Chương 16: Đừng Đi Anh Trai, Anh Đừng Đi.

---
Thịnh Dương ngoan ngoãn ghé vào vai Bùi Xuyên, đôi chân trắng muốt đung đưa qua lại.

Bùi Xuyên không hiểu sao, cảm thấy cảnh này hình như đã từng thấy ở đâu đó, chỉ là khoảnh khắc đó vụt qua rất nhanh, hắn không nhớ rõ.

Thịnh Dương cả buổi tối không ngủ yên, điều kỳ lạ là ngay khoảnh khắc cậu chạm vào Bùi Xuyên, cơn buồn ngủ liền chậm rãi kéo đến.

Khi Bùi Xuyên đặt cậu vào ghế phụ, Thịnh Dương vẫn mơ màng khẽ "ừ" một tiếng. Bùi Xuyên dùng giọng nói dịu dàng chưa từng có, nói: "Ngủ một chút đi, lát nữa sẽ về đến... nhà."

Nói ra chữ "nhà" ấy, chính hắn cũng cảm thấy có phần xa lạ.

Từ "nhà", đối với hắn mà nói, đã là điều gì đó rất đỗi xa vời.

Năm 14 tuổi, gia đình họ Bùi xảy ra biến cố lớn, Bùi Xuyên bị người truy sát, trên đường trốn chạy bị đập vào đầu, dẫn đến một phần ký ức bị tổn thương.

Bác sĩ từng nói, có thể là ý thức tự bảo vệ của não bộ, đã bảo vệ phần ký ức quan trọng nhất đó.

Nhưng Bùi Xuyên dù thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc đó là gì, thời gian cũng không cho phép hắn suy nghĩ những điều đó.

Những người cạnh tranh khác trong gia đình họ Bùi cũng từng phái người ra nước ngoài điều tra tung tích của hắn. Bùi Xuyên đã lăn lộn gần mười năm nơi đất khách, mới miễn cưỡng giành được vị trí như hiện tại. Với hắn mà nói, "nhà" là một từ ngữ xa xỉ và xa lạ.

Vậy mà Thịnh Dương lại sẵn lòng gọi nơi bọn họ cùng sống là nhà sao?

Bùi Xuyên đặt Thịnh Dương ngay ngắn, rồi nương ánh đèn đường rũ mắt nhìn Thịnh Dương.

Thiếu niên đã mệt đến cùng cực, đôi mắt hơi khép hờ, thoáng ngẩng đầu.

Bùi Xuyên chỉ cần cúi đầu, là có thể chạm tới môi cậu.

Ánh mắt Bùi Xuyên dừng lại trên môi Thịnh Dương vài giây, sau đó bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

———

Đến bốn giờ sáng, Bùi Xuyên mới ôm Thịnh Dương về đến nhà.

Hắn vững vàng đặt cậu lên giường, ai ngờ ống tay áo lại bị Thịnh Dương nắm chặt, không tài nào gỡ ra được.

Nương ánh trăng, hắn nhìn thấy lông mày thiếu niên nhíu lại, dường như mơ thấy điều gì bất an, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Đừng đi..."

Theo lẽ thường, Bùi Xuyên hẳn đã phải quay đầu rời đi không chút do dự, nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì sao, hắn lại như bị ai đó đóng đinh tại chỗ, để mặc cho Thịnh Dương nắm lấy tay áo, thậm chí còn như bị ma xui quỷ khiến mà ngồi xuống mép giường.
(ma quỷ: t họ lào)

Thịnh Dương lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Bùi Xuyên cười tạm biệt cậu, sau đó không bao giờ trở về nữa, ngày đó là sinh nhật Bùi Xuyên, Thịnh Dương trộm dùng tiền tiết kiệm từ việc giúp người khác làm bài tập để mua cho Bùi Xuyên một chiếc bánh kem nhỏ.

Cậu đứng ở nơi họ đã hẹn ban đầu, lòng tràn đầy vui sướng chờ Bùi Xuyên, nhưng hắn không đến.

Thịnh Dương sợ tối, cậu chờ từ ban ngày đến tối, Bùi Xuyên đều không đến.

Cậu nhớ rõ ngày đó vốn dĩ trời nắng chang chang, nhưng đến chiều tối lại đổ mưa.

Cậu sợ Bùi Xuyên không tìm thấy mình, đặt bánh kem ở một bên dưới mái hiên, cố chấp đứng trong mưa chờ hắn.

Hôm đó cậu không đợi được Bùi Xuyên, về đến nhà liền bị Thịnh Quyền tát một cái, mắng cậu nhỏ như vậy mà đã học đòi qua đêm không về. Mặt Thịnh Dương sưng vù, không nói một lời, đến đêm thì lên cơn sốt cao.

Nhưng lần này trong mơ, vậy mà cậu lại nhìn thấy Bùi Xuyên đã trở về, hắn đã trưởng thành rất nhiều, mặt mày rất lạnh, nhưng Thịnh Dương một chút cũng không sợ hắn.

Cậu vừa mới nhấc chân lên, thì phát hiện Bùi Xuyên vẫn luôn đứng trong mưa lớn nhìn chằm chằm cậu.

Cậu tiến thêm một bước, hắn liền xa một bước.

"Anh đừng đi..."

Thịnh Dương lẩm bẩm nói.

Có lẽ vì mưa quá lớn, cậu cuối cùng cũng có thể dựa vào tiếng mưa mà thả lỏng, trút ra những giọt nước mắt đã kìm nén suốt bao năm. Cậu nghẹn ngào nói: "Anh trai, anh đừng đi."

"Đừng đi..."

Bùi Xuyên nằm nghiêng trên giường, một tay ôm lấy eo Thịnh Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Người này là làm từ nước sao?

Sao lại khóc ngay cả khi ngủ, là mơ thấy ai mà đau khổ đến vậy?

Suy đoán này lóe lên trong đầu, khiến Bùi Xuyên có chút ghen tị.

Hắn kéo cậu vào lòng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Không đi đâu cả, mau ngủ đi."

Mùi hương quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi, khiến sự bồn chồn bất an trong lòng Thịnh Dương lập tức dịu xuống. Cậu siết chặt lấy quần áo Bùi Xuyên, mặt không ngừng cọ vào lòng ngực hắn, ngay cả đôi chân cũng muốn dán sát vào người hắn không rời.

Bùi Xuyên khẽ bật ra một tiếng "á" ngắn ngủi, giọng nói cũng vô thức cao hơn: "Đừng nghịch nữa."

Hắn cảm thấy bản thân thật sự điên rồi, chỉ bị Thịnh Dương cọ vào ngực mấy cái thôi mà đã có phản ứng.

Ý chí của hắn từ bao giờ lại trở nên yếu đuối đến mức này chứ?

Bùi Xuyên những năm ở nước ngoài luôn giữ mình trong sạch, chủ yếu là hắn ngoài việc làm thêm, đi học, gây dựng sự nghiệp, đã không còn bất kỳ thời gian nào có thể cho phép hắn yêu đương, Tô Mặc còn trêu hắn giống một người máy không có cảm xúc.

Bùi Xuyên tự nhận mình không cần những thứ râu ria đó, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.

Nhưng không chịu nổi gương mặt hắn quá đỗi xuất chúng, nét đẹp chuẩn Trung Á của hắn ở Mỹ lại càng được ưa chuộng, không ít Alpha và Omega đến từ các trường đại học danh tiếng đều từng có ý định theo đuổi, nhưng cuối cùng đều bị khuôn mặt lạnh như băng giá của Bùi Xuyên làm cho chùn bước mà bỏ cuộc.

Cũng không thiếu những người không cam lòng chấp nhận số phận, lấy cớ "không chiếm được trái tim thì phải chiếm được thể xác", thậm chí lén bỏ thuốc vào ly rượu của hắn.

Bùi Xuyên không hề đề phòng mà uống xong, kết quả suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn, hắn đã tự mình khóa mình một đêm, ngâm mình trong nước lạnh mới vượt qua được.

Sau đó dù hắn có cẩn thận đến mấy, cũng có vài lần trúng chiêu, nhưng đều dựa vào ý chí mạnh mẽ mà chống đỡ được.

Thế mà hiện tại, Thịnh Dương mới "hừ" vài tiếng, hắn liền...

Mặt Bùi Xuyên đỏ bừng, hắn muốn đặt cậu sang một bên để đi tắm trước, nhưng Thịnh Dương lại cứ nắm lấy không cho hắn đi.

Không còn cách nào, Bùi Xuyên chỉ có thể dùng chăn che chắn chỗ nhạy cảm, mặc cho Thịnh Dương ôm hắn như ôm búp bê mà ngủ.

Trong đêm, hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thịnh Dương, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Thịnh Dương, những lời em(*) nói tối nay đều là thật sao?"

Thịnh Dương đương nhiên không trả lời.

Bùi Xuyên mím môi, lại hỏi: "Em có cảm thấy tôi rất già không?"

Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở đều đều của thiếu niên.

Bùi Xuyên lại cảm thấy trong lòng như có một con muỗi ồn ào bay vào, vo ve vo ve, vang không ngừng.

Những lời Thịnh Dương nói khi say rượu tối nay không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.

"Nhưng mà em chỉ thích anh ấy."

Giọng thiếu niên khàn khàn ủy khuất không ngừng quanh quẩn trong đầu Bùi Xuyên.

"Cậu đối với Thịnh Dương cũng không phải không có tình cảm đúng không?"

Giọng Tô Mặc cũng tràn ngập đại não hắn.

Bùi Xuyên chỉ cảm thấy thái dương ẩn ẩn đau nhức, hắn chưa bao giờ cảm thấy lòng mình lại loạn đến thế.

Vì sao, Thịnh Dương lẽ nào lại có gì khác biệt so với những người khác sao?

Vì sao chỉ cần là chuyện liên quan đến Thịnh Dương hắn liền sẽ luống cuống tay chân, trạng huống chồng chất?

Ánh mắt Bùi Xuyên nặng nề nhìn Thịnh Dương, thấp giọng hỏi: "Mục đích em tiếp cận tôi rốt cuộc là gì?"

———

Ngày hôm sau khi Thịnh Dương mở mắt ra thì đã là buổi chiều.

Cậu nhìn căn phòng mình đang ở, đột nhiên ngồi dậy.

Sao cậu lại ở nhà Bùi Xuyên?

Cậu không phải ở khu suối nước nóng sao?

Ai đã đưa cậu về?

Thịnh Dương cúi đầu nhìn lại quần áo trên người, không ngờ vẫn là chiếc áo choàng tắm từ tối hôm qua, vậy tối qua cậu đã về kiểu gì?

Mặt Thịnh Dương lập tức đỏ bừng.

Nhưng nghĩ lại, trên người cũng không có chỗ nào đau hay khó chịu, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.

Cậu nhéo nhéo bụng nhỏ của mình, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Khoảng thời gian này sao cậu ấy lại mập lên nhiều thế nhỉ?

Nhưng may mắn là không quá rõ ràng, Thịnh Dương cũng không để ý.

Cậu chầm chậm đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Bùi Xuyên đang ngồi ở đại sảnh, gác chân gõ máy tính.

Tiếng bước chân của Thịnh Dương rất nhẹ, dù vậy, Bùi Xuyên vẫn nghe thấy, hắn ngước mắt: "Tỉnh rồi à?"

Thịnh Dương gật gật đầu, cậu chậm rãi đi xuống cầu thang.

"Anh trai, hôm qua em về bằng cách nào?"

Giọng Thịnh Dương mang theo chút bất an.

Cậu sợ khi ngủ mình sẽ làm một số chuyện không hay lắm.

Tay Bùi Xuyên gõ bàn phím không ngừng, mắt nhìn thẳng nói dối: "Say rượu tự mình tìm tôi, đòi về nhà."

Thịnh Dương ngây người.

Cậu ngượng ngùng đến đỏ cả mặt: "Vậy sao?"

Bùi Xuyên rất nghiêm túc "ừ" một tiếng.

Thịnh Dương nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."

Bùi Xuyên mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Biết là tốt rồi."

Sau bữa trưa, Bùi Xuyên vì công ty còn việc nên đi trước.

Thịnh Dương cũng cuối cùng gọi điện thoại cho Giang Thư báo bình an, Giang Thư sau khi say rượu vẫn còn đau đầu, hai người trò chuyện một lát rồi cúp điện thoại.

Thịnh Dương đi đi lại lại trong nhà, nhìn ngày.

Thứ hai tuần sau là sinh nhật Bùi Xuyên, cậu ấy có nên tặng một món quà thật đặc biệt không?

Nhưng Thịnh Dương trầm tư suy nghĩ cũng không nghĩ ra được phương pháp chúc mừng nào hay.

Vẻ mặt cậu buồn bã đặt bút xuống, lại lên mạng tìm kiếm rất nhiều phương pháp mừng sinh nhật, đều rất hay, nhưng đều không phù hợp với Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên sẽ không thích những món quà hoa lệ như vậy.

Thịnh Dương bồn chồn, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

Cậu cầm bút bắt đầu vẽ trên bảng vẽ.

Bùi Xuyên cảm giác Thịnh Dương mấy ngày nay có chút kỳ lạ, cụ thể biểu hiện ở chỗ cậu luôn nhìn hắn khi ăn cơm, bị bắt gặp thì nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Lại là chiêu trò nhỏ gì để thu hút sự chú ý của hắn sao?

Bùi Xuyên lang thang không mục đích mà nghĩ, cũng không để trong lòng.

Khoảng thời gian này công ty vận hành cũng không thuận lợi, thời gian Bùi Xuyên về nhà ngày càng muộn.

Thịnh Dương mỗi ngày đều mở đèn, ngồi trên ghế sofa, tay cầm sách, chờ Bùi Xuyên về.

Rõ ràng trước đây cậu vẫn có thể miễn cưỡng chờ đến lúc Bùi Xuyên về nhà, vậy mà mấy ngày gần đây, Thịnh Dương lại phát hiện mình dường như rất dễ mệt, còn thường xuyên buồn ngủ không rõ lý do.

Khi Bùi Xuyên về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong phòng bật sáng.

Hắn vào phòng, chỉ thấy thiếu niên trên ghế sofa tay vẫn cầm sách, nhưng đã nghiêng đầu ngủ gật, tóc đen dán vào má trắng nõn thanh tú của cậu, nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.

Bùi Xuyên bất động thanh sắc bế cậu lên, Thịnh Dương mơ mơ màng màng mở mắt, mềm mại nói: "Anh trai, anh về rồi."

"Ừm."

Bùi Xuyên nói: "Sau này không cần chờ tôi."

Thịnh Dương trong những chuyện thế này lại rất bướng bỉnh, đã nói là sẽ đợi thì nhất định sẽ đợi.

Thế nên cậu không thèm để ý đến lời khuyên của Bùi Xuyên, dứt khoát im lặng không trả lời.

Bùi Xuyên vừa mới đặt người lên giường, liền nhận được một cuộc điện thoại, là người của Bùi gia ở nhà cũ gọi tới.

"Anh Bùi Xuyên, đám cổ đông nhà em đang làm loạn cả lên, bảo tối mai muốn họp ở nhà cũ, bàn xem có nên rút vốn không."

Đầu dây bên kia, giọng Bùi Chế vang lên.

Khuôn mặt vốn còn có chút ôn nhu của Bùi Xuyên tức khắc lạnh lẽo, hắn "ừ" một tiếng: "Biết rồi."

Bùi Xuyên cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang dần buông xuống.

Hắn biết, ngày mai sẽ là một trận chiến ác liệt.

Hắn đang suy nghĩ đủ loại khả năng có thể xảy ra vào ngày mai, cho đến khi thiếu niên trên giường trở mình, ôm lấy eo hắn, Bùi Xuyên mới hoàn hồn.

Hắn nghiêng mắt nhìn mặt Thịnh Dương.

Có lẽ là kỳ nghỉ hè đã đến, gần đây Thịnh Dương ăn uống không tốt lắm, ăn cơm luôn buồn bã ủ rũ, mặt cũng gầy đi một chút.

Có thể là việc ăn uống của Thịnh Dương ngày càng khó giải quyết, Bùi Xuyên quay đầu lại liền bắt đầu suy nghĩ liệu cách làm của mình có phù hợp với khẩu vị của Thịnh Dương không, có cần mời một chuyên gia dinh dưỡng không...

Bùi Xuyên từ trước đến nay luôn mắc chứng mất ngủ, đây là di chứng của những năm tháng lẩn trốn ở nước ngoài.

Thần kinh hắn căng thẳng cao độ, rất dễ dàng tỉnh giấc.

Nhưng mỗi khi Thịnh Dương ở bên cạnh hắn, Bùi Xuyên lại rất nhanh buồn ngủ, hơn nữa thiếu niên luôn dính sát vào hắn, cơ thể rất nóng và mềm mại.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Bùi Xuyên có thể ngửi rõ mùi sữa tắm tươi mát còn vương lại trên người thiếu niên, nhưng ngoài ra thì không nghe thấy gì cả.

Bùi Xuyên đột nhiên rất muốn biết một câu trả lời —— tin tức tố của Thịnh Dương có mùi vị gì?

Nếu hắn không phải Beta, liệu có thể biết được câu trả lời không.

———
Editor: PP0305

(*) Mình đổi thành xưng hô "tôi"-"em" khi Bùi Xuyên nói chuyện khúc này, thứ nhất là ảnh đang dần nhận ra tình cảm của mình, nhưng nội tâm ảnh loạn quá, thứ hai là vì ảnh đang độc thoại, Thịnh Dương không nghe thấy nên mình nghĩ ảnh sẽ không cần giả vờ nạnh nùng với bé nữa, thứ ba là mình thích kiểu xưng hô như zị, iu tiếng Việt rất nhiềuuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#dammy