Chương 20 : Gây án


"Tôi cũng đi"

Giang Tri Hỏa: "Cậu cũng phát hiện?"

"Có chú ý đến." Nhan Mộ nói, "Nhưng tôi nhớ rõ lớp 1 chỉ có mình cậu."

Cái giai đoạn hiện tại này của Giang Tri Hỏa, Nhan Mộ cũng không biết nên coi anh là Alpha hay là Omega.

"Canh An Diệu là Omega. Lúc trước đã hơi kiểm tra qua cô ấy, bịa chuyện mùi sầu riêng. Nơi này ——" Giang Tri Hỏa chỉ chỉ chính mình, nói, "Từ biểu cảm có thể để lộ ra rất nhiều thứ."

Câu này nghe có chút ngầu, ra vẻ ngầu ở trước mặt tình địch là một chuyện rất sảng.

Giang Tri Hỏa chỉ cho chính mình ba giây đắc chí, lập tức thu hồi suy nghĩ, nhìn cực kỳ chằm chằm Canh An Diệu và Phùng Trí cách đó không xa.

Chỉ tiếp xúc Omega, hơn nữa hôm qua khi nhắc tới Phùng Trí, thái độ Khâu Biên cực kỳ khác lạ —— Giang Tri Hỏa luôn cảm thấy trên người Phùng Trí có loại không thích hợp nói không nên lời. Nhưng đối phương vẫn chưa lộ ra chút sơ hở, chẳng sợ hiện tại đi cùng Canh An Diệu ở trong hẻm nhỏ rất là khả nghi, cũng chỉ là tiếp xúc bình thường giữa thầy giáo và học sinh.

Không có bất cứ chứng cứ gì, nếu là đột ngột nhảy ra lôi Canh An Diệu đi, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả ngược lại trong tưởng tượng; hơn nữa, có lẽ Phùng Trí thật sự tìm Canh An Diệu có việc, hoặc là bọn họ chỉ là đụng mặt trên đường, tất cả đều có thể; lùi một vạn bước mà nói, dù Phùng Trí thật sự có ý đồ gì, ở trước khi không tuyệt đối nắm chắc, bất cứ động tác gì đều chỉ biết rút dây động rừng hoặc là chó cùng rứt giậu.

Bởi vậy, mặc kệ nghĩ theo loại tình huống nào, Giang Tri Hỏa đều chỉ có thể  nhẹ nhàng không tiếng động đi theo sau hai người.

Phùng Trí và Canh An Diệu lại quẹo vào một hẻm nhỏ khác.

Hai bên hẻm nhỏ cơ bản đã dọn hết sạch, chỉ dư mấy ngọn đèn đường tối tăm.

Đây là con đường mà cô thường đi qua để đi học nên khi Phùng Trí mang Canh An Diệu quẹo vào, Canh An Diệu cũng không có chút nghi ngờ.

Giang Tri Hỏa kéo xuống cổ áo Nhan Mộ, ngửa đầu hôn môi hắn, đoán chừng chút tin tức tố này đủ anh lại chịu được một đoạn thời gian, liền đẩy ra Nhan Mộ, nói: "Chuyện theo dõi này là rất xấu, tôi đi xem, cậu đi về trước."

Nhan Mộ lại không cho anh đi, đè xuống gáy Giang Tri Hỏa, cúi đầu xuống, tin tức tố chỉ có anh có thể ngửi được cũng không thể tránh khỏi mà xộc vào người hắn, mùi hương sảng khoái sau cơn mưa xuân cùng với tiếng mút vào rất nhỏ chen vào giữa cánh môi. Một lát sau, Nhan Mộ thả môi ra, nói: "Tôi cũng đi."

Giang Tri Hỏa hạ giọng: "Có thể chỉ là do tôi nghĩ quá nhiều, cậu không cần đi."

"Cậu như bây giờ, đi một mình như thế nào?"

Bọn họ vẫn chưa hôn môi đủ thời gian dài, hai lần đều là đơn giản xong việc, tính ra nụ hôn này chỉ có thể ức chế khoảng một giờ, nếu Phùng Trí chỉ tiếp xúc Omega, chắc chắn sẽ có một số hành động nhằm vào Omega, không có khả năng chỉ để một mình Giang Tri Hỏa đi.

Con hẻm chật hẹp và quanh co,, Phùng Trí đi rất nhanh, một giây trước còn có thể thấy bóng dáng Phùng Trí và Canh An Diệu, sau một giây còn không nghe được cả tiếng bước chân.

Phùng Trí cũng sống ở đây, tất nhiên sẽ biết đường đi của khu phá bỏ và di dời này gần trường học!

Mất đi mục tiêu, Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ chỉ có thể đi theo hướng trường học —— dọc theo đường đi, lại chỉ có đèn đường tối tăm, không thấy nửa bóng người!

Đột nhiên, Nhan Mộ dừng lại, dừng lại một lúc trước một con hẻm nhỏ khác, nói: "Bên này."

Lời còn chưa dứt, một cổ tin tức tố Omega cực kỳ nồng đậm lan ra từ trong hẻm nhỏ.

Đồng tử Giang Tri Hỏa co lại.

Cho dù chưa bao giờ thực sự nhìn thấy, nhưng dù sao cũng hơn hai năm làm Alpha, bản năngcòn sót lại trong thân thể đang nói cho anh——

Có Omega động dục!

Dù là ai, xảy ra tình huống này ở bên ngoài đều sẽ tạo ra hậu quả cực kỳ xấu với Omega, huống chi, tại trong hẻm nhỏ này chỉ có một Omega .

—— Canh An Diệu!

Giang Tri Hỏa chỉ móc ra một cái khẩu trang ở trong balo, Nhan Mộ là Alpha, tin tức tố Omega có thể sẽ khiến hắn đến dễ cảm kỳ.

"Cậu cứ ở lại đây!" Giang Tri Hỏa mạnh mẽ mang khẩu trang lên thay Nhan Mộ, lại ném ba lô cho hắn rồi vọt trước vào bên trong ngõ nhỏ.

Canh An Diệu không biết sẽ xảy ra cái gì.

Thứ sáu hàng tuần, cô đều sẽ đi học lớp học bổ túc môn tự nhiên*, thành tích tự nhiên của cô thật sự quá kém.

Gri:vật lý, sinh học, hóa học nói chung là khoa học tự nhiên tổng hợp

Hôm nay cũng là như vậy, kết thúc tự học ở trường cô liền chạy tới học lớp bổ túc, trên đường đường về nhà sau khi hết tiết lại đụng phải Phùng Trí.

Chủ nhiệm Phùng vẫn luôn rất tốt, vừa dễ tính lại tốt bụng, đặc biệt ưu ái cô, cô không nói cho bất cứ ai mình là một Omega, nhưng cô cũng có thể nhìn đến, chủ nhiệm Phùng đều đối xử rất tốt với các Omega khác, chưa bao giờ sẽ thể hiện chút thành kiến nào, mọi việc đều giúp đỡ hết sức mình, luôn sẽ chuẩn bị mấy ống ức chế tề trong ngăn kéo, Omega khi gặp tình huống thật sự không thể tránh khỏi cũng chỉ sẽ đi tìm chủ nhiệm Phùng.

Canh An Diệu vẫn luôn rất thích chủ nhiệm Phùng —— đương nhiên, chỉ là thích và tôn kính của thân là học sinh đối với giáo viên.

Hai ngày nay Phùng Trí cũng giúp cô chút việc, cô muốn ở lại trường, là Phùng Trí giúp cô xin đến ký túc xá trống.

Ở trên đường, Phùng Trí cũng nhắc tới chuyện ở lại, nói có tờ đơn hơi cần gấp, hỏi cô có mang về  hoặc là chụp ảnh không, lại qua hai tuần nữa lớp 10, 11 cũng sẽ khai giảng, mấy giáo viên đang xếp ký túc xá bận sứt đầu mẻ trán.

Canh An Diệu lúc đầu nghĩ thứ hai lại giao nên đã đặt ở trong trường, nghe Phùng Trí nhắc tới cái này, Canh An Diệu cũng không muốn gây phiền cho chủ nhiệm Phùng và giáo viên hành chính  liền đề nghị: "Vậy bây giờ quay về trường lấy một chút đi, thầy, thầy có rảnh đi với em một chuyến không?"

Phùng Trí lộ ra ý cười thật sâu: "Đương nhiên là được."

Do là phải về trường học lại đi trên con đường quen thuộc, tuy đèn tối chút, trên đường cũng không có người nào nhưng nhìn nụ cười của  chủ nhiệm bên cạnh, Canh An Diệu cảm thấy rất yên tâm.

Nhưng là vừa rồi, Canh An Diệu ngửi thấy được một mùi tin tức tố—— một loại mùi rất gay mũi như là mùi xăng.

Mùi này hẳn là tin tức tố của chủ nhiệm Phùng. Canh An Diệu nghĩ, rất nhiều bạn học đều đoán chủ nhiệm Phùng là Alpha, nhưng mà chủ nhiệm Phùng vẫn chưa từng trả lời rõ ràng lần nào.

"An Diệu, em có ngửi được mùi gì không?" Phùng Trí hỏi cô.

"Không ạ, có mùi gì sao?" Canh An Diệu vờ như mình không ngửi được.

Cô ở trường vẫn luôn giả làm Beta, cô không muốn mang cái cổ hoàn kia, cực kỳ giống dây xích, không đẹp chút nào.

Xem ra chỉ là đến thời gian cố định xịt hơi che lấp tới rồi, chủ nhiệm Phùng không kịp xịt thêm, không sao, Canh An Diệu nghĩ.


Cô không ngờ tới chính là, Phùng Trí lại hỏi một câu: "Em không ngửi được à? Tin tức tố của tôi ấy."

Canh An Diệu ngẩn ra, vội vàng che giấu nói: "Cái gì mà tin tức tố? Em, em đương nhiên không ngửi được."

"Tôi muốn hỏi em từ lâu rồi." Phùng Trí bỏ tay vào trong cặp tài liệu, không biết đang tìm cái gì, nghiêng đầu nhìn nhìn Canh An Diệu lộ ra mỉm cười, "An Diệu, em rõ ràng là Omega, vì sao chưa bao giờ mang cổ hoàn thế?"

"Hả?" Canh An Diệu dừng lại, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Phùng Trí bỗng nhiên lấy ra một bình phun sương từ trong cặp, ấn mạnh vài cái, làn sương cực kỳ khó ngửi còn gay mũi xịt lên trên mặt cô.

—— khoảnh khắc ngửi được mùi này, cả người Canh An Diệu đều cứng lại.

Sau gáy bất ngờ bắt đầu nóng lên, hơi thở, tất cả giác quan đều không khống chế được, tin tức tố không kiêng nể gì từ tản ra khỏi tuyến thể .

Cô rõ ràng đã xịt hơi che lấp rất dày, cũng đã dán tấm dán ức chế, đồ cô mua đều rất xịn, có thể có tác dụng rất lâu, tầm hai đến ba ngày, nhưng mà tin tức tố vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng tràn ra, không ngừng tích tụ trong hẻm nhỏ, càng ngày càng nồng đến chính cô đều cảm thấy sặc mũi.

Canh An Diệu không biết mình bị làm sao vậy, ngã ngồi trên mặt đất, cầu cứu Phùng Trí : "Chủ nhiệm Phùng, cứu em......"

"Rất khó chịu? Phải không?" Phùng Trí dù bận vẫn ung dung ngồi xổm trước người cô, không có một chút ý muốn giúp đỡ, ngược lại lấy di động ra, xoay camera chiếu thẳng mặt Canh An Diệu.

uay video.

Con số trên màn hình nhảy lên từng giây.

Trong màn ảnh, gò má Omega đỏ bừng, hai mắt ngậm đầy nước mắt, hô hấp dồn dập, đâu đâu đều tản ra tin tức tố cực kỳ mê người điềm mỹ.

Canh An Diệu mau chóng mất sức nói chuyện: "Chủ......  nhiệm Phùng?"

Phùng Trí vẫn là một bộ từ tốn không nhanh không chậm, nhích màn ảnh lại đến gần chút, chậm rãi nói: "Omega chỉ đẹp nhất khi ở dáng vẻ này."

Hắn như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thưởng thức toàn bộ quá trình Omega trước mặt động dục, quay lại hình ảnh cô từ thanh tỉnh đến mê mang, lại đến rơi lệ, khẩn cầu.

Canh An Diệu gắt gao che lại tuyến thể của mình, không muốn làm tin tức tố từ lộ thêm từ đó.

"Khó chịu có thể nói với tôi." Phùng Trí tháo xuống mắt kính, trên mũi có hai vết hằn nhạt vì đeo mắt kính lâu, "Ở gần đây từ lâu đã không có người."

Đây là một khu vực phá bỏ và di dời, người bên trong đã sớm dọn đi hết.

"Sẽ không có Alpha khác, trước mặt em chỉ có một mình tôi."

Canh An Diệu giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc ở một khắc nọ, ánh mắt tan rã —— cô mất đi ý thức.

Ở vào loại trạng thái này Omega không có bất cứ lý trí gì đáng nói, chỉ biết muốn tin tức tố Alpha, ai cũng được, cô muốn một người tới đánh dấu cô.

Vì thế cô bò về phía Phùng Trí.

Phùng Trí gần như điên cuồng sa vào bên trong với chút mỹ lệ này, Omega có thân thể mềm mại nhất, hơi thở thơm ngọt nhất, ghé vào bên chân hắn, dùng tư thế hèn mọn nhất khẩn cầu hắn, xin hắn.

Phùng Trí vuốt ve tuyến thể Omega.

Máy uay vẫn còn đang tiếp tục.

"Cầu xin tôi."

"Cầu xin người." Omega hơi thở mong manh, "Cầu xin người, đánh dấu em đi...... chủ nhiệm Phùng......"

"Bé ngoan." Phùng Trí nâng Canh An Diệu dậy, làm cô dựa ở trên vai chính mình, "Là em yêu cầu thầy như vậy, đúng hay không?"

Canh An Diệu gật đầu.

"Thầy là vì giúp em, đúng hay không?"

"Phải......"

"Thầy là do bất đắc dĩ, đúng không?"

Video ghi lại tất cả đối thoại của bọn họ.

Phùng Trí vén ra sợi tóc buông xuống ở phía sau cổ cô, tin tức tố Omega vờn quanh chóp mũi, vị ngọt thoang thoảng.

Phùng Trí cúi đầu.

Đó là một loại trạng thái tâm lí cực kỳ sảng khoái vui sướng.

Hắn lại sắp phải để lại đánh dấu thuộc về chính mình ở trên người Omega một lần nữa!

Ngay một giây sau đó, thân hình Phùng Trí lại đột nhiên lệch về một bên ——

Phía sau lưng phát ra một trận đau đớn kịch liệt.

Giang Tri Hỏa từ một chỗ ánh đèn bên kia nhanh chóng xông tới, một chân đá vào phía sau lưng Phùng Trí, đạp hắn lên góc tường, hai mắt trừng lớn, gân xanh trên trán như sắp muốn nổ, giận không thể át: "Mẹ nó thằng già biến thái!"

Gri: khụ khụ, câu chửi cuối hình như hơi nhẹ nhàng quá thì phải, ai đề cử cho câu khác thấm người với đê chứ tao cầm gạch lên rồi nha


--Bản edit chỉ đăng tại acc @gri1004 in WP.COM, nghiêm cấm hành re-up--

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro