Chương 11. Nguy cơ tiềm ẩn

Chương 11. Nguy cơ tiềm ẩn | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Đối với những Omega đeo các sản phẩm bảo hộ có khả năng ức chế, nếu liên tục giải phóng lượng pheromone Alpha với nồng độ thấp trong không gian kín, dưới trạng thái bảo vệ của sản phẩm ức chế, cơ thể của Omega sẽ hình thành phản ứng bài xích pheromone theo cách bị động, từ đó làm tăng độ nhạy cảm của Omega khi tiếp xúc lại với pheromone Alpha.

Nói cách khác, điều này sẽ gây rối loạn cơ chế bảo vệ giữa sản phẩm ức chế và cơ thể Omega, thậm chí có khả năng khiến sản phẩm ức chế mất hiệu lực trong thời gian ngắn.

Yếu tố quyết định sự thành công của phương pháp này là chất lượng pheromone của Alpha và khả năng kiểm soát liều lượng pheromone được giải phóng.

Alpha cấp S Lữ Không Quân đã lợi dụng thiên phú và kiến thức y học của mình hòng dụ dỗ một Omega kém hiểu biết về vấn đề này rơi vào kỳ động dục, đây vốn đã là chuyện đáng xấu hổ. Kết quả là anh lại bị phát hiện giữa chừng, để tên tống tiền nhận ra ý đồ rồi chạy trốn, cuối cùng phải dùng biện pháp cưỡng chế đưa người trở lại. Điều này càng khiến việc sử dụng kiến thức chuyên môn của anh trở nên lố bịch, ngu xuẩn và thấp kém, chẳng có tác dụng gì.

Lữ Không Quân mím chặt môi, bật máy sưởi ấm, rồi lấy khăn tắm lau tóc cho tên tống tiền một lần nữa.

Bây giờ tên tống tiền đã phát hiện và còn chế giễu anh, rất khó để không nghĩ đến việc khi tên tống tỉnh dậy sẽ càng lấn lướt đe dọa, thậm chí trực tiếp đăng video lên mạng.

May mà anh vẫn còn gần tám tiếng.

Anh nhất định phải moi ra được thông tin nào đó có giá trị.

Tên tống tiền đã bị thuốc nói thật ảnh hưởng, ngẩn ngơ nhìn thẳng Lữ Không Quân. Lông mi của y treo đầy những giọt nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt. Trong miệng đang ngậm một miếng bông ướt, giọng nói mơ hồ: "Đạp đạp."

Lữ Không Quân không thèm lấy nhíp, trực tiếp dùng hai ngón tay đeo găng rút miếng bông ra, ném vào thùng rác: "Cậu đang nói gì thế."

Nước bọt từ ngón tay anh kéo dài theo khóe miệng của tên tống tiền xuống cổ áo.

"Chùi chùi. Người cậu," Tên tống tiền nói nhỏ, "Người cậu ướt rồi."

"Không sao."

Lữ Không Quân lau xong tóc cho tên tống tiền, khoác khăn tắm quanh vai rồi nhìn y. Dù Lữ Không Quân chưa từng đánh dấu bất kỳ Omega nào, nhưng đây là bản năng sinh học mà mọi Alpha đều có. Song trước đó, anh cần có hiểu biết nhất định về tình trạng cơ thể của đối phương.

"Ngu Tiểu Văn. Cậu đã từng bị đánh dấu tạm thời chưa?" Anh hỏi.

Khi đặt câu hỏi này, thực ra trong lòng Lữ Không Quân đã có sẵn câu trả lời. Vì đối phương là một Omega cấp thấp, dễ dàng rơi vào kỳ động dục nên phải đeo miếng dán ức chế hàng ngày.

Song tên tống tiền hơi đảo mắt, trả lời: "Chưa."

"..."

Miếng dán ức chế tạm thời mất hiệu lực, mùi pheromone khiến người khác khó chịu, đáng ghét của tên tống tiền dần tràn ngập khắp căn phòng. Lữ Không Quân chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, kiểm soát lượng pheromone hít vào theo đơn vị thời gian.

Anh tiến đến gần tên tống tiền, đưa tay gỡ miếng dán ức chế ở sau gáy của đối phương.

Tên tống tiền nhìn anh, đôi mắt màu trà ngập nước phản chiếu hình bóng của anh một cách mơ hồ.

Ngón tay của Lữ Không Quân ấn nhẹ lên tuyến thể, xoa nắn để kiểm tra xem có dấu vết nào do bị cắn thường xuyên hay không.

Tên tống tiền khẽ run mí mắt, giọt nước trượt xuống cánh mũi, bóng dáng của anh lập tức trở nên rõ nét.

"Lữ Không Quân." Tên tống tiền bị thuốc nói thật ảnh hưởng, tiếng hít thở nặng nề chậm rãi gọi tên anh.

Lữ Không Quân tiến lại gần hơn, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên má y.

"Ngu Tiểu Văn. Tôi hỏi cậu nghiêm túc, cậu phải trả lời nghiêm túc, không được nói dối. Mỗi lần động dục cậu xử lý thế nào? Có Alpha nào chủ động giúp cậu không, giống như đồng nghiệp của cầu lần trước ấy. Chẳng lẽ chưa có ai từng đánh dấu tạm thời cho cậu sao? Việc đánh dấu Omega để dính mùi của mình, tuyên bố quyền sở hữu, là bản năng của mọi Alpha, cũng là cách giảm bớt nhu cầu sinh lý của cậu một cách hiệu quả nhất. Cậu chưa từng khao khát điều đó sao?"

Tên tống tiền nhìn môi Lữ Không Quân.

Liếm môi mình.

"Cậu đã nói với tôi... câu dài nhất."

"..." Bác sĩ Lữ lại nói ngắn gọn: "Trả lời tôi."

"Tôi không có." Tên tống tiền trả lời anh.

"Cậu chưa từng nhờ Alpha đánh dấu tạm thời."

Tên tống tiền: "Ừm."

"Cũng không có Alpha nào muốn đánh dấu cậu."

Ngu Tiểu Văn há miệng, nhưng không nói ra chữ nào.

"Tôi không thể..." Một lúc sau, y nói ra ba chữ, rồi cắn chặt môi, đôi môi vốn đã không có nhiều màu sắc nay trông càng nhợt nhạt hơn.

"Tôi không thể bị..."

"Tôi không thể, bị. "

Bụng: "Ọt ~"

Những lời trong miệng thì bị nghẹn lại, còn bụng lại cướp lời.

Sự chú ý của tên tống tiền bị bụng thu hút, y nhìn xuống bụng mình.

Lữ Không Quân rút tay về.

Phần gáy của tên tống tiền rất mềm, thực sự là trạng thái non nớt, chưa từng trải. Có lẽ y thực sự đã dùng lượng lớn thuốc ức chế để chống lại bản năng sinh lý của một Omega cấp thấp.

Nhưng cơ địa mỗi người mỗi khác, khó mà nói chắc được.

Tóm lại, nếu tên tống tiền thiếu kinh nghiệm trong việc giao tiếp sâu với Alpha, lại còn lạm dụng thuốc, có lẽ sẽ khó để khiến một Omega như vậy đi vào trạng thái phục tùng.

Rắc rối thật.

"Ngu Tiểu Văn, nói về vụ án của cậu đi." Lữ Không Quân đổi chủ đề, rút ra một tờ khăn giấy khử trùng để lau vết nước trên tay, "Nguyên nhân cậu tiếp cận tôi, quả nhiên vẫn là vì thân phận của tôi?"

"Không tìm bố tôi mà lại tìm tôi, giống như cậu đã nói lần trước. Vì tôi 'không nguy hiểm'. Phải không?"

"... Không nguy hiểm. Dễ thương." Ngu Tiểu Văn trả lời.

Lữ Không Quân hơi chậm chạp khi tiếp nhận hai từ cuối, sau vài giây tín hiệu gián đoạn, anh mới giật mình, ngồi thẳng dậy, nhíu mày: "Cậu... bệnh cậu cũng không nhẹ nhỉ."

"Đúng rồi." Tên tống tiền đáp.

Lữ Không Quân: "."

Dù đã tiêm thuốc nói thật, anh vẫn bị Ngu Tiểu Văn trêu đùa. Cảm giác này thật sự không dễ chịu.

Anh muốn nhanh lên một chút.

"Ọt ~ ọt ọt ọt ~" Lần này bụng của Ngu Tiểu Văn càng biểu tình phản đối mạnh mẽ hơn.

Tên tống tiền bất động: "Trưa nay... họp, không ăn cơm... Tối nay, tan làm là đến tìm cậu."

Lữ Không Quân đứng dậy, đi lấy thức ăn vừa mang vào phòng cho Ngu Tiểu Văn. Anh mở túi bánh mì, bẻ một miếng, đút cho tên tống tiền. Đối phương cắn lấy miếng bánh, chậm rãi nuốt xuống.

Ăn xong một miếng bánh, Lữ Không Quân lại mở chai nước chưa uống hết đưa lên môi y: "Uống nhiều chút."

Tên tống tiền ngước mắt nhìn Lữ Không Quân, rồi ngậm lấy miệng chai, uống nước. Y vô cùng nghe lời, uống nhiều nước cho đến khi ngửa đầu lên, uống cạn sạch, Lữ Không Quân phải bóp chặt chai mới rút được nó khỏi miệng y.

"Đừng nuốt luôn cái chai."

Tên tống tiền lắc đầu, yết hầu khẽ động, biểu hiện động dục rõ ràng đang tăng cao. Giọng nói của y vẫn kìm nén nhưng hơi thở đã dồn dập: "Tôi không nuốt... cái chai... Tôi muốn... nuốt môi của cậu."

Chai nước rỗng bị bóp kêu răng rắc.

Lữ Không Quân ném chai sang một bên, nắm lấy cổ tên tống tiền, nâng gương mặt cúi xuống của y lên.

Tên tống tiền càng lúc càng bất an, đạp chân, đôi tay bị trói cũng không ngừng cào cấu tay vịn ghế: "Tôi khó chịu lắm. Mau... thả tôi ra! Tôi khó chịu! Tôi ra lệnh cho cậu..."

Có vẻ như đã gần đến lúc.

"Ngu Tiểu Văn. Tôi sẽ đánh dấu cậu."

Tên tống tiền hơi ngơ ngác nhìn vào mắt anh, cảm xúc căng thẳng chùng xuống một chút, thì thào: "... hông đánh dấu được tôi."

Lữ Không Quân bất ngờ nhướng mày, cười lạnh một tiếng: "Tự tin vậy à."

Dù giữa tên tống tiền và mình không có tình cảm, nhưng với cấp bậc của mình, đánh dấu tạm thời một Omega cấp thấp hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Anh cúi người, tháo dây trói tay tên tống tiền: "Muốn thử chút không?"

Hơi thở của tên tống mang theo mùi bánh ngọt và pheromone, phả lên gò má của Lữ Không Quân, y không trả lời có hay không mà chỉ nhìn mặt anh, đôi mắt đầy khát khao như muốn trào ra cùng những giọt nước mắt.

Vừa được thả tay ra, tên tống tiền lập tức vòng tay ôm lấy cổ Lữ Không Quân. Anh thuận thế bế y về phía sofa, rồi đè lưng y xuống ghế.

"Shhh! Cậu nhẹ chút..."

Người bị anh đè xuống, thân nhiệt nóng bỏng, đường nét cơ thể mềm mại giống như lúc chiều gặp ở cơ quan. Khác ở chỗ, khi đó y rất thẳng thớm, còn giờ thì uốn éo nhích tới nhích lui như sóng biển, tìm kiếm anh, chủ động lấy lòng, vừa nhiệt tình vừa mềm dẻo.

Thông thường, trong lúc Alpha và Omega đang hòa hợp, cả hai sẽ cùng thực hiện đánh dấu khi cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm. Nhưng lần này, nó đơn giản chỉ là một dấu ấn để kết hợp với tác dụng của thuốc nói thật, chẳng khác gì một mũi tiêm. Tuy vậy Lữ Không Quân vẫn sử dụng tư thế này dựa theo bản năng sinh vật của một Alpha.

Không muốn giống như chó... nhưng bản năng vẫn khiến anh chọn tư thế thuận lợi nhất. Đó cũng là lý do anh ghét việc này.

Mùi pheromone khiến anh choáng váng, buộc anh nhắm mắt lại, vùi đầu xuống. Răng nanh tự tìm đến phần cổ khác thường do ảnh hưởng từ kỳ động dục của tên tống tiền. Tuyến thể dưới quai hàm anh bắt đầu ngứa ngáy, pheromone của Alpha nhanh chóng tràn vào chân răng nanh, khiến răng lợi nhức nhối, anh muốn cắn vào thứ gì đó mềm mại, thơm ngát. Như cách tên tống tiền ăn bánh lúc nãy. Giống một con thú đói khát. Đây chính là mối quan hệ giữa Alpha và Omega.

Anh cảm thấy có gì đó bò lên tay mình, anh ngần ngừ mở mắt ra. Anh thấy tay của tên tống tiền đặt lên tay mình, hai bàn tay đan vào nhau nắm chặt.

Anh nhìn hai bàn tay ấy một lúc, tên tống tiền nói: "Tôi yêu cậu."

"..." Lữ Không Quân hỏi tên tống tiền: "Ồ, thế à. Tôi là ai?"

Ngu Tiểu Văn bật cười khẽ, hơi thở gấp gáp.

Tên tống tiền: "Cậu là... tên xấu xa... Mau lên... cậu là người tốt... mau lên chút..."

Ngu Tiểu Văn nhịn đau hừ một tiếng

"Tinh."

Tiếng chuông cửa.

Lữ Không Quân dừng động tác, suy nghĩ một lúc, đoán xem ai có thể đến tìm anh vào đêm mưa lớn thế này. Sau đó anh dùng mu bàn tay lau môi dưới, đứng dậy đi về phía cửa, mở màn hình camera giám sát.

Lữ Kỳ Phong?

Sao anh ấy lại đến đây? Với lại anh ấy có mật mã cửa nhà mình. Trong nhà vẫn sáng đèn, nếu mình không mở cửa, anh ấy có thể sẽ tự vào.

Lữ Không Quân lập tức xoay người, mạnh tay nhấc bổng người đang nằm trên sofa lên, bước nhanh lên cầu thang. Người trong lòng không ngừng giãy giụa, ngày càng quá đáng. Xoa nắn cổ áo của anh, cởi cả cúc áo. Thậm chí còn thò tay vào bên trong. Lữ Không Quân không rảnh tay để ngăn lại, chỉ có thể dồn sức vào chân, nhanh chóng đá tung cửa phòng nghỉ cho khách ở tầng hai, đặt người xuống, sau đó đóng cửa lại. Nghĩ ngợi một lúc, anh lấy chìa khóa từ tủ gần thang máy, quay lại khóa từ bên ngoài.

Anh làm tất cả những việc này một cách nhanh chóng, rồi vội vàng xuống lầu, đi đến cửa.

Trở lại yên tĩnh.

Mở cửa.

Lữ Kỳ Phong nhìn thấy dáng vẻ của em trai, ngẩn người.

"Tiểu Quân, có chuyện gì vậy? Em đánh nhau với ai à?"

Lữ Không Quân không trả lời, lùi lại một bước, nhường anh trai vào nhà.

Lữ Kỳ Phong bước vào một bước, lập tức nhăn mũi đầy phản cảm, điều chỉnh độ mạnh của vòng tay kiểm soát mùi trên cổ tay.

Nhưng khi phân biệt kỹ, không chỉ có mùi mang tính công kích đặc trưng của Alpha cấp S, mà còn mùi khác nữa... Anh ta đưa mắt chằm chằm em trai mình vài giây. Tóc ướt, áo sơ mi cởi cúc, cùng với gương mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ.

Chỉ có đôi má có chút biến hóa.

Lữ Không Quân theo ánh mắt dò xét đầy hóng hớt của anh trai nhìn xuống, sau đó lặng lẽ cài lại nút áo.

Lữ Kỳ Phong cảm thấy khá ngạc nhiên. Anh ta quan sát em trai một lúc, lại liếc nhìn về phía sofa, rồi ngửi thêm lần nữa. Cuối cùng anh ta cười khẽ, nhếch môi "ừm" một tiếng, không nói thêm gì, rồi ngồi xuống sofa.

"Sao tự nhiên lại đến nhà em?" Lữ Không Quân cũng liếc nhìn sofa, rồi lại quay sang nhìn anh trai, "Có việc thì gọi điện cho em cũng được mà."

"Anh đã gọi rồi, nhưng em không nghe." Lữ Kỳ Phong tháo cúc áo quân phục, bắt chéo chân.

Lữ Không Quân đúng là chưa xem điện thoại, nên hỏi: "Có chuyện gấp à?"

Hiếm khi anh trai anh lặng im một lúc, trả lời: "Không hẳn."

"Nếu không gấp thì để mai hãy nói. Anh." Lữ Không Quân nói, "Cũng khuya rồi."

"Ồ, đuổi anh đi đấy à." Lữ Kỳ Phong bật cười, ngả người ra sau dựa lưng chặt hơn vào sofa, tỏ rõ ý không định rời đi.

Trên lầu hình như có tiếng động nhẹ. Lữ Kỳ Phong vô thức liếc lên cầu thang.

"Có gì thì nói luôn đi." Lữ Không Quân lập tức ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh ta.

Lữ Kỳ Phong lại đưa sự chú ý về phía Lữ Không Quân. Anh ta lại im lặng một lúc. Sau đó nói: "Em hiểu rõ về phương pháp tra hỏi bằng cách đánh dấu tạm thời không?"

Lữ Không Quân giật mình, cố gắng không để ánh mắt nhìn về phía lầu trên.

Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Tài liệu cần thiết em đều đã gửi cho anh rồi."

Lữ Kỳ Phong cau mày, vuốt cằm: "Hình như anh gây ra chuyện rồi."

"..." Lữ Không Quân tập trung tinh thần, nghiêng người về phía trước: "Chuyện gì vậy?"

"Ừm... Anh đã cưỡng chế đánh dấu một Alpha. Sau đó tinh thần của gã hình như không còn ổn định nữa." Giọng điệu của Lữ Kỳ Phong nhẹ như mây gió.

Từ trước tới nay Lữ Kỳ Phong luôn hành động tùy tiện. Lữ Không Quân biết rõ. Anh cau mày, lùi người ra xa Lữ Kỳ Phong, lạnh lùng nói: "Anh phải biết rõ. Alpha cưỡng chế đánh dấu Alpha sẽ gây ra rất nhiều hậu quả."

"Nhưng dưới tác dụng của thuốc nói thật, cơ bản cái gọi là "cưỡng chế" sẽ không thực sự là "cưỡng chế". Trước đây anh cũng dùng phương pháp này để thẩm vấn những Alpha khác, nhưng chưa từng gặp vấn đề này." Lữ Kỳ Phong nói.

Lữ Không Quân: "Đây là lần đầu tiên?"

"Phải. Loại thuốc nói thật này rất hiệu quả, em từng tham gia vào giai đoạn nghiên cứu ban đầu, chắc chắn biết rõ tác dụng của nó. Người có thể kháng cự được không nhiều. Nhưng gã này..."

Lữ Kỳ Phong ngừng lại.

"Ý chí của gã này quả thực rất đặc biệt, dù anh có tăng liều lượng thế nào, gã cũng không chịu hé miệng. Sau đó anh sử dụng biện pháp đánh dấu tạm thời để thẩm vấn. Kết quả là gã phát điên."

"..." Lữ Không Quân suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy nên anh nghĩ vấn đề tinh thần của gã không phải do đánh dấu cưỡng chế cùng giới."

"Ừ. Anh nghĩ, có lẽ là do sự kết hợp giữa thuốc nói thật và việc đánh dấu tạm thời, khiến những người có ý chí mạnh mẽ... Ừm, nói thế nào nhỉ, họ thà bị gãy chứ không cong. Điều đó làm gã phát điên.

"Tình huống này không ghi trong hồ sơ của tụi em nhỉ." Lữ Kỳ Phong hừ một tiếng, "Có được coi là tắc trách không?"

"Trong hồ sơ chỉ ghi lại những sự việc đã được kiểm chứng. Những gì anh nói hiện tại chưa có đủ trường hợp để chứng minh." Lữ Không Quân nói, "Em sẽ ghi chú điều này vào tài liệu, để nhóm nghiên cứu giai đoạn sau chú ý."

Lữ Kỳ Phong nhướng mày: "Dẫu sao thì, giờ người kia đã phát điên rồi... Dù chuyện này không là gì trong quá trình thẩm vấn gián điệp."

Lữ Không Quân không nói gì. Trông như đang suy nghĩ gì đó.

Lữ Kỳ Phong cử động chân vắt lên, hỏi tiếp: "Tiểu Quân, em có một người bạn làm bác sĩ chuyên điều trị chức năng pheromone của Alpha phải không? Có năng lực, quan hệ rộng và đáng tin cậy."

"Ừ." Lữ Không Quân nói, "Thỉnh thoảng em vẫn tìm cậu ấy. Sao vậy?"

"Anh cần phương thức liên lạc của cậu ta. Nhờ em giới thiệu giúp anh." Lữ Kỳ Phong nói.

"Được." Lữ Không Quân cầm điện thoại lên, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Lữ Kỳ Phong, hỏi tại sao không liên lạc được, hỏi anh có ở nhà không. Anh gửi danh thiếp của bác sĩ cho Lữ Kỳ Phong.

Theo những gì anh biết, Lữ Kỳ Phong không phải là kiểu người sẽ quan tâm đến những bất trắc xảy ra với người bị anh thẩm vấn. Việc đến nhà em trai vào đêm mưa lớn khá bất thường.

Nhưng đó không phải là chuyện của Lữ Không Quân.

Lúc Lữ Kỳ Phong gần rời đi, Lữ Không Quân vẫn nói: "Anh, anh... kiềm chế chút đi."

Lữ Kỳ Phong bước ra khỏi cửa, quay đầu lại cười, giơ tay lên trước mặt, chỉnh vòng tay ức chế về trạng thái ban đầu: "Còn em, Tiểu Quân, anh đã giúp em xử lý bao nhiêu vụ đào hoa rắc rối, không phải để bây giờ em giống Lữ Thanh Xuyên, lén lút dây dưa với mấy loại rác rưởi, gà rừng vịt hoang thấp kém đó đâu."

-


Cre: 亚马逊大蜜蜂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro