người ở đầu dây bên kia.
Đợi đến khi Giang Mộc Tông đứng thẳng người dậy thì anh mới buông tay đang vịn ở mép bàn, kính mắt phản chiếu ánh sáng ấm áp nhìn qua, "Cái gì vậy?"
"Không có gì," Omega giấu tay đang nắm tờ giấy ra sau lưng, cao giọng nói, "Chỉ là bạn học viết chơi thôi ạ."
Giọng nói của Omega cao hơn, rõ ràng là đang chột dạ.
Tư Ngộ Lan gật đầu, không hỏi thêm nữa, "Tôi có chút việc cần giải quyết, lát nữa dì đến làm cơm, em nghĩ xem muốn ăn gì."
Giang Mộc Tông thở phào nhẹ nhõm, "Dạ."
Đợi đến khi Tư Ngộ Lan lên lầu, Giang Mộc Tông mới mở tờ giấy trong tay mình ra.
Là phiếu khám chẩn đoán của bác sĩ trường.
Giang Mộc Tông sờ vào gáy vừa rồi bị đụng trúng, nhìn vào chẩn đoán nguệch ngoạc trên tờ giấy, "Tuyến thể chưa thành niên giải phóng lượng lớn pheromone", tay cậu lại di xuống dưới, chạm vào tuyến thể còn đang âm ỉ nóng lên của mình.
Tư Ngộ Lan thì nhận được tin nhắn của An Vũ, nói máy bay của An Yến đã hạ cánh, gửi tin nhắn để báo bình an.
"Cậu còn đang ăn cơm với đối tượng xem mắt hả?"
"Không có, về nhà rồi." Tư Ngộ Lan nhàn nhạt nói.
"Lão Dư ơi, cậu ổn không đấy? Hẹn hò đó trời, ăn cơm xong cậu không đi xem phim sao, mới có mấy giờ thôi mà?"
Tư Ngộ Lan giải thích đơn giản vài câu, "Mộc Tông bị thương, nên về trước rồi."
An Vũ nghe thấy lời của Tư Ngộ Lan, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, trong lúc còn chưa biết nói lại thế nào, tin nhắn của Tư Ngộ Lan lại gửi đến.
"Đứa nhỏ có dấu hiệu yêu sớm, người nhà nên làm gì?"
Hả?
Lông mày của An Vũ nhíu lại.
Đứa trẻ nhà Tư Ngộ Lan dùng cả trái tim to đùng đặt vào người Tư Ngộ Lan, ai cũng thấy được.
Tư Ngộ Lan bây giờ lại nói mình là đứa nhỏ yêu sớm?
Nó yêu sớm với ai?
"Dấu hiệu đâu? Cậu tìm được bằng chứng rồi à?"
"Không chắc lắm," Tư Ngộ Lan xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cẳng tay đường cong cơ bắp rõ ràng, nhớ lại động tác và sắc mặt của Omega khi nhặt tờ giấy, "Chắc là nhận được thư tình rồi."
"Vậy thì đâu tính là yêu sớm, nhóc Giang dáng dấp đẹp trai, nhận được thư tình thì có gì mà ngạc nhiên, cũng đâu có nghĩa là em nó cũng thích người kia đâu."
"Vậy sao lại sợ bị tôi nhìn thấy?"
"Sợ cậu hiểu lầm đó, dù sao thì cũng là thư tình mà." An Vũ đánh chữ rất nhanh, bấm gửi rồi mới cảm thấy trong lời nói của mình có chút kỳ lạ.
Ví dụ như tại sao lại sợ anh hiểu lầm.
"Dù sao thì bây giờ cậu là người nhà..." Mấy chữ còn chưa kịp gửi đi.
Trên màn hình nhảy ra tin nhắn mới của đối phương.
"Vậy tôi nên làm gì đây?"
Đối phương hoàn toàn không hề nghĩ theo hướng đó.
An Vũ thở dài, xóa đi mấy chữ vừa đánh.
Nghĩ đến ánh mắt mà nhóc Omega nhà Tư Ngộ Lan nhìn Tư Ngộ Lan.
Nhóc Giang, đường dài còn thăm thẳm lắm đó-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro