Chương 078: Em làm rất tốt
Editor: Lily
Sau khi Tư Thanh Thạch nói vài câu đơn giản thì liền cho mọi người giải tán, An Vũ tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không xuất hiện.
"Sao Kiều Cẩm Đình lại ở đây?"
Lúc trước Kiều Cẩm Đình bị bắt vì tội danh là quấy rối vị thành niên, không thể nào ra nhanh như vậy được.
"Lại được cậu lớn nhà họ Kiều vớt ra rồi," Mạc Hướng đang thưởng thức rượu, loại rượu mà nhà họ Tư lấy ra để chiêu đãi khách tất nhiên không phải là đồ thường, "Bây giờ nhà họ Kiều đang tranh quyền ghê gớm lớn, con trưởng Kiều hồi trước vẫn luôn 'hốt rác' cho Kiều Cẩm Đình, nhưng mà lần này anh ta lại đẩy Kiều Cẩm Đình cho vợ mình để đề phòng thằng đó gây chuyện, chính là cái người luôn ở bên Kiều Cẩm Đình đó, mặc sườn xám màu đỏ thắm kia."
An Vũ nhìn về phía hướng mà Mạc Hướng ra hiệu, là một Omega nữ, mặc một thân xường xám màu đỏ thắm, tóc đen búi lên, chỉ cài một chiếc trâm hình tường vân, cử chỉ đoan trang, khí chất xuất chúng, lúc này đang cười nói với người khác, "Kiều Cẩm Đình sẽ nghe lời cô ta à?"
"Cậu đừng có xem thường cô ta, con gái duy nhất nhà họ Hà đấy, đến bây giờ nhà họ Hà vẫn là do vị nữ sĩ này nắm quyền," Mạc Hướng nắm rõ drama trong giới, "Nghe nói quan hệ vợ chồng của bọn họ rất tốt, cậu lớn Kiều rất tôn trọng vợ mình, ở bên ngoài cũng thường bảo năng lực của vợ mình rất mạnh, nên mới giao Kiều Cẩm Đình cho cô ta."
Tư Ngộ Lan nghe vậy cũng ngước mắt nhìn qua, Kiều Cẩm Đình đang cùng chị dâu của hắn nâng ly, vẻ mặt ngoan ngoãn hiếm thấy, Tư Ngộ Lan nheo mắt lại, "Không đơn giản như vậy đâu."
"Sao?"
"Con cả nhà họ Kiều mưu sâu kế hiểm, lại là con trưởng nhà họ Kiều, người vợ mà anh ta chọn chắc chắn phải giúp ích cho anh ta, vừa nãy cậu nói nhà họ Hà đến bây giờ vẫn là do người phụ nữ này nắm quyền, thì có nghĩa là con trưởng Kiều không hề nhúng tay vào, nhưng với tính cách của anh ta thì rõ ràng không phải là tự nguyện để yên đâu, cái miếng bánh của nhà họ Hà to như vậy mà không ăn được là vì bị vợ mình ngăn cản đấy," Tư Ngộ Lan không nhìn họ nữa, anh cũng chẳng thích thú gì, "Nhà họ Kiều đang tranh quyền gay gắt, cậu cả Kiều gia nguyện ý cứu Kiều Cẩm Đình vào lúc này, chắc chắn là có giao dịch rồi."
Mạc Hướng thân là con trai duy nhất của viện trưởng bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong nước, và cũng là một bác sĩ, hắn nghe xong thì ngơ ngác, "Không phức tạp vậy chứ, bộ không thể là vì quan hệ anh em tốt sao?"
Tư Ngộ Lan bật cười, chặn người phục vụ vừa hay đi qua rồi chọn cho Mạc Hướng một ly rượu vang đỏ đẩy qua, "Ly này không tệ, cậu nếm thử đi."
Mạc Hướng đương nhiên biết Tư Ngộ Lan đang cố ý qua loa với mình, hắn bĩu môi, "Sao cậu cứ dỗ tôi như dỗ con nít thế?"
"Mọi người đang ở đây à," Đột nhiên có người đến gần, ba người ngước lên nhìn thì thấy là An Tiêu, bên cạnh hắn ta là Vu Tử Khiêm, "Tiểu Vũ, tổng giám đốc Tư, bác sĩ Mạc."
"Anh hai?" An Vũ kinh ngạc nhướng mày một cái, đứng lên, chỉ vào Vu Tử Khiêm, "Sao cậu lại ở đây?"
An Tiêu đưa tay ra để đè tay của An Vũ xuống, ánh mắt cảnh cáo, giống như trách mắng An Vũ vô lễ, "Tiểu Vũ, đừng có vô lễ như vậy, Tử Khiêm là vị hôn phu của anh, sau này em cũng phải gọi một tiếng anh rể."
Lúc trước Tư Ngộ Lan chỉ mới nói vài câu với An Vũ, rằng bản thân anh có thể sẽ đối đầu với An Tiêu, nhưng không hề nói cho An Vũ biết mối quan hệ của An Tiêu và Vu Tử Khiêm, cho nên bây giờ An Vũ đang đực mặt cả ra.
"Tổng giám đốc An đã đính hôn rồi sao?" Tư Ngộ Lan cũng đứng lên, đưa tay vỗ vai gọi An Vũ tỉnh táo lại, "Chúc mừng hai vị."
An Tiêu gật đầu, cười nói, "Tiệc đính hôn đã định vào mùng sáu tháng sau, Tiểu Vũ nhớ về đó, nhà có rất nhiều chuyện cần phải lo toan, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời, tôi cũng mong tổng giám đốc Tư có thể nể mặt."
Vu Tử Khiêm cũng đứng ở bên cạnh An Tiêu, lúc nhìn thấy Tư Ngộ Lan thì lập tức rút cánh tay đang khoác tay An Tiêu ra, "Đàn anh, anh sẽ đến chứ?"
Tư Ngộ Lan bình thản liếc nhìn Vu Tử Khiêm một cái, rồi lại quay về phía An Tiêu, "Vì nể mặt tổng giám đốc An, tôi nhất định sẽ đến."
Sắc mặt của Vu Tử Khiêm trở nên khó coi.
Mạc Hướng ở một bên thì đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của Tư Ngộ Lan, Mạc Hướng rất ít khi sơ suất như vậy ở bên ngoài, Tư Ngộ Lan nhìn qua thì thấy Mạc Hướng đang cúi đầu, anh không nhìn rõ được sắc mặt của hắn.
Vu Tử Khiêm lại không muốn ở đây nữa, nhỏ giọng thúc giục An Tiêu rồi kéo người đi, lúc đi còn nhìn về phía Tư Ngộ Lan, ngoài ánh mắt si mê ra thì hình như còn lẫn chút gì đó khác lạ, nhưng bây giờ Tư Ngộ Lan không rảnh để bận tâm.
Mà An Tiêu thì ngược lại, sau khi đi thì còn quay đầu lại nhìn một cái, trong mắt hắn có ý nghĩ nào đó vụt thoáng qua.
"Mạc Hướng?" Tư Ngộ Lan ngồi xuống nhíu mày, anh bị Mạc Hướng nắm lấy cổ tay, lực rất mạnh, giống như đang cố chịu đựng cái gì đó.
Mạc Hướng ép bản thân mình hít sâu hai lần, thì mới run giọng, "Rượu có vấn đề."
An Vũ nghe không rõ, "Cái gì?"
Sắc mặt của Tư Ngộ Lan lại biến đổi, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người của Mạc Hướng đang tăng lên, chiếc vòng ở trên cổ tay thì nhấp nháy như là sắp phát ra cảnh báo rồi, đầu óc anh xoay chuyển, nhà của Mạc Hướng đời đời theo y, tuy rằng cũng ở trong giới này nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nhúng tay vào bất kỳ cuộc tranh đấu gì, càng không kết thù với người khác, cho nên--
Không phải là nhắm vào Mạc Hướng.
Bên cạnh vâng đến giọng của nhân viên phục vụ, "Tiên sinh, nếu không được khỏe thì trên lầu có phòng, ngài có thể nghỉ ngơi ạ."
Tư Ngộ Lan ngước mắt lên, nhân viên phục vụ này rất quen mắt, vừa nãy cái ly rượu kia hình như chính là ở trên khay của người này.
Trong đầu của Tư Ngộ Lan nghĩ ra cái gì đó, đột ngột ngước mắt nhìn lên.
Vừa hay chạm mắt với Kiều Cẩm Đình, hắn bất ngờ, chột dạ, lén lút, rồi sau đó xoay người nhanh chân rời đi.
Mà bên cạnh hắn, đã không thấy bóng dáng chị dâu của hắn đâu nữa.
Nhân viên phục vụ rõ ràng là chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vừa định lên tiếng thúc giục thì bị Tư Ngộ Lan dùng một tay chém vào gáy, hôn mê bất tỉnh, Tư Ngộ Lan nhanh chóng đỡ nhân viên phục vụ đặt ở trên ghế sofa, rồi lại cởi áo khoác của mình trùm lên người phục vụ, che lại bộ đồ làm việc của người này, bày ra tư thế đang dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
"An Vũ, đỡ một tay," Sau khi làm xong những việc này, Tư Ngộ Lan liền bình tĩnh lại, đem cánh tay của Mạc Hướng đặt lên trên vai của mình, "Đưa Mạc Hướng đi bệnh viện."
An Vũ tuy rằng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng sinh lý của Alpha cũng đã phát hiện ra manh mối..
Cậu ta cảm nhận được sự uy hiếp đến từ người cùng giới tính.
Cũng may là cậu ta còn lâu mới tới kỳ mẫn cảm, vội vàng kiềm chế lại trái tim đang bồn chồn của mình, cùng Tư Ngộ Lan đưa Mạc Hướng ra ngoài.
Ba người đến đây bằng xe của Tư Ngộ Lan, trong xe tất nhiên không có thuốc ức chế của Alpha, huống hồ là Mạc Hướng cũng không trong kỳ mẫn cảm. Lần bỏ thuốc này chắc là nhắm vào Beta, cho nên Alpha uống trúng thì chỉ làm cho dược hiệu tăng gấp bội mà thôi, hơn nữa cũng không thể khống chế bằng thuốc ức chế được.
An Vũ nói, "Vừa nãy tôi không có uống rượu, để tôi lái xe."
Tư Ngộ Lan thì không yên tâm lắm, "Cậu lái được không?"
An Vũ lêu lổng lộ ra dáng vẻ điềm tĩnh đáng tin cậu, vỗ vỗ vai của Tư Ngộ Lan, lại vỗ hai cái ở chỗ miếng dán ức chế sau cổ, "Không sao đâu, dán xong rồi, yên tâm."
Tư Ngộ Lan thì đỡ Mạc Hướng ngồi vào trong ghế sau, sắc mặt của Mạc Hướng đỏ ửng, tuyến thể sau gáy thì nóng đến kinh người, hắn lắc lắc đầu, nắm chặt lấy cánh tay của Tư Ngộ Lan, "Đi nhà tôi, gần hơn."
An Vũ nghe xong lập tức khởi động xe, Tư Ngộ Lan thì gọi điện cho Triệu Xuyên, gửi vị trí cụ thể, bảo Triệu Xuyên đến để đưa cái "nhân viên phục vụ" kia đi.
Mạc Hướng đã có chút mất tỉnh táo rồi, Tư Ngộ Lan ngồi bên cạnh hắn cũng cảm thấy không ổn rồi, anh quyết đoán cởi kính ra, ném xuống chân rồi giẫm nát, rồi lại chọn một mảnh thủy tinh lớn nhất cắm vào tay của Mạc Hướng, đêm tối bao phủ, sắc mặt của Tư Ngộ Lan lạnh lẽo, "Nắm chặt."
Mảnh vỡ nhọn hoắt dễ dàng đâm vào lòng bàn tay, đau đớn mang đến chút tỉnh táo cho Mạc Hướng, hắn gấp gáp thở dốc vài hơi, gật đầu ý bảo đã hiểu.
An Vũ xoay vô lăng sang phải, miệng liên tục nói, "Mạc Hướng cậu cố gắng thêm một chút nữa thôi nha, năm phút nữa là đến nhà cậu rồi!"
Tư Ngộ Lan lại trong nháy mắt bị ánh đèn pha của chiếc xe đối diện chiếu đến, anh chỉ kịp hô lớn, "Cẩn thận--"
An Vũ mở to mắt, chân đạp phanh chết dí, đánh vô lăng sang trái, nhưng chiếc xe đối diện lại không hề giảm tốc độ, đâm thẳng vào xe bọn họ.
Tiếng va chạm lớn làm kinh hoàng cả màn đêm đen.
--
Vụ tai nạn xe hơi đó xảy ra do chiếc xe đối diện đi ngược chiều. Nơi đó cách xa trung tâm thành phố, chủ yếu là khu vực tụ tập của giới nhà giàu, xe cộ trên đường quốc lộ rất ít nên việc quản lý cũng không nghiêm ngặt lắm. Vì vậy, việc có xe đi ngược chiều dường như chỉ là một sự cố giao thông ngoài ý muốn do không tuân thủ luật giao thông.
Cảnh sát tạm thời cũng nhận định như vậy, bởi người tài xế đi ngược chiều bị thương nặng nhất trong bốn người có mặt tại hiện trường, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, trở thành người thực vật.
Tư Ngộ Lan bị chấn động não, gãy tay phải và cẳng chân trái. Mạc Hướng bị gãy xương sườn, nhưng nhờ Tư Ngộ Lan kéo lại kịp thời nên tình trạng vẫn khá ổn; ngược lại, vấn đề lại ở loại thuốc hắn đã uống phải, nó khiến tuyến thể của hắn bị tổn thương nghiêm trọng và làm pheromone rối loạn.
An Vũ là người bị thương nặng nhất trong ba người, toàn thân đều gãy xương ở các mức độ khác nhau, các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương, hiện vẫn chưa qua cơn nguy kịch.
Sau khi Tư Ngộ Lan tỉnh lại, bên cạnh anh chỉ có một mình Triệu Xuyên. Theo lời Triệu Xuyên, Tư Nghiễn và Lâu Dĩnh đã rời đi sau khi ca phẫu thuật của Tư Ngộ Lan thành công, còn Tư Thanh Thạch thì từ đầu đến cuối không hề xuất hiện - điều này Tư Ngộ Lan cũng không hề bất ngờ.
Về phía BY, Triệu Xuyên cho biết vào ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, trụ sở chính đã ra lệnh yêu cầu An Tiêu tạm thời quản lý mọi việc trong nước. Với tư cách trợ lý của Tư Ngộ Lan, Triệu Xuyên lập tức bị An Tiêu gạt ra rìa, chỉ được yêu cầu phải chăm sóc tốt cho Tư Ngộ Lan.
Mạc Hướng đã được Viện trưởng Mạc đưa đi, tiếp nhận điều trị chu đáo và nghiêm ngặt hơn.
An Vũ thì đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tư Ngộ Lan vừa nghe Triệu Xuyên báo cáo sơ lược, vừa uống cháo. Tay phải bị thương nên chỉ có thể dùng tay trái, động tác rất chậm nhưng vẫn nhẹ nhàng lịch sự. Đợi Triệu Xuyên nói xong, Tư Ngộ Lan mới hỏi: "An Yến đâu?"
Triệu Xuyên hơi sững người trước cái tên không liên quan này. Mấy ngày nay sếp hôn mê, bản thân thì bị nhắm đến, dù năng lực có xuất chúng đến mấy thì trong lòng hắn cũng không tránh khỏi mờ mịt bất lực, chỉ mong sếp mau hồi phục để phân công nhiệm vụ. Sếp lại đột nhiên hỏi về một người không liên quan, Triệu Xuyên nhất thời không phản ứng kịp: "Vâng ạ?"
Tư Ngộ Lan nhíu mày, bình thản liếc nhìn Triệu Xuyên.
Triệu Xuyên lập tức tỉnh táo, cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng lên não kích thích tư duy hắn, vội nói: "Thiếu gia An Yến vẫn còn ở nước ngoài, Chủ tịch An chắc là không muốn cho ngài ấy biết."
"Ừ," Tư Ngộ Lan lại uống thêm một ngụm cháo, "Không có lần sau."
Triệu Xuyên có chút xấu hổ cúi đầu: "Vâng."
"Thông báo cho An Yến, đem tình hình hiện tại của An Vũ nói cho cậu ấy biết," Tư Ngộ Lan nói, "Còn về việc cậu ấy có quay về hay không, để cậu ấy tự quyết định."
Triệu Xuyên gật đầu đáp vâng.
Tư Ngộ Lan ăn gần xong, Triệu Xuyên lập tức đưa giấy ăn lên. Tư Ngộ Lan nhìn quầng thâm dưới mắt Triệu Xuyên và mái tóc không được chải chuốt kỹ càng, rõ ràng những biến động trong công ty đã khiến chàng trai trẻ này chịu không ít đả kích: "Triệu Xuyên."
"Vâng?" Triệu Xuyên đang cúi đầu thu dọn, nghe Tư Ngộ Lan gọi liền lập tức dừng tay, "Giám đốc?"
Ánh mắt Tư Ngộ Lan rất bình thản, không có bảo nhiêu cảm xúc, nhưng lại mang đến cho Triệu Xuyên cảm giác an tâm lạ thường: "Cậu tin tôi không?"
"Tôi tin," Triệu Xuyên lập tức trả lời, giọng kiên định, "Tôi vẫn luôn tin tưởng ngài, giám đốc."
"Nhưng trạng thái của cậu rất tệ," Tư Ngộ Lan gật đầu, thản nhiên nói, "Nhanh chóng điều chỉnh lại đi, tôi còn có việc cần cậu làm."
Ánh mắt Triệu Xuyên không còn vẻ mờ mịt bất lực như trước đó nữa, giọng nói cũng cao hơn: "Ngài chờ một lát ạ."
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tư Ngộ Lan từ từ dựa người ra sau, trong đầu nhớ lại tình huống buổi tiệc tối hôm đó, từng chút một phân tích sự việc. Chỉ một lúc mà đầu đã đau âm ỉ, buộc anh phải ngừng suy nghĩ.
Triệu Xuyên quay lại vào đúng lúc này, chắc là đã vào nhà vệ sinh rửa mặt nên cổ áo còn dính vết nước, tóc cũng được vuốt ra sau gọn gàng như bình thường, để lộ vầng trán sạch sẽ: "Giám đốc."
Tư Ngộ Lan gật đầu, tiếp tục hỏi: "Nhân viên phục vụ hôm đó cậu mang về, giờ thế nào rồi?"
"Tôi đã hỏi rõ rồi," Triệu Xuyên nói, "Cậu ta thừa nhận là do Kiều Cẩm Đình sai khiến, mục tiêu không phải bác sĩ Mạc, mà là ngài. Người bị tính kế còn lại là-"
"Vợ của cậu cả Kiều Cẩm Hách, là cô chủ nhà họ Hà," Tư Ngộ Lan khẳng định, "Đúng không?"
"Vâng."
Kiều Cẩm Đình hận anh, con trưởng nhà họ Kiều cũng hận vợ mình vì không cho hắn ta nhúng tay vào chuyện nhà họ Hà. Nhưng con trưởng Kiều vẫn cần thể diện, không muốn tự mình động thủ, nên đã dùng việc này làm điều kiện cứu vớt Kiều Cẩm Đình ra.
Nếu sự việc diễn ra đúng như dự đoán của hai người đó, anh và Hà nữ sĩ xảy ra chuyện, lại còn xảy ra trong tiệc mừng thọ của Tư Thanh Thạch thì không chỉ danh dự của anh bị hủy hoại, sự nghiệp bị ảnh hưởng, thậm chí còn bị kiện tụng, mà Kiều Cẩm Hách cũng có thể mượn cớ này để uy hiếp và đoạt lấy quyền quyết định của nhà họ Hà.
Một mũi tên trúng nhiều con nhạn.
Đáng tiếc, ly rượu kia đã bị anh đưa cho Mạc Hướng uống mất rồi.
Tư Ngộ Lan nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đưa người đến chỗ Viện trưởng Mạc, nói rõ ràng mọi chuyện."
Triệu Xuyên hỏi: "Bao gồm cả chuyện ly rượu mà bác sĩ Mạc đã uống vốn dĩ là nhắm vào ngài sao?"
"Ừm," Tư Ngộ Lan nói, "Không giấu được."
"Nếu Viện trưởng Mạc có ý định khởi kiện, cậu hãy phối hợp hết mình."
Vị trí của nhà họ Mạc trong giới rất đặc biệt, không nhúng tay vào bất kỳ tranh chấp lợi ích nào. Thậm chí các gia tộc đều giữ mối quan hệ tốt với họ, vì họ đang nắm giữ kỹ thuật y tế tiên tiến nhất toàn cầu. Mạc Hướng không có lý do gì để bị nhắm đến cả. Hơn nữa, Tư Ngộ Lan cảm thấy Viện trưởng Mạc chắc đã đoán ra rồi, dù sao lúc đó người ở bên cạnh Mạc Hướng chỉ có anh và An Vũ.
An Vũ lại là một cậu ấm nổi tiếng ăn chơi lêu lổng.
Vậy thì chỉ có thể là anh.
Tư Ngộ Lan cảm thấy đầu lại đau âm ỉ, nhưng mặt anh vẫn không có biểu cảm, tiếp tục nói: "Còn chuyện tai nạn xe cộ, trực tiếp điều tra mối quan hệ giữa tài xế gây tai nạn và An Tiêu. Nếu không tra ra được, thì điều tra mối quan hệ với nhà họ Vu."
"Ngài đang nói Vu Tử Khiêm sao?"
"Không phải, là nhà họ Vu." Tư Ngộ Lan không muốn nói nhiều thêm, anh cảm nhận cơn đau nhức ở trán ngày càng dữ dội, kèm theo cảm giác buồn nôn.
Văn phòng của An Tiêu ở BY được đặt ngay đối diện văn phòng Tư Ngộ Lan. Vừa mới tiếp quản công việc, một ngày họp năm tiếng khiến An Tiêu có chút mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên hắn ta tiếp quản một công ty mới nổi như thế này, khác với những doanh nghiệp lâu đời như An Thị. An Tiêu có chút cố gượng quá mức, nhưng BY dưới sự quản lý của Tư Ngộ Lan đã hình thành hệ thống riêng, cho nên An Tiêu vẫn ứng phó được.
"Tổng giám đốc An," Trợ lý Dương Tụng gõ cửa đi vào, cậu ta vẫn luôn đi theo An Tiêu, sắc mặt có chút khó coi, "Bên phía phỏng vấn có chút vấn đề ạ."
Đây là một mắt xích quan trọng để tiến vào giới truyền thông, quyền phát ngôn của BY hiện giờ do hắn ta tiếp quản. "Chuyện gì?"
"Trước đây việc tuyên truyền đều do phòng đối ngoại của BY phụ trách. Gần đây, tổng giám đốc Tư đột nhiên thành lập thêm một phòng làm việc khác, chuyên phụ trách hình ảnh bên ngoài của BY. Chuyện này vốn rất bình thường, tách ra một nhóm chuyên trách việc này thì hiệu suất và hiệu quả đều tăng lên đáng kể," Dương Tụng nhanh chóng báo cáo, "Nhưng tôi vừa mới đi liên hệ với họ, đối phương từ chối lịch phỏng vấn của ngài, nói rằng họ chỉ nhận lịch trình từ ngài Tư."
An Tiêu nhíu mày: "Có ý gì?"
"Tổng giám đốc An, tôi đã điều tra rồi. Phòng làm việc này tuy lúc thành lập là do BY nắm quyền, nhưng nửa tháng trước đã hoàn toàn chuyển sang tên của tổng giám đốc Tư."
An Tiêu suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề, tập tài liệu dự án trong tay bị ném mạnh lên bàn, bìa cứng va vào mặt bàn phát ra tiếng lớn. Dương Tụng thấy vậy rụt cổ lại, không dám nói thêm.
An Tiêu sau khi phát tiết lại khôi phục vẻ lịch sự, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Chúng ta không thể tái tổ chức một phòng làm việc mới sao?"
"Có thể, nhưng thời gian và nhân lực đều cần chi phí, hơn nữa hiệu quả cũng sẽ không được như ý."
Dù sao công chúng đã quen với việc tiếp nhận thông tin từ phòng làm việc này, quen với hình ảnh của Tư Ngộ Lan. Hơn nữa, phòng làm việc này vẫn liên tục cập nhật tin tức của Tư Ngộ Lan qua báo giấy và các trang mạng online, ví dụ như việc Tư Ngộ Lan gặp tai nạn nhưng đã qua cơn nguy kịch. Nếu An Tiêu đối đầu với bên kia, chi phí sẽ rất cao, mà chưa chắc mang lại được kết quả tốt nhất.
Vết thương của Tư Ngộ Lan đã ổn định, anh đang xử lý công việc của Giang Nhất. Anh có thói quen làm việc là luôn phải sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trước. Nếu không, với tình trạng phân chia quyền lực hỗn loạn trước đây của Giang Nhất, chỉ một vụ tai nạn xe của anh thôi cũng sợ là còn khó xử lý hơn cả BY. Sẽ không giống như bây giờ, chỉ là tồn đọng hơi nhiều văn kiện mà thôi, không ai có tư cách gây chuyện với anh cả.
Triệu Xuyên gõ cửa đi vào: "Giám đốc, tổng giám đốc An đến rồi."
"Tổng giám đốc An vừa mới tiếp quản BY, đang lúc bận rộn vậy mà vẫn đến quan tâm người rảnh rỗi như tôi đây," Tư Ngộ Lan cũng chẳng hề bất ngờ, anh gấp máy tính xách tay đưa cho Triệu Xuyên, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng. Sắc mặt anh có chút tái nhợt, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất của anh, ngược lại còn làm anh trông từ tốn hơn, tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi, "Thật là vinh hạnh quá."
Ánh mắt An Tiêu liền chú ý đến những bó hoa tươi đặt trên ghế sofa và bàn trà, cảm xúc không rõ: "Các mối quan hệ của tổng giám đốc Tư cũng tốt thật."
Tư Ngộ Lan không nói gì, coi như chấp nhận lời suy đoán này.
Nhiều hoa tươi như vậy, nghĩa là có rất nhiều người đến thăm, trong đó có người của BY hay không, An Tiêu cũng không rõ.
"Hôm nay đến đây, ngoài việc quan tâm đến tình hình hồi phục của tổng giám đốc Tư, còn một chuyện nữa cần ngài Tư ra mặt," An Tiêu xoay chiếc nhẫn trên tay, nói, "Bên phòng làm việc SL, cần tổng giám đốc Tư lên tiếng một chút."
Tư Ngộ Lan nhận ly nước Triệu Xuyên đưa qua, nhấp một ngụm rồi thong thả hỏi: "Không phải BY đã giao toàn quyền cho tổng giám đốc An xử lý rồi sao?"
An Tiêu rất ghét cái điệu bộ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của Tư Ngộ Lan. Tư Ngộ Lan luôn như vậy, chen vào giữa hắn và An Vũ, chỉ là người ngoài nhưng luôn phá hoại kế hoạch của hắn. "Tổng giám đốc Tư cần gì đã biết rõ còn cố hỏi?"
"Biết rõ còn cố hỏi chính là đang từ chối. Ngài An đây lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, lẽ nào đến việc này cũng không hiểu sao?"
"Nếu cản trở sự phát triển của công ty, trụ sở chính cũng sẽ không ngồi yên đâu nhỉ?"
Tư Ngộ Lan cong môi, thong thả: "Vì sao tôi từ chối, tổng giám đốc An nên hiểu rõ ràng chứ."
"Chuyện không có bằng chứng, tổng giám đốc Tư nên cẩn thận lời nói của mình," An Tiêu cũng bình tĩnh lại, hắn ta cũng đã tìm hiểu về phong cách hành sự của Tư Ngộ Lan, "Nghe nói tổng giám đốc Tư rất am hiểu luật pháp, những điều lệ liên quan chắc không cần tôi phải nhắc chứ?"
"Nên bây giờ anh mới có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi," Ánh mắt Tư Ngộ Lan sắc bén, không hề sợ hãi, anh nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn, rồi ra lệnh đuổi khách, "Tình trạng của An Vũ đang dần ổn hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy kịch. Anh trai tốt như anh không đi thăm sao?"
Theo anh biết, sau khi xảy ra tai nạn xe, An Tiêu vẫn đang bận rộn thu phục BY, chỉ đến thăm An Vũ đúng một lần. "Tổng giám đốc An, đừng vì có cái này mà mất cái kia chứ."
Tư Ngộ Lan nhìn dáng vẻ tức giận rời đi của An Tiêu, khẽ cười một tiếng. Sau khi tình trạng vết thương ổn định, anh thường xuyên đến thăm An Vũ, anh cũng thường thấy Chủ tịch An thường xuyên túc trực ở đó, gần như đã xem bệnh viện là văn phòng thứ hai. Ngày thường ông chỉ không thích An Vũ lêu lổng không làm việc đàng hoàng và yêu đương với An Yến, nhưng có lẽ vì An Vũ thường làm người ta lo lắng, nên chủ tịch An mới bỏ nhiều công sức vào cậu ta nhất, tình cảm tất nhiên cũng bỏ ra nhiều hơn.
An Tiêu đương nhiên nhận ra điểm này, nên mới luôn lo sợ chủ tịch An sẽ để lại cơ nghiệp cho An Vũ. Những hành động trong khoảng thời gian này của hắn ta là để cho ông cụ An thấy An Vũ là đồ bất tài, đồng thời thể hiện sự thăng tiến của bản thân, để ông cụ An chú ý đến hắn ta nhiều hơn.
Tư Ngộ Lan cũng không nói nhiều, chỉ nói vài câu bên tai chủ tịch An, ví dụ như An Tiêu ngày thường vốn rất thương em trai, dạo này đang bận rộn chuyện gì.
Làm vậy để làm gì ư? Là để nảy sinh chút tỳ vết trong cái kế hoạch tưởng chừng không sơ hở này, khiến những kế hoạch An Tiêu đã sắp đặt trước đó không còn hoàn hảo nữa.
Bản thân anh không có lòng tốt đó.
Triệu Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh Tư Ngộ Lan, rất rõ nguyên nhân anh làm vậy, bây giờ lại có chút khó hiểu: "Giám đốc, vì sao lại phải nhắc nhở anh ta?"
Tư Ngộ Lan mở lại máy tính xách tay, nói ngắn gọn: "Không nhắc nhở anh ta, thì làm sao anh ta phạm sai lầm được?"
Triệu Xuyên không hiểu, nhưng biết sếp không có ý định giải thích liền đi sang một bên, ngắt những chiếc lá úa trong bó hoa, rồi lại phun chút nước lên.
Tiếng động nhỏ của bình xịt nước làm Tư Ngộ Lan chú ý đến: "Hoa hôm nay, vẫn chưa thấy giao tới sao?"
Tư Ngộ Lan gặp tai nạn xe hơi, Giang Mộc Tông không hề biết nên mỗi ngày một bó hoa vẫn cứ đến công ty như cũ. Triệu Xuyên đi đi lại lại lấy mấy chuyến, hắn liên hệ với chủ tiệm hoa để sửa lại địa chỉ giao hàng, trực tiếp đưa đến bệnh viện.
"Vâng," Triệu Xuyên liếc nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ chiều, "Cần đi thúc giục không ạ?"
Tư Ngộ Lan gật đầu, ánh mắt lại chuyển về màn hình máy tính.
Tuy Triệu Xuyên hơi ngạc nhiên vì sếp thật sự xem trọng một người đến mức này, nhưng không hỏi chuyện riêng của cấp trên là nguyên tắc làm việc của hắn. Cho nên sau khi cắm xong hoa, hắn chuẩn bị ra ngoài hỏi lại tiệm hoa.
Lại phát hiện vài cánh hoa hồng trên sàn nhà ngay trước cửa.
"Giám đốc," Triệu Xuyên nhặt cánh hoa lên, đưa cho Tư Ngộ Lan xem, "Người của tiệm hoa chắc đã đến rồi, có lẽ hoa xảy ra vấn đề nên bị lấy về lại."
Vẻ mặt Tư Ngộ Lan lại không hề dễ chịu.
Sự việc phát triển đến bây giờ, cơ bản vẫn nằm trong dự liệu của anh. An Tiêu nhất định sẽ nhân cơ hội này để cướp đoạt sức ảnh hưởng của mình. Cơ sở đào tạo Thanh Ngư ở rất xa, tay của An Tiêu tạm thời vẫn chưa với tới được.
Nhưng trong lòng Tư Ngộ Lan vẫn luôn không yên tâm, dù sao thì bây giờ anh cũng có chút lực bất tòng tâm.
Chỉ có hoa của Giang Mộc Tông mỗi ngày vẫn đến đúng giờ. Dù anh biết những bông hoa này chắc đã được đặt trước từ lâu, không liên quan đến tình hình gần đây của Omega, nhưng nhìn những bông hoa đang nở rộ kia cũng có thể làm lòng anh tạm thời yên ổn lại.
Nghĩ đến đây, ngón tay Tư Ngộ Lan trượt một cái, mở phần mềm livestream trên máy tính. Trong cột "J", các buổi livestream phát lại hiển thị ngày tháng đầy đủ, không thiếu ngày nào, vừa vặn đến tối hôm qua. Điều này cũng có nghĩa là bên cơ sở đào tạo đang tiến hành theo kế hoạch từng bước, hiện tại vẫn chưa xảy ra sai sót gì.
Đúng lúc An Yến xuất hiện, một tay xách bình giữ nhiệt, đôi mắt mệt mỏi. Sau khi nhìn thấy Tư Ngộ Lan thì cười dịu dàng: "Anh Ngộ Lan, em nấu canh gà ác, có bỏ thêm thiên ma và đảng sâm."
(*Thiên ma, đảng sâm: dược liệu trong Đông y)
"Cảm ơn," Tư Ngộ Lan ôn tồn nói, lại hỏi, "An Vũ có đỡ hơn chút nào chưa?"
"Bác sĩ nói hôm nay đã có chuyển biến tốt hơn rồi," An Yến đáp, "Vừa nãy anh cả qua, nên em mới đi trốn một chút, đến chỗ anh Ngộ Lan nghỉ ngơi."
Lời An Yến nói có vẻ che giấu gì đó, nhưng rõ ràng không phải vì thật sự muốn trốn đi, mà có lẽ là An Tiêu đã nói gì đó.
Tư Ngộ Lan nhìn động tác của An Yến, nắp bình giữ nhiệt đã được mở ra, mùi thơm nồng nàn theo làn khói trắng bốc lên: "Có phải An Tiêu lại nói gì đó không?"
An Yến im lặng một hồi, tay vẫn không ngừng động tác, múc cho Tư Ngộ Lan một bát canh: "Thôi không nhắc cái này, anh Ngộ Lan ăn thử đi, lần đầu tiên em nấu canh này đó."
Tư Ngộ Lan nhận thìa, nếm thử một ngụm, nước canh thanh ngọt, thơm ngon mà không ngấy, nhấp kỹ còn có chút dư vị ngọt ngào: "Đợi đến khi An Vũ biết, canh này cậu để anh uống trước là lại làm ầm lên cho mà xem."
"Anh ấy tính tình trẻ con, anh Ngộ Lan đừng để bụng," An Yến bị chọc cười, nhưng trong mắt vẫn còn rối rắm, thật lòng cảm ơn anh, "Anh Ngộ Lan, cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện anh ấy gặp tai nạn. Nếu không phải anh, ba em-Chủ tịch An chắc chắn sẽ không cho em biết."
"Từ lúc cậu đến, đã nói mấy lần rồi," Tư Ngộ Lan chậm rãi nói, "Thật ra, chuyện của hai người, Chủ tịch An sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý thôi, không cần lo lắng quá."
An Yến lắc đầu, chỉ cho rằng Tư Ngộ Lan đang an ủi mình. Hồi đó, chủ tịch An vì muốn chia rẽ hai người, nhân lúc An Vũ trong kỳ mẫn cảm mà nhét Omega khác vào, đến giờ chuyện này vẫn là cái gai trong lòng An Yến. "Bây giờ cuộc sống như này, em đã rất hài lòng rồi."
"Anh nói thật," Tư Ngộ Lan khẳng định, "An Tiêu, sẽ giúp ích rất nhiều."
Ánh mắt An Yến hoàn toàn sáng tỏ: "Anh hai còn ước gì chủ tịch An đối xử với An Vũ giống như cách ngài ấy đối xử em, làm sao có thể giúp ích được chứ?"
Tư Ngộ Lan cong môi: "Cậu thông minh hơn An Vũ."
"An Vũ chỉ là thích giả ngốc thôi, anh ấy coi trọng tình cảm mà," Lúc nhắc đến An Vũ, An Yến dường như luôn vô thức muốn mỉm cười, rồi lại nghiêm túc nói, "Nhưng nếu chọn giữa anh và anh cả, thì em và An Vũ đều sẽ đứng về phía anh."
"Anh biết." Tư Ngộ Lan vỗ vai An Yến, anh không nói thêm gì nữa. Có vài chuyện, phản ứng rõ ràng và không rõ ràng hoàn toàn khác nhau, Tư Ngộ Lan không có ý định nói quá rõ.
An Tiêu mải tranh đoạt BY, cho nên sau khi An Vũ gặp tai nạn chỉ mới đến thăm một lần, điều này hoàn toàn trái ngược với hình tượng ngày thường quan tâm em trai của hắn ta. Chủ tịch An không phải người ngốc, nhìn những hành động của hắn trong khoảng thời gian này, tất nhiên sẽ nghi ngờ liệu cái An Tiêu nhắm đến có phải chỉ là lợi ích hay không, liệu ngày thường quan tâm yêu thương em trai có phải chỉ là đang diễn kịch.
Lúc này, chỉ cần An Tiêu nói thêm về chuyện của An Vũ và An Yến, chủ tịch An sẽ nghi ngờ là An Tiêu đang châm ngòi, dù sao mấy ngày nay An Yến luôn chăm sóc An Vũ, chủ tịch An đều nhìn thấy được.
Dựa theo thái độ ngày thường của chủ tịch An đối với con cháu, có lẽ sẽ không phân biệt trường hợp mà mắng ngay tại chỗ, giống như thường dạy dỗ An Vũ vậy.
Nhưng điều này chỉ làm An Tiêu càng thêm oán hận, hắn ta cho rằng An Vũ chỉ gặp tai nạn thôi mà đã cướp hết sự chú ý của ông, cho rằng bản thân hắn trong lòng ông cũng không quan trọng bằng An Vũ.
Cảm xúc dần dần tích tụ lâu ngày, An Tiêu nhất định sẽ phạm sai lầm.
Mấy năm nay, An Vũ vẫn luôn nhường nhịn An Tiêu, có lẽ đã làm cho những ngày tháng của hắn ta quá thoải mái rồi.
Đáng tiếc, Tư Ngộ Lan không tốt tính như vậy.
.
Mười giờ rưỡi tối, bên ngoài phòng bệnh vang lên một trận ồn ào, dường như có bệnh nhân mới được đưa đến cần cấp cứu. Tư Ngộ Lan bị đánh thức, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm trần nhà. Những chuyện như này ở bệnh viện là thường tình, Tư Ngộ Lan cũng không hẳn tức giận, chỉ là không ngủ được nữa rồi.
Anh liền dùng tay trái còn nguyên vẹn chống người ngồi dậy, vươn tay muốn chạm vào công tắc đèn. Còn chưa chạm tới thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Một bóng người rón rén đóng cửa lại, hình như cũng không có ý định đánh thức anh, nhưng lúc xoay người lại đối diện với ánh mắt anh.
Trong đêm tối, đôi mắt đối phương phản chiếu ánh sáng hành lang xuyên qua lớp kính trên cửa. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy tay đối phương vẫn còn đang run rẩy.
Tư Ngộ Lan có chút do dự gọi tên một người không nên xuất hiện ở đây: "Mộc Tông?"
Cơ thể bóng người kia cứng đờ lại, mãi cho đến khi Tư Ngộ Lan mò được công tắc đèn, mới nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Anh ơi, là em, đừng bật đèn."
Trong giọng nói còn có cảm xúc hung hăng bị kìm nén, tuy cậu đã cố gắng che giấu, nhưng Tư Ngộ Lan vẫn cảm nhận được.
Nhìn kỹ lại, đối phương đang đứng ở vị trí ánh sáng không chiếu tới, dường như mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, thời tiết nóng bức thế này mà vẫn khoác thêm áo khoác bên ngoài.
Cảm xúc của cậu rất kỳ lạ, Tư Ngộ Lan thản nhiên hỏi: "Sao lại về rồi?"
"Đợt thi đấu đầu tiên, em đứng đầu, được nghỉ phép nên về," Giang Mộc Tông cố tỏ ra nhẹ nhàng, "Anh gặp em, có vui không ạ?"
"Em lại gần một chút," Tư Ngộ Lan đưa tay lên, tùy ý vẫy hai cái, giọng bình thản nhưng lại có khả năng làm người ta bình tĩnh lại, "Kính của tôi bị hỏng rồi, nhìn không rõ."
Giang Mộc Tông nghe vậy, dường như bị mê hoặc đi về phía trước ba bốn bước, nhưng rồi lại dừng lại, trong lòng giằng co. Cuối cùng vẫn chọn xoay người rời đi, miệng thì nói: "Đợi lần sau em về, em sẽ mua kính mới cho anh."
"Qua đây," Hai chữ đơn giản của Tư Ngộ Lan làm Giang Mộc Tông dừng bước, "Mộc Tông, em là đứa trẻ ngoan, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."
Thời gian dường như ngưng lại, Giang Mộc Tông chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Cuối cùng, cậu chậm rãi xoay người lại.
Chỉ là đem cánh tay đang run rẩy vòng ra sau lưng, nhét vào trong áo khoác, nắm chặt vạt áo phông lau chùi. Đối diện với Tư Ngộ Lan, cậu vẫn giả vờ nhẹ nhàng đi đến bên giường anh, ngồi xổm xuống, một tay chống mép giường, cậu chống cằm, giọng nói thoải mái và thoáng hé môi cười: "Anh ơi, em thật sự sắp trễ chuyến bay rồi."
Tư Ngộ Lan nhạy bén ngửi được mùi máu tanh.
Anh ở nước ngoài nhiều năm, những cảnh tượng máu me kinh hoàng đã trải qua còn nhiều hơn ở đất nước hòa bình này.
Đã qua nhiều ngày như vậy, Tư Ngộ Lan không có tâm trí chú ý quá trình tiến triển của cơ sở đào tạo, hóa ra đã kết thúc đợt thi đầu tiên.
Vậy thì Mộc Tông đáng lẽ phải quay về ngay lập tức, không thể nào nửa đêm mới đến được.
Mà còn với... cái dáng vẻ kỳ lạ này.
Tư Ngộ Lan gần như ngay lập tức nhớ lại cánh hoa rơi trên sàn bên ngoài phòng bệnh ban sáng.
"Mộc Tông, ban ngày em đã đến thăm tôi, ở ngoài cửa nghe thấy gì đó, đúng không?" Tư Ngộ Lan lập tức đoán được đầu đuôi câu chuyện, "Em đã nghe thấy tôi và An Tiêu nói chuyện, đúng không?"
"Đừng nói dối tôi, Mộc Tông," Tư Ngộ Lan dùng tay trái còn nguyên vẹn chạm vào tóc Omega. Giống như mọi lần, Omega vẫn vô thức cọ vào lòng bàn tay Tư Ngộ Lan, âm thầm bày tỏ nỗi lo lắng trong lòng. Giọng Tư Ngộ Lan có chút uể oải vì mới ngủ dậy, rơi vào tai Omega như thể anh đang quyến rũ cậu, "Tôi đã nói rồi, tôi có chút năng lực, có thể giúp em giải quyết hậu quả."
"..." Giang Mộc Tông tham lam hơi ấm trong lòng bàn tay người đàn ông. Tư Ngộ Lan rất kiên nhẫn, cậu biết anh đang chờ mình mở miệng. "Em đã đánh An Tiêu."
"Tiếng cấp cứu bên ngoài... là thằng cha đó."
Trong lòng Tư Ngộ Lan có chút kinh ngạc, nhưng anh biết lúc này, An Tiêu thế nào không quan trọng. "Em có bị thương không?"
Cơ thể Omega đột ngột thả lỏng, giọng nói vẫn còn run rẩy, dường như cả người vẫn còn sợ hãi, cậu nói năng ngắt quãng: "Không có, em đã đeo khẩu trang và mũ. Ở bãi đỗ xe BY, em biết chỗ đó là điểm mù camera. Em đã trùm bao tải lên người hắn, lúc đánh cũng không gây ra tiếng động."
"Trên người em có mùi máu."
"Là của hắn ta," Giang Mộc Tông nói, âm thanh cũng trở nên hèn hơn, nhưng không còn nỗi bất an lo lắng kia nữa. Sau khi thả lỏng, cậu vừa chớp mắt mà nước mắt đã vô thức từng giọt rơi xuống, "Anh ơi, em không khống chế được, lỡ đánh hơi nặng tay rồi."
Sau khi thành tích thi đua được công bố hôm qua, Giang Mộc Tông lập tức đặt vé máy bay. Vì muốn cho Tư Ngộ Lan bất ngờ nên cậu không hề báo trước với aii. Mãi cho đến khi đến tiệm hoa lấy hoa, mới biết chủ tiệm nhắc địa chỉ của Tư Ngộ Lan đã đổi, bây giờ anh đang ở bệnh viện. Giang Mộc Tông chỉ hơi lo lắng, nhưng cậu không nghĩ theo hướng quá tiêu cực.
Anh lợi hại như vậy, còn nhớ đổi địa chỉ ở tiệm hoa, chắc là không có chuyện gì lớn đâu.
Rồi sau đó, cậu nhìn rõ tình trạng của Tư Ngộ Lan bên ngoài phòng bệnh, cũng nghe được những lời kia của An Tiêu.
Hai người không nói rõ ràng gì hết, nhưng Giang Mộc Tông không ngốc, cậu nghe xong liền hiểu: Anh trai ra nông nỗi này, là do thằng An Tiêu kia gây ra.
Tay Giang Mộc Tông cầm bó hoa càng nắm càng chặt, rũ xuống bên người, cậu cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm. Giang Mộc Tông thấy An Tiêu muốn rời đi, cậu liền nhanh chóng đi trước một bước, vội vàng đến mức không chú ý những cánh hoa rơi trên sàn.
Sau đó cậu đến bãi đỗ xe BY đợi suốt năm tiếng mới thấy An Tiêu đi xuống. Chỉ có một mình hắn ta, còn đang gọi điện thoại nói cái gì đó mà có thể làm cho chân Tư Ngộ Lan tàn phế hoàn toàn...
Mãi cho đến khi cậu vô tình nhìn thấy bóng mình trên kính cửa thoát hiểm, nửa bên áo phông trắng đã bị máu bắn vào, Giang Mộc Tông mới hoàn hồn.
Nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên đất, lòng Giang Mộc Tông không hề có cảm giác gì cả.
Có lẽ gần đây ở bên cạnh Tư Ngộ Lan sống quá an nhàn, cậu rất ít khi đánh nhau. Giờ khắc này, cậu thậm chí có một chút thỏa mãn đã lâu không thấy.
Cậu thật sự rất lâu rồi chưa đánh người.
Bình tĩnh thu dọn đồ đạc, ẩn danh gọi 120. Nơi này là công ty của anh trai, An Tiêu không thể chết ở đây được.
Sau đó vốn dĩ định trực tiếp quay về cơ sở đào tạo. Cậu phải giả vờ như chưa từng quay về, vậy thì sẽ không ai để mắt chú ý đến cậu. Hơn nữa, cậu phải thay anh xem xét tình hình bên đó.
Giang Mộc Tông mặc áo khoác đã chuẩn bị sẵn, đem dụng cụ đã dùng cùng bao tay bỏ hết vào thùng rác ở góc bãi đỗ xe. Vào năm giờ sáng mai, dì lao công đi làm sẽ xử lý chúng.
Cuối cùng, khi taxi đi ngang qua bệnh viện, cậu vẫn không kìm nén được nỗi nhớ nhung trong lòng, quyết định lẻn vào thăm anh một chút.
Nào ngờ tiếng cấp cứu lại đánh thức Tư Ngộ Lan, khiến anh bắt được cậu tại trận.
Sau khi bị anh phát hiện, cậu mới bắt đầu thấy sợ hãi, cánh tay phải chưa lau khô vết máu thậm chí còn run rẩy.
Sợ anh phát hiện ra con người thật của cậu, biết cậu chẳng hề ngoan ngoãn chút nào, ngược lại còn là một Omega đáng sợ đến thế.
Không thể như vậy được.
Lúc trước cậu không thích ba nói cậu ngoan ngoãn, nhưng Tư Ngộ Lan nói cậu là một đứa trẻ ngoan, cậu rất thích.
Kinh nghiệm nhiều năm giả vờ làm cậu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Cậu lại lừa anh một lần nữa rồi.
Chỉ một lần này thôi.
Cậu chỉ là muốn trút giận cho anh, cuối cùng lỡ tay đánh người ta bị thương nghiêm trọng. Hơn nữa, bây giờ cậu thật sự rất sợ, cậu cần sự an ủi của anh.
"Em làm rất tốt."
"Đừng lo lắng, còn lại để tôi xử lý."
Tư Ngộ Lan lấy giấy ăn, kiên nhẫn lau nước mắt cho Giang Mộc Tông. Tâm trí anh thoáng lơ đãng, theo thói quen lại suy tính xem nên xử lý thế nào nếu An Tiêu bị thương nặng.
Cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay kéo anh về thực tại.
Omega đang nức nở đáp một tiếng, cả khuôn mặt đều vùi vào lòng bàn tay anh.
-
Lily: 17 bẻ gãy sừng trâu, quánh lòi chành thằng nào bắt nạt chồng em, lúc đánh thì không sợ mà lúc bị hỏi tới là khóc huhu, vừa thương vừa mắc cười =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro