Chương 077: Tiệc mừng thọ

Editor: Lily

Đã liên tục một tuần rồi, trợ lý Triệu lại ôm một bó hoa lên tầng, mỗi ngày đều cùng một khung giờ, và theo thông tin mà nhân viên ở cùng tầng với tổng giám đốc tiết lộ, thì mỗi ngày hoa mà trợ lý Triệu đưa vào đều được giữ lại hết.

"Giám đốc," Triệu Xuyên cũng đã quen rồi, tuy rằng trong lòng cũng tò mò nhưng trên mặt thì vẫn phải cực kỳ chuyên nghiệp, nghiêm túc, "Đây là hoa hôm nay được gửi đến, và một phần trà chiều ạ."

Tư Ngộ Lan đang đứng trước gương, cúi đầu chỉnh khuy măng sét, anh nghe thấy giọng của Triệu Xuyên thì mới quay đầu lại nhìn, hôm nay là hoa hồng trắng kết hợp với hoa nhài làm thành một bó nhỏ, sự kết hợp của xanh và trắng làm cho người ta cảm thấy rất mát mẻ trong ngày hè oi bức này.

Tư Ngộ Lan đi đến, ngón tay thon dài vuốt ve bó hoa, anh tìm được tấm thiệp quen thuộc ở trong đó, Triệu Xuyên hiểu ý đem bó hoa đặt ở góc văn phòng, nơi đó đã được thêm một kệ hoa được đan bằng tre, những bông hoa nhận được mấy ngày nay đều được đặt ở trên đó, tiệm hoa cũng đã phun một loại thuốc có thể kéo dài thời gian bảo quản hoa, cho dù là hoa cát tường của hôm đầu tiên thì cũng chỉ mới rụng vài cánh hoa, vào buổi chiều thì nơi góc phòng này sẽ được ánh mặt trời rọi thẳng vào, muôn hồng nghìn tía trông rất đẹp mắt.

"Giám đốc, tiệc mừng thọ tối nay đã sắp xếp xong rồi, quà mừng thọ đã chuẩn bị là một tượng Phật bằng ngọc," Triệu Xuyên lại đem đồ ngọt và cà phê ở trong túi đồ ăn ra rồi đặt ở trên bàn trà nhỏ, "Ngoài ra, tôi đã lấy được danh sách khách mời của tiệc mừng thọ lần này, tổng giám đốc An Tiêu cũng có ở trong đó ạ."

"Ừ," Tư Ngộ Lan đáp một tiếng, gấp tấm thiệp ở trên tay theo nếp ban đầu, "Hôm nay ở bên cơ sở đào tạo, buổi livestream chính thức đầu tiên sẽ tính vào thành tích thi đua, đúng không?"

Tư Ngộ Lan hỏi một câu hoàn toàn không liên quan đến nội dung mà Triệu Xuyên đang báo cáo.

Suy nghĩ của Triệu Xuyên nhanh chóng xoay chuyển, "Vâng, 8 giờ đến 9 giờ tối nay ạ."

"Tiệc mừng thọ bắt đầu lúc mấy giờ?"

"8 giờ tối, để bày tỏ sự tôn trọng, ngài cần phải vào trước 7 giờ 30."

Ba mẹ Tư đã bị ông cụ Tư gọi về rồi, Tư Thanh Thạch hiểu quá rõ tính nết của con trai và con dâu mình, nếu không nhìn họ chằm chằm thì đôi vợ chồng này có thể sẽ đến trễ mất, Tư Thanh Thạch rất chú trọng mặt mũi, ông ấy sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

An Vũ cũng nằm trong danh sách khách mời, cậu An rảnh rỗi nên 5 giờ chiều đã đến BY, chuẩn bị đợi Tư Ngộ Lan cùng đi, trước khi vào tiệc thì đi ăn chút gì lót dạ.

Những buổi tiệc như này, bình thường sẽ có vài món tráng miệng hay rượu vang gì đó, ở trên bàn tiệc tối cũng là những ly rượu mời qua mời lại, muốn ăn cơm cũng không yên được.

An Vũ quen cửa quen nẻo mà đi vào văn phòng của Tư Ngộ Lan, vừa mới đẩy cửa ra thì đã "ồ" một tiếng, "Lão Sư, mở tiệm hoa hả?"

"Nhóc con tặng," Tư Ngộ Lan đang xem báo cáo tài chính của tháng trước, ánh mắt cũng không hề liếc nhìn An Vũ, "Ngồi đâu thì ngồi."

"Chậc chậc chậc, theo đuổi thiệt luôn nè, cậu nhỏ Giang tính tình cũng khá bướng đó," An Vũ tự mình đi đến trước kệ hoa, vươn tay sờ cái này nắn cái kia, còn không quên quay đầu buôn dưa lê, "Cậu vậy mà cũng nhận, Lão Sư, thật sự là con dâu nuôi từ bé à?"

Tư Ngộ Lan không có thời gian để trả lời cậu ta, An Vũ cũng không tức giận mà chỉ đi dạo lung tung trong văn phòng của Tư Ngộ Lan, qua một lát thì cửa văn phòng lại bị đẩy ra.

Mạc Hướng mặc một bộ vest màu xám đậm, áo khoác thì vắt ở trên tay, còn tỉ mỉ làm tóc nữa, sau khi vào văn phòng thì ngây người ra, "Tư Ngộ Lan, cậu mở tiệm hoa hả?"

Tư Ngộ Lan: "......"

Tiệc mừng thọ 70 tuổi của Tư Thanh Thạch được sắp xếp ở nhà chính của nhà họ Tư, sân vườn kiểu Trung Quốc rất có cảm giác thời đại, sau khi bước vào cửa lớn thì sẽ thấy sân vườn yên tĩnh xung quanh, ở vị trí hơi lệch về phía tây có một cây đa cổ thụ to bằng năm người ôm, ngước đầu nhìn lên, thậm chí ánh sáng không thể xuyên qua tán lá, mà chỉ cảm thấy một mảng tối đen tạo ra áp lực cực lớn.

Ba người Tư Ngộ Lan không phải là nhóm người đến đầu tiên, trong sân vườn đã có vài người đang đi dạo xung quanh, quản gia già của nhà họ Tư đang đứng ở trước cửa, sau khi nhìn thấy nhóm người của Tư Ngộ Lan liền lập tức tiến lên đón, sau khi chào hỏi vài câu thì quản gia nói riêng với Tư Ngộ Lan, "Thiếu gia, tiên sinh muốn gặp riêng ngài trước khi tiệc mừng thọ bắt đầu."

Mạc Hướng và An Vũ rất thức thời mà đi chỗ khác.

Còn quản gia già thì dẫn Tư Ngộ Lan đi vào trong, sau khi đi qua khu nhà chính, vào một khu rừng trúc rồi đi sâu hơn vào bên trong, là một gian các lầu có niên đại càng lâu đời hơn, được cấu tạo bởi vật liệu gỗ màu nâu đậm và đen, làm cho nó có vẻ trang nghiêm hơn.

Đây là phòng của Tư Thanh Thạch, khu nhà chính ở phía trước cũng chỉ là trưng cho đẹp mắt thôi.

Quản gia tiến lên phía trước, gõ cửa hai tiếng, cung kính nói, "Thưa tiên sinh, cậu Ngộ Lan đến rồi ạ."

Giọng nói già nua nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm, "Vào đi."

Tư Ngộ Lan đi vào, nghe tiếng "kẽo kẹt" ở phía sau, cửa đã đóng lại, trước mắt anh là một ông cũ cả người mặc đồ Đường, trên tay cầm một chuỗi hạt Phật, ông cũ nhắm mắt lại giống như là đang ngủ gà ngủ gật, Tư Ngộ Lan thản nhiên gọi một tiếng, "Ông nội."

"Về lâu chưa?" Tư Thanh Thạch mở mắt ra, nhìn người đàn ông trưởng thành đang đứng thẳng tắp trước mắt ông, khí chất xuất chúng, từ góc nhìn thứ ba thì có thể thấy, hai ông cháu lại cho người ta một cảm giác giống nhau đến kỳ lạ.

"Nửa năm rồi."

Tư Thanh Thạch hừ một tiếng, ánh mắt trầm xuống, "Tôi muốn gặp cháu trai mình một chút, vậy mà cũng không dễ dàng gì."

"Cháu hiểu mà," Tư Ngộ Lan đưa tay đẩy kính một cách chậm rãi, ánh mắt chẳng mấy kính nể nhìn gương mặt của Tư Thanh Thạch, khóe miệng anh cong lên nhưng giọng nói lại không vui vẻ gì, "Hồi nhỏ, cháu cũng muốn gặp ông nội của mình một chút, cũng không dễ dàng gì."

Động tác xoay chuỗi Phật ở trên tay của Tư Thanh Thạch dừng lại, "Cháu đang oán trách ta sao?"

"Sẽ không, dù sao thì cháu cũng không làm đủ bổn phận của một người cháu đối với ông," Tư Ngộ Lan trực tiếp đi đến chỗ đối diện Tư Thanh Thạch, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, tự mình dùng bộ trà của Tư Thanh Thạch, tự rót cho mình một chén trà, "Hai ông cháu mình, như nhau cả thôi."

"Cháu thật sự rất giống ta," Tư Thanh Thạch nhìn động tác bất kính của Tư Ngộ Lan, thần sắc không thể hiện rõ, cũng không nhìn ra được vui hay giận, "Còn giống hơn cả ba cháu nhiều."

"Có lẽ là vì cháu không phải là do ông nuôi lớn nhỉ."

Vài câu nói ngắn ngủi, dường như câu nào cũng đang oán trách bản thân ông cụ đã sơ suất với cháu mình, Tư Thanh Thạch nhíu chặt mày lại, "Cháu muốn nói gì?"

Tư Ngộ Lan nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói, "Chỉ là nói cho ông biết, cháu không có ý định tiếp nhận Tư Thị, xin ông chọn người khác làm người thừa kế Tư thị đi."

"Cái cơ ngơi của Tư thị to lớn như vậy, không bằng mấy thứ nhảm nhí mà cháu đang làm à?" Tư Thanh Thạch rõ là không ngờ Tư Ngộ Lan lại nói thẳng ra như vậy, lại còn từ chối thẳng thừng, ông cụ bị chính cháu trai của mình coi thường, đôi mắt đục ngầu của Tư Thanh Thạch cuối cùng cũng bị kích động mà nổi cơn giận, "Ba cháu chỉ sinh được mình cháu, cháu không nhận thì ai nhận?"

Tư Ngộ Lan bật cười một tiếng, "Từ lúc cháu có ký ức, tính cả lần này, số lần mà cháu có thể gặp ông cũng không vượt quá mười lần, thật không ngờ, ông lại coi trọng huyết thống đến như vậy."

"Đáng tiếc, cháu không có suy nghĩ này, Tư Thị, ông tùy ý giao cho ai cũng được, cháu không có hứng thú, ông giao đến tay cháu thì cũng không biết nó sẽ biến thành cái dạng gì," Tư Ngộ Lan đặt ly trà xuống, ở trên mặt bàn gỗ vang lên một tiếng trầm đục, "Người thừa kế của Tư Thị tuyệt đối không thể là một Beta, lời này là do ông nói, cháu đã nghe rồi."

Hiếm khi nào ba mẹ anh về nhà, cho nên khi Tư Nghiễn nhận điện thoại để nghe Tư Thanh Thạch giục sinh con, Tư Ngộ Lan đã đứng ở ngoài cửa.

Sau hôm đó là sinh nhật của anh, anh muốn hỏi ba anh - người chỉ về nhà vào hai ngày sinh nhật của anh - liệu ông nội có đến chúc mừng anh không.

Sắc mặt của Tư Thanh Thạch trở nên khó coi, giọng điệu vẫn cứng rắn cùng vẻ uy nghiêm của người lớn tuổi, "Nhưng bây giờ chỉ có cháu, thì đó là trách nhiệm của cháu."

"Đây là vì ông đã nuôi một người con trai say mê nghệ thuật, chìm đắm trong tình yêu, cháu sẽ không vì hành vi của ông ấy mà trả giá đâu ạ."

"Cháu dám nói nếu như không có sự ủng hộ của nhà họ Tư, thì cháu có thể đi đến được ngày hôm nay không?"

"Đó là nghĩa vụ nuôi dưỡng mà pháp luật quy định với tư cách là người giám hộ, ngoài ra, cháu không cảm nhận được bất kỳ thứ gì khác," Tư Ngộ Lan giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đứng dậy, "Tương tự, cháu cũng sẽ làm hết trách nhiệm phụng dưỡng của mình."

Ngoài những điều này ra, sẽ không có gì khác nữa cả.

Ồ, còn nữa, anh cũng có thể chờ đến ngày sinh nhật những người lớn tuổi và chúc mừng sinh nhật cho họ.

Ví dụ như hiện tại, tuy rằng Tư Thanh Thạch chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng anh cũng đã đến rồi, coi như là anh đã làm tròn đạo hiếu.

"Ông nội, cháu chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Lúc Tư Ngộ Lan đi ra thì quản gia vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, Tư Ngộ Lan ra hiệu cho quản gia có thể dẫn anh về rồi, nhưng quản gia vẫn không hề nhúc nhích.

Mãi cho đến khi trong phòng không hề truyền ra bất kỳ động tĩnh nào, thì quản gia mới đưa ra một bàn tay, "Thiếu gia, đi bên này ạ."

Bữa tiệc đã đến hồi náo nhiệt lên, khách khứa hẳn là đã đến đông đủ, Tư Ngộ Lan tìm thấy An Vũ và Mạc Hướng, Mạc Hướng đang trò chuyện với một Omega mới quen, An Vũ thì ngồi ở một bên chơi điện thoại.

"Ông cụ tìm cậu làm gì?" An Vũ thường xuyên bị cha mình dạy dỗ, cho nên trong lời nói có hơi hơi hả hê.

Tư Ngộ Lan uống một ngụm rượu trái cây, trà của ông cụ đắng nghét, anh phải uống một chút đồ ngọt để dịu lại, "Muốn tôi thừa kế Tư Thị, tôi từ chối rồi."

Mạc Hướng ở một bên nghe thấy lời của Tư Ngộ Lan liền vội nói xin lỗi với Omega, xoay người gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, "Vậy mà ông cụ không tức điên lên sao? Nói thật, cơ ngơi của Tư Thị lớn như vậy, cậu đừng có gây khó dễ với đồng tiền chứ!"

"Tôi có để ý phương hướng phát triển của Tư Thị trong những năm gần đây, đã quá lạc hậu rồi, nếu như tôi tiếp nhận thì nhất định sẽ tiến hành cải cách, nhưng mà ở trên thì bị ông cụ đè đầu, và cả mấy vị gạo cội đã cùng ông cụ gây dựng giang sơn nữa, tốn công tốn sức quá, tôi không ham."

Mạc Hướng nghe thấy lời nói của Tư Ngộ Lan thì liền biết anh không thực sự từ chối, hắn cũng tối ngày bị ba mình bắt đi khuyên nhủ Tư Ngộ Lan, Mạc Hướng cũng theo phản xạ mà truy hỏi, "Ý gì?"

"Tôi tiếp nhận Tư Thị thì được thôi, nhưng ông cụ phải mang theo mấy lão binh của ông ấy, triệt để buông tay," Tư Ngộ Lan lắc ly rượu, rượu màu xanh nhạt ở dưới ánh đèn ánh lên màu sắc xinh đẹp, theo động tác chậm rãi của Tư Ngộ Lan mà lắc lư có quy luật, "Tôi rất bận, không có thời gian để chơi trò đấu đá với mấy ông già đâu."

Mạc Hướng gật đầu như hiểu mà không hiểu, lại cảnh giác nhìn Tư Ngộ Lan, "Cậu nói nhiều như vậy với tôi làm gì?"

"Để cậu giúp tôi nói lại với chú Mạc, chú Mạc thay tôi truyền đạt lại một chút," Tư Ngộ Lan uống cạn ly rượu, cười nhìn Mạc Hướng, "Những lời tôi nói tất nhiên phải có lối thoát ra chứ."

"......" Mạc Hướng kinh ngạc nhìn Tư Ngộ Lan, giống như là không hề quen biết đối phương vậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Tư Ngộ Lan, rồi lại chỉ vào bản thân, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu buông lời tàn nhẫn thì sướng mồm rồi, lại để tôi làm chim bồ câu đưa tin cho cậu à? Tôi không gánh nổi cơn giận của ông cụ nhà cậu đâu."

Tư Ngộ Lan thản nhiên vỗ vỗ vai của Mạc Hướng, lại đưa cho Mạc Hướng một ly rượu, "Hai quân giao chiến, không giết sứ thần, ngài cứ yên tâm."

Mạc Hướng vốn dĩ cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi, chỉ là truyền lời thôi chứ có mất mát gì đâu, hắn hừ một tiếng, nhận lấy rượu của Tư Ngộ Lan, "Lúc trước cậu lúc nào cũng nói là không thích mà? Chẳng phải cậu luôn nói cậu không thiếu chút tiền đó sao?"

Chiếc đồng hồ cổ kiểu cũ ở trong nhà vang lên, nhắc nhở 8 giờ đến rồi.

Tư Thanh Thạch tay cầm một cây gậy, được Tư Nghiễn đỡ mà đi đến phía trước, "Chào mọi người, hôm nay là......"

Mọi người đều hướng về phía Tư Thanh Thạch mà tụ tập, Tư Ngộ Lan thì vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, vừa mở khóa điện thoại, vừa trả lời câu hỏi của Mạc Hướng,

"Phương hướng tiếp theo để có thể phát triển hoàn mỹ nhất của BY là làm truyền thông, Tư Thị thì là người đứng đầu trong phương diện này, nếu muốn làm ra thành tích thì có Tư Thị ở đó sẽ được nửa công lao, nhưng mà tôi không muốn bị trói buộc, cho nên, tiếp nhận Tư Thị chính là giải pháp tối ưu nhất."

Mạc Hướng nhìn Tư Ngộ Lan mở một APP giải trí, trang chủ sặc sỡ ở dưới ngón tay của Tư Ngộ Lan trông có vẻ hơi bị khớp, Mạc Hướng và An Vũ đều tò mò lại gần xem thử, An Vũ hỏi, "Lão Sư, cậu xem gì thế?"

"Hôm nay Mộc Tông livestream."

Ngón tay của Tư Ngộ Lan hoạt động, nạp trước mười ngàn tệ, một đóa rồi lại một đóa pháo hoa rực rỡ nở ra ở trong phòng livestream mà Omega vừa mới lộ mặt.

An Vũ và Mạc Hướng: "......"

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc BY, tấm thiệp tùy ý đặt trên bàn bị mở ra:

"Anh ơi, hôm nay anh có thể xem em livestream không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro