Chương 15: Trực giác
"Đó là một loại trực giác không thể nói ra"
Yên tĩnh chưa được một lát, tin nhắn Giang Tri Hỏa nhảy ra.
Giang Tri Hỏa: Mịa nó!
Giang Tri Hỏa: Đồ chó!
Giang Tri Hỏa: Cậu vậy mà cùng Ngữ Quân đi thư viện sau lưng tôi!
Giang Tri Hỏa: Cậu ở đâu! Cho tôi vị trí!
Trong dự kiến.
Nhan Mộ: Cho cậu?
Giang Tri Hỏa: Tôi muốn học!
Nhan Mộ: Học? Cậu ?
Giang Tri Hỏa lời lẽ chính đáng: Đúng vậy.
Nhan Mộ:......
Xem ra đây là không muốn phối hợp.
Giang Tri Hỏa gửi một tấm ảnh.
Giang Tri Hỏa: [ hình ảnh ]
Giang Tri Hỏa: Bạn à.
Giang Tri Hỏa: Còn nhớ hợp đồng này không?
Giang Tri Hỏa: 4,5,6, ba điều này viết chính tả ba lần?
Nhan Mộ:......
Giang Tri Hỏa: Thôi, tôi lười đi ra ngoài, hay là cậu về đi nhé?
Nhan Mộ:......
Bạch Ngữ Quân thấy Nhan Mộ đang cúi đầu gõ chữ, hỏi: "Có chuyện gì à??"
"Không có." Nhan Mộ nói, "Giang Tri Hỏa."
Bạch Ngữ Quân cười: "Các cậu đừng cãi nhau."
Nhan Mộ giọng điệu bình tĩnh: "Đang cãi."
Bạch Ngữ Quân lại cười cười, cúi đầu, vừa đọc sách vừa nói: "Tình cảm của các cậu thật tốt."
Nhan Mộ: "Tình cảm thật tốt không nên dùng như vậy."
Bạch Ngữ Quân cười một tiếng.
Cuối cùng, Nhan Mộ không cãi nhau với Giang Tri Hỏa nữa.
So vô lại, không ai có thể so được với cậu ta.
Giang Tri Hỏa trực tiếp gửi ảnh chụp mình trong gương, còn đặc biệt vẽ một vòng tròn quanh dấu răng trên cổ.
Giang Tri Hỏa: Về nào.
Nhan Mộ:......
Hắn ấn tắt màn hình, nói với Bạch Ngữ Quân: "Tôi về trước."
Bạch Ngữ Quân không hỏi vì sao, gật gật đầu, nói: "Được."
"Cậu thì sao?" Nhan Mộ hỏi.
Bạch Ngữ Quân chỉ chỉ sách đang mở ra trên bàn, mỉm cười nói: "Tôi tính xong mấy đề này rồi về, tài xế sẽ tới đón, không cần lo lắng cho tôi."
Trở về trên xe, Nhan Mộ dựa ra sau ghế, xoa xoa giữa mày.
Thời gian gần đây thật sự có chút hỗn loạn.
Trong túi, di động lại đang rung, Nhan Mộ phiền thực sự.
Lấy ra mới thấy, không phải Giang Tri Hỏa mà là nhóm nhỏ ba người Ôn Đạt lập, ngày thường hai người này ngẫu nhiên sẽ gửi chút meme, chơi trò chơi ở trong nhóm.
Khuất Tiêu: Có nhớ cuối tuần trước tao nói với chúng mày tên bartender kia có style lạnh lùng giống với Nhan thiếu không.
Khuất Tiêu: Mấy buổi tối này đều có ca của hắn, tới chơi không?
Khuất Tiêu: @ Ôn Đát Đát Đát đát @ Mộ
Ôn Đát Đát Đát đát: Thật sự à, tao đây chắc chắn sẽ tới!
Ôn Đát Đát Đát đát: Nhan thiếu cũng tới chứ? Ngày mai thứ bảy mà, một tuần chỉ có thể có một thứ bảy thôi sao có thể không đi! @ Mộ
Khuất Tiêu: Đúng vậy, quán bar nhà tao lại ra sản phẩm mới, tới nếm thử. @ Mộ
Chỉ cần muốn đi, hai người có thể nghĩ ra vô số lý do.
Nhan Mộ vẫn chưa từ chối, cũng chưa lập tức đồng ý, mà là trả lời nói: Tao xem thử.
Thấy mình càng ngày càng gần nhà, Nhan Mộ bảo tài xế dừng ở ven đường.
"Cậu chủ." Trước khi xuống xe, tài xế gọi lại hắn, "Cậu đã thật lâu không có......"
Nhan Mộ ngắt lời ông nói: "Xin lỗi, chú Vương, tôi không nghĩ trở về."
Tài xế chú Vương thở dài: "Được rồi, cậu chủ đi đường cẩn thận."
--Bản edit chỉ đăng tại acc@gri1004 in WATTPAD.COM, nghiêm cấm hành vi re-up--
Trên đường một mình đi về nhà.
Gió đêm lay động tiếng ve, trên bầu trời sao nhiều như cát mịn.
Khi mở cửa, Giang Tri Hỏa mới vừa tắm rửa xong, trên đầu quấn một lớp khăn tắm, đi thẳng vào phòng cũng không thấy Nhan Mộ mở cửa đi vào.
Cửa sổ trong phòng "cạch" một tiếng kéo ra.
Không biết từ đâu có thói quen này, khi ở nhà một mình, Giang Tri Hỏa chưa bao giờ mở điều hòa.
Nếu Giang Tri Hỏa không nhìn thấy hắn, Nhan Mộ cũng lười chủ động kêu anh, thay dép lê, đi đến bên cửa phòng rồi chợt dừng lại.
Chỉ thấy Giang Tri Hỏa đang ngồi trên tấm thảm cạnh giường, khoanh chân, cúi đầu nhìn di động, ngón tay nhấn tới nhấn lui ở trên màn hình, như là gửi tin nhắn cho ai đó.
Từ góc độ này, Nhan Mộ có thể thấy tình hình trong phòng nhưng Giang Tri Hỏa lại không nhìn thấy phía ngoài phòng.
Nhan Mộ giật mày.
Quả nhiên, không bao lâu di động hắn lại bắt đầu rung.
Là tin nhắn Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa: Về rồi chứ? Về rồi chứ? Về rồi chứ?
Giang Tri Hỏa: Năm phút đã qua!!
Giang Tri Hỏa: Cực kỳ tức giận!
Giang Tri Hỏa: Tùy cậu luôn!!
Giang Tri Hỏa là một người rất thần kỳ, không biết có phải vì dùng quá nhiều dấu chấm than hay không, rõ ràng chỉ là đang gõ phím mà lại luôn có cảm giác ồn ào tràn ngập màn hình.
Nếu là ngày xưa, Nhan Mộ sẽ chắc chắn sẽ gửi lại sáu dấu chấm.
Nhưng lần này, hắn nhìn thấy rõ ràng.
—— từ đầu đến cuối, trên mặt Giang Tri Hỏa không có nhiều biểu cảm.
Không có nhiệt liệt cùng ầm ĩ ngày thường, yên tĩnh gõ chữ xong, lại yên tĩnh bỏ điện thoại bên gối, cởi khăn lông ra, không biết đang nghĩ cái gì, ngơ ngác một lúc rồi tùy tiện cầm một quyển sách trên bàn.
Anh mới vừa gội đầu xong, tóc mái trên trán xõa xuống, hơi uốn cong theo giọt nước, lông mày cũng hơi rũ xuống.
Anh mặc bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, cổ áo dán ở trên cổ, xương quai xanh ao hãm thật sâu, đầu cúi thấp, lưng thẳng, sau cổ nhô lên một khối xương cột sống nhỏ.
Không giống cố tình, dấu vết kiêu căng đã in sâu ở trong xương cốt .
Nhan Mộ hơi ngạc nhiên.
—— cho dù gần đây bọn họ ở gần nhau, hắn cũng chưa bao giờ gặp qua Giang Tri Hỏa như này, không ồn ào không nháo, an tĩnh ngoan ngoãn.
Nhan Mộ cũng không biết mình nghĩ như thế nào, chờ khi hắn phản ứng lại đây đã lao vào phòng, nắm lấy cổ tay Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa cũng sửng sốt trong một lát, phản ứng đầu tiên là ném cuốn sách trong tay lên bàn, cổ kiêu căng trong lúc vô ý toát ra lại bị anh giấu sâu vô cùng, anh hỏi: "Này, cậu muốn làm gì!!"
Nhan Mộ bị hỏi đến ngơ ngẩn, mãi mới thả tay ra: "...... Xin lỗi."
Giang Tri Hỏa: "?"
"Hả? Cái gì?" Giang Tri Hỏa cho rằng mình nghe lầm, anh cũng không biết Nhan Mộ vì sao đột nhiên xin lỗi, nhưng đều đã nói xin lỗi, có lý do nào không nhận, chuyển miệng lại nói, "Rất tốt, biết sai thì tốt, ba tha thứ cậu."
"......" Nhan Mộ không nghĩ nói nữa, ra khỏi phòng.
Hắn vừa rồi đã làm gì?
Nhan Mộ căn bản không thể giải thích.
Thân thể trước nay vô cùng bình tĩnh —— nhìn đến Giang Tri Hỏa như vậy, trong nháy mắt kia tim đập nhanh thình thịch, chiếm trọn đại não.
—— đó là một loại trực giác không thể miêu tả.
Vẫn luôn đến giờ phút này, Nhan Mộ mới bỗng nhiên ý thức được, hắn hình như cũng không hiểu biết chút gì về Giang Tri Hỏa.
Quá rối loạn.
Cùng lúc đó, nhóm ba người lại bắt đầu điên cuồng nhảy tin nhắn.
Ôn Đạt, Khuất Tiêu ý muốn dùng các loại lý do kỳ lạ thuyết phục Nhan Mộ đến, Nhan Mộ xoa xoa thái dương, than nhẹ một hơi, đánh chữ.
Nhan Mộ: Được.
Mùa hè tắm rửa không bao lâu, Nhan Mộ đi ra khỏi phòng tắm, Giang Tri Hỏa đang sấy tóc, vừa thấy Nhan Mộ, liền giơ máy sấy lên, gió nóng không ngừng thổi vào mặt Nhan Mộ: "Tránh xa tôi ra!"
Nhan Mộ nhìn ra Giang Tri Hỏa nghĩ cái gì, đi vào bên trong, nói: "Đêm nay không dạy."
Giang Tri Hỏa: "Thật á?!"
"Ừm." Nhan Mộ mở ra bài kiểm tra, "Cậu làm xong trước đi."
Giang Tri Hỏa: "......"
Vậy thì khác gì dạy?!
Tiết tự học thứ bảy, Giang Tri Hỏa bỗng tới.
Nhìn thấy chỗ nên là cái bàn không bỗng nhiên có người ngồi, Thường Lạc ngạc nhiên trừng lớn mắt: "Hỏa ca? Cậu mà có tới!"
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu: "Có phải rất chăm chỉ hay không?"
Trong giờ giải lao, Tông Bội nghe nói Giang Tri Hỏa lại tới trường học, cũng cố ý chạy tới hỏi: "Không ngờ ở thứ bảy tao lại nhìn thấy Giang Tri Hỏa còn sống?!"
Giang Tri Hỏa: "Tao muốn tới thì tới, được không!"
Tông Bội: "Có phải Nhan học thần dạy kèm làm cậu có động lực không!"
Nhắc tới đến dạy kèm Giang Tri Hỏa liền suy sụp: "Câm miệng, miễn bàn!"
"Làm sao vậy?" Tông Bội nghi hoặc nói.
Giang Tri Hỏa dựa vào lan can, cả người ngưỡng ra sau.
Vài bông hoa không biết tên được trồng trong bồn hoa nhỏ ngoài hành lang đã nở, cánh hoa thật nhỏ lay động trong gió, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Tối hôm qua......"
Thường Lạc nghe được Giang Tri Hỏa đang nói chuyện với Tông Bội, thò lại gần hỏi: "Tối hôm qua gì?"
"Không có gì." Giang Tri Hỏa dừng một chút, không nói tiếp.
—— tối hôm qua Nhan Mộ có chút kỳ lạ.
Nếu bảo Giang Tri Hỏa nói kỳ lạ ở đâu, anh lại không nói nên lời.
Không vui?
Hay là...... Thấy cái gì?
Lời chỉ nói một nửa là trí mạng nhất, Tông Bội Thường Lạc đợi Giang Tri Hỏa nửa ngày, trong lòng bị chuyện dừng này làm bất ổn.
Thường Lạc: "Tối hôm qua rốt cuộc làm sao vậy?"
Tông Bội thấy Giang Tri Hỏa hoàn toàn không có ý muốn nói tiếp, nóng vội nói: "Hỏa, mày phải nói đi chứ!!"
Giang Tri Hỏa thật sự không biết nên nói cái gì, nói: "Thật sự không có gì ?"
Lúc này, trên cầu thang có bóng người chạy đến, nghiêng ngả lảo đảo, không ngừng thở hổn hển, bậc cuối cùng dẫm không vững, cả người vướng ngã dúi về phía trước, đụng vào trên người Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa đỡ lấy cậu ta, thấy rõ người nào, kêu ra tên của cậu ta: "Khâu Biên?"
Khâu Biên đeo cổ hoàn màu đen, vẻ mặt hoảng loạn, thấy là Giang Tri Hỏa, không biết vì sao phản ứng rất lớn, trực tiếp ném ra tay anh, giọng đề phòng nói: "Alpha các người đừng đụng vào tôi!!"
Giang Tri Hỏa không làm cái gì cả: "?"
"Cậu làm sao vậy?" Giang Tri Hỏa hỏi.
Không khí đọng lại.
Khâu Biên lúc này mới nhận ra mình bất lịch sự, nhưng cậu thật sự quá hoảng, không thể nói ra câu hoàn chỉnh, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại nhịp thở, cảm thấy dễ chịu hơn mới không đầu không đuôi hỏi: "Canh An Diệu đâu?"
Thường Lạc trước khi ra phòng học vừa lúc nhìn thấy, nói: "Tôi vừa mới nhìn đến cô ấy đi cùng với chủ nhiệm Phùng rồi, bây giờ không ở trong lớp. Có chuyện gì sao? Tôi chuyển lời giúp cậu."
"Chủ nhiệm Phùng ?!" Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Khâu Biên nháy mắt trở nên trắng bệch, "Không, không có việc gì, tôi, tôi phải đi trước, các cậu, các cậu cũng không cần nói với cậu ấy tôi đã tới, tự tôi nói, tự tôi nói......"
Cậu dừng một chút, lại bắt đầu lắc đầu, nói, "Không, không được......"
Khâu Biên một tay nắm chặt cổ hoàn, tay kia không ngừng gãi sau gáy, như là nơi đó không phải tuyến thể Omega yếu ớt nhất, mà là nốt nhọt nổi lên rất ghê tởm đáng sợ, liều mạng muốn moi nó ra.
"Không thể được ......" Chân Khâu Biên đột nhiên mềm nhũn, loạng choạng lùi về sau, Thường Lạc vội vàng đỡ lấy cậu.
Khâu Biên vừa rồi phản ứng quá lớn, Giang Tri Hỏa không nên tiếp tục đụng vào cậu, Tông Bội nhanh chóng giữ chặt tay cậu: "Rốt cuộc cậu sao vậy? Đừng cào đừng cào nữa, sắp chảy máu rồi."
"Không sao, tôi không sao......" Khâu Biên ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ, cậu gắt gao cắn môi dưới, đẩy ra Thường Lạc và Tông Bội, "Tôi, tôi......"
Cậu muốn chạy xuống dưới lầu nhưng hai chân đã tê mỏi, không còn chút sức lực, cuối cùng cậu không kìm được nước mắt, nó chảy dài trên mặt, cậu không ngừng lau nước mắt, đôi mắt trống rỗng, lẩm bẩm: "Tôi...... Tôi không thể nói được......"
Gri: nạn nhân số 1
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro