Chương 012: Đing--vân tay sai

Editor: Lily

Đường xá dần dần trở nên tắc nghẽn, xe cộ giờ cao điểm đi làm tấp nập qua lại, Tư Ngộ Lan đưa Omega đến cổng thư viện thành phố, để ý thấy cánh cổng đóng chặt, "Bạn học của em đâu?"

"Có thể cậu ấy sẽ đến muộn hơn một chút, em sẽ liên lạc với cậu ấy," Giang Mộc Tông chắp hai tay sau lưng, day day lòng bàn tay, để kiềm chế xúc động muốn chui trở lại vào trong xe, ở đó toàn là mùi hương của Tư Ngộ Lan, "Anh ơi, tạm biệt anh."

Tư Ngộ Lan không hỏi thêm gì nữa, gật đầu, "Nhớ về nhà sớm, có việc gì thì liên lạc với tôi."

Giang Mộc Tông ngoan ngoãn đứng ở đó, nhìn xe của Tư Ngộ Lan đi xa.

Tư Ngộ Lan không nhìn đến bóng dáng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, "Chuyện cậu vừa muốn nói, là gì vậy?"

"Chất dẫn dụ mà ngài sử dụng ngày hôm qua, sẽ có thành phần lưu lại không ạ?" Triệu Xuyên hỏi, "Anh vợ của Giang Nhất Tống là Ngô Phi, tôi tra được là giáo sư của một viện nghiên cứu pheromone, mười giờ tối hôm qua đã bay về, có lẽ là bị gọi về."

"Sẽ không," Tư Ngộ Lan nhàn nhạt nói, "Tôi đã dám dùng, thì sẽ không bị tra ra lưu lại."

Điện thoại của Triệu Xuyên đột nhiên vang lên một tiếng, màn hình sáng lên, Triệu Xuyên liếc nhìn, nói, "Tổng giám đốc Tư, vợ và con trai của Giang Nhất Tống đã đến rồi, đang ở công ty, ầm ĩ đòi gặp ngài, ngài có muốn về công ty ngay bây giờ không?"

"Để bọn họ bình tĩnh lại, rồi đến nói chuyện với tôi," Tư Ngộ Lan cau mày, suy nghĩ một lát, "Bây giờ đi Thành Đông, dời lịch trình buổi chiều lên trước."

Triệu Xuyên đáp một tiếng, lập tức bật đèn xi nhan, chuẩn bị rẽ trái.

Tư Ngộ Lan thì sau khi hẹn lại thời gian mới với đối tác trên điện thoại, liền kết nối với định vị trong xe.

Giọng nữ thông minh của định vị nhắc nhở, "Còn cách điểm đến một tiếng mười ba phút".

Triệu Xuyên chú ý thấy cấp trên đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, đưa tay vặn nhỏ âm thanh của định vị xuống mức thấp nhất.

Giang Mộc Tông xác nhận xe đã đi xa, mới thả lỏng người, cắn cắn mu bàn tay, lấy điện thoại ra gọi xe.

Cậu phải nhanh chóng quay về, lấy thuốc ức chế, nếu không sợ là sẽ gặp phiền phức lớn.

Đã nói dối rồi, lại khóc lóc chạy đi tìm Tư Ngộ Lan, Giang Mộc Tông tự mình nghĩ cũng cảm thấy mất mặt.

Nhưng lại đúng lúc gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, đặt xe mà mãi không thấy đến, Giang Mộc Tông càng lúc càng nôn nao, tâm trí bị pheromone thao túng, trong đầu đều là hình ảnh xe của Tư Ngộ Lan vừa mới rời đi.

Bên cạnh còn có một Beta.

Tư Ngộ Lan rất tán thưởng Beta kia.

Dừng lại, Giang Mộc Tông.

Đừng nghĩ nữa.

Đợi xe đến, là có thể về nhà, về nhà là tốt rồi, về nhà rồi, sẽ tốt thôi.

Hít sâu.

Mày là người được phó thác cho Tư Ngộ Lan, không nên chiếm dụng quá nhiều thời gian của người ta.

Ngoan một chút.

Tư Ngộ Lan thích đứa trẻ ngoan.

Trong đầu Giang Mộc Tông mơ hồ hỗn loạn lặp đi lặp lại hai câu nói kia.

"Em là đứa trẻ ngoan".

Omega cuối cùng cũng ngồi lên xe.

Tài xế dường như rất hoạt ngôn, chú ý thấy một Omega xinh đẹp như vậy, có ý trêu ghẹo hai câu, lại không nhận được chút hồi đáp nào, chỉ có thể từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Omega trong miệng dường như đang lẩm bẩm gì đó.

Chung cư đã đến.

Giang Mộc Tông kiềm chế bản thân không được hấp tấp, từng bước từng bước chậm rãi đi đến trước cửa chung cư, căn hộ này khiến cho Omega lập tức an tâm.

Đây là nhà của Tư Ngộ Lan, anh ở cùng mình.

Khóa vân tay thông minh khớp với dấu vân tay của cậu.

Đây là nhà của cậu.

Tai giấu trong tóc của Giang Mộc Tông đỏ bừng, hơi thở đều nóng rực, sau đó cậu đặt ngón trỏ trái của mình lên cảm biến vân tay.

Không có tiếng chuông chào mừng thông minh dễ nghe.

"Đing--vân tay sai".

Omega ngây ngẩn cả người.

Ngơ ngác, từng lần từng lần, đặt ngón trỏ trái lên, sau đó nghe thấy rất nhiều lần âm thanh chói tai.

Sao lại thế này?

Mình lại bị đuổi ra ngoài rồi sao?

Vốn dĩ suy nghĩ còn hơn phân nửa tỉnh táo trong nháy mắt sụp đổ sau từng tiếng "vân tay sai".

Giang Mộc Tông nhất thời không phân biệt rõ, nơi này là nhà của Tư Ngộ Lan, hay là ở nhà ông bà nội.

Là bởi vì mình trộm tiền của bọn họ.

Không phải mình trộm, là Giang Mộc Thư trộm.

Vậy mà cuối cùng bị đuổi ra ngoài là mình.

Cánh cửa kia ở trước mắt mình từng tấc từng tấc đóng lại.

Dường như chính là cánh cửa trước mắt này.

Mình không có chìa khóa, không vào được nhà.

Giang Mộc Tông nhìn lên trên, Giang Mộc Thư đang ngồi ở đó, cười ác ý, "Ba mẹ mày không cần mày nữa rồi! Ông bà nội cũng không cần mày nữa đâu!"

Tư Ngộ Lan cũng không cần mày nữa.

Nước mắt lã chã rơi xuống, Giang Mộc Tông đứng cũng có chút không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ngồi trên mặt đất, lại từ từ vùi mình lại.

"Em là đứa trẻ ngoan".

Đồ lừa đảo.

Không cần mình thì nói ra đi chứ.

Tư Ngộ Lan bị tiếng chuông báo động của điện thoại làm cho tỉnh giấc, ứng dụng kết nối với khóa cửa thông minh phát ra cảnh báo, nhắc nhở đang có người cố gắng mở cửa, mời chủ nhân lập tức báo cảnh sát.

Cái gì vậy?

Người của Giang Nhất Tống đến tận nhà rồi sao?

Tư Ngộ Lan trượt ngón tay hai cái, mở camera giám sát trên khóa cửa thông minh.

Trước cửa trống trơn, chỉ có phần dưới của màn hình, có thể nhìn thấy một xoáy tóc.

Xoáy tóc.

Tư Ngộ Lan lập tức nghĩ đến Giang Mộc Tông.

Không phải đang học ở thư viện thành phố sao?

Sao lại ở đây?

Tư Ngộ Lan thậm chí còn nghe thấy tiếng thút thít ẩn ẩn, xoáy tóc trong màn hình dường như cũng đang run rẩy.

"Mộc Tông." Tư Ngộ Lan điều khiển từ xa, mở loa của khóa cửa, đối diện với điện thoại gọi một tiếng.

Giang Mộc Tông ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, ánh mắt mờ mịt, "Anh ơi?"

Ảo giác sao?

"Mộc Tông, nhìn đây này." Tư Ngộ Lan nhìn thấy thiếu niên phản ứng lại, lại gọi một tiếng.

Giang Mộc Tông lúc này mới tìm thấy nơi phát ra âm thanh.

Trong màn hình phía trên khóa vân tay chính là Tư Ngộ Lan.

Tư Ngộ Lan vẫn đang hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Omega đột nhiên tỉnh táo lại đôi chút.

Hình như mình lại làm hỏng chuyện rồi.

"Có cần thuốc ức chế không? Ở trong tủ ở huyền quan, em vào nhà trước đi." Tư Ngộ Lan không nghe thấy Giang Mộc Tông trả lời, lại nói.

Câu nói này khiến cho mấy phần tỉnh táo đang giãy giụa của Omega hoàn toàn sụp đổ, "Em không vào được."

"Gì cơ?"

"Vân tay không khớp," giọng Giang Mộc Tông đã mang theo tiếng khóc nức nở, "Em không vào được, không vào được, có phải anh cũng..."

Không cần em nữa.

"Mộc Tông!" Tư Ngộ Lan cao giọng gọi, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, "Em dùng sai tay rồi, đổi sang ngón cái tay phải."

Tiếng khóc của Giang Mộc Tông yếu đi vài phần, nửa tin nửa ngờ, "Được không ạ?"

"Được."

Omega có lẽ không chịu nổi thêm một tiếng "vân tay sai" nữa.

Nhưng Tư Ngộ Lan rất tự tin vào trí nhớ của mình.

Một tiếng chuông dễ nghe vang lên.

Giang Mộc Tông đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tư Ngộ Lan trên màn hình, không muốn đi vào, "Không nhìn thấy anh nữa..."

Tư Ngộ Lan lập tức ngắt kết nối với khóa cửa thông minh, gọi video call Wechat cho Giang Mộc Tông.

"Bây giờ vào nhà," Tư Ngộ Lan ra lệnh cho bạn nhỏ Omega, "Ngăn kéo dưới cùng của tủ ở huyền quan, có thuốc ức chế, lấy ra uống một liều."

Giang Mộc Tông một tay nắm chặt điện thoại, làm theo chỉ dẫn của Beta, nói một tiếng làm một động tác, sau khi lấy được thuốc ức chế, lại phát hiện mình không mở được.

Bởi vì cậu không muốn buông điện thoại ra, thao tác bằng một tay lại khó hơn.

"Uống một liều sẽ ổn thôi." Tư Ngộ Lan nhìn thấy Omega đã lấy được thuốc ức chế, cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói.

Giang Mộc Tông lại trở nên sốt ruột, cậu một chút cũng không thể buông điện thoại ra.

Cuối cùng lại dùng răng cắn nắp, một tay thao tác, vặn mở được thuốc ức chế.

Uống xong một liều, Tư Ngộ Lan luôn chú ý đến sắc mặt của Omega, thấy sắc mặt đỏ bừng của đối phương dần dần nhạt đi, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đỡ hơn chưa?" Anh không hỏi tại sao buổi sáng cậu lại nói dối là đã uống thuốc ức chế.

Giang Mộc Tông cảm thấy có chút lạnh, ý thức dần dần tỉnh táo, chỉ là ánh mắt nhìn Tư Ngộ Lan vẫn nóng rực, "Anh ơi, khi nào anh về?"

Tư Ngộ Lan ước lượng thời gian, "Phải đến chiều, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

"Em có thể lấy hai bộ quần áo của anh không?" Giang Mộc Tông dừng một chút, nhỏ giọng hỏi.

"Có thể."

"Cảm ơn anh."

Sau khi cúp điện thoại, Tư Ngộ Lan gọi điện cho bác sĩ ngày hôm qua.

Anh không nghi ngờ Giang Mộc Tông nói dối rằng buổi sáng đã uống thuốc ức chế, anh nghi ngờ là thuốc ức chế đã mất tác dụng.

"Thuốc ức chế mất tác dụng thì phải làm sao?"

"Vậy thì chỉ còn cách an ủi, tốt nhất là đừng rời khỏi cậu ấy, Omega trong thời kỳ đặc biệt tâm trạng sẽ rất nhạy cảm, khi ở cùng với họ nhất định phải chú ý, không được lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào."

"Quay về." Tư Ngộ Lan quyết định dứt khoát.

Triệu Xuyên không hề do dự, ở ngã tư phía trước quay đầu xe, "Vâng, tổng giám đốc Tư."

Hắn nhận lương của Tư Ngộ Lan, đương nhiên phải nghe theo lời Tư Ngộ Lan, còn về hậu quả của việc quay về bây giờ, Tư Ngộ Lan suy nghĩ rõ ràng hơn hắn, hắn chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được.

Về đến nhà đã là một tiếng sau.

Tư Ngộ Lan đã giải thích sơ qua nguyên nhân với đối tác, may mà đối phương có ấn tượng tốt với anh, hai bên rất nhanh đã bàn bạc thời gian đàm phán lần sau.

Giang Mộc Tông đã ngủ trên sofa, đắp trên người chính là chiếc áo khoác anh treo ở huyền quan.

Tư Ngộ Lan đứng từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang ngủ say của Giang Mộc Tông.

Trong lòng đột nhiên nghĩ, nếu mình là Omega giống cậu, mắc phải kỳ nhạy cảm, mười bảy tuổi đã bắt đầu cần pheromone của họ an ủi.

Sợ là sẽ ép chết bọn họ.

Làm phiền họ như vậy.

Tư Ngộ Lan tiến lên, hai tay luồn qua nách và khoeo chân của Omega, eo dùng sức, bế Omega lên.

Chiếc áo khoác đắp trên người theo động tác của hai người trượt xuống, Omega giơ tay lên dường như còn muốn níu giữ, cuối cùng bàn tay giơ lên rơi xuống vai người đàn ông, có lẽ là đã chạm vào chính chủ, ai còn cần quần áo nữa?

Omega lại rúc sâu hơn vào trong lồng ngực mang mùi thuốc lá.

Đi lên tầng hai, Tư Ngộ Lan nhìn Giang Mộc Tông đang ngủ say, bước chân khựng lại, rẽ ngoặt lên tầng ba, đặt người lên giường của mình.

Kéo chăn đắp lên người Omega.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, là của Giang Mộc Tông.

Tư Ngộ Lan nhìn thấy ba chữ "Tần Thiên Ninh" nhấp nháy trên màn hình.

Sau khi bắt máy, âm thanh nền bên kia cực kỳ ồn ào, "Anh Tông, mày đâu rồi?"

"Mộc Tông có chút không khỏe, bây giờ đang ở nhà," Tư Ngộ Lan nói, "Có thể hẹn hôm khác."

Giây phút giọng nói của Tư Ngộ Lan vang lên, đối phương rõ ràng im lặng.

Hai giây sau, mới nghe thấy đối phương nói: "Dạ dạ, biết rồi ạ, cảm ơn... chú."

Điện thoại bị cúp máy rất nhanh.

Tư Ngộ Lan bị một tiếng "chú" làm cho ngây người một lúc.

Chỉ cảm thấy Tần Thiên Ninh này thật sự cẩn trọng.

Tuy nhiên, chênh lệch mười tuổi, gọi một tiếng chú hình như cũng không có gì quá đáng.

Tư Ngộ Lan mở máy tính xách tay ra, chuẩn bị làm việc ở nhà, anh đã bảo Triệu Xuyên quay lại công ty, thay anh giám sát tình hình của người nhà Giang Nhất Tống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có lẽ là do chăn của Tư Ngộ Lan, Giang Mộc Tông ngủ rất say, chăn đắp qua nhân trung, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, khuôn mặt lúc ngủ sạch sẽ vô hại.

Triệu Xuyên: "Giám đốc, người nhà Giang Nhất Tống đã đi rồi."

Động tác uống nước Tư Ngộ Lan khựng lại.

Tin nhắn của Triệu Xuyên lại gửi đến, "Tôi đã phái người đi theo sau họ, xem có thể biết được bọn họ có kế hoạch gì không."

Tư Ngộ Lan có chút hài lòng, không nói đến những cái khác, trợ lý này thật sự không tồi.

Mười phút sau.

Khóa cửa thông minh kết nối với điện thoại di động của Tư Ngộ Lan lại phát ra âm thanh.

Nhắc nhở chủ nhân có người đến thăm.

Tư Ngộ Lan mở camera giám sát đơn hướng, một người phụ nữ và một đứa trẻ bằng tuổi Giang Mộc Tông.

Tư Ngộ Lan mơ hồ đoán được đây là ai.

Tin nhắn của Triệu Xuyên gửi đến cũng chứng thực điều này, "Giám đốc, có cần tôi qua đó không?"

Vậy mà trực tiếp tìm đến tận cửa.

Tư Ngộ Lan liếc nhìn Giang Mộc Tông đang nằm trên giường, tạm thời không muốn dây dưa gì với những người này.

Điều khiển khóa cửa thông minh, bật ra một khung ảo, hỏi mục đích của khách.

Đối phương chọn thăm người thân.

Người thân.

Điều này đúng là khiến Tư Ngộ Lan không thể từ chối.

Nếu Giang Mộc Tông không nói rõ ràng, cắt đứt quan hệ với Giang Nhất Tống, vậy thì anh với tư cách là người giám hộ tạm thời không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, từ chối đơn xin thăm viếng của người thân có máu mủ của Giang Mộc Tông, đối phương hoàn toàn có lý do để báo cảnh sát.

Tư Ngộ Lan từ trước đến nay rất am hiểu về luật pháp, bởi vì các điều khoản pháp luật quy định rõ ràng, trong rất nhiều lúc rắc rối, các điều khoản pháp luật so với việc lãng phí nước bọt cãi qua cãi lại, có thể tiết kiệm thời gian rất nhiều.

Cho nên Tư Ngộ Lan càng hiểu rõ luật pháp quy định, với tư cách là người sử dụng nó làm vũ khí, anh sẽ không cho phép có người dùng vũ khí này làm tổn thương đến mình.

Nhất là khi anh được biết, vợ của Giang Nhất Tống là trợ lý luật sư.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Tư Ngộ Lan nghĩ thầm, cũng không tính là lãng phí thời gian.

Vợ và con trai của Giang Nhất Tống đều là Omega, con trai Giang Mộc Thư rõ ràng là giống với tướng mạo của vợ Ngô Phối, nếu bỏ qua khí chất kiêu căng giữa hai lông mày thì dung mạo cũng thanh tú.

"Bà Giang, cậu Giang," Tư Ngộ Lan mở cửa cho hai người, không có ý định mời người vào, "Mộc Tông có chút không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi, hai người muốn thăm thì có thể hôm khác quay lại."

Ngô Phối là một Omega thông minh, đương nhiên hiểu ý tứ ngoài lời của Tư Ngộ Lan, nếu bà ta ở đây nói mục đích không phải là vì Giang Mộc Tông, đối phương hoàn toàn có lý do đuổi mình ra ngoài.

"Không sao, chúng tôi có thể đợi," Ngô Phối cười dịu dàng, "Tiểu Thư cũng rất nhớ em họ."

Tư Ngộ Lan nhìn sâu vào mắt Ngô Phối, "Mời vào."

Ngô Phối thông minh hơn Giang Nhất Tống nhiều, cũng giỏi diễn kịch hơn.

"Hai vị mời ngồi," Tư Ngộ Lan chỉ vào sofa, có vẻ không có ý định tiếp đãi hai người, "Tôi còn có công việc phải làm, sau khi Mộc Tông tỉnh dậy, tôi sẽ bảo em ấy đến gặp hai vị."

Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã," Ngô Phối là một người rất thích cười, "Tổng giám đốc Tư, tôi nghe người trong tập đoàn nói, hôm qua ngài đã gặp chồng tôi?"

"Không sai, ông Giang Nhất Tống đột phát rối loạn pheromone, vẫn là tôi báo cảnh sát," Tư Ngộ Lan xoay người lại, thản nhiên nói, "Nếu bà Giang muốn cảm ơn, vậy thì không cần, tiện tay mà thôi."

"Ai nói muốn cảm ơn anh?!" Một giọng nói Omega thiếu niên the thé truyền đến, chính là Giang Mộc Thư, đứng ở đó chống nạnh, "Anh mới đến mà ba tôi liền phải nhập viện, anh dám nói chuyện này không liên quan đến anh à?"

Kém xa Mộc Tông.

Trong đầu Tư Ngộ Lan lướt qua một ý nghĩ.

"Cậu Giang chú ý lời nói của mình," ngữ khí Tư Ngộ Lan lạnh xuống, mắt nhìn qua, "Nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng, cậu đã đủ mười sáu tuổi, có thể chịu trách nhiệm."

"Cụ thể hình phạt có thể hỏi mẹ cậu, bà ấy hiểu rõ hơn."

"Tiểu Thư!" Ngô Phối trách mắng một tiếng, "Ngài đừng trách nó, Tiểu Thư cũng là lo lắng cho ba nó, nhất thời ăn nói không suy nghĩ."

Tư Ngộ Lan chậm rãi nói, "Vậy vẫn mong cậu Giang kiềm chế, trong phòng khách có lắp camera giám sát, lời hai vị nói đều sẽ được ghi lại."

Ngô Phối ngăn con trai mình lại phía sau, lại hỏi, "Nếu giám đốc Tư nói là tận mắt nhìn thấy chồng tôi rối loạn pheromone, có thể mời ngài nói rõ tình hình lúc đó, ngài và chồng tôi đã nói những gì?"

"Ngài Giang Nhất Tĩnh lập di chúc, tập đoàn Giang Nhất giao cho tôi tạm thời quản lý, tôi lại vẫn chưa nhận được tài liệu về Giang Nhất, cho nên qua đó hỏi thăm," Tư Ngộ Lan trả lời, "Còn về việc ông Giang Nhất Tống đột phát rối loạn pheromone, tôi là Beta không hiểu rõ lắm, về bệnh tình thì bà có thể đi hỏi bác sĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro