Chương 3: Nguyện Vọng Của Cậu - Không Muốn Bị Kiểm Soát Nữa
---
Thịnh Dương vừa ra khỏi khách sạn đã nhận được điện thoại của Thịnh Quyền.
"Tại sao lại sửa nguyện vọng?"
Thịnh Quyền trầm giọng hỏi.
Sáng nay ông ta mới biết Thịnh Dương tối qua đã sửa tất cả nguyện vọng vào phút cuối.
Thịnh Dương khàn giọng nói: "Những trường đó có chuyên ngành phù hợp với con hơn."
Thịnh Quyền không quan tâm giọng cậu tại sao lại thành ra như vậy, chỉ hỏi: "Con đang khiêu khích ta sao?"
Thịnh Dương nói khẽ: "Con không có."
Thịnh Quyền cười nhạt một tiếng, không khó để nghe ra cảm xúc không vui của ông ta.
"Vì ta bắt con liên hôn với Hạ Kinh Niên nên không vui à?"
Thịnh Quyền hỏi.
Thịnh Dương mím chặt môi, không trả lời.
"Dương Dương, tùy hứng có thể được nhưng cũng phải có giới hạn."
Thịnh Quyền nói, "Con cũng 18 tuổi rồi, phải học cách gánh vác cho gia đình, không thể quá ích kỷ."
Thịnh Dương mắt đỏ hoe, cậu cố gắng nói lý với Thịnh Quyền: "Nhưng con không thích anh ta..."
"Thích?"
Thịnh Quyền dường như nghe được từ ngữ gì đó rất buồn cười: "Dương Dương, đừng cả ngày mơ mộng hão huyền, thích hay không không quan trọng, giữa trưa về nhà cho ta."
Thịnh Dương co rúm lại một chút, cố chấp nói: "Con không về đâu."
Cậu biết rõ, nếu lần này trở về có lẽ sẽ không bao giờ ra được nữa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba tháng sau cậu sẽ thật sự phải đính hôn với Hạ Kinh Niên, những chuyện như giam giữ cậu rồi ép buộc kết hôn Thịnh Quyền hoàn toàn có thể làm được.
Bên Thịnh Quyền rơi vào im lặng kéo dài.
Lâu đến nỗi Thịnh Dương có thể nghe được tiếng tim mình đập, Thịnh Quyền hừ cười nói: "Vậy con cứ ở bên ngoài đi."
"Thật sự không sao chứ?"
Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ đầy lo lắng.
Thịnh Quyền nói với giọng điệu rất thờ ơ: "Để nó nếm chút khổ sở cũng tốt."
Thịnh Dương từ nhỏ đã được họ nuôi nấng, gần như không có chút kiến thức thường thức nào về cuộc sống.
Hành động sửa đổi nguyện vọng của cậu trong mắt Thịnh Quyền không khác gì một con sói non mới lớn yếu ớt đang cố gắng săn giết Sói Vương, không ảnh hưởng đến cục diện chung.
Những con vật luôn bị nuôi nhốt trong lồng luôn cho rằng mình có thể sống sót trong thế giới tự nhiên, chờ đến khi nó mình đầy thương tích sẽ tự nhiên ngoan ngoãn trở về.
Khi đó nó sẽ hiểu được sự yếu đuối của mình, và sẽ dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời ông ta hơn.
---
Thịnh Dương ngây người vài giây mới nhận ra Thịnh Quyền đã cúp điện thoại.
Vậy Thịnh Quyền có ý gì?
Cắt đứt mối quan hệ ruột thịt này lại đơn giản dễ dàng như vậy sao?
Thịnh Dương không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu nhạy bén cảm nhận được, Thịnh Quyền không hề để lời cậu nói vào tai.
Ngay sau đó, thẻ ngân hàng di động của Thịnh Dương liền nhận được tin nhắn thông báo ngừng hoạt động.
Thịnh Dương không có tiền riêng, từ nhỏ đến lớn ăn ở đều ở nhà, ra ngoài tiêu tiền cũng dùng thẻ của Thịnh Quyền, mỗi khi cậu tiêu một khoản tiền, Thịnh Quyền đều biết.
Vậy bây giờ cậu chẳng phải là trẻ mồ côi không nhà để về lại không có tiền sao?
Lúc này trên trời vừa lúc đổ mưa nhỏ, Thịnh Dương có chút bối rối không biết phải làm gì.
Tìm Giang Thư sao?
Nhưng Thịnh Dương nhìn những dấu vết khắp người mình, sợ bị Giang Thư nhìn ra, cậu có chút khó mở lời.
Đúng lúc Thịnh Dương đang bối rối, điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Giang Thư gọi tới.
Cậu cố gắng kiểm soát giọng mình, bắt máy: "Alo? Tiểu Thư."
Giang Thư lập tức nhận ra giọng cậu không ổn: "Giọng cậu sao mà khàn thế?"
Mặt Thịnh Dương chợt đỏ bừng: "Không sao cả..."
"Tối qua không phải tớ bảo cậu nhắn tin cho tớ sao? Sao không nhắn?"
Giang Thư lại hỏi, "Tớ vừa mới nghĩ, nếu cuộc gọi này cậu mà không nghe nữa thì tớ thật sự giết đến nhà cậu đấy."
Mũi Thịnh Dương hơi cay cay, cậu khẽ ừ một tiếng.
"Sao vậy?" Giang Thư hỏi, "Có phải chịu uất ức không?"
Giọng Thịnh Dương khàn khàn: "Không có."
Giang Thư lại không tin.
Nhưng nói nhiều vô ích, anh lập tức hỏi: "Cậu đang ở đâu, tớ đến đón cậu."
Thịnh Dương đang ở cửa khách sạn, Giang Thư trong micro nghe thấy tiếng ô tô chạy ngang qua.
Thịnh Dương không dám nói với anh mình đang ở khách sạn, liền báo tên cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn.
Khi Giang Thư lái xe đến nơi, anh ấy liền nhìn thấy người bạn thân của mình mặc áo phông trắng, cổ và cánh tay đều chi chít dấu cắn.
Giang Thư suýt nữa không thở nổi.
Cố tình Thịnh Dương còn vẻ mặt bối rối nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, một vẻ bị uất ức tột cùng.
Giang Thư nghiến răng kiềm chế những lời muốn nói, cau mày nói: "Lên xe trước đã."
Thịnh Dương lên xe, mông vừa chạm vào ghế đã đau đến nhăn mặt.
Giang Thư đợi cậu đóng cửa xong mới lái xe rời đi.
Trong xe im lặng như tờ.
"Giải thích đi."
Giang Thư cố gắng kiểm soát cảm xúc.
"Tai nạn."
Thịnh Dương nói rất nhỏ.
Giang Thư nhìn những dấu vết khắp người Thịnh Dương liền âm thầm nghiến răng.
Tai nạn gì có thể khiến Thịnh Dương là một Alpha lại bị biến thành như vậy?
Cố tình Giang Thư còn không ngửi thấy chút pheromone nào.
Chỉ có hai lời giải thích.
1. Đối tượng tình một đêm là một Omega.
(? Omega cũng có mùi mà ta?)
2. Đối tượng tình một đêm là một Beta không có pheromone.
Nhưng Omega làm sao có thể bắt nạt Thịnh Dương đến mức như vậy được chứ?
Tối qua anh vừa mới tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho Thịnh Dương, ngay lập tức Thịnh Dương đã gặp tai nạn và bị người khác bắt nạt đến mức này.
Giang Thư thầm hối hận tại sao tối qua mình không kiên quyết giữ Thịnh Dương lại, nếu không thì cũng sẽ không...
Thịnh Dương thấy con đường này không giống đường về nhà, liền hỏi Giang Thư: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Giang Thư mặt không biểu cảm: "Bệnh viện, sau đó đến đồn cảnh sát."
Thịnh Dương lập tức mở to mắt, cậu vội vàng ngăn Giang Thư lại, nhỏ giọng biện giải: "Không cần đâu, Tiểu Thư."
Giang Thư nâng cao giọng, dừng xe ở làn đường khẩn cấp bên vệ đường, trợn mắt giận dữ: "Không cần cái gì mà không cần?"
Thịnh Dương đột nhiên im bặt.
Giang Thư nhìn tuyến thể trên cổ người bạn thân thiết, vốn luôn hiền lành và đơn thuần của mình bị cắn đến rối tinh rối mù, cùng với những vết bầm tím khắp người, mắt anh ấy đỏ lên.
Anh rất nghiêm túc nói với Thịnh Dương: "Thịnh Dương, chuyện này cậu phải nghe lời tớ, không thể vì cảm thấy ngại mà bỏ qua cho kẻ xấu, biết không?"
Thịnh Dương nhỏ giọng nói: "Tiểu Thư, chuyện này là trách nhiệm của tớ, là tối qua tớ đột ngột đến kỳ nhạy cảm nên đi nhầm phòng."
Giang Thư nâng cao giọng: "Vậy hắn ta cũng có sức lực đẩy cậu ra chứ? Tại sao không đẩy ra? Chuyện này một người có thể làm được sao?"
Nói đến đây, Thịnh Dương cũng rũ mắt xuống, trông thật đáng thương.
"Anh ấy cũng bị hạ dược."
Câu trả lời này làm Giang Thư cứng lại.
Anh nhất thời không biết nên nói gì, mặc dù anh bằng tuổi Thịnh Dương, nhưng vì đã gặp quá nhiều trường hợp như thế này, cũng biết Thịnh Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghiến chặt răng, nén tiếng nức nở nói: "Đưa cậu đi bệnh viện trước đã."
Chỗ đó của Alpha vốn dĩ không thích hợp để chịu đựng, nhỡ đâu người đàn ông kia có bệnh gì lây cho Thịnh Dương thì sao.
(Hong nhưng sao anh biết bé Dương nằm dưới =))))))
Thịnh Dương lại vội vàng ngăn anh lại: "Tiểu Thư, không cần đi đâu."
Cậu mím môi: "Tớ thật sự không sao."
Giang Thư nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu: "Dương Dương, cậu rốt cuộc đang lo lắng điều gì?"
Thịnh Dương nhìn anh ấy, đột nhiên có chút bi thương.
Mũi cậu cay cay, đôi mắt cũng mơ hồ: "Tiểu Thư, có thể ôm tớ một cái không?"
Giang Thư không chút do dự ôm chặt cậu.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể Thịnh Dương khẽ run rẩy.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Thịnh Dương, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ."
Thịnh Dương lặng lẽ khóc một lát, mới khàn giọng nói: "Tiểu Thư, hôm nay tớ đã gặp anh ấy."
Mặc dù Thịnh Dương không nói người đó là ai, nhưng Giang Thư gần như ngay lập tức hiểu ra ý cậu.
Anh biết, người đó là người mà Thịnh Dương đã nhớ rất nhiều năm – Bùi Xuyên.
Giang Thư khó khăn lắm mới dịu giọng ừ một tiếng: "Sau đó thì sao?"
Thịnh Dương kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra tối qua và hôm nay cho Giang Thư nghe.
Giang Thư nghe xong cũng vẻ mặt kinh ngạc.
Giọng anh không kìm được mà cao lên: "Thế mà anh ta cũng không thể đối xử hung dữ với cậu như vậy chứ."
Đôi mắt Thịnh Dương sưng đỏ: "Là lỗi của tớ."
Nếu tối qua cậu không uống rượu, đã không xảy ra chuyện như vậy.
Giang Thư ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Dương, hỏi: "Vậy cậu bây giờ tính làm sao?"
Thịnh Dương co mình lại, đôi mắt lộ ra vẻ mơ hồ: "Tớ không biết."
Giang Thư thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vậy chúng ta về nhà trước đã."
Còn về bệnh viện... Thịnh Dương vốn dĩ đã có ác cảm với bệnh viện.
Giang Thư cũng chỉ có thể từ bỏ.
Sự kịch liệt của chuyện tình tối qua đã tiêu hao quá nhiều tinh lực và thể lực của Thịnh Dương, cậu gần như vừa dính vào giường là ngủ thiếp đi.
Cậu đã có một giấc mơ.
Trong mơ cậu vẫn còn bé, Bùi Xuyên sẽ rất dịu dàng cười với cậu, khi cậu gọi anh trai sẽ quay người ôm cậu vào lòng.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Xuyên dịu dàng đó lại bị thay thế bởi một Bùi Xuyên với vẻ mặt chán ghét và thiếu kiên nhẫn nhìn cậu.
"Ngoan ngoãn biết điều đi, khó lắm sao?"
Thịnh Dương lập tức mở mắt, mồ hôi làm ướt cả tóc.
Cậu thở hổn hển dồn dập, nhận ra mình đang ở nhà Giang Thư.
Giang Thư đang ở bên cạnh vẻ mặt bực bội nhìn chằm chằm điện thoại.
Nhận thấy Thịnh Dương tỉnh lại, anh lập tức điều chỉnh biểu cảm, trước tiên dùng mu bàn tay chạm vào trán Thịnh Dương để kiểm tra nhiệt độ, xác định không bị sốt sau mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chỗ nào không thoải mái không?"
Giang Thư vẻ mặt lo lắng hỏi.
Thịnh Dương cảm nhận một chút, lắc lắc đầu.
Giang Thư thở phào: "Cậu ngồi yên đi, đừng để bị cảm lạnh."
Anh ấy nói xong liền đi ra ngoài.
Khi trở lại, trong tay cầm một bát cháo.
"Uống chút đi, bây giờ cậu chỉ có thể ăn thanh đạm thôi."
Giang Thư đưa bát cháo hải sản rau củ cho Thịnh Dương, Thịnh Dương ngoan ngoãn ăn, những dấu vết trên cổ cậu đã mờ đi rất nhiều.
Cậu vừa ăn cháo vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy sao?"
Dù sao biểu cảm của Giang Thư vừa rồi giống như gặp phải chuyện gì đó rất khó khăn.
Giang Thư phất tay: "Không có gì đâu, chỉ là ngày mai tớ phải ra ngoài, có lẽ sẽ về muộn một chút."
Giữa hai lông mày anh đầy vẻ bực bội, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Nhưng Thịnh Dương vẫn luôn nhìn anh ta: O.O
Giang Thư: "..."
Anh cũng không nhịn được, liền tiết lộ: "Chỉ là Từ Gia tên đó gửi thiệp mời sinh nhật tiệc tối mời tớ đi."
Thịnh Dương chậm rãi chớp mắt: "Khá tốt mà."
"Tốt cái gì mà tốt?"
Giang Thư nói, "Tớ còn nghe nói, lần này hắn ta mời bạn nhảy, chính là muốn so với tớ đó."
Anh cười lạnh một tiếng: "Hắn ta cho rằng tớ sẽ thua sao?"
Từ Gia là tiểu thiếu gia của Từ gia, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Giang Thư. Hai người là đối thủ không đội trời chung, tranh đấu gay gắt rất nhiều năm, đối phương đều nhìn nhau không vừa mắt.
Thịnh Dương chậm rãi uống cháo.
Giang Thư cũng đang suy tư, mình nên tìm một bạn nhảy Alpha vừa đẹp trai, vừa có địa vị, mà anh ta lại không bài xích.
Thịnh Dương đang uống cháo, đột nhiên nhận ra ánh mắt Giang Thư đang đặt trên người mình, đầy vẻ hài lòng và khen ngợi.
Thịnh Dương: O.O
---
Editor: PP0305 Wattpad
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro