13

Dân làng B

37.

Trong cốt truyện chính không có dân làng, anh đã xuất hiện trong một đoạn trước khi giết con rồng, nhưng đó chỉ là bóng người nho nhỏ đi ngang đồng cỏ, không có người nào để ý.

Anh rất mơ hồ, vô ích, giống như những con kiến đang cố di chuyển một cái cây lớn, khi đến vùng đất chết, dân làng trẻ không thể chịu đựng được nữa, anh ngã xuống nền đất màu đen một cách đau đớn. Thân hình hoá rồng xé toạc quần áo, mỗi một tấc da đều mọc vảy, anh thu đôi cánh lại, từ từ cuộn tròn cơ thể to lớn, mở mắt nhìn ánh trăng đỏ sẫm trên đầu.

Đi đến nơi này, rời xa thôn làng và thị trấn, cho dù có mất khống chế, cũng sẽ không cướp đi tính mạng của ai.

Đáng tiếc là nơi này không có hoa.

Anh vội vã phá bỏ lời nguyền, trước khi rời làng anh quên nhờ người khác chăm sóc hoa cỏ trong vườn, có ai đến tưới nước cho hoa nhỏ của anh không nhỉ?

Cánh đồng hoang vu chỉ có tiếng rít của gió, dân làng nhắm mắt lại, dựa vào cục đá rét lạnh, anh ngân nga ca dao khen ngợi anh hùng trong lòng, ru mình vào mộng đẹp.

Anh thật ngu ngốc khi xông vào khu rừng này, anh đã phá giải câu thần chú trên bia đá, nên mới đắc ý tự mãn, cho rằng vùng đất phong ấn này giấu kho báu khiến anh có thể trở thành anh hùng.

Khi anh nắm lấy cổ kiếm, lời nguyền độc ác nhanh chóng leo lên cánh tay anh, xuyên vào máu thịt anh, khắc sâu vào xương cốt anh.

Nếu, nếu mọi thứ có thể quay lại ban đầu …… anh sẽ vứt bỏ ảo tưởng, an phận ở lại trong làng, trở thành một dân làng vô danh.

38.

Dân làng B bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng dài, mồ hôi lạnh túa ra. Anh mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của anh hùng hiện ra trước mặt anh, người kia yên tĩnh ngủ say, cánh tay ôm chặt eo anh.

Bầu trời ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa, không khí bên ngoài chăn lạnh lẽo, nhưng ở trong lòng anh hùng lại rất ấm áp, hơn nữa còn có mùi hương dễ chịu. Anh nâng cằm, hôn trộm khóe môi đối phương.

Anh hùng cũng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, đột nhiên hôn lại lên bờ môi anh.

Ưm…… ưm, đầu lưỡi…… trước đó chỉ là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, dân làng B hoảng sợ, gương mặt nhợt nhạt chuyển sang màu cà chua. Tuy rằng không quen, nhưng anh không bài xích cảm giác này, cũng không có đẩy đối phương ra.

Anh hùng đè gáy anh, ngón tay thon dài đan xen mái tóc xanh, hai người hôn thật lâu, lâu đến mức anh suýt ngất vì thiếu oxy, đối phương buông môi anh ra, thở hổn hển, lẩm bẩm: “Sao lại chân thực thế? Chẳng lẽ mình bị bệnh tâm thần……”

“Ngài anh hùng?” dân làng B cố lấy lại hơi thở, duỗi tay đẩy ngực đối phương.

Anh hùng mở mắt, bắt gặp ánh mắt đối phương.

Anh hùng đột nhiên nhảy ra khỏi giường, mái tóc đỏ bị thổi phồng lên.

“Tôi, tôi…… Tôi không cố ý giở trò lưu manh!!” đối phương che miệng mình lại, lắp bắp giải thích vài câu, hoảng loạn che thân dưới, “Tôi cho rằng tôi đang mơ, không…… không phải, không phải giấc mơ kiểu này, chính là……”

Mặt anh hùng còn đỏ hơn màu tóc.

Bởi vì không thể giải thích rõ, anh hùng than khóc, quỳ rạp xuống mép giường, vùi mặt vào chăn, nghẹn ngào xin lỗi dân làng B: “Tôi xin lỗi…… nếu em không vui, em có thể tùy ý đánh tôi.”

“Tôi…… tôi thích lắm.” Dân làng B bò đến mép giường, nâng khuôn mặt ấm áp của anh hùng lên, ngại ngùng lặp lại một lần nữa, “Tôi rất thích ngài anh hùng, cho nên…… Cho nên cái đó không quan trọng.”


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro