Chương 11: Ước mơ
"Hai thứ không nên chạm vào đều chạm vào ."
Giang Tri Hỏa nhạy bén nhận ra cảm xúc của Nhan Mộ có điều khác lạ khi nói những lời này.
Thật giống như......như khi nhắc tới, hoặc là nhớ tới người nào đó, cả người đều dịu dàng xuống.
Nhan Mộ thích Bạch Ngữ Quân như vậy sao??
Sau khi trở về, Giang Tri Hỏa không nhắc lại chuyện hẹn hò hôm nay, nhanh chóng tắm rửa lên giường, nằm vào trong phòng điều hòa.
Ngày hôm sau là thứ hai, phải đi học.
Chuông báo thức của Nhan Mộ đúng giờ reo lên.
Đêm nay Nhan Mộ vẫn không thể ngủ ngon, hắn căn bản không thể quen có người nằm bên cạnh, huống chi người này dính chặt trên người hắn giống như kẹo mạch nha.
Đồng hồ báo thức còn đang reo, Nhan Mộ duỗi tay muốn tắt chuông đi, một cái tay khác lại nhanh hơn so với hắn, vươn tay mò mẫm trên đầu giường một hồi.
Giang Tri Hỏa không sờ đến cái gì, còn không hiểu sao làm điện thoại càng gần hơn, chuông báo thức liền không ngừng reo ở bên tai anh.
"Ồn quá." Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Giang Tri Hỏa đem chăn mỏng trùm lên đỉnh đầu, trở mình, ôm chăn mỏng lăn đến nửa giường khác.
Ba giây sau ——
Thân thể Giang Tri Hỏa cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở ra, lại ném chăn mỏng xuống, ôm lấy cánh tay Nhan Mộ.
"......" Một lát sau giọng Nhan Mộ nhàn nhạt từ đỉnh đầu truyền xuống, "Có thể buông tay sao?"
Giang Tri Hỏa còn chưa tỉnh ngủ, lại nhắm mắt lại, theo cảm giác tìm được vị trí, hôn xuống vành tai Nhan Mộ sau đó còn buồn ngủ mà ngồi ở trên giường, hỏi: "Cậu dậy sớm như vậy làm gì?"
"Đi học." Nhan Mộ tắt chuông, xuống giường rửa mặt.
À, hôm nay thứ hai.
Giang Tri Hỏa lại ngồi trên giường đã ngây ngốc một lát, lúc này mới mơ màng nhớ tới xem thời gian, kinh ngạc: "Bây giờ mới 6 giờ ! 6 giờ! Cổng trường mở rồi sao? Sớm thế?! Học bá các cậu đều không cần ngủ à?!"
Tối hôm qua sau khi trở về, Giang Tri Hỏa tận mắt nhìn thấy đến Nhan Mộ giải đề tới nửa đêm mới lên giường.
Học bá có lẽ cần giấc ngủ, học thần thì thật sự không cần.
Nhân lúc còn đang buồn ngủ, Giang Tri Hỏa lại mềm như bông nằm xuống kéo chăn mỏng lên trên chút, nói: "Cậu đi trước đi, đi trước đi, tôi ngủ tiếp một lúc."
Nhan Mộ rửa mặt xong đi vào, nghe câu nói đó, không biết nghĩ gì lại xốc chăn mỏng lên, xách cả người Giang Tri Hỏa lên tới, nói: "Đi đánh răng."
"Không đi." Giang Tri Hỏa ôm chăn chết cũng không buông tay, phát điên nói, "Cậu muốn làm gì! Vì sao lại bắt tôi dậy sớm chứ! Cậu đang muốn mạng của tôi đó! Đây là phạm tội!"
Giang Tri Hỏa rít gào một hồi, Nhan Mộ bỗng nhiên không động nữa, ban đầu Giang Tri Hỏa còn nghĩ rằng người này rốt cuộc buông tha mình, ai ngờ giây tiếp theo, đáy mắt bỗng chốc bị một bóng đen che khuất.
Chỉ thấy Nhan Mộ cúi người chặn lại Giang Tri Hỏa, một tay đè chặt vai anh, một tay kia nắm cằm anh, ngón cái vuốt ve ở bên môi, tin tức tố Alpha theo hô hấp phất ở mặt sườn.
Tao đ*?!
Giang Tri Hỏa lập tức đẩy ra Nhan Mộ, lùi liên tục về phía sau, chút buồn ngủ đều bị chuyện này dọa bay màu, tỉnh táo tức thì.
"Cậu muốn làm gì?"
Nhan Mộ liếc mắt nhìn anh, chỉ nói hai chữ: "Đi thôi."
Giang Tri Hỏa: "......"
Không phải chứ? Cái người này vì sao mà không thể buông tha nhau vậy? Nhất định phải bắt anh rửa mặt??
6 giờ sáng, Giang Tri Hỏa vẫn chưa thể tỉnh táo, tuy bị Nhan Mộ dọa sợ chạy đi rửa mặt ngay, nhưng đứng ở trước gương một lúc lại mệt nhọc, lúc trở lại phòng, không đợi anh hỏi ra Nhan Mộ đến tột cùng muốn làm gì, đã bị một bàn tay bắt lấy bả vai.
Giang Tri Hỏa:?!
Nhan Mộ rất khỏe, Giang Tri Hỏa lại không kịp phản ứng đã bị bắt lấy như vậy, cả người ngả ra sau, anh theo bản năng duỗi tay đi giữ Nhan Mộ, cuối cùng hai người cứ thế cùng ngã ở trên giường, nệm phát ra một tiếng trầm vang.
Nệm rất mềm, ngã xuống thật ra cũng không đau, chỉ là tư thế bây giờ này......
Cả người Nhan Mộ đè ở trên người Giang Tri Hỏa, lòng bàn tay chống ở bên mặt anh, một đầu gối co lại chống ở giữa hai chân.
Giang Tri Hỏa: "......"
Không hiểu được sao mà thành như vậy, Nhan Mộ cũng lười phải nhiều lời liền cúi đầu.
Khoảnh khắc môi dán môi, Giang Tri Hỏa mới nhớ tới nguyên nhân Nhan Mộ bắt anh đi rửa mặt.
Giang Tri Hỏa không để ý, ngủ mơ hồ, đã quên mất nhưng Nhan Mộ không quên, bọn họ cần chạm vào mới có thể ức chế triệu chứng động nhiệt.
Muốn ngủ bao lâu, muốn đến trễ bao lâu là chuyện của Giang Tri Hỏa, trước khi ra cửa cần hôn một cái ức chế động nhiệt là nhiệm vụ của Nhan Mộ .
Bởi vì chút chuyện vừa mới kia, toàn bộ quá trình hôn môi lại do Nhan Mộ dẫn dắt, ngày hôm qua hai tình địch vừa mới đi ra ngoài với cuộc hẹn hò ba người, đêm đó liền ngủ chung một cái giường, buổi sáng ngày hôm sau thức dậy còn hôn môi, mối quan hệ này nghĩ sao mà loạn.
Giang Tri Hỏa miên man suy nghĩ ở trong đầu, vừa định đem tay cũng bỏ trên vai Nhan Mộ, nắm giữ một chút quyền chủ động, giây tiếp theo thân thể chợt run lên.
Buổi sáng vừa mới dậy, phản ứng chỗ nào đó của hai người cũng chưa giảm xuống, lại bị đè ở trên giường với cái tư thế nói không nên lời này, eo ép tới cực thấp ——
Một khi không cẩn thận, hai thứ không nên chạm vào đều chạm vào nhau.
Giang Tri Hỏa: "......"
Nhan Mộ: "......"
"Khụ." Giang Tri Hỏa thả tay ra, cố vờ một vẻ bình tĩnh tự nhiên "Đều là nam, loại chuyện này rất bình thường mà, không cần quan trọng hóa vấn đề."
Sau đó anh lại đắp chăn mỏng lên, nằm xuống nhắm mắt, bình tĩnh đuổi người: "Cũng tạm được rồi, cậu đi trường học đi, tôi ngủ tiếp một chút."
"......"
Một giấc này của Giang Tri Hỏa không ngủ thêm bao lâu, lại tỉnh lại, nhìn thời gian đã sắp muộn rồi.
Giang giáo bá tuy rằng thường trốn học nhưng phần lớn đều trốn tiết buổi chiều thôi, buổi sáng chỉ cần người có tỉnh liền sẽ đi trường học lộ mặt.
Còn ở ngã rẽ đã thấy chủ nhiệm giáo dục Phùng Trí đứng ở cổng trường xa xa, một loạt học sinh cũng đến trễ đều đứng phía trước hắn. Phùng Trí đi ngang trước mặt bọn họ, dùng lời nói thấm thía giáo dục bọn họ.
Giang Tri Hỏa lặng lẽ đứng ở cuối hàng.
Cho dù đang giáo dục người ta, giọng Phùng Trí vẫn ôn tồn lễ độ: "Trường học vì sao phải đóng cửa? Không phải vì muốn khó các em, là muốn các em có quan niệm thời gian rõ ràng."
"Đây là một chuyện rất quan trọng, không chỉ cần ở trường học, về sau vào đại học, ra xã hội cũng giống nhau, không thể đến trễ, không thể quên mất thời gian, đây là chuyện nhỏ, cũng là chuyện lớn. Đã biết chưa?"
Hắn liếc mắt một cái liền quét đến Giang Tri Hỏa, mỉm cười nói: "Không tồi, hôm nay tới sớm chút."
Sau đó lại nói một cách ấm áp với các học sinh trước mặt: "Được rồi, mọi người nhớ nộp một bản kiểm điểm lên, không có lần sau."
Chỉ là viết kiểm điểm, học sinh đến trễ nhẹ nhàng thở ra.
Phùng Trí lại mỉm cười hỏi nói: "Hy vọng ngày mai sẽ không lại gặp các em ở cổng trường, đã biết chưa?"
"Đã biết!"
Người nói đi đầu chính là một nam sinh Omega, trên cổ đeo cổ hoàn màu đen. Khối 12 không có nhiều Omega, chỉ được hai ba người, Giang Tri Hỏa nhớ rõ tên người, là Khâu Biên.
Nghe thấy tiếng Khâu Biên, Phùng Trí nhìn rất vừa lòng, hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Đi đi, đi học đi."
Phùng Trí quay đầu bảo bảo vệ mở cổng trường, mấy tên quen Giang Tri Hỏa còn chào hỏi anh một cái sau đó cùng đi vào trường học.
Từ cổng đến khu dạy học phải đi một đoạn đường dài, có nam sinh nói: "Tôi cảm thấy chủ nhiệm Phùng thật sự khá tốt!"
"Đúng vậy! Chủ nhiệm giáo dục trường khác, người này người kia dữ như wủy, đến muộn liền không cho vào, bị chỉnh đến muốn chết."
Lại một nam sinh nói: "Phải phải, ngay bên Nhị Trung kìa, chủ nhiệm Lâm trường bọn họ cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhìn chằm chằm đến trễ, nhìn chằm chằm chạy bộ thể dục, thậm chí còn quản kiểu tóc, sáng sớm tinh mơ đã cầm kéo đứng ở cổng trường, ai tóc mái vượt qua lông mày, cắt ngay!"
"Khủng bố như vậy?!"
Nghe được các nam sinh thảo luận, Khâu Biên cũng không nhịn được mở miệng: "Tôi cũng cảm thấy chủ nhiệm Phùng tốt."
Đại khái bởi vì là Omega, thời kỳ vỡ giọng của Khâu Biên tới muộn, giọng còn chưa thay đổi hoàn toàn, so với nam sinh có vẻ mềm mại. Cậu vừa nói xong câu này, mấy đứa con trai khác lập tức nhìn cậu ta, có mấy đứa còn nhăn mặt, mặc dù không có ý đó nhưng vẫn lộ ra vẻ chán ghét.
Nam Omega, mẹ nó quá ẻo lả.
Khâu Biên sớm đã quen, lại ngước mắt, không thèm để ý cười cười với bọn họ, nói: "Chỉ có chủ nhiệm Phùng sẽ không kỳ thị Omega."
Nhưng mà mặc kệ chủ nhiệm Phùng có tốt bao nhiêu, bản kiểm điểm nên viết vẫn phải viết.
Tiết đọc sáng, Giang Tri Hỏa tùy tay ném sách nằm xoài trên bàn, rút ra giấy ô vuông liền bắt đầu động bút.
Cái giấy kiểm điểm này Giang Tri Hỏa viết qua khá nhiều, vị chủ nhiệm giáo dục hồi cấp 2 chính là ma quỷ điên cuồng kiểm điểm, ném rác rưởi trật mà bị nhìn đến đều phải viết một bản kiểm điểm, chán ghét Giang Tri Hỏa đến mức tận cùng, sau lại nghe nói Giang Tri Hỏa thi đậu Nhất Trung, thiếu chút nữa không kinh ngạc rớt cằm.
Khi mới bắt đầu viết Giang Tri Hỏa cũng lên mạng lấy rồi chép chép sửa sửa, viết nhiều liền nghiên cứu ra kịch bản của bản thân, không cần phức tạp chỉ cần ba bước, chân thành xin lỗi, bảo đảm chân thành, hứa hẹn tương lai.
Không lâu sau, Giang Tri Hỏa đã viết tràn ngập một trang giấy, đang lật trang, Thường Lạc ngồi ở phía sau vỗ vỗ anh, hỏi: "Hỏa ca, nghe nói cậu đánh với học thần?"
Giang Tri Hỏa: "Hả?"
Thường Lạc chậm rì rì: "Ngày thứ bảy đó không phải cậu đi tìm học thần à? Tin này đều truyền khắp cả khối rồi, cậu trực tiếp kêu cậu ta lăn ra đây. Không phải muốn đi đánh nhau sao? Kết quả thế nào? Cậu có bị thương không?"
Giang Tri Hỏa: "......"
Lúc ấy anh khó chịu đến muốn chết ngay tại chỗ, cũng không để ý tới giọng điệu của mình, mới hai ngày trôi qua, tin tức giáo bá đánh nhau với học thần đã truyền khắp rồi?
Giang Tri Hỏa bác bỏ tin đồn: "Không sao, không phải đánh nhau, chỉ là giải quyết hoà bình một ít ân oán riêng."
"Vậy á hả?" Thường Lạc lại hỏi, "Vậy vệt máu bầm trên tay học thần cũng không phải cậu làm ra?"
Giang Tri Hỏa hỏi: "Cái máu bầm gì?"
Cậu ta hỏi xong Giang Tri Hỏa mới nhớ tới, ngày thứ bảy đó anh thật sự có nhìn đến trên tay Nhan Mộ có một vệt đỏ lớn, nhưng lúc ấy tình huống đặc biệt, Nhan Mộ lại có vẻ không muốn trả lời, trên người con trai có chút dấu vết đều bình thường, Giang Tri Hỏa lúc sau lại không để ý.
"À, cái kia." Giang Tri Hỏa nói, "Tôi cũng không biết, chắc bị ai cào?"
Chủ đề này bị kéo đi rất nhanh, tiết thứ nhất là ngữ văn, một lúc sau Đinh Kiến Huy ôm một chồng giấy đi vào phòng học, giơ tay viết xuống hai cái chữ to ở bảng đen.
—— ước mơ.
Đinh Kiện Huy nói: "Tiết này chúng ta viết một bài văn. Đề bài là ' ước mơ ', không giới hạn số chữ, không giới hạn thể loại."
"Tuy rằng khai giảng trước một tháng, nhưng mọi người đã trở thành học sinh lớp 12 thực sự, các em đều là những đứa trẻ ưu tú, thầy hy vọng các em có thể sử dụng một tiết để ngẫm lại thật kĩ, về sau muốn làm gì, muốn vào đại học gì, nên làm thế nào."
"Bài văn này thầy sẽ không chấm điểm, mà sẽ phát lại cho các em trước thi đại học"
Một chồng giấy viết xinh đẹp từ bàn trước truyền xuống tới.
Phòng học xì xào ồn một lát, tựa như đang thảo luận, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên yên tĩnh, xung quanh vang lên tiếng ngòi bút cọ trên giấy "xoẹt xoẹt" .
Giang Tri Hỏa không lập tức động bút mà viết trên bản nháp mấy chữ sau đó lại gạch bỏ mấy chữ này vò lại giấy nháp thành một cục, ném vào trong hộc bàn, sau đó ghé vào trên bàn nhắm mắt lại.
Anh không biết viết văn, một tiết dạy học này thà dùng để nghỉ ngơi, Giang Tri Hỏa vốn định ngủ một lát, thuận tiện nghĩ xem lát nữa không giao bài viết văn sẽ bị Đinh Kiện Huy kêu lên thì nên nói chút gì, không nghĩ tới thật sự ngủ quên, còn nằm mơ.
Cảnh trong mơ rất lộn xộn.
Ở trong một biệt thự lớn, mặt người trong mơ nhìn không rõ nhưng Giang Tri Hỏa đều nhận ra.
Người phụ nữ ngồi ở đối diện đang khóc, người đàn ông bên cạnh đang tranh cãi với ai đó.
Giang Tri Hỏa nghe không rõ lời bọn họ cãi nhau, anh chỉ muốn lau khô nước mắt giúp người phụ nữ kia, nhưng anh không làm được.
Anh đang bị một người đàn ông ăn mặc bình thường giữ chặt, người nọ có chút còng lưng, lòng bàn tay thô ráp, da chết nổi lên làm cộm cổ tay của anh.
"Hỏa ca, Hỏa ca."
Giang Tri Hỏa bị Thường Lạc chọc tỉnh, lúc này mới phát hiện mình toát ra mồ hôi lạnh cả người, Đinh Kiện Huy đứng ngay bên cạnh anh, thấy anh tỉnh lại hỏi: " Sao em không viết?"
Giang Tri Hỏa: "Em không biết viết gì."
Đinh Kiện Huy cười cười: "Không sao, em có thể nghĩ thêm, tan học tới văn phòng thầy tâm sự nhé?"
Gri: vụ đầu tiên đã bắt đầu, boss cũng đã lên sàn đoán xem hung thủ là ai nào
------------
Bản edit đăng tại acc @gri1004 in WATTPAD.COM, nghiêm cấm hành vi re-up
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro