Chương 12: Sao Bây Giờ Anh Mới Tới?
Giang Duật sẽ bị Trần Gia Dương đối xử như thế nào, cậu hiện tại mất đi ký ức, chỉ là một Omega ngốc nghếch, không có năng lực tự bảo vệ mình.
Hắn nghe được rất nhiều chuyện về Trần Gia Dương, bạn tình của gã đều nói rằng, gã tâm lý vặn vẹo biến thái, sẽ để lại trên người bạn tình rất nhiều vết thương nghiêm trọng, thậm chí còn mặc kệ hai chữ "an toàn".
Rất nhiều Tiểu M đều là vì nhiều lí do mới miễn cưỡng tìm tới gã, có điều thường những kẻ đó chỉ vì thiếu tiền nên mới chịu đi tìm gã.
Tả Minh Dã bóp chặt ảnh chụp bạn tình Trần Gia Dương trong tay, không gì phải ngạc nhiên khi trên người cậu ta có rất nhiều vết thương, nhìn thấy mà ghê người.
Tưởng tượng đến Giang Duật sẽ bị Trần Gia Dương đối xử như vậy, Tả Minh Dã trong lòng có chút không thoải mái, hắn giống như có thể xuyên qua tấm ảnh nhìn thấy hình bóng Giang Duật bên trong đó.
Giang Duật.........
Bên trong câu lạc bộ đang chơi nhạc rock and roll, cả trai lẫn gái ở trên sàn nhảy đang đung đưa chuyển động cơ thể theo âm nhạc.
Giang Duật bị Trần Gia Dương ôm, đi ngang qua sàn nhảy, đi tới tầng ba vắng người, toàn bộ cả hành trình không nói một lời nào, chỉ là cẩn thận quan sát những người xung quanh.
Cậu phát hiện nơi này cũng không có sự hiện diện của thế lực khác, phần lớn là khách hàng bình thường. Điều đó cho thấy đây chính xác chỉ là một câu lạc bộ bình thường, mà không phải địa bàn của Trần Gia Dương.
Về phần vì sao Trần Gia Dương không mang theo cậu về địa bàn của gã, mà lại đi tới câu lạc bộ ven đường, xem ra là muốn giấu cậu khỏi tai mắt vủa người khác.
Dù gì lúc này, Trần Gia Dương vẫn còn chưa có cùng nha họ Trần ngả bài, nhưng vẫn rất dễ trở thành mục tiêu bị nhắm tới, nơi này xem ra là tương đối an toàn.
Phòng rất lớn, nhưng là vừa mở ra Giang Duật liền cảm giác được một cơn ớn lạnh, toàn bộ đều là dụng cụ dành cho việc điều giáo, roi cùng còng tay, còn có ngựa gỗ và ghế dựa, cùng đủ loại dụng cụ điều giáo khác.
Trần Gia Dương phát hiện lí do vì sao Giang Duật trong lòng không chịu hé răng, gã cho rằng cậu bị dọa sợ rồi, thế là đem cậu đặt ở trên giường, vuốt ve đầu của cậu.
“Không có việc gì, Giang Duật em là lần đầu tiên, anh sẽ dịu dàng đối với em.”
“Ngoan ngoãn ngồi yên đừng lộn xộn, bằng không đợi lát nữa sẽ phải chịu trừng phạt.”
Như là đang dỗ dành đứa trẻ, Trần Gia Dương còn đem cà vạt trói chặt hai tay Giang Duật, tuy rằng cậu đã mất trí nhớ còn biến thành Omega, nhưng gã vẫn nhớ rõ khi cậu là Alpha, tốt nhất nên giữ cảnh giác, cứ trói cậu lại thì gã mới thấy an tâm.
Gã xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống mở ngăn tủ ra tìm gậy mát xa, chọn lựa một cái gậy mát xa lớn sần sùi, cầm ở trên tay ước lượng một chút lúc này mới đứng lên.
“Đừng nhúc nhích!”
Nhưng lại một khẩu súng chỉ vào gáy gã, nhìn xuyên tấm kính phản chiếu toàn bộ cơ thể có thể thấy được tới người đứng ở phía sau gã là Giang Duật.
Lúc nãy gã nhìn thấy hai mắt Giang Duật ngây thơ, còn hơi ngấn lệ nên bị bộ dạng đáng thương lừa gạt, nhưng hiện giờ trên mặt xuất hiện ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như đao kiếm, khiến người khác không rét mà run.
“Giang, Giang Duật, em, em nhớ ra rồi sao?” thời điểm Trần Gia Dương mở miệng nói chuyện liền cố ý phóng thích ra Phermone, gã không suy tính đến việc dùng vũ lực với Giang Duật, nhưng cậu hiện tại là Omega, hẳn là sẽ khuất phục dưới Phermone của gã.
“Phermone của mày đối với tao không có ảnh hưởng gì đâu, tao đã bị Tả Minh Dã đánh dấu.” Giang Duật đá vào đầu gối Trần Gia Dương khiến gã phải quỳ xuống, “Thành thật chút, bằng không tao giết mày.”
Trần Gia Dương nghe được giọng điệu quen thuộc, tức khắc sợ hãi nhớ lại trước kia bị Giang Duật chi phối, lập tức không dám nói tiếp nữa, gã tin tưởng Giang Duật là nói được thì làm được.
Lúc này cửa bị đẩy ra, một đống người mặc quần áo màu đen cầm súng đi vào, nhìn thấy Giang Duật lập tức khom lưng cúi chào.
“Anh Duật, người bên ngoài đều bị giải quyết hết rồi, toàn bộ câu lạc bộ đã bị chúng ta khống chế.”
“Ừ, khi nào thời cơ đến chúng ta liền đi lấy "Hoa Hồng", đến lúc đó tôi muốn cho cả Hải Thị biết, vì sao nhà họ Giang có thể đứng vững suốt mấy chục năm.”
Giang Duật nói xong câu đó, ý bảo hai thủ hạ bên dưới đè lại Trần Gia Dương, sau đó mới thu hồi khẩu súng, gọi cấp dưới mang tới đây một khẩu súng khác để đổi.
Đấy mới là khẩu súng cậu thường dùng, độ chuẩn xác sẽ cao hơn nhiều so với khẩu súng đang cầm trên tay, chẳng qua là không muốn vứt bỏ súng của Tả Minh Dã, nên cậu luôn giữ lại.
Thấy thế, Trần Gia Dương nhịn không được nói, “Giang Duật, em muốn làm cái gì, xử lý nhà họ Tả sao?”
Giang Duật nhìn gã một cái, lộ ra vẻ mặt khinh miệt, “Nhà họ Trần và cả nhà họ Tả tôi đều muốn đối phó, tôi tất nhiên là phải cùng bọn họ chơi một ván.”
Trần Gia Dương cười một cái, cứ như thực vui vẻ, gã quả thật khó chịu với người nhà họ Trần, có người giúp gã giải quyết của nhà họ chuyện Trần đương nhiên là quá tốt.
Lúc này vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, người vừa mới vọt tới trước mặt Giang Duật thiếu chút nữa không kiểm soát được bước chân, lảo đảo bước về phía trước mấy bước, cũng may vẫn có thể ổn định được cơ thế.
“Anh Duật, Tả Minh Dã mang theo người, đang tiến tới đây.”
“Bao nhiêu?”
“Mười mấy chiếc xe, khí thể rất lớn, so với chúng ta nhiều hơn gấp đôi, làm sao bây giờ? Hắn có phải tới để gây rối không? Rốt cuộc hắn có phải cùng Trần Gia Dương liên minh hay không?”
Giang Duật đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn xem, quả nhiên từ chỗ xa xa có mười mấy chiếc xe màu đen đang di chuyển hướng đến bên này, trên thân xe có huy hiệu của nhà họ Tả, cứ như là cố tình khoe ra, cảnh cáo những thế lực xã hội đen gần đó.
Giang Duật nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Trần Gia Dương, bỗng nhiên nhấc chân đạp gã một phát, khiến đầu của gã đập vào ngăn tủ, ngất đi.
“Tụi bây lui ra, lưu lại mấy người giả dạng làm thủ hạ của Trần Gia Dương, chú ý không để bị Tả Minh Dã nhận ra, những việc khác tao sẽ nói sau.”
“Anh Duật, anh là muốn làm gì vậy?”
“Tao muốn đánh cuộc một phen.”
Các cấp dưới ngầm hiểu ý Giang Duật, đều lui xuống.
Mà Giang Duật đem ga trải giường vò nát, dùng bình thủy tinh đập vào đầu Trần Gia Dương, đem những dụng cụ điều giáo đó lôi ra vứt lung tung trên mặt đất, tiếp theo cởi quần ngoài cùng cả quần lót, đem áo sơmi vò nát, cởi bỏ mấy cúc áo, để lộ ra ngực.
Nhưng mà như vậy còn chưa đủ, cậu còn cố tình tạo ra mấy dấu hôn ở trên người, nhéo đầu vú của chính mình khiến nó sưng đỏ, hai mắt rưng rưng, hoang mang rối loạn mà chạy ra ngoài, nhưng khi nghe được âm thanh dưới tầng vọng lên, chọn một góc ngồi xổm xuống bắt đầu khóc.
Tiến vào trong câu lạc bộ Tả Minh Dã lập tức liền thấy hối hận, nơi này vừa thấy liền biết không phải địa phương đứng đắn gì, rất có khả năng chính là câu lạc bộ SM trong lời đồn, sẽ có rất nhiều dụng cụ tra tấn người.
“Đáng chết, đem người tới giải quyết chỗ này cho tao!”
Nói xong câu đó, Tả Minh Dã liền chạy lên tầng.
Tới tầng ba nhìn thấy bóng dáng của Giang Duật, phát hiện cậu không có mặc quần, lập tức bảo thủ hạ dừng ở lối vào tầng ba không được cùng đi vào, lúc này mới đi qua đó.
Tới trước mặt cậu, phát hiện Giang Duật ngồi xổm trên mặt đất khóc, khóc nức nở tới đỏ hoe hai mắt, sống lưng cùng cổ đều rải rác có dấu hôn.
Tả Minh Dã trong lòng tức giận không thôi, hắn vội vàng khom lưng muốn đem Giang Duật bế lên, nhưng là khi đối phương ngẩng đầu đối diện với hắn. Hắn cả người chợt sững sờ.
Trong ánh mắt cậu đều là bất lực cùng bi thương như là con dao đâm vào trong tim hắn.
Giang Duật lớn tiếng khóc lên, hốc mắt hồng hồng, nức nở không thôi, nhìn vô cùng đáng thương, “Anh, anh sao bây giờ mới đến.....Huhuhu......”
Lúc này đây, hắn liền cảm thấy mình giống như một tên khốn nạn, hắn thế mà có thể nhẫn tâm đem Omega của mình đưa cho Alpha khác đùa bỡn.
Tả Minh Dã vội vàng bế cậu lên, phát hiện cậu vẫn luôn run rẩy, bên dưới không mặc gì cả. Hắn nhanh chóng cởi áo khoác đem cậu bọc trong đó.
“Trần, Trần Gia Dương nói anh không cần em..... Hu huhu...... Đem em đưa cho hắn chơi đùa, hắn thật, thật đáng sợ..... Còn cầm roi....”
“Anh ở đây, em đừng sợ đừng sợ.” Tả Minh cũng hôn môi, rồi lông mi Giang Duật, hôn tới cả những nước mắt, hy vọng có thể trấn an Omega trong lòng.
Hắn ôm Giang Duật đi đến phòng Trần Gia Dương, muốn xác nhận một chút tình trạng Trần Gia Dương, kết quả là trên mặt đất lộn xộn ngổn ngang một đống dụng cụ điều giáo vứt lăn lóc đập vào trước mắt hắn.
Giang Duật liếc mắt nhìn qua giống như là bị dọa sợ rồi, liều mạng mà hướng trong lòng Tả Minh Dã chui vào.
Chuyện này cũng khó trách, mấy đồ chơi đó đương nhiên dọa người, hơn nữa Giang Duật đã mất trí nhớ, chỉ là một Omega, nhất định là bị dọa sợ rồi.
“Trần Gia Dương nói muốn đem em nhốt lại......”
“Không có việc gì rồi, sẽ không có ai nhốt em.”
Tả Minh Dã vuốt ve đầu Giang Duật, dịu dàng thuyết phục, tay hắn đưa lên sờ cặp mông tròn trịa mềm mại, sờ đến dịch bôi trơn dính trên huyệt khẩu.
Giang Duật như là bị điện giật, giãy giụa muốn tụt xuống dưới, khóc lóc nói, “Không muốn, không, không muốn.....”
“Hắn chạm vào em chưa?”
Giang Duật không trả lời chỉ là cứ khóc mãi, thật sự bị dọa đến quá lợi hại, hệt như là một con động vật nhỏ bị thất kinh.
Tả Minh Dã không đành lòng hỏi lại, thế là ôm cậu quay về xe, gọi thủ hạ bên dưới xử lý những chuyện còn lại, còn mình thì ở bên cạnh Giang Duật.
Sau khi trở lại biệt thự, Giang Duật đã ngủ, Tả Minh Dã không dám chạm vào cậu. Chỉ nằm nghiêng ở bên cạnh cậu, tránh việc cậu tỉnh lại nhìn không thấy hắn lại muốn khóc.
Hắn không biết Trần Gia Dương làm gì với cậu, cũng không dám hỏi, chỉ có thể ở bên cạnh cậu lúc này.
Giang Duật ngủ cũng không yên, thỉnh thoảng sẽ phát run, trong miệng nói "Không muốn" mãi, lông mày nhíu chặt.
Vô lý. Từ thời điểm nào Giang Duật có thể lộ ra vẻ mặt như vậy, rõ ràng trước đây cậu đều là vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có sau khi mất trí nhớ cậu mới quyến rũ nhìn hắn đầy nhu tình.
Tả Minh cũng vươn tay vuốt phẳng lông mày Giang Duật, đem cậu kéo vào trong lòng, ôm lấy, hôn lên cái trán, nhỏ giọng nói, “Đừng sợ.”
Giang Duật nghe được giọng nói này, bỗng trở nên an tĩnh, cậu khống chế động tác của mình để Tả Minh Dã không phát hiện ra cậu chưa ngủ, chỉ là dựa vào cánh tay hắn, hút Phermone hắn.
Phermone Tả Minh Dã là vị rượu vang Conti, thời điểm hồi còn thiếu niên mùi hương phảng phất như thùng rượu nho mới ủ từ những quả nho mọng nước vừa hái dưới ánh mặt trời. Hiện tại rất nhiều năm qua đi, mùi rượu càng thêm nồng nàn quyến rũ, khiến người ta nhịn không được muốn liếm lên hầu kết.
vẫn phải nhịn xuống.
Giang Duật nghĩ thầm, suy xét xem mình rốt cuộc ở trong lòng Tả Minh Dã là như thế nào.
Thủa thiếu thời, cậu đã nảy sinh tình yêu say đắm với hắn, cho tới hôm nay cũng không tiêu tan. Đáng ra cậu nên vì nhà họ Giang mà trở thành đối thủ một mất một còn với nhà họ Tả. Nhưng hiện tại bị Tả Minh Dã ôm vào trong ngực, ngửi mùi Phermone của hắn, lại mềm lòng.
Cậu không biết mình đã ngủ say từ lúc nào , có lẽ là do cái ôm quá ấm áp, hay có lẽ là do mùi hương Phermone có thể khiến người ta an tâm.
Thời điểm tỉnh lại liền bắt gặp đôi mắt của Tả Minh Dã, Giang Duật ngẩn ngơ. Sau đó bị hôn ngay một cái, cậu bất giác thuận theo, tiếp nhận cái hôn triền miên này.
Môi thực mềm, tỏa ra vị ngọt của hương cam, Tả Minh Dã cũng lao vào hôn, ngón tay sờ lên sống lưng, vén áo lên, sờ đến đầu vú đã sưng tấy.
Nơi này cũng bị Trần Gia Dương chạm qua, rõ ràng lúc trước là hắn tự mình đem Giang Duật đưa tới cho gã, nhưng khi biết sự thật này hắn vẫn sẽ tức giận, hận không thể đem đầu vú hút vào bụng.
Trên người cậu còn mùi Phermone của Trần Gia Dương, mỗi khi ngửi phải hắn đều cảm thấy buồn nôn.
“Ưm......”
“Sao vậy?” Tả Minh Dã cắn lên vành tai Giang Duật. Hắn từ từ tiến lại, một chút cũng không muốn nhẫn nại, muốn lập tức đanh dấu Omega này, để cậu thuộc về mình hắn, như vậy mới có thể an tâm.
“Không, không muốn....” Giang Duật đẩy Tả Minh Dã ra, khóe mắt ngậm nước.
“Tại sao?”
“Dơ, dơ.....” âm thanh Giang Duật rất nhỏ, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Tả Minh Dã, lại trông càng đáng thương vội vàng đổi từ khác, “Không, không thích.... Thực ghê tởm......”
Tả Minh Dã trong lòng đang tràn đầy lửa giận, bị tưới ngay vào đầu một chậu nước lạnh dập cho tắt ngóm, chỉ còn lại có đau lòng, đành phải ôm Giang Duật, hôn xuống từng nơi trên người cậu, dỗ dành cậu.
“Không làm nữa, em đừng sợ, Trần Gia Dương sẽ không tới tìm em nữa đâu.”
“Huhu....huhu.....”
Giang Duật vẫn khóc, khóc thật sự lợi hại, nhưng đến khi Minh Dã dịu dàng hôn xuống thì vẫn ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng thút thít vài tiếng.
Thật sự hối hận, vì cái gì hắn lại muốn đem cậu đưa cho tên chó má Trần Gia Dương kia chứ!
Tả Minh Dã tức giận đến mức nắm chặt ga trải giường, nhưng không dám bùng phát, sợ dọa tới Giang Duật, chỉ dám phóng thích Phermone trấn an cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro