10

Dân làng B

29.

Trời vẫn còn mưa, nhưng nhờ có chiếc ô cây che, quần áo hai người vẫn chưa ướt nhẹp. Đằng xa truyền đến tiếng sấm, bầu trời đột nhiên sáng rực, tia sét đáng sợ như một thanh kiếm dài.

Gần rìa thị trấn, trên đường không có người, tiếng mưa hoà lẫn với tiếng hát thánh ca của giáo dân. Dân làng B ngẩng đầu, thấy những ngọn núi nhấp nhô bên ngoài thị trấn, anh nghe nói nơi đó từng có rất nhiều quái vật ẩn náu, bây giờ có thể thấy được dấu vết sinh sống của con người, là vì anh hùng đã giết chết con rồng tàn bạo nhất.

Tay trái anh nắm chặt thanh kiếm, tay phải lén lút kéo góc áo anh hùng.

Anh hùng cảm nhận được sự bất an của anh, nói với anh: [Đừng sợ, nơi đó không còn rồng nữa. Cho dù quái vật có xuất hiện, tôi cũng sẽ bảo vệ em.]

Bọn họ chậm rãi đi lên núi, anh hùng hỏi anh: [Em có muốn nhìn tàn tích của rồng không?]

Rồng, tàn tích của rồng? Dân làng B rất sợ hãi, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, không biết là vì căng thẳng hay phấn khích, cơ thể anh bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Đó chính là rồng trong truyền thuyết.

Anh hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.

30.

Trên núi đáng sợ hơn khu rừng gần làng, thứ dân làng B thấy đầu tiên là đàn dơi, sau đó là bộ xương khô chui ra khỏi mặt đất, anh suýt nữa bị con đại bàng lao xuống bắt đi. Nơi này có rất nhiều sinh vật kỳ quái không tên, khi anh cúi đầu nhìn bông hoa ma phát sáng, cả người gần như bị cây nắp ấm ăn thịt nuốt chửng.

May mắn thay có ngài anh hùng, trước khi anh kịp phản ứng, đối phương đã chém con quái vật làm đôi.

Dân làng B nhắm chặt mắt, vung kiếm vào con quái vật đang lung lay phía trước ––––– Anh hùng đã đánh con quái vật đến giọt máu cuối, cố ý giữ lại để anh tập luyện.

Khi quái vật ngã xuống, nhiều mảnh ánh sáng tụ lại trên người anh.

Dân làng B nghe được âm thanh leng keng, một lát sau, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang đau nhức của mình tràn đầy sức mạnh.

Anh mở to mắt, kinh ngạc phát hiện thi thể của quái vật biến thành một khối đá quý xinh đẹp ––––– những người buôn đồ cổ đang thu mua loại đá quý này, có vẻ như nó đáng giá rất nhiều tiền.

Anh hùng ôm anh xoay một vòng, khen anh: [Thật lợi hại! Em đã thành công đánh bại một con quái vật!]

Dân làng B cười ngại ngùng, ôm cổ anh hùng, nhẹ nhàng hôn lên mặt đối phương: [Ngài anh hùng, cảm ơn anh.]

Không có gì phải sợ. Đi nhiều một bước, anh mới có thể đến gần anh hùng hơn.

31.

Sau nhiều ngày đi bộ, cuối cùng bọn họ cũng đến.

Dân làng B được thu hút bởi xác chết được bao phủ bởi hoa, con rồng chết nằm dài ở đám cỏ xanh trên mặt đất, đôi mắt xanh lục đang mở, có rất nhiều bướm bay xung quanh nó.

Anh không nhìn xuống chân, vô tình bước vào một cái hố to, hố này được bao phủ bởi cỏ dại, không nhìn kỹ thì sẽ không biết.

[Error.]

Anh có cảm giác như mình đang rơi xuống liên tục, hoảng loạn gọi tên anh hùng, vươn tay nắm lấy vài cái, nhưng lại chẳng thể bắt được gì.

Dân làng B ôm chặt cây kiếm trong tay vào lòng ngực, nhìn thấy số 0 và 1 xen kẽ trong bóng tối, sau đó có rất nhiều chữ cái và số lộn xộn, chúng quấn quanh anh như những sợi xích, làm anh không thể thở được.

Sau khi rơi xuống một lúc, trước mắt dân làng B hiện ra một hàng chữ màu đỏ.

[Error: Nhân vật không nên xuất hiện ở đây.]

[Error: Các chỉ số của nhân vật có sự thay đổi bất thường.]

32.

Dân làng B lại nghe được tiếng mưa rơi tích tách.

Anh cảm thấy chóng mặt, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, phát hiện mình đang cuộn tròn trong một cái thùng giấy lớn, chiếc ô mây che đầu anh, thay anh che chắn những hạt mưa đang rơi.

Đây là đâu? Dân làng B bò dậy nhìn xung quanh, xung quanh đều là nhà lầu cao tầng, không có rồng, không có anh hùng.

Cây kiếm vẫn còn, ba lô cũng còn đây, dân làng B không dám tùy tiện đi loạn, nên ngồi trong hộp ăn bánh mì.

Anh cố kìm nén nước mắt, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Ngài anh hùng nói, anh cũng là một anh hùng. Anh cần bình tĩnh lại, không thể tùy tiện khóc thút thít.

33.

“Cậu……” Dân làng B chuẩn bị rời đi để tìm anh hùng, bỗng nhiên nghe được có người gọi anh, “Cậu là dân làng B đúng không?”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên cao lớn có mái tóc đỏ đang đứng trước mặt ––––– là ngài anh hùng!

Dân làng B vui mừng đứng dậy, lao vào lòng ngực đối phương, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Anh hùng sờ mái tóc màu xanh nhạt của anh, cẩn thận nâng khuôn mặt anh lên, nhìn chằm chằm vào mặt mày anh. Anh dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngửa đầu nhìn ngài anh hùng.

Đôi mắt của thanh niên là màu đen, không phải là màu đỏ đá quý trong trí nhớ của anh.

“Ấm áp quá, không phải là mơ sao?” Đối phương dùng sức ôm anh, “Thật sự không phải là mơ sao? Em đến nơi này rồi, em đến với thế giới của tôi rồi……”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro