Chương 068: Vậy thì phải bất cẩn đến mức nào

Editor: Lily

Tư Ngộ Lan ra khỏi nhà, lại một lần nữa lên xe. Anh mới lên xe nên hơi lạnh trong xe vẫn chưa tan hết. Lúc khởi động xe, anh chú ý thấy đèn phòng mình vẫn chưa tắt, và rèm cửa đã kéo đang rung nhẹ.

Tư Ngộ Lan không hề do dự mà lái xe rời đi.

Điện thoại hiển thị 10:30 tối, là thời gian anh đi ngủ mọi khi. Hôm nay anh đã uống rượu, vốn dĩ không nên lái xe, nhưng lúc này anh lại không có tâm trí để ý những điều đó.

Trên đường không có mấy người, thỉnh thoảng có một hai cặp tình nhân đang thì thầm trong bóng cây.

Quán bar vẫn là náo nhiệt như mọi khi, trái ngược hoàn toàn với không khí bên ngoài.

Ánh đèn rực rỡ cùng âm nhạc sôi động, và cả mùi các loại pheromone hoà lẫn vào nhau. Tư Ngộ Lan mặt lạnh, dọa một đám người đang muốn tiến lên bắt chuyện phải lùi lại, một mình đi thẳng đến phòng bao trên lầu hai.

An Vũ đang chờ ở đó.

"Thật hiếm quá nha, Lão Sư," An Vũ tiện tay đặt một ly rượu trước mặt Tư Ngộ Lan, "Vậy mà được gặp cậu sau 10 giờ tối đây."

Tư Ngộ Lan cầm ly rượu lên uống cạn, sắc mặt không thay đổi, "Có thuốc lá không?"

Một câu nói liền làm An Vũ hoang mang, cậu ta do dự đưa tay kéo ngăn tủ bên cạnh ra, sờ soạng, "Có thì có, nhưng cậu cai rồi mà?"

Tư Ngộ Lan có thể trở thành người mà An Vũ ngưỡng mộ tất nhiên là có lý dó. Rõ ràng là anh có hút thuốc lẫn rượu bia, nhưng người này muốn cai là có thể cai được.

"Gặp phải chuyện rồi à?" An Vũ đưa thuốc lá qua nhưng không buông tay, duy trì tư thế lắc lắc cánh tay, "Có chuyện gì cứ nói với anh em, cần tiền có tiền, cần người có người."

Tư Ngộ Lan bật cười, nhận lấy thuốc lá đặt lên môi, vừa châm thuốc vừa liếc nhìn An Vũ, "Chẳng phải ba cậu đã cắt hết tiền của cậu rồi sao?"

Từ khi chuyện An Vũ tặng quán cà phê cho An Yến lộ ra ngoài đã làm ông cụ An của nhà họ An tức gần chết, bắt đầu phong tỏa kinh tế của An Vũ không biết bao nhiêu lần. Hiện tại, ngoại trừ quán bar này, An Vũ cũng không còn bất động sản nào khác.

An Vũ vỗ ngực, "ha" một tiếng, "Tiền lớn thì chắc chắn không cho được rồi, nhưng mà Lão Sư này, tôi nói thật, nếu cậu thật sự cần thì cái quán bar này cho cậu luôn đấy."

"Thôi được rồi," Tư Ngộ Lan ngửi mùi thuốc lá đang cháy, tâm trạng tốt hơn chút, liền dập tắt điếu thuốc vừa châm vào gạt tàn, "Còn chưa đến mức phải để cậu đập nồi bán sắt đâu."

Tình bạn gần mười năm, tình hình của Tư Ngộ Lan thế nào thì An Vũ vẫn biết, "Vậy rốt cuộc là sao?"

"Cũng không có gì to tát," Tư Ngộ Lan đã bớt lo âu hơn khi vừa biết Giang Mộc Tông thích mình, anh cởi kính ra ném lên bàn, "Đứa nhỏ ở nhà... tư tưởng lệch lạc rồi."

An Vũ vừa nghe là hiểu ngay, chút lo lắng trong nháy mắt biến thành vui sướng khi thấy người gặp họa, "Nuôi con nít không dễ, đúng không? Sơ sẩy một chút là bản thân cũng phải lao vào theo."

"Vậy thì cũng bất cẩn quá rồi," Tư Ngộ Lan liếc An Vũ, trong lòng anh cũng đã có tính toán khi trên đường đến bar, "Chỉ là một đứa trẻ, tách ra hai tháng thì cái gì cũng sẽ phai nhạt thôi."

"Cậu nỡ sao?" An Vũ chậm rãi rót rượu cho Tư Ngộ Lan, mở mồm là trêu ghẹo, "Cái cuộc thi mà cậu tổ chức, cậu nhỏ Giang là quán quân đó nha, chẳng lẽ cậu chỉ lấy mấy chục triệu để mở cuộc thi chơi, xong rồi ném tiền qua cửa sổ à?"

Tư Ngộ Lan đương nhiên sẽ không làm vậy, không ai có thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch sự nghiệp của anh, "Vốn dĩ cũng định sắp xếp cho bọn họ đi training rồi, bây giờ chẳng qua là đổi chỗ xa hơn, thời gian training cũng sẽ dài hơn là được."

"Cậu tính xong hết rồi, sao còn trưng cái vẻ mặt này?" An Vũ không có trò hay để xem thì tặc lưỡi, nhưng cậu ta cũng không lo Tư Ngộ Lan không xử lý được chuyện này.

Tư Ngộ Lan đối diện với tầm mắt An Vũ, trầm mặc một lát, nói, "An Vũ, nếu tôi đối đầu với anh trai cậu..."

"Tôi đứng về phía cậu," Tư Ngộ Lan chưa kịp nói xong, An Vũ đã giơ ly rượu lên cụng ly với Tư Ngộ Lan, ngẩng đầu uống cạn, hiếm khi nghiêm túc nói, "Cậu muốn làm gì cũng không cần phải nghĩ đến tôi đâu."

An Vũ hiểu Tư Ngộ Lan, anh sẽ nghĩ đến bản thân cậu, cũng sẽ không chủ động đối đầu với An Tiêu, hản là An Tiêu đã làm gì trước đó rồi.

Mà lý do An Tiêu nhằm vào Tư Ngộ Lan, An Vũ cúi đầu cười khổ, chẳng qua là vì An Tiêu cảm thấy Tư Ngộ Lan sẽ giúp cậu ta tranh giành An Thị.

An Vũ là tự mình không muốn tranh giành với An Tiêu, nhưng không có nghĩa là để An Tiêu bắt nạt Tư Ngộ Lan, mà không cho Tư Ngộ Lan trả đũa.

"Tôi sẽ cố gắng tránh mặt nhà họ An," Tư Ngộ Lan không bất ngờ với câu trả lời của An Vũ, giơ tay vỗ vai An Vũ, "Tôi ngủ ở chỗ cậu một đêm."

Tư Ngộ Lan nghĩ đến những trò hề trong buổi tiệc tối nay, ngày mai anh còn có trận chiến cần phải đánh.

Nhưng Giang Mộc Tông đang bị bỏ lại ở nhà lại không thể ngủ được.

Cậu đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng Tư Ngộ Lan đi xa, cả người cậu đều trong trạng thái ngơ ngác, nhiệt độ trên cơ thể đã rút đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấm vào xương khiến cậu run lên trong đêm hè.

Âm thanh tỏ tình của cậu vẫn còn vang vọng bên tai.

Ngây người đứng bên cửa sổ rất lâu.

Thật ra, cậu không hiểu nổi, rốt cuộc từ khi nào mà cậu lại lún sâu vào Tư Ngộ Lan đến mức này.

Trong đầu cậu bắt đầu tua nhanh như đèn kéo quân, phát lại tất cả những mảnh ghép trong ký ức.

Suy cho cùng, ngày thứ hai khi hai người biết nhau, cậu đã vì kỳ phát tình giả đột phát mà đối tượng an ủi cậu lại là Tư Ngộ Lan - một Beta, đây là chuyện mà khoa học cũng khó giải thích nổi.

Cậu cũng vì lần tiếp xúc bất thường này mà không khống chế nổi, càng ngày càng dành nhiều sự chú ý cho Tư Ngộ Lan.

Trong cuộc sống, trong công việc, trên đường đua, thậm chí ngay cả lúc đánh nhau, Tư Ngộ Lan luôn là người đẹp trai nhất.

Giang Mộc Tông càng nhìn thấy nhiều mặt của anh, càng bị anh hấp dẫn, không thể kiểm soát nổi.

Người này vĩnh viễn điềm tĩnh, vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn có thể tìm ra cách giải quyết nhanh nhất, dường như trên thế giới này không có thứ gì có thể làm khó được anh.

Dường như chỉ cần ở phía sau có anh, bản thân có thể không cần phải lo lắng gì cả, dù có đi đến đâu cũng có thể đánh bại tất cả.

Đây là điều mà Giang Mộc Tông trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đến lúc này, có lẽ việc Giang Mộc Tông thích Tư Ngộ Lan, phần lớn là vì sùng bái kẻ mạnh, cảm giác Tư Ngộ Lan như ánh trăng luôn ở trên cao.

Nhưng về sau Giang Mộc Tông phát hiện, mặt sau của ánh trăng cũng có những cái hố lớn nhỏ đang tồn tại.

Ví dụ như chiếc máy pha cà phê bị gửi sai ngày, ví dụ như những vết trầy xước nhỏ luôn bị anh xem nhẹ.

Giang Mộc Tông đã chạm đến những chỗ gồ ghề không bằng phẳng ở mặt sau của vầng trăng ấy.

Thế nhưng cậu vẫn si mê ánh trăng mạnh mẽ, và cũng muốn cho ánh trăng một cái ôm.

Bất kể ánh trăng có cần hay không.

Nhớ lại ngày hôm đó, Tư Ngộ Lan vì mình mà đã đến chỗ đám lưu manh để cứu Sầm Trí, tay anh đã bị thương, lúc mình giúp anh vệ sinh vết thương, Tư Ngộ Lan đã sững sờ trong khoảnh khắc ấy.

Giang Mộc Tông mơ hồ đoán, có lẽ anh sẽ cần nhỉ.

Giang Mộc Tông đưa tay chạm vào môi, cảm giác môi chạm môi với Tư Ngộ Lan dường như vẫn còn đây.

Cậu nhìn về phía mình trong cửa kính, cậu thấy mình đang sờ lên khóe môi mà cười ngọt ngào, sau khi nhận ra lại theo giật mình giả vờ nghiêm chỉnh lại, sợi dây thừng trong lòng thả lỏng hơn không ít.

Omega lùi về sau vài bước rồi dang hai tay ngả lưng xuống, cậu nằm trên giường Tư Ngộ Lan, lại vắt hai tay sau gáy, hai chân vắt lên nhau.

Thật ra, nếu Tư Ngộ Lan biết rồi cũng không có gì to tát, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi.

Biết rồi thì càng tốt, đỡ cho bản thân thấy Tư Ngộ Lan thân mật với người khác xong rồi chỉ có thể ghen tuông âm thầm.

Còn nữa, Tư Ngộ Lan đâu có từ chối cậu đâu.

Còn nữa, Tư Ngộ Lan đối xử tốt với mình như vậy, biết đâu chừng anh ấy cũng có cảm tình với mình!

Haiz, cái này thì quá ảo rồi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bản thân cậu thích Tư Ngộ Lan, chẳng lẽ Tư Ngộ Lan không cần phải chịu trách nhiệm à!

Haiz, nếu mà cần, thì Tư Ngộ Lan cũng phải chịu trách nhiệm với nhiều người quá rồi.

Nhưng mà lỡ nhiều người như vậy rồi, có thêm mình nữa thì chắc Tư Ngộ Lan cũng không để ý đâu nhỉ.

Hơn nữa, gần quan thì được ban lộc mà!

Giang Mộc Tông như bị phân liệt, trong đầu có hai bé con đang đánh nhau, cậu tự mình vui vẻ, cuối cùng lại thiên vị để cho bé con vô lý kia chiến thắng.

Nice, ngày mai phải đến công ty để phục kích người thôi!

Nhân viên lễ tân nhìn Omega đang ôm bó hoa, cô cũng biết vị cậu nhỏ này, nhưng không được Tư Ngộ Lan cho phép thì cô vẫn không dám trực tiếp dẫn người vào văn phòng tổng giám đốc, "Thưa cậu Giang, tổng giám đốc thật sự không có ở đây."

Omega luôn thuộc phái hành động, cậu hưng phấn nói, "Không sao, em đợi anh ấy."

Cuối cùng nhân viên lễ tân cũng không còn cách nào, phải gọi điện thoại hỏi ý kiến Triệu Xuyên, rồi sắp xếp cho Giang Mộc Tông đến một phòng họp nhỏ, "Hôm nay ngài ấy rất bận, cậu Giang cứ ở đây đợi trước nhé."

Nhân viên lễ tân làm theo lời Triệu Xuyên, mang trái cây và đồ ăn vặt đến, sắp xếp cho cậu chủ nhỏ xong xuôi rồi mới quay về vị trí.

Tư Ngộ Lan đang rất bận, vì anh đang ở đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.

Vào rạng sáng hôm nay, Giang Mộc Thư đã được cứu nhưng tuyến thể vì chưa trưởng thành, hơn nữa còn đang bị thương chưa lành, nên giờ đã 'hỏng' hoàn toàn.

Trong cấu tạo cơ thể của Omega, bộ phận có mức độ quan trọng chỉ xếp sau tim, nếu như 'hỏng' thì sẽ dẫn đến loạt phản ứng tiêu cực cho cơ thể, làm Giang Mộc Thư rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hiện tại đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Cho dù may mắn tỉnh lại, thì cả đời còn lại đều phải dựa vào tuyến thể nhân tạo mà sống, chức năng của tuyến thể nhân tạo không hề như tuyến thể bẩm sinh, thậm chí còn mong manh hơn, và những chi phí để duy trì cho nó hoạt động bình thường vô cùng tốn kém.

Tình trạng của Lâm Thành tốt hơn so với Giang Mộc Thư, nhưng sau khi hắn tỉnh lại biết những việc bản thân đã làm và cả hiềm nghi về việc xâm hại tình dục Omega chưa thành niên, hắn lại một lần nữa ngất đi.

Trong một khoảng thời gian ngắn, bệnh viện hỗn loạn cả lên, ầm ĩ tới tận khuya.

Cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra báo cáo chẩn đoán toàn diện chuyên sâu.

Kiểm tra cho thấy Lâm Thành từng dùng chất dẫn dụ.

Cảnh sát men theo manh mối này điều tra, trong rượu đỏ mà Lâm Thành và Giang Mộc Thư đã uống đều có chất dẫn dụ.

Lâm Thành cũng vừa tỉnh lại liền giận dữ yêu cầu cảnh sát nhanh chóng phá án.

Vì có liên quan đến thuốc cấm, cho nên chuyện này không thể xem nhẹ, tất cả mọi người có mặt ở bữa tiệc đêm đó đều nhận thông báo đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.

Khách sạn đã phối hợp cung cấp tất cả video trong đêm hôm đó, nhưng camera mấu chốt ở hành lang trên lầu đã bị hỏng từ một tuần trước và cũng đã báo nhân viên đến sửa, nhưng vì phải sắp xếp tổ chức bữa tiệc, quản lý sợ bữa tiệc bị ảnh hưởng nên nói đợi sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ sửa sau.

Hiện tại chỉ có một nhân viên phục vụ đã đưa rượu cho Lâm Thành và Giang Mộc Thư, nhưng nhân viên phục vụ không thừa nhận bản thân đã bỏ thuốc, trên người cậu ta và nơi ở cũng không tìm ra bất kỳ chứng cứ liên quan đến thuốc cấm.

Sau khi Tư Ngộ Lan dùng bữa sáng xong, Triệu Xuyên đã đến đưa quần áo dự phòng cho anh, sau khi chỉnh tề xong mới đến đồn cảnh sát.

Người thẩm vấn Tư Ngộ Lan là một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, vẻ mặt rất nghiêm túc, trông cậu ta còn căng thẳng hơn cả Tư Ngộ Lan, sau khi hỏi Tư Ngộ Lan vài câu theo lệ xong liền cho Tư Ngộ Lan rời đi.

Tư Ngộ Lan đúng lúc chạm mặt với vợ chồng Giang Nhất Tống, cả hai người mắt đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch, tinh thần hoảng loạn, ngay cả khi Tư Ngộ Lan ở gần cũng không nhận ra được bọn họ.

Tư Ngộ Lan và hai người họ lướt qua nhau.

Triệu Xuyên nhanh chân đuổi theo anh, sau khi ra khỏi cửa đồn cảnh sát mới nói nhỏ, "Giám đốc, Giang Nhất Tống lại xuất hiện rồi, Giang Mộc Thư vì Lâm Thành mà hôn mê bất tỉnh, vụ này đã bắt đầu lan truyền trên mạng, cổ phiếu của Giang Nhất từ tối hôm qua đã dao động, mọi người đang đợi chỉ thị của ngài."

"Bất cứ lúc nào cũng phải nắm bắt được chiều gió trên mạng, ngoài ra, kết quả điều tra mớ hỗn độn mà Giang Nhất Tống gây ra, ban giám đốc có quyền được biết đến," Tư Ngộ Lan nhìn thẳng về phía trước, "Nhưng phải để cho bọn họ cảm thấy, tôi vẫn chưa biết những chuyện này."

Cái đám người dựa vào tuổi tác mà lên mặt với anh vẫn luôn dùng Giang Nhất Tống làm bình phong, thật ra chỉ là không phục anh đến quản lý tập đoàn Giang Nhất, mấy lão già này nhiều lần gây khó dễ cho Tư Ngộ Lan, ký một văn kiện cũng có thể làm khó đến nửa ngày, làm giảm hiệu suất làm việc của Tư Ngộ Lan rất nhiều, Tư Ngộ Lan đã muốn chỉnh đốn bọn họ từ lâu.

Vừa hay Lâm Thành và Giang Mộc Thư đã đụng vào họng súng.

Một mặt là để che chở người của mình, một mặt khác cũng là để tạo cơ hội cho bản thân hoàn toàn nắm quyền ở Giang Nhất, Tư Ngộ Lan mới lên kế hoạch cho vở kịch này.

Hiện tại, Lâm Thành và Giang Mộc Thư đã xong, còn về Giang Nhất, Tư Ngộ Lan đang đợi đám "trưởng lão" đến mời mình qua để thu dọn tàn cuộc.

Triệu Xuyên lái xe phía trước, Tư Ngộ Lan ngồi ghế sau, anh cởi kính ra dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua uống rượu, hôm nay lại phải dậy sớm, tinh thần của anh vẫn chưa hồi phục, bây giờ còn phải qua Thanh Ngư mở cuộc họp để xác định quy trình đào tạo của các streamer game ký hợp đồng, Tư Ngộ Lan chỉ có thể tranh thủ lúc này để nghỉ ngơi.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Tư Ngộ Lan nhíu mày, anh lướt mở khóa màn hình, là tin nhắn thoại WeChat của Lâm Lâm.

Lời nói của Lâm Lâm chất vấn anh, hỏi chuyện tối qua có liên quan đến anh không, vì sao Lâm Thành lại xảy ra chuyện trong bữa tiệc mà anh tổ chức.

Trong giọng nói không kìm nén được giận dữ, và cả âm thanh ồn ào mơ hồ sau giọng nói của ông, có lẽ là Lâm Linh vốn định đến Giang Nhất để chủ trì đại cục, kết quả lại vì chuyện của con trai mình mà bị chỉ trích, cho nên ông mới tức giận muốn trút hết lên Tư Ngộ Lan.

Tư Ngộ Lan tiện tay gửi tấm ảnh mà tối qua đã bảo người của Từ Dĩnh Đường chụp Giang Mộc Thư và Lâm Thành qua, "Tổng giám đốc Lâm, tôi cũng rất muốn biết, vì sao quý tử nhà ngài lại cùng xuất hiện với Giang Mộc Thư, tôi tự hỏi, rốt cuộc ngài đang đứng về phía nào?"

Đối phương im lặng, không trả lời tin nhắn nữa, Tư Ngộ Lan ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại.

Triệu Xuyên ở ghế lái, hắn nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy rõ ràng, hiếm khi nào mà sếp lại mệt mỏi đến vậy, hắn cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn không nói việc Giang Mộc Tông đang đợi anh ở công ty.

Nghe ý của nhân viên lễ tân thì tâm trạng của cậu nhỏ Giang vẫn rất tốt, nhìn không giống như có chuyện gì to tát, bây giờ vẫn nên để ngài ấy nghỉ ngơi thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro