Chương 108: Kỳ phân hóa kết thúc rồi sao?

Editor: Lily

Thôi Hạo mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, sắc mặt trắng bệch, phát âm rõ ràng, trong mắt đều là uể oải cùng lo lắng, cộng thêm khuôn mặt hiền lành dễ dàng có được sự tin tưởng của người khác, trông có vẻ rất vô hại.

Sau khi đoạn video được xử lý xong thì nhanh chóng lan truyền khắp internet.

Đối với trò hề vừa ăn cướp vừa la làng thì cho dù bây giờ Tư Ngộ Lan có ra mặt nói gì, độ tin cậy cũng sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có thể dùng bằng chứng để nói chuyện.

Tư Ngộ Lan nhấn phím cách dừng video lại, mở khung chat của Triệu Xuyên.

Triệu Xuyên: Giám đốc, cơ sở nghiên cứu SFS mà trước đó ngài bảo tôi điều tra đã liên lạc với tôi, nói là muốn gặp mặt ngài một lần.

Suy nghĩ của Tư Ngộ Lan xoay chuyển, trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của An Tiêu.

Dù sao trong phòng khách sạn cũng không có camera giám sát, đương nhiên cũng không có cảnh Thôi Hạo dụ dỗ Giang Mộc Tông rồi bị cậu làm bị thương.

An Tiêu muốn đổ hết tất cả lên đầu anh.

Thứ quan trọng nhất cần bây giờ chính là bằng chứng về việc qua lại giữa cá nhân anh và cơ sở nghiên cứu SFS, để tìm chứng cứ "trong tay Tư Ngộ Lan có thành phẩm nghiên cứu mới nhất của SFS".

Thôi Hạo đã xuất hiện, An Tiêu hiển nhiên có thể đoán được Giang Mộc Tông hiện tại đang ở chỗ anh, cũng dự đoán được anh có thể tìm được bằng chứng Thôi Hạo bỏ thuốc, hiện tại cũng cần phải lấy được thành phẩm đó và chai nước để đối chiếu.

Nhưng vì đây là thành phẩm mới nhất của cơ sở nghiên cứu SFS cho nên bây giờ bản thân Tư Ngộ Lan còn đang tìm cách lấy được thứ này, cho dù anh biết là có bẫy, và anh không muốn để lại di chứng gì sau khi kết thúc kỳ phân hóa hoàn toàn của Giang Mộc Tông, anh cũng bắt buộc phải lấy được thứ này giao cho bệnh viện để phân tích thành phần.

Tư Ngộ LAn: Đừng để ý, bên đó nói gì kệ họ, cũng không được cho bất kỳ ai đi gặp mặt, kể cả cậu.

Triệu Xuyên: Đã rõ, ngoài ra đoạn video mà Thôi Hạo đăng, xu hướng bình luận không được tốt lắm, có cần làm gì đó không?

Tư Ngộ Lan: Không cần, ngày mai đồ ở nước ngoài gửi đến, sau khi nhận được thì lập tức mang đi xét nghiệm.

Nhắn xong, Tư Nộ Lan mở lại đoạn video của Thôi Hạo.

"Trời ơi, tuyến thể bị thương đến mức này, mặt TH trắng bệch hết cả rồi, không biết tuyến thể còn  hồi phục được không nữa."

"GMT mất tích rồi sao? Cậu ta còn chưa trưởng thành, rốt cuộc là ai đã làm? Sao Thanh Ngư @ThanhNgưEntertainment và BY @BY đều im hơi lặng tiếng thế?"

"Tao có một suy đoán táo bạo, nhưng mà tao không dám nói."

"Không có ai báo cảnh sát à? Omega vị thành niên bị người ta bắt cóc, nghi là bị xâm hại tình dục, chuyện lớn như vậy sao TH không báo cảnh sát?"

"Thôi Hạo cũng vừa mới tỉnh lại mà?Có khi chưa kịp báo cảnh sát á?"

"Tui gọi cảnh sát rồi! Nhưng phía cảnh sát nói là hiện tại không liên lạc được với TNL! Mấy má ơi, tui cảm thấy hình như mọi việc đã rõ rồi..."

"Tư làm thiệt hở?! Ăn cướp di sản của người ta còn chưa đủ, còn muốn khống chế con trai duy nhất của người ta sao? Ác ôn thật sự."

"Beta muốn khống chế Omega cũng đâu đơn giản như vậy đâu? Lại không có tin tức tố, chẳng lẽ muốn nhốt người ta cả đời."

"Tao nghe nói mấy người giàu hay đầu tư vào mấy cơ sở nghiên cứu ở nước ngoài, bắt được rất nhiều đồ cấm ở trong nước rồi, vậy thì khó nói lắm."

...

Tư Ngộ Lan đang liên lạc với trụ sở chính BY.

Vì những chuyện đã xảy ra đã khiến cổ phiếu của BY nhanh chóng tụt dốc, hiện tại đối tác lớn nhất của BY là đàn anh của Tư Ngộ Lan, là một Alpha tóc vàng mắt xanh.

"Drayce, với tư cách là bạn bè của, tôi vô cùng tin tưởng nhân phẩm của cậu, nhưng hiện tại tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích."

"Vẫn chưa đến lúc, tôi có thể đảm bảo rất nhanh thôi sẽ có thể giải quyết xong."

"Drayce, tôi không chỉ là bạn bè của cậu mà tôi cũng phải chịu trách nhiệm với cả tập đoàn cùng tất cả các đối tác hợp tác, tôi cũng đang chịu áp lực rất lớn, Alfred đã không chỉ một lần tìm tôi để yêu cầu cho cậu từ chức trong, tôi chỉ cố gắng cho cậu một ngày, hy vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết."

"Tôi hiểu, Blain, sẽ không làm anh khó xử,"  Tư Ngộ Lan bắt được một cái tên từ miệng Blain, "Alfred? Là 'bạn mới' của tập đoàn sao?"

"Alfred là đối tác hợp tác lớn nhất của chúng ta ngay lúc này! Tiềm lực tài chính vô cùng hùng hậu, gia tộc đứng sau cũng không hề kém cạnh gia tộc của Herbert!" Blain hiển nhiên vô cùng hài lòng về đối tác này, tông giọng khi nói cao lên, thao thao bất tuyệt, "Mr. An Tiêu cũng là anh ấy giới thiệu, người này cũng là nhân tài hiếm có!"

Tư Ngộ Lan nhướng mày, cái tên này rơi vào tai anh liền cảm thấy như đã nghe ở đâu rồi, "Alfred? Nghe có chút quen tai."

"Em trai của anh ta từng học cùng khóa với cậu đấy, nhưng sau này hình như phạm pháp nên ngồi tù năm năm," Giọng của Blain trở nên vô cùng tiếc nuối, "Sau này ở trong tù thì nghiện ma túy, ra tù chưa được hai năm thì đã qua đời."

"Alfred cũng rất kháng cự khi nói về  chuyện này, cậu nhất định sẽ chạm mặt anh ta khi trở về tập đoàn, nhớ đừng nhắc đến chuyện này nhé."

Tư Ngộ Lan nhớ ra rồi.

Em trai của Alfred tên là Ives, hắn bị bắt vào tù chính là do anh ra tay, nói một cách nghiêm túc là do anh đưa hắn vào tù.

Lúc đó Tư Ngộ Lan và Ives cùng nhau thực tập chung công ty, anh trai của Ives từng đến đón hắn tan làm và cũng đã từng nói chuyện với anh vài câu.
Sau này Ives nhận tiền của công ty khác để trộm bí mật thương mại, còn muốn giá họa cho anh, sau đó bị anh vạch trần và bị kiện lên tòa, phán năm năm tù.

Nhưng lúc đó Ives không phải là con nhà giàu có gì chứ đừng nói là so với Herbert, nếu không thì cũng không đến mức phải đi làm gián điệp thương mại.

Tư Ngộ Lan giao chuyện này cho Triệu Xuyên điều tra, sau đó lại lần lượt nhận được điện thoại của Tư Thanh Thạch và một vài đối tác hợp tác, đến khi kết thúc thì anh mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, ở bên kia giường, Giang Mộc Tông đã ngủ say rồi.

Tư Ngộ Lan nhẹ nhàng nằm xuống, vừa vén chăn lên thì một cái lò sưởi nhỏ liền chui vào, rõ ràng vẫn nhắm mắt nhưng lại tự giác lăn vào lòng mình, môi cậu mấp máy nói mớ hai câu.

Chút mệt mỏi và bực bội trong lòng dường như đều bị hành động của Omega xua đi, chỉ để lại làn gió dễ chịu.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu lên mí mắt, Tư Ngộ Lan vừa mở mắt ra liền chạm mắt với Omega, cùng ngón tay đang dừng ở phía trên môi mình.

Tối hôm qua Tư Ngộ Lan ngủ trễ, cho dù đồng hồ sinh học đã tỉnh nhưng mí mắt anh vẫn nặng trĩu, anh nhắm mắt lại lần nữa, "Hôm nay dậy sớm vậy?"

Ánh mắt Omega quyến luyến nhìn sườn mặt anh, ngón tay đang dừng ở đó cũng mạnh dạn chạm vào, "Anh ơi, chào buổi sáng."

"Chào," Không hiểu vì sao mà trong lòng Tư Ngộ Lan đột nhiên lướt qua chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh nghi hoặc một lát, cũng không hỏi thêm mà nắm lấy ngón tay đang gây rối của cậu, "Còn khó chịu không?"

Giang Mộc Tông ngoan ngoãn để cho Tư Ngộ Lan nắm lấy tay, cậu kéo đến bên môi mình rồi hôn lên mu bàn tay anh, chân dưới chăn nhấc lê  chạm vào thứ gì đó, cậu cười gian, "Quen rồi, em không khó chịu nữa."

Tư Ngộ Lan mở mắt, nhìn Omega đã ở gần ngay trước mắt, "Vừa mới ngủ dậy, hứng thế cơ à?"

"Vừa mới ngủ dậy đúng là rất hứng mà," Omega dùng lực để lật người lên trên anh, hai tay cậu chống hai bên tai anh, hai chân cũng ngồi vắt ngang trên người anh, áo choàng tắm vốn đã trở nên lỏng lẻo khi ngủ nay lại dễ dàng bị cọ mở ra, nơi quen thuộc va chạm nhau khiến eo cậu theo phản xạ mềm nhũn, cậu ngồi lên đúng nơi đó, "Hít -"

"Yếu mà còn ra gió." Tư Ngộ Lan cười khẩy một tiếng, đưa tay véo tai cậu, "Hôm nay là ngày thứ năm rồi, anh đã liên hệ bệnh viện, đợi em kết thúc kỳ phân hóa thì đi bệnh viện kiểm tra chút."

Cơ thể Giang Mộc Tông khẽ cứng đờ lại rồi rất nhanh lại trở lại như thường, tay cũng không thèm chống nữa, dứt khoát dựa vào lòng anh làm nũng, "Sao gấp quá ạ, thấy mấy ngày nay em phiền rồi hở anh?"

"Em muốn nghe câu trả lời như thế nào," Bàn tay Tư Ngộ Lan vuốt ve sau eo Giang Mộc Tông, anh dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cậu, cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu phả vào cổ mình, "Dậy trước, còn việc phải làm."

Giang Mộc Tông nhíu mày, lại chống người dậy rồi dùng sức eo để cọ xát vị trí quen thuộc, cậu cũng cúi đầu xuống để hôn lên đôi lông mày, đôi môi mỏng, yết hầu của anh, rồi lại há miệng nghiến răng trên xương quai xanh của anh.

Vào buổi sáng sớm cũng thường xảy ra chuyện này, Tư Ngộ Lan quen tay đặt tay lên tuyến thể của cậu rồi hơi dùng sức ấn xuống, nồng độ pheromone xung quanh liền tăng lên.

Omega nức nở hai tiếng, eo và hông vẫn cố gắng làm việc, từ dưới chăn phát ra âm thanh như bị đánh tát, cậu ngước lên cắn vành tai anh, hơi thở ám muội phả vào vành tai, quấn quýt triền miên, "Chủ nhân, chó con muốn..."

Giọng nói của Tư Ngộ Lan khàn đi, mắt anh khép hờ, anh không hề đáp lại mà chỉ là nghiêng đầu để cái đầu đang gây rối ở bên tai càng dễ dàng hành động, vừa lạnh lùng vừa dung túng, "Muốn gì?"

"Muốn ngài chịch em," Ý thức được đã thành công khơi dậy dục vọng của anh, Omega càng thêm ra sức, cơ thể di chuyển xuống dưới, giữa môi răng nếm được mùi vị quen thuộc của anh, những lời cầu xin mơ hồ bật ra, "Chủ nhân..."

"Cún con...phát tình à," Tư Ngộ Lan khẽ mắng một tiếng, chạm tay lên đầu cậu qua lớp chăn, "Rất giỏi đấy."

Không biết qua bao lâu, Tư Ngộ Lan xốc chăn ra, đầu cậu đang nằm trên chân anh, hai tay thì đưa ra sau lưng, miệng cậu hơi hé mở, hơi thở vừa dồn dập vừa mệt mỏi, cậu bắt được ánh mắt của anh thì miễn cưỡng ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt nhớp nháp, "Lần đầu tiên hoàn thành tốt như vậy, có phần thưởng không ạ?"

"Đồ ở trong phòng tắm, trong vòng mười phút bò ra," Tư Ngộ Lan dùng đầu gối chạm vào cằm chó cun, cho đến khi kéo được mặt chó con lộ rõ trong tầm mắt của mình, anh xem xét một lát, "Không được rửa mặt."

Mắt Giang Mộc Tông sáng lên, lập tức chống đỡ cơ thể mềm nhũn bò dậy.

Tư Ngộ Lan nhìn bóng lưng Omega rồi cũng ngồi dậy để cầm điện thoại bên giường, kết quả xét nghiệm liên quan đã có rồi, Triệu Xuyên hỏi khi nào thì tung tin ra.

"Giao cho bộ phận quan hệ công chúng, soạn thảo nội dung, trong vòng một tiếng giao cho tôi." Tư Ngộ Lan trả lời tin nhắn xong liền nghe thấy trong phòng tắm phát ra một tiếng động nặng nề.

Tư Ngộ Lan đi qua, cửa phòng tắm bị khóa, anh chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ, thấy cậu hình như đã ngã xuống đất, anh gõ cửa, "Mộc Tông? Sao vậy?"

"Không...không sao ạ," Giọng nói của Omega truyền ra qua cánh cửa, không nghe ra có gì bất thường, "Đứng không vững ạ."

Từ lúc vừa mới tỉnh dậy, cảm giác quái dị thoáng hiện trong lòng Tư Ngộ Lan lại xuất hiện trở lại, càng lúc càng rõ hơn, "Giang Mộc Tông, mở cửa ra."

"Thật sự không sao mà, anh ơi, em không sao," Omega ngã trên đất, dùng tay chống xuống sàn định ngồi dậy nhưng lại ngã xuống, lúc này, cậu không giống như đang trả lời câu hỏi của anh mà như đang nói với chính mình, "Em không sao, em đứng lên được..."

Lại qua hai phút, không nghe thấy âm thanh gì trong phòng tắm nữa, Tư Ngộ Lan nhíu mày, dứt khoát đá cửa ra!

Giang Mộc Tông đã mất ý thức, đầu gối một mảnh đỏ ửng, miệng vẫn đang lẩm bẩm gì đó.

Đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã là buổi chiều tà, xung quanh là tường trắng, cảm giác khác lạ trên mu bàn tay như nhắc nhở rằng cậu đang truyền dịch.

Trong phòng bệnh không có ai cả.

Tư Ngộ Lan... đâu rồi?

Giang Mộc giơ tay ấn chuông gọi, y tá và bác sĩ nhanh chóng đến, cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị kiểm tra một lượt.

Ống nghe lạnh lẽo đặt lên ngực, bác sĩ thở phào, "Trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi."

Nói xong thì bác sĩ lại thở dài một tiếng, "Chưa từng thấy Omega nào như em, tuyến thể cũng chưa hoàn toàn trưởng thành mà đã tiến vào phân hóa hoàn toàn trước thời hạn, sau khi kết thúc kỳ phân hóa phải lập tức đi bệnh viện chứ, sao em phải cố ép tuyến thể duy trì ở trạng thái phân hóa vậy?"

"Em..." Giang Mộc Tông cắn môi, hỏi, "Bây giờ em bình thường rồi ạ?"

Nhìn thấy bác sĩ gật đầu, Giang Mộc Tông lại không hề vui vẻ như bác sĩ nghĩ, trên mặt cậu lại lộ ra một vẻ thất vọng, cậu nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở ra, "Người mang em đến đâu rồi ạ?"

"Lúc em phẫu thuật xong thì rời đi rồi."

Sắc mặt của Omega đột nhiên trở nên cực kỳ trắng bệch, cậu cũng không để ý đến mu bàn tay đang bị cắm kim mà kéo tay áo của bác sĩ, "Các anh đã nói cho anh ấy biết em tỉnh lại rồi chưa?"

Bác sĩ chưa trả lời thì ngoài cửa đã vang đến tiếng động.

Giang Mộc Tông lập tức nhìn qua, trong ánh mắt dâng lên tia hy vọng.

Nhưng khi nhìn thấy người đến thì liền suy sụp.

Triệu Xuyên đặt đồ trong tay xuống, trao đổi đơn giản vài câu với bác sĩ, sau khi bác sĩ rời đi  mới nói với cậu, "Giám đốc đang tham gia buổi họp báo, bảo tôi đến chăm sóc cậu chủ."

--

Lily: cạn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro