Chương 21: Cứu
" Giúp một chút đi, Nhan ca"
Một cái đá này của Giang Tri Hỏa đá cực kỳ mạnh, nhưng Phùng Trí là một Alpha, cho dù đã trung niên nhưng tố chất thân thể cũng rất tốt, vẫn còn có thể đứng dậy, Giang Tri Hỏa nhấc chân muốn đá thêm một cái nhưng bên cạnh có cánh tay vươn ra ngăn cản anh.
Nhan Mộ đeo khẩu trang ngăn chặn tin tức tố, vai đeo balo Giang Tri Hỏa ném cho hắn vậy mà xuất hiện ở chỗ này.
"Sao cậu lại vào đây?!" Giang Tri Hỏa, "Không phải tôi bảo cậu chờ ở bên ngoài à?"
Nhan Mộ lấy găng tay trong túi mang vào, nắm tay lùi ra sau lấy lực sau đó dứt khoát lưu loát đấm lên mũi Phùng Trí mới vừa bò dậy sau đó che lại miệng hắn ta, lôi hắn ta vào sâu trong ngõ nhỏ, giọng trầm: "Để ý bên kia trước."
Bên trong hẻm nhỏ tin tức tố nồng đậm, Nhan Mộ thoạt nhìn không bị ảnh hưởng quá lớn, Giang Tri Hỏa tạm thời không thể phân tâm để lo lắng Nhan Mộ, chỉ có thể nói: "Kéo xa một chút, hai người đều đừng tới đây!"
Người duy nhất ở đây không chịu ảnh hưởng của tin tức tố chỉ có Giang Tri Hỏa. Giang Tri Hỏa nâng Canh An Diệu hôn mê bất tỉnh lên sau đó lấy ra ức chế tề trong túi.
May mắn là vì quán bar thường sẽ có Omega nên để ngừa lỡ khi ra chuyện, mỗi nhân viên đều sẽ mang theo ức chế tề trên người.
Giang Tri Hỏa cắn mở nắp, tìm đúng chỗ đẩy ức chế tề vào bên trong tuyến thể Omega.
Tiêm đến giọt cuối cùng, rốt cuộc tin tức tố cũng không hề tiết ra ngoài, trạng thái của Canh An Diệu cũng tốt hơn rất nhiều, ý thức dần dần tỉnh táo.
Vừa mở to mắt lại nhìn đến Giang Tri Hỏa, cả người Canh An Diệu run lên, dùng hết sức lực muốn đẩy anh ra, hoảng sợ: "Cậu...... cậu......Alpha......"
Giang Tri Hỏa nhổ cái nắp sang một bên, kéo xuống cổ áo, lộ ra dấu răng sau cổ: "Tôi cũng là Omega, khoan động đậy đã."
Canh An Diệu chợt yên tĩnh lại, như không biết nên nghĩ từ đâu, hai mắt nhìn chằm chằm dấu răng: "Cậu là Omega?!"
"Xem như đi." Giang Tri Hỏa rút ra ống tiêm, tiếp tục nói, "Phùng Trí bị Nhan Mộ khống chế rồi, đợi thêm lát nữa ức chế tề sẽ có tác dụng."
Triệu chứng động dục tiêu hao rất nhiều thể lực của Omega, ngồi yên nghỉ ngơi gần 30 phút, Canh An Diệu mới có sức lực đứng dậy tiếp.
"Không sao chứ?" Giang Tri Hỏa hỏi.
Canh An Diệu đỡ lấy tường: "Tôi, tôi không sao."
"Được rồi."
Giang Tri Hỏa lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Nhan Mộ, hỏi hắn ở đâu, Canh An Diệu do dự một chút rồi hỏi: "Chủ nhiệm Phùng, ông ta......?"
Nhan Mộ trả lời rất nhanh: Đi thẳng thấy rẽ quẹo vào.
Giang Tri Hỏa hiểu sau đó cất điện thoại di động vào trong túi, hỏi: "Phùng Trí đã làm cái gì với cậu, cậu còn nhớ rõ không?"
"Tôi...... Tôi nhớ rõ." Canh An Diệu cúi đầu, thể lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, giọng nói rất yếu ớt, "Chủ nhiệm Phùng......phun gì đó vào tôi, tôi liền......"
Canh An Diệu không thể nói tiếp, thuốc phun sương kia đa phần là loại thuốc nào đó khiến Omega đến động dục kỳ. Hình ảnh này thật sự không phải đáng nhớ, Giang Tri Hỏa không hỏi tiếp, mà là nói: "Đi qua đó? Hay về nhà?"
Canh An Diệu gật đầu: "Đi qua đó đi."
Trong chỗ ngoặt của ngõ nhỏ, hai cổ tay Phùng Trí bị tháo dây thắt lưng ra bó chặt, chật vật dựa vào góc tường, dưới mũi có vết máu khô không lâu, chắc là nhờ cú đấm vừa rồi kia , Nhan Mộ thì ôm cánh tay dựa ở tường gạch.
Vẫn đang đeo găng tay.
Giang Tri Hỏa: "Thằng nhóc này ngộ nha, ghê tởm như vậy à? Chạm cũng không muốn?"
Nhan Mộ lạnh lùng rũ mắt xuống, lòng bàn tay hơi nắm: "Dơ."
Giang Tri Hỏa cười khẽ.
Phùng Trí thấy Canh An Diệu cũng theo lại đây, ánh mắt chuyển hướng cô, khóe miệng giơ lên tươi cười: "An Diệu, em có khỏe không?"
Nụ cười này của Phùng trí trông có vẻ rất thâm hiểm ở trong tình huống này, Canh An Diệu trốn sau lưng Giang Tri Hỏa, đầu ngón tay nắm chặt lấy góc áo anh.
Phùng Trí lại nhìn về phía Nhan Mộ, giọng điệu dịu dàng thường ngày chậm rãi nói: "Bạn Nhan Mộ, em đây là đang gây thương tổn giáo viên, là không đúng."
Giang Tri Hỏa thực sự bị sự cặn bã của người này làm ghê tởm, còn dùng giọng điệu giả làm người tốt, nhìn như không có việc gì xảy ra còn muốn cắn ngược lại một cái, liền ngồi xổm bên cạnh ông ta nói: "Ông cảm thấy, hành vi này của ông vẫn là của một thầy giáo sao?"
Phùng Trí lại là cười, hai tròng mắt híp thành một đường: "Vậy thì, tôi là cái gì đây?"
Giang Tri Hỏa bị bộ dạng không biết xấu hổ này làm cho khiếp sợ tới rồi, từ trình độ nào đó mà nói, Phùng Trí là thật sự trâu bò: "Đừng diễn nữa, nghĩ tôi mù sao? Chủ nhiệm Phùng, ông muốn làm cái gì, trong lòng không rõ ràng sao?"
Phùng Trí lại một lần nữa đưa ánh mắt hướng về phía Canh An Diệu, cười nói: "An Diệu, thầy có làm cái gì với em à?"
Phùng Trí gian nan đứng lên, di động vốn chỉ bỏ ở túi quần rớt ra.
Tiếng điện thoại chạm đất đặc biệt rõ ràng và chói tai trong con hẻm yên tĩnh và tối tăm.
Canh An Diệu đồng tử co lại thành kim, ánh mắt dính chặt lên di động trên mặt đất.
Ký ức vừa rồi dần dần hiện lên trong đầu.
Phùng Trí cầm di động này, dí camera trước mặt cô, quay, quay lại toàn bộ quá trình.
Cô động dục, cô mất đi lý trí, cô khóc, cô bò về phía Phùng Trí.
Phùng Trí cũng không có làm gì cả, tất cả đều là chính cô, là cô muốn Phùng Trí đánh dấu cô.
Khi nhận ra được chuyện này, hai chân Canh An Diệu bắt đầu run rẩy, nước mắt nháy mắt trào ra, dọc theo gương mặt chảy xuống,cô không còn sức để đứng vững nữa.
Ở trước khi cô ngã xuống, Nhan Mộ kịp thời đỡ lấy cánh tay cô.
Phùng Trí rất hài lòng với cảnh tượng này, Omega sẽ không nói ra ngoài, bọn họ cũng không dám nói ra, vì vậy hắn nhìn điện thoại, lại nhìn về phía Canh An Diệu, lần thứ hai mở miệng: "Là em muốn thầy làm như vậy phải không?"
Canh An Diệu không trả lời, cô căn bản không có biện pháp trả lời, hai mắt thất thần, giống con rối gỗ bị giật dây, cả người nhũn ra dựa vào cái cánh tay kia chống đỡ.
Giang Tri Hỏa thấy tình hình thế này liền muốn đi cướp cái di động kia, Phùng Trí lại không không vội vàng tùy anh làm, thuận tiện nhắc nhở: "Tôi thiết lập tự động sao lưu sang máy tính, cho dù lấy đi cũng không có chút tác dụng."
"Tới đi." Phùng Trí giọng thản nhiên, nhẹ nhàng nói với Canh An Diệu, "Em chính là biết Omega sẽ không được người khác coi trọng, mới vẫn luôn không muốn mang cổ hoàn, có phải hay không?"
"Thầy thích Omega nhất, thầy vẫn luôn đối xử rất tốt với các em, đúng không?"
"Cởi ra giúp thầy."
"Thầy sẽ không đem truyền video ra ngoài, thầy sẽ tha thứ cho em. Các em đều là Omega tốt nhất của thầy."
"Nói đủ chưa?" Giang Tri Hỏa nhấc chân đạp vào sau đầu gối Phùng Trí, khoảng cách tuổi tác rõ ràng ở kia, động tác của Phùng Trí không nhanh được bằng anh, căn bản chưa kịp phản ứng, thân thể đã ngã xuống, lại vào lúc này, Canh An Diệu giật tay ra khỏi Nhan Mộ, lại đẩy ra Giang Tri Hỏa, nâng Phùng Trí dậy, tháo dây lưng trói ở cổ tay giúp ông ta.
Phùng Trí sửa lại quần áo, lại lần nữa mang lên mắt kính, dưới ánh đèn đường, phản chiếu một thứ ánh sáng quỷ dị.
Hắn ta cong người xuống nhặt di động lên, khi đứng dậy nhìn về phía Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ, trong giọng đều mang khiêu khích: "Bạn Tri Hỏa, bạn Nhan Mộ, thấy việc nghĩa hăng hái làm là một chuyện rất tốt, chỉ là các em đã hỏi qua bạn Omega này có đồng ý không chưa nhỉ?"
Nói xong, hắn ta lại giơ tay nhéo bả vai Canh An Diệu, xoay người muốn đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Cả người Canh An Diệu run rẩy, ngã ngồi mặt đất, che mặt khóc thút thít.
Giang Tri Hỏa muốn ra tay chặn giữ lại Phùng Trí, Nhan Mộ lại giữ chặt anh, ánh mắt quét về phía Canh An Diệu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Cho dù rất không cam lòng nhưng nhìn loại trạng thái hiện tại này của Canh An Diệu thêm cả bọn họ không hề có chứng cứ, chỉ có thể để cho Phùng Trí rời đi. Phùng Trí mới bị đạp một chân, đi đường có chút không xong, tuy là như thế vẫn là một thân tư thái nho nhã bình thản, ra vẻ đạo mạo, áo mũ chỉnh tề.
Không bằng súc vật.
Giang Tri Hỏa nhìn chằm chằm bóng dáng Phùng Trí, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt, đốt ngón tay cơ hồ phải bị anh siết đến ra tiếng.
Canh An Diệu còn đang khóc.
Cô rõ ràng không hề sai nhưng Phùng Trí nói mấy câu liền đổ tất cả tội danh lên đầu cô.
Giang Tri Hỏa tới gần cô, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh.
Canh An Diệu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, cô thật sự sợ Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ không tin, liên tục giải thích: "Tôi, tôi không có, đó là động dục kỳ, tôi không biết gì hết...... Tôi không có cách nào, tôi thật sự không có cách......"
Nhan Mộ lấy ra khăn giấy đưa cho Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa nhìn hắn một cái, nhận lấy lau nước mắt thay Canh An Diệu, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, chờ cô bình tĩnh trở lại mới nhẹ giọng nói: "Tôi biết, không phải tại cậu."
Nhan Mộ nhặt lên cặp sách thay Canh An Diệu, trong cặp sách cô đựng sách giáo khoa học bổ túc, có chút nặng. Hắn là Alpha, không nên đứng gần Omega như Canh An Diệu lắm, liền đứng ở tại chỗ.
Nhan Mộ không biết nói an ủi chỉ là nói: "Muốn khóc có thể trốn trong phòng khóc, giờ muộn rồi, người nhà sẽ lo lắng."
"Ừm......" Canh An Diệu ép mình dừng khóc thút thít, phát ra tiếng nấc khóc, hít vào thở ra, mới dần dần bình tĩnh lại, nhờ Giang Tri Hỏa dìu chậm rãi đi về nhà.
Mẹ Canh An Diệu nhìn thấy quần áo con gái dính không ít bùn đất, vành mắt cũng hồng, vội hỏi hai nam sinh đứng sau con gái: "An Diệu bị sao vậy?"
Giang Tri Hỏa: "Không có việc gì cả, dì."
Trên đường, Canh An Diệu đã dặn dò Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ trước đừng nói chuyện này ra, cô không muốn để mẹ lo lắng.
Giang Tri Hỏa nói: "Trên đường về có khu vực đang thi công, không biết ai dời biển báo đi mất, An Diệu không thấy được, đi nhầm vào. Còn may không bị thương, chỉ là làm dơ quần áo."
"Vậy là tốt rồi." Mẹ Canh nhẹ nhàng thở ra, cảm ơn hai nam sinh đưa con gái về, trong phòng bếp vừa lúc đang nấu ăn khuya liền mời hai người ở lại ăn xong lại đi.
Giang Tri Hỏa xua xua tay, nói không cần.
Vừa mới đi ra hàng hiên, Canh An Diệu lại từ ban công gọi hai người lại: "Chờ, chờ chút!"
Cô đi dép lê chạy từ trên lầu xuống, thể lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chạy xuống ba tầng cầu thang làm cô thở hồng hộc, thở chậm xong, cô nói: "Tôi hôm nay lúc gọi điện cho Khâu Khâu, cậu ấy cũng chưa nói gì nhưng trạng thái hôm nay của cậu ấy thật sự không tốt, có thể là......"
"Ừm, tôi biết." Giang Tri Hỏa giải thích nói, "Buổi chiều cậu ấy tới tìm cậu, khi nhắc tới Phùng Trí sắc mặt rất kém cỏi, cho nên tôi mới chú ý."
"Tôi biết, tôi biết......" Canh An Diệu cảm thấy ngực khó chịu, một cục khí cứ nghẹn ở lồng ngực. Nếu Khâu Biên thật bị Phùng Trí làm cái gì, giống cô đêm nay, cô có thể hiểu được vì sao Khâu Biên không muốn nói.
Omega vốn dĩ liền bởi vì động dục kỳ mà bị lên án, Phùng Trí lại cực kỳ ác liệt quay lại nó, dẫn dắt cô nói ra muốn ông ta đánh dấu, mình thì thoát sạch sẽ, chuyện này nếu thật sự công bố ra ngoài, Phùng Trí quả thật sẽ chiếm lý, Canh An Diệu căn bản không còn đường sống cãi lại hay giải thích.
Canh An Diệu nhìn về phía Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ, nhỏ giọng nói: "Tri Hỏa, học thần, chuyện này, các cậu tạm, tạm thời không cần nói......"
"Tôi sẽ không nói, Nhan Mộ......" Giang Tri Hỏa dùng ngón cái về chỉ hướng Nhan Mộ phía sau, "Còn cậu ta, bình thường cậu có nghe cậu ta nói chuyện sao?"
Hỏa ca rất giữ chữ tín, Canh An Diệu yên tâm.
"Nhưng mà!" Giang Tri Hỏa đổi chủ đề.
Canh An Diệu: "Sao thế?"
Giang Tri Hỏa: "Vì sao cậu kêu tôi bằng tên mà lại kêu cậu ta bằng học thần?! Cậu đã quên quan hệ của chúng tôi rất tệ?!"
Canh An Diệu bị câu hỏi này của anh hỏi đến có chút đơ người, chớp chớp mắt: "Giáo, giáo bá?"
"......" Không giống chỗ nào hết, Giang Tri Hỏa nói, "Gọi nam thần."
Canh An Diệu "Phụt" cười ra tiếng.
Bởi vì chuyện này mà khói mù đêm nay vờn quanh trong lòng tan đi một chút, Giang Tri Hỏa vẫy vẫy tay, "Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai khỏe hơn chút lại nói."
Nói xong liền phải đi, Canh An Diệu lại gọi lại Giang Tri Hỏa: "Chờ một chút, Tri, à...... Nam, nam thần!"
Trên tay Canh An Diệu vẫn luôn cầm theo cái túi giấy, cô chỉ chỉ hàng hiên, ý bảo muốn tránh Nhan Mộ.
Mục đích rất rõ ràng, chuyện muốn nói chính là chuyện Giang Tri Hỏa cũng là Omega này.
Giang Tri Hỏa thở dài, bất đắc dĩ: "Cậu ta biết."
"Hả?" Canh An Diệu kinh ngạc một lát, quan, quan hệ của nam thần và học thần không phải rất tệ sao? Vì sao học thần cũng biết?!
Nhưng Canh An Diệu không hỏi nhiều, nhét túi giấy vào trong lòng ngực Giang Tri Hỏa, nói, "Biết thì tốt, đây là tấm dán ức chế tin tức tố, dán trên cổ, trong suốt, cũng có thể dùng để che vết đánh dấu."
Con gái rất chu đáo, Giang Tri Hỏa không mua mấy thứ này nên cả ngày chỉ dán cái băng keo cá nhân ở trên cổ, anh nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
"Đi đây." Giang Tri Hỏa cắm tay vào túi, khuỷu tay không tiếng động đụng vào Nhan Mộ.
Canh An Diệu ở sau phất tay với bọn họ.
"Đó là cái gì?" Trên đường đi về, Nhan Mộ hỏi.
"Cái này?" Giang Tri Hỏa lấy ra hộp từ trong túi giấy, chỉ vào sau cổ, "An Diệu cho, tấm dán ức chế, dán cái này."
Hộp rất nhỏ, không lớn bằng bàn tay.
Giang Tri Hỏa dùng mắt đảo qua bốn chữ "tấm dán ức chế ", sau đó tung hộp trên không trung, lại nhẹ nhàng hứng ở trong lòng bàn tay.
Vừa rồi tuy đã khuyên Canh An Diệu tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện này kia, nhưng chính Giang Tri Hỏa lại không bỏ xuống được, tắm rửa xong, bực bội trong lòng nằm ở trên giường, trên eo đặt điều khiển điều hòa, lăn qua lộn lại, làm như thế nào cũng không bình tĩnh được.
Chỉ một lát sau, Nhan Mộ đi ra từ phòng tắm, ngồi ở mép giường sấy tóc. Di động đặt ở một bên rung lên, màn hình sáng lên, hẳn là có người gửi tin nhắn cho hắn, Nhan Mộ tắt máy sấy, cúi đầu trả lời.
"Chậc." Giang Tri Hỏa từ đầu giường lăn đến cuối giường, cuối cùng là không nhịn đượcmà túm lấy cổ Nhan Mộ cắn môi hắn, trên người Nhan Mộ rất thơm, hẳn là do mới vừa tắm rửa xong, hắn dùng chính là sữa tắm hương chanh rất phù hợp với tin tức tố của hắn, hai mùi hương đều làm con người ta thoải mái.
Đang trả lời tin nhắn dở, Nhan Mộ đã bị Giang Tri Hỏa kéo đến ngã xuống giường, hôn môi là chuyện mỗi ngày phải làm, Nhan Mộ tạm thời không rảnh để ý tin nhắn không ngừng hiện ra, giữ chặt eo Giang Tri Hỏa, chậm rãi thả tin tức tố.
Giang Tri Hỏa hút đủ tin tức tố, trong khoảng thời gian ngắn triệu chứng động nhiệt sẽ không xuất hiện lần nữa liền lại bày hình chữ "Đại"*, bá chiếm cả chiếc giường.
Gri: nó đây ạ"大"
Một lát sau, anh lại gào lớn một tiếng, bật cả người dậy từ trên giường, động tác mạnh đến chăn mỏng trượt đến trên đùi.
"A!!!!"
"Cậu thử nói cho tôi, tại sao Phùng Trí lại có thể diễn tốt như vậy?!"
Giang Tri Hỏa giọng căm giận: "Tôi thật sự không hề nhìn ra ông ta là cái loại người này!"
Nhan Mộ liếc mắt nhìn anh, không nói chuyện, cúi đầu ấn di động.
Giang Tri Hỏa đã nhìn quen dáng vẻ này của Nhan Mộ từ lâu, người này bình thường đã như người câm.
Chỉ có khi dạy kèm anh là khác, giảng đề quá tốt, giả cũng không biết giả chỗ nào, mỗi đêm dạy kèm Giang Tri Hỏa đều muốn xé rách miệng hắn.
Anh bĩu môi, nghĩ thầm dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi ra ngoài uống chút nước đá.
Còn chưa ngồi ngây một mình ở phòng khách bao lâu, Nhan Mộ cũng chạy ra khỏi phòng, tay phải vẫn đặt ở trong túi, một tay lấy cốc thủy tinh từ trong tủ khử trùng sau đó chạm chạm chai nước khoáng Giang Tri Hỏa ném ở trên bàn.
Giang Tri Hỏa tức giận nói: "Muốn gì?"
Nhan Mộ: "Nước."
Giang Tri Hỏa: "Không có tay à?"
Nhan Mộ: "Không."
Giang Tri Hỏa nhíu mày, không quá tình nguyện đổ cho hắn nửa cốc.
Bọt khí từ đáy ly nổi lên mặt nước, Nhan Mộ uống một ngụm, nói: "Phùng Trí không phải lần đầu tiên."
Giang Tri Hỏa đồng tình: "Thuần thục như vậy, khẳng định không phải."
Ghi hình lại còn tìm chỗ cũng tốt, sẽ không có người đi qua, không có cameras, lại nắm rõ tâm lý Omega, thao túng lời nói bọn họ, cho dù thực sự có người muốn truy cứu, đưa video ra, tất cả nồi đều có thể bị đẩy đến trên người Omega.
Chuyện đêm nay dù xảy ra như thế nào, chẳng sợ thọc ra ngoài, cuối cùng người bình yên không có chuyện gì chắc chắn là Phùng Trí.
Mẹ nó.
Đồ, âm, hiểm.
Giang Tri Hỏa cắn răng.
Hôm nay Canh An Diệu vừa lúc bị bọn họ nhìn đến, vậy những người khác thì sao?
Khâu Biên có phải thật sự bị Phùng Trí đánh dấu hay không?
Trừ bọn họ ra, còn có Omega khác bị Phùng Trí chạm qua hay không?
Nhan Mộ đặt cốc xuống, lại ở trên màn hình chạm vài cái sau đó xoay người đưa điện thoại di động đẩy đến trước mặt Giang Tri Hoả.
"Xem cái này." Nhan Mộ nói.
Hắn mở ra một phần báo cáo, nội dung là một sự kiện xảy ra mấy năm trước.
Một trường Đại học nổi tiếng, Đại học K, đã từng xảy ra một sự kiện Omega phát tình quy mô lớn, người khởi xướng là giáo sư nọ của trường học.
Phải biết rằng, mỗi Omega đều có động dục kỳ riêng, thời gian còn lại sẽ không xuất hiện triệu chứng, giữa Omega với Omega sẽ không bị ảnh hưởng tin tức tố của nhau, bởi vậy cũng không có khả năng ảnh hưởng lẫn nhau.
—— khả năng duy nhất chính là, có người dùng thuốc để kích thích Omega.
Chuyện này không quá nhiều người biết, theo cách nói của giáo sư là thực nghiệm xảy ra sự cố, trường học đè chuyện này xuống, bồi thường một bút tiền lớn, đồng thời sa thải giáo sư "làm ra sự cố".
Việc này cũng không thể xem như chuyện nhỏ, nếu là miệt mài đi theo cách nói công bố ra bên ngoài, vẫn sẽ có rất nhiều chỗ đáng ngờ, ví dụ như trường học vì sao lại tạo ra thứ thuốc kích thích đó? Vì sao lúc " xảy ra sự cố " ấy lại có nhiều Omega như vậy tập trung ở phòng thí nghiệm.
Nếu là có một người đăng một chút nghi ngờ trong đó phát lên mạng, chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng kỳ lạ chính là, tất cả Omega liên lụy trong đó đều lựa chọn lấy tiền "một sự nhịn chín sự lành", vậy mà không một người truy cứu.
"Đại học K?" Giang Tri Hỏa cảm thấy cái tên trường học này quen tai, "Tôi nhớ rõ lúc trước Phùng Trí chính là giáo sư Đại học K?"
Dừng một chút, Nhan Mộ không có khả năng không duyên không cớ cho anh xem, Giang Tri Hỏa lại hỏi: "Chuyện này là Phùng Trí làm?!"
Nhan Mộ ý bảo anh tiếp tục xem phía dưới.
Phía dưới cùng của báo cáo, còn có một tờ phụ lục.
Sau khi sự kiện xảy ra không lâu, Đại học K có một Omega đã chết ở trong ký túc xá.
Khi phát hiện xảy ra chuyện, thân thể đã lạnh.
Omega đã cắt cổ tay, dùng dao trang trí cố cắt, trừ bỏ nhát cắt đến động mạch chủ kia, trên cổ tay còn có mấy vết dao lớn lớn bé bé, máu chảy một bàn.
Theo như bạn cùng phòng miêu tả, một đoạn thời gian gần đây, trạng thái tinh thần của Omega này vẫn luôn tệ, bọn họ vốn nghĩ rằng là bởi vì là tuần thi cử quá mệt mỏi, chỉ nói nghỉ ngơi thật tốt, vẫn chưa hỏi kĩ.
Bên cạnh Omega đặt một tờ di thư, chữ viết hỗn loạn, bị xoá và sửa nhiều, cả tờ giấy, chỉ có ít ỏi mấy chữ có thể phỏng đoán ra nội dung.
"Tôi bị đánh dấu, tôi bị đánh dấu, tôi bị đánh dấu!!!"
"Rõ ràng không phải tôi muốn động dục, vì sao tôi là Omega, vì sao vì sao???"
"Hắn ghi hình, hắn nói tất cả đều là tôi sai, tôi không thể nói ra với bất cứ ai, tôi không dám để người khác biết, tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng hắn...... Sẽ không có ai tin tưởng Omega, sẽ không có ai tin tưởng tôi......"
"Giúp tôi, giúp giúp tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi xong rồi tôi xong rồi tôi xong rồi a a a!!!"
Cái "Hắn" này đến tột cùng là ai, trong di thư chưa nhắc đến nửa chữ, nhưng giữa những hàng chữ, lại có những hành vi rất tương tự Phùng Trí, thậm chí hoàn toàn phù hợp.
"Đụ !"
Bực bội như dây nhỏ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt lại một lần nữa tuôn ra từ tận đáy lòng không thể kiềm chế.
Giang Tri Hỏa một quyền đấm thật mạnh ở trên mặt bàn.
Nhan Mộ tắt báo cáo, tên người là "Hà Miểu Miểu"vừa lúc gửi tin nhắn.
Hà Miểu Miểu: Có nhanh không? Có khen thưởng không?
Nhan Mộ: Mời người ăn cơm.
Hà Miểu Miểu: Đừng, chị không muốn nhìn mặt than ăn cơm.
Hà Miểu Miểu: Mua cái này về giúp chị là được.
Hà Miểu Miểu: Cần là hội viên, chị không mua được.
Hà Miểu Miểu: [ link]
Link cô gửi là trang phục nữ của nhãn hàng lớn nọ, phối màu tươi sáng, thanh xuân dào dạt, thích hợp con gái 18 đến 20.
Nhan Mộ:......
Nhan Mộ: Một đống tuổi rồi không cần giả non.
Hà Miểu Miểu: Mẹ nó, thẳng nam chết tiệt.
Nhan Mộ:......
Hà Miểu Miểu: À không, mắng sai rồi, cũng không chắc là thẳng.
Nhan Mộ:......
Nhan Mộ lười vô nghĩa với cô, nhấn vào link, trực tiếp chuyển khoản, chụp ảnh gửi Hà Miểu Miểu.
Nhan Mộ: Chờ chút người ta sẽ liên hệ người, tự điền địa chỉ.
Hà Miểu Miểu: Oke oke!
Cầm tiền người, thay người làm việc, sau khi sảng khoái nhận lấy, Hà Miểu Miểu rất nhanh lại gửi một tin nhắn.
Hà Miểu Miểu: Đúng rồi, lúc trước cậu nhờ chị tra một người khác, đúng là có chút vấn đề nhưng không phải cô ấy, là sau lưng cô ấy.
Hà Miểu Miểu: Không nói rõ trong WeChat được, từ từ, để chị lại tra tra thêm thử xem, lần sau gặp mặt nói cho cậu.
Nhan Mộ: Được.
Hà Miểu Miểu lại gửi tới mấy meme.
Nhan Mộ không trả lời nữa, ngước mắt lên, thấy Giang Tri Hỏa nằm bệt cả người ở sô pha, đôi tay ôm ngực, không biết đang nghĩ cái gì.
Nhan Mộ: "Cậu đang làm gì?"
"Tôi đang nghĩ xem, đúng rồi." Giang Tri Hỏa chuyển hướng hắn, "Vừa rồi cậu không bị tin tức tố ảnh hưởng chứ? Đến dễ cảm kỳ nhớ nói với tôi, tôi đi ra ngoài phòng trốn trốn?"
"Không cần." Nhan Mộ trên người không có một chút khác thường, hắn nói, "Tin tức tố sẽ không ảnh hưởng tôi."
Giang Tri Hỏa ngay lập tức liền muốn trợn trắng mắt: "À phải không, thật thế à? Thì ra là thế ?"
Nhan Mộ: "......"
Nhan Mộ không lời nào để nói.
Nếu thật sự hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bây giờ sẽ không có người ngồi ở trên sô pha khịa hắn.
Tình huống giữa hai người Nhan Mộ và Giang Tri Hỏa hoàn toàn khác với hành động của Phùng Trí hôm nay, người trước thật sự là ngoài ý muốn.
Ai có thể nghĩ đến một Alpha ban ngày ban mặt đi ở trên đường mẹ nó thế mà sẽ phân hoá thành Omega? Còn ngay lúc đó liền đến động dục kỳ?!
Nhan Mộ cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng, hắn ngày thường đều sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega nào vậy mà sẽ bởi vì tin tức tố của Giang Tri Hỏa mà vào dễ cảm kỳ.
Chính Giang Tri Hỏa thành ra như vậy cũng nhanh chóng thích ứng, Nhan Mộ cũng chủ động phụ trách, làm một ức chế tề không có tình cảm, hai người đã sớm đạt thành nhận thức chung, trước chịu đựng khoảng thời gian trước khi phân hóa hoàn toàn này, chuyện khác lúc sau lại nói.
Phùng Trí thì là cố ý, ác ý kích thích động dục kỳ của Omega, ác ý đánh dấu, tạo ra tổn thương rất lớn với Omega vô tội, còn dùng thủ đoạn đê tiện làm cho bọn họ chỉ có thể nuốt chuyện này vào bụng, quả thực mẹ nó súc vật, không còn tính người.
Đêm hè yên tĩnh.
Giang Tri Hỏa nằm ở trên giường hơn nửa đêm nhưng mãi không ngủ được.
Nhan Mộ nằm nghiêng ở nửa bên giường khác, hai người mỗi người chiếm nửa giang sơn, không hề chạm nhau.
—— ít nhất mỗi lần trước khi ngủ đều là như thế này.
Đến nỗi sau khi ngủ...... Não bộ căn bản không uản được cơ thể, khát vọng tin tức tố là bản năng, Giang Tri Hỏa hầu như sáng sớm đều là thức dậy ở trong lòng ngực Nhan Mộ.
Một lần hai lần còn cảm thấy xấu hổ, nhưng Giang Tri Hỏa không biết xấu hổ vô địch thế giới, sau bốn lần năm lần đã thành thói quen, Nhan học thần có tỉ lệ cơ bắp rất đẹp, nằm trong lòng ngực cũng rất thoải mái, có đôi khi vui vui còn có thể nói tiếng "Chào buổi sáng " với Nhan Mộ.
Thường xuyên như vậy làm chất lượng giấc ngủ của Giang Tri Hỏa đều rất tốt, sau khi dạy kèm càng là dính giường liền ngủ.
Nhưng đêm nay làm thế nào cũng ngủ không được.
Nghĩ lại cũng phải, biết loại chuyện này có thể ngủ mới là lạ.
Quỷ mới biết Phùng Trí khi nào còn muốn xuống tay với ai đó?
Nhan Mộ phía sau ngược lại có vẻ ngủ đến rất ngon.
Cánh tay đã bị đè mỏi.
Vì không đánh thức Nhan Mộ, Giang Tri Hỏa thật cẩn thận trở mình.
Một bên giường khác, Nhan Mộ cũng vừa lúc trở người lại đây.
Hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Giang Tri Hỏa: "Cậu cũng chưa ngủ?"
"Ừm." Nhan Mộ đúng sự thật trả lời, "Ngủ không được."
Lúc ngủ không được tâm sự là tốt nhất, cho dù biết Nhan Mộ tích chữ như tiền, Giang Tri Hỏa vẫn là hỏi: "...... Nếu không, trò chuyện một lát?"
Nhan Mộ từ chối cực kì dứt khoát: "Không muốn."
Nói liền phải quay người lại đi.
Nếu cũng chưa ngủ, liền không có cái gọi là đánh thức, Giang Tri Hỏa duỗi tay muốn giữ chặt Nhan Mộ, ai ngờ mới vừa đụng tới làn da, Nhan Mộ lại đột nhiên rụt tay lại, phản ứng rất lớn.
Giang Tri Hỏa: "!"
Không cẩn thận đụng tới chỗ máu bầm trên cánh tay!
Giang Tri Hỏa vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi, tối quá không thấy, còn đau không, tôi giúp cậu nhìn thử?"
"Không sao." Nhan Mộ giọng nhàn nhạt, không muốn nhiều lời, chỉ nói, "Ngủ."
Giang Tri Hỏa không nghe Nhan Mộ, gọn gàng dứt khoát chỉ ra: "Bạn à, tôi không mù, đêm nay cậu vẫn chỉ dùng một bàn tay, như này mà còn không sao?"
Nói xong, anh liền ngồi dậy, mở ra đèn bàn đầu giường, tránh đi chỗ vệt đỏ kéo tay Nhan Mộ lại gần trước mắt
—— không chỉ ở cánh tay, toàn bộ lòng bàn tay phải đều che kín màu đỏ làm người hãi hùng khiếp vía, rất giống nhúng bàn tay vào bên trong nước sôi vừa nấu hơn nữa còn đảo qua một lần.
Giang Tri Hỏa kinh ngạc: "Mẹ nó?! Đây cũng có?! Rốt cuộc sao mà cậu thành ra thế này vậy?!"
Nhan Mộ rút tay lại, dùng ánh mắt không gợn sóng nhìn anh, lời nói không hề liên quan đến vệt đỏ trên tay: "Giang Tri Hỏa, vì sao cậu lại gọi là Shin?"
"Hai việc này có liên quan gì chứ?" Giang Tri Hỏa, "Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã giải thích qua, Shine nghe xưa quá rồi, xóa một chữ cái mà thôi."
Nhan Mộ dùng giọng bình tĩnh chọc thủng anh: "Cũng giống cậu, tôi cũng không nghĩ nói."
"......" Giang Tri Hỏa im lặng, một lát sau hỏi ngược lại, "Tôi nói cho cậu thì cậu liền sẽ nói?"
Nhan Mộ lẳng lặng nhìn Giang Tri Hỏa, không trả lời.
"Thôi vậy." Giang Tri Hỏa lại tắt đèn.
Não có vấn đề rồi, dù Nhan Mộ nói hay không, anh đều không giúp được gì, cũng không thể thay đổi hiện trạng, không nên cứ ép hỏi.
Giang Tri Hỏa thay đổi tư thế, xoay người đi.
Phía sau truyền đến chút tiếng động, Nhan Mộ cũng lại xoay người nằm.
Hai người xoay lưng về phía nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở gần trong gang tấc trong sự yên tĩnh này rõ ràng khác lạ.
Sau một lúc lâu, Giang Tri Hỏa vẫn không nhịn xuống, hỏi: "Rất đau hả?"
"Còn tạm." Nhan Mộ nói.
Tạm cái rắm. Lòng Giang Tri Hỏa nói, chạm vào một chút liền phản ứng mạnh như vậy, vậy mà còn nói tạm?!
"Thật sự không sao?" Giang Tri Hỏa hỏi.
"Qua mấy ngày là có thể bình thường." Nhan Mộ nói.
"Mấy ngày?" Giang Tri Hỏa lại hỏi.
Sau tai nghe được tiếng thở dài rất nhẹ, Nhan Mộ không nghĩ lại tiếp tục nói chủ đề này, nói: "Ngủ đi."
"À." Giang Tri Hỏa không nói nữa.
Anh nhắm mắt lại.
Vừa rồi đáng ra cũng không nên mở miệng.
Nhan Mộ không nghĩ nói, không cần thiết phải hỏi tiếp, không can thiệp chuyện của nhau, câu này đã nói từ trước.
Chỉ là, anh cứ nhớ tới một người.
Cậu bé cùng tuổi với anh, chỉ lớn hơn anh hai tháng, quanh năm phải ở trong phòng nên da rất trắng
Cậu ấy nói cậu ấy không thể bị chạm vào, sẽ rất đau.
Giang Tri Hỏa không muốn người nọ đau.
Cho nên quên biết lâu như vậy, đến tận lúc rời đi, anh cũng chưa bao giờ đụng vào cậu một lần.
--Bản edit chỉ đăng tại acc @gri1004 in WPAD.COM, nghiêm cấm hành re-up--
Cùng lúc đó, một chỗ tiểu khu khác, bên trong phòng nào đó.
Tấm rèm khép chặt, không bật đèn.
Phùng Trí ngồi ở trước máy tính, ánh sáng màn hình máy tính trắng xóa chiếu rọi ở trên mặt hắn, khóe miệng nổi lên tươi cười quỷ dị.
Hắn ta download video mình mới quay được, click mở, không ngừng lặp lại, tinh tế thưởng thức.
—— lần đầu tiên, lần thứ hai, vô số lần.
Thấu kính phản xạ ra nội dung trong màn hình đang ở truyền phát.
Omega chân tay luống cuống, Omega không tỉnh táo, Omega ánh mắt tan rã......
Hắn càng cười càng , những xao động của cơ thể Alpha càng thêm hưng phấn.
Quá đẹp, quá đẹp, quá xinh đẹp!!
Omega ở lúc này thật sự quá xinh đẹp!!!
Phùng Trí, sống trong gia đình làm nghệ thuật, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đều đang dạy hắn tìm kiếm "sự xinh đẹp", tìm kiếm "Nghệ thuật", hắn làm rất tốt, cũng rất thành công, hắn bị nuôi dưỡng đến ôn nhuận nho nhã, cũng có thẩm mỹ sâu rộng, chính là quá nhàm chán, dù là tham gia triển lãm các nơi trên thế giới hay là đạt được bao nhiêu chứng nhận hay danh hiệu vinh dự, hay cả là tuổi còn trẻ đã đặc cách làm giáo sư, hắn đều cảm thấy tất cả mọi thứ đều quá mức đơn giản, quá mức trôi chảy, quá mức thường thường không mới mẻ.
Vốn tưởng rằng nhân sinh sẽ vẫn luôn bình đạm cùng không thú vị như vậy, thẳng đến ngày đó ——
Omega nào đó lần đầu tiên đến động dục kỳ gõ mở văn phòng hắn.
Chẳng sợ ở trường đại học, có nhiều người như vậy, Phùng Trí cũng là giáo sư mà học sinh thích nhất, gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên nghĩ đến chính là tìm giáo sư Phùng.
Omega nhờ Phùng Trí giúp đỡ.
Động dục kỳ của cậu đến muộn, cậu lại là đàn ông con trai, thần kinh thô thế cho nên cậu sơ sẩy chuyện này cũng chưa chuẩn bị trước.
Cậu ta muốn hỏi chủ nhiệm Phùng nên làm sao bây giờ. Chủ nhiệm Phùng luôn săn sóc quan tâm mọi người nhất, thậm chí còn quan tâm bọn họ hơn hẳn so với giáo viên phụ trách.
Nhưng Phùng Trí nhìn đến Omega, lại ngồi tại chỗ cũ đã lâu không có nửa điểm phản ứng.
Hắn biết, hắn đã biết, thứ hắn muốn tìm, rốt cuộc hắn đã tìm được rồi ——
Đây mới là tác phẩm nghệ thuật chân chính!!!
—— đó là cảnh tượng cả đời hắn đều không thể quên được!
Omega mềm mại xinh đẹp, khóc thút thít ở trước mặt hắn, không hề phòng bị lộ ra cổ yếu ớt trắng tinh, bại lộ tuyến thểở trước mắt hắn, tin tức tố chốc lát tràn đầy cả gian văn phòng.
Mỗi một nơi trên cơ thể, mỗi một tấc thần kinh, mỗi một tế bào, đều ở trong phút chốc trở nên điên cuồng.
Hắn rốt cuộc biết hắn muốn cái gì!!
—— là Omega!
Omega đang ở động dục kỳ, ghi hình lại tất cả chi tiết về bọn họ, buộc bọn họ cầu xin hắn, để lại trên người bọn họ dấu vết thuộc về chính mình, làm cho cả đời bọn họ cũng không thể quên được hắn, cả đời đều giữ lại hương vị của hắn.
Học sinh của hắn, Omega đáng yêu của hắn, tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất của hắn, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều là thuộc về hắn!
Từ sau khi rời khỏi Đại học K, Phùng Trí đi vào Nhất Trung .
Hắn vẫn luôn đang đợi, đợi những Omega của hắn trưởng thành đến 18 tuổi.
Omega còn quá non không có được hương vị đó.
Chỉ có Omega mới vừa thành niên là đẹp nhất, thân thể tuổi trẻ xinh đẹp, tuyến thể, dáng người, tất cả đều phát dục đến gãi đúng chỗ ngứa, hắn thích xem bọn họ ngậm nước mắt quỳ dựa vào trước mặt hắn, đang giãy giụa, đang cầu xin, sau đó ở lúc bọn họ thống khổ nhất giải cứu bọn họ, để lại đánh dấu của chính mình.
—— bọn họ thật đáng buồn khi chỉ là Omega, mỹ lệ, lại đáng thương, mà hắn, thân là Alpha, là người duy nhất có thể phát hiện sự xinh đẹp của bọn họ, là sự cứu rỗi duy nhất của bọn họ !
Hắn vĩnh viễn là thầy giáo mà bọn họ yêu nhất!
Phùng Trí chuyển video vào trong một cái folder.
—— lớp 12-1, Canh An Diệu.
Trong folder tất cả đều là ảnh chụp.
Trong phòng học, trên hành lang, sân thể dục, cổng trường, ngõ nhỏ.
Canh An Diệu, nữ sinh vóc dáng không cao, thích đồ trang sức dễ thương, ở trường học tự nhận beta, thật ra là Omega, động dục kỳ là ngày 15 mỗi tháng.
Đây là cái folder thứ tư.
Còn có ba cái folder khác.
Lâm Thành Nhất Trung, lớp 12 năm 2020, tổng cộng có bốn Omega.
Thứ hai.
Giang Tri Hỏa dậy thật sớm, cố ý chờ đến lúc trễ giờ, mới chậm rì rì xuất phát đi trường học.
Ở cổng trường đứng một loạt người.
Khâu Biên cũng ở giữa một loạt người kia, rõ ràng là giữa hè tháng 8, Khâu Biên lại quấn một cái khăn quàng cổ.
Có Omega chính là như vậy, bảo vệ tuyến thể đến nỗi gần như vọng tưởng bị hại, ai đều sẽ hại cậu ta, ai đều nghĩ chạm vào cậu ta, không ai hỏi đến chuyện này, ngược lại đứng cách cậu ta xa hơn.
Nếu là đứng ở bên người cậu ta, sẽ có vẻ chính mình cũng rất không bình thường.
Phùng Trí dùng ngữ khí ôn nhuận như thường để giáo dục các bạn học sinh đến trễ.
Từ đầu đến cuối, Khâu Biên đều cúi đầu.
Phùng Trí lúc nói chuyện đi qua lại đi lại, giày da bị cọ đến tỏa sáng từ nơi xa đi tới, lại rời đi, gần chút nữa, cuối cùng dừng lại ở trước mặt cậu ta.
Cả người Khâu Biên run lên, muốn dựa vào người bên cạnh, tìm người che đậy chính mình, nam sinh bên cạnh ghét bỏ tránh đi cậu ta.
Giang Tri Hỏa đúng lúc này đuổi tới, một bước vượt đến trước người Khâu Biên, chen vào giữa Phùng Trí và Khâu Biên: "Xin lỗ chủ nhiệm Phùng, em lại đến muộn! Là do giường không cho em dậy."
Phùng Trí lộ ra nụ cười hiểu rõ ý người: "Hai ngày này nóng quá khó mà ngủ ngon thật nhỉ?"
Giang Tri Hỏa cũng cười với hắn: "Em thì còn ổn, rốt cuộc em cũng chưa làm chuyện gì."
Phùng Trí mắt chứa thâm ý nhìn Giang Tri Hỏa.
Chuyện tối hôm qua Canh An Diệu sẽ không nói, Giang Tri Hỏa cũng như vậy, sẽ không nói ra ngoài.
Đã dạy nhiều học sinh như vậy, hắn quá hiểu biết nam sinh có loại tính cách này như Giang Tri Hỏa, một loại bao cỏ, bệnh trung nhị, nhiệt huyết sôi trào, cả người đều là tinh thần trọng nghĩa, cho rằng chính mình có thể cứu vớt thế giới, ngược lại vô dụng nhất, thường mềm lòng do dự, cậu ta không có khả năng không nghĩ đến suy nghĩ của Canh An Diệu.
Cần lo là Nhan Mộ mới đúng.
"Được rồi, mọi người đi vào học tiết đọc sớm đi." Phùng Trí cười cười, "Nhớ giao bản kiểm điểm nhé."
Các nam sinh đến trễ bước nhanh đi vào cổng trường.
Khâu Biên cũng bước chân bay nhanh, thường thường quay đầu lại, lại luôn ở khi quay đầu quấn chặt khăn quàng cổ hơn, cúi đầu không nói.
Mới vừa vào khu dạy học, Canh An Diệu vội vội vàng vàng từ trên lầu lao xuống tới, nắm lấy tay Khâu Biên, hốc mắt đỏ lên: "Khâu Khâu!"
Khâu Biên nhìn cô một cái, lại cúi đầu vùi nửa khuôn mặt dưới vào khăn quàng cổ, không nói một lời.
Bọn họ hai người có chuyện muốn nói, Giang Tri Hỏa không muốn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, từ cầu thang bên kia lên lầu.
Tiết học thứ nhất, Canh An Diệu đi ra phòng học một chuyến, khi trở về đi đến bên chỗ Giang Tri Hỏa, ngập ngừng: "Cái kia... à ... Tri, nam thần......"
Flag lập ra lúc trước còn chưa quên, rất tích cực, Giang Tri Hỏa cười nói: "Làm sao vậy?"
Cái cách gọi này thật sự rất xấu hổ, Canh An Diệu ửng đỏ bên tai, nói: "Khâu Khâu ở phòng học trống."
Canh An Diệu lại nói: "Vừa rồi tớ đi lớp 4, học thần không ở phòng học, việc này cậu ấy cũng biết, cậu nói một tiếng đi."
"Ừm." Giang Tri Hỏa gửi tin nhắn cho Nhan Mộ, cùng Canh An Diệu đi phòng học trống trước.
Bên trong phòng học chỉ có một mình Khâu Biên, đứng ở trước bục giảng, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm nửa viên phấn viết trên mặt bàn lăn xuống, sau hồi lâu, cầm lấy phấn viết, dùng sức đè phấn viết lên bảng đen, phát ra một trận tiếng vang cực kỳ chói tai làm hàm răng lên men .
Quá mức dùng sức làm phấn viết gãy thành hai đoạn, Khâu Biên chậm rãi ngồi xổm xuống, cách khăn quàng cổ, lại bắt đầu gãi sau gáy.
Canh An Diệu đẩy cửa ra liền nhìn đến cảnh tượng như vậy, cô vội vội vàng vàng giữ chặt Khâu Biên, đôi mắt nháy mắt đỏ bừng, "Cậu đừng cào, đừng cào, không phải cậu sai a!"
"Phải không......" Khâu Biên ngơ ngác, ngẩng đầu, nhìn đến Giang Tri Hỏa cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Cậu ta nói với Canh An Diệu nói: "Còn may, còn may cậu được cứu......"
Canh An Diệu giữ chặt cậu ta: "Chúng ta cùng nhau bàn xem được không! Ở đây còn không phải là muốn bàn bạc sao?"
"Bàn gì cũng vô dụng." Khâu Biên lung lay đứng lên, từ từ tháo xuống khăn quàng cổ, chỗ sau gáy bị cào đến máu thịt không rõ, vẫn là mơ hồ có thể thấy một dấu răng.
—— cậu ta bị đánh dấu.
—— cả đời này, mặc kệ sau này biến thành cái dạng gì, cậu ta đều không thể thoát khỏi người này, trên người vĩnh viễn sẽ giữ lại tin tức tố người này.
Khâu Biên giọng trầm thấp: "Tớ không cần cậu giúp tớ, gọi cậu lại đây, chỉ là không muốn cậu nói ra chuyện này."
Canh An Diệu: "Khâu Khâu!"
"Cậu không hiểu, An Diệu, cậu không bị đánh dấu, may mắn là cậu không." Khâu Biên nói, "Nhưng là ông ta ghi hình, ông ta còn đem video cho tôi xem, là tôi, đều là tôi, tôi động dục, tôi cầu xin, ngày hôm đó căn bản không phải ngày tôi động dục kỳ, tôi nói như vậy, sẽ có người tin sao?"
Canh An Diệu giọng nghẹn ngào: "Tớ tin mà, chúng tớ đều sẽ tin!"
Khâu Biên lắc đầu: "Không, mọi người sẽ không, tất cả đều chỉ biết nói đây là cái đồ hèn hạ, nói tôi có ý định dụ dỗ Alpha, còn muốn bôi đen hắn! Tôi đã chịu đủ rồi, tôi thật sự chịu đủ rồi, Omega sai gì chứ?! Tôi là Omega nam, cậu biết đám nam sinh lớp tôi nói tôi như thế nào không?!"
"Bọn họ nói tôi là con trai, lại có tử cung, lại sẽ sinh con, bị người xx, dùng tin tức tố trên người đi câu dẫn người khác, cả đời chỉ có thể nằm ở dưới, nói tôi ghê tởm nói tôi ẻo lả, tôi muốn sao? Tôi muốn lắm sao?!"
"Cái này, cái này!!" Khâu Biên chỉ vào máu thịt tàn tạ sau gáy, "Nếu như bị người khác biết, tôi làm sao bây giờ?! Tôi sống như thế nào?! Không phải tôi sai?! Sẽ không có người tin tôi!!"
Khâu Biên gần như khàn cả giọng, Canh An Diệu trừng to mắt, muốn nói chuyện, lại cũng không nói nên lời.
Khâu Biên lại nhìn về phía Giang Tri Hỏa: "Tôi mặc kệ cậu muốn làm như thế nào, tôi tới chính là muốn nói với cậu, buông tha tôi đi, được không, đều buông tha tôi đi, cầu xin cậu! Cầu xin các cậu!!!"
Canh An Diệu không nghĩ tới Khâu Biên sẽ là loại phản ứng này, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu ta, ý muốn làm cậu ta bình tĩnh trở lại: "Chúng ta đi phòng y tế trước đi, nghỉ ngơi chút, sẽ không nói ra ngoài, sẽ không sao đâu."
Canh An Diệu đỡ Khâu Biên cảm xúc không ổn ra ngoài trước, Giang Tri Hỏa một mình ở tại trong phòng học trống.
Chuông đi học vang lên, trên hành lang vang lên vài tiếng chạy bộ qua thật lớn, rồi quay về yên lặng.
Nhan Mộ ở lúc này đi đến.
Giang Tri Hỏa không hỏi hắn vì sao không đi học.
Giang Tri Hỏa: "Tới đã bao lâu?"
Nhan Mộ: "Vừa tới."
Thật sự giống vừa tới, là chạy tới, thái dương còn có mồ hôi.
Giang Tri Hỏa cảm xúc không tăng lên chút nào.
Chuyện Phùng Trí, vì sao trước nay không có người thọc ra tới?
Bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ giống Khâu Biên.
Omega ở trong xã hội là bị coi khinh, động dục kỳ khó có thể mở miệng, dù xảy ra chuyện gì, mọi người đều chỉ trách tội Omega.
Cho dù báo cảnh sát thọc chuyện này ra tới, Phùng Trí công khai video, không thể làm người sẽ chỉ là Omega.
Nhan Mộ đi đến trước mặt Giang Tri Hỏa: "Cậu muốn quản chuyện này?"
Nhìn đến dáng vẻ Khâu Biên bị đỡ đi ra ngoài, Nhan Mộ đã có thể đoán được bảy tám phần cuộc trò chuyện lúc nãy trong phòng học.
Giang Tri Hỏa im lặng không nói.
"Có thể quản." Nhan Mộ mở ra túi tài liệu trong tay, lấy ra một chồng báo cáo, đưa cho Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa nhận lấy, mở ra trang thứ nhất, ngạc nhiên: "Mấy thứ này, cậu lấy từ đâu ra?"
"Bạn bè." Nhan Mộ nói.
Giang Tri Hỏa: "Người bạn hôm thứ bảy cho cậu báo cáo đại học K?"
Nhan Mộ: "Ừ."
Báo cáo là quỹ đạo hoạt động của Phùng Trí gần một tháng qua.
Trường học, cửa hàng tiện lợi, giao thông công cộng, tàu điện ngầm, trung tâm thương mại, lịch sử trang web, ghi chép chi tiêu.
Chỗ có cameras, có internet đều hoàn chỉnh, đầy đủ mọi thứ.
Giang Tri Hỏa tiếp tục lật phía sau, nhưng trừ bỏ những thứ này không còn có những thứ khác.
Giang Tri Hỏa hỏi: "Phía sau đâu?"
Nhan Mộ nói: "Không có."
Giang Tri Hỏa nhìn Nhan Mộ, Nhan Mộ cũng nhìn về phía anh như vậy, bức màn kéo ra, ánh nắng thiêu đốt ngoài cửa sổ dường như bị cắt thành từng đốm đốm loang lổ, bọn họ ở dưới ánh sáng không rõ bên cửa sổ nhìn nhau.
"Thôi vậy." Giang Tri Hỏa cười, trả tài liệu cho Nhan Mộ, "Đơn giản thô bạo chút."
Quỹ đạo hoạt động không chỉ đơn giản là biết đi đâu, đi làm cái gì, còn để lộ ra chính là chi tiết, là tính cách của một người.
Loại báo cáo này Giang Tri Hỏa gặp qua rất nhiều lần, ở cuối cùng đáng ra nên có thêm một phần viết sườn tính cách.
Nếu không có, cũng không sao.
—— sau khi xem xong tài liệu, anh cũng đã biết nên làm cái gì.
Có thể quản, cũng có thể ở dưới tình huống không liên lụy bất cứ kẻ nào mà quản.
Giang Tri Hỏa muốn đứng lên.
Lúc này, cảm giác nóng lên lại lần nữa xuất hiện, hai chân mềm nhũn, đứng dậy không nổi.
Giang Tri Hỏa không nghĩ cố sức bò dậy, mà là vươn tay, quơ ở giữa không trung, nhìn chằm chằm mặt mày Nhan Mộ, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Giúp một chút đi, Nhan ca?"
Gri: con trai sắp hiện uy rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro